Lão Bản Và Tiểu Chó Săn
-
Chương 32
"Hảo hảo mặc áo vào!" Chu Tư Dịch kéo Từ Vị qua đem cúc áo cài lệch chỉnh lại, Từ Vị vẫn còn nổi nóng.
Cậu là người tính chậm chạp, suy nghĩ chậm, đi cũng chậm.
Hắn lôi Từ Vị đi nhanh hướng phòng khám, quay lại nói với cậu "Trước tiên ngồi ở đây, một lát bác sĩ sẽ tới."
Vết thương đã nứt ra, có dấu hiệu nhiễm trùng.
Bác sĩ tẩy sạch vết thương, băng bó lại, Từ Vị cúi thấp đầu không nói một lời.
Chu Tư Dịch đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt âm trầm, càng ngày càng khó coi.
Toàn bộ xử lý tốt, bác sĩ cười nói "Tiểu tử nhịn đau thật tốt."
Chu Tư Dịch nhìn đôi môi trắng bệch của Từ Vị, cũng không nhìn ra sự tiều tụy do mất máu quá nhiều.
Này đúng là tiểu tử ngốc!
Điện thoại Chu Tư Dịch có chuông báo, hắn đi ra ngoài nghe.
Từ Vị thấy vậy mới hít một ngụm khí, nhỏ giọng xuýt xoa "Thật đau."
Bác sĩ cười đến mắt cũng híp lại "Nhớ chú ý miệng vết thương, nứt ra một lần nữa sẽ càng đau."
Điện thoại của Từ Vị cũng có người gọi đến, là Lão Miêu "Lão Miêu."
"Sao lại đi Hà Bắc rồi? Chơi vui chứ?"
Từ Vị nghĩ đến hôm qua lại đi phát định vị cho cái tên ngốc đáng chết này, quả thực muốn đâm đầu vào tường "Vẫn được."
"Lúc nào trở về?"
"Hai ngày nữa."
"Đại ca thi xong rồi, về sẽ mời cậu ăn tiểu tôm hùm."
Từ Vị cong lên khoé miệng, cười ra tiếng, cảm thấy được rất nhiều thứ đã không thể quay về như xưa "Ân, nhớ đem thật nhiều tiền, tôi chính là ăn rất nhiều."
"Bên đó Bạch Nhật Mộng bây giờ còn tuyển mộ ca sĩ không?"
"Không biết."
"Cậu giúp tôi hỏi một chút." Mao Thời Tuấn nói "Mẹ tôi gần đây thân thể lại không tốt, có chút thiếu tiền, thời gian nghỉ hè này có thể làm thêm, mà Bạch Nhật Mộng lương rất tốt."
Từ Vị nhìn ra cửa sổ, đã vào hạ, tiếng ve kêu nhức óc.
Từ Vị không muốn nói công việc của chính mình cũng sắp không giữ nổi rồi, Chu Tư Dịch muốn cùng cậu cái kia, Từ Vị mà dang chân chấp thuận, hắn chơi chán khẳng định sẽ đạp cậu đi, điều này là tất nhiên.
"Khi nào về tôi sẽ hỏi."
"Cậu thật may mắn a." Mao Thời Tuấn cười nói "Vẫn là lớn lên đẹp trai, kí hợp đồng cùng Bạch Nhật Mộng tiền đồ vô lượng, đúng rồi, công ty môi giới có liên lạc với cậu hay không?"
Phía sau có tiếng bước chân, Từ Vị quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Tư Dịch dáng người kiên cường thon dài bước tới, vội nói "Không có, quay về sẽ nói với cậu sau, bên này tôi còn có chút việc."
"Vậy được."
Điện thoại ngắt kết nối, bác sĩ nói "Cậu có thể về rồi."
Từ Vị cầm thuốc đứng dậy.
"Xong rồi?"
"Ừm." Từ Vị gật đầu, lướt qua Chu Tư Dịch mà đi, hắn làm cho cậu cảm thấy áp lực.
"Để ta đi lấy thuốc."
Từ Vị ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch, nói "Tôi có thể tự mình đi lấy."
"Cậu có thể nghe lời một chút không, sao lại nhiều lời như vậy?"
Từ Vị siết túi thuốc.
"Vương Á sẽ tới đây bây giờ, đưa cậu về thành phố D." Chu Tư Dịch đưa tay muốn vò tóc Từ Vị, Từ Vị nghiêng đầu tránh né, tay hắn liền lơ lửng vào khoảng không, Chu Tư Dịch duỗi tay nắm lấy vai Từ Vị, cưỡng ép kéo đến bên cạnh mình "Thái độ gì vậy?"
Từ Vị mím mím môi khô khốc, nhìn thẳng vào mắt Chu Tư Dịch.
Tâm tình đi xuống, Từ Vị nói "Chu tổng, ngài động vào vết thương của tôi."
Chu Tư Dịch buông tay, lấy đi thuốc trong tay Từ Vị "Ra cửa chờ."
Mũi Từ Vị cay cay, cậu đối với Chu Tư Dịch là một mớ cảm xúc lẫn lộn, cậu cũng không biết mình muốn cái gì, nhưng ít nhất không phải như vậy, Từ Vị một tay đút túi, cúi đầu.
Chu Tư Dịch lấy thuốc trở về thấy Từ Vị ngồi xổm trên bậc thang bệnh viện hút thuốc.
Từ khi nào Chu Tư Dịch chân chính đối với Từ Vị cảm thấy hứng thú? Vào một ngày kia, tình cờ thấy Từ Vị bên trong hành lang Bạch Nhật Mộng đang hút thuốc, ánh đèn tối tăm.
Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, ánh lửa từ thuốc lá lập loè, lúc sáng lúc tối.
Từ Vị không kịp để phòng từ đỉnh đầu xuất hiện một cánh tay, đoạt lấy thuốc lá của cậu, Từ Vị ngẩng đầu đối diện tầm mắt của Chu Tư Dịch.
Hắn cầm nửa điếu thuốc còn lại hút một hơi, sau đó bóp tắt ném vào thùng rác nhanh chân đi về phía bãi đậu xe "Lại đây."
Từ Vị tâm tư tương đối sâu, cậu nghĩ ra rất nhiều sự tình.
Trong thời gian ngắn, cậu là nghĩ đến Chu Tư Dịch ở trên giường dằn vặt người khác thế nào.
Từ Vị cúi thấp đầu lên xe, Chu Tư Dịch đem thuốc đưa tới trước mặt Từ Vị "Uống thuốc."
Chu Tư Dịch lấy ra một chai nước vặn ra, quay lại liền thấy Từ Vị cầm một vốc thuốc ném vào trong miệng, sau đó nuốt xuống.
Chu Tư Dịch "...!Uống nước."
"Không cần." Từ Vị nhịn đắng, tỏ thái độ.
Ngay lập tức cằm bị bóp lấy, môi Chu Tư Dịch chặn miệng cậu.
Thật lòng mà nói, đôi môi hắn mềm mại lại có vị ngọt, cũng rất thoải mái...!
Mà đây chính
là Chu Tư Dịch hắn đang cưỡng hôn a!
Khí lực từ tay Chu Tư Dịch rất lớn, giữ lại đầu Từ Vị, ngón tay cái đặt ở dưới tai cậu, đã có chút đau.
Nước ấm áp tràn vào khoang miệng Từ Vị, cậu vừa định phun ra ngoài, Chu Tư Dịch bỗng nhiên liếm một cái lên cằm cậu, Từ Vị không nhịn được hầu kết lăn, nước toàn bộ đều nuốt xuống.
Từ Vị "..."
Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, ngón tay ma sát qua đôi môi cậu, giọng nói khàn khàn có từ tính "Phương thức uống nước như vậy thế nào? Hửm?"
Từ Vị cau mày đẩy Chu Tư Dịch ra.
Biến thái!
Chu Tư Dịch nói "Chuyện cậu tại khách sạn cưỡng hôn ta còn không có tính toán đấy."
Từ Vị dùng mu bàn tay lau mạnh qua môi, Chu Tư Dịch đem xe lái đi, nói "Lấy của ta hai triệu, nợ ta hai lần, trước khi ngủ với ta thì cậu chính là người của ta."
Từ Vị giật mình quay sang, dương quang màu vàng xuyên qua cửa kính rơi trên một nửa bên mặt hắn, làm cho hắn có loại cảm giác không chân thực.
Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng phấn nộn.
Từ Vị nghĩ đến mùi vị ban nãy từ miệng Chu Tư Dịch, liền cảm thấy chính mình rất ngu xuẩn, nói trắng ra là không phải bị Chu Tư Dịch khống chế mà là bị mê hoặc rồi.
"Cậu làm gì cũng do ta quyết định, không được cùng những người khác giao du."
Lão lưu manh!
"Tiếp tục làm việc tại Bạch Nhật Mộng, cho đến khi cậu tìm được một công việc khác tốt hơn.
Còn việc làm thư ký cho ta muốn hay không là ở cậu, quay về suy nghĩ thêm mấy ngày, nghĩ rõ ràng thì gọi điện cho ta."
Tâm tình Từ Vị lung lay.
"Ta không thích thượng bạn giường trên người có vết sẹo, đem cánh tay dưỡng cho tốt."
Từ Vị thật sự rất muốn đánh cái đầu chó của Chu Tư Dịch.
Trong lòng lệ khí nảy sinh,nghĩ muốn đem Chu Tư Dịch trói lại, sau đó thao hắn phát khóc.
Hỗn đản này, không thể phun ra một cậu êm tai.
Bạn giường?
Bạn giường em gái anh!
"Nghe rõ chưa?"
Từ Vị vẫn duy trì trầm mặc, sau hai mươi phút xe dừng lại, từ xa đã thấy một chiếc xe việt dã khác, Vương Á xuống xe chạy tới.
Chu Tư Dịch hạ cửa sổ xe, đặt khuỷu tay lên nhìn Vương Á, ánh mắt lãnh đạm "Đưa Từ Vị về D thành."
Vương Á nhìn đến Từ Vị ngồi ở ghế phó lái mang một thân thương tổn, liền nhìn sang Chu Tư Dịch một bộ mặt tra nam vô tình.
Im lặng vài giây, gật đầu "Vâng."
Chu Tư Dịch đốt một điếu thuốc, hất cằm ra hiệu Từ Vị "Đi đi."
Từ Vị đẩy cửa ra xuống xe, Chu Tư Dịch nhìn Từ Vị gầy như sào tre, vết sưng trên mặt đã xẹp xuống, vẫn còn tụ huyết.
Lo Vương Á không biết nặng nhẹ, liền căn dặn "Trên đường để ý quan tâm chút, thân thể cậu ấy không tốt."
Từ Vị chạy như bay, sinh long hoạt hổ mở cửa xe Vương Á ngồi vào.
Chu Tư Dịch đem nửa phần sau lời nói nuốt về, hỗn tiểu tử này thật không cho người ta mặt mũi "Dẫn cậu ấy đi ăn sáng, được rồi được rồi, đi đi." Chu Tư Dịch cuối cùng mất liên nhẫn, khoát khoát tay "Khẩn trương đi mau, đừng đứng đó hại ta nhìn đau mắt."
Ngài đem người ta làm thành như vậy, ngài đau cái gì?
Từ Vị nhìn cũng khá to con, tinh lực tràn trề, dĩ nhiên là Chu Tư Dịch làm quá.
"Ngài yên tâm."
Từ Vị uống hết thuốc tinh thần cũng có chút uể oải, nhìn thấy Vương Á lên xe, cậu hướng tới hỏi thăm "Làm phiền anh rồi."
"Cậu đừng khách khí." Vương Á quay đầu xe, nói "Đến B thị sau đó mới ăn sáng đi?"
"Hảo."
Kết quả còn chưa tới B thị, Chu Tư Dịch đã gửi tám cái tin nhắn, Vương Á đành lái xe đến cửa hàng tiện lợi mua sữa.
Quay lại liền thấy Từ Vị nằm gọn ở phía sau mê man ngủ, tâm tình phức tạp.
Từ Vị cũng thật thảm, phỏng chừng còn là trai thẳng, bị làm thành như vậy.
"Từ Vị?"
Từ Vị mở mắt ra, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhìn thấy Vương Á lập tức ngồi thẳng "A?"
"Ăn một chút gì đi."
Từ Vị xoa xoa mắt "Tôi không đói bụng."
"Ăn rồi ngủ tiếp." Vương Á rất ôn nhu, đối với Từ Vị cũng rất tốt, Vương Á nào dám không tốt, lão bản bên kia sẽ đòi mạng nha.
"Cảm tạ."
Từ Vị cầm sữa bò ấm áp, suy nghĩ lung tung một lát, Vương Á đánh xe lên đường, nói "Mười một giờ lên máy bay, một giờ liền về đến D thành."
Từ Vị không biết trả lời như thế nào.
"Chu tổng nói nếu như cậu không có chỗ ở, có thể đến biệt thự Lan Loan."
"Không cần, nhà tôi còn chưa bán."
Vương Á xoa nhẹ mũi, lão bản đúng là không biết xấu hổ, bắt mình tới làm công tác động viên cho người ta.
Thật là cái việc vụn vặt gì cũng đổ lên đầu cái thân này, trợ lý Vương thầm đào cả tổ tông Chu gia lên mắng.
"Vậy cậu cần gì cứ nói với tôi."
"Cảm tạ."
Từ Vị dọc đường đi đều ngủ, đến D thành là một giờ, Vương Á đưa cậu đến tiểu khu.
Cái thuốc kia Từ Vị uống xong liền cảm thấy rất khó chịu, lên lầu cũng không quản trên giường có bụi hay không, ngã ra liền ngủ.
Từ Vị bị chuông điện thoại đánh thức, cậu cầm điện thoại lên, thanh âm của nam nhân xa lạ truyền tới "Ngày mai mở phiên toà về vụ án của cha cậu, vụ án còn rất nhiều điểm nghi, tôi muốn xác nhận với cậu một chút."
Từ Vị liền tỉnh táo, ngồi xuống xoa nhẹ đầu, động đến tay đau làm cho cậu hít một ngụm khí lạnh, vụ án của cha có điểm nghi?
"Cha của cậu có phải không làm khám nghiệm tử thi?"
"Đúng vậy, tối muốn để ông ấy nguyên vẹn mà ra đi."
"Sau đó cậu có cùng mẹ mình bàn bạc qua không?"
"Mẹ tôi hôn mê rất lâu, tôi sợ kích động đến bà, cũng không nói qua chuyện này."
"Vậy làm sao mà nhận định là say rượu?"
"Cảnh sát thụ lý, bên trong xe có chất rượu nồng độ rất cao, khẳng định là cha tôi uống rượu."
"Không có làm báo cáo khám nghiệm thi thể, phán định này liền không hợp lý đi?"
Từ Vị không biết rõ cụ thể quá trình, cậu có chút mộng.
"Tôi có đi gặp người liên quan đến vụ tai nạn, chỗ ngồi trong xe có nồng độ rượu cao nhất." Luật sư nói "Hỏi thăm nhân viên phục vụ nhà hàng lúc đó, cha cậu đêm ấy uống rất ít rượu, lại có hai tiếng trước tai nạn không có thông tin gì.
Hiện tại không có báo cáo khám nghiệm, cùng với thông tin mẹ cậu cung cấp, ta thấy suy đoán này rất hợp lý, cha cậu chết có khả năng có ẩn tình khác.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook