Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
-
Chương 39
Trần Linh mờ mịt gật đầu, đã diễn thì diễn cho tròn vai, Từ Vị quay đầu cung kính nói, “Phòng vệ sinh bên này ạ.”
Trần Linh nhìn chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp không giống người bình thường này một hồi, người này ngược lại lễ phép, nhã nhặn cùng lễ độ, “Làm phiền dì rồi.”
Không ai nói cho bà biết, nhị công tử Chu gia lại có dáng vẻ yêu nghiệt như thế này! Bà cho rằng phú nhị đại đều cao lớn vạm vỡ, một mặt bóng loáng.
Ngơ ngác nhìn Từ Vị đẩy Chu Tư Dịch đến phòng vệ sinh, Trần Linh nhịn xuống không tiến tới gõ đầu Từ Vị một cái, trên cổ Từ Vị hẳn chỉ là muỗi cắn thôi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
Tuy rằng vị giám đốc này vô cùng đẹp trai, nhưng cũng là đàn ông.
Chu Tư Dịch rửa tay xong đi ra, Từ Vị đưa tới một chiếc khăn khô, “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về, làm phiền ngài rồi.”
Chu Tư Dịch: “…”
Quay đầu, Chu Tư Dịch hướng Trần Linh lễ phép gật đầu.
Từ Vị đem Chu Tư Dịch đưa tới cửa, cúi đầu khom lưng, “Ngài đi thong thả.”
Chu Tư Dịch duỗi tay nắm cổ áo Từ Vị xách ra ngoài, Từ Vị trợn to mắt, dùng khẩu hình nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, “Chu Tư Dịch!”
Chu Tư Dịch buông ra, giơ tay vuốt phẳng cổ áo Từ Vị, cúi người tới gần vành tai cậu hôn nhẹ một cái, “Cần gì cứ gọi điện cho tôi.”
Từ Vị vội đẩy Chu Tư Dịch ra, hắn xoa đầu cậu một hồi, “Đi đây.”
Vừa ngẩng đầu liền thấy mẹ Từ Vị đứng ở phòng khách, Chu Tư Dịch kéo dài khoảng cách, quay người dời đi.
Từ Vị xoa xoa vành tai đã đỏ bừng, quay người vào nhà liền giật mình thấy mẹ cậu đang đứng đó nhìn về đây, đầu cậu ong một tiếng, ban nãy Chu Tư Dịch hôn cậu, mẹ đã thấy chưa?
“Mẹ?”
Trần Linh thẳng tắp nhìn Từ Vị, sắc mặt đã trắng bệch.
Tiền từ đâu mà có, xe từ đâu mà có, làm gì có vị giám đốc nào tốt như vậy? Mới vừa rồi cái người kia vừa cùng Từ Vị hôn môi đi? Trên tai Từ Vị vẫn còn dấu vết đỏ hồng.
Đồng tính bình thường đều sẽ như vậy?
Tâm trạng quá hoảng loạn, Trần Linh mím chặt môi, cưỡng ép đè xuống hết thảy hoài nghi, “Con… Giám độc kia với con quan hệ rất tốt à?”
“Rất tốt.” Cửa thang máy khép lại, Chu Tư Dịch đã đi rồi, Từ Vị thở phào nhẹ nhõm, tiện tay đem cửa đóng lại, “Valy hơi nặng, ban nãy giám đốc giúp con mang lên.”
“Con thay quần áo rồi? Ngày hôm qua lúc con đi không mặc bộ này mà.” Trần Linh sợ rằng chính mình sẽ ngất đi mất, bà nỗ lực làm bộ bình tĩnh chưa phát hiện điều gì.
“Lúc biểu diễn phải thay đồ, sau đó giám đốc lại có việc cần dùng xe, con không thay quần áo, từ quán bar trực tiếp đi luôn.”
Trên cổ Từ Vị không chỉ có một dấu hôn! Trần Linh còn đang tự an ủi mình có thể chỉ là vết muỗi đốt, ngay lúc ấy Từ Vị khom lưng xách valy lên, Trần Linh liền nhìn thấy một mảng xanh tím dưới lớp áo mỏng kia.
Quá chói mắt, cũng quá lộ liễu.
“Đó chẳng phải là hãng Zegna sao? Trang phục biểu diễn cũng cần phải xa xỉ như vậy?”
“A?”
Trần Linh cũng không biết mình đang nói cái gì, “Đi thay đồ khác đi.”
Từ Vị cũng không thích mặc đồ của Chu Tư Dịch, quá đắt đỏ, “Vâng.”
Từ Vị trở về phòng đổi một bộ đồ thoải mái, lại phát hiện ngay giữa đùi là một mảng xanh xanh tím tím, không khỏi mắng Chu Tư Dịch một tiếng.
Cậu vội vã đổi sang quần dài, quần bò cũng không thể mặc, quá bó mông…
Từ Vị ra phòng khách tiếp tục sắp xếp đồ trong valy, ánh mắt Trần Linh lúc n ày đã rụng rời.
Vốn khi mặc áo sơmi có thể che khuất một phần, bà còn tự an ủi mình được.
Con trai lớn như vậy rồi, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hiện tại đổi sang áo phông rộng rãi, trên cổ Từ Vị càng lộ ra nhiều chuỗi hôn ngân, kéo dài xuống tận phía dưới xương quai xanh.
“Từ Vị!” Trần Linh vịn tay ghế sô pha đứng dậy.
“Dạ?” Từ Vị một tay đang rạch mở thùng đồ chuyển phát nhanh, quay đầu lại nói, “Con đem xe lăn sắp xếp xong rồi đi mua bữa sáng cho mẹ.”
“Con có bạn gái rồi à?”
Từ Vị nhíu mày, Chu Tư Dịch có tính là bạn gái không? Không thể rồi.
“Không có.” Từ Vị dùng dao cắt băng dính, mở ra lấy linh kiện xe lăn bắt đầu lắp ráp.
Tay Trần Linh run rẩy đến lợi hại, trầm mặc một lúc lâu, tiếng ve kêu từ ngoài cửa vọng vào, dưới lầu là tiếng trẻ nhỏ vui đùa hò hét chói tai.
Trần Linh hoàn hồn, “Đêm qua con ngủ ở đâu?”
“Đêm qua con không ngủ, việc bên đó khá nhiều.” Từ Vị đành nói dối, “Con sẽ ngủ bù sau, tối nay còn con cũng có show.
Nếu không nhà mình thuê người giúp việc được không? Để chăm sóc mẹ.”
“Nhà ta còn có tiền sao?”
“Con mới được phát lương.” Từ Vị đem xe lăn lắp xong, phủi bụi trên tay, dọn dẹp túi bọc hàng ngổn ngang dưới sàn nhà.
“Từ Vị!” Trần Linh đột nhiên lên giọng.
Từ Vị giật mình nhìn mẹ không hiểu tại sao lại tức giận, “Mẹ sao vậy?”
Ánh mắt con trai thuần khiết vô tội, chỉ e là nàng cả nghĩ quá rồi, nào có chuyện con mình là đồng tính luyến ái.
“Không có chuyện gì.” Trần Linh vịn ghế sô pha bước đi, “Mẹ đi làm bữa sáng, con muốn ăn gì.”
“Để con làm cho.” Từ Vị vội chạy tới, “Mẹ thế này đừng cố sức quá.”
Từ Vị vào bếp liền thấy nồi bánh hấp nóng hổi, sáng nay Chu Tư Dịch cũng nhét cậu ăn không ít, giờ cũng không còn bụng để nhét thêm cái gì, “Con vẫn thấy nên thuê người giúp việc.”
Không có tiếng đáp lại, Trần linh lại đang ngẩn người.
Đem bánh bỏ vào trong tủ lạnh, bên trong đã được sắp xếp lại sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng.
Từ Vị đi ra phòng khách, đẩy xe lăn tới, “Mẹ ngồi thử xem.”
“Bảo bảo, con nên tìm bạn gái đi.” Trần Linh đột nhiên quay đầu, nhìn chăm chú vào Từ Vị, nghiêm túc nói, “Con có yêu thích cô gái nào chưa? Nếu chưa để mẹ giới thiệu cho con vài người nhé?”
“Con đều không cần a!” Trong đầu Từ Vị bỗng xuất hiện hình ảnh Chu Tư Dịch, mặt đỏ lên, “Mẹ đừng đề cập đến vấn đề này nữa, gần đây con rất bận, làm gì có thời gian nghĩ ngợi nhiều việc như thế.”
Từ Vị đỡ mẹ ngồi xuống xe lăn, sau đó ngồi xuống sô pha bắt đầu lướt điện thoại tìm người giúp việc.
Điện thoại vang lên, màn hình báo là Vương Á, Từ Vị nhanh chóng bắt máy, “Anh Vương Á.”
“Địa chỉ nhà cậu là gì?”
“Anh có việc gì à?”
“Tôi thuê được người chăm sóc cho mẹ cậu rồi, bây giờ tôi không tìm thấy nhà cậu, gửi địa chỉ cho tôi.”
Từ Vị: “…”
Từ Vị quay đầu lén nhìn mẹ một cái, cậu đứng dậy tiến vào phòng ngủ hạ thấp giọng nói, “Xin lỗi, chúng tôi hiện tại cũng không cần đâu.”
“Cậu đừng từ chối, Chu tổng đã thanh toán phí thuê người giúp việc rồi.”
Từ Vị trong lúc nhất thời dĩ nhiên là không biết nên đáp gì.
“Kể cả cậu không cần, cũng đâu thể lấy lại phí thuê người.” Vương Á nói, “Tôi không thể tìm Chu tổng hỏi địa chỉ nhà cậu, cậu cũng biết tính tình của ngài ấy.
Mà chuyện này tôi nhất định phải hoàn thành, cậu đừng khiến tôi khó xử.”
Vương Á người này quả thực rất thẳng thắn.
Từ Vị đem địa chỉ gửi cho Vương Á, “Tiền thuê đó cụ thể là bao nhiêu?”
“Cậu hỏi Chu tổng đi.”
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc.
Người giúp việc rất nhanh liền đến, là một phụ nữ trung niên, phi thường chịu khó, hơn nữa lại rất toàn năng.
Từ Vị muốn xuống nhà bếp rót cốc nước, còn chưa kịp đi, dì giúp việc đã chạy đến rót nước đưa cho cậu, đồng thời đem hoa quả đã được gọt vỏ cắt miếng đặt lên bàn, “Con cần gì cứ gọi dì là được.”
Trần Linh cũng khá bất ngờ, Từ Vị gật đầu, “Cảm ơn dì.”
Buổi trưa ăn cơm ở nhà, dì giúp việc làm một bàn thức ăn thật ngon, Từ Vị vùi đầu ăn cơm, cậu luôn cảm thấy mẹ mình đã nhìn ra cái gì rồi, bà như có gì đó muốn hỏi.
Cơm nước xong Từ Vị vào phòng ngủ trưa, cậu bây giờ đang vô cùng xoắn xuýt.
Chu Tư Dịch đến cùng là có ý gì? Hắn muốn làm gì? Vốn cho là lên giường một đêm sau đó đường ai nấy đi, sạch sẽ nợ nần.
Hiện tại chỉ cần Chu Tư Dịch xuất hiện, Từ Vị không biết nên đối mặt thế nào.
Từ Vị dùng gối che kín đầu ngủ, ủ đến một đầu đầy mồ hôi, cậu bị tiếng mở cửa đánh thức.
Từ Vị kéo chăn xuống, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy giọng lão Miêu, “Vẫn ngủ à?”
Từ Vị đem chăn đạp xuống cuối giường, giơ tay khoát lên trán, “Mấy giờ rồi?”
Từ Vị chưa tỉnh ngủ, giọng còn khàn khàn.
“Năm giờ.” Lão Miêu khom lưng nhìn chằm chằm mặt Từ Vị, cậu đặt tay xuống bày ra một bộ mặt xấu xì hài hước, cười khẽ một tiếng, “Ở đây ăn tối luôn không?”
“Không cần, tôi mời cậu ra ngoài ăn.”
Trên người Từ Vị ra nhiều mồ hôi, quần áo dính sát vào da thịt, “Tôi đi tắm, cậu chờ một lát.”
Từ Vị tắm xong, thay một bộ thể thao năng động đi ra cửa, “Tôi đi lấy xe đạp đã.”
“Phải lái xe ô tô đi chứ, không phải cậu có xe à, tôi thấy chìa khoá kìa.” Lão Miêu từ trong ngăn kéo lấy ra chùm chìa khoá xoay xoay trên tay, “Tôi còn chưa bao giờ ngồi qua xe xịn như thế đâu.”
“Cũng không phải xe của tôi.” Từ Vị đoạt chìa khoá cất trở lại, lau khô tóc.
“Cổ cậu làm sao lại bầm lên thế kia?” Lão Miêu bỗng nhiên đến kéo cổ áo Từ Vị ra, Từ Vị theo bản năng né tránh, lập tức có chút lúng túng, cười cười, “Cái gì?”
“Cậu tự mình nhìn.”
Từ Vị đi tới phòng tắm soi gương, quả thật có vài chỗ bầm tím, cũng không biết làm sao lại bị thế này.
“Không biết.” Từ Vị cười hề hề, “Muỗi cắn đi.”
Lão Miêu vẫn nhìn về phía chìa khoá đã cất trong ngăn kéo, “Tôi có bằng lái, để tôi lái thử chút đi, lượn một vòng cho người ta trầm trồ.”
Từ Vị lười cùng hắn kỳ kèo, vẫn là từ chối “Đi thôi.”
“Cậu mặc cái gì vậy, áo ngắn tay đi với quần thể thao, chẳng ra làm sao.” Lão Miêu một vòng đánh giá Từ Vị.
“Tôi cũng không phải con gái, để ý nhiều thế làm gì.”
Từ Vị đi qua phòng khách thấy a dì đang giúp mẹ thực hiện các động tác hồi phục chức năng, nhấc ba lô lên, lại nhớ đến đàn guitar vẫn ở nhà Chu Tư Dịch, “Mẹ, con đi trước.”
“Buổi tối về sớm chút.”
“Vâng.”
Từ Vị tiến vào thang máy trước, lão Miêu bỗng từ phía sau khoác cổ Từ Vị, cánh tay mập mạp vung lên lộ ra chìa khoá xe, “Mau khai ngay xe của ai, để tôi ngồi một chút.
Lái một vòng bức người ta ngưỡng mộ, sao hôm nay lại hẹp hòi như vậy.”
“Xe của Chu tổng, tôi phải giữ gìn.” Từ Vị đoạt lại chìa khoá cất vào túi.
Lão Miêu buông Từ Vị ra, xoạt cười một tiếng, “Là của nhị thiếu gia đưa cậu à? Hẹp hòi chính là hẹp hòi nha.”
Từ Vị quay đầu lườm lườm lão Miêu, lão Miêu liền cười rộ lên, “Cậu phải tin tưởng kỹ thuật lái xe của tôi, tuyệt đối không hư hại gì đến xe nhị thiếu gia của cậu đâu.
Trời nóng như vậy, đi xe đạp cũng quá cực rồi.”
Điên thoại ting một tiếng, là một tin nhắn ngắn.
Người gửi là kiều hoa*: Ăn tối chưa?
(Kiều hoa: Bông hoa xinh đẹp)
“Bạn gái à? Kiều hoa?” Lão Miêu ôm lấy vai Từ Vị, sán lại gần, “Giới thiệu cho tôi làm quen chút?”
“Cậu tránh qua một bên.” Từ Vị đem điện thoại cẩn thận cất đi, thang máy dừng lại tại tầng một, điện thoại lại ting một tiếng, tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn.
Vừa mong đợi lại vừa né tránh, không nhịn được lại lôi điện thoại ra xem, vẫn là tin nhắn của kiều hoa Chu Tư Dịch, “Tôi hy vọng chúng ta có thể nghiêm túc bắt đầu, mà không phải chỉ là mối quan hệ bạn giường.”
Tác giả có lời muốn nói: Chu kiều kiều: Thượng xong liền rút lui? Không thể, đời này cũng không thể..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook