Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
-
Chương 18: Phản kích
"“Lục Đồng Quân.” Tô Lan Huyên nổi dũng khí nhìn bóng lưng Lục Đồng Quân, hạ quyết tâm: “Em biết ai cũng khó có thể chấp nhận sự thật này, nếu anh muốn chia…”
“Thu dọn đồ đạc xong rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lục Đồng Quân quay người lại, mỉm cười nói: “Lan Huyên, em xem còn quên thứ gì không?”
Tô Lan Huyên ngây người: “Lục Đồng Quân, anh…” chẳng lẽ không phải chia tay?
“Bác sĩ nói sức khỏe của em đã ổn định, có thể xuất viện.” Lục Đồng Quân cười ôn hòa: “Anh đã làm thủ tục xuất viện xong rồi, chúng ta về thôi.”
Về nhà? Tô Lan Huyên đã không có nhà. Cô nên về căn nhà nào? Nhà họ Tô ư? Hay là nhà trọ?
“Chắc là đều thu dọn xong rồi.” Thấy Tô Lan Huyên ngẩn người, Lục Đồng Quân cười đi tới nắm tay cô: “Đi thôi.”
Tô Lan Huyên nhìn anh: “Lục Đồng Quân, bác sĩ có nói gì khác không?”
“Nói gì?” Lục Đồng Quân cười nhìn cô.
Chẳng lẽ Lục Đồng Quân còn chưa biết? Chẳng lẽ bác sĩ chưa nói? Tô Lan Huyên nhớ hình như bác sĩ có trách nhiệm giữ gìn riêng tư cá nhân cho bệnh nhân, có lẽ Lục Đồng Quân thật sự không biết. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Tô Lan Huyên biết trong thiên hạ này không có bức tường nào chắn được ngọn gió, sớm muộn gì gió cũng sẽ lùa vào phòng, vậy thì chi bằng thừa dịp tình cảm còn chưa sâu đậm mà quyết định từ sớm.
Tô Lan Huyên rụt tay lại, tim đập rất nhanh, mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Lục Đồng Quân, có chuyện em muốn nói với anh, năm năm trước…”
“Được rồi.” Lục Đồng Quân ngắt lời cô, cười ôm cô vào lòng: “Sau này có anh, anh bảo đảm sẽ không để em sinh bệnh vào bệnh viện nữa đâu.”
Lục Đồng Quân yêu thương xoa đầu Tô Lan Huyên: “Đi thôi.”
Dưới ánh mắt dịu dàng của Lục Đồng Quân, lời nói đến bên miệng Tô Lan Huyên vẫn bị nuốt lại. Cũng là lúc đó, sự tự ti cắm rễ trong lòng cô. Cô cũng ý thức được giữa mình và Lục Đồng Quân có một khe nứt, sẽ khiến hai người sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tô Lan Huyên không nói thêm gì nữa, mặc cho Lục Đồng Quân dắt tay mình rời khỏi bệnh viện, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc lên xe, Tô Lan Huyên thuận miệng hỏi: “Anh Vạn đâu?”
“Cậu ấy có việc rời đi trước.” Lục Đồng Quân khởi động xe: “Em đói chưa? Anh dẫn em đi ăn cơm trước.”
“Không đói, em muốn về phòng trọ ngủ một giấc.” Tô Lan Huyên thực sự không đói, Vạn Hoài Bắc đã mua cơm cho cô rồi.
“Ừ.” Lục Đồng Quân không nói thêm gì nữa.
Về phòng trọ, Tô Lan Huyên thật sự đi ngủ. Có lẽ vì uống thuốc nên cô hơi buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Đồng Quân vào phòng trọ của Tô Lan Huyên, chỉ có một phòng, phòng khách và phòng ngủ chung, chỉ dùng bình phong ngăn cách, phòng bếp cũng kề bên, diện tích chưa đầy ba mươi mét vuông, rất nhỏ, nhưng sạch sẽ và ấm áp, cảm giác như gia đình.
Lục Đồng Quân ngồi trêи sofa, xuyên qua kẽ hở bình phong nhìn Tô Lan Huyên. Thấy dáng vẻ của Tô Lan Huyên lúc ngủ, trong lòng anh hơi động, đi tới. Giấc ngủ của Tô Lan Huyên rất nông, nghe thấy tiếng bước chân Lục Đồng Quân đến gần, cũng cảm nhận được bên giường lõm xuống.
Lục Đồng Quân lên giường, đến khi cô mở mắt ra thì thấy gương mặt của Lục Đồng Quân gần trong gang tấc, tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, mặt cũng nóng ran: “Anh… anh làm gì vậy?”
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân nhìn cô, nâng tay dịu dàng vén tóc mai cho cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Lan Huyên, sinh con cho anh đi.”
Trước hôm nay, Lục Đồng Quân chưa bao giờ nghĩ tới muốn có một đứa con. Khi một người đàn ông đã quyết định có con tức là đã nhận định người phụ nữ này. Trải qua lần này suýt nữa đánh mất Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này. Ngôi nhà ấm áp hình như còn thiếu gì đó.
Tô Lan Huyên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Đồng Quân, đồng thời trong lòng cũng trào ra vô số cảm động và hoảng sợ. Tại sao Lục Đồng Quân lại nhắc tới sinh con?
“Sinh… sinh con?”
Khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên, có phần tà khí: “Chúng ta sinh một đứa con gái đi, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như em.”
Cô dịu dàng chỗ nào? Cô không dính líu gì tới chữ dịu dàng được không? Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc này, Tô Lan Huyên lại chột dạ. Cô quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Còn quá sớm, em chưa muốn có con.”
Lục Đồng Quân cau mày, vẻ mặt mất mát. Nhưng nghĩ họ mới kết giao không lâu, Tô Lan Huyên còn chưa hoàn toàn mở rộng cửa lòng cho mình, anh lại hơi nóng vội.
“Ừ, anh nghe em.” Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên, không nói thêm gì nữa.
Tô Lan Huyên nằm trong lòng Lục Đồng Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tự ti lo lắng trong lòng lại toát ra.
Những ngày kế tiếp, Tô Lan Huyên ở trong nhà tĩnh dưỡng. Mỗi ngày Lục Đồng Quân mang đồ ăn tới cho Tô Lan Huyên, cùng nhau ăn cơm rồi tản bộ, thoạt nhìn giống như tình nhân đang yêu nhau say đắm, nhưng Lục Đồng Quân mơ hồ cảm nhận được Tô Lan Huyên đang xa cách mình, giữ khoảng cách với mình.
Sau một tuần nghỉ ngơi, Tô Lan Huyên trở về công ty làm việc. Bởi vì chuyện dây xích tay lần trước mà cô đã đắc tội Trịnh Ngọc Yến, cũng đắc tội Lưu Toàn. Tình cảm của Lưu Toàn và Trịnh Ngọc Yến xảy ra vấn đề, giấc mơ trở thành con rể chủ tịch của Lưu Toàn e rằng sẽ tan vỡ. Lưu Toàn hận Tô Lan Huyên nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Tô Lan Huyên, bắt Tô Lan Huyên tăng ca tới đêm hôm khuya khoắt.
Vì sợi dây xích tay trị giá 2 tỷ 400 triệu nên đồng nghiệp cùng công ty đều phỏng đoán có phải Tô Lan Huyên thật sự có bạn trai lắm tiền hay không. Các đồng nghiệp đều đứng ngoài cuộc, không thân cận với Tô Lan Huyên, cũng không quá xa cách, hai bên không đắc tội mới là cách sinh tồn của chốn công sở.
Thái Thu Tâm khuyên nhủ: “Tô Lan Huyên, hay là em xin lỗi quản lý Lưu đi. Chứ mỗi ngày đều bị nhằm vào thế này thì vất vả lắm.”
“Không cần.” Tô Lan Huyên biết thừa cho dù cô chịu thua cũng vô ích, hơn nữa cô không sai, sẽ không chịu thua.
Thái Thu Tâm thở dài, sau đó thần bí hỏi: “Tô Lan Huyên, bạn trai em làm nghề gì vậy?”
Đây không phải là người đầu tiên tìm hiểu bạn trai của Tô Lan Huyên. Người trong công ty đồn đãi, Tô Lan Huyên cũng từng nghe nói mấy lần. Tô Lan Huyên đương nhiên biết tâm tư của Thái Thu Tâm, cười nói: “Anh ấy chỉ là người thường, tài xế xe công nghệ thôi.”
Thái Thu Tâm không tin: “Tô Lan Huyên, em không nói thật với chị đúng không? Không coi chị là bạn chứ gì? Hôm đó chị còn nói đỡ cho em cơ mà.”
Tô Lan Huyên bất đắc dĩ cười: “Thật sự không lừa chị, em nói thật đấy.” Cô cũng nể mặt Thái Thu Tâm từng nói chuyện giúp mình nên mới nói thật.
Thái Thu Tâm bĩu môi: “Tài xế xe công nghệ mà mua được dây xích tay 2 tỷ 400 triệu á?”
“Đó là hàng giả chất lượng cao thôi chứ không phải hàng thật.” Tô Lan Huyên cười nói: “Chắc là cái của em nhìn thật hơn Trịnh Ngọc Yến nên mới không bị phát hiện.”
Đã có một chiếc là hàng giả cao cấp thì có khả năng vẫn còn hàng cao cấp hơn. Thái Thu Tâm nửa tin nửa ngờ: “Vậy bạn trai em mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?”
“Em không biết anh ấy mua ở đâu. Hôm khác em hỏi thứ. Không đắt đâu, mấy trăm ngàn thôi.” Thấy sắp tan tầm, Tô Lan Huyên giao công việc lại cho Thái Thu Tâm: “Hôm nay em bận việc, em về trước, chứ không lại bị quản lý Lưu bắt tăng ca. Phiền chị giao ban giúp em một chút.”
Sau nhiều ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng Tô Lan Huyên cũng tóm được cơ hội phản kϊƈɦ. Cô đã từng nói mình sẽ đòi lại món nợ bị rơi xuống biển với Tần Huệ Mẫn.
Tô Lan Huyên chuồn ra công ty, lấy di động gọi điện cho Tô Khánh Thành: “Cha, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, con có cách giải quyết vấn đề chuỗi tài chính của công ty.”"
“Thu dọn đồ đạc xong rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lục Đồng Quân quay người lại, mỉm cười nói: “Lan Huyên, em xem còn quên thứ gì không?”
Tô Lan Huyên ngây người: “Lục Đồng Quân, anh…” chẳng lẽ không phải chia tay?
“Bác sĩ nói sức khỏe của em đã ổn định, có thể xuất viện.” Lục Đồng Quân cười ôn hòa: “Anh đã làm thủ tục xuất viện xong rồi, chúng ta về thôi.”
Về nhà? Tô Lan Huyên đã không có nhà. Cô nên về căn nhà nào? Nhà họ Tô ư? Hay là nhà trọ?
“Chắc là đều thu dọn xong rồi.” Thấy Tô Lan Huyên ngẩn người, Lục Đồng Quân cười đi tới nắm tay cô: “Đi thôi.”
Tô Lan Huyên nhìn anh: “Lục Đồng Quân, bác sĩ có nói gì khác không?”
“Nói gì?” Lục Đồng Quân cười nhìn cô.
Chẳng lẽ Lục Đồng Quân còn chưa biết? Chẳng lẽ bác sĩ chưa nói? Tô Lan Huyên nhớ hình như bác sĩ có trách nhiệm giữ gìn riêng tư cá nhân cho bệnh nhân, có lẽ Lục Đồng Quân thật sự không biết. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Tô Lan Huyên biết trong thiên hạ này không có bức tường nào chắn được ngọn gió, sớm muộn gì gió cũng sẽ lùa vào phòng, vậy thì chi bằng thừa dịp tình cảm còn chưa sâu đậm mà quyết định từ sớm.
Tô Lan Huyên rụt tay lại, tim đập rất nhanh, mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Lục Đồng Quân, có chuyện em muốn nói với anh, năm năm trước…”
“Được rồi.” Lục Đồng Quân ngắt lời cô, cười ôm cô vào lòng: “Sau này có anh, anh bảo đảm sẽ không để em sinh bệnh vào bệnh viện nữa đâu.”
Lục Đồng Quân yêu thương xoa đầu Tô Lan Huyên: “Đi thôi.”
Dưới ánh mắt dịu dàng của Lục Đồng Quân, lời nói đến bên miệng Tô Lan Huyên vẫn bị nuốt lại. Cũng là lúc đó, sự tự ti cắm rễ trong lòng cô. Cô cũng ý thức được giữa mình và Lục Đồng Quân có một khe nứt, sẽ khiến hai người sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tô Lan Huyên không nói thêm gì nữa, mặc cho Lục Đồng Quân dắt tay mình rời khỏi bệnh viện, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc lên xe, Tô Lan Huyên thuận miệng hỏi: “Anh Vạn đâu?”
“Cậu ấy có việc rời đi trước.” Lục Đồng Quân khởi động xe: “Em đói chưa? Anh dẫn em đi ăn cơm trước.”
“Không đói, em muốn về phòng trọ ngủ một giấc.” Tô Lan Huyên thực sự không đói, Vạn Hoài Bắc đã mua cơm cho cô rồi.
“Ừ.” Lục Đồng Quân không nói thêm gì nữa.
Về phòng trọ, Tô Lan Huyên thật sự đi ngủ. Có lẽ vì uống thuốc nên cô hơi buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Đồng Quân vào phòng trọ của Tô Lan Huyên, chỉ có một phòng, phòng khách và phòng ngủ chung, chỉ dùng bình phong ngăn cách, phòng bếp cũng kề bên, diện tích chưa đầy ba mươi mét vuông, rất nhỏ, nhưng sạch sẽ và ấm áp, cảm giác như gia đình.
Lục Đồng Quân ngồi trêи sofa, xuyên qua kẽ hở bình phong nhìn Tô Lan Huyên. Thấy dáng vẻ của Tô Lan Huyên lúc ngủ, trong lòng anh hơi động, đi tới. Giấc ngủ của Tô Lan Huyên rất nông, nghe thấy tiếng bước chân Lục Đồng Quân đến gần, cũng cảm nhận được bên giường lõm xuống.
Lục Đồng Quân lên giường, đến khi cô mở mắt ra thì thấy gương mặt của Lục Đồng Quân gần trong gang tấc, tim Tô Lan Huyên đập nhanh hơn, mặt cũng nóng ran: “Anh… anh làm gì vậy?”
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân nhìn cô, nâng tay dịu dàng vén tóc mai cho cô, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Lan Huyên, sinh con cho anh đi.”
Trước hôm nay, Lục Đồng Quân chưa bao giờ nghĩ tới muốn có một đứa con. Khi một người đàn ông đã quyết định có con tức là đã nhận định người phụ nữ này. Trải qua lần này suýt nữa đánh mất Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này. Ngôi nhà ấm áp hình như còn thiếu gì đó.
Tô Lan Huyên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lục Đồng Quân, đồng thời trong lòng cũng trào ra vô số cảm động và hoảng sợ. Tại sao Lục Đồng Quân lại nhắc tới sinh con?
“Sinh… sinh con?”
Khóe miệng Lục Đồng Quân cong lên, có phần tà khí: “Chúng ta sinh một đứa con gái đi, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như em.”
Cô dịu dàng chỗ nào? Cô không dính líu gì tới chữ dịu dàng được không? Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc này, Tô Lan Huyên lại chột dạ. Cô quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Còn quá sớm, em chưa muốn có con.”
Lục Đồng Quân cau mày, vẻ mặt mất mát. Nhưng nghĩ họ mới kết giao không lâu, Tô Lan Huyên còn chưa hoàn toàn mở rộng cửa lòng cho mình, anh lại hơi nóng vội.
“Ừ, anh nghe em.” Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên, không nói thêm gì nữa.
Tô Lan Huyên nằm trong lòng Lục Đồng Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác tự ti lo lắng trong lòng lại toát ra.
Những ngày kế tiếp, Tô Lan Huyên ở trong nhà tĩnh dưỡng. Mỗi ngày Lục Đồng Quân mang đồ ăn tới cho Tô Lan Huyên, cùng nhau ăn cơm rồi tản bộ, thoạt nhìn giống như tình nhân đang yêu nhau say đắm, nhưng Lục Đồng Quân mơ hồ cảm nhận được Tô Lan Huyên đang xa cách mình, giữ khoảng cách với mình.
Sau một tuần nghỉ ngơi, Tô Lan Huyên trở về công ty làm việc. Bởi vì chuyện dây xích tay lần trước mà cô đã đắc tội Trịnh Ngọc Yến, cũng đắc tội Lưu Toàn. Tình cảm của Lưu Toàn và Trịnh Ngọc Yến xảy ra vấn đề, giấc mơ trở thành con rể chủ tịch của Lưu Toàn e rằng sẽ tan vỡ. Lưu Toàn hận Tô Lan Huyên nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho Tô Lan Huyên, bắt Tô Lan Huyên tăng ca tới đêm hôm khuya khoắt.
Vì sợi dây xích tay trị giá 2 tỷ 400 triệu nên đồng nghiệp cùng công ty đều phỏng đoán có phải Tô Lan Huyên thật sự có bạn trai lắm tiền hay không. Các đồng nghiệp đều đứng ngoài cuộc, không thân cận với Tô Lan Huyên, cũng không quá xa cách, hai bên không đắc tội mới là cách sinh tồn của chốn công sở.
Thái Thu Tâm khuyên nhủ: “Tô Lan Huyên, hay là em xin lỗi quản lý Lưu đi. Chứ mỗi ngày đều bị nhằm vào thế này thì vất vả lắm.”
“Không cần.” Tô Lan Huyên biết thừa cho dù cô chịu thua cũng vô ích, hơn nữa cô không sai, sẽ không chịu thua.
Thái Thu Tâm thở dài, sau đó thần bí hỏi: “Tô Lan Huyên, bạn trai em làm nghề gì vậy?”
Đây không phải là người đầu tiên tìm hiểu bạn trai của Tô Lan Huyên. Người trong công ty đồn đãi, Tô Lan Huyên cũng từng nghe nói mấy lần. Tô Lan Huyên đương nhiên biết tâm tư của Thái Thu Tâm, cười nói: “Anh ấy chỉ là người thường, tài xế xe công nghệ thôi.”
Thái Thu Tâm không tin: “Tô Lan Huyên, em không nói thật với chị đúng không? Không coi chị là bạn chứ gì? Hôm đó chị còn nói đỡ cho em cơ mà.”
Tô Lan Huyên bất đắc dĩ cười: “Thật sự không lừa chị, em nói thật đấy.” Cô cũng nể mặt Thái Thu Tâm từng nói chuyện giúp mình nên mới nói thật.
Thái Thu Tâm bĩu môi: “Tài xế xe công nghệ mà mua được dây xích tay 2 tỷ 400 triệu á?”
“Đó là hàng giả chất lượng cao thôi chứ không phải hàng thật.” Tô Lan Huyên cười nói: “Chắc là cái của em nhìn thật hơn Trịnh Ngọc Yến nên mới không bị phát hiện.”
Đã có một chiếc là hàng giả cao cấp thì có khả năng vẫn còn hàng cao cấp hơn. Thái Thu Tâm nửa tin nửa ngờ: “Vậy bạn trai em mua ở đâu? Bao nhiêu tiền?”
“Em không biết anh ấy mua ở đâu. Hôm khác em hỏi thứ. Không đắt đâu, mấy trăm ngàn thôi.” Thấy sắp tan tầm, Tô Lan Huyên giao công việc lại cho Thái Thu Tâm: “Hôm nay em bận việc, em về trước, chứ không lại bị quản lý Lưu bắt tăng ca. Phiền chị giao ban giúp em một chút.”
Sau nhiều ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng Tô Lan Huyên cũng tóm được cơ hội phản kϊƈɦ. Cô đã từng nói mình sẽ đòi lại món nợ bị rơi xuống biển với Tần Huệ Mẫn.
Tô Lan Huyên chuồn ra công ty, lấy di động gọi điện cho Tô Khánh Thành: “Cha, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, con có cách giải quyết vấn đề chuỗi tài chính của công ty.”"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook