Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 44: Lão đại thứ hai: Cấm dục ảnh đế (17) (Xong)

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Convert: Wikidich.

Editor: Bắc Chỉ.

Năm sau, suất diễn điện ảnh của Khương Nhuế đóng máy. Mà trước đó mấy ngày, Thẩm Dục Xuyên vào đoàn phim, hai người hoàn mỹ tách ra.

Kế tiếp một thời gian, Khương Nhuế bận tuyên truyền phim mới, thẳng đến khi bộ điện ảnh chiếu phim, mới không cần đi thăm ban đoàn phim.

Lúc trước mỗi lần đều liên hệ qua điện thoại, Thẩm Dục Xuyên lời trong lời ngoài đều để lộ ý tứ muốn cô tới thăm hắn, lại không nói thẳng, Khương Nhuế cũng làm như nghe không hiểu. Mỗi khi thấy trong giọng nói của hắn có vài phần mất mát, rồi lại vờ mạnh mẽ bộ dáng không thèm để ý, liền cảm thấy buồn cười.

Tới thành phố điện ảnh đã là buổi tối, Thẩm Dục Xuyên ở khách sạn, đang nhắn tin với cô.

Chưa nói vài câu, Khương Nhuế liền nói mình mệt nhọc, buồn ngủ.

Thẩm Dục Xuyên chỉ nhắn hai chữ ngủ ngon, nhìn chằm chằm điện thoại xuất thần.

Tiểu Trần nhận được một tin nhắn, hắn nhìn thoáng qua, "Thẩm ca, em đi lấy cơm hộp."

Thẩm Dục Xuyên vẫn không nhúc nhích, chỉ lên tiếng.

Tiểu Trần mở cửa đi ra ngoài, không bao lâu có người đi vào. Thẩm Dục Xuyên vẫn là duy trì động tác vừa rồi, đầu cũng không nâng.

"Tiên sinh, cơm hộp của ngài."

Thẩm Dục Xuyên rõ ràng sửng sốt, rồi sau đó nhanh chóng ngẩng đầu, người ngày đêm tơ tưởng hiện đang đứng ở trước mặt, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Khương Nhuế phụt một tiếng, nhào vào trong ngực hắn, "Bất ngờ không?"

Thẩm Dục Xuyên phục hồi tinh thần lại, ôm chặt cô, "Cùng tiểu Trần thông đồng lúc nào?"

"Lúc còn đang nhắn tin với anh đó."

Thẩm Dục Xuyên để cô ngồi ở trên đùi mình, "Không rên một tiếng chạy tới, nếu anh không có ở phòng thì làm sao bây giờ?"

"Vậy chờ chứ sao, anh chắc sẽ không bận đến muộn mịt mới về, đến thời gian ngủ cũng không có đấy chứ. Hay là nói, kỳ thật anh không nhớ em?" Khương Nhuế bàn tay để ở trên ngực hắn, đẩy ra một khoảng cách, khơi mào khóe mắt nhìn hắn.

Thẩm Dục Xuyên sao không nghe ra trong lời nói có dấu vết uy hiếp, không chút hoang mang mà nói: "Anh sợ em quá mệt mỏi, ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn đây này, anh gọi cơm hộp giúp em, em đi tắm rửa, trên người dính dính."

Phòng tắm khách sạn hiệu quả cách âm có vẻ không tốt, Thẩm Dục Xuyên nghe tiếng nước xôn xao bên tai, không tự nhiên điều chỉnh lại dáng ngồi.

Khương Nhuế đơn giản tắm rửa một cái, mặc một bộ áo thun to rộng liền đi ra. Quần áo dài đến đùi, lộ đôi chân trắng nõn thon dài. Cô hướng mép giường ngồi xuống, đem hai chân lộ ra.

"Để ý cảm lạnh." Thẩm Dục Xuyên khô cằn nói.

"Cảm lạnh còn tốt hơn là nóng bức." Khương Nhuế cười đến ám muội.

Thẩm Dục Xuyên ho khan một tiếng.

Khương Nhuế ăn xong cơm chiều, xoa bụng, duỗi duỗi người, giống hệt bộ dáng mèo con buồn ngủ, từ đuôi giường bò đến đầu giường, xốc lên chăn rúc đi vào, sau đó đem đầu thò ra, nói: "Buổi tối em muốn ngủ ở đây, Thẩm lão sư là muốn cùng nhau ngủ, hay là đi phòng khác, anh tự xử đi."

Cô không có một chút tự giác nào như tu hú chiếm tổ, ở trong chăn thoải mái đem mình cuộn thành một đoàn, lại nói: "Nếu chuẩn bị đi ngủ thì nhanh lên, đừng chờ em ngủ rồi lại đánh thức em."

Thẩm Dục Xuyên cười đến bất đắc dĩ, tuy rằng hắn đang ở giới giải trí, phương diện nào đó lại bảo thủ ngoài ý muốn, theo như lời lúc trước nói, quyết định sau khi kết hôn, mới có thể cùng nhà gái tiến thêm một bước.

Cho dù hiện tại hai người tâm ý đã định, bước kết hôn cũng chỉ thiếu cái gọi là quá trình, bạn gái nhỏ lại chủ động như vậy, nếu hắn lại chần chờ, không khỏi quá không hiểu phong tình.

Khương Nhuế nhắm hai mắt, mới vừa có chút buồn ngủ, bên cạnh giường đệm lún xuống, Thẩm Dục Xuyên mang theo khí lạnh tới gần.

Thần ngủ sợ quá chạy mất, cô bĩu môi, có điểm ghét bỏ.

Một đôi tay ở trên người vuốt ve, mang theo vài phần thử ý.

Khương Nhuế ngẩng đầu, môi hơi đô đô.

Thẩm Dục Xuyên lập tức hiểu ý, cúi đầu đi lên, hai khối thân thể dần dần triền miên bên nhau.

Khương Nhuế ở lại hai ngày mới về thành phố B.

Bộ phim văn nghệ kia phòng bán vé tuy rằng không nổi, nhưng danh tiếng ngoài ý muốn tốt lên, cuối cùng Khương Nhuế đoạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất.

Ngày trao giải đó, cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn đặc biệt vui mừng.

Người khác cho rằng cô biết mình sẽ đoạt giải, cố ý mặc như vậy, chờ khi cô lên đài nhận cúp, tay trái lộ ra trước mặt người khác, trên ngón áp út mang nhẫn cưới, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Thẩm Dục Xuyên đã cầu hôn với cô, nhưng hai người lại che dấu kín đáo, một chút tiếng gió cũng không lộ ra.

Sau đó hôn lễ của họ, cũng chỉ mời một ít bạn bè thân thích, toàn bộ quá trình không có giới truyền thông, chỉ ở trên Weibo đăng lên giấy chứng nhận kết hôn.

Các fan lúc này mới phát giác, tựa hồ hai người bọn họ từ lúc bắt đầu yêu đương, vẫn luôn kín đáo như vậy, việc mình yêu đương thì yêu đương, việc mình cầu hôn thì cầu hôn, việc mình kết hôn thì kết hôn. Không giống như những minh tinh khác trong giới, việc cầu hôn hận không thể làm toàn thế giới biết đến, không cọ đủ nhiệt độ không bỏ qua, chờ đến hôn lễ, mỗi người đều tuyên bố là hôn lễ thế kỷ, trình độ xa hoa nhà này so với nhà kia.

Sau khi kết hôn, hai người vợ chồng họ nhất trí hoạt động, trừ đóng phim, tuyên truyền, dường như không có bất luận cái thông cáo gì, không tham gia gameshow, cũng không tiếp quảng cáo, thường thường ở trên Weibo phát cẩu lương hàng ngày.

Không để ý danh tiếng bọn họ càng ngày càng thấp, ngoại trừ có một số hắc phấn cố chấp, mỗi ngày cmt ngồi chờ ly hôn.

Hôn nhân năm thứ năm, đạo diễn Vương Kỳ Khôn tìm tới cửa, dục hai người họ lại liên thủ lần nữa.

Mấy năm nay, Khương Nhuế cùng Thẩm Dục Xuyên từng người nhận không ít bộ điện ảnh, vừa khéo chính là, hai người thế mà một lần cũng chưa đụng nhau, đến giờ hai bộ hợp tác cùng nhau, cũng đều là Vương đạo thúc đẩy.

Bởi vì việc này, Vương Kỳ Khôn mỗi lần nhìn thấy bọn họ, đều tự dán mác bà mối cho mình.

Chính bộ điện ảnh này, Khương Nhuế đã rước về vòng nguyệt quế ảnh hậu.

Các fan từ đây xưng bọn họ là phu thê Đế hậu.

Hai năm sau, một người bạn của Thẩm Dục Xuyên cực lực mời hai người tham gia talk show tên là《hẹn ước bảy năm》.

Tên như ý nghĩa, tổ tiết mục chuyên môn phỏng vấn vợ chồng ân ái nhiều năm trong giới giải trí, thụ giáo bí quyết giữ vững tình cảm, đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì bát quái.

Sớm đã nhận được tin tức các fan sớm canh giữ ở trước máy tính, ngồi xổm chờ ăn cẩu lương.

Trải qua một đoạn lời dạo đầu, người chủ trì cười nói: "Tất cả mọi người đều biết, Đế hậu vợ chồng từ yêu đương đến kết hôn, cùng với hôn nhân sau mấy năm nay, vẫn luôn đều đặc biệt kín kẽ. Ảnh đế của chúng ta rốt cuộc làm thế nào đem ảnh hậu theo đuổi được vậy, lại tốn bao nhiêu tâm tư mới cầu hôn thành công, việc này làm các fan vô cùng tò mò. Hôm nay đã đến đây rồi, không biết có thể thỏa mãn tâm hồn bát quái của mọi người có được không?"

Người chủ trì nhìn hai người bọn họ, Khương Nhuế mỉm cười nghiêng đầu, nhìn về phía Thẩm Dục Xuyên, thực rõ ràng là muốn hắn trả lời.

"Kỳ thật là Tiểu Hạ theo đuổi tôi." Thẩm Dục Xuyên nói câu đầu tiên, liền lọt vào một mảnh hư thanh.

Người chủ trì cũng trêu ghẹo nói: "Lời này mức độ đáng tin không cao nha."

Thẩm Dục Xuyên bất đắc dĩ nhìn mắt Khương Nhuế, Khương Nhuế chỉ là cười.

Lúc trước là cô yêu cầu Thẩm Dục Xuyên, về sau nếu có người hỏi lịch sử tình yêu của bọn họ, thì phải nói là cô theo đuổi hắn, kết quả bây giờ nói ra không ai tin, cô lại mặc kệ.

Thẩm Dục Xuyên chỉ phải sửa miệng: "Là tôi theo đuổi Tiểu Hạ." Sau đó nói vài việc ở chung lúc trước của hai người.

Người chủ trì lúc này mới vừa lòng, lại nói: "Tiếp theo cái vấn đề này hy vọng Hạ Hạ có thể trả lời. Thẩm ảnh đế ở trong giới vẫn được xưng là thân sĩ, vậy bình thường ở trong sinh hoạt ngài ấy có phải cũng đặc biệt lãng mạn hay không?"

"Lãng mạn?" Khương Nhuế cười cười, "Chỉ sợ mọi người không biết, Thẩm lão sư là học bá khoa học tự nhiên, thời điểm tỏ tình với tôi, trước mặt không phải là bữa tối dưới ánh nến, không có bò bít tết, không có rượu vang đỏ, chỉ có một bát cháo trắng, anh ấy liền nói, anh thích em. Sau đó không đợi tôi nói cái gì, lại nói, anh cảm thấy em cũng thích anh. Một mình đem hai vai đoạt hết."

"Thế là xong rồi? Đến bó hoa cũng không có?" Người chủ trì dường như có chút không thể tin được.

"Không có hoa, đến cỏ cũng không có." Khương Nhuế nhìn Thẩm Dục Xuyên cười.

Thẩm Dục Xuyên hơi quẫn, "Lát nữa bổ sung sau."

Trước máy tính fans điên cuồng spam.

"Thẩm đại đại thế mà thẹn thùng."

"Các ngươi thấy không? Anh ấy bị Hạ Hạ nhìn đến đỏ chót!"

"Tương phản manh, siêu đáng yêu."

"Bất quá ánh mắt anh ấy nhìn Hạ Hạ thật sủng nịch nha, không hổ là thê cuồng ma nhìn chằm chằm!"

Trong tiết mục MC vừa lúc cũng hỏi đến vấn đề này, "Mặc kệ ở nơi công cộng nào, chỉ cần hai người cùng một khung hình, tầm mắt Thẩm ảnh đế vẫn luôn ở trên người Hạ Hạ, bởi vậy mà có biệt hiệu thê cuồng ma nhìn chằm chằm. Chuyện này Hạ Hạ có biết không? Vẫn luôn bị nhìn có thể cảm thấy không được tự nhiên hay không?"

"Cái biệt hiệu này tôi cũng có nghe qua, việc không được tự nhiên chắc là không đâu, tôi bị anh ấy nhìn thành thói quen luôn rồi." Khương Nhuế nhấp khóe miệng, cười đến hàm súc.

"A A A, nhìn thành thói quen! Thừa nhận đi Thẩm đại đại, một ngày 24 giờ, chắc chắn anh tốn hai mươi lăm giờ nhìn chằm chằm Hạ Hạ!"

"Đây là tú (khoe) ân ái đi, là tú đúng không?"

Người chủ trì bị vẻ mặt khoe khoang chọc cười hai tiếng mới nói: "Hai người đã từng phát sinh tranh chấp hay chưa? Sau đó giải quyết như thế nào?"

"Tranh chấp..." Khương Nhuế nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi Thẩm Dục Xuyên: "Có sao?"

"Không có." Thẩm Dục Xuyên khẳng định nói.

Cô liền cười sáng lạn, "Không có tranh chấp, Thẩm lão sư nháo với tôi, tôi không nháo cùng anh ấy là được."

Người chủ trì cười gượng, dùng ra đòn sát thủ, "Vậy thời điểm không thoải mái thì sao? Trong nháy mắt, cảm thấy không đi nỗi cùng với người này nữa? Nếu có loại tâm tính này, lại điều chỉnh như thế nào? Tôi tin tưởng rằng bạn bè người xem cũng rất muốn học."

"Thẩm lão sư sẽ cảm thấy không chung bước với em được nữa sao?" Khương Nhuế lại quay đầu hỏi Thẩm Dục Xuyên.

Thẩm Dục Xuyên nắm chặt tay cô, "Chưa từng có."

Hai người nhìn nhau cười, Khương Nhuế nói: "Tôi cũng không có, cho dù có, cũng muốn đem đời này bước cho xong đã."

Trước máy tính các fan sôi nổi nói cơm chiều không cần ăn, cẩu lương đã ăn no, còn dư ra một bộ phận ăn khuya.

Đương nhiên cũng có một vài thanh âm không hài hòa, nói bọn họ cứ tú ân ái sảng khoái đi, ngồi chờ chia tay.

Đáng tiếc không thể như bọn họ mong muốn, Khương Nhuế cùng Thẩm Dục Xuyên làm được lời hứa hẹn lúc trước, ở trong giới giải trí có ít nhiều người bao nuôi tình nhân phân phân hợp hợp, bọn họ thì cầm tay nhau đi qua cả đời.

Thẩm Dục Xuyên qua đời không đến một giờ, Khương Nhuế cũng lần lượt ly thế.

Biết được tin tức này, fans khóc đến không kềm chế được.

"Thẩm đại đại khẳng định là luyến tiếc Hạ Hạ, cho nên cũng đưa cô mang đi."

"Nhân gian tuy rằng tốt, đáng tiếc không có em."

"Một đường đi tốt đẹp, cảm ơn hai người làm ta tin tưởng trên đời có tình yêu chân chính."

"Ta sợ chậm một bước, kiếp sau không thấy ngươi, cho nên cùng nhau qua cầu Nại Hà."

"Cuối cùng vẫn là một nồi cẩu lương, ô ô ô..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Lời editor: Hết thế giới này, đa phần toàn bị cẩu lương tống vào họng =///=. Hẹn gặp ở thế giới sau... nhưng chắc lâu lắm... vì ta lười thành tình rồi:>>>

P/S: ta thấy truyện này nhẹ nhàng quá, không có cao trào hay kịch tính gì cả, loại điền văn? Các nàng có thích ta edit bộ này nữa không? Hay ta nên bỏ hố, đào hố khác?

11/06/2019 - Hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương