Lão Bản, Em Sai Rồi!
-
Chương 9: Lòng dạ hiểm độc của lão bản
“Chân Nam Nhân tiểu thư, chủ tịch gọi cô đến phòng làm việc của ngài một chuyến. ” Một vị chưa từng gặp qua đứng ở trước mặt Chân Nam Nhân nói.
OMG…Chân Nam Nhân buồn bực, Từ Tri Lễ hiện tại tìm mình có chuyện gì không? Không phải là đột nhiên nghĩ phương pháp nào mới hành hạ mình đi, dù biết mình đi khẳng định không có chuyện tốt lành gì… bất quá Chân Nam Nhân vẫn kiên trì bò lên tầng 29 đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Dạ xin hỏi chủ tịch tìm tôi có việc gì ạ?” Chân Nam Nhân một bộ dạng nịnh bợ đừng nói đến người khác, ngay cả chính nàng cũng bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Vốn là đang vùi đầu xử lý văn kiện Từ Tri Lễ nghe được giọng của Chân Nam Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt không rõ,vui vẻ chọc cho Chân Nam Nhân mồ hôi lạnh toát ra, lão Đại à… tôi tình nguyện anh đối với tôi lạnh như băng còn hơn so với anh cười sắc bén chứa dao nhìn tôi chằm chằm thế này!
“Sao rồi…ngày đầu tiên tới công ty có quen chưa?”
Chân Nam Nhân lại mồ hôi, Từ Tri Lễ hôm nay uống lộn thuốc chắc? Làm sao lại ôn nhu nói chuyện như thế? Hơn nữa còn quan tâm tới nàng làm việc thế nào? Nhưng dấu hiệu này đều tỏ rõ trong chuyện này nhất định có biến!
“Dạ! Cám ơn chủ tịch quan tâm, hôm nay đi làm coi như thuận lợi, các đồng nghiệp đều rất quan tâm tôi, nhiệt tình giúp đỡ.” Chân Nam Nhân vẻ mặt cực công thức hoá nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn.
“A! Thật vậy sao? ” Từ Tri Lễ rõ ràng không tin.
“Đúng vậy… đúng vậy ” Chân Nam Nhân trong đáy lòng không ngừng kêu khổ. Lão Đại à, anh hãy bỏ qua cho tôi đi!
“Chủ tịch tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì…tôi là muốn nhờ cô giúp tôi đi mua cơm trưa. ” Từ Tri Lễ nói như nước chảy mây trôi.
What! Tôi ngay cả cơm trưa của mình còn chưa ưn! Dựa vào cái gì mà đi giúp anh mua chứ! Chân Nam Nhân trong đáy lòng không ngừng gầm thét.
“Tôi muốn một cơm hải sản ở nhà hàng Uy Bá”
Từ Tri Lễ chính là một lão hồ ly! Nên biết cái nhà hàng Uy Bá này cách công ty phải đi tới nửa giờ! Này rõ ràng chính là áp bức!
” Chủ tịch à, ngài nói giỡn đúng không? Ngài muốn chơi tôi à” Chân Nam Nhân nhịn không được khóe miệng co giật.
“Đúng vậy… chính là tại cô ” Từ Tri Lễ như cũ nói trơn tru khiến người ta rất chán ghét
“Cho nên cô nhanh mau đi đi.”
“Nếu là tôi không đi?” Chân Nam Nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Tri Lễ, liều mạng khống chế mình xúc động mà cắn chết hắn.
“Cô hôm nay cả một cái buổi sáng đều là giúp các nhân viên bưng trà rót nước làm tạp vụ, như thế nào giúp cho người lãnh đạo trực tiếp mua 1 phần cơm trưa mà nói không ư?”
Người này là ở trong bộ phận nhân sự cài đặt máy theo dõi chắc! Sao chuyện sáng hôm nay hắn toàn bộ đều biết! Chân Nam Nhân quyết định sau này là mình đi nhà vệ sinh bên trong, bên ngoài, tỉ mỉ kiểm tra một lần! Cái tên muốn ăn tươi nuốt sống người này không chừng tại nơi đó cũng cài máy theo dõi!
“Chủ tịch à, tôi ngay cả cơm trưa của mình cũng chưa có ăn!” Chân Nam Nhân ý đồ muốn dùng hình tượng đáng thương tránh được một kiếp này.
“Như vậy thì vừa vặn, cô đi ra ngoài ăn nhân tiện mang cho tôi một phần cơm đi. ” Từ Tri Lễ căn bản không có buông tha Chân Nam Nhân.
“Nếu là tôi không đi đây?” Chân Nam Nhân dứt khoát làm 1 con lợn chết không sợ nước sôi.
“Rất đơn giản… Cô liền thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Chân Nam Nhân ngơ ngác, nàng thế nào lại quên mất Từ Tri Lễ là lãnh đạo trực tiếp của mình đó, hắn động 1 đầu ngón út nàng cũng sẽ chết rất thảm, chọi với hắn chính là trứng chọi đá, Từ Tri Lễ là tảng đá mà nàng là trứng gà mà thôi… vì vậy… nàng khuất phục.
“A! Chủ tích có thể trả tiền xe không?”
“Tiền xe?” Từ Tri Lễ suy tư trong chốc lát
“Cô hay là đi bộ đi dù sao cô cũng không có tiền, tôi chờ được.”
Má ơi~ Đây là lão bản khéo hiểu lòng người cỡ nào! Tối rất muốn cảm tạ 8 đời tổ tong nhà anh! Thậm chí ngay cả tiền xe cũng không cho! Lão bản quá keo kiệt! Thé mà hắn còn được gọi là một nam nhân kim cương chứ!
“Được rồi… vậy chủ tịch, ngài ít nhất phải đưa tôi tiền mua cơm chứ? ” Cái này chắc cũng có thể đi.
“Chẳng lẽ cô không biết là mình cần phải nịnh bợ lãnh đạo 1 chút sao?” Lời nói âm hiểm chính là ngay cả tiền cơm hắn cũng không cho! Quá đả kích mình mà! Như này sao mà sống được….! Chân Nam Nhân hận không thể vừa quay đầu vừa muốn đập chết Từ Tri Lễ, làm người không nên keo kiệt vậy chứ! (L: coi như đầu tư đi, 1 hộp cơm sau này được phiếu cơm dài hạn…)
Trên cái thế giới chuyện bi thảm không phải là sống hay chết, mà là bị người ta lừa gạt, chính mình thở mạnh cũng không dám! Quá bi thống mà!
“Nhưng là chủ tịch trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy” Chân Nam Nhân vẫn còn vùng vẫy giãy chết, ý đồ có thể tránh được một kiếp nạn nên biết nhà hàng này giá không rẻ.
“Không có việc gì… nhà hàng có thể quét thẻ.” Ý là cô đi đi! Không đi cũng phải đi!
Chân Nam Nhân ưu thương.
OMG…Chân Nam Nhân buồn bực, Từ Tri Lễ hiện tại tìm mình có chuyện gì không? Không phải là đột nhiên nghĩ phương pháp nào mới hành hạ mình đi, dù biết mình đi khẳng định không có chuyện tốt lành gì… bất quá Chân Nam Nhân vẫn kiên trì bò lên tầng 29 đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
“Dạ xin hỏi chủ tịch tìm tôi có việc gì ạ?” Chân Nam Nhân một bộ dạng nịnh bợ đừng nói đến người khác, ngay cả chính nàng cũng bắt đầu khinh bỉ chính mình.
Vốn là đang vùi đầu xử lý văn kiện Từ Tri Lễ nghe được giọng của Chân Nam Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt không rõ,vui vẻ chọc cho Chân Nam Nhân mồ hôi lạnh toát ra, lão Đại à… tôi tình nguyện anh đối với tôi lạnh như băng còn hơn so với anh cười sắc bén chứa dao nhìn tôi chằm chằm thế này!
“Sao rồi…ngày đầu tiên tới công ty có quen chưa?”
Chân Nam Nhân lại mồ hôi, Từ Tri Lễ hôm nay uống lộn thuốc chắc? Làm sao lại ôn nhu nói chuyện như thế? Hơn nữa còn quan tâm tới nàng làm việc thế nào? Nhưng dấu hiệu này đều tỏ rõ trong chuyện này nhất định có biến!
“Dạ! Cám ơn chủ tịch quan tâm, hôm nay đi làm coi như thuận lợi, các đồng nghiệp đều rất quan tâm tôi, nhiệt tình giúp đỡ.” Chân Nam Nhân vẻ mặt cực công thức hoá nụ cười, cười so với khóc còn khó coi hơn.
“A! Thật vậy sao? ” Từ Tri Lễ rõ ràng không tin.
“Đúng vậy… đúng vậy ” Chân Nam Nhân trong đáy lòng không ngừng kêu khổ. Lão Đại à, anh hãy bỏ qua cho tôi đi!
“Chủ tịch tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì…tôi là muốn nhờ cô giúp tôi đi mua cơm trưa. ” Từ Tri Lễ nói như nước chảy mây trôi.
What! Tôi ngay cả cơm trưa của mình còn chưa ưn! Dựa vào cái gì mà đi giúp anh mua chứ! Chân Nam Nhân trong đáy lòng không ngừng gầm thét.
“Tôi muốn một cơm hải sản ở nhà hàng Uy Bá”
Từ Tri Lễ chính là một lão hồ ly! Nên biết cái nhà hàng Uy Bá này cách công ty phải đi tới nửa giờ! Này rõ ràng chính là áp bức!
” Chủ tịch à, ngài nói giỡn đúng không? Ngài muốn chơi tôi à” Chân Nam Nhân nhịn không được khóe miệng co giật.
“Đúng vậy… chính là tại cô ” Từ Tri Lễ như cũ nói trơn tru khiến người ta rất chán ghét
“Cho nên cô nhanh mau đi đi.”
“Nếu là tôi không đi?” Chân Nam Nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Tri Lễ, liều mạng khống chế mình xúc động mà cắn chết hắn.
“Cô hôm nay cả một cái buổi sáng đều là giúp các nhân viên bưng trà rót nước làm tạp vụ, như thế nào giúp cho người lãnh đạo trực tiếp mua 1 phần cơm trưa mà nói không ư?”
Người này là ở trong bộ phận nhân sự cài đặt máy theo dõi chắc! Sao chuyện sáng hôm nay hắn toàn bộ đều biết! Chân Nam Nhân quyết định sau này là mình đi nhà vệ sinh bên trong, bên ngoài, tỉ mỉ kiểm tra một lần! Cái tên muốn ăn tươi nuốt sống người này không chừng tại nơi đó cũng cài máy theo dõi!
“Chủ tịch à, tôi ngay cả cơm trưa của mình cũng chưa có ăn!” Chân Nam Nhân ý đồ muốn dùng hình tượng đáng thương tránh được một kiếp này.
“Như vậy thì vừa vặn, cô đi ra ngoài ăn nhân tiện mang cho tôi một phần cơm đi. ” Từ Tri Lễ căn bản không có buông tha Chân Nam Nhân.
“Nếu là tôi không đi đây?” Chân Nam Nhân dứt khoát làm 1 con lợn chết không sợ nước sôi.
“Rất đơn giản… Cô liền thu dọn đồ đạc về nhà đi.”
Chân Nam Nhân ngơ ngác, nàng thế nào lại quên mất Từ Tri Lễ là lãnh đạo trực tiếp của mình đó, hắn động 1 đầu ngón út nàng cũng sẽ chết rất thảm, chọi với hắn chính là trứng chọi đá, Từ Tri Lễ là tảng đá mà nàng là trứng gà mà thôi… vì vậy… nàng khuất phục.
“A! Chủ tích có thể trả tiền xe không?”
“Tiền xe?” Từ Tri Lễ suy tư trong chốc lát
“Cô hay là đi bộ đi dù sao cô cũng không có tiền, tôi chờ được.”
Má ơi~ Đây là lão bản khéo hiểu lòng người cỡ nào! Tối rất muốn cảm tạ 8 đời tổ tong nhà anh! Thậm chí ngay cả tiền xe cũng không cho! Lão bản quá keo kiệt! Thé mà hắn còn được gọi là một nam nhân kim cương chứ!
“Được rồi… vậy chủ tịch, ngài ít nhất phải đưa tôi tiền mua cơm chứ? ” Cái này chắc cũng có thể đi.
“Chẳng lẽ cô không biết là mình cần phải nịnh bợ lãnh đạo 1 chút sao?” Lời nói âm hiểm chính là ngay cả tiền cơm hắn cũng không cho! Quá đả kích mình mà! Như này sao mà sống được….! Chân Nam Nhân hận không thể vừa quay đầu vừa muốn đập chết Từ Tri Lễ, làm người không nên keo kiệt vậy chứ! (L: coi như đầu tư đi, 1 hộp cơm sau này được phiếu cơm dài hạn…)
Trên cái thế giới chuyện bi thảm không phải là sống hay chết, mà là bị người ta lừa gạt, chính mình thở mạnh cũng không dám! Quá bi thống mà!
“Nhưng là chủ tịch trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy” Chân Nam Nhân vẫn còn vùng vẫy giãy chết, ý đồ có thể tránh được một kiếp nạn nên biết nhà hàng này giá không rẻ.
“Không có việc gì… nhà hàng có thể quét thẻ.” Ý là cô đi đi! Không đi cũng phải đi!
Chân Nam Nhân ưu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook