[Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ
-
Chương 24: Cường sát
Trong đầu Trường Bào lúc này đã chia ra làm hai luồng suy nghĩ: một bên đánh giá năng lực của Trần Bì, một bên nghĩ cách làm sao để hắn lơ là phòng bị. Chỉ cần Trần Bì lơ là một giây thôi, là ngay lúc đó, y sẽ dứt khoát vung tay lên, bắn kim châm trong tay áo ra.
Chỉ có đúng một cơ hội. Y hiểu rõ, những kẻ có thể xứng với cái danh hiệu “hoa thiêm tử” đều không phải loại tầm thường, nói cách khác, Trần Bì nhạy bén đến mức không bao giờ có chuyện phải né kim châm của y, chỉ cần hắn mà nhoáng thấy y giơ tay lên thôi là sẽ biết ngay chuyện gì xảy ra.
Ba bang năm phái đều đang ở đây, những lời hùng hồn y vừa nói ban nãy nay đã trở thành thứ ép y vào đường cùng. Nếu lúc này y không thể giết chết Trần Bì một cách gọn ghẽ, thì cái oai danh thần toán của y sẽ sụp đổ ngay lập tức, đến lúc đó, cho dù y có phân thân ra thành mười mà tính toán thì cũng không cứu vãn lại được mặt mũi của mình nữa.
Trần Bì vừa nhìn Trường Bào, vừa tiếp tục mải mê thái hành. Cơn thèm ăn vừa ùn ùn dâng lên như nước triều nay dần giảm xuống, vì hắn biết phen này nhất định không được đánh chén một bữa cháo gà no nê rồi. Trường Bào vừa nói trúng chỗ đau của hắn, khiến hắn có hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến một ngàn đồng xu, rồi lại nghĩ đến những lời nói vừa rồi, hắn thấy hơi mơ hồ.
Trần Bì lôi lá cờ miễn thuế từ túi áo ngực ra: “Mày biết cái này của ai?”
Trường Bào gật đầu: “Biết, ta cũng biết thứ này là do một đứa bé đưa cho ngươi, đúng không? Nó cho ngươi một trăm xu, thuê ngươi giết chủ nhân lá cờ này.”
“Không phải của mày à?” Trần Bì nhìn thấy lá cờ miễn thuế Trường Bào đặt trên bàn: “Rõ ràng là của mày, tính lừa ai?”
Trường Bào không chút nao núng, nói tiếp: “Không phải của ta, ngươi nhìn xem, mỗi người trong Hoàng Quỳ bọn ta đều có một lá cờ khác nhau. Lá cờ trong tay ta là cờ phát lương thực, dùng để tặng cho các bạn hữu cùng nghề gọi là chào hỏi. Còn cờ trong tay ngươi là cờ miễn thuế, thuộc về Pháo Đầu của Hoàng Quỳ bọn ta, dùng để tặng cho những hộ thuyền đã từng giúp đỡ hắn. Khác nhau, cả dòng chữ nhỏ trên cờ cũng khác nhau.”
Cờ miễn thuế đều giống nhau, nhưng Trường Bào vẫn thản nhiên như không, giở lá cờ trên bàn ra cho Trần Bì so sánh. Cơ quan trong tay áo đã lên dây sẵn sàng.
Trần Bì nhìn động tác của Trường Bào không có gì khác thường, trông có vẻ rất thành khẩn. Đối với hắn, việc giải quyết chuyện của Xuân Thân quan trọng hơn việc ăn gà, vì vậy, hắn dừng tay thái hành lại. Nhưng khi nhìn đám người vây xem xung quanh, vẻ mặt của chúng có gì đó khác thường, bỗng nhiên hắn cảm thấy không ổn.
“Tao không xem mặt này, mày giơ mặt dưới cùng cho tao xem.” Trần Bì nói. Trường Bào cười, lắc đầu nhìn mấy người xung quanh với vẻ khó xử, rồi làm theo lời hắn. Trong chớp mắt, Trần Bì xoay người ôm lấy thi thể đứa con gái dưới đất lên.
Hắn ôm ngang cái xác, đem cái xác chắn trước mặt mình, rồi cẩn trọng đi đến trước Trường Bào, núp sau thi thể mà săm soi lá cờ.
Trường Bào thầm chửi rủa trong bụng, ở vị trí này, thi thể đứa con gái kia đã che chắn toàn thân Trần Bì, khiến việc bắn trúng hắn trở nên hết sức khó khăn. Y bèn rót một chén rượu, mời Trần Bì ngồi xuống: “Ngồi xuống từ từ nói chuyện đã.”
Trần Bì ôm cái xác mà ngồi, uống một hớp rượu. Mấy người khác không ai dám n ngồi, chỉ biết trân trân mà chứng kiến cảnh tượng hoang đường này.
Sau đó, Trần Bì thò tay nhận lấy lá cờ trong tay Trường Bào. Cờ này đã cũ, hình vẽ trên cờ ố thành màu đen xỉn, nhớp nháp đầy dầu mỡ. Hắn đem so với lá cờ trong tay mình, nhưng không sao so được.
Trong nháy mắt này, tay cầm cờ của Trường Bào thuận thế dúi đến trước mặt Trần Bì, rồi lật mu bàn tay lên, chạm vào cơ quan. Nhoáng cái tay y đã vươn ra đến dưới nách Trần Bì, bắn một cây kim thép dài bằng ngón tay vào nách hắn.
Trần Bì phản ứng cực nhanh, lập tức vặn người né, định dùng xác chết chặn lại. Nhưng hắn không ngờ Trường Bào dám mò tay vào dưới nách hắn, thế là một tay hắn lập tức chộp lấy ngón tay Trường Bào, vặn ngược một cái, bẻ gãy ba ngón tay. Nhưng cây kim vừa rồi đã bắn trúng đích, Trần Bì cảm thấy dưới nách tê rần, muốn cử động cánh tay nhưng không được.
Trường Bào hét thảm một tiếng, nhưng y vốn cũng chẳng phải tay vừa, một tay khác của y vươn đến cổ tay Trần Bì, thuận thế ấn lên vị trí tim của Trần Bì, vặn tay một cái, cơ quan bắn ra. Lúc này Trần Bì đã có phòng bị, biết không né được chiêu này, bèn ngửa cả người ra sau, khiến cây kim bắn xiên vào mạng sườn. Hắn ngã lăn ra đất.
Trường Bào nhìn Trần Bì xụi lơ dưới đất mà cười lớn. Trần Bì kinh hãi nhìn hai tay hai chân mình không cử động được, biết ngay là trên kim có bôi độc.
Trường Bào nhìn mấy ngón tay bị bẻ gãy của mình, rồi nhìn ba bang năm phái vây xung quanh, nói: “Các ngươi thấy chưa, gã mạt hạng này dám động vào đàn bà của ta, kết quả là thế này đây. Các ngươi mở mắt mà xem cho rõ hậu quả khi dám động vào đồ của ta đi.” Đoạn, y nhặt con dao phay dưới đất lên, đi đến bên Trần Bì, ngồi xổm xuống, tháo dải thắt lưng của Trần Bì ra. Bỗng một bàn tay mò xuống kéo cổ con Sát Tần Hoài ra.
Trường Bào vừa giật mình, thì Trần Bì dồn hết sức lực toàn thân, véo mình con Sát Tần Hoài một cái thật mạnh. Con Sát Tần Hoài đang hấp hối thoắt cái vươn cổ ra, cái mỏ nhọn hoắt mổ thẳng vào mắt Trường Bào. Trường Bào hét lên thảm thiết, ngã lăn ra đất.
Trần Bì cắn nát đầu lưỡi của mình, trở tay vung Cửu Trảo Câu về phía bàn bếp, chộp lấy chén ớt cay vừa rồi. Ớt đã đổ hết vào nồi nước xuýt, trong chén chỉ còn lại bột ớt cay xè. Hắn thò tay bốc lấy một nhúm bột ớt, quệt lên vết thương.
Đau đớn khủng khiếp khiến Trần Bì tỉnh táo lại, bật cả người lên. Gân xanh hắn nổi hết lên, toàn thân mướt mồ hôi. Hắn gầm lên một tiếng, bò về phía Trường Bào. Trường Bào giơ cơ quan bắn kim đã trống rỗng, Trần Bì hất ra, đoạt lấy con dao phay, cưỡi lên người Trường Bào mà chém điên cuồng.
Chém suốt nửa giờ, cái đầu Trường Bào đã bị chặt đứt, máu tưới đẫm cả sàn nhà. Con Sát Tần Hoài treo lủng lẳng bên đũng quần Trần Bì cuối cùng đã gục đầu, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình. Trần Bì toát đầy mồ hôi lạnh, dùng hết sức mới ngồi dậy được. Hắn nhìn vết thương trên người, lại nhìn đám người xung quanh, một loại cảm xúc điên cuồng đến cực hạn ùa lên, vượt qua cả cái nóng nảy cồn cào thường trực. Đó là cơn cuồng nộ.
“Chúng mày đều là Hoàng Quỳ phỏng?” Trần Bì gầm lên, xách cái đầu Trường Bào lên ném về phía gã béo trắng. Cả đám người ai nấy đều lắc đầu quầy quậy: “Không phải, không phải.”
“Còn đứa nào là Hoàng Quỳ?” Vẻ mặt Trần Bì là sự kết hợp giữa tỉnh táo và cuồng nộ, gã béo trắng chỉ về phía gã thuộc hạ của Trường Bào. Đó là gã Văn Thư kế nhiệm, lúc này thấy tình hình không ổn, gã quay đầu toan bỏ chạy. Trần Bì lập tức quăng Cửu Trảo Câu ra, móc câu chộp đúng cổ gã, giựt mạnh. Máu bắn tung tóe, cả đám Hoàng Quỳ lập tức bỏ chạy tứ tán. Trần Bì trở tay phi con dao phay đi, chém chết một thằng. Rồi một tay kéo Cửu Trảo Câu về, móc câu về được giữa chừng thì cổ tay hắn rung lên, sợi thừng gắn móc câu ngáng chân một thằng khác, làm gã ngã chổng vó ra đất. Trần Bì giơ chân đạp lên cổ họng gã, nghiền nát.
Còn hai thằng khác đã chạy ra xa, Trần Bì móc một khẩu pạc hoọc, hai phát súng kết liễu luôn hai thằng. Hắn quay đầu nhìn lại, ba bang năm phái đều chạy biến.
Nhưng bọn chúng không phải vì khiếp sợ Trần Bì, nét mặt chúng ai nấy đều hưng phấn bừng bừng. Gã béo trắng kia nói với thủ hạ: “Gọi tất cả các anh em lại đây, Ban Đà của Hoàng Quỳ đã chết rồi!”
Chỉ có đúng một cơ hội. Y hiểu rõ, những kẻ có thể xứng với cái danh hiệu “hoa thiêm tử” đều không phải loại tầm thường, nói cách khác, Trần Bì nhạy bén đến mức không bao giờ có chuyện phải né kim châm của y, chỉ cần hắn mà nhoáng thấy y giơ tay lên thôi là sẽ biết ngay chuyện gì xảy ra.
Ba bang năm phái đều đang ở đây, những lời hùng hồn y vừa nói ban nãy nay đã trở thành thứ ép y vào đường cùng. Nếu lúc này y không thể giết chết Trần Bì một cách gọn ghẽ, thì cái oai danh thần toán của y sẽ sụp đổ ngay lập tức, đến lúc đó, cho dù y có phân thân ra thành mười mà tính toán thì cũng không cứu vãn lại được mặt mũi của mình nữa.
Trần Bì vừa nhìn Trường Bào, vừa tiếp tục mải mê thái hành. Cơn thèm ăn vừa ùn ùn dâng lên như nước triều nay dần giảm xuống, vì hắn biết phen này nhất định không được đánh chén một bữa cháo gà no nê rồi. Trường Bào vừa nói trúng chỗ đau của hắn, khiến hắn có hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến một ngàn đồng xu, rồi lại nghĩ đến những lời nói vừa rồi, hắn thấy hơi mơ hồ.
Trần Bì lôi lá cờ miễn thuế từ túi áo ngực ra: “Mày biết cái này của ai?”
Trường Bào gật đầu: “Biết, ta cũng biết thứ này là do một đứa bé đưa cho ngươi, đúng không? Nó cho ngươi một trăm xu, thuê ngươi giết chủ nhân lá cờ này.”
“Không phải của mày à?” Trần Bì nhìn thấy lá cờ miễn thuế Trường Bào đặt trên bàn: “Rõ ràng là của mày, tính lừa ai?”
Trường Bào không chút nao núng, nói tiếp: “Không phải của ta, ngươi nhìn xem, mỗi người trong Hoàng Quỳ bọn ta đều có một lá cờ khác nhau. Lá cờ trong tay ta là cờ phát lương thực, dùng để tặng cho các bạn hữu cùng nghề gọi là chào hỏi. Còn cờ trong tay ngươi là cờ miễn thuế, thuộc về Pháo Đầu của Hoàng Quỳ bọn ta, dùng để tặng cho những hộ thuyền đã từng giúp đỡ hắn. Khác nhau, cả dòng chữ nhỏ trên cờ cũng khác nhau.”
Cờ miễn thuế đều giống nhau, nhưng Trường Bào vẫn thản nhiên như không, giở lá cờ trên bàn ra cho Trần Bì so sánh. Cơ quan trong tay áo đã lên dây sẵn sàng.
Trần Bì nhìn động tác của Trường Bào không có gì khác thường, trông có vẻ rất thành khẩn. Đối với hắn, việc giải quyết chuyện của Xuân Thân quan trọng hơn việc ăn gà, vì vậy, hắn dừng tay thái hành lại. Nhưng khi nhìn đám người vây xem xung quanh, vẻ mặt của chúng có gì đó khác thường, bỗng nhiên hắn cảm thấy không ổn.
“Tao không xem mặt này, mày giơ mặt dưới cùng cho tao xem.” Trần Bì nói. Trường Bào cười, lắc đầu nhìn mấy người xung quanh với vẻ khó xử, rồi làm theo lời hắn. Trong chớp mắt, Trần Bì xoay người ôm lấy thi thể đứa con gái dưới đất lên.
Hắn ôm ngang cái xác, đem cái xác chắn trước mặt mình, rồi cẩn trọng đi đến trước Trường Bào, núp sau thi thể mà săm soi lá cờ.
Trường Bào thầm chửi rủa trong bụng, ở vị trí này, thi thể đứa con gái kia đã che chắn toàn thân Trần Bì, khiến việc bắn trúng hắn trở nên hết sức khó khăn. Y bèn rót một chén rượu, mời Trần Bì ngồi xuống: “Ngồi xuống từ từ nói chuyện đã.”
Trần Bì ôm cái xác mà ngồi, uống một hớp rượu. Mấy người khác không ai dám n ngồi, chỉ biết trân trân mà chứng kiến cảnh tượng hoang đường này.
Sau đó, Trần Bì thò tay nhận lấy lá cờ trong tay Trường Bào. Cờ này đã cũ, hình vẽ trên cờ ố thành màu đen xỉn, nhớp nháp đầy dầu mỡ. Hắn đem so với lá cờ trong tay mình, nhưng không sao so được.
Trong nháy mắt này, tay cầm cờ của Trường Bào thuận thế dúi đến trước mặt Trần Bì, rồi lật mu bàn tay lên, chạm vào cơ quan. Nhoáng cái tay y đã vươn ra đến dưới nách Trần Bì, bắn một cây kim thép dài bằng ngón tay vào nách hắn.
Trần Bì phản ứng cực nhanh, lập tức vặn người né, định dùng xác chết chặn lại. Nhưng hắn không ngờ Trường Bào dám mò tay vào dưới nách hắn, thế là một tay hắn lập tức chộp lấy ngón tay Trường Bào, vặn ngược một cái, bẻ gãy ba ngón tay. Nhưng cây kim vừa rồi đã bắn trúng đích, Trần Bì cảm thấy dưới nách tê rần, muốn cử động cánh tay nhưng không được.
Trường Bào hét thảm một tiếng, nhưng y vốn cũng chẳng phải tay vừa, một tay khác của y vươn đến cổ tay Trần Bì, thuận thế ấn lên vị trí tim của Trần Bì, vặn tay một cái, cơ quan bắn ra. Lúc này Trần Bì đã có phòng bị, biết không né được chiêu này, bèn ngửa cả người ra sau, khiến cây kim bắn xiên vào mạng sườn. Hắn ngã lăn ra đất.
Trường Bào nhìn Trần Bì xụi lơ dưới đất mà cười lớn. Trần Bì kinh hãi nhìn hai tay hai chân mình không cử động được, biết ngay là trên kim có bôi độc.
Trường Bào nhìn mấy ngón tay bị bẻ gãy của mình, rồi nhìn ba bang năm phái vây xung quanh, nói: “Các ngươi thấy chưa, gã mạt hạng này dám động vào đàn bà của ta, kết quả là thế này đây. Các ngươi mở mắt mà xem cho rõ hậu quả khi dám động vào đồ của ta đi.” Đoạn, y nhặt con dao phay dưới đất lên, đi đến bên Trần Bì, ngồi xổm xuống, tháo dải thắt lưng của Trần Bì ra. Bỗng một bàn tay mò xuống kéo cổ con Sát Tần Hoài ra.
Trường Bào vừa giật mình, thì Trần Bì dồn hết sức lực toàn thân, véo mình con Sát Tần Hoài một cái thật mạnh. Con Sát Tần Hoài đang hấp hối thoắt cái vươn cổ ra, cái mỏ nhọn hoắt mổ thẳng vào mắt Trường Bào. Trường Bào hét lên thảm thiết, ngã lăn ra đất.
Trần Bì cắn nát đầu lưỡi của mình, trở tay vung Cửu Trảo Câu về phía bàn bếp, chộp lấy chén ớt cay vừa rồi. Ớt đã đổ hết vào nồi nước xuýt, trong chén chỉ còn lại bột ớt cay xè. Hắn thò tay bốc lấy một nhúm bột ớt, quệt lên vết thương.
Đau đớn khủng khiếp khiến Trần Bì tỉnh táo lại, bật cả người lên. Gân xanh hắn nổi hết lên, toàn thân mướt mồ hôi. Hắn gầm lên một tiếng, bò về phía Trường Bào. Trường Bào giơ cơ quan bắn kim đã trống rỗng, Trần Bì hất ra, đoạt lấy con dao phay, cưỡi lên người Trường Bào mà chém điên cuồng.
Chém suốt nửa giờ, cái đầu Trường Bào đã bị chặt đứt, máu tưới đẫm cả sàn nhà. Con Sát Tần Hoài treo lủng lẳng bên đũng quần Trần Bì cuối cùng đã gục đầu, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình. Trần Bì toát đầy mồ hôi lạnh, dùng hết sức mới ngồi dậy được. Hắn nhìn vết thương trên người, lại nhìn đám người xung quanh, một loại cảm xúc điên cuồng đến cực hạn ùa lên, vượt qua cả cái nóng nảy cồn cào thường trực. Đó là cơn cuồng nộ.
“Chúng mày đều là Hoàng Quỳ phỏng?” Trần Bì gầm lên, xách cái đầu Trường Bào lên ném về phía gã béo trắng. Cả đám người ai nấy đều lắc đầu quầy quậy: “Không phải, không phải.”
“Còn đứa nào là Hoàng Quỳ?” Vẻ mặt Trần Bì là sự kết hợp giữa tỉnh táo và cuồng nộ, gã béo trắng chỉ về phía gã thuộc hạ của Trường Bào. Đó là gã Văn Thư kế nhiệm, lúc này thấy tình hình không ổn, gã quay đầu toan bỏ chạy. Trần Bì lập tức quăng Cửu Trảo Câu ra, móc câu chộp đúng cổ gã, giựt mạnh. Máu bắn tung tóe, cả đám Hoàng Quỳ lập tức bỏ chạy tứ tán. Trần Bì trở tay phi con dao phay đi, chém chết một thằng. Rồi một tay kéo Cửu Trảo Câu về, móc câu về được giữa chừng thì cổ tay hắn rung lên, sợi thừng gắn móc câu ngáng chân một thằng khác, làm gã ngã chổng vó ra đất. Trần Bì giơ chân đạp lên cổ họng gã, nghiền nát.
Còn hai thằng khác đã chạy ra xa, Trần Bì móc một khẩu pạc hoọc, hai phát súng kết liễu luôn hai thằng. Hắn quay đầu nhìn lại, ba bang năm phái đều chạy biến.
Nhưng bọn chúng không phải vì khiếp sợ Trần Bì, nét mặt chúng ai nấy đều hưng phấn bừng bừng. Gã béo trắng kia nói với thủ hạ: “Gọi tất cả các anh em lại đây, Ban Đà của Hoàng Quỳ đã chết rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook