Lão Công Của Ta Là Đại Lão
Chương 1: Khang Tư Cảnh

Phòng bệnh chỉ có mỗi Phương Tình, chung quanh thực yên tĩnh, ở như vậy bầu không khí mới trong lành. Điện thoại đầu dây bên kia thanh âm của mẹ nghe chói tai dị thường:

“Ta muốn nói những người Viên gia này so với một đám súc sinh còn không bằng. Còn con lúc trước cũng thật là ngốc, Viên Đạt Châu ở trước mặt con nhỏ ra hai giọt nước mắt con liền mềm lòng, tiếp tục cho tên súc sinh đó biết bao nhiêu đồ. Hiện giờ thời thế đảo ngược, con bệnh chết ở đây không có tiền chữa, những người này đều thay đổi sắc mặt. Con tốt xấu gì cũng đang chảy trong mình huyết mạch với Viên gia, bọn họ đúng thật tâm địa lạnh lùng đến như vậy, một xu tiền cũng không cho.” Giọng nói của mẹ oán giận, từng câu từng chữ như nghiến lợi nghiến răng phun ra.

Kỳ thật xảy ra tình huống như vậy Phương Tình đã sớm tính đến cho nên thật ra không có quá khổ sở. Trên thực tế khi biết mình bị ung thứ vú cô liền chẳng còn bao nhiêu hi vọng. Từ lúc bắt đầu biết tin liền đã có tính toán trong lòng cho nên cô ngược lại an ủi mẹ: “Không có tiền liền tính toán, suy nghĩ thêm biện pháp khác.”

Cô không ngờ lời này không an ủi đến mẹ, ngược lại làm bà nổi cơn giận hơn nữa:“Thật là hoàng đế không vội thì thái giám đã sốt ruột, con cảm thấy mạng sống của con chỉ là việc thường tình của con thôi ư? Con đến cùng có nghĩ hay không ai cực khổ nuôi con lớn lên?!” Nói đến đây mẹ cô nghẹn ngào: “Chính là mẹ nói con thêm một câu, con nếu từ đầu nghe lời mẹ nói, hiện giờ làm sao có thể lại có kết cục như thế này? Con cùng người họ Bạch kia không phải tình cảm rất sâu nặng sao, giờ con bệnh sắp chết, hắn ở chốn nào? Đường đường là một đại minh tinh, đưa tiền cho con chữa bệnh khó khăn đến thế sao?”

Phương Tình vừa nghe đến mẹ nhắc tới người kia, trong lòng tức khắc bực bội lên, vội vàng ngắt lời mẹ cô, “Mẹ à, mẹ...”

Giờ phút này mẹ cô càng nói lại càng kích động, căn bản không để ý cô ngắt lời, lại đề cao thanh âm giận dữ hét lên:

“Nếu con lúc trước nghe lời ta ngoan ngoãn ở cùng với Tư Cảnh, con vẫn sẽ được người ta đưa cơm rót nước tới miệng, làm một đại phu nhân, nào giống giờ đây lại nghèo túng?”

Cái tên quen thuộc vừa vang lên, giống như một lưỡi kiếm chứa đầy độc dược đâm thẳng đến nơi sâu nhất trong trái tim cô, khiến cho cô nắm di động mà ngón tay cầm run rẩy lên. Đại khái bởi vì cảm xúc kia quá lớn, chỗ đau đớn trên người cô càng thêm rõ ràng,  cô hít một hơi thật sâu: “Mẹ tốt của con, mẹ không cần nói nữa.”

Đầu dây điện thoại bên kia, mẹ cô đã nghe giọng nói của con mình khác thường, lúc này mới để ý giọng điệu của bản thân đã quá nặng lời. Mẹ cô trầm mặc hồi lâu, cố gắng làm cho tâm trạng tốt hơn, sau đó mới có tâm tình nói chuyện lại với con: “Chút nữa tắt máy con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ mang điểm tâm con thích ăn đến.” Ngữ khí bây giờ không cương ngạnh, ngược lại mang theo vài phần áy náy.

Điện thoại vừa tắt, Phương Tình ngồi yên ở trên giường bệnh hồi lâu lại không có phục hồi tinh thần.

Cô cùng Bạch Húc Nghiêu đã tách ra rất nhiều năm, lúc trước bị hắn làm cho mình đầy thương tích, xác thật rất là bi thương một thời gian. Nhiều năm như vậy qua đi, nỗi đau thương đã sớm dã cùng thời gian trôi vào dĩ vãng.

Bất quá làm cô cảm thấy kỳ quái chính là, thời gian này người mà cô từng cho rằng giống khách qua đường lại tồn tại sâu đậm trong kí ức lỗi lầm của mình, cô gần đây còn mơ thấy anh.

Bất quá mơ thấy đều không phải cái gì chuyện tốt.

Cô vội vàng lắc lắc đầu, không nghĩ lại đi tiếp tục tưởng tượng.

Cô đi vào buồng vệ sinh, ở trên hành lang chạm mặt với bác sĩ. Ông lại thiện ý mà nhắc nhở cô một lần, muốn cô mau chóng gom đủ tiền để phẫu thuật, bằng không về sau tế bào ung thứ khuếch tán liền rất khó trị liệu. Cô tỏ vẻ đã biết, cũng cảm tạ bác sĩ nhắc nhở, sau đó liền cùng ông cáo biệt. Lúc sau cô vốn dĩ có dự tính trực tiếp trở về phòng bệnh, chính là  thời điểm khi đi qua ngã rẽ, cô vô tình ngấc đầu lên nhìn, lại nhìn thấy chỗ thu phí có một người quen thuộc đang đứng.

Cô sửng sốt một chút, cho rằng vừa lúc nãy mẹ có nhắc tới người kia làm cho cô nhớ tới tới sự tình trước đây, do đó xuất hiện ảo giác. Nhưng cẩn thận nhìn lại người nọ lại là chân chân thật thật tồn tại. Cô ngay sau đó nghĩ đến, nơi này là thành phố Bắc Kinh, mà thành phố này lại là nơi vị kia lớn lên, anh có khả năng xuất hiện cũng không phải chuyện lạ.

Chỉ là cùng anh tách ra đã rất nhiều năm, cô thật sự không có nghĩ tới lại ở chỗ này lại có thể nhìn đến anh.

Trước kia, cô từng cho rằng anh chỉ như là vị khách ghé qua cuộc đời cô, mà vì thế cô vô tâm khiến cho anh – chồng trước của cô mặt mũi mất hết.

Năm đó cô cùng Bạch Húc Nghiêu tách ra. Về sau cô liền sống ở quê. Từ đó trở đi cô không bước vào Bắc Kinh nửa bước. Chỉ là năm kia mới tra ra bị ung thư, mẹ cảm thấy bệnh viện của Bắc Kinh tốt hơn một chút,cho nên đem cô tới chữa trị.

Lúc trước sở dĩ phải về quê chính là không muốn ở Bắc Kinh chạm mặt những người cũ. Đại khái, cô vẫn không nghĩ Bắc Kinh rộng lớn như thế, lại có thể gặp anh ở chốn này.

Đã có mười mấy năm không có nhìn đến anh, một con người cao siêu xuất chúng có dáng thẳng đứng, cao lớn giờ đây lưng lại có chút còng. Cũng không biết có phải hay không năm đó vì cô mà tổn thương đến cột sống. Hơn nữa khuôn mặt anh nhìn qua cũng già nua đi rất nhiều, năm tháng thực vô tình lại để trên gương mặt anh lưu lại một vết sẹo.

Nhưng cho dù như thế, trên người của anh vẫn tồn tại một khí chất không giống với người bình thường như cũ. Mặc cho năm tháng kia có bạc đãi thế nào, anh vẫn là anh - khí thế và quyết đoán cũng không mảy may thay đổi.

Anh như chim hạc độc nhất trong bầy gà tầm thường, làm cô ở hành lang đi tới mà liếc mắt trong đám người một cái cũng nhận ra anh

Ký ức không chịu khống chế ở trong đầu cuồn cuộn hiển thị trong tâm trí khiến cô liền đứng một chỗ ngơ ngác nhìn anh, quên mất chính mình muốn làm cái gì.

Cô nhìn đến anh đứng trước cửa kính bệnh viện chi trả viện phí, sau đó đi đến hành lang, tới một bên ghế, đỡ cho một thai phụ đứng dậy. Sau đó, anh liền dìu thai phụ đến phòng siêu âm cách chỗ đứng không xa. Động tác của anh mềm nhẹ, cẩn thận, chu đáo, thai phụ kia đưa tay vuốt bụng, nụ cười thỏa mãn, ánh mắt lộ ra một loại hạnh phúc không che dấu được.

Ở Bắc Kinh, anh nổi danh là đại lão, chuyện gì của anh cũng được người ta thay nhau chuẩn bị. Có thể khiến anh tự tay làm lấy, trừ phi anh vô cùng coi trọng việc này.

Người phụ nữ kia là ai mà khiến Khang tổng trăm công nghìn việc tự mình bồi cô. Đoán chừng vị trí của người phụ nữ này đối với anh quan trọng đến chường nào, tám chín phần hẳn là vợ của anh.

Bọn họ đã ly hôn đã mười mấy năm, anh có cưới vợ sinh con cũng là việc thường tình.

Chỉ là cô không nghĩ tới, Khang Tư Cảnh trong trí nhớ cô là một người cao cao tại thượng, khó tiếp cận. Vậy mà anh cũng có ngày sẽ đối với một người phụ nữ ôn nhu che chở đến thế. Nhìn dáng vẻ của anh ngắm nữ nhân của mình, niềm vui ngập tràn ánh mắt.

Anh đem người thai phụ kia vào phòng siêu âm. Lúc sau anh liền ở ngoài cửa chờ. Chẳng biết có hay không trực giác nhạy bén, thân thể anh đội ngột cứng lại, sau đó liền quay đầu.

Chợt chạm vào ánh mắt của anh, Phương Tình chỉ cảm thấy như là bị sét đánh một chút, cô cảm giác quê kệch cực kì. Đứng trước ánh mắt anh, cả người cô lộ ra dơ bẩn, hôi thối không chịu nỗi. Cả người tản ra một mùi ghê tởm, cảm thấy khiến anh nhìn lâu chút lại làm anh đau mắt.

Chỉ như vậy một giây, cô liền thật sự hận không kiếm cái hầm mà chui vào.

Anh nhanh chóng nhận ra là cô, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt sắc bén lại tản ra một loại mị hoặc, bên thái dương mơ hồ giật giật. Nhưng mọi thứ lại diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt, anh liền khôi phục sắc mặt như bình thường, quay đầu đi, lại giống như chưa từng nhìn thấy cô.

Thái độ của anh như vậy ngược lại khiến cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nên là như vậy, anh đối với cô như thế mới đúng. Đây là kết cục của bọn họ, gặp nhau nhiều nhất cũng chỉ giống như người xa lạ. Những gút mắt của quá khứ sớm đã trở thành trò đùa nực cười chôn giấu cùng với cát bụi, người nào đi so đo chính là đồ ngốc.

Cô thu hồi ánh mắt, chậm rãi trở về phòng bệnh. Cô cảm thấy mỏi mệt cực kỳ, ngã vào trên giường bệnh liền ngủ đến tận buổi chiều.

Mẹ đã đến.  Bà vì cô chuẩn bị một chút đồ. Bà nói rằng bà đã an bài mọi thứ hoàn hảo, mai liền phẫu thuật.

Phương Tình có chút kinh ngạc, hỏi bà: “Mẹ đem tiền gom đủ rồi sao?”

Tiền phẫu thuật chính là một khoản lớn, không có khả năng nhanh như vậy liền gom đủ.

Phương Lận Chi hừ lạnh một tiếng nói: “ Mẹ làm gì có năng lực kiếm nhiều tiền như vậy. Mẹ cũng vừa trở về thì nghe hộ lí nói có người là Khang tiên sinh giúp con chi trả phí phẫu thuật.”

Phương Tình chỉ cảm thấy trong đầu ầm vang một thanh âm, cô ngớ ngẩn hỏi lại mẹ: “Họ Khang?”

“Hộ lí nói người ta không chịu nói họ tên, mẹ phải ép thì cô ấy mới trả lời. Người kia chính là Khang Tư Cảnh – tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hoa.”

Phương Tình ngây ngốc hồi lâu, vừa mới ở bên ngoài gặp mặt, cô đã cho rằng cuối cùng anh với cô cũng chỉ là người lạ, gặp nhau rồi quên nhau trong cuộc đời.

Chính là vì cái gì anh còn muốn giúp cô chi trả phí phẫu thuật? Cô đã từng thật đáng giận, đối với tình yêu đầu ngờ dại của mình trung trinh đến chết không phai, lại đối với người chồng trên danh nghĩa không yêu thương gì. Cô còn chẳng liếc mắt nhìn anh đến một lần, thậm chí còn ngoại tình sau lưng anh, khiến anh mất hết thể diện, trở thành trò cười cho toàn thành phố Bắc Kinh.

Hơn nữa đều đã ly hôn nhiều năm như vậy, cô không rõ anh tại sao lại xen vào sống chết của cô.

Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống gò má, cô cũng không biết vì cái gì sẽ khóc, trong lòng chính là nói không ra bao nhiêu khổ sở.

Bởi vì đã chi trả viện phí đầy đủ, cuộc phẫu thuật an bài thuận lợi. Trước khi phẫu thuật, cô còn nói với mẹ vài lời: “Chờ con khỏe lên con sẽ từ từ kiếm tiền trả lại cho Khang Tư Cảnh.”

Đời này cô chưa từng nghĩ sẽ thiếu nợ anh thứ gì. Mẹ gắt gao nắm tay cô, không ngừng gật đầu:“Vậy thì tốt, con lại phải nhanh khỏe lên.”

Cô đương nhiên muốn sức khỏe nhanh chóng hồi phục, như vậy cô mới có thể đem tiền thiếu Khang Tư Cảnh trả hết.

Cuộc phẫu thuật  bắt đầu, cô được gây mê, liền nhanh chóng ngủ mất. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, mơ mơ màng màng cô cảm giác xung quanh hỗn loạn cực kỳ, tiếng nói chuyện gấp gáp truyền đến:

“Người bệnh xuất huyết nhiều, tình huống không ổn.”

“Kẹp cầm máu đưa cho ta.”

...

Những âm thanh hỗn độn, từng tiếng từng tiếng phát đến màng nhĩ, mọi thứ thực sự hỗn loạn, tiếng được tiếng mất phát ra. Cô liền trong lòng tự hiểu sẽ không qua khỏi. Sau đó, cô đột nhiên cảm giác như một trận hủy thiên diệt địa cùng bóng tối đánh úp cơ thể cô, khiến cô cái gì cũng đều không nghe được.

Chỉ là trong phút giây cuối, cô đột nhiên nghĩ đến việc cô không có biện pháp khiến mẹ an hưởng tuổi già, lại còn thiếu nợ Khang Tư Cảnh.

Không biết thời điểm cô tỉnh lại đã trôi qua bao lâu, cô mơ mơ màng màng cảm giác chính mình nằm ở một phòng quen thuộc. Cô cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng bóng tối đã đánh úp cô, rõ ràng cuộc phẫu thuật của cô đã thất bại. Cô cũng xác thực biết chính mình đại khái là khó thoát một kiếp, nhưng vì cái gì cô hiện giờ còn có ý thức.

Cô mở to đôi mắt mông lung còn buồn ngủ, chậm rãi thích ứng ánh sáng, đúng lúc này cô nghe được thanh âm quen thuộc: “Tỉnh rồi...?”

Thanh âm này...

Cô vì thanh âm này hoàn toàn tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy rồi quay đầu nhìn lại, liền thấy một vóc dáng của người đàn ông cao lớn ngồi ở sô pha cách giường không xa.

Là Khang Tư Cảnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương