Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 166: Lão Cửu Cửu Uyên Thần Tôn 5

Thiên giới không phân chia nóng lạnh, quanh năm ấm áp như xuân, nhưng những ngày gần đây, mấy cây cỏ non trong tiên phủ lại thường xuyên cảm nhận được hương vị trời đông giá rét tuyết bay phập phùng.

Với sức mạnh của bốn cái đầu nhỏ, cuối cùng chúng cũng hiểu rõ, kẻ lạ mặt giống như núi tuyết chết cóng kia với tiểu bảo bảo là cùng một người, hơn nữa tiểu bảo bảo còn không phải là cỏ thật nữa kìa.

Sau đó bọn họ cũng không dám ở trước mặt tiểu ngân long làm càn, chỉ chờ đến khi ngân long có chuyện quan trọng phải rời đi, rầm rì làm nũng với Khương Nhuế, xin cô an ủi tiểu tâm linh bị thương này.

“Nhuế Nhuế, tiểu bảo bảo thật đáng sợ ó.”

“Vì sao tiểu bảo bảo biến thành người trông lạnh lẽo như thế? Lá cây của ta đều bị tổn thương do giá rét nè, muốn Nhuế Nhuế giúp ta thổi thổi.”

“Ta cũng muốn thổi thổi.”

“Cả ta nữa!”

Khương Nhuế kiên nhẫn vuố.t ve những chiếc lá non mềm của chúng, lại đút cho mấy viên linh đan, cuối cùng cũng làm mấy cây cỏ non ngừng nghỉ thương tổn.

Từ khi cô đồng ý đi mừng thọ Long thái hậu, rồng ta đến ăn vạ càng thêm cần mẫn, hơn nữa mỗi lần đều lấy hình người xuất hiện ở trước mặt cô, thấy cô không để ý tới hắn, mới ngoan ngoãn hóa thành rồng.

Khương Nhuế sao không biết mấy cái bàn tính nhỏ của hắn chứ, trước tiên dùng nguyên hình thăm dò, về sau không thấy cô bài xích, lại được một tấc lại muốn tiến một thước lấy hình người tiếp cận, nếu cô vẫn không phản đối, bước tiếp theo còn không biết tiến triển thế nào.

Nói cô không thích hành động của hắn sao? Cũng không phải.

Nói thích, hẳn là có đôi chút.

Khương Nhuế rất hiểu bản thân mình, có lẽ vì bản thể của cô là thực vật, tính tình trầm lặng không hoạt bát như người khác, sở dĩ xuống hạ giới tiếp cận nguyên hồn của hắn hết lần này đến lần khác, là bởi vì cô có mục đích, không thể không làm như vậy.

Mà hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, cô không muốn lừa mình dối người phủ định mọi chuyện, trong quá trình này, quả thật cô có động tâm, nhưng điều đó chưa đủ để làm cô thay đổi bản thân chủ động theo đuổi ai đó.

Cho nên lường trước chuyện Cửu Uyên thần tôn quay về sẽ quên hết thảy, đó cũng là lúc cô có thể dứt khoát rời khỏi tiên đảo Ngọc Kinh.

Thế nhưng hiện tại đối phương cũng không quên, còn mang theo trái tim nóng bỏng đến gần, cục diện trước mắt là như vậy, tuy nói rằng rồng ta mang tâm cơ mà đến, nhưng chưa chắc không phải cô lặng lẽ dung túng tạo thành.

Cô biết rõ tâm ý của mình, nếu chỉ có một mình, năm tháng vô tận về sau cũng có thể trôi qua một cách nhàn nhã tự tại; nhưng nếu bên cạnh còn xuất hiện thêm một người khác, vậy trừ hắn ra, sẽ không có người khác.

Ánh mặt trời hôm nay dường như đặc biệt ấm áp, chiếu đến làm cả người uể oải, Khương Nhuế che miệng ngáp nhỏ một cái, sau đó đến bên giàn trồng hoa, lắc mình cũng hóa thành một gốc cây hoàn hồn thảo.

Mấy cây cỏ non đang buồn ngủ cũng cảm nhận được, trong lúc ngủ mơ lá cây run rẩy vươn tới gần cô, Khương Nhuế dùng phiến lá to rộng bao chùm bọn chúng, dưới ánh mặt trời ấm áp cũng lâm vào mộng đẹp.

Khi Cửu Uyên thần tôn xuất hiện ở tiên phủ, liếc mắt một cái liền phát hiện trên giá hoa xuất hiện nhiều thêm một cây, hơi thở quen thuộc kia làm hắn lập tức biết rõ là ai.

Hắn thu liễm uy áp của mình, lặng lẽ tới gần, dùng ngón tay vân vê vẽ lại đường vân của cây hoàn hồn thảo, nếu lúc này có người ở đây, sẽ kinh ngạc phát hiện, cặp mắt mấy vạn năm qua vẫn luôn lạnh như băng kia, thế mà lại mang theo vài phần ấm áp.

Một giấc này ngủ thật sự rất sâu, khi Khương Nhuế tỉnh lại, ráng trời đã nhiễm một rặng mây đỏ, cô bị thanh âm nhỏ vụn của đám cỏ non đánh thức, lá cây của mấy cây cỏ đáng thương phát run, theo bản năng gọi cô:

“Nhuế Nhuế, Nhuế Nhuế, đó là cái gì……”

“Thật lớn, thật là khủng khiếp!”

“Bảo bảo sợ hãi, oa oa oa……”

Khương Nhuế mở mắt ra, trước mặt có quả đầu tròn lè lưỡi về phía cô, lui về sau một chút, mới thấy rõ tình cảnh hiện tại.

Ngân long không biết tới lúc nào, lúc này hóa thành rồng, quấn cô cùng với mấy cây cỏ lại, ngân long dùng thân thể bao phủ năm cây lớn bé bọn họ lại.

Khó trách bọn cỏ non sợ hãi, tuy rằng kích thước hiện giờ không thể so sánh cùng với bản thể, nhưng từ mấy thị giác của cây cỏ mà nhìn, nghiễm nhiên thành quái vật khổng lồ đáng sợ.

“Nhuế Nhuế.” Ngân long lại tiến gần thêm, đầu lưỡi thậm chí còn l.iếm lên phiến lá của cô.

Mang theo xúc cảm ướt át quỷ dị, Khương Nhuế hóa thành hình người đặt chân xuống đất.

Rồng ta thấy thế, liền buông những chậu hoa đó ra, muốn quấn lấy cổ tay cô như thường lệ, nhưng lấy hình thể của hắn bây giờ căn bản không làm được điều này, vì thế cái đuôi ở giữa không trung vừa chuyển, vòng lấy vòng eo mảnh khảnh của Khương Nhuế, hài lòng dựa đầu lên.

Khương Nhuế bất động thanh sắc đánh giá hắn, không thể không nói, mặc kệ cái đầu rồng này là cố ý hay là vô tình, khi hắn hóa thành nguyên hình, có thể bắt lấy tất cả tầm mắt của cô.

Lúc là chiếc đũa ngắn dài, nhỏ nhắn đáng yêu đến mức làm người ta hận không thể ôm vào trong lòng bàn tay; hiện giờ biến lớn hơn chút, thì như trẻ con mới nẩy nở, tuy rằng không đáng yêu như lúc nhỏ, nhưng vảy rồng bạc sáng lấp lánh, đôi mắt xanh lam băng sương, còn có thân hình mạnh mẽ uyển chuyển, vẫn tuấn mỹ đến mức khiến người ta không thể dời mắt được.

“Không được bắt nạt bọn họ.” Cô chọc nhẹ đầu rồng để hắn cách xa đám cỏ non một chút, trong lòng lại tự mình lâm vào hoài nghi, không biết có phải cô đã thấy ít người quá không, thế mà lại dùng từ tuấn mỹ để hình dung một con rồng.

“Được.” Miệng ngân long đầy đáp ứng, tuy rằng Nhuế Nhuế đối với mấy cây cỏ kia tốt đến mức làm hắn ghen ghét, nhưng hắn tự cho mình là trưởng bối của đám cỏ kia, cho nên không thèm chấp nhặt với bọn họ.

Rồng ta quan sát biểu cảm của Khương Nhuế, thấy cô không dị nghị gì về chuyện hắn đang đu trên người cô, vì thế cái đuôi lại quấn lên, ở trên eo quấn thêm mấy vòng, còn không an phận cọ cọ.

Khương Nhuế nhẹ trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng không nói gì, mang theo chiếc đai lưng màu bạc xa hoa về phòng.

Tiên phủ nhìn từ bên ngoài xem thì chỉ có một gian nho nhỏ, bên trong lại không khác gì động trời, cách bài trí giống như chủ nhân của nó, đơn giản không phô trương.

Cô túm con rồng ở trên eo xuống, tùy tay ném lên trên bàn, còn mình thì đi vào trong phòng rửa mặt.

Tuy rằng ở Tiên giới sẽ không lây dính tro bụi, nhưng cô vẫn giữ lại một chút thói quen ở hạ giới.

Ngân long dựa vào da mặt dày tôi luyện mấy ngày nay, đã lấy được tư cách ngủ lại ban đêm ở trong phòng, nhưng nếu là muốn tiến vào phòng cùng tắm uyên ương với người đẹp, vậy chỉ có hai chữ*, không có cửa.

*Hai chữ đó đây: 没门 Méimén

Trong phòng thoang thoảng hơi nước và mùi thơm, còn có tiếng nước như trêu chọc lòng người, rồng ta ngẩng đầu, thân rồng cọ quậy ở trên bàn, vảy phát ra tiếng sột soạt, mang theo chút nóng nảy.

Khương Nhuế rửa mặt xong đi ra, phát hiện ngân long đã nằm trên giường, cô xốc chăn lên, nhìn gia hỏa không mời tự đến kia.

“Nhuế Nhuế, buổi tối để ta ngủ ở đây đi, cái bàn cứng ngắc à, còn lạnh lắm lắm nữa.” Rồng ta ngẩng đầu, đáng thương hề hề nhìn cô.

“Có phải ngươi quên kích thước của mình rồi không?” Khương Nhuế duỗi tay tún hắn ra bên ngoài, “Giường lớn như vậy, ngươi chiếm hơn một nửa rồi, thế ta ngủ chỗ nào?”

Ngân long dùng sức vùi vào trong chăn, giở trò vô lại, “Không, ta không đi! Ta phải ngủ trên giường, Nhuế Nhuế có thể ngủ trên người ta.”

Nếu Khương Nhuế ngủ trên người hắn thật, vậy thì tối nay đảm bảo sẽ bị quấy rầy đến mức không cần ngủ.

Nhưng ngân long ngày nào cũng bám dính trên người cô, lúc này lại trơn trượt giống như con cá chạch, làm thế nào cũng không túm được, tốn một hồi sức lực, cuối cùng ngoại trừ làm giường đệm loạn rối tinh rối mù, đến đuôi rồng còn chưa đụng được đến.

Cô đến bên bàn rót một tách trà để bình tĩnh lại, một mặt ngẫm lại hành vi vừa rồi của mình với con rồng kia thật là trẻ con, nhưng một mặt lại cũng không phản cảm với việc hồ nháo này.

Cô âm thầm lắc đầu, ý thức được mình đang bị con rồng kia đồng hóa càng ngày càng lợi hại.

Khóe mắt thấy có bóng nhỏ tới gần, thì ra là con rồng kia lại biến thành chiếc đũa, đầu rồng to bằng ngón tay cái rũ xuống rụi vào lòng bàn tay cô, đôi mắt xanh băng chớp chớp nhìn cô, “Nhuế Nhuế, ta biến thành nhỏ như vậy rồi, đã có thể ngủ cùng nàng rồi chứ.”

Khương Nhuế nhìn chằm chằm hắn chốc lát, cuối cùng búng búng cái đầu kia làm câu trả lời.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, cô liền hối hận về quyết định đêm qua.

Trước khi ngủ rồng ta bị ném ở bên chân, không biết khi nào đã bò đến trên người cô, còn nằm ở trước ngực, đuôi rồng duỗi vào vạt áo, ở nơi hắn không nên đụng chạm không an phận mà quét tới quét lui.

Khương Nhuế mặt không đổi sắc, nắm lấy đầu rồng, mở cửa sổ ra, quăng mạnh ra ngoài.

Với rồng ta mà nói, loại trừng phạt này thực sự không phải là trừng phạt, hắn vui vẻ cưỡi mây lượn lờ, hồi tưởng lại dư vị.

Sau đó đoán chừng cô đã nguôi giận, mới lại làm như không có việc gì hóa thành hình người dừng ở tiên phủ.

Khương Nhuế đang tưới nước cho mấy cây hoàn hồn thảo, thấy những cọng cỏ co rúm lại run run, cô quay đầu lại nhìn đầu sỏ gây tội.

Cửu Uyên thần tôn liền thu liễm hơi thở quanh thân, ngồi xuống bên bàn đá cẩm thạch trắng.

Không giống như khi còn ở hình rồng, luôn thích quấn lên người Khương Nhuế ưỡn ẹo, lúc này hắn nghiêm chỉnh ngồi ở đó, khí thế uy nghiêm lạnh lùng khiến cho người khác không thể không chú ý.

Đáng thương thay mấy cây thảo trong tiểu viện khi thấy hắn liền run bần bật, mà chủ nhân của tiên phủ này hoàn toàn không quan tâm tới, tưới nước xong, dặn dò mấy cây cỏ vài câu, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

“Nàng đi đâu?” Thấy cô sắp bước ra khỏi cửa lớn, cái người đang ngồi cuối cùng cũng đặt câu hỏi.

Khương Nhuế dừng bước, xoay người nhìn hắn, thần tôn đại nhân tóc búi ngọc quan khuôn mặt lạnh lùng, uy thế nghiêm nghị không thể xâm phạm, chúng tiểu tiên khác từ xa mà thấy được, chân liền mềm nhũn, nhưng đối phương là người bên gối, mặc dù thân xác hắn tuấn mỹ như vậy, cao lãnh đến như thế, Khương Nhuế cũng rất khó sinh ra cảm giác kính sợ.

Huống chi không lâu trước đó con rồng này còn ở trên người cô chơi trò lưu manh!

Hắn cho rằng hóa thành hình người rồi giả vờ nghiêm túc là có thể che dấu được sự thật là hắn giở trò lưu manh sao?!

Cô cong khóe miệng, cười đến lãnh đạm, “Tiểu tiên còn có việc phải làm, thứ cho không thể phụng bồi.”

Nói xong xoay người liền đi, nhưng chớp mắt một cái, liền có một thân ảnh vững chắc chắn ở trước mặt.

Khương Nhuế lui lại một bước, sau đó ngẩng đầu, cô có chút ghen ghét sự chênh lệch chiều cao này.

Cửu Uyên thần tôn vươn tay, dường như muốn chạm vào cô, đến nửa đường rồi lại dừng lại, ngón tay thon dài như hàn ngọc mang theo vô thố nhỏ đến khó phát hiện, chậm rãi thu tay lại, cặp mắt đựng đầy băng sương đã hóa thành vũng nước lạnh, tựa như có một con chim bay xẹt qua mặt nước, khẽ đọng lại gợn sóng lăn tăn.

“Ta ——” hắn hé miệng, chỉ phun ra một chữ, nửa ngày không có câu sau.

Khương Nhuế kiên nhẫn chờ đợi, lại chờ tới một đôi mắt rồng xanh lam, trông mong nhìn cô, “Nhuế Nhuế, đừng giận……”

Cô hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay chọc đầu rồng, “Giờ mới có thể nói, lúc biến thành người chẳng lẽ ngươi là người câm sao?”

Nhìn ngón tay điên cuồng chọc đầu rồng căn bản không hề dùng sức chút nào, rồng ta vốn quen trò đánh xà thượng côn*, được một tấc lại muốn tiến một thước, thoạt nhìn cô cũng không tức giận đến thế, vì thế lập tức dùng đuôi của mình cuốn lấy cổ tay cô: “Chúng ta đi đâu vậy?”

*Đánh xà thượng côn 打蛇上棍: Thành ngữ có nguồn gốc từ câu: “Mộc côn đả xà, xà tùy côn thượng”, dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy bò ngược lên.

ngụ ý có thể xem xét cơ hội, theo đó mà làm, tranh thủ để có lợi ích lớn hơn.

“Còn có thể đi đâu? Tiên đảo của ngươi có Thù Nguyên Tiên Quân hỗ trợ xử lý, ta thì phải đến vườn Bích Phương chăm sóc những tiên thảo khác.” Cô gọi một đóa vân đến.

Ngân long lập tức nói: “Ta sẽ nói chuyện với Tam nhi, về sau Nhuế Nhuế không cần làm việc.”

Thiên Đế đứng hàng thứ ba trong đám người đồng lứa, Khương Nhuế suy nghĩ một chút, mới biết Tam nhi trong miệng rồng ta là chỉ ai, thật không nói nên lời mà: “Chuyện nhỏ này Thiên Đế sẽ không quản.

Huống hồ việc ở vườn Bích Phương cũng rất nhẹ nhàng, chỉ tới tới hít thở không khí, giải sầu mà thôi.”

“Vậy ta đây bồi Nhuế Nhuế đi giải sầu.” Ngân long lấy lòng cọ cọ cổ tay của cô.

Vườn Bích Phương đã ở trước mắt, Khương Nhuế không cự tuyệt, vừa xuống mây, vừa nói: “Thu hồi khí thế của ngươi cho tốt, đừng để người khác phát hiện, nếu không về sau đừng theo ta ra ngoài nữa.”

Ngân long ngoan ngoãn gật đầu, bất động bám ở trên cổ tay cô, giống như một chiếc vòng tay màu bạc.Việc xem xét tiên thảo, Khương Nhuế đã làm rất quen thuộc, thuận lợi hoàn thành công việc hôm nay, khi sắp rời đi, cô lại nghĩ nghĩ, rồi bước đến vườn hoa mẫu đơn.

Sinh nhật Long thái hậu đang tới gần, Mẫu Đơn tiên tử càng lo lắng về những đóa hoa mẫu đơn, hận không thể ăn nằm luôn trong vườn, đã vài ngày rồi cô nàng không đến tìm Khương Nhuế.

“Nhuế Nhuế, Sao ngươi lại tới đây!” Vừa thấy Khương Nhuế, Mẫu Đơn tiên tử vui sướng không thôi, vội lôi kéo cô đến gian đình trong vườn ngồi xuống.

Khương Nhuế nhìn xung quanh, khác với màu xanh trong vườn Bích Phương, bên trong vườn mẫu đơn muôn hồng nghìn tía, hương thơm tươi mát, những đóa hoa mẫu đơn lớn ung dung hoa quý, mỗi người mỗi vẻ, cô nhịn không được khen ngợi: “Ngươi chăm sóc bọn họ thật tốt.”

Mẫu Đơn tiên tử thỏa mãn cười nói: “Là linh khí Thiên giới đầy đủ mới đúng, trước kia ta cũng ở trong đám mẫu đơn, chưa từng có bông nào tốt đến như vậy.

Đã lâu không đến chỗ ngươi chơi, các bảo bảo có nhớ ta không đó?”

“Ngươi nói xem? Ngươi cho bọn chúng ăn uống no đủ hả hê, giờ ta tưới nước suối tiên còn chê không uống nữa kìa.” Khương Nhuế làm như oán trách nói.

Mẫu đơn cười tủm tỉm nói: “Chờ mấy ngày nữa, gần đây ta có góp chút mật hoa, có phần của ngươi, cũng có phần cho bọn chúng.”

Khương Nhuế cười khẽ, “Có phải ngươi cũng muốn nuôi miệng ta kén ăn hơn đúng không.

Đáng tiếc ngoại trừ chút ngoài thân vật kia, ta chẳng có gì để đáp lễ cho ngươi.”

“Đâu phải, cây trâm lần trước ngươi tặng ta đẹp lắm á! Ta chỉ dám cài lúc ở trong phủ, không dám đi ra ngoài sợ bị rớt.

Ế, vòng tay hôm nay của ngươi thật đặc biệt, là rắn sao?” Mẫu đơn tiên tử tò mò nhìn lại đây.

Khương Nhuế cho ngân long một cái ánh mắt, để hắn ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, mới nói: “Không phải rắn, là kiểu con rồng nhỏ.”

“Là rồng à,” Mẫu Đơn tiên tử gật đầu, hứng thú giảm đi không ít, rất nhanh lại hứng thú hừng hực nói: “Nhuế Nhuế, lúc trước không phải ngươi bảo ta nuôi vài cọng mẫu đơn sao? Ta cảm thấy chính ta cũng là mẫu đơn rồi, giờ lại đi nuôi mẫu đơn thật chẳng thú vị gì cả, ta muốn nuôi rắn á, ngươi thấy thế nào?”

Vừa nghe nàng nói đến rắn, Khương Nhuế liền nhớ tới phát ngôn kinh người của cô nàng ở lần đầu gặp mặt, trong lòng có chút vi diệu, nói: “Vì sao muốn nuôi rắn thế?”

Mẫu đơn cười hắc hắc, ngắm ngắm vòng bụng dưới của con rồng trên tay cô, “Ta còn có chút tò mò, mãi mà vẫn chưa thấy được vị xà Tiên Quân kia, vậy giờ ta nuôi một con là được rồi!”

“……” Kỳ thật Khương Nhuế rất muốn nói, cho dù nàng ta gặp được vị xà Tiên Quân kia, người ta cũng không thể vô duyên vô cớ đi khoe hai cái đinh đinh cho nàng ta xem, cũng đâu phải là tên cuồng khỏa thân đâu.

Cùng là một loài thực vật, cô không thể hiểu được nỗi ám ảnh của hoa Mẫu Đơn với hoa tịnh đế, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa cây cảnh và cây thuốc?

“Nhuế Nhuế, ngươi ủng hộ ta chứ?” Mẫu Đơn tiên tử nào biết tâm tình phức tạp của cô, lòng tràn đầy chờ mong nói.

Khương Nhuế miễn cưỡng cười gật gật đầu: “Ngươi vui là được.”

Bị nàng dẫn chuyện, ngay cả bản thân cô cũng có chút tò mò về vị xà Tiên Quân trong truyền thuyết kia, lúc ấy cô ở tiên đảo Ngọc Kinh lâu như vậy, sao không nghe nói có vị Tiên Quân nào có chân thân là rắn?

Thế nhưng lại nói, ngoại trừ Thù Nguyên cô có chút qua lại, những vị tiên khác trên tiên đảo lại cũng chẳng quen, hơn nữa cho dù tương đối quen với Thù Nguyên, cô cũng không biết nguyên hình của Thù Nguyên là gì.

Nhưng cũng chẳng liên quan, không có rắn, thì cô có rồng mà.

Khương Nhuế phát giác ánh mắt của mình không chịu khống chế, liếc xuống nhìn con rồng đang ngụy trang thành cái vòng tay bạc kia.

Nhận thấy cô đang nhìn mình chăm chú, dưới nơi mà Mẫu Đơn không thể nhìn đến, ân cần thè lưỡi với cô, nhìn rất là ngây thơ đáng yêu.

Khương Nhuế yên lặng dời ánh mắt, đem tà niệm đè dưới đáy lòng.

Sợ quấy rầy Mẫu Đơn làm việc, không lâu sau cô liền rời đi.

Đã có kinh nghiệm đêm qua, khi hôm nay nhìn thấy mỗ rồng ta công khai nằm ở trên giường, Khương Nhuế đã có thể làm như không thấy.

Cô xõa tóc dựa vào đầu giường, cầm dao nhỏ điêu khắc đồ vật, rồng ta rất nhanh thò qua tới, “Nhuế Nhuế, nàng đang làm gì vậy?”

“Khắc hoa mẫu đơn.” Khương Nhuế thuận miệng nói.

“Vì sao lại muốn khắc hoa mẫu đơn? Chẳng lẽ muốn tặng cho bông hoa kia?” Ngân long lập tức truy hỏi, đồng thời dùng đầu đâm vào cổ tay cô, khó chịu nói: “Nhuế Nhuế còn chưa tặng cho ta, sao nàng ta lại được trước!”

“Đừng quấy,” Khương Nhuế đẩy đầu của hắn ra, “Mẫu đơn chính là mẫu đơn, giống nàng ấy nói, lại tặng mẫu đơn có gì thú vị? Ta đang chuẩn bị thọ lễ cho Long thái hậu.”

Từ lúc đồng ý tham dự tiệc mừng thọ với con rồng này, cô đã suy nghĩ nên đưa thọ lễ gì mới hợp lý, quá nhẹ chắc chắn không được, quá nặng chưa chắc cô đã có, huống hồ cô cảm thấy lễ vật trân quý, người như Long thái hậu chắc hẳn nhìn đã quen, chắc chắn không coi trọng cái gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tự mình lấy một đoạn thân cây làm một cây trâm mẫu đơn, không phải cô tự nâng giá trị con người, tuy rằng chỉ là một đoạn thân cây, chính là mấy vạn năm gỗ hoàn hồn, ở Thiên giới này, cũng chỉ có một gốc cây là cô, không có loại khác.

Nếu là người khác, chưa chắc cô đã bỏ ra như vậy, bởi vì đối phương là tỷ tỷ duy nhất của rồng ta, cho nên cô cũng nguyện ý thận trọng đối đãi.

Ngân long nghe xong, lại vẫn quấn lấy cổ tay cô: “Thọ lễ của nhị tỷ ta đã chuẩn bị xong rồi, Nhuế Nhuế không cần lo lắng, cho nên đóa hoa này tặng cho ta đi?”

Khương Nhuế bị quấy rầy không thể tập trung, liếc xéo hắn một cái, “Một là yên lăng ngủ, hai là đi ra ngoài ngủ.”

Lời này dùng rất được, ngân long lập tức ngoan ngoãn bò đến bên gối, đôi mắt màu xanh băng nháy tới nháy lui, phát hiện đối phương căn bản không để ý tới sắc đẹp công kích, cuối cùng mới hết hy vọng.

Thế nhưng hai chữ yên lặng này trước nay không thể dùng để hình dung hắn, rồng ta yên lặng bò một lát, vùi mình vào trong chăn, che giấu thân hình của mình, sau đó dưới chăn cộm lên, mắt thường có thể thấy được một chút biến lớn, chờ Khương Nhuế đặt đồ sang một bên chuẩn bị nghỉ ngơi, không lâu trước đây còn là một con rồng bé tị, hiện tại đã biến to thành cái đùi, bá chiếm một nửa giường.

Một người một con rồng đối diện trong chốc lát, rồng ta nâng thân trên lên, dùng đỉnh đầu cọ vào cằm cô, cưỡng từ đoạt lí nói: “Nàng tặng quà cho nhị tỷ, lại không tặng gì cho ta, cho nên đêm nay ta muốn ngủ như vậy, đây là chuyện nàng bồi thường cho ta.”

Khương Nhuế lười nói lý với hắn, con rồng này quả thật biết dùng câu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngày hôm qua là chiếc đũa, hôm nay là cái bắp giò, cô rất có lý do hoài nghi, ngày mai hắn sẽ biến thành cái lu, đáng tiếc miếu cô nhỏ bé, không chứa được đại Phật, đến lúc đó đã có thể đúng lý hợp tình đuổi đối phương ra khỏi nhà.

Thấy cô không phản đối, rồng ta vui rạo rực vươn đuôi cuốn người lên giường.

Loại chuyện cùng một con rồng chung chăn chung gối, tuy rằng ngày hôm qua đã từng có kinh nghiệm, nhưng dù sao thì kích thước cũng khác nhau, cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.

Khẽ nghiêng sang một bên, là có thể cảm nhận được một thân thể lạnh lẽo dán ở bên chân cô, vảy rồng tinh mịn còn cọ tới cọ lui vào da thịt cô lộ ra ở ngoài, Khương Nhuế ngửa đầu nhìn màn chằm chằm nghĩ, nếu chuyện này người khác nhìn thấy được, chắc chắn sẽ cho rằng đây là chuyện xưa kinh dị.

“An phận ngủ, không được gây chuyện, có nghe thấy không?” Trước khi nhắm mắt lại, Khương Nhuế nghiêng đầu nói với ngân long bên cạnh.

Ngân long liên tục gật đầu: “Được, Nhuế Nhuế nàng an tâm ngủ đi.”

An tâm cái con khỉ, Khương Nhuế chửi thầm.

Tuy rằng tình hình trước mắt có chút quỷ dị, nhưng bên cạnh cũng là hơi thở cô quen thuộc, cô cũng không cần xây dựng tâm lý cho mình, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Rồng ta mắt cũng không thèm chớp nhìn cô chằm chằm, trong lòng gảy bàn tính, ngày hôm qua là rồng nhỏ, hôm nay là rồng lớn, ngày mai đã có thể hóa thành hình người ngủ với nhau rồi.

Mang theo nguyện vọng tốt đẹp này, cái đuôi của hắn vô thức cuốn quanh người Khương Nhuế, không bao lâu cũng ngủ.

Nửa đêm, Khương Nhuế thấy cả người mình bị đè nặng liền tỉnh lại.

Không cần mở mắt ra, cô cũng có thể đoán được con rồng kia đã coi cô thành cái cột, đang chuẩn bị kéo xuống quăng ra ngoài, bỗng nhiên phát hiện hơi thở đối phương có chút không đúng.

Thân rồng quấn quanh người cô mà trườn, ái muội vu.ốt ve, vảy ma sát với vải dệt, phát ra tiếng sàn sạt sàn sạt tinh tế, với một mảnh yên lặng ban đêm trông có vẻ quỷ dị.

Cô có thể cảm giác được hơi thở của rồng có chút nóng nảy, hơn nữa dường như ngoại trừ bốn cái móng vuốt ra còn có đồ vật khác để trên người cô.

Rất tốt.

Khương Nhuế cảm thấy đầu mình chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ

Cô chống người ngồi dậy, dùng pháp thuật nhỏ thắp nến trong phòng, sau đó véo đuôi rồng một cái, vứt người hắn từ trên người mình xuống, ý nghĩ trong nội tâm thập phần lãnh khốc: Lúc chiều, cô đã phí sức dằn tà niệm đó xuống thế nào, nếu giờ đối phương cho cô cơ hội này, vậy không thể trách cô không khách khí..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương