Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!!
-
Chương 17: Bôi thuốc
Reo hò xong xuôi, đến phiên nhận phần thưởng. Nó mệt mỏi tới nỗi không muốn tham gia cái này. Leo lên xe ngựa về trước, toàn thân Lục Vân Lục rã rời, mông thì đau âm ỉ. Trước cửa phủ, hàng trăm người xếp hàng mừng nó. Lục lão gia tử đứng ngay phía trước liền chạy ra cầm tay nó vui sướng.
- Lục nhi, Lục nhi, lần này con thật sự đem lại vinh dự rất lớn cho chúng ta! -Rõ ràng Lục gia rất lớn mạnh, Lục lão gia tử nói thế là thế nào? Chẳng qua chỉ là thắng cái giải thôi mà?
Mọi người xúm lại hỏi han, nó chỉ ậm ừ qua loa xong lao về tiểu viện mình tìm một thứ! Đó chính là..... Cái giường! Một người lười như nó đi mà phải thức từ sáng sớm, vật vã đánh nhau đến tận trưa, thử hỏi xem cô nương chân "yếu" tay "mềm" như nó thì làm sao chịu nổi! Lưng vừa đáp chiếc giường thân yêu, Lục Vân Lục ngủ chỏng vó không biết trời đất.
Đêm đen, trăng sáng, nó mát thôi lồng lộng, ánh sáng nhòe nhòe hữu tình. Phía bên cửa sổ nhà tiểu thư khuê các, một bóng hình cao to, tuấn mỹ đang dựa cửa sổ. Không sai, bóng hình đó chính là anh main -Hoàn Long Mẫn!!! (tèn ten!!!) Ngồi dựa ô cửa, hắn trầm tư ngắm nhìn bóng hình mình mong nhớ. Thật sự hôm nay nàng mang đến cho hắn bất ngờ quá lớn, một phế vật lại có thể thắng một "thiên tài". Nhẹ nhàng nhón chân bước xuống, Hoàn Long Mẫn còn phải nín thở.
Đến bên cạnh nó, hắn rút ra một lọ thủy tinh nhỏ rất mực tinh xảo, bước chân nhỏ nhẹ không gây tiếng động. Bàn tay ngọc ngà còn tuyệt hơn nữ tử nhẹ nhàng thoa thuốc cho nó. Khi thoa thật mực nhẹ nhàng, kia.. liền là sợ nó đau đi? Hoàn Long Mẫn thì một mực lo sắp chết, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, sợ nó đau mà tỉnh lại. Hắn thì một mực lo thế mà ai kia.... Thật con mẹ nó ta bất bình thay hắn! Nó ngủ say như chết, ngủ đến thiên lôi đánh chết cũng ếu biết gì. Khi ngủ thì thoáng cái lại chẹp chẹp, chốc chốc nước miếng lại chảy ra. ( ài ài, mỗ nữ kinh tởm!!! Người thế này cai quản Lục gia cái ếu gì???) Trong cơn mê, Lục Vân Lục lại thấy phía bên miệng vết thương có con "Chó" nhỏ đang liếm qua. Động tác hắn đang nhẹ nhàng thoáng chút lại cứng đờ, thật có run run.
- Ài ài... Tiểu cẩu tử, đừng có liếm. Chẹp Chẹp!! -Nó lấy tay hất ra, còn chẹp chẹp nước miếng.
Nàng.... Nàng xem hắn là cái gì???? Tiểu! Cẩu! Tử?????? Hừ, coi như tha nàng một mạng, nể tình nàng ngủ mê, ta! Không! Chấp!!! Bôi thuốc rất nhanh xong hắn liền rời đi. Đến nhanh mà đi cũng nhanh, bóng dáng Hoàn Long Mẫn vừa biến mất, Hi nhi cũng xông vào phòng.
- Tiểu thư.. Hộc.. hộc.. Tiểu thư!!!!! -Hi nhi xông thẳng vào phòng, thở hồng hộc như bị nhét thuốc độc đến thổ huyết, cố gắng lấy hơi thở "cuối cùng", mật tín cho ai đó.
- Sao sao??? -Nó giật mình lao vù cái dậy. Tiếng động vừa rồi quá ồn làm nó xổng mất con chó!
- Tiểu thư, phía bên Khảo trạch, có mang phần thưởng tới rồi!! Đều là đồ tốt cả!! -Hi nhi vội vã thông báo cho nó biết, điệu bộ rất oai phong lẫm liệt.
- ................ -Bên kia nó trợn tròn mắt, rống to. -Hi nhi!!!!!!! Có thế cũng đả động ta dậy?????
Hi nhi chỉ biết cầm tay bịt chặt lỗ tai mình lại. Tiểu thư, người không biết lỗ tai ta rất thính sao? (Vì biết ngươi thính nên mới rống to =.=!)
- Tiểu thư, giờ đã canh Thân rồi, người còn ngủ cái gì? Chi bằng sửa soạn, mau tới xem vật phẩm. Lão gia rất cao hứng, liền kêu nô tỳ tới gọi người. -Hi nhi hào hứng láo liên.
Nó nghe riết thành điếc tai, rất không thuận mà mặc y phục. Y phục nó mặc lúc nào cũng phải rực rỡ nhất. Hôm nay liền gấm Xuân Thu thêu hồ điệp đỏ chói, nhìn qua thực rất mê người. Lúc thay quần áo, nó có nhìn thấy vết găm được bôi thuốc rất kỹ càng. Sờ vào vết thương kia thực giảm đau đi. Thảo dược cũng thuộc loại rất hiếm nha, không phải. Là cực hiếm đi!! Lục Vân Lục nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ cho là con chó nhỏ đó đi.
Lại mở cửa, nó rất nhanh chạy đến sảnh đường. Vừa bước vào, ánh sáng chói mắt liền làm nó phải nhíu mày. Nấm Linh Chi, nhân xâm 300 năm thọ tuổi, cỏ kim tuyến, nẫm Linh Xanh, thảo dược dưỡng nhan, Kim Tiền Tiểu Lộ thoa, đặc biệt là.. Mắt chữ O mồm chữ A mà thể hiện cảm xúc, nó thật không thể thốt nên lời. Kia liền là....
** Ahihi, ta rảnh rỗi liền phải viết luôn cho các nàng đây. Đợt này đông người mua hàng riết quá, bán cũng mệt. Cmt nha. Các mem ms vô cmt đii~~ **
- Lục nhi, Lục nhi, lần này con thật sự đem lại vinh dự rất lớn cho chúng ta! -Rõ ràng Lục gia rất lớn mạnh, Lục lão gia tử nói thế là thế nào? Chẳng qua chỉ là thắng cái giải thôi mà?
Mọi người xúm lại hỏi han, nó chỉ ậm ừ qua loa xong lao về tiểu viện mình tìm một thứ! Đó chính là..... Cái giường! Một người lười như nó đi mà phải thức từ sáng sớm, vật vã đánh nhau đến tận trưa, thử hỏi xem cô nương chân "yếu" tay "mềm" như nó thì làm sao chịu nổi! Lưng vừa đáp chiếc giường thân yêu, Lục Vân Lục ngủ chỏng vó không biết trời đất.
Đêm đen, trăng sáng, nó mát thôi lồng lộng, ánh sáng nhòe nhòe hữu tình. Phía bên cửa sổ nhà tiểu thư khuê các, một bóng hình cao to, tuấn mỹ đang dựa cửa sổ. Không sai, bóng hình đó chính là anh main -Hoàn Long Mẫn!!! (tèn ten!!!) Ngồi dựa ô cửa, hắn trầm tư ngắm nhìn bóng hình mình mong nhớ. Thật sự hôm nay nàng mang đến cho hắn bất ngờ quá lớn, một phế vật lại có thể thắng một "thiên tài". Nhẹ nhàng nhón chân bước xuống, Hoàn Long Mẫn còn phải nín thở.
Đến bên cạnh nó, hắn rút ra một lọ thủy tinh nhỏ rất mực tinh xảo, bước chân nhỏ nhẹ không gây tiếng động. Bàn tay ngọc ngà còn tuyệt hơn nữ tử nhẹ nhàng thoa thuốc cho nó. Khi thoa thật mực nhẹ nhàng, kia.. liền là sợ nó đau đi? Hoàn Long Mẫn thì một mực lo sắp chết, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng, sợ nó đau mà tỉnh lại. Hắn thì một mực lo thế mà ai kia.... Thật con mẹ nó ta bất bình thay hắn! Nó ngủ say như chết, ngủ đến thiên lôi đánh chết cũng ếu biết gì. Khi ngủ thì thoáng cái lại chẹp chẹp, chốc chốc nước miếng lại chảy ra. ( ài ài, mỗ nữ kinh tởm!!! Người thế này cai quản Lục gia cái ếu gì???) Trong cơn mê, Lục Vân Lục lại thấy phía bên miệng vết thương có con "Chó" nhỏ đang liếm qua. Động tác hắn đang nhẹ nhàng thoáng chút lại cứng đờ, thật có run run.
- Ài ài... Tiểu cẩu tử, đừng có liếm. Chẹp Chẹp!! -Nó lấy tay hất ra, còn chẹp chẹp nước miếng.
Nàng.... Nàng xem hắn là cái gì???? Tiểu! Cẩu! Tử?????? Hừ, coi như tha nàng một mạng, nể tình nàng ngủ mê, ta! Không! Chấp!!! Bôi thuốc rất nhanh xong hắn liền rời đi. Đến nhanh mà đi cũng nhanh, bóng dáng Hoàn Long Mẫn vừa biến mất, Hi nhi cũng xông vào phòng.
- Tiểu thư.. Hộc.. hộc.. Tiểu thư!!!!! -Hi nhi xông thẳng vào phòng, thở hồng hộc như bị nhét thuốc độc đến thổ huyết, cố gắng lấy hơi thở "cuối cùng", mật tín cho ai đó.
- Sao sao??? -Nó giật mình lao vù cái dậy. Tiếng động vừa rồi quá ồn làm nó xổng mất con chó!
- Tiểu thư, phía bên Khảo trạch, có mang phần thưởng tới rồi!! Đều là đồ tốt cả!! -Hi nhi vội vã thông báo cho nó biết, điệu bộ rất oai phong lẫm liệt.
- ................ -Bên kia nó trợn tròn mắt, rống to. -Hi nhi!!!!!!! Có thế cũng đả động ta dậy?????
Hi nhi chỉ biết cầm tay bịt chặt lỗ tai mình lại. Tiểu thư, người không biết lỗ tai ta rất thính sao? (Vì biết ngươi thính nên mới rống to =.=!)
- Tiểu thư, giờ đã canh Thân rồi, người còn ngủ cái gì? Chi bằng sửa soạn, mau tới xem vật phẩm. Lão gia rất cao hứng, liền kêu nô tỳ tới gọi người. -Hi nhi hào hứng láo liên.
Nó nghe riết thành điếc tai, rất không thuận mà mặc y phục. Y phục nó mặc lúc nào cũng phải rực rỡ nhất. Hôm nay liền gấm Xuân Thu thêu hồ điệp đỏ chói, nhìn qua thực rất mê người. Lúc thay quần áo, nó có nhìn thấy vết găm được bôi thuốc rất kỹ càng. Sờ vào vết thương kia thực giảm đau đi. Thảo dược cũng thuộc loại rất hiếm nha, không phải. Là cực hiếm đi!! Lục Vân Lục nó cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ cho là con chó nhỏ đó đi.
Lại mở cửa, nó rất nhanh chạy đến sảnh đường. Vừa bước vào, ánh sáng chói mắt liền làm nó phải nhíu mày. Nấm Linh Chi, nhân xâm 300 năm thọ tuổi, cỏ kim tuyến, nẫm Linh Xanh, thảo dược dưỡng nhan, Kim Tiền Tiểu Lộ thoa, đặc biệt là.. Mắt chữ O mồm chữ A mà thể hiện cảm xúc, nó thật không thể thốt nên lời. Kia liền là....
** Ahihi, ta rảnh rỗi liền phải viết luôn cho các nàng đây. Đợt này đông người mua hàng riết quá, bán cũng mệt. Cmt nha. Các mem ms vô cmt đii~~ **
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook