Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 141: Lão Thất: Lưu manh thổ hào (19)

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Đường Đại Thiếu.

Sau khi gặp mặt người lớn, Hình Diễn càng trở nên không kiêng nể gì.

Cha Hình hỗ trợ trông coi công ty một tháng, đã sớm không kiên nhẫn, lúc con trai quay lại thì lập tức phủi tay ngoảnh đít đi, Hình Diễn không thể không đánh trận ở công ty mỗi ngày.

Ngay từ khi hắn còn chưa xác định quan hệ với Khương Nhuế, việc đầu tiên sau khi tan làm đã là chạy tới dưới lầu ban nhạc rồi, hiện tại danh chính ngôn thuận, càng trở nên đúng lý hợp tình, cho dù đang đi làm, cũng muốn rảnh lúc nào thì gọi điện thoại lúc ấy, có đôi khi còn vừa làm việc, vừa call video với Khương Nhuế.

Hắn xuân phong đắc ý khí phách hăng hái, phàm là người trải đời thì đều nhìn ra được, toàn công ty từ trên xuống dưới, đều ngầm thảo luận tình yêu của ông chủ, có vài người cao tầng làm chung với Tiểu Lâm, hễ gặp mặt là túm cậu lại mà bát quái.

Tiểu Lâm thỉnh thoảng lo sợ vô cùng, thấy ông chủ cũng không có ý định giấu diếm, thế là cậu như có như không ít lộ ra một chút thông tin, vì thế toàn nhân viên công ty đều biết, bạn gái ông chủ là nghệ sĩ, gia thế còn tốt hơn ông chủ, lớn lên xinh đẹp, lại có khí chất, lần trước ông chủ phá lệ nghỉ dài ngày, chính là đi theo đuổi bạn gái, chạy khắp ngang dọc Trung Quốc, cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Không ít nhân viên líu lưỡi, đây là bản hiện thực bá đạo tổng tài yêu ta à nha.

Tiểu Lâm nghe xong nhịn không được nói thầm, khi ông chủ làm việc có thể được xưng với câu sấm rền gió cuốn, bá đạo tổng tài, nhưng khi đối mặt với Thẩm tiểu thư, một từ đều là bảo bối, mỗi chữ mỗi câu đều là tiểu mỹ nhân, còn bá đạo tổng tài cái mẹ gì đâu, có mà là y hệt mấy thằng tổng tài trẻ trâu ấy, vừa sến vừa buồn nôn.

Cậu vừa chửi thầm, vừa gõ cửa văn phòng ông chủ, mới vừa đẩy cửa đi vào đã nghe ông chủ thấy nói: "Chờ anh một chút nhé bảo bối."

Nếu là người không biết chắc sẽ bị dọa đến nhảy dựng, còn tưởng rằng ông chủ đang gọi mình ấy chứ, Tiểu Lâm thấy nhiều không trách, liếc liếc mắt nhìn bàn làm việc một cái, quả nhiên thấy điện thoại được đặt trên giá, ông chủ lại nói chuyện video với Thẩm tiểu thư.

"Anh cứ làm việc đi, em cúp máy đây." Từ điện thoại truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.

Hình Diễn vội nói: "Đừng cúp đừng cúp, anh xong giờ đây." Nói dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Lâm, có chuyện mau báo, có văn kiện mau để xuống, tốc chiến tốc thắng.

Khương Nhuế nói: "Anh chú ý làm việc, em muốn đi giúp bà nội hái hoa quế."

Vườn hoa Thẩm gia, đều là do Thẩm lão thái thái tự mình xử lý, cũng không mượn tay người khác, hiện tại bà tuổi lớn, mỗi lần Khương Nhuế ở nhà đều sẽ giúp đỡ bà.

"Đừng mà bảo bối, hoa quế để đấy anh tới hái, em nói với bà nội một tiếng, tan làm anh sẽ đến ngay, nhớ bảo dì Hứa làm cơm cho anh nhé."

"Vậy anh càng phải nghiêm túc làm việc, làm xong sớm một chút rồi tới tìm em." Khương Nhuế khuyên nhủ.

Hình Diễn suy sụp xụ mặt, mắt trông mong nhìn cô, "Được rồi được rồi, vậy em hôn anh một cái đi."

Tiểu Lâm rất muốn ho khan hai tiếng, nhắc nhở ông chủ cậu còn đang đứng ở đây đấy, đáng tiếc không thể, chẳng những không thể, còn phải tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình. Cũng may so với ông chủ, tiết tháo của Thẩm tiểu thư hiển nhiên vẫn rất có bảo hành, cô quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô cớ gây rối của ông chủ, sau đó lưu loát tắt call video.

"Aiz......" Hình Diễn thở dài với điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Lâm, lại là sắc mặt của mẹ kế: "Nhanh, hôm nay còn có chuyện gì chưa làm xong thì nhanh lấy lại đây!"

Một bên khác, Khương Nhuế buông điện thoại, xuống dưới tầng đi tìm Thẩm lão thái thái.

Sau khi tuần diễn trở về, cô lại có thêm một kỳ nghỉ, vốn định nói qua về việc muốn từ chức với người phụ trách, nhưng trong đoàn hy vọng cô ở lại một thời gian, chờ tháng sau tuần diễn Châu Âu kết thúc hẵng rời đi, dù sao cũng chẳng còn bao lâu nữa nên Khương Nhuế đồng ý.

"Bà nội, hoa quế để lát nữa Hình Diễn đến hái đi ạ."

"Tiểu Diễn muốn tới?" Lão thái thái hỏi.

Từ khi chính thức thăm hỏi, Hình Diễn hiển nhiên đã không coi mình là người ngoài, cứ ba ngày lại có tận 2 ngày tới Thẩm gia điểm danh, so với việc đi làm ở công ty còn đúng giờ hơn.

Khương Nhuế gật gật đầu, "Anh ấy nói tan làm sẽ đến, con đi bảo dì Hứa làm thêm cơm."

Chờ cô từ phòng bếp quay lại, Thẩm lão thái chần chờ nói: "Nói gì đi chăng nữa thì Tiểu Diễn cũng là khách, mỗi lần tới đều để cậu ta làm việc, có chút không thỏa đáng lắm thì phải."

Mấy ngày hôm trước bão to gió lớn khiến một vườn cây sơn trà đổ rạp, sau đó cũng nhờ Hình Diễn chạy tới tìm hai thanh gỗ dựng lên.

Khương Nhuế ôm tay bà nói: "Bà nội coi anh ấy là khách, ngược lại anh ấy sẽ không vui, nếu anh ấy nguyện ý chủ động hỗ trợ, bà cũng đừng nghĩ nhiều."

Thẩm lão thái cười một cái: "Bà cũng coi cậu ta là đứa trẻ."

Hình Diễn bốn giờ hơn liền lon ton tới cửa, cùng Khương Nhuế hái được hai rổ hoa quế, sau đó người đầy mồ hôi đi tắm rửa.

Thẩm lão thái đã chuẩn bị sẵn phòng cho hắn, tuy rằng Hình Diễn rất muốn cùng tiểu mỹ nhân ở một phòng, nhưng hiện tại Thẩm gia có thể có một phòng cho hắn đã thật không dễ dàng gì, ở dưới mí mắt Thẩm lão gia, hắn cũng chỉ dám nghĩ, có tâm tư mà không có can đảm.

Ăn xong cơm chiều, Thẩm lão nhân ra cửa tìm người chơi cờ, Thẩm lão thái cũng hẹn chị em bạn già tới nói chuyện.

Khương Nhuế và Hình Diễn dọn hai cái ghế dựa ở dưới bóng cây hoa quế, đầu chạm nhau, tay nắm tay, nghe tiếng gió đưa hương hoa quế, thưởng thức nắng chiều trên bầu trời.

"Bảo bối, em nhìn đám mây kia xem, có giống đầu ngựa không?"

"Không có lông, hà mã sao?"

Hình Diễn cười nói: "Hà mã cũng là ngựa (mã)."

Hà mã với ngựa rõ ràng là hai loài khác nhau, Khương Nhuế cũng không tranh luận với hắn, ngẩng đầu lên nhìn không trung loáng thoáng bắt đầu hiện ra ánh sao.

Người nào đó ở bên cạnh lại cực không an phận, trong chốc lát lại cầm tay cô, xem từng ngón tay ở dưới ánh đèn, lúc sau lại cầm một lọn tóc của cô lên ngửi ngửi, nhìn nhìn, nghe nghe, cuối cùng còn thơm thơm (thân thân). Cũng may hắn còn biết bận tâm dì Hứa đang ở nhà, cùng với Thẩm lão nhân Thẩm lão thái có thể trở về bất cứ lúc nào, nên cũng chỉ dám thơm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Động tác nhỏ như vậy, Khương Nhuế đã tập mãi thành thói quen.

"Em thơm quá, bảo bối." Hình Diễn chôn ở cổ cô, nói.

Khương Nhuế đang ngắm cây hoa quế, nghe vậy cũng liếc mắt một cái, "Mùi trên người chúng ta đều giống nhau, hơn nữa lúc trước anh hái nhiều hoa quế như vậy, hẳn là còn thơm hơn em."

"Mặc kệ, anh không ngửi được mình, bảo bối em thật thơm." Người nào đó ấu trĩ mà vô cớ gây rối.

Khương Nhuế lười nhiều lời với hắn.

Theo âm lịch thì hôm nay là đầu tháng, mặt trời đã sớm xuống núi, màn đêm dần bao trùm, trên bầu trời lập loè vô số sao trời, giống y như những viên kim cương xanh lấp lánh tinh khiết mang một vẻ đẹp sáng chói mà yên tĩnh.

"Cuối tuần sau ban nhạc đi Châu Âu tuần diễn, đến lúc đó anh không được đi theo, nghe không?" Khương Nhuế nói.

Hình Diễn định giả ngu, "Cuối tuần sau? Thật trùng hợp, công ty anh chuẩn bị khai thác thị trường Châu Âu, đến lúc đó anh cũng phải đi."

Khương Nhuế bình tĩnh lấy ra điện thoại, "Thế à? Để em hỏi Tiểu Lâm một chút."

"Ặc... Bảo bối, anh mới là ông chủ, Tiểu Lâm là một trợ lý thì biết cái gì."

"Thế em hỏi bác trai vậy?" Khương Nhuế hơi hơi nhíu mày nhìn hắn.

Hình Diễn bại trận, vẻ mặt đau khổ nói: "Bảo bối, anh không nỡ."

Khương Nhuế không dao động, "Chỉ có hai mươi mấy ngày thôi, mỗi ngày còn có thể liên lạc bằng điện thoại, rất nhanh thôi sẽ trôi qua. Huống hồ không lâu trước đây anh còn ném công ty cho bác trai hơn một tháng, vừa mới trở lại đã muốn bỏ ruộng chạy khắp nơi sao, bác trai tuổi lớn, anh phải suy nghĩ cho bác."

Hình Diễn âm thầm bĩu môi, hắn một tý tẹo teo cũng không cảm thấy cha già của hắn lớn tuổi, lúc đánh hắn mắng hắn so với người nào cũng khí thế hơn nhiều, nào có chút khái niệm chuyện người già về hưu?

Thế nhưng hắn cũng cảm giác được, lần này tiểu mỹ nhân đã quyết, cô sẽ không cho hắn đi theo, nếu chính hắn lại lén lút đi, chỉ sợ sẽ chọc cô tức giận, nên đành đáng thương vô cùng mà đồng ý, nhưng cũng chưa quên chiếm lấy chỗ tốt, "Vậy em bồi thường cho anh."

Khương Nhuế nghiêng đầu nhìn hắn, "Bồi thường thế nào?"

Hình Diễn chỉ chỉ miệng mình, không có ý tốt mà cười: "Anh thu chút lợi nhỏ trước, còn dư lại chờ em từ Châu Âu về lại nói sau."

Khương Nhuế ngẩng đầu nhìn trong phòng một cái, phòng dì Hứa đèn vẫn sáng, còn có tiếng nói chuyện, hẳn là đang nói chuyện điện thoại với người nhà, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra đây. Còn Thẩm lão nhân với Thẩm lão thái, mới ra cửa không bao lâu, cũng không thể về nhanh như vậy, xác định sẽ không dọa đến người già trong nhà, cô mới nghiêng người, đụng vào môi Hình Diễn một cái.

Đến lúc phải rời khỏi, Khương Nhuế mới phát hiện bên hông mình không biết từ khi nào đã bị một bàn tay ôm lấy, cô nâng mắt lên, đối diện với tầm mắt của Hình Diễn.

Ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt hai người đều có chút mông lung, đôi mắt càng trở nên tối hơn.

Bàn tay bên hông cô chậm rãi siết chặt, Hình Diễn nhìn cô chằm chằm không chớp, y như đánh giá con mồi của mình, rồi sau đó cánh tay chợt dùng sức, ôm eo cô lại, bế cả người cô lên đặt ở trên đùi mình.

Động tác của hắn cũng không thô lỗ, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, mà nụ hôn rơi xuống lại như mưa rền gió dữ.

Khi buông ra, Khương Nhuế hơi thở dốc, tiếng hít thở của Hình Diễn càng thêm nặng nề, trán hai người khẽ chạm vào nhau, hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt đối phương.

Hắn nhìn môi Khương Nhuế ở dưới ánh đèn nhiễm nước đến long lanh, lại không nhịn được mà thò lại gần cắn một cái, hàm hồ nói: "Bảo bối, em nói chúng ta khi nào có thể kết hôn?"

Khương Nhuế lui đầu về phía sau, một tay chống lại môi lưỡi hắn theo đuổi không buông, mới rảnh rỗi mà nói chuyện: "Giờ anh đang cầu hôn?"

"Đương nhiên không phải, cầu hôn sao có thể tùy ý như vậy." Hình Diễn hôn lòng bàn tay cô một cái, "Em thích nghi thức cầu hôn kiểu gì? Muốn bao nhiêu người chứng kiến? Mặt đất phủ kín hoa hồng được không? Có lẽ chúng ta có thể đi đến lâu đài cổ ở Châu Âu như người khác?"

Nhìn hắn càng nói càng khoa trương, Khương Nhuế không thể không mở miệng cắt lời, "Anh đang nói nghi thức cầu hôn hay là hôn lễ vậy? Khi cầu hôn đi lâu đài cổ, vậy kết hôn đi đâu, đi lên trời sao?"

Hình Diễn cười nói: "Bảo bối thật hiểu anh, em biết không? Khi ôm em, anh từng giờ từng phút từng giây lúc nào cũng nghĩ mình đang ở trên mây vậy."

Khương Nhuế xoa lung tung trên mặt hắn một phen, "Anh mau tỉnh lại đi."

"Không tỉnh," Hình Diễn há mồm ngậm tay cô, "Tỉnh phải đi dọn gạch cô đơn, không thể bằng trong mộng có thể ôm vợ sánh với trời cao."

"Mặt dày mày dạn." Khương Nhuế rốt cuộc nhịn không được cười khẽ.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai suất diễn của Lão Thất sẽ kết thúc! Sau đó tui suy nghĩ một ngày, rốt cuộc đã nghĩ ra Lão Bát.

Lão đại thứ tám: Lão đại xe lăn mặt ngoài nho nhã cấm dục chính nhân quân tử, lại là giáo chủ Ma giáo dính đầy máu tanh với cùng với... đầu bếp nhỏ. (đầu bếp nhỏ trong phủ hắn)

Tiểu đệ Giáp: Ê người hầu kia, mau lại đây rót trà cho ta.

Tiểu đệ Ất: Hầu mả cha mi! Đó là phu nhân!

ps: Lão bát không què, nhưng hắn thích ngồi xe lăn cơ...... Được rồi, kỳ thật là tác giả quân thích kỳ quái:p

Lão bát: Mỉm cười =))))

Lời editor: Tự nhiên bà tác giả spoils:(((. làm t nghĩ nghĩ câu hỏi về lão Bát cho các nàng đoán đến quằn cả não:))) nên quyết định:>> Hỏi về các lão trước đó đi:vv.

22/03/2020 – Hoàn thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương