Editor:
Beta-er: bót


***


Phó Thời Cẩn thấy Dư An An đột nhiên lắc đầu, hắn một tay bế Gia Bối, đến gần Dư An An, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"


Dư An An không nghĩ tới bộ dáng này của mình cư nhiên lại để hắn thấy được, nhất thời có chút mất tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ đi: "Em không sao hết!"


Gia Bối nghe Phó Thời Cẩn hỏi, cũng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dư An An. Dư An An vuốt ve gương mặt của bé, ôn nhu nói: "Mẹ không sao đâu."


Dư An An thừa dịp đang nói chuyện, khẽ nhích về phía bên cạnh một chút, bởi vì đột nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của mình, lại nghĩ đến cuốn nhật ký nói về Phó Thời Giác, tức khắc cô cảm thấy trong không khí đều chảy xuôi một bầu trời xấu hổ.


Cố tình Gia Bối lại dường như còn cảm thấy cô chưa đủ ngại ngùng, ngây ngô nói với Phó Thời Cẩn: "Bác, ngày mai mẹ dẫn con với anh đi chơi, bác có muốn đi cùng bọn con không ạ?"


Dư An An nghe được Gia Bối nói xong, thật sự muốn chết tâm.


Nếu lời này bị Phó Thời Giác nghe được, không biết anh ta có cảm thấy là mình xúi giục Gia Bối nói như vậy hay không đây. Còn có Phó Siêu Minh và Lâm Uyển Uyển, hai người bọn họ có biết người Dư An An ban đầu thích là Phó Thời Cẩn không?


Dư An An cảm giác mình khẩn trương đến mức tim muốn ngừng đập.


Phó Thời Cẩn bị lời nói của Gia Bối làm cho sửng sốt, anh cười cười: "Ngày mai không được rồi, ngày mai bác còn có việc. Chờ lần sau bác rảnh, bác dẫn các con đi chơi, có được không?"


Nghe được câu trả lời của Phó Thời Cẩn, Dư An An nhẹ nhàng thở phào một hơi. Vẫn may Phó Thời Cẩn biết giữ đúng mực!


"Bối Bối, về sau bác còn phải ở bên cạnh bạn gái, chúng ta không thể cứ quấn lấy bác mãi như vậy được!" Gia Bảo không biết từ khi nào đã đi tới chỗ của Gia Bối, nghiêm trang nói.


Phó Siêu Minh và Lâm Uyển Uyển ngồi trên sô pha, thấy bộ dáng đứng đắn của Gia Bảo thì bật cười. Ngay cả Phó Thời Cẩn cũng nhịn không được buông Gia Bối trong tay xuống, ngồi xổm, cười đùa với Gia Bảo: "Nha, Gia Bảo của chúng ta còn biết từ 'bạn gái' sao?"


Gia Bảo nghiêng đầu, vẻ mặt tự đắc nhìn Phó Thời Cẩn, giọng nói cũng tràn đầy kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi ạ!"


Dư An An ở một bên nhìn hình bóng vui vẻ hòa thuận của bọn họ, bỗng dưng sinh cảm giác bọn họ mới là người một nhà. Cô có chút mờ ám mà nghĩ thầm, không biết Phó Thời Giác nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có cảm xúc gì đây?


Phó Thời Cẩn vẫn đang còn chơi với Gia Bối ở bên kia, Dư An An lại nhịn không được bắt đầu tự bổ não.


Chẳng lẽ ban đầu Dư An An vì bị Phó Thời Cẩn cự tuyệt, dưới sự tức giận nên mới gả cho Phó Thời Giác có gương mặt giống nhau. Sau khi kết hôn, Phó Thời Giác phát hiện được ý đồ của Dư An An, vì thế quan hệ của hai người tan vỡ, chỉ là nghĩ đến hai tiểu gia hỏa này nên mới không ly hôn sao?


Dư An An rất nhanh liền đánh vỡ phỏng đoán này. Phó Thời Giác từ nhỏ đã không thích Dư An An, luôn luôn đùa giỡn, trêu cợt cô. Anh ta thật sự không thích Dư An An, đây cũng không phải tiểu thuyết, vì thích nên mới khi dễ, thế nhưng tại sao Phó Thời Giác lại nguyện ý kết hôn với Dư An An?


Dư An An lại nhịn không được bắt đầu suy đoán đủ lý do, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không hợp lý. Rốt cuộc nếu dựa theo tuổi tác của Dư An An ban đầu, lúc đó cô cũng mới chỉ mười tám mà thôi không phải sao? Phó Thời Giác cũng chỉ mới hai mươi, âm mưu gì ở tuổi ấy chứ!


Dư An An dùng đáy mắt liếc về phía bên kia, lần đầu tiên muốn biết vì sao năm đó Dư An An và Phó Thời Giác lại kết hôn.


***


Người một nhà vây quanh bàn ăn bắt đầu ăn bữa tối, Dư An An phát hiện bọn họ giống như đều cố tình tránh việc nhắc tới Phó Thời Giác. Ngoại trừ Gia Bảo và Gia Bối ngẫu nhiên sẽ nói một vài câu, nhưng cũng rất nhanh bị Lâm Uyển Uyển làm cho im lặng. Dư An An rũ mắt, muốn nói rằng cô thật ra một chút cũng không để ý việc Phó Thời Giác có trở về hay không, nhưng nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bọn họ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống bụng. Có khi bọn họ tưởng rằng cô không biết việc Dư An An và Phó Thời Giác ban đầu có tình cảm không tốt đi!


"An An, ngày mai con dẫn hai đứa nó ra ngoài chơi thì bảo tài xế trong nhà đưa đi. Con dẫn theo chúng nó, nếu tự lái xe sẽ rất mệt mỏi." Lâm Uyển Uyển đề nghị.


Dư An An vốn đang băn khoăn rằng mình không quen thuộc lắm với thành phố A của 5 năm trước, nghe được Lâm Uyển Uyển nói vậy, cô vội vàng gật đầu. Đề nghị của Lâm Uyển Uyển vừa vặn có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của cô.


Lâm Uyển Uyển vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng nghĩ lại thì lại thấy khó lắm mới có một lần Dư An An chủ động muốn đưa bọn nhỏ ra ngoài chơi, vậy nên để ba người bồi dưỡng bồi cảm tình, bà sẽ không đi theo quấy rầy.


"Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi đâu chơi vậy ạ?" Miệng Gia Bối cắn cắn cái muỗng, dôi mắt đen bóng mở to nhìn Dư An An.


Dư An An nhất thời nghẹn lời, tuy rằng cô rất thích trẻ con, nhưng kinh nghiệm ở chung với trẻ con gần như bằng không. Tuy rằng trước kia thường xuyên đi chơi với con gái của bạn, nhưng mà địa điểm đều là bọn họ quyết định, vì thế cô nhìn hai tiểu gia hỏa thử nói: "Vườn bách thú đi?"


Gia Bối lắc lắc bím tóc trên đầu: "Bà Chu vừa dẫn bọn con đi vườn bách thú rồi."


Dư An An nhăn nhăn mày, tìm trong đầu nơi thích hợp cho trẻ em vui chơi: "Công viên giải trí thì sao?"


Cánh tay mập mạp của Gia Bối cầm cái muỗng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ sau đó gật đầu: "Công viên giải trí cũng được ạ!"


Dư An An cảm thấy không thể nặng bên này nhẹ bên kia, vì thế quay đầu lại nhìn về phía Gia Bảo bên cạnh: "Gia Bảo có muốn đi công viên giải trí không?"


Đầu tiên Gia Bảo buông cái muỗng trong tay xuống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dư An An: "Em thích là được rồi ạ."


Bộ dáng ngoan ngoãn của bé làm Dư An An nhịn không được duỗi tay sang phía bên kia bàn ăn, sờ sờ đầu bé, khích lệ nói: "Gia Bảo của chúng ta thật biết nhường nhịn."


Trong lòng Phó Siêu Minh và Lâm Uyển Uyển cảm thấy bội phục. Vốn dĩ Dư An An và Phó Thời Giác rõ ràng không phải những người cha mẹ chu đáo quan tâm, thế mà bọn họ lại có thể giáo dục con cái tốt như vậy.


Dư An An không biết mình có thể trở thành một người mẹ hay không, nhưng chỉ cần cô còn ở đây một ngày thì cô sẽ dốc hết sức lực làm tốt vai trò này.


Tuy rằng ban ngày hai tiểu gia hỏa đều không bài xích sự gần gũi của Dư An An, nhưng mà tới buổi tối khi tắm rửa lại từ chối để Dư An An giúp đỡ. Dư An An tự an ủi bản thân, có lẽ bọn nhỏ thẹn thùng, cho nên cũng không miễn cưỡng hai bé, ngược lại đề nghị: "Lát nữa mẹ đọc truyện cổ tích cho các con ngủ được không?"


"Vâng!" Lần này hai tiểu gia hỏa đều không cự tuyệt, hai miệng một lời đáp ứng.


***


Thế giới của trẻ con luôn rất đơn giản, Dư An An một bên cầm truyện công chúa Bạch Tuyết đọc cho Gia Bối, một bên dỗ bé ngủ. Dư An An mới đọc được vài tờ đã nghe thấy tiếng thở đều đều của bé. Dư An An nhẹ nhàng khép cuốn truyện lại, chờ một lúc để tiếng thở trở nên đều đều, sau đó tắt đèn bàn bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng rời đi.


Dư An An đi đến phòng bên cạnh liền nhìn thấy Gia Bảo đang nằm trên giường làm cái gì đó, đến gần xem mới phát hiện là truyện cổ tích. Dư An An kéo đến bên cạnh một cái ghế rồi ngồi xuống, xoa xoa đầu bé: "Gia Bảo thích truyện nào thì đưa cho mẹ, mẹ đọc cho con nghe được không?"


Gia Bảo gật gật đầu, lật đến truyện vịt con xấu xí. Dư An An nhận lấy truyện cổ tích, có chút không nghĩ tới bé sẽ thích truyện này. Cô nâng cuốn truyện lên, đọc một cách nhẹ nhàng.


Đôi mắt như nho đen của Gia Bảo mở to, vẻ mặt tập trung tinh thần nghe Dư An An kể truyện, thẳng đến khi cô đọc xong, bé không có một chút buồn ngủ, Dư An An đành phải kể tiếp truyện ở bên dưới. Mãi đến khi cô kể hết ba truyện cổ tích, bên tai mới truyền đến hơi thở nhè nhẹ của Gia Bảo. Dư An An thở phào.


Vì nói quá nhiều, cổ họng của cô có chút khô rát. Hồi trước cô phải dẫn dắt tên Dịch Trạch, một ngày hét bao nhiêu lần cũng không thấy đau. Xem ra Dư An An lúc trước một ngày nói rất ít đi.


Cô chỉnh lại chăn cho Gia Bảo, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng nhóc. Vừa mới đóng cửa xong, quay người lại liền thấy Lâm Uyển Uyển đứng ở hành lang.


Dư An An đến gần bà: "Dì Lâm còn chưa ngủ ạ?"


Vẻ mặt Lâm Uyển Uyển tươi cười: "Ừ, mẹ đến xem xem hai đứa nhóc đã ngủ chưa!"


Dư An An vuốt lại tóc mái vương bên má, mỉm cười với Lâm Uyển Uyển: "Hai đứa nghe truyện cổ tích xong đều ngủ rồi ạ."


Sau khi nghe được lời của cô, ý cười trên mặt Lâm Uyển Uyển càng sâu thêm: "Vậy con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, không phải ngày mai còn phải dẫn bọn nhỏ đi chơi sao?"


Dư An An gật đầu: "Vâng, vậy dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."


"Nếu trong phòng có thiếu đồ gì thì cứ bảo thím Trương mang tới nhé." Lâm Uyển Uyển dặn dò.


***


Sau khi Dư An An trở lại phòng, việc đầu tiên của cô chính là mở tủ quần áo ra nhìn. Quả nhiên bên trong có cả quần áo của nam và nữ. Xem ra, suy đoán của cô là không sai, đây chính xác là phòng của cô và Phó Thời Giác. Nhìn móc treo quần áo, Dư An An đoán rằng đã lâu rồi cô không ở đây, vì thế cô tiện tay lấy ra một bộ áo ngủ, đi vào trong phòng tắm.


Dư An An đứng dưới vòi hoa sen, tùy ý xả nước ấm để rửa thân mình. Lau đi nước vương trên mặt, cô bắt đầu suy tư, mình nên làm gì kế tiếp bây giờ?


Cô hồi tưởng lại trước khi cô bị bất tỉnh. Cmn, chỉ vì mình xem ảnh của Phó Thời Giác mà không chú ý tới phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, do đó phát sinh tai nạn xe cộ, mà Dư An An ở bên này là do tự mình lái xe đâm vào hàng rào. Theo như lời của Phó Thời Giác, cô vì biết Phó Thời Cẩn có bạn gái nên mới rối loạn tâm thần, vì thế nên không cẩn thận đâm vào hàng rào.


Nhưng Dư An An ở đây cũng có thể nói là một bản thân khác. Cô cảm thấy có lẽ Dư An An thích Phó Thời Cẩn trước khi kết hôn, nhưng hẳn là sau khi kết hôn sinh con thì cô ấy sẽ thu hồi tâm ý đi! Rốt cuộc đây là vấn đề liên quan đến đạo đức, Dư An An tự nhận rằng tam quan của bản thân cô vẫn còn rất bình thường.


Hơn nữa trong nhật ký của Dư An An nói, khi cô thích Phó Thời Cẩn thì ba mẹ cô vẫn còn, và khi đó cô chỉ là yêu thầm Phó Thời Cẩn mà thôi, một tình yêu cao trung buồn tẻ vô vị. Sau khi ba mẹ qua đời, cô nghĩ rằng Dư An An hẳn là sẽ không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện yêu đương. Đến nỗi vì sao mà đột nhiên kết hôn với Phó Thời Giác, Dư An An suy đoán có lẽ là tình huống phát sinh ngoài ý muốn, sau đó không cẩn thận có hai tiểu gia hỏa. Nếu không thì vì sao hai người không thích nhau lại phải kết hôn? Có lẽ Phó Thời Giác nghĩ rằng cô vẫn còn giữ tình cảm từ thời cao trung, cho nên hai người mới sinh ra hiểu lầm đi!


Dư An An cảm thấy việc cấp bách nhất chính là phải tìm hiểu xem chuyện hai người vì sao lại kết hôn, từ đầu tới cuối!


Bất quá cô cảm thấy tình hình hiện tại Dư An An vẫn không nên khiến mọi người nghi ngờ, vẫn nên sống bình thường trước đi!


@Cooking_Team

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương