Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh
-
15: Đốt Cháy 15 Lâm Nhiên --
~~~
Trong cửa hàng.
Thịnh Thanh Khê trầm ngâm nghe ông chủ giới thiệu: "Cô gái nhỏ, bộ quyền này là loại chuyên dùng thi đấu chuyên nghiệp, trong và ngoài đều được may liền mạch, nhưng bông lót rất ít, vì vậy lực đả thương sẽ càng lớn.
Bộ này tôi mới nhập về sáng nay thôi, đảm bảo tìm khắp Sơ Thành cũng tìm không ra bộ quyền đẹp như này đâu.
Cháu tin tôi đi, cậu bé kia nhất định sẽ thích."
Bộ quyền đẹp như vậy, giá cả cũng thật đắt.
Hầu như Thịnh Thanh Khê không dùng đến số tiền trong thẻ này, bên trong là tiền học bổng mấy năm nay còn dư.
Cô đem tất cả số tiền này đưa cho Thịnh Lan, nhưng từ sau khi cô lên cao trung, Thịnh Lan đã đưa lại cho cô tự cầm số tiền này.
Tiền bên trong cũng không ít, nhưng sau khi mua xong bộ quyền này, tiền cũng vơi đi gần một nửa.
Ngã tư, Thịnh Thanh Khê ôm bộ quyền trong tay nhất thời không biết nên đi đâu.
Cô chưa bao giờ dỗ ai, kinh nghiệm duy nhất chính là dỗ đám nhỏ trong ở Viện phúc lợi.
Hầu hết những đứa nhỏ chỉ ở tại Viện phúc lợi một thời gian ngắn, trường hợp như Thịnh Thanh Khê chỉ có một người.
Mấy năm nay cô luôn phân vân giữa việc đi và ở.
Tiễn đi một đám nhỏ, lại sẽ rất nhiều đứa nhỏ không người nuôi nâng hoặc bị người vứt bỏ được đưa tới.
Gió đêm se lạnh.
Thịnh Thanh Khê do dự hồi lâu, vẫn quyết định bắt xe bus đi đến Quang Niên.
Hôm nay khi ra khỏi nhà cô đã thay đồng phục, mặc áo sơ mi và áo khoác của chính mình, cho nên lúc đi vào không có ai ngăn cô lại.
Khi Thịnh Thanh Khê đi đến khán đài không nhìn thấy Lâm Nhiên, nhưng cô nhìn thấy Hà Mặc và Tạ Chân đứng bên ngoài khán đài, bên cạnh bọn họ có rất nhiều người vây quanh, chỉ chỏ vào sân thi đấu nói cái gì đó.
Gương mặt những người đó đều hiện lên vẻ kích động và hưng phấn.
Giữa sân tiếng gầm rú của động cơ xe vang vọng khắp trường đua.
Thịnh Thanh Khê không khỏi đi lên khán đài nhìn xuống dưới, mặc dù dưới sân có rất nhiều xe, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Lâm Nhiên.
Hôm nay anh lái một chiếc xe mà cô chưa từng thấy qua, nhưng cô vô cùng quen thuộc hình dáng anh.
Xe phân khối lớn màu đỏ nổi bật mà kiêu ngạo, đường cong mềm mại rồi góc cạnh sắc bén, trên thân xe có ấn ký riêng thuộc về Lâm Nhiên, một ngọn lửa rực cháy.
Thịnh Thanh Khê không rõ tình huống dưới sân, chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua bảng số liệu trên màn hình, xếp hạng nhất lúc này là Nhiên.
Dười màn đêm.
Sắc đỏ chói lọi như mắt quỷ dữ lướt nhanh trong bóng đêm.
Tay đua đuổi theo sau Lâm Nhiên chửi thầm một câu: kẻ điên, hắn ta chưa gặp người nào điên như Lâm Nhiên, rất nhiều lần suýt lật xe cũng không thấy anh giảm tốc độ lại.
Người này rốt cuộc coi mạng của mình là cái gì?
Không riêng gì người đua trên sân, mà Thịnh Thanh Khê cũng đã nhìn ra.
Nhưng bây giờ Lâm Nhiên đã hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác, nếu có thể, anh cam tâm tình nguyện dùng mạng mình đổi lấy Lâm Yên Yên.
Anh hy vọng cô bé sẽ được sống một cuộc đời an nhiên.
Adrenalin* trong cơ thể Lâm Nhiên đang tăng vọt, đôi tay cầm lái hơi xoay chuyển, bao tay với tay cầm sinh ra tiếng ma sát rất nhỏ, ở khoảnh khắc lướt qua vạch đích, Lâm Nhiên cũng không giảm tốc!
*Adrenaline (Epinephrine): là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu.
Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.
Anh như muốn đâm vào vách tường phân cách quanh đường đua, trong đám đông đã có người phát ra tiếng kinh hô.
Tạ Chân cũng lo lắng gọi tên Lâm Nhiên.
Nhân viên công tác bắt đầu chạy loạn.
Tim Thịnh Thanh Khê thắt lại, nửa người trên của cô cơ hồ muốn lao ra khỏi khán đài.
Thời điểm cô gọi tên Lâm Nhiên toàn bộ lồng ngực cô như chấn động, chấn động đến mức hai tai cô ong ong.
"Lâm Nhiên ——"
Thanh âm của thiếu nữ tựa hồ truyền đến từ một nơi rất xa, thanh âm của cô như xuyên qua mũ bảo hiểm truyền vào tai anh.
Lâm Nhiên có hơi hoảng hốt, hình như anh đã nghe tiếng gọi này ở đâu đó.
Cũng như vậy, khàn cả giọng.
Hơn nữa cô không chỉ gọi một tiếng, mà dường như còn đang khóc.
Lâm Nhiên bỗng nhiên phanh gấp lại, chỉ một giây trước khi anh đâm vào vách tường.
Tên Răng Nanh trên khán đài hứng thú cười cười, hắn vứt điếu thuốc trong tay khàn giọng nói: "Tiểu tử này khá thú vị, hôm khác tôi sẽ so tài cùng nó một lần.
Đã liên hệ được chưa?"
Tên đàn em lắc đầu: "Còn chưa, hôm khác em đi hỏi lại."
Răng nanh sờ sờ cái răng hổ trước ngực, đầu ngón tay lướt qua góc cạnh sắc bén, cười nói: "Hôm khác? Ngay đêm nay đi?"
...
Sau khi Lâm Nhiên xuống xe theo bản năng ngẩng đầu mà tìm bóng dáng của Thịnh Thanh Khê, anh tùy ý cởi mũ bảo hiểm đặt trên xe, muốn đi ra ngoài tìm cô.
Trong đầu anh hiện giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, có phải cô đang khóc hay không.
Lâm Nhiên gấp gáp đi ra ngoài, hình như có người ngăn anh lại, ở bên tai anh hỏi nhỏ gì đó.
Anh đẩy người nọ một phát, giọng nói lạnh băng: "Cút ngay."
Lâm Nhiên thậm chí còn không thay quần áo ra, chỉ là anh còn chưa kịp tìm thấy Thịnh Thanh Khê đã bị Tạ Chân lao ra ngăn lại.
Cậu ấy lắp bắp hỏi: "Nhiên...!Nhiên ca, anh không sao chứ?"
Lâm Nhiên yên lặng nhìn cậu ấy một cái, thấy được khuôn mặt quen thuộc, anh kìm nén lại cảm xúc điên cuồng trong đáy mắt.
Lâm Nhiên cởi áo đua trên người xuống, ném vào trong ngực Tạ Chân, anh muốn đi tìm người.
Lúc này trong anh dâng lên một cảm giác quỷ dị, anh cảm thấy, dường như anh đã từng gặp Thịnh Thanh Khê ở đâu đó.
Ở đâu được chứ?
Ký ức trước đó của anh như đã bị ngọn lửa lớn kia thiêu rụi, anh không thể nhớ lại ngay lập tức.
Lâm Nhiên tìm thấy Thịnh Thanh Khê ở cổng lớn trường đua, cô một mình ngồi trên ghế trước cửa, một khối nho nhỏ.
Cô cúi đầu, làm anh nhất thời không thấy rõ sắc mặt cô.
Trong ngực cô như còn đang ôm gì đó.
Lâm Nhiên dừng lại một lát mới đi đến sau người cô, anh khàn giọng gọi cô: "Thịnh Thanh Khê, cậu nhìn tôi một cái."
Thịnh Thanh Khê nghe được giọng nói của Lâm Nhiên, một lúc sau mới chậm rãi chớp mắt, cô cảm thấy mình như quay trở về đêm đó, cái đêm mà Lâm Nhiên bị thiêu rụi thành tro kia.
Thịnh Thanh Khê buông bộ quyền trong ngực xuống, cô xoay người ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiên, bộ dạng thiếu niên trước mặt cũng không đẹp chút nào.
Nửa người trên của anh đều ướt sũng mồ hôi, tóc đen ướt sũng bị anh hất ra sau đầu.
Đôi mắt u ám cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, cô nhẹ nhàng hỏi: "Lâm Nhiên, cậu đang làm cái gì?"
Lâm Nhiên nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, nhất thời không mở miệng được.
Anh đang làm cái gì? Chính anh cũng không biết.
Cổ họng anh khô khốc, muốn nói cô đừng khóc, nhưng lời nói lại mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói nên lời.
Cuối cùng anh chỉ nói: "Cậu gọi tôi một câu nữa đi."
Gọi tên của tôi.
Giờ phút này Thịnh Thanh Khê thật sự tức giận, cô muốn hỏi tại sao anh lại đối xử với bản thân như vậy.
Nhưng nhìn đến ánh mắt như lửa đốt của anh lại mềm lòng mà thỏa hiệp, cô không có cách nào cứng rắn với anh.
Bởi vì giờ phút này anh tồn tại chân thực trước mắt cô.
Cô ngẩng khuông mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong đôi mắt phản chiếu hình bóng anh, cô gọi anh: "Lâm Nhiên."
Trong khoảnh khắc này, những xao động trong người Lâm Nhiên bỗng nhiên đều bị áp chế lại.
Hầu kết anh lăn lăn, như thể không khắc chế được mà đưa tay nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu cô: "Tôi đây."
Lâm Nhiên tự nhủ, tôi còn sống, tôi còn tồn tại trên thế gian này.
Một lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh lại, chẳng qua chính họ cũng không biết vừa rồi nội tâm cả hai đều dậy sóng.
Lâm Nhiên cúi xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Tới tìm tôi?"
Thịnh Thanh Khê ngập ngừng gật đầu, cô cầm lấy bộ quyền đã đóng gói bên cạnh đưa cho anh: "Tặng cậu."
Lâm Nhiên không lập tức nhận lấy, anh nhìn lướt qua một cái.
Nhưng cũng không thể thấy được bên trong là cái gì.
Anh nhướng mày hỏi: "Sao đột nhiên lại đưa quà cho tôi?"
Thịnh Thanh Khê nhu thuận đáp: "Dỗ cậu."
Lâm Nhiên ngẩn ra, lát sau mới bật cười: "Dỗ tôi?"
Đôi mắt Thịnh Thanh Khê hơi tối lại, đầu hơi gục xuống, mím môi nhìn anh, cô nhỏ nhẹ nói: "Hôm đó chọc cậu tức giận, thật xin lỗi."
Độ cong trên môi Lâm Nhiên chậm rãi hạ xuống, anh thần sắc phức tạp nhìn cô một cái.
Hiện tại căn bản không cần nghi ngờ cô thích ai, bởi vì từ ánh mắt đã có thể thấy được cô thích anh nhường nào.
Anh cúi xuống đối mặt với Thịnh Thanh Khê, nghiêm túc nói: "Thịnh Thanh Khê, cậu không cần xin lỗi.
Đây không phải vấn đề do cậu, là do tôi...!Tính tình tôi chính là không tốt."
Lúc này đã là 11 giờ đêm.
Thịnh Thanh Khê bổ túc cho Tống Thi Mạn xong đã là 9 giờ, sau đó cô mới ra ngoài mua quà cho Lâm Nhiên, đi một chuyến như vậy thời gian nháy mắt đã trôi qua thật nhanh.
Thịnh Thanh Khê còn đang muốn nói gì đó, thì điện thoại trong túi cô đã vang lên.
Lâm Nhiên nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô, cô gái nhỏ mềm giọng nói chuyện với người bên kia: "Mẹ Thịnh, bây giờ con lập tức trở về.
Có xe ạ, mẹ không cần chờ con."
Lâm Nhiên nhíu mày, đây là cái loại xưng hô gì?
Nhân lúc cô gọi điện Lâm Nhiên tiện tay nhắn cho Hà Mặc một tin nhắn.
Không lâu sau đó, Hà Mặc đã cầm hai cái mũ bảo hiểm ra ngoài, cậu nhìn đến Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê ở cạnh nhau, tính bát quái trong người lại bắt đầu nổi lên, nhưng cậu còn nhìn chưa đủ đã bị Lâm Nhiên đuổi đi.
Chiếc xe Lâm Nhiên thường dùng đang đỗ ở ngoài cửa, anh kiên nhẫn chờ Thịnh Thanh Khê nói chuyện xong.
Thịnh Thanh Khê vừa tắt điện thoại, quay đầu lại đã thấy Lâm Nhiên đưa mũ bảo hiểm đến, cô hơi sửng sốt: "Làm gì vậy?"
Lâm Nhiên hất hất cằm: "Đội lên, đưa cậu về nhà."
Thịnh Thanh Khê do dự một lát mới nhận lấy mũ bảo hiểm, cô lại nhìn bộ quyền trong tay mơ hồ hỏi: "Vậy cậu có muốn nhận cái này hay không, tôi chọn rất nghiêm túc.
Không phải cậu còn tức giận đấy chứ?"
Lâm Nhiên chỉ chỉ vật thể lạ trong tay cô hỏi: "Ý tốt này có thể từ chối sao?"
Thịnh Thanh Khê vội vàng lắc đầu.
Lâm Nhiên nhăn mày nhìn cô: "Lần sau không được mua nữa."
Thịnh Thanh Khê lại gật gật đầu.
Lúc này thoạt nhìn cô còn ngoan hơn so với Lâm Yên Yên.
Lâm Nhiên cong cong môi nhận lấy đồ trong tay cô, anh bước vào trong trường đua cất đồ rồi lấy chìa khóa ra ngoài.
Lâm Nhiên chỉ chỉ mũ bảo hiểm, hỏi: "Tự mình đội được không?"
Thịnh Thanh Khê tự mình thử đội một lát, cô cảm giác đầu mình được một đồ vật mềm mại bao quanh.
Cô có chút vụng về gài nút thắt, đây là lần đầu tiên cô đội mũ bảo hiểm.
Lâm Nhiên hừ cười một tiếng, anh duỗi tay gài lại nút thắt cho cô.
Anh cách mũ bảo hiểm gõ gõ đầu cô: "Chút nữa nhớ ôm chặt tôi."
Lâm Nhiên vốn dĩ muốn ôm cô lên xe, nhưng Thịnh Thanh Khê đã dùng một tay chống yên xe, linh hoạt nhẹ nhàng nhảy lên trên.
Sau khi ngồi xong, cô còn mở to đôi mắt ngây ngô nhìn anh.
Lâm Nhiên liền lên xe khởi động, ngay giây tiếp theo anh đã cảm nhận được một đôi tay mềm mại đặt trên eo mình, cô ôm chặt lấy anh.
Giống như lần đầu tiên, gắt gao dùng sức ôm anh.
Thịnh Thanh Khê nghe tiếng động cơ vang lên, mà Lâm Nhiên lại bất động, cô không khỏi giật giật đầu.
Lúc này Lâm Nhiên mới hồi phục lại tinh thần, anh dẹp tâm tư rối loạn trong đầu qua một bên.
Anh hỏi: "Cậu ở đâu?"
Thịnh Thanh Khê nói ra một địa chỉ.
Lâm Nhiên chuyển động tay lái, dưới chân dùng sức.
Chiếc xe lao đi như một cơn gió.
Ánh trăng nhu tình chiếu lên hai người họ, đám mây cũng như đi theo bọn họ cả một đường, chậm chạp nhìn lén đôi thiếu nam thiếu nữ trong màn đêm.
Ánh trăng tối nay mờ ảo mỹ lệ.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hỏa: Lại bị ôm!
~Hết đốt cháy 15~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook