Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi
Chương 18: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (12)

Editor: Nha Đam
Sự thật về Cố Trường Phong và Anna đã được cả thành phố biết đến hơn mười năm trước.
Giúp đỡ giúp đỡ tiểu tam thượng vị là chuyện thường xảy ra trong giới giải trí, nhưng hành động lần này của Cố Nhiễm khiến các giáo viên ở trường Tứ Trung sửng sốt.
Mới mười mấy tuổi, cô đã biết cách chỉnh người chị cùng cha khác mẹ của mình đến chết, điều này cho thấy sự thất bại trong giáo dục của cô ta.
Phải biết rằng, nếu ngày hôm qua Cố Sanh không đi tìm công lý cho bản thân và chứng minh sự vô tội của mình, thì bây giờ toàn trường và thậm chí cả Nam Thành đều thực sự nghĩ rằng cô ấy đã mang thai.
Điều này làm cho một học sinh trung học mới mười mấy tuổi có thể sống như thế nào trong tương lai?!
Chủ nhiệm giáo dục hít một hơi.
Bây giờ có vẻ hào môn không khác gì đầm rồng hang hổ
Nó thực sự khó khăn cho Cố Sanh.
Ông nhìn Cố Sanh đi theo con đường chính đạo, ông tuyệt đối không thể mặc kệ Cố Sanh được nữa. Vì vậy, khi Cố Trường Phong và Tô gia không nhường nhịn nhau, ông nói, "Cố Sanh gần mười sáu tuổi, vấn đề này, em ấy có thể tự quyết định. Nó là một đứa trẻ thông minh, sẽ biết ai tốt với mình và ai không tốt với mình. "
Cố Trường Phong muốn nói lại thôi.
Do đó, Cố Sanh cũng được gọi đến văn phòng lãnh đạo của trường, chủ nhiệm giáo dục còn nghĩ rằng cô chịu tổn thương rất nhiều. Đêm qua, không biết ở một xó xỉnh nào đó ở Nam Thành có một người lặng lẽ và đáng thương vô cùng ở đó cả đêm.
Nhưng ai biết được, đồng phục học sinh của Cố Sanh rất chỉnh tề và thơm tho, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to chói lóa, như thể cô ấy không hề cảm thấy sinh hoạt của mình gặp bất cứ rắc rối gì.
Ấn tượng đầu tiên là rạng rỡ, vui vẻ, hoạt bát và cực lỳ xinh đẹp.
Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên cảm thấy rằng Cố Sanh thực sự là một cô gái có trái tim mạnh mẽ.
Nếu người khác gặp phải những điều đó, chắc hẳn họ đã gục ngã rồi.
Chủ nhiệm giáo dục dạy học hiếm khi dịu dàng, "Cố Sanh, hôm nay thầy gọi em đến, chủ yếu để em tự quyết định xem, trước khi em trưởng thành, em sẽ chọn ở nhà họ Cố hay đến Tô gia. Đừng sợ, các thầy cô đều ở đây, không ai có thể ép buộc em. "
Cố Trường Phong cảm nhận được cái nhìn chằm chằm từ lãnh đạo của trường Tứ Trung. → _ →
Cố Trường Phong: "..."
Ông đã đem tóc của Cố Nhiễm đi kiểm tra ADN, tuy chưa có kết quả nhưng Cố Trường Phong đã bắt đầu phản hồi, hồi ức của ông đều ở đêm qua, một số chi tiết mà ông đã bỏ qua dường như đột nhiên nổi lên.
Trong sâu thẳm trái tim, anh bắt đầu tự hỏi liệu Cố Nhiễm có phải là cốt nhục của mình hay không.
Nhưng Cố Sanh thì khác.
Nó có tất cả ưu điểm của ông và Tô Thiển, nó là kết tinh của hai người, không thể nào sai được.
"A Sanh... đừng tiếp tục gây rắc rối nữa, hãy nghe lời ba nói và về với ba đi." Khi Cố Trường Phong nói câu này, ông bống nhiên giật mình, hình như từ trước đến nay ông đều không dịu dàng như vậy với Cố Sanh.
Tình thương mấy năm nay của người cha đều được trao cho Cố Nhiễm.
Không thể nghi ngờ gì nữa, ông thật sự bất công, mỗi khi nhìn thấy Cố Sanh, ông không thể không nghĩ đến Tô Thiến. Vì vậy, ở một mức độ nào đó, sự tồn tại của Cố Sanh khiến Cố Trường Phong nhớ đến sự hèn hạ của mình.
Tô lão gia tử cũng nói: "A Sanh, nhà họ Tô luôn là chỗ dựa của con. Nếu con không muốn ở lại nhà họ Cố, thì hãy trở về với ông ngoại. Mợ con và hai anh họ của con đều nhớ con. "
Tô Chiêu Sơn cũng phụ họa, "A Sanh, hai anh họ của con từ nhỏ đã rất thương con. Nếu con đến Tô gia, sẽ không giống với sống cùng mẹ kế và em gái của con. Nghe cậu đi không sai đâu. Có mẹ kế liền có cha kế, Cố gia cho con cái gì, Tô gia cũng có thể có!"
Nghe vậy, Cố Sanh đã hỏi một câu rất quan trọng, "Con vẫn chưa đủ tuổi và con cần người giám hộ. Ông và cậu nói đúng. Có mẹ kế chẳng khác nào không có cha ruột. Nhưng ... con không muốn ọn họ hahj phúc như vây, con có thể rời nhà họ Cố, biệt thự đó là mẹ con mia, bà ấy tự sửa sang, sau khi con đến Tô gia, con cũng muốn bọn họ phải dọn ra! Nếu không, mẹ con trên trời sẽ không vui. "
Giáo viên của trường Tứ Trung, "..."
Dù yêu cầu của Cố Sanh hơi khó nhưng vẫn có lý!
Cố Trường Phong quả thật rất quá đáng!
Nếu đặt ở thời cổ đại chính là sủng thiếp diệt thê!
Tô lão gia rất đồng ý với lời nói của Cố Sanh, đúng vậy, mọi thứ của con gái ông, dựa vào cái gì mà cho họ Cố kia kim ốc tàng kiểu!
Tô lão gia trừng mắt nhìn Tô Chiêu Sơn.
Tô Chiêu Sơn lập tức hiểu ý của Tô lão gia, "A Sanh đừng sợ. Hôm nay cậu sẽ gọi luật sư đến. Biệt thự quả thật là do mẹ con để lại cho con, không có người không sạch sẽ nào có thể ở được! Kể cả A Sanh của chúng ta đến nhà họ Tô, người nào đó cũng đừng nghĩ muốn ở biệt thự kia! "
Cố Trường Phong: "..."
Cố gia không thiếu tiền, thậm chí cũng không thiếu nhà, nhưng biệt thự đó có ý nghĩa rất lớn đối với Cố Trường Phong, về việc tại sao ông lại luyến tiếc nó, cho đến hôm nay ông cũng không hiểu vì sao.
Đó là ngôi nhà đầu tiên của anh và Tô Thiến, đứa con của họ lớn lên trong ngôi nhà đó. Anh đã thề sẽ đối xử tốt với Tô Thiến trong suốt quãng đời còn lại của mình, nhưng ... Một cuộc đời quá dài, và lâu đến nỗi ông có thể đã quên lời hứa ban đầu của mình.
Cố Trường Phong trái tim hơi co lại, sau khi tỉnh lại, những thứ quan trọng nhất đã dần dần mất đi, "A Sanh?"
Cố Trường Phong nhìn con gái.
Cố Sanh hừ một tiếng, "Ông làm gì vậy? Còn muốn đánh tôi?"
Ngay khi câu nói này được đưa ra, các lãnh đạo của Trường Tứ Trung dường như đã nhìn thấy một người gia trưởng bạo hành gia đình!
Sao vậy? Ông Cố còn từng động tay với con gái mình?!
Tiểu tiên nữ tuy có chút cáu kỉnh nhưng lại rất xinh đẹp và dễ thương, làm sao có thể hạ thủ được?!
Tô lão gia không nhịn được nữa, "Cố Trường Phong, đồ súc sinh! Anh cứ chờ lệnh của tòa đi! A Sanh muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh! Đồ vật mà nó nên có, một đồng cũng không cho anh!"
Tô Chiêu Sơn không nói hai lời liền xắn tay áo xông về phía Cố Trường Phong.
Cố Sanh: "..." (⊙o⊙) ... Đại móng heo, chính à ông gieo gió gặp bão!
Lãnh đạo trường Tứ Trung: "..." Chúng tôi không nhìn thấy gì cả!
...
Cố Sanh được nghỉ một ngày, Tô gia đã sai nhiều người đến chuyển nhà cho cô.
Cố Trường Phong không muốn xích mích với Cố Sanh nên đồng ý dọn ra khỏi biệt thự, nhưng Anna mạnh mẽ đứng lên, "Cố Sanh, cô có phải quá đáng quá không? Đừng quên, tôi là vợ hợp pháp của ba cô, Tôi cũng có quyền sống ở đây! "
Căn biệt thự này nằm ở lưng chừng dãy núi Nam Sơn, không thể mua được bằng tiền, giá trị thị trường lên đến hàng trăm triệu. Đối thủ của Anna, Tô Thiến đã không còn sống, và tất nhiên bà muốn lấy nơi này làm của riêng mình.
Cố Sanh đang đẩy eo hướng dẫn mọi người di chuyển đồ đạc, nghe xong liền chế nhạo, "Anna, là con người thì phải đọc nhiều sách, nếu không những gì bà nói sẽ khiến người ta buồn cười. Ngôi nhà này là mẹ tôi để lại cho tôi, ngay cả bà tiểu tam thượng vị thành công, thì biệt thự này vẫn là tài sản trước hôn nhân, và ngôi nhà được mua trước khi Cố Trường Phong và mẹ tôi kết hôn. Bà có tư cách gì để sống ở đây? Tôi vui lòng để cho bà ở lại đây nhiều năm như vậy, bà cũng nên biết ơn chứ. "
"Anna, bà đang hết lòng mong chờ tôi rời khỏi Cố gia nhưng bà không ngờ rằng tôi rời đi thì bà không thể ở lại được nữa."
"Hahahahaha, mắc cười quá!"
Mọi người: "..." Đại tiểu thư thật đúng là kiêu ngạo, nhưng mà ... Cũng có lý, rất có lý.
Cố Nhiễm nghe thấy tiếng động cũng đi tới, hôm nay cô không đi học mà đang ngủ trên lầu, nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu, càng nghe càng tức giận.
Cố Nhiễm chạy đến, khóc và nắm lấy cánh tay của Cố Trường Phong, "Ba, ba nhìn chị gái kiêu ngạo như vậy, chị ấy chỉ muốn ép chết mẹ và con!"
Bị ép chết còn chưa đủ, trong những năm này, Anna đã lấy được rất nhiều tài sản từ Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong lúc này mới nhìn Cố Nhiễm, trong lòng rất không kiên nhẫn, không biết có phải là do ảo giác của Cố Trường Phong hay không, phát hiện da Cố Nhiễm hơi ngăm đen, không giống ông chút nào, mà giống Tào Khôn kia có da ngăm đen tự nhiên.
Ông nhớ rằng Cố Nhiễm từ nhỏ đã đen, sau đó không hiểu sao dần dần trở nên trắng nõn, mặt màu của nó cũng không giống ông.
Khi tôi nghĩ rằng mình có lẽ đã bị đội nón xanh hơn mười năm, nỗi nhục bị mẹ con kia chơi lại hiện lên.
"Tránh ra! Bản thân cô là ai làm gì, trong lòng tự hiểu rõ!" Cố Trường Phong đẩy Cố Nhiễm ra, trong bụng cảm thấy buồn nôn.
Cố Nhiễm nghiêng người, cô chỉ đơn giản là ngồi phịch xuống sàn đá cẩm thạch, "Ba ——"
Nhìn thấy hoàn cảnh bi đát của con gái, Anna không tiến tới giúp đỡ mà phát huy hết khả năng ảnh hậu của mình, bà cũng bò xuống đất, lấy một tay che môi và bắt đầu khóc.
Cố Trường Phong không chịu nổi mình việc mình có khả năng bị lượi dụng mười năm nay, Cố Sanh quyết tâm muốn phân rõ quan hệ với ông, Cố Trường Phong đột nhiên nổi giận, "Lão tử còn chưa chết sao? Khóc cái gì mà khóc?! Câm miệng vào cho tôi"
Cố Sanh hoàn toàn không hiểu tại sao đại móng heo lại đột nhiên mất kiên nhẫn với hai mẹ con họ như vậy.
Tuy nhiên, cô ấy cũng không muốn biết.
Tiếp tục bảo mọi người làm những việc, "Con thỏ của tôi, đừng quên chậu cây. Tôi phải lấy đi mọi thứ của tôi. Cây đào trong sân cũng phải bật gốc lên. Tôi muốn trồng nó ở nhà của ông ngoại."
Tất cả mọi người: "..."
Cố Sanh nói được thì làm được, ngay khi dọn ra khỏi biệt thự, cô đã nhờ nhà họ Tô mời luật sư kinh tế đến. Khi nghĩ rằng đại móng heo có thể bị co giật vì tức giận, Cố Sanh rất tốt.
Cô đã nghĩ rằng nếu ngay từ đầu nguyên nữ chủ rời bỏ Cố gia, cô ấy có thể sẽ không kết thúc thảm hại như vậy.
...
Tô lão gia trên đời này chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái, Tô Thiển đã qua đời cách đây mười năm, Tô Chiêu Sơn sinh được hai người con trai, lớn hơn Cố Sanh vài tuổi.
Ngay sau khi Cố Sanh đến Tô gia, trở thành người được tất cả mọi người ở Tô gia yêu quý.
Tính tình của Tô phu nhân nổi tiếng là hiền lành, có thể là do Tô Chiêu Sơn quá táo bạo, Tô phu nhân thường ăn nói nhẹ nhàng, hai người bổ sung cho nhau.
Tô phu nhân thật lòng muốn có một đứa con gái, nhưng tiếc là sau khi lớn tuổi bà không bao giờ có thai nữa, bà cũng rất vui khi Cố Sanh đến nhà họ Tô.
"Sanh Sanh đã học hành vất cả, nghe nói rằng con bé đang tiến bộ rất nhanh trong học kỳ này. Nếu con bé tiếp tục như thế này, nó chắc chắn sẽ là một học sinh đạt thành tích cao. Chờ mấy ngày tới Sanh Sanh nghỉ, tôi sẽ đưa nó đi mua sắm" Tô phu nhân nói.
Tô Chiêu Sơn hỏi: "Tiểu nha đầu đâu rồi?"
Tô phu nhân: "Ở trong phòng rồi, nói hôm nay hơi mệt nên nghỉ ngơi sớm."
Tô Chiêu Sơn thở dài: "Haizz, đứa trẻ tội nghiệp, cũng đều tại tôi. Tại sao không biết Trường Phong trước đây là một tên cầm thú như vậy? A Sanh là con gái ruột của anh ta! Lại để cho con chó cái đó nuôi, anh ta còn đánh con bé nữa. Tôi đã liên hệ với luật sư Uông, lần này nhất định phải bắt Cố Trường Phong trả giá! "
Tô phu nhân: "Đúng! Đúng vậy! Không thể để anh đi dễ dàng! Chỉnh chết anh ta đi!"
Tô Chước Sơn: "..." Vợ mình khi nào trở nên hung tợn như vậy?!
...
Cố Sanh đang chat video với Ôn Thành. Điện thoại di động của cô đang sạc nên cô liền bật máy tính để cho Ôn Thành xem phòng của mình.
Thiếu niên ở đầu video kia đã kết thúc giờ học, đang đứng trên sân thượng tầng cao nhất, một vài sợi tóc lòa xòa bay trong gió, đằng sau đôi mắt cấm dục ấy lộ ra một chút dịu dàng cưng chiều.
Anh nhìn cô gái nhỏ trong video liên tục giới thiệu về đồ của cô.
"Giường của em lớn không? Nếu như anh tới, anh cũng có thể nằm trên đây ngủ."
Ôn Thành: "..." Cô gái xấu xa lại cố ý trêu chọc anh.
Thiếu niên không nói chuyện, một tay cầm điện thoại di động, một tay nhét vào trong túi quần, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ nói nhảm, khi cô đến nhà Tô gia, anh có thể yên tâm, vì dạo này anh đang bận, bằng không anh sẽ phải gấp rút ra biệt thự ngoại ô vào ban đêm. Trong những năm gần đây, Anna và Cố Nhiễm chỉ cần tìm được cơ hội liền xuống tay với Cố Sanh.
Ôn Thành thực sự không thể yên tâm, hiện tại ổn rồi.
Tuy nhiên, hình phạt của hai mẹ con này còn lâu mới kết thúc!
Lúc này, cô gái nhỏ ở đầu đoạn video kia mới nói mệt, "Em không nói với anh đâu, em đi tắm đây. Anh phải ngoan ngoãn đấy, giữ khoảng cách hơn một mét với các cô gái khác. Nếu em thấy anh vi phạm nội quy thì anh sẽ gặp rắc rối với em đấy! "
Ôn Thành: "..." Thật sự là tiểu bá đạo.
Cho dù đó là cuộc gọi điện thoại hay video giữa Ôn Thành và Cố Sanh, đều là Cố Sanh cúp máy trước, Ôn Thành đang đợi cô gái nhỏ của anh tắt video trước. Ai mà biết rằng Cố Sanh hôm nay có thể bận mà quên mất, thậm chí sau khi rời bàn làm việc, liền đi tới gương quần áo trước tủ, vừa đo vòng ngực, vừa nói suy nghĩ trong miệng "Mình xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp "
Ôn Thành: "..."
Cố Sanh chọn một chiếc váy trắng khác trong tủ, Ôn Thành dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, sau đó, cô bắt đầu, cởi, cởi đồng phục học sinh ra, bộ đồ lót ren màu hồng quen thuộc một lần nữa không kịp phòng bị mà đập vào mắt Ôn Thành.
Áo lót kia có vẻ hơi chật, cô nên thay đổi kích thước ...
Ôn Thành ban đầu còn tưởng rằng Cố Sanh cố ý, nhưng khi Cố Sanh tiếp tục cởi ra, Ôn Thành lập tức quay mặt sang một bên, hơi thở của thiếu niên hơi hỗn loạn, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhưng sau vài hơi thở, tầm nhìn của anh ấy dần dần chuyển sang trên video ...
Cố Sanh đã bước vào phòng tắm.
Ôn Thành: "..."
Tiểu mơ hồ này, chắc lại quên không tắt video.
Sau khi Ôn Thành cúp máy, anh vẫn không yên tâm, lại xâm nhập vào máy tính của Cố Sanh, tắt quyền xem video của cô. Cố Sanh sẽ không thể mở video nếu không có anh.
~~~~~~~~~~
Một ngày edit tận 5 chương, quá  mức chăm chỉ luôn ♥
Cơ mà hình như chả có ai theo dõi nhỉ ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương