Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
-
Chương 22: Nhà quê, chọc nhà họ Lý
"Lý Thái phun ra một ngụm máu tươi, người chung quanh đều hoảng sợ lùi về sau một bước. Một thanh niên vội tiến lên đỡ hắn ta: “Cậu Lý nhỏ.”
Tô Lan Huyên cũng hoảng sợ: “Lục Đồng Quân!”
Cú đá này quá mạnh, Lý Thái cảm thấy xương sườn của mình đều bị gãy, sắc mặt trắng bệch. Lần này Lý Thái không đứng dậy nổi, đều phải nhờ thanh niên kia đỡ. Thanh niên cả giận nói: “Mày biết mày đá ai không? Đây là cậu cả nhà họ Lý! Xảy ra chuyện gì thì mày chịu trách nhiệm nổi không? Mày có mấy cái mạng đền tội?”
Lục Đồng Quân hoàn toàn không để mắt tới thanh niên, lớn tiếng cảnh cáo Lý Thái: “Tiếp tục quấy rối Tô Lan Huyên thì kêu Lý Kính Hòa nhặt xác cho cậu đi.”
Lý Kính Hòa chính là cha của Lý Thái. Những người dám gọi thẳng tên ông ta thực sự không nhiều. Ở thủ đô, nhà họ Lý cũng có địa vị xã hội nhất định, Lý Kính Hòa mua danh chuộc tiếng, thích làm việc thiện để lấy danh tiếng tốt cho mình, cho nên ngay cả người thường cũng biết tên Lý Kính Hòa. Thấy Lục Đồng Quân nói thẳng tên Lý Kính Hòa, không có mấy người cảm thấy khác thường.
Nhưng Tô Lan Huyên lại nhìn Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân rất kiêu ngạo, còn kiêu ngạo hơn cả Lý Thái, xương cứng gặp phải xương cứng hơn.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đồng Quân, Lý Thái mới kinh hãi, gật đầu theo bản năng, gian nan yếu thế nói: “Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, lần sau… không dám nữa.”
Lý Thái phát hiện sát khí trong mắt người đàn ông này, sát khí rất dày. Hắn tin chắc người này thực sự làm được. Hắn không sợ trời không sợ đất, không sợ ai khác ngoài cha mình. Không ngờ người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả cha mình, hắn ta suýt nữa quỳ xuống kêu cha.
Lục Đồng Quân dắt tay Tô Lan Huyên, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi.”
Lục Đồng Quân vừa rời đi, thanh niên nhanh chóng đưa Lý Thái tới bệnh viện, gọi điện báo cho nhà họ Lý. Mà đầu bên kia hành lang, một người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, còn chưa tỉnh táo lại.
“Vạn… Vạn Hoài Bắc, người phụ nữ kia là ai mà lại khiến cháu ngoại trai của chú ra tay vậy?”
Người đàn ông trung niên này là cậu của Lục Đồng Quân, Trần Lộc Đỉnh.
“Đánh nhau có là gì? Hồi trước vì cô Tô, lão đại còn nhảy xuống biển ấy chứ.” Vạn Hoài Bắc đã không còn kinh ngạc. Ngay cả con trai Chu Đức Độ cũng bị bẻ gãy chân, Lý Thái chỉ bị đá hai phát coi như còn nhẹ. Cậu Lý nhỏ này cũng xui xẻo, dám dòm ngó người phụ nữ của lão đại, chẳng phải tìm chết thì là gì?
Trần Lộc Đỉnh càng khϊế͙p͙ sợ: “Cô Tô? Cô Tô nào?”
“Còn cô Tô nào nữa, cô chủ nhà họ Tô, Tô Lan Huyên lúc trước từng bị lão đại từ hôn đấy.” Vạn Hoài Bắc nói: “Lần này lão đại gục ngã trước cô Tô này rồi.”
“Trời ạ, cháu trai của tôi yêu đương ư?” Trần Lộc Đỉnh vỗ tay, vui mừng nói: “Chú phải báo với em gái mới được.”
Thật không dễ dàng, cuối cùng cháu trai cũng thông suốt, biết tìm bạn gái. Thật là làm cậu hao hết tâm tư.
Một dãy siêu xe đỗ trước nhà hàng riêng tư, một đám người cung kính đứng chờ bên cạnh. Hạ Đình cầm đầu nhìn về phía cổng rồi lại nhìn đồng hồ, mãi mà không thấy người đi ra, bèn lấy di động gọi điện thoại.
“Lão đại, bọn em đã ở ngoài cửa.”
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên còn chưa rời khỏi nhà hàng riêng tư, cầm di động đứng cách xa mấy bước, ra lệnh: “Các cậu tránh xa một chút, tôi có chuyện rất quan trọng, các cậu rút lui trước đi.”
“Vâng.” Mặc dù tò mò, nhưng Hạ Đình vẫn nghe theo mệnh lệnh. Sau khi anh ta cúp máy, Hạ Vân ở bên cạnh hỏi: “Khi nào lão đại mới đi ra?”
“Khỏi chờ, lão đại kêu chúng ta đi trước.”
Đúng lúc này, Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đi ra. Hạ Đình lập tức thấy cô Tô đang ở bên cạnh nên đều hiểu rõ, thức thời đứng yên tại chỗ, nhưng Hạ Vân chưa từng thấy Tô Lan Huyên. Anh ta mới đi làm nhiệm vụ về, thấy lão đại thì vội chạy tới: “Lão đại.”
“Mau quay về.” Hạ Đình vội kéo anh ta.
“Sao vậy?” Hạ Vân ngơ ngác.
“Không thấy lão đại đang đi chung với cô Tô hả?” Hạ Đình đã rút kinh nghiệm. Bây giờ anh ta không dám đắc tội Tô Lan Huyên, đó chính là bảo bối trong lòng lão đại.
“Cô Tô gì cơ?” Hạ Vân càng không hiểu.
Hạ Đình lạnh nhạt nói: “Muốn ở lại thủ đô được thêm mấy ngày thì hãy thành thật đứng yên, đừng nhúc nhích.” Quấy rầy chuyện tốt của lão đại, mới từ nước ngoài trở về e rằng sẽ tiếp tục bị đuổi đi.
Lục Đồng Quân cũng thấy đám người Hạ Đình Hạ Vân, một dãy siêu xe đỗ trước cổng rất đáng chú ý. Tô Lan Huyên nhìn sang bên đó, tò mò nói: “Ủa? Có nhân vật lớn nào hay sao mà nhiều vệ sĩ siêu xe vậy?”
“Không biết nữa.” Lục Đồng Quân nghiêm trang dắt tay Tô Lan Huyên, bắt taxi ở ven đường. Tô Lan Huyên hỏi: “Hôm nay anh không lái xe à?”
“Không.” Lục Đồng Quân cười ôn hòa: “Xe anh bị hư không chạy được, đưa đến xưởng sửa xe rồi, hôm nay chúng ta ngồi taxi về nhà.”
Lục Đồng Quân không ngờ lại gặp Tô Lan Huyên ở đây nên không lái chiếc xe rẻ tiền kia, đương nhiên cũng không thể để Tô Lan Huyên biết dãy siêu xe kia là đến đón mình. Ít nhất bây giờ còn chưa phải là lúc cho Tô Lan Huyên biết thân phận của mình.
Trêи đường vê, Tô Lan Huyên nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn thấp thỏm, nắm tay Lục Đồng Quân nói: “Hay là anh rời khỏi thủ đô, tạm thời né tránh đi.”"
Tô Lan Huyên cũng hoảng sợ: “Lục Đồng Quân!”
Cú đá này quá mạnh, Lý Thái cảm thấy xương sườn của mình đều bị gãy, sắc mặt trắng bệch. Lần này Lý Thái không đứng dậy nổi, đều phải nhờ thanh niên kia đỡ. Thanh niên cả giận nói: “Mày biết mày đá ai không? Đây là cậu cả nhà họ Lý! Xảy ra chuyện gì thì mày chịu trách nhiệm nổi không? Mày có mấy cái mạng đền tội?”
Lục Đồng Quân hoàn toàn không để mắt tới thanh niên, lớn tiếng cảnh cáo Lý Thái: “Tiếp tục quấy rối Tô Lan Huyên thì kêu Lý Kính Hòa nhặt xác cho cậu đi.”
Lý Kính Hòa chính là cha của Lý Thái. Những người dám gọi thẳng tên ông ta thực sự không nhiều. Ở thủ đô, nhà họ Lý cũng có địa vị xã hội nhất định, Lý Kính Hòa mua danh chuộc tiếng, thích làm việc thiện để lấy danh tiếng tốt cho mình, cho nên ngay cả người thường cũng biết tên Lý Kính Hòa. Thấy Lục Đồng Quân nói thẳng tên Lý Kính Hòa, không có mấy người cảm thấy khác thường.
Nhưng Tô Lan Huyên lại nhìn Lục Đồng Quân. Lục Đồng Quân rất kiêu ngạo, còn kiêu ngạo hơn cả Lý Thái, xương cứng gặp phải xương cứng hơn.
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Đồng Quân, Lý Thái mới kinh hãi, gật đầu theo bản năng, gian nan yếu thế nói: “Vừa rồi tôi chỉ đùa thôi, lần sau… không dám nữa.”
Lý Thái phát hiện sát khí trong mắt người đàn ông này, sát khí rất dày. Hắn tin chắc người này thực sự làm được. Hắn không sợ trời không sợ đất, không sợ ai khác ngoài cha mình. Không ngờ người đàn ông này còn đáng sợ hơn cả cha mình, hắn ta suýt nữa quỳ xuống kêu cha.
Lục Đồng Quân dắt tay Tô Lan Huyên, giọng nói dịu dàng: “Đi thôi.”
Lục Đồng Quân vừa rời đi, thanh niên nhanh chóng đưa Lý Thái tới bệnh viện, gọi điện báo cho nhà họ Lý. Mà đầu bên kia hành lang, một người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, còn chưa tỉnh táo lại.
“Vạn… Vạn Hoài Bắc, người phụ nữ kia là ai mà lại khiến cháu ngoại trai của chú ra tay vậy?”
Người đàn ông trung niên này là cậu của Lục Đồng Quân, Trần Lộc Đỉnh.
“Đánh nhau có là gì? Hồi trước vì cô Tô, lão đại còn nhảy xuống biển ấy chứ.” Vạn Hoài Bắc đã không còn kinh ngạc. Ngay cả con trai Chu Đức Độ cũng bị bẻ gãy chân, Lý Thái chỉ bị đá hai phát coi như còn nhẹ. Cậu Lý nhỏ này cũng xui xẻo, dám dòm ngó người phụ nữ của lão đại, chẳng phải tìm chết thì là gì?
Trần Lộc Đỉnh càng khϊế͙p͙ sợ: “Cô Tô? Cô Tô nào?”
“Còn cô Tô nào nữa, cô chủ nhà họ Tô, Tô Lan Huyên lúc trước từng bị lão đại từ hôn đấy.” Vạn Hoài Bắc nói: “Lần này lão đại gục ngã trước cô Tô này rồi.”
“Trời ạ, cháu trai của tôi yêu đương ư?” Trần Lộc Đỉnh vỗ tay, vui mừng nói: “Chú phải báo với em gái mới được.”
Thật không dễ dàng, cuối cùng cháu trai cũng thông suốt, biết tìm bạn gái. Thật là làm cậu hao hết tâm tư.
Một dãy siêu xe đỗ trước nhà hàng riêng tư, một đám người cung kính đứng chờ bên cạnh. Hạ Đình cầm đầu nhìn về phía cổng rồi lại nhìn đồng hồ, mãi mà không thấy người đi ra, bèn lấy di động gọi điện thoại.
“Lão đại, bọn em đã ở ngoài cửa.”
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên còn chưa rời khỏi nhà hàng riêng tư, cầm di động đứng cách xa mấy bước, ra lệnh: “Các cậu tránh xa một chút, tôi có chuyện rất quan trọng, các cậu rút lui trước đi.”
“Vâng.” Mặc dù tò mò, nhưng Hạ Đình vẫn nghe theo mệnh lệnh. Sau khi anh ta cúp máy, Hạ Vân ở bên cạnh hỏi: “Khi nào lão đại mới đi ra?”
“Khỏi chờ, lão đại kêu chúng ta đi trước.”
Đúng lúc này, Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên đi ra. Hạ Đình lập tức thấy cô Tô đang ở bên cạnh nên đều hiểu rõ, thức thời đứng yên tại chỗ, nhưng Hạ Vân chưa từng thấy Tô Lan Huyên. Anh ta mới đi làm nhiệm vụ về, thấy lão đại thì vội chạy tới: “Lão đại.”
“Mau quay về.” Hạ Đình vội kéo anh ta.
“Sao vậy?” Hạ Vân ngơ ngác.
“Không thấy lão đại đang đi chung với cô Tô hả?” Hạ Đình đã rút kinh nghiệm. Bây giờ anh ta không dám đắc tội Tô Lan Huyên, đó chính là bảo bối trong lòng lão đại.
“Cô Tô gì cơ?” Hạ Vân càng không hiểu.
Hạ Đình lạnh nhạt nói: “Muốn ở lại thủ đô được thêm mấy ngày thì hãy thành thật đứng yên, đừng nhúc nhích.” Quấy rầy chuyện tốt của lão đại, mới từ nước ngoài trở về e rằng sẽ tiếp tục bị đuổi đi.
Lục Đồng Quân cũng thấy đám người Hạ Đình Hạ Vân, một dãy siêu xe đỗ trước cổng rất đáng chú ý. Tô Lan Huyên nhìn sang bên đó, tò mò nói: “Ủa? Có nhân vật lớn nào hay sao mà nhiều vệ sĩ siêu xe vậy?”
“Không biết nữa.” Lục Đồng Quân nghiêm trang dắt tay Tô Lan Huyên, bắt taxi ở ven đường. Tô Lan Huyên hỏi: “Hôm nay anh không lái xe à?”
“Không.” Lục Đồng Quân cười ôn hòa: “Xe anh bị hư không chạy được, đưa đến xưởng sửa xe rồi, hôm nay chúng ta ngồi taxi về nhà.”
Lục Đồng Quân không ngờ lại gặp Tô Lan Huyên ở đây nên không lái chiếc xe rẻ tiền kia, đương nhiên cũng không thể để Tô Lan Huyên biết dãy siêu xe kia là đến đón mình. Ít nhất bây giờ còn chưa phải là lúc cho Tô Lan Huyên biết thân phận của mình.
Trêи đường vê, Tô Lan Huyên nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn thấp thỏm, nắm tay Lục Đồng Quân nói: “Hay là anh rời khỏi thủ đô, tạm thời né tránh đi.”"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook