Lão Đại Đều Yêu Ta
-
Chương 79: (16)
Editor: Bắc Chỉ.
Sau khi nói chuyện với Khương Nhuế, Lục Hành Chu hồi kinh, quả thực gõ Tạ gia một phen.
Tạ gia dã tâm tuy lớn, nhưng lá gan lại không lớn, như con rùa đen tham đầu tham não, luôn muốn vươn đầu thử khắp nơi, bị gõ vài cái liền sợ tới mức tứ chi rụt vào.
Lần này là huynh trưởng Tạ Thái hậu bị răn dạy, lệnh cưỡng chế này giáng xuống phủ, Lý thị còn muốn đến cầu kiến Khương Nhuế, bị Khương Nhuế lấy thân thể không khoẻ, cần tĩnh dưỡng không tiếp, người Tạ gia thấy xin giúp đỡ không được, lúc này mới chân chính an phận xuống.
Thời tiết chuyển lạnh, thời tiết nóng bức tiêu tan là lúc, Khương Nhuế dẫn theo vài vị thái phi và tiểu hoàng đế hồi kinh.
Trước đây Lục Hành Chu nói chuẩn bị sắp xếp cho tiểu hoàng đế nhập học, động thái này quả thực rất mau lẹ, mọi người hồi cung chưa được mấy ngày, tiểu hoàng đế đã bị đưa đến trước mặt tiên sinh.
Vừa mới bắt đầu biết được có thể cùng các hoàng huynh đọc sách, tiểu hoàng đế còn rất hưng phấn, kết quả ngày đầu tiên đến học vô cùng vui vẻ, khi về mặt đưa đám tới tìm Khương Nhuế.
"Mẫu hậu, Thụy Nhi có thể tiếp tục đọc sách với mẫu hậu được không?" Nhóc nhào vào lòng Khương Nhuế làm nũng.
Khương Nhuế bế nhóc lên, đút một miếng bánh hoa quế, "Không phải lúc trước vẫn luôn nhắc mãi, muốn đọc sách chơi đùa một nơi với các vị hoàng huynh, sao bây giờ lại không vui hả?"
Tiểu hoàng đế đáng thương vô cùng nói: "Các hoàng huynh đều không muốn chơi với con, hơn nữa tiên sinh rất hung dữ, mẫu hậu người xem, hôm nay tiên sinh đánh tay con đây này."
Hắn vươn bàn tay mum múp thịt cho Khương Nhuế xem, Khương Nhuế nhìn nửa ngày cũng không thấy là đánh ở nơi nào. Tiểu hoàng đế sẽ không nói dối, có khả năng nhất đó là, tiên sinh chỉ giả vờ đánh một cái, đã bị nhóc thảm hề hề lấy tới tố khổ.
Cô thổi thổi vết thương nhìn không thấy một lát, sau đó hỏi: "Vì sao tiên sinh đánh con?"
Vừa nói đến cái này, tiểu hoàng đế liền ủy khuất, hít hít cái mũi, "Hôm nay tiên sinh muốn con đối thơ, con đối xong rồi, lấy Lỗ Ban khóa mẫu hậu đưa cho con ra, muốn chơi với các hoàng huynh, nhưng các hoàng huynh không để ý tới con, tiên sinh còn rất tức giận, nói con làm việc không đàng hoàng."
Khương Nhuế cứng họng, đây là do cô không suy xét chu toàn. Lúc trước khi dạy tiểu hoàng đế, mỗi ngày một mục tiêu, chờ khi học xong thì chơi đùa cùng nhóc, tiểu hoàng đế dần dần dưỡng thành thói quen, thế cho nên tới thư đường (trường học) còn duy trì cách học đấy. Làm những việc đó trước mặt tiên sinh, vừa học vừa chơi, còn không phải là làm việc không đàng hoàng hay sao?
Cô đành phải phí thời gian giải thích cho tiểu hoàng đế hiểu cách dạy của hai người không giống nhau, đối với ánh mắt trông mong của nhóc không muốn đến học đường, chỉ có thể dỗ dành từ chối.
Nếu nhóc chỉ là đứa trẻ bình thường, tiếp tục dạy chút một cũng không sao, nhưng tuổi này tuy nhỏ, tương lai lại sẽ chân chính trở thành vua của một nước, chủ tể vạn dân, Khương Nhuế tự hỏi mình bản lĩnh không lớn, không thể dạy tốt đạo làm vua, tư tưởng đế vương.
Nhìn tiểu hoàng đế héo héo đến đáng thương, cô lại nói: "Như vậy đi, mẫu hậu bảo Lục công công nói chuyện với tiên sinh, để về sau tiên sinh không đánh bàn tay của Thụy Nhi nữa, được không?"
Trước mắt tiểu hoàng đế lúc này mới sáng ngời, không ngừng vội đồng ý, "Tốt nhất nên nói với tiên sinh là để hắn chơi Lỗ Ban khóa với con."
"Đừng được một tấc lại muốn lên một thước." Khương Nhuế cười răn dạy.
Như khi ở biệt cung, sau mỗi đêm, Lục Hành Chu liền muốn tới cung Khương Nhuế ngồi.
Hôm nay màn đêm buông xuống hồi lâu, lại chưa thấy thân ảnh hắn. Khương Nhuế không cảm thấy có cái gì, cầm quyển sách lật xem, ngược lại là Hàm Yên, thường thường điểm mũi chân nhìn xung quanh.
Ngóng Lục Hành Chu không thấy, lại ngóng thấy một tiểu thái giám điện Sùng Chính.
Thì ra hôm nay có ngôn quan, ngang nhiên ở trên triều đình nói vài câu không xuôi tai, làm nhục song thân Lục Hành Chu, dưới sự giận dữ, hắn đày ngôn quan kia vào nhà tù, lửa giận đến giờ còn chưa nguôi, vẫn một mình một người ngồi đấy.
Tiểu thái giám kia là Tam Thất trộm phái tới Trường An cung xin giúp đỡ.
Khương Nhuế nghe xong, nghĩ nghĩ, buông sách, khoác áo choàng lên, mang theo vài người bước vội vàng vào trong bóng đêm.
Tam Thất canh giữ ở ngoài điện Sùng Chính, thấy cô tới, vội nhỏ bước chào đón, nói đại khái tình huống trước mắt.
Khương Nhuế gật gật đầu, để người lưu tại bên ngoài, một mình đẩy cửa điện vào.
Ban ngày điện Sùng Chính hùng hồn uy nghiêm, ban đêm tối om, nhìn lại có chút đáng sợ, vừa mới bước vào, liền cảm giác được một luồng khí lạnh âm trầm xâm nhập đến. Trong đại điện một chút ánh sáng cũng không có, Khương Nhuế bưng ngọn nến, thắp lửa vào mấy chỗ giá cắm nến, ánh sáng mờ nhạt tựa hồ làm bầu không khí quanh thân ấm thêm vài phần.
Lúc này cô mới chậm rãi vòng đến sau án thư, còn chưa tới gần, lời cũng chưa nói, liền bị người kéo một cái, ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Lục Hành Chu ôm cô rất chặt, như bắt lấy một cọng rơm rạ cứu mạng.
Khương Nhuế không giãy giụa, cũng không nói chuyện.
Lục Hành Chu vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sau trên người cô, sau một hồi mới nghe hắn mở miệng: "Sao nương nương tới đây?"
"Ban đêm mát mẻ, đi khắp nơi một chút." Khương Nhuế nói.
Nhưng nếu thật chỉ là đi khắp nơi một chút, sao lại đi từ Trường An cung đến điện Sùng Chính? Ý tứ quan tâm rõ ràng như thế, còn muốn lấy cớ để che dấu. Lục Hành Chu nghe vào trong tai, lại cảm thấy so với việc nói trắng ra càng thêm đáng yêu, trong lòng âm u, ủ dột, nghe một câu của cô lại nhẹ nhàng không ít.
- -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.
🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Hắn không khỏi nhẹ giọng cười cười, "Là thần sai, muộn như vậy còn chưa tới thỉnh an nương nương, làm hại nương nương đi khắp nơi một chút, lại vừa lúc đi đến nơi này."
Khương Nhuế chỉ liếc xéo hắn một cái, bộ dáng không muốn phản ứng.
Lục Hành Chu lại cười, sau đó ý cười hơi liễm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay thần nổi giận với một ngôn quan, tâm muốn giết hắn cũng có."
"Không cần vô cớ gây rối." Khương Nhuế nói.
Lục Hành Chu cho rằng cô cũng đứng đối lập với mình, trong lòng trầm xuống, còn chưa mở miệng, lại nghe cô tiếp tục nói: "Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ giết ngôn quan, nếu ngươi vì những lời đó mà chém giết gã, ngược lại thành toàn cho thanh danh của gã, còn liên luỵ bản thân bị người trong thiên hạ thóa mạ. Cách đối phó với một người có rất nhiều, cần gì dùng cách này tổn hại mình mà lợi cho người? Không bằng lôi mấy chuyện cũ ra. Con người không hoàn mỹ, mấy ông ngôn quan đó cả ngày nhìn chằm chằm sai lầm của người khác, lại không tự biết mình, hay một đám đấy tự cho rằng mình đã tu thành thánh nhân rồi? Chỉ cần có thể tìm được một nhược điểm, lại đến khiển trách bọn họ, muốn nói cũng không có lời nào để nói."
Lục Hành Chu sửng sốt, chợt cười ra tiếng, lúc này thể xác và tinh thần vô cùng sung sướng.
Nhóm thái giám canh giữ ngoài điện nghe được động tĩnh, một đám nhẹ nhàng thở ra. Tam Thất càng cảm khái, xem ra ngày sau, gặp chuyện gì chỉ cần thỉnh Thái Hậu nương nương ra ngựa là đủ rồi.
Tiếng cười Lục Hành Chu tạm nghỉ, thiệt tình thực lòng nói: "Nương nương tâm tư kín đáo, thần không bằng nương nương."
Khương Nhuế không thèm coi lời này là thật, cô biết Lục Hành Chu vừa rồi chỉ là nhất thời nổi giận, nếu chờ hắn bình tĩnh lại, chỉ sợ có thể nghĩ ra một trăm tám mươi phương pháp đối phó người.
Lục Hành Chu cao hứng, cũng không hẳn là vì tìm được phương pháp trừng trị ngôn quan kia, càng quan trọng là, hắn vui sướng vì Khương Nhuế thay hắn suy xét phần tâm này.
Ngoại trừ cô, ai còn để ý thanh danh Lục Hành Chu? Ai còn để ý Lục Hành Chu bị người trong thiên hạ thóa mạ hay không?
Đến chính hắn cũng không để bụng.
Trong lòng hắn kích động, ôm lấy người chính là một trận xoa bóp, nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống.
Khương Nhuế sắp thở không nổi, đấm đánh ngực hắn, chờ khi buông ra, thở hồng hộc, sợi tóc hơi loạn, mặt mang hồng triều. Cô oán hận trừng mắt nhìn Lục Hành Chu, nhưng dưới loại tình huống trước mắt này, trừng mắt không ra cái uy lực gì.
Có lẽ chính cô cũng phát hiện, lại tức giận đẩy hắn một phen, đứng dậy bỏ đi.
Lục Hành Chu duỗi cánh tay dài ra, vớt trụ eo cô, lại câu về trong lòng mình, lại hôn thêm lần nữa, lúc này giống như là trấn an, mềm nhẹ dịu dàng.
Hôn liên miên không dứt, từ đôi môi sưng đỏ của Khương Nhuế kéo dài đến sau tai, lại đến trường (dài) cổ trắng nõn mảnh khảnh, vệt đỏ trên cổ như hoa rơi, nặng nề trùng trùng điệp điệp, rậm rạp, cũ chưa tan, mới lại tới.
Khương Nhuế đẩy không ra, chỉ đành phải giơ lên trường cổ mảnh khảnh, ôm lấy đầu hắn, mặc hắn tác quái.
"Nương nương..." Lục Hành Chu lại hôn đến bên tai cô, "Nương nương lặp lại lần nữa đi."
"Cái gì?" Khương Nhuế hàm hồ đáp.
Lục Hành Chu ở bên tai cô cười khẽ, thanh âm khàn khàn: "Chính là câu không cần vô cớ gây rối kia, thần đặc biệt thích."
Khương Nhuế quái dị mà nhìn hắn, đẩy người ra, "Lục Hành Chu, có bệnh phải uống thuốc."
Nói xong câu đó, cô cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Lục Hành Chu chỉ trầm thấp cười. Hắn nghĩ hắn xác thật có bệnh, bằng không sao nghe cô mắng hắn, lại nghe đến vui vẻ như thế.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
01/07/2019 – Hoàn thành.
Sau khi nói chuyện với Khương Nhuế, Lục Hành Chu hồi kinh, quả thực gõ Tạ gia một phen.
Tạ gia dã tâm tuy lớn, nhưng lá gan lại không lớn, như con rùa đen tham đầu tham não, luôn muốn vươn đầu thử khắp nơi, bị gõ vài cái liền sợ tới mức tứ chi rụt vào.
Lần này là huynh trưởng Tạ Thái hậu bị răn dạy, lệnh cưỡng chế này giáng xuống phủ, Lý thị còn muốn đến cầu kiến Khương Nhuế, bị Khương Nhuế lấy thân thể không khoẻ, cần tĩnh dưỡng không tiếp, người Tạ gia thấy xin giúp đỡ không được, lúc này mới chân chính an phận xuống.
Thời tiết chuyển lạnh, thời tiết nóng bức tiêu tan là lúc, Khương Nhuế dẫn theo vài vị thái phi và tiểu hoàng đế hồi kinh.
Trước đây Lục Hành Chu nói chuẩn bị sắp xếp cho tiểu hoàng đế nhập học, động thái này quả thực rất mau lẹ, mọi người hồi cung chưa được mấy ngày, tiểu hoàng đế đã bị đưa đến trước mặt tiên sinh.
Vừa mới bắt đầu biết được có thể cùng các hoàng huynh đọc sách, tiểu hoàng đế còn rất hưng phấn, kết quả ngày đầu tiên đến học vô cùng vui vẻ, khi về mặt đưa đám tới tìm Khương Nhuế.
"Mẫu hậu, Thụy Nhi có thể tiếp tục đọc sách với mẫu hậu được không?" Nhóc nhào vào lòng Khương Nhuế làm nũng.
Khương Nhuế bế nhóc lên, đút một miếng bánh hoa quế, "Không phải lúc trước vẫn luôn nhắc mãi, muốn đọc sách chơi đùa một nơi với các vị hoàng huynh, sao bây giờ lại không vui hả?"
Tiểu hoàng đế đáng thương vô cùng nói: "Các hoàng huynh đều không muốn chơi với con, hơn nữa tiên sinh rất hung dữ, mẫu hậu người xem, hôm nay tiên sinh đánh tay con đây này."
Hắn vươn bàn tay mum múp thịt cho Khương Nhuế xem, Khương Nhuế nhìn nửa ngày cũng không thấy là đánh ở nơi nào. Tiểu hoàng đế sẽ không nói dối, có khả năng nhất đó là, tiên sinh chỉ giả vờ đánh một cái, đã bị nhóc thảm hề hề lấy tới tố khổ.
Cô thổi thổi vết thương nhìn không thấy một lát, sau đó hỏi: "Vì sao tiên sinh đánh con?"
Vừa nói đến cái này, tiểu hoàng đế liền ủy khuất, hít hít cái mũi, "Hôm nay tiên sinh muốn con đối thơ, con đối xong rồi, lấy Lỗ Ban khóa mẫu hậu đưa cho con ra, muốn chơi với các hoàng huynh, nhưng các hoàng huynh không để ý tới con, tiên sinh còn rất tức giận, nói con làm việc không đàng hoàng."
Khương Nhuế cứng họng, đây là do cô không suy xét chu toàn. Lúc trước khi dạy tiểu hoàng đế, mỗi ngày một mục tiêu, chờ khi học xong thì chơi đùa cùng nhóc, tiểu hoàng đế dần dần dưỡng thành thói quen, thế cho nên tới thư đường (trường học) còn duy trì cách học đấy. Làm những việc đó trước mặt tiên sinh, vừa học vừa chơi, còn không phải là làm việc không đàng hoàng hay sao?
Cô đành phải phí thời gian giải thích cho tiểu hoàng đế hiểu cách dạy của hai người không giống nhau, đối với ánh mắt trông mong của nhóc không muốn đến học đường, chỉ có thể dỗ dành từ chối.
Nếu nhóc chỉ là đứa trẻ bình thường, tiếp tục dạy chút một cũng không sao, nhưng tuổi này tuy nhỏ, tương lai lại sẽ chân chính trở thành vua của một nước, chủ tể vạn dân, Khương Nhuế tự hỏi mình bản lĩnh không lớn, không thể dạy tốt đạo làm vua, tư tưởng đế vương.
Nhìn tiểu hoàng đế héo héo đến đáng thương, cô lại nói: "Như vậy đi, mẫu hậu bảo Lục công công nói chuyện với tiên sinh, để về sau tiên sinh không đánh bàn tay của Thụy Nhi nữa, được không?"
Trước mắt tiểu hoàng đế lúc này mới sáng ngời, không ngừng vội đồng ý, "Tốt nhất nên nói với tiên sinh là để hắn chơi Lỗ Ban khóa với con."
"Đừng được một tấc lại muốn lên một thước." Khương Nhuế cười răn dạy.
Như khi ở biệt cung, sau mỗi đêm, Lục Hành Chu liền muốn tới cung Khương Nhuế ngồi.
Hôm nay màn đêm buông xuống hồi lâu, lại chưa thấy thân ảnh hắn. Khương Nhuế không cảm thấy có cái gì, cầm quyển sách lật xem, ngược lại là Hàm Yên, thường thường điểm mũi chân nhìn xung quanh.
Ngóng Lục Hành Chu không thấy, lại ngóng thấy một tiểu thái giám điện Sùng Chính.
Thì ra hôm nay có ngôn quan, ngang nhiên ở trên triều đình nói vài câu không xuôi tai, làm nhục song thân Lục Hành Chu, dưới sự giận dữ, hắn đày ngôn quan kia vào nhà tù, lửa giận đến giờ còn chưa nguôi, vẫn một mình một người ngồi đấy.
Tiểu thái giám kia là Tam Thất trộm phái tới Trường An cung xin giúp đỡ.
Khương Nhuế nghe xong, nghĩ nghĩ, buông sách, khoác áo choàng lên, mang theo vài người bước vội vàng vào trong bóng đêm.
Tam Thất canh giữ ở ngoài điện Sùng Chính, thấy cô tới, vội nhỏ bước chào đón, nói đại khái tình huống trước mắt.
Khương Nhuế gật gật đầu, để người lưu tại bên ngoài, một mình đẩy cửa điện vào.
Ban ngày điện Sùng Chính hùng hồn uy nghiêm, ban đêm tối om, nhìn lại có chút đáng sợ, vừa mới bước vào, liền cảm giác được một luồng khí lạnh âm trầm xâm nhập đến. Trong đại điện một chút ánh sáng cũng không có, Khương Nhuế bưng ngọn nến, thắp lửa vào mấy chỗ giá cắm nến, ánh sáng mờ nhạt tựa hồ làm bầu không khí quanh thân ấm thêm vài phần.
Lúc này cô mới chậm rãi vòng đến sau án thư, còn chưa tới gần, lời cũng chưa nói, liền bị người kéo một cái, ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Lục Hành Chu ôm cô rất chặt, như bắt lấy một cọng rơm rạ cứu mạng.
Khương Nhuế không giãy giụa, cũng không nói chuyện.
Lục Hành Chu vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sau trên người cô, sau một hồi mới nghe hắn mở miệng: "Sao nương nương tới đây?"
"Ban đêm mát mẻ, đi khắp nơi một chút." Khương Nhuế nói.
Nhưng nếu thật chỉ là đi khắp nơi một chút, sao lại đi từ Trường An cung đến điện Sùng Chính? Ý tứ quan tâm rõ ràng như thế, còn muốn lấy cớ để che dấu. Lục Hành Chu nghe vào trong tai, lại cảm thấy so với việc nói trắng ra càng thêm đáng yêu, trong lòng âm u, ủ dột, nghe một câu của cô lại nhẹ nhàng không ít.
- -- Quảng Cáo---
🚫 The story only edit on wattpad @ColdAngles. Bắc Chỉ.
🚫Truyện edit chưa được sự cho phép của tác giả, yêu cầu không re-up mang đi nơi khác.
***
Hắn không khỏi nhẹ giọng cười cười, "Là thần sai, muộn như vậy còn chưa tới thỉnh an nương nương, làm hại nương nương đi khắp nơi một chút, lại vừa lúc đi đến nơi này."
Khương Nhuế chỉ liếc xéo hắn một cái, bộ dáng không muốn phản ứng.
Lục Hành Chu lại cười, sau đó ý cười hơi liễm, nhẹ giọng nói: "Hôm nay thần nổi giận với một ngôn quan, tâm muốn giết hắn cũng có."
"Không cần vô cớ gây rối." Khương Nhuế nói.
Lục Hành Chu cho rằng cô cũng đứng đối lập với mình, trong lòng trầm xuống, còn chưa mở miệng, lại nghe cô tiếp tục nói: "Từ xưa đến nay chưa có tiền lệ giết ngôn quan, nếu ngươi vì những lời đó mà chém giết gã, ngược lại thành toàn cho thanh danh của gã, còn liên luỵ bản thân bị người trong thiên hạ thóa mạ. Cách đối phó với một người có rất nhiều, cần gì dùng cách này tổn hại mình mà lợi cho người? Không bằng lôi mấy chuyện cũ ra. Con người không hoàn mỹ, mấy ông ngôn quan đó cả ngày nhìn chằm chằm sai lầm của người khác, lại không tự biết mình, hay một đám đấy tự cho rằng mình đã tu thành thánh nhân rồi? Chỉ cần có thể tìm được một nhược điểm, lại đến khiển trách bọn họ, muốn nói cũng không có lời nào để nói."
Lục Hành Chu sửng sốt, chợt cười ra tiếng, lúc này thể xác và tinh thần vô cùng sung sướng.
Nhóm thái giám canh giữ ngoài điện nghe được động tĩnh, một đám nhẹ nhàng thở ra. Tam Thất càng cảm khái, xem ra ngày sau, gặp chuyện gì chỉ cần thỉnh Thái Hậu nương nương ra ngựa là đủ rồi.
Tiếng cười Lục Hành Chu tạm nghỉ, thiệt tình thực lòng nói: "Nương nương tâm tư kín đáo, thần không bằng nương nương."
Khương Nhuế không thèm coi lời này là thật, cô biết Lục Hành Chu vừa rồi chỉ là nhất thời nổi giận, nếu chờ hắn bình tĩnh lại, chỉ sợ có thể nghĩ ra một trăm tám mươi phương pháp đối phó người.
Lục Hành Chu cao hứng, cũng không hẳn là vì tìm được phương pháp trừng trị ngôn quan kia, càng quan trọng là, hắn vui sướng vì Khương Nhuế thay hắn suy xét phần tâm này.
Ngoại trừ cô, ai còn để ý thanh danh Lục Hành Chu? Ai còn để ý Lục Hành Chu bị người trong thiên hạ thóa mạ hay không?
Đến chính hắn cũng không để bụng.
Trong lòng hắn kích động, ôm lấy người chính là một trận xoa bóp, nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống.
Khương Nhuế sắp thở không nổi, đấm đánh ngực hắn, chờ khi buông ra, thở hồng hộc, sợi tóc hơi loạn, mặt mang hồng triều. Cô oán hận trừng mắt nhìn Lục Hành Chu, nhưng dưới loại tình huống trước mắt này, trừng mắt không ra cái uy lực gì.
Có lẽ chính cô cũng phát hiện, lại tức giận đẩy hắn một phen, đứng dậy bỏ đi.
Lục Hành Chu duỗi cánh tay dài ra, vớt trụ eo cô, lại câu về trong lòng mình, lại hôn thêm lần nữa, lúc này giống như là trấn an, mềm nhẹ dịu dàng.
Hôn liên miên không dứt, từ đôi môi sưng đỏ của Khương Nhuế kéo dài đến sau tai, lại đến trường (dài) cổ trắng nõn mảnh khảnh, vệt đỏ trên cổ như hoa rơi, nặng nề trùng trùng điệp điệp, rậm rạp, cũ chưa tan, mới lại tới.
Khương Nhuế đẩy không ra, chỉ đành phải giơ lên trường cổ mảnh khảnh, ôm lấy đầu hắn, mặc hắn tác quái.
"Nương nương..." Lục Hành Chu lại hôn đến bên tai cô, "Nương nương lặp lại lần nữa đi."
"Cái gì?" Khương Nhuế hàm hồ đáp.
Lục Hành Chu ở bên tai cô cười khẽ, thanh âm khàn khàn: "Chính là câu không cần vô cớ gây rối kia, thần đặc biệt thích."
Khương Nhuế quái dị mà nhìn hắn, đẩy người ra, "Lục Hành Chu, có bệnh phải uống thuốc."
Nói xong câu đó, cô cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Lục Hành Chu chỉ trầm thấp cười. Hắn nghĩ hắn xác thật có bệnh, bằng không sao nghe cô mắng hắn, lại nghe đến vui vẻ như thế.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
01/07/2019 – Hoàn thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook