Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
-
Chương 5
Hiện tại thôi học là lựa chọn duy nhất của Từ Vị, thành tích học tập của cậu vốn không tốt.
Ngoại trừ thi trường nghệ thuật còn lại không có khả năng đậu trường khác, mà theo đuổi nghệ thuật lại cần tiền.
Từ Vị vì kiếm tiền đến cả người đều tiều tuỵ.
Ngày thứ chín, mẹ cậu được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Bất quá vẫn là không có tỉnh táo, Từ Vị lần thứ hai gọi điện cho lão Miêu.
"Có thể hay không giúp tôi tìm việc?"
Mao Thời Tuấn sững sờ "Cậu thôi học rồi?"
" Ừm"
"Tan học tôi sẽ đến, gặp mặt rồi bàn tiếp." Bên kia là tiếng giáo viên đang thao thao bất tuyệt.
Buổi tối chín giờ, Từ Vị cùng Mao Thời Tuấn tại quán ăn nhỏ gần bệnh viện gặp mặt.
Từ Vị liên tục bôn ba, gầy hốc hác đi, không còn tinh thần như ngày trước.
Mao Thời Tuấn gọi hai phần cơm, lấy hai lon nước cam mở ra đưa Từ Vị một lon, chính mình uống một ngụm lớn.
Trời đã nóng, quán ăn nhỏ, quạt máy uể oải quay, phừng phừng hơi nóng phả ra.
"Cậu thật không đi học nữa?"
"Không còn cách nào khác." Từ Vị vừa nói vừa lấy thẻ ra đưa Mao Thời Tuấn "Tiền cậu đưa tôi đã trả lại trong thẻ."
"Tôi không vội dùng mà." Mao Thời Tuấn từ chối "Cậu cầm đi."
Từ Vị cưỡng ép nhét thẻ vào túi áo Mao Thời Tuấn nói "Chút tiền này tôi lo được, nhà cậu cũng không dư dả gì."
Mao Thời Tuấn cũng là bốn phương tám hướng cần đến tiền, thở dài "Buổi tối gần đây tôi đi làm đêm, một buổi hai trăm tệ, bồi người ta uống rượu.
Trích phần trăm, uống nhiều một buổi tối có thể kiếm lời năm, sáu trăm."
"Chúng ta là ca sĩ mà vẫn phải tiếp rượu ---" Từ Vị cười khổ, ngẩng đầu uống nước cam.
Uống đầy một bụng tức giận, nói "Tôi không uống rượu, hát thôi có được không? Tửu lượng của tôi không tốt."
"Được đó, cậu hát tốt hơn tôi, đêm nay tôi dẫn cậu đi."
"Cảm ơn cậu."
Cơm lên, Mao Thời Tuấn vùi đầu ăn, nóng hôi hổi, hắn giật mình ngẩng đầu nhìn Từ Vị "Anh em trong nhà, nói câu này rất xa lạ."
"Hát song ca à?"
"Cậu hát một mình đi." Mao Thời Tuấn đem cơm nuốt xuống " Cùng hát chỉ đưa một phần tiền, hai chúng ta tách ra liền có hai phần.
Anh em mà, ai nhiều hơn đâu quan trọng."
Vài giọt nước mắt rơi xuống bát cơm của Từ Vị, những ngày tháng này thật con mẹ nó khó sống.
Trước đây mẹ cậu tuyệt đối không cho phép cậu ở bên ngoài ăn loại đồ ăn này, hiện tại cũng không ai quản cậu nữa.
Bữa cơm này vẫn là Mao Thời Tuấn mời, ví tiền của Từ Vị so với mặt còn sạch sẽ hơn.
Đêm, Từ Vị mang theo đàn guitar cưỡi xe đạp cùng Mao Thời Tuấn đến con phố nhỏ, có rất nhiều tiểu quán bar, ngư long hỗn tạp, lão Miêu kéo Từ Vị đi vào, cười xu nịnh hướng giám đốc giới thiệu "Cậu ấy thi đạt giải nhất nam thần học đường, là ca sĩ."
Từ Vị mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, giám đốc đen mắt nhìn, cười nói " Học sinh vẫn được, đừng có làm giả tên tuổi đến lừa ta, ngày thứ nhất hát trả năm mươi tệ."
"Năm mươi cũng quá ít ----" lão Miêu còn muốn nói.
Giám đốc cười ra tiếng, từ trên xuống dưới đánh giá lão Miêu "Cậu còn dám cùng tôi cò kè mặc cả? Hay là cậu ở đây làm trai bao đi?"
Từ Vị liền vội vàng kéo lão Miêu, nói rằng "Tôi hát, có tiền là được, cảm ơn ca ca."
Thanh âm Từ Vị êm tai, lời nói cũng ngọt.
Giám đốc duỗi tay xoa mặt Từ Vị, lắc mông đi "Hảo hảo hát."
Cả người Từ Vị nổi da gà.
Lão Miêu nắm vai Từ Vị "Tìm bài ngắn nhất, hát xong liền đi, tôi đưa cậu đến quán bar khác."
"Ừm."
"Nếu có người kêu cậu uống rượu, coi như không nghe thấy, cũng đừng phản ứng."
Từ Với gật đầu.
Trước đây Từ Vị cũng đi diễn ở quán bar, bất quá vẫn là có lão Miêu che chắn ở phía trước uống rượu giúp.
Cậu hiện tại một mình chống đỡ một phương, khách nhân đem vài chai rượu đặt trên mặt đất, người quản lý ra hiệu cậu uống.
Từ Vị chần chờ vài giây, buông xuống micro cầm rượu lên ngửa đầu uống.
Chai thứ nhất hoàn hảo nuốt xuống, đến chai thứ hai Từ Vị đã có chút mơ hồ.
Cậu cắn răng uống hết, khom lưng nghiêng mình, quay người xuống đài.
Lão Miêu kín đáo đưa cho Từ Vị một chai nước "Tỉnh rượu lại đi, bên kia Bạch Nhật Mộng gọi điện mời chúng ta qua đó một chuyến, trả năm trăm tệ."
"Một người năm trăm?"
"Nghĩ gì thế? Hai người năm trăm."
Từ Vị uống một hớp nước lớn "Tôi là đang bị ngốc."
"Cậu uống nhiều rồi." Từ Vị trong đội nhạc được yêu thích nhất, lão Miêu đối với hắn mang theo mấy phần che chở, đưa tay xoa nhẹ đầu Từ Vị " Còn choáng váng không?"
Từ Vị tìm một khoảng trống, nhấc ghế ngồi xuống "Cậu có thuốc lá không, cho tôi một điếu."
"Hậu đài không thể hút thuốc, cậu chờ tôi một lát."
Từ Vị dựa vào ghế sau, thở dài một tiếng, vung vung tay "Đi đi."
Lão Miêu rời đi, Từ Vị híp mắt lại, trong đầu lung ta lung tung.
Cậu không dám nghĩ đến sau này, cậu cả người trống rỗng, không biết phải làm gì.
Ba ra đi, mẹ còn chưa có tỉnh lại, Từ Vị cầm lên đàn guitar, gẩy nhẹ.
Tranh một tiếng, có người tiến vào, Từ Vị liền đặt đàn xuống.
Từ Vị người cao mét tám, da thịt màu vàng nhạt khỏe mạnh, nhìn đặc biệt anh tuấn.
Cậu ngồi ghế thấp, từ trên nhìn xuống có thể thấy xương quai xanh, lộ một mảng da thịt trước ngực.
Giám đốc là gay, đối với loại nam sinh này không hề có sức đề phòng, đi tới phía sau Từ Vị, khom lưng "Uống nhiều rồi? Tửu lượng kém như vậy?"
"Ừm." Từ Vị muốn tách cái tay kia ra, lòng bàn tay khô nóng, rất khó chịu.
"Vừa mới tốt nghiệp? Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười tám."
Cách sơmi mỏng manh, có thể sờ tới bắp thịt rắn chắc.
Nam tử mười tám mười chín tuổi thân thể tốt, khỏe mạnh, có nhiệt tình, rất kích thích.
"Trong nhà thiếu tiền hả? Nhỏ như vậy đã đi làm?"
Từ Vị ngẩng đầu nhìn hắn, giám đốc một mặt mơ hồ, còn phiếm hồng.
"Bỏ tay ra." Từ Vị từng chữ nói rõ.
Giám đốc trên mặt ngượng ngùng, thu tay về xoay người đi lấy sổ tay "Khuyên tên tiểu tử nhà cậu, đi ra đời kiếm tiền, khiêm tốn một chút, nhiều gọi một tiếng ca ca, thật không biết điều."
Giám đốc rời đi đóng sầm cửa lại.
Từ Vị lúc không uống rượu còn có thể nhịn, uống vào liền lộ nguyên hình.
Cậu đem chai nước uống hết, đợi hai mươi phút, lão Miêu trở lại, không nói năng gì gấp rút chạy thẳng phòng rửa tay.
Từ Vị nghe thấy hắn nôn, lấy một chai nước vặn ra đưa cho lão Miêu.
Lão Miêu ực một hớp nước, xoa xoa mặt, thay quần áo "Đi, đến nơi tiếp theo."
"Cậu không sao chứ? Không được thì đừng đi nữa."
"Không đi thì tiền ở đâu lo thuốc thang cho mẹ cậu?"
Hai người lao nhanh trên chiếc xe đạp cũ, gió lạnh thổi, rượu cũng tỉnh bớt phần nào.
"Cái quán bar này một tuần quyết toán một lần, qua mấy ngày nữa tôi chuyển tiền cho cậu."
"Không cần." Từ Vị nắm xe đạp, gió thổi luồn vào trong quần áo "Tôi sẽ kiếm được tiền."
Đến Bạch Nhật Mộng là mười một giờ, từ cửa sau trực tiếp về phía sau đài tìm quản lý.
Ban nãy cũng chính là quản lý này gọi đến, lần trước may mắn lão Miêu có để lại phương thức liên lạc.
"Các cậu có hai người?" Quản lý nhìn thấy lão Miêu liền hỏi "Mau tới đây."
Vị quản lý tiếp nhận yêu cầu từ cấp trên, đem đám tiểu tử này tìm về.
Lần trước mấy người này gây họa, quản lý nhìn bọn họ rất không vừa mắt, mà mệnh lệnh của phía trên nhất định phải tuân thủ "Mười một rưỡi lên sân khấu, ai là ca sĩ?"
Lão Miêu quay đầu nhìn Từ Vị "Hát bài gì?"
"Không ai hiểu rõ." (tên bài hát)
Quản lý liếc mắt nhìn Từ Vị một cái, tướng mạo Từ Vị không gọi là kinh diễm.
Cao cao gầy gầy, cảm giác mười phần bồng bột.
Mười một giờ rưỡi, quản lý giơ tay ra hiệu.
Bọn họ mang theo đàn guitar lên sân khấu, Từ Vị khom lưng nghiêng mình, mẹ cậu năm đó phi thường yêu thích cậu, mới lấy tên này cho con mình.
Bây giờ mẹ lại nằm ở trên giường bệnh.
Đàn guitar vang, thanh âm còn mang theo cảm giác thiếu niên ngây ngô vang lên.
Tiếng huyên náo dần dần lắng xuống, ánh đèn duy nhất trên sân khấu đặt trên người thiếu niên.
Cậu buông xuống tầm mắt, lông mi dày trong bóng tối khẽ run run.
Thế giới bi thảm, con người vô tình.
Một ca khúc kết thúc, Từ Vị xoa xoa mặt, khom lưng muốn xuống đài.
Một nam nhân nhảy lên vũ đài, đưa cho Từ Vị một chai rượu, khoác vai Từ Vị "Em trai, bồi ca uống một chén."
Lão Miêu nhìn ra Từ Vị chống cự, tiến lên ngăn cản tay nam nhân, muốn tiếp chai rượu.
Nam nhân quay đầu lại liền quẳng cho Mao Thời Tuấn một bạt tai, chỉ vào hắn "Mày là cái thá gì? Cút!"
Bảo an xông lên, vệ sĩ của nam nhân kia cũng tới, đôi mắt Từ Vị lập tức đỏ, giơ tay đem Mao Thời Tuấn ngăn ở phía sau.
"Tôn thiếu." Bảo an đối với hắn có vài phần kiêng kỵ "Chúng tôi bên này không chơi như vậy."
"Quy củ ai đề ra?" Nam nhân cười cười liếm khoé miệng, híp mắt nhìn Từ Vị "Khách hàng là thượng đế cậu biết không?"
Nam nhân này rất không đứng đắn, rất muốn làm cậu, thời điểm cậu vừa hát hắn đều liên tưởng đè cậu xuống mà khi dễ.
"Đi, lấy một két rượu lại đây." Nam nhân đưa đến trước mặt Từ Vị, nhìn chăm chú cậu "Uống."
Lão Miêu nắm tay Từ Vị, ra hiệu cậu không nên manh động, Từ Vị tiếp nhận chai rượu, giơ tay liền đập lên đầu nam nhân kia.
Trong nháy mắt máu chảy xuống, nam nhân sững sờ, vệ sĩ lao thẳng về phía Từ Vị.
Từ Vị đẩy lão Miêu ra, khoé mắt nhìn thấy một chai rượu hướng đầu mình đập tới, lại không thể tránh kịp.
Cổ áo cậu bị ai đột ngột kéo mạnh một, theo quán tính liền ngã về phía sau, Từ Vị quay đầu lại, thấy hắn mặc sơmi đen sắc tím, cúc tay áo đính đá loé lên.
Hắn nhấc chân liền đem két rượu kia đạp xuống dưới đài, hậu trường tất cả xôn xao.
Lão bản ra mặt, bảo an rầm rầm đi lên đem người đè xuống.
Chu Tư Dịch một thân đồ đen đĩnh đạc, cổ áo tản lộ da thịt trắng noãn, hắn ôm lấy vai Từ Vị, cười khẽ.
Chu Tư Dịch bình thường đã đẹp mắt, nở nụ cười quả thực là yêu nghiệt, Từ Vị thân thể cứng ngắc, cậu cảm nhận được khí tức trên người hắn.
Mùi nước hoa nhàn nhạt, Từ Vị bỗng nhiên không dám hô hấp.
Chu Tư Dịch nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt ngạo nghễ, mạn bất kinh tâm nói "Tới chỗ của ta gây phiền phức, thật đúng là chán sống."
[ Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý ]
Chu Tư Dịch so với Từ Vị cao hơn, Từ Vị bị hãm lại trong người hắn, cả người cứng ngắc.
Hắn ra hiệu bảo an xử lý chuyện này, tay lấy đi mảnh vỡ thủy tinh Từ Vị đang giữ, nhanh chân xuống đài tiện tay ném vào thùng rác.
"Chu tổng."
"Đem họ Tôn kia ghi vào danh sách đen." Chu Tư Dịch một tay đút túi, tự phụ lạnh lùng cao cao tại thượng "Đêm nay toàn bộ tổn thất tính trên danh nghĩa họ Tôn kia.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook