Lão Đại Đều Yêu Ta
-
Chương 90: Lão đại thứ năm: Đại soái dân quốc (9)
Editor: Bắc Chỉ.
Hoắc Trường Lâm mặc một thân tây trang, tóc chẻ ngang*, dáng người thon dài, nhìn văn nhã tuấn mỹ, nhưng ngôn ngữ cử chỉ không hề tương xứng với vẻ ngoài của cậu, trực tiếp luồn tay qua nách Khương Nhuế bế lên, một tay xoa tóc cô rối tung, lại nắn bóp mặt cô, vừa véo vừa tiếc nuối nói: "Chậc, sao thịt trên mặt ít thế này?"
*Nguyên văn là tóc trung phân = tóc chẻ đôi/ bổ đôi:vv nhìn không khác gì Đan Trường anh ba nước mình ấy:vvv nếu còn vuốt vuốt keo nữa lại nhìn giống Xuân tóc đỏ trong Số đỏ:vv
"Nhị ca, mau thả em ra! Ai nha đau quá ——" Khương Nhuế mặt bị cậu véo đến biến hình, tóc cũng thành tổ chim, chân tay phành phạch, muốn đẩy lại đẩy không ra ma trảo, gấp đến độ mặt đỏ lên, vội vàng cầu cứu: "Đại ca lục ca mau cứu em!"
Hứa Hán Sinh vừa muốn đứng lên, có người nhanh hơn anh một bước, Hoắc Trường Diệu kéo Khương Nhuế ra khỏi ngực Hoắc Trường Lâm, bảo hộ ra phía sau, khẽ nhíu mày, "Lớn như vậy, giống bộ dáng gì?"
Khương Nhuế vội cầm dụng cụ kim loại soi bộ dáng của mình, tóc rối loạn, trên mặt đỏ ửng, quần áo cũng nhăn dúm dó, từ tiểu thư tinh xảo thời thượng biến thành bà điên.
Cô tức giận dậm chân, "Nhị ca thật đáng ghét!" Nói xong liền vội vàng lên lầu thay quần áo tu chỉnh nhan sắc.
Hoắc Trường Lâm đứng ở tại chỗ cười to ra tiếng, vừa cười vừa nói với hai người, "Đại ca, lục đệ, đã lâu không gặp."
Hoắc Trường Diệu nhìn Khương Nhuế biến mất trên cầu thang, mới thu hồi tầm mắt gật gật đầu, "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Mấy người anh em ở dưới lầu ôn chuyện, nói vài câu, Hoắc Trường Diệu dẫn Hoắc Trường Lâm đi gặp Vương thị.
Năm đó lịch sử phong lưu của lão đại soái chính là một quyển sổ nợ rối mù, di thái thái một phòng lại thêm một phòng xây lên, hồng nhan tri kỷ từng nơi từng chỗ nuôi ở bên ngoài, trong lòng Vương thị tất nhiên không thoải mái, đối với Hoắc Trường Lâm cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mấy năm nay, người bà hận nhất đã không còn, Hoắc Trường Diệu lại đứng vững địa vị, tâm thái bà mới bình thản hơn chút, nhìn thấy Hoắc Trường Lâm, cũng có thể nói vài câu vài lời trưởng bối. Mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, tóm lại trên mặt cũng không có trở ngại gì.
Từ chỗ Vương thị rời đi, lại quay về khu nhà trước.
Khương Nhuế đã chỉnh trang lại tốt, đang ở trong phòng khách chờ bọn họ, vừa thấy Hoắc Trường Lâm tiến vào, liền cảnh giác tới sát bên người Hoắc Trường Diệu, khi ngồi ở trên sô pha cũng tránh cậu.
Hoắc Trường Lâm diễn tâm trạng Tây Thi: "Tiểu Thất không thích nhị ca sao? Nhị ca đau lòng quá."
"Mặt em mới đau ấy." Khương Nhuế căm giận nói.
Hoắc Trường Lâm cười: "Đó là em gầy quá đấy, khi còn nhỏ thịt mum múp bóp cũng không đau." Lại cảm khái nói: "Mấy năm không gặp, tiểu Thất đã trưởng thành rồi."
"Lần này trở về có dự tính gì không?" Hoắc Trường Diệu hỏi cậu.
Hoắc Trường Lâm bộ dáng không nghiêm túc lắm, "Dự tính thì không có dự tính gì, hằng ngày làm lưu manh, lúc trước có quen biết vài người, có khi muốn cùng làm ăn về ngành dệt may."
Hoắc Trường Diệu liền nói: "Cần anh giúp gì thì nói một tiếng."
"Được, có những lời này của đại ca, em còn sợ cái gì?" Hoắc Trường Lâm cười nói.
Đang nói, người hầu đi đến hỏi tối nay mấy người họ ăn gì, khi hỏi Khương Nhuế, hô câu thái thái, Hoắc Trường Diệu và Hứa Hán Sinh tập mãi thành thói quen, Hoắc Trường Lâm lại sửng sốt, còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
"...Vừa rồi cô ấy gọi tiểu Thất là gì cơ?"
Ba người còn lại liếc nhau, biết việc này giấu không được, nên nói đúng sự thật.
Hoắc Trường Lâm nhíu mày hồi lâu, mới nói: "Đại ca đã trải qua tình huống hung hiểm như vậy, thế mà em lại không biết. Nhưng loại chuyện như xung hỉ này, đối tượng là tiểu Thất hay đại ca, nói chung hơi qua loa, sau này nếu hai người gặp được người mình thích, thì làm sao bây giờ?"
Hứa Hán Sinh và Hoắc Trường Diệu chưa nói gì, một người không phải đương sự, không tiện mở miệng, một người khác không biết suy nghĩ gì, hơi hơi xuất thần.
Khương Nhuế nói: "Đây chỉ là kế sách tạm thời, về sau đại ca gặp được người mình thích, em sẽ thay anh ấy giải thích, chờ em gặp được người em thích, đại ca cũng sẽ giúp em nói rõ ràng là tốt rồi. Lúc trước chủ ý của mẹ kiên định, nếu em với đại ca không làm theo lời mẹ, lại sợ mẹ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
"Chỉ sợ sau này không đơn giản như em nói." Hoắc Trường Lâm lắc đầu, theo như lời cậu nghe Khương Nhuế nói, liền biết chuyện này, hơn phân nửa là Vương thị lấy cái chết ra để bức người mới làm được, không khỏi tự giễu cười một tiếng, "Lão tổ tông của chúng ta hiếu đạo, thật là có thể ép người đến chết."
Lời này của cậu, thật cũng không phải chỉ nhằm vào Vương thị mà nói.
Năm đó Hoắc Trường Lâm xuất ngoại du học, một là cậu thật sự có tâm hiếu học, thứ hai là vì mẹ cậu, Hoắc gia Nhị di thái Liễu thị.
Lại nói tiếp việc này, cũng có chút ý tứ.
Liễu thị lúc trước xuất thân cũng chỉ là con hát, vì ăn nói khéo léo, dáng người tốt, lọt vào mắt lão đại soái, nâng vào trong phủ làm di thái thái nhà giàu, chờ sau này sinh hạ Hoắc Trường Lâm, địa vị càng đe dọa thái thái chính phòng Vương thị.
Bà cũng có chút tâm tư, muốn tranh giành tình cảm với Vương thị, cũng muốn con trai Hoắc Trường Lâm cùng và Trường Diệu phân tranh cao thấp, đáng tiếc Hoắc Trường Lâm tâm không ở đây, chỉ muốn làm công tử tiêu sái tự tại.
Tuy ngôn ngữ cậu không kềm chế được (độc mồm/ lắm mồm chăng?), nhìn như phong lưu, lại chưa từng làm gì quá phách lối, cho đến mấy năm trước, ở trong phòng khiêu vũ gặp được một nữ ca sĩ, súng đã bắn không thể vãn hồi, đến nỗi không cưới không được.
Liễu thị xuất thân là con hát, nhưng lại khăng khăng không cho phép con trai cưới nữ ca sĩ kia, dẫn người đến nhà cô ấy náo loạn vài lần, bức người đến mức không thể không rời đi (dọn nhà), lại lấy cái chết đe dọa, để Hoắc Trường Lâm thề không tìm cô ấy nữa.
Hoắc Trường Lâm bị ép buộc bất đắc dĩ đồng ý, cũng nản lòng thoái chí, không bao lâu thì ra nước ngoài.
Khi xảy ra chuyện này, Liễu thị đã dọn ra khỏi biệt thự Hoắc gia, người trong công quán chỉ biết Hoắc Trường Lâm xuất ngoại, nhưng cũng không biết tình hình thực tế, lúc này nghe cậu nói một câu như vậy, ba người ở đây liền biết chắc chắn có nội tình, nhưng mà thấy cậu hình như không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều thêm cái gì.
Đề tài này có chút trầm trọng, rất nhanh đã bị cố tình chọc thủng, Hoắc Trường Lâm nói ít chuyện thú vị khi đi du học, lại tặng quà mình mua từ nước ngoài về cho ba người, thành công chọc Khương Nhuế cười.
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã muộn, cậu và Hứa Hán Sinh đứng dậy tạm biệt, trước khi rời đi cười nói với Khương Nhuế: "Tiểu Thất có muốn ra ngoài chơi với nhị ca không, dẫn em đến phòng khiêu vũ nghe hát khiêu vũ."
"Là anh muốn đi nhìn mỹ nữ thì có!" Khương Nhuế không khách khí nói.
"U, bị em chọc trúng rồi." Hoắc Trường Lâm cười ha hả nói, "Đúng là trưởng thành rồi không còn dễ lừa như hồi nhỏ nữa."
Hoắc Trường Diệu nghiêm mặt nói: "Về nhà sớm chút, đừng ở bên ngoài lượn lờ."
Hoắc Trường Lâm gật gật đầu: "Đã biết, đại ca, tiểu Thất hẹn gặp lại." Nói, nhân lúc Khương Nhuế không để ý, liền véo một cái lên mặt cô, mới cười to rời đi.
Khương Nhuế ăn đau hô một tiếng, che mặt lại, vừa tức vừa bực, "Chắc chắn lại đỏ nữa rồi!"
"Anh nhìn xem." Hoắc Trường Diệu ở dưới ánh đèn nhìn kỹ mặt cô, thấy trên má quả nhiên đỏ một mảng, không khỏi khẽ nhíu mày: "Lão nhị ra tay không biết nặng nhẹ gì cả."
Khương Nhuế ủy khuất nói: "Đại ca, anh phải thay em báo thù đấy."
Tuy rằng Hoắc Trường Diệu cũng từng có ý tưởng muốn véo má cô, nhưng rất nhanh đã bị bóp chết ở trong nôi, với hắn, thân là huynh trưởng không thể bắt nạt em gái, tất nhiên cũng không thể để người khác bắt nạt được, vì thế gật gật đầu: "Được, lần sau nhìn thấy lão nhị, anh thay em giáo huấn em ấy."
Khương Nhuế lại xoa tay hầm hè nói: "Đại ca chỉ cần giúp em bắt nhị ca lại là được rồi, em phải tự mình ra tay véo anh ấy thành đầu heo."
Tưởng tượng gương mặt đẹp trai của lão nhị biến thành đầu, Hoắc Trường Diệu cong cong khóe miệng.
Hắn nhìn cô sinh động hoạt bát, lại nghĩ tới lúc nãy điều Hoắc Trường Lâm nói, nếu là sau này hai người gặp được đối tượng mình thích, nên làm gì bây giờ?
Vấn đề này lúc đầu hắn cũng suy xét qua, sẽ trả lại tự do cho cô, nhưng mà giờ không biết sao, lại có chút chần chờ.
Nếu tiểu Thất có thích ai đó, đối phương cũng sẽ thích cô sao? Hay không đáng giá để cô phó thác, có thể tín nhiệm hay không? Hắn cảm thấy, Phượng Thành mấy năm nay, không ai xuất sắc xứng đôi với tiểu Thất nhà hắn.
Hôm sau là ngày nghỉ của trường học, Hoắc Trường Diệu ra cửa sau, Khương Nhuế đang nghĩ nên tống cổ thời gian thế nào, Hoắc Trường Lâm liền tới, hỏi cô có muốn đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa cùng anh hay không.
Khương Nhuế đến nơi này, ngày thường ngoại trừ đi học, thỉnh thoảng còn đi dạo phố, nhưng chưa từng chơi đùa thật tốt, tâm lập tức động, cùng anh đi ra ngoài.
Chờ chạng vạng Hoắc Trường Diệu về nhà, người hầu liền báo chohắn việc này.
Tuy chỉ là thiếu một người, nhưng hắn nhìn trong nhà, lại có loại ảo giác, dường như thật trống rỗng.
Một mình dùng bữa tối, một mình đọc sách, lúc trước cũng như thế, nhưng nếu không từng thể nghiệm việc hai người vui vẻ ra sao, hắn cũng không ý thức được, một mình làm những việc này, lại sẽ cảm thấy quạnh quẽ đến vậy.
Buổi tối hơn 8 giờ, Khương Nhuế trở về, "Đại ca còn chưa ngủ à?"
Hoắc Trường Diệu gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô, trên người cô mặc một bộ âu phục xinh đẹp, khóe miệng giơ cao, trên mặt mang theo vui thích, hiển nhiên tâm tình không tồi.
"Chơi vui không?"
Khương Nhuế gật đầu: "Ban ngày cưỡi ngựa, buổi tối mấy người bạn của nhị ca làm một bữa tiệc đón gió cho anh ấy, váy này là nhị ca mua cho em đấy, đẹp không?"
"Rất xinh đẹp." Hoắc Trường Diệu nói.
Khương Nhuế vui vẻ nói: "Ngày mai bạn bè nhị ca còn muốn đi xe đạp ăn cơm dã ngoại trên bờ biển, lục ca cũng đi, đại ca có muốn đi cùng không?"
"Đại ca còn có việc khác, các em cứ chơi đi, chú ý an toàn." Hoắc Trường Diệu tự mình hiểu lấy, hắn biết nếu mình đi, chắc chắn sẽ làm những người khác không được tự nhiên, đến lúc đó tiểu Thất chưa chắc sẽ vui vẻ như vậy.
"Dạ, đại ca luôn bận rộn như vậy." Khương Nhuế nói, "Em về phòng đây, đại ca ngủ ngon, nghỉ sớm một chút."
"Ngủ ngon." Hoắc Trường Diệu nhìn theo thân ảnh cô nhảy nhót xuyên qua thông đạo.
Ngày hôm sau trở lại biệt thự Hoắc gia, đương nhiên chỉ có một mình hắn, hắn không vội ăn cơm chiều, mà ngồi trên sô pha đọc báo một lát.
Không bao lâu, trong viện truyền đến tiếng xe, người hầu nói: "Thái thái đã trở về."
Tầm mắt Hoắc Trường Diệu chuyển tới cửa, đợi một lát lại không thấy có người tiến vào, liền buông báo xuống đi đến ngoài cửa, chỉ thấy tiểu Thất và lão lục đang đứng sau lùm cây trong hoa viên, không biết đang nói cái gì.
Hắn đi qua, tới trước lùm cây, vừa muốn mở miệng gọi hai người, lại nghe Hứa Hán Sinh thấp giọng nói: "Tiểu Thất, hiện giờ em còn thích nhị ca sao?"
Hoắc Trường Diệu đột nhiên dừng lại.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lời editor: (02/09/2019) Quốc khánh vui vẻ ~
Hừm... có người cần beta thì không có, còn tôi thì đã từ chối 2 người... cảm thấy áy náy... Nhưng mà... tôi cần thêm editor san sẻ công việc liệu có có không? Còn tôi sẽ chuyển nghề đi làm beta... ahi~
13/07/2019 – Hoàn thành.
Hoắc Trường Lâm mặc một thân tây trang, tóc chẻ ngang*, dáng người thon dài, nhìn văn nhã tuấn mỹ, nhưng ngôn ngữ cử chỉ không hề tương xứng với vẻ ngoài của cậu, trực tiếp luồn tay qua nách Khương Nhuế bế lên, một tay xoa tóc cô rối tung, lại nắn bóp mặt cô, vừa véo vừa tiếc nuối nói: "Chậc, sao thịt trên mặt ít thế này?"
*Nguyên văn là tóc trung phân = tóc chẻ đôi/ bổ đôi:vv nhìn không khác gì Đan Trường anh ba nước mình ấy:vvv nếu còn vuốt vuốt keo nữa lại nhìn giống Xuân tóc đỏ trong Số đỏ:vv
"Nhị ca, mau thả em ra! Ai nha đau quá ——" Khương Nhuế mặt bị cậu véo đến biến hình, tóc cũng thành tổ chim, chân tay phành phạch, muốn đẩy lại đẩy không ra ma trảo, gấp đến độ mặt đỏ lên, vội vàng cầu cứu: "Đại ca lục ca mau cứu em!"
Hứa Hán Sinh vừa muốn đứng lên, có người nhanh hơn anh một bước, Hoắc Trường Diệu kéo Khương Nhuế ra khỏi ngực Hoắc Trường Lâm, bảo hộ ra phía sau, khẽ nhíu mày, "Lớn như vậy, giống bộ dáng gì?"
Khương Nhuế vội cầm dụng cụ kim loại soi bộ dáng của mình, tóc rối loạn, trên mặt đỏ ửng, quần áo cũng nhăn dúm dó, từ tiểu thư tinh xảo thời thượng biến thành bà điên.
Cô tức giận dậm chân, "Nhị ca thật đáng ghét!" Nói xong liền vội vàng lên lầu thay quần áo tu chỉnh nhan sắc.
Hoắc Trường Lâm đứng ở tại chỗ cười to ra tiếng, vừa cười vừa nói với hai người, "Đại ca, lục đệ, đã lâu không gặp."
Hoắc Trường Diệu nhìn Khương Nhuế biến mất trên cầu thang, mới thu hồi tầm mắt gật gật đầu, "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Mấy người anh em ở dưới lầu ôn chuyện, nói vài câu, Hoắc Trường Diệu dẫn Hoắc Trường Lâm đi gặp Vương thị.
Năm đó lịch sử phong lưu của lão đại soái chính là một quyển sổ nợ rối mù, di thái thái một phòng lại thêm một phòng xây lên, hồng nhan tri kỷ từng nơi từng chỗ nuôi ở bên ngoài, trong lòng Vương thị tất nhiên không thoải mái, đối với Hoắc Trường Lâm cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mấy năm nay, người bà hận nhất đã không còn, Hoắc Trường Diệu lại đứng vững địa vị, tâm thái bà mới bình thản hơn chút, nhìn thấy Hoắc Trường Lâm, cũng có thể nói vài câu vài lời trưởng bối. Mặc kệ trong lòng nghĩ cái gì, tóm lại trên mặt cũng không có trở ngại gì.
Từ chỗ Vương thị rời đi, lại quay về khu nhà trước.
Khương Nhuế đã chỉnh trang lại tốt, đang ở trong phòng khách chờ bọn họ, vừa thấy Hoắc Trường Lâm tiến vào, liền cảnh giác tới sát bên người Hoắc Trường Diệu, khi ngồi ở trên sô pha cũng tránh cậu.
Hoắc Trường Lâm diễn tâm trạng Tây Thi: "Tiểu Thất không thích nhị ca sao? Nhị ca đau lòng quá."
"Mặt em mới đau ấy." Khương Nhuế căm giận nói.
Hoắc Trường Lâm cười: "Đó là em gầy quá đấy, khi còn nhỏ thịt mum múp bóp cũng không đau." Lại cảm khái nói: "Mấy năm không gặp, tiểu Thất đã trưởng thành rồi."
"Lần này trở về có dự tính gì không?" Hoắc Trường Diệu hỏi cậu.
Hoắc Trường Lâm bộ dáng không nghiêm túc lắm, "Dự tính thì không có dự tính gì, hằng ngày làm lưu manh, lúc trước có quen biết vài người, có khi muốn cùng làm ăn về ngành dệt may."
Hoắc Trường Diệu liền nói: "Cần anh giúp gì thì nói một tiếng."
"Được, có những lời này của đại ca, em còn sợ cái gì?" Hoắc Trường Lâm cười nói.
Đang nói, người hầu đi đến hỏi tối nay mấy người họ ăn gì, khi hỏi Khương Nhuế, hô câu thái thái, Hoắc Trường Diệu và Hứa Hán Sinh tập mãi thành thói quen, Hoắc Trường Lâm lại sửng sốt, còn nghĩ rằng mình nghe lầm.
"...Vừa rồi cô ấy gọi tiểu Thất là gì cơ?"
Ba người còn lại liếc nhau, biết việc này giấu không được, nên nói đúng sự thật.
Hoắc Trường Lâm nhíu mày hồi lâu, mới nói: "Đại ca đã trải qua tình huống hung hiểm như vậy, thế mà em lại không biết. Nhưng loại chuyện như xung hỉ này, đối tượng là tiểu Thất hay đại ca, nói chung hơi qua loa, sau này nếu hai người gặp được người mình thích, thì làm sao bây giờ?"
Hứa Hán Sinh và Hoắc Trường Diệu chưa nói gì, một người không phải đương sự, không tiện mở miệng, một người khác không biết suy nghĩ gì, hơi hơi xuất thần.
Khương Nhuế nói: "Đây chỉ là kế sách tạm thời, về sau đại ca gặp được người mình thích, em sẽ thay anh ấy giải thích, chờ em gặp được người em thích, đại ca cũng sẽ giúp em nói rõ ràng là tốt rồi. Lúc trước chủ ý của mẹ kiên định, nếu em với đại ca không làm theo lời mẹ, lại sợ mẹ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn."
"Chỉ sợ sau này không đơn giản như em nói." Hoắc Trường Lâm lắc đầu, theo như lời cậu nghe Khương Nhuế nói, liền biết chuyện này, hơn phân nửa là Vương thị lấy cái chết ra để bức người mới làm được, không khỏi tự giễu cười một tiếng, "Lão tổ tông của chúng ta hiếu đạo, thật là có thể ép người đến chết."
Lời này của cậu, thật cũng không phải chỉ nhằm vào Vương thị mà nói.
Năm đó Hoắc Trường Lâm xuất ngoại du học, một là cậu thật sự có tâm hiếu học, thứ hai là vì mẹ cậu, Hoắc gia Nhị di thái Liễu thị.
Lại nói tiếp việc này, cũng có chút ý tứ.
Liễu thị lúc trước xuất thân cũng chỉ là con hát, vì ăn nói khéo léo, dáng người tốt, lọt vào mắt lão đại soái, nâng vào trong phủ làm di thái thái nhà giàu, chờ sau này sinh hạ Hoắc Trường Lâm, địa vị càng đe dọa thái thái chính phòng Vương thị.
Bà cũng có chút tâm tư, muốn tranh giành tình cảm với Vương thị, cũng muốn con trai Hoắc Trường Lâm cùng và Trường Diệu phân tranh cao thấp, đáng tiếc Hoắc Trường Lâm tâm không ở đây, chỉ muốn làm công tử tiêu sái tự tại.
Tuy ngôn ngữ cậu không kềm chế được (độc mồm/ lắm mồm chăng?), nhìn như phong lưu, lại chưa từng làm gì quá phách lối, cho đến mấy năm trước, ở trong phòng khiêu vũ gặp được một nữ ca sĩ, súng đã bắn không thể vãn hồi, đến nỗi không cưới không được.
Liễu thị xuất thân là con hát, nhưng lại khăng khăng không cho phép con trai cưới nữ ca sĩ kia, dẫn người đến nhà cô ấy náo loạn vài lần, bức người đến mức không thể không rời đi (dọn nhà), lại lấy cái chết đe dọa, để Hoắc Trường Lâm thề không tìm cô ấy nữa.
Hoắc Trường Lâm bị ép buộc bất đắc dĩ đồng ý, cũng nản lòng thoái chí, không bao lâu thì ra nước ngoài.
Khi xảy ra chuyện này, Liễu thị đã dọn ra khỏi biệt thự Hoắc gia, người trong công quán chỉ biết Hoắc Trường Lâm xuất ngoại, nhưng cũng không biết tình hình thực tế, lúc này nghe cậu nói một câu như vậy, ba người ở đây liền biết chắc chắn có nội tình, nhưng mà thấy cậu hình như không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều thêm cái gì.
Đề tài này có chút trầm trọng, rất nhanh đã bị cố tình chọc thủng, Hoắc Trường Lâm nói ít chuyện thú vị khi đi du học, lại tặng quà mình mua từ nước ngoài về cho ba người, thành công chọc Khương Nhuế cười.
Ăn xong cơm chiều, sắc trời đã muộn, cậu và Hứa Hán Sinh đứng dậy tạm biệt, trước khi rời đi cười nói với Khương Nhuế: "Tiểu Thất có muốn ra ngoài chơi với nhị ca không, dẫn em đến phòng khiêu vũ nghe hát khiêu vũ."
"Là anh muốn đi nhìn mỹ nữ thì có!" Khương Nhuế không khách khí nói.
"U, bị em chọc trúng rồi." Hoắc Trường Lâm cười ha hả nói, "Đúng là trưởng thành rồi không còn dễ lừa như hồi nhỏ nữa."
Hoắc Trường Diệu nghiêm mặt nói: "Về nhà sớm chút, đừng ở bên ngoài lượn lờ."
Hoắc Trường Lâm gật gật đầu: "Đã biết, đại ca, tiểu Thất hẹn gặp lại." Nói, nhân lúc Khương Nhuế không để ý, liền véo một cái lên mặt cô, mới cười to rời đi.
Khương Nhuế ăn đau hô một tiếng, che mặt lại, vừa tức vừa bực, "Chắc chắn lại đỏ nữa rồi!"
"Anh nhìn xem." Hoắc Trường Diệu ở dưới ánh đèn nhìn kỹ mặt cô, thấy trên má quả nhiên đỏ một mảng, không khỏi khẽ nhíu mày: "Lão nhị ra tay không biết nặng nhẹ gì cả."
Khương Nhuế ủy khuất nói: "Đại ca, anh phải thay em báo thù đấy."
Tuy rằng Hoắc Trường Diệu cũng từng có ý tưởng muốn véo má cô, nhưng rất nhanh đã bị bóp chết ở trong nôi, với hắn, thân là huynh trưởng không thể bắt nạt em gái, tất nhiên cũng không thể để người khác bắt nạt được, vì thế gật gật đầu: "Được, lần sau nhìn thấy lão nhị, anh thay em giáo huấn em ấy."
Khương Nhuế lại xoa tay hầm hè nói: "Đại ca chỉ cần giúp em bắt nhị ca lại là được rồi, em phải tự mình ra tay véo anh ấy thành đầu heo."
Tưởng tượng gương mặt đẹp trai của lão nhị biến thành đầu, Hoắc Trường Diệu cong cong khóe miệng.
Hắn nhìn cô sinh động hoạt bát, lại nghĩ tới lúc nãy điều Hoắc Trường Lâm nói, nếu là sau này hai người gặp được đối tượng mình thích, nên làm gì bây giờ?
Vấn đề này lúc đầu hắn cũng suy xét qua, sẽ trả lại tự do cho cô, nhưng mà giờ không biết sao, lại có chút chần chờ.
Nếu tiểu Thất có thích ai đó, đối phương cũng sẽ thích cô sao? Hay không đáng giá để cô phó thác, có thể tín nhiệm hay không? Hắn cảm thấy, Phượng Thành mấy năm nay, không ai xuất sắc xứng đôi với tiểu Thất nhà hắn.
Hôm sau là ngày nghỉ của trường học, Hoắc Trường Diệu ra cửa sau, Khương Nhuế đang nghĩ nên tống cổ thời gian thế nào, Hoắc Trường Lâm liền tới, hỏi cô có muốn đến vùng ngoại ô cưỡi ngựa cùng anh hay không.
Khương Nhuế đến nơi này, ngày thường ngoại trừ đi học, thỉnh thoảng còn đi dạo phố, nhưng chưa từng chơi đùa thật tốt, tâm lập tức động, cùng anh đi ra ngoài.
Chờ chạng vạng Hoắc Trường Diệu về nhà, người hầu liền báo chohắn việc này.
Tuy chỉ là thiếu một người, nhưng hắn nhìn trong nhà, lại có loại ảo giác, dường như thật trống rỗng.
Một mình dùng bữa tối, một mình đọc sách, lúc trước cũng như thế, nhưng nếu không từng thể nghiệm việc hai người vui vẻ ra sao, hắn cũng không ý thức được, một mình làm những việc này, lại sẽ cảm thấy quạnh quẽ đến vậy.
Buổi tối hơn 8 giờ, Khương Nhuế trở về, "Đại ca còn chưa ngủ à?"
Hoắc Trường Diệu gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô, trên người cô mặc một bộ âu phục xinh đẹp, khóe miệng giơ cao, trên mặt mang theo vui thích, hiển nhiên tâm tình không tồi.
"Chơi vui không?"
Khương Nhuế gật đầu: "Ban ngày cưỡi ngựa, buổi tối mấy người bạn của nhị ca làm một bữa tiệc đón gió cho anh ấy, váy này là nhị ca mua cho em đấy, đẹp không?"
"Rất xinh đẹp." Hoắc Trường Diệu nói.
Khương Nhuế vui vẻ nói: "Ngày mai bạn bè nhị ca còn muốn đi xe đạp ăn cơm dã ngoại trên bờ biển, lục ca cũng đi, đại ca có muốn đi cùng không?"
"Đại ca còn có việc khác, các em cứ chơi đi, chú ý an toàn." Hoắc Trường Diệu tự mình hiểu lấy, hắn biết nếu mình đi, chắc chắn sẽ làm những người khác không được tự nhiên, đến lúc đó tiểu Thất chưa chắc sẽ vui vẻ như vậy.
"Dạ, đại ca luôn bận rộn như vậy." Khương Nhuế nói, "Em về phòng đây, đại ca ngủ ngon, nghỉ sớm một chút."
"Ngủ ngon." Hoắc Trường Diệu nhìn theo thân ảnh cô nhảy nhót xuyên qua thông đạo.
Ngày hôm sau trở lại biệt thự Hoắc gia, đương nhiên chỉ có một mình hắn, hắn không vội ăn cơm chiều, mà ngồi trên sô pha đọc báo một lát.
Không bao lâu, trong viện truyền đến tiếng xe, người hầu nói: "Thái thái đã trở về."
Tầm mắt Hoắc Trường Diệu chuyển tới cửa, đợi một lát lại không thấy có người tiến vào, liền buông báo xuống đi đến ngoài cửa, chỉ thấy tiểu Thất và lão lục đang đứng sau lùm cây trong hoa viên, không biết đang nói cái gì.
Hắn đi qua, tới trước lùm cây, vừa muốn mở miệng gọi hai người, lại nghe Hứa Hán Sinh thấp giọng nói: "Tiểu Thất, hiện giờ em còn thích nhị ca sao?"
Hoắc Trường Diệu đột nhiên dừng lại.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lời editor: (02/09/2019) Quốc khánh vui vẻ ~
Hừm... có người cần beta thì không có, còn tôi thì đã từ chối 2 người... cảm thấy áy náy... Nhưng mà... tôi cần thêm editor san sẻ công việc liệu có có không? Còn tôi sẽ chuyển nghề đi làm beta... ahi~
13/07/2019 – Hoàn thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook