Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
Chương 50: Đứa Con Rể Này Không Chạy Được Đâu

Vợ Liễu Chung Đào nhận điện thoại của chồng mình, ước chừng sững sờ mười mấy giây…bà biết rằng chồng mình rất coi trọng người trẻ tuổi kia, nhưng không thể ngờ đến, lại coi trọng đến bước này, dường như đã chỉ định Tiểu Lâm là người chồng duy nhất của con gái .

Nói thật lòng, vợ Liễu Chung Đào có hơi khó chịu, dù cho nhìn qua Tiểu Lâm rất tuấn tú lịch sự, nhưng lại chẳng có tinh thần đấu tranh, nói khó nghe hơn chút thì, cậu ta chính là…một tên nhóc không cần phát triển, còn con gái của mình thì sao?

Từ nhỏ đã là người nổi bật, năm nào cũng giành được học sinh ba tốt của toàn thành phố, sau đó còn vươn xa hơn nữa, không chỉ giành được học bổng toàn phần, còn phá vỡ kỷ lục giáo sư trẻ nhất tại Đại học Thẩm Dương.

“Chung Đào…”

“Mặc dù không biết Tiểu Vân nghĩ gì, nhưng mà tôi…” Vợ Liễu Chung Đào trầm mặc, nghiêm túc nói: “Tôi không xem trọng mối quan hệ của hai đứa lắm, xã hội của hai đứa cách biệt quá lớn, chẳng có ngôn ngữ chung với nhau, nếu như tương lai mà ở cùng nhau thật, tôi lo rằng…sẽ thành cảnh ngộ bi kịch.”

“Chưa chắc đâu!”

“Tôi với bà chẳng phải là ví dụ phản bác tốt nhất à?” Liễu Chung Đào cười nói: “Tôi với bà giống Tiểu Lâm với Tiểu Vân đó chứ?”

Ngay lập tức, vợ Liễu Chung Đào nói không lên lời, không nói thì…quả thật giống quá, chính chồng của mình cũng là tên khốn nạn chẳng có chí tiến thủ gì cả, sau đó bà nói với vẻ tức giận: “Tôi nói này sao ông xem trọng Tiểu Lâm thế, hai người được tạc trên cùng một khuôn đó hả.”

“Ha ha…”

“Tôi nói thật với bà nhé, tôi lần đầu tiên thấy Tiểu Lâm, liền cảm giác được như nhìn thấy chính mình năm xưa vậy.” Liễu Chung Đào xúc động nói: “Đã gần ba mươi năm rồi, con gái chúng ta cũng đã hai mươi tám, thời gian trôi nhanh thật…bà từ một cô gái công xã, đã trở thành thị trưởng rồi.”

“Đúng nhỉ…”

“Nhưng ông vẫn như xưa, cả ngày không biết đang làm cái gì.” Vợ Liễu Chung Đào tức giận nói: “Tôi nói ông nghe…gần đây chú ý cho tôi, đừng có giở trò bẩn thỉu gì với tôi.”

“Biết rồi biết rồi.”

“ y dô…phu nhân thị trưởng của tôi ơi, tôi đã làm người đàn ông đứng sau lưng sự thành công của người phụ nữ mấy mươi năm rồi, bà vẫn còn chưa hiểu sao?” Liễu Chung Đào đau khổ nói: “Chúng ta nói về chuyện chính đi…bà biết tại sao tôi nói, Tiểu Lâm là con rể duy nhất của chúng ta trong tương lai không?”

“...”

“Làm sao tôi biết được.” Vợ Liễu Chung Đào thản nhiên nói.

“Vừa nãy cậu ấy qua đây tìm tôi.”

“Nói với tôi chuyện này, cậu ấy nói…mong hãy gạch bỏ tên cậu ấy ra khỏi danh sách chuyển thành chính thức.” Liễu Chung Đào nghiêm túc nói: “Lúc đó tôi ngạc nhiên vô cùng, khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, kết quả ngay thời khắc mấu chốt tên nhóc này làm tôi hồ đồ luôn, loại hành vi này…nói sao nhỉ, chính là rất ngốc!”

“Sau đó…”

“Cậu ấy nói với tôi vài câu, trong thời gian ngắn tôi thay đổi cành nhìn về cậu ấy ngay.” Liễu Chung Đào nói: “Cậu ấy không mong rằng dùng cách này để lấy được cơ hội, ngược lại muốn dùng một cách công bằng công khai để nhận được cơ hội, vì chinh phục con đường đi lên vẫn tốt hơn là đứng trên đỉnh, càng khiến nhiệt huyết trong người sôi trào.”

“Vợ à!”



“Lúc bắt đầu tôi cảm thấy Tiểu Lâm không trưởng thành gì cả cả, nhưng bây giờ xem ra…đây mới là trưởng thành chân chính, một bản chất mà người đàn ông trưởng thành nên có.” Liễu Chung Đào nói: “Đáng tiếc thật, cậu ấy thi viết được hạng nhất, kết quả cuối cùng lại như thế, nếu như ban đầu không dùng cách như vậy, có lẽ…thôi bỏ đi, đời người làm gì có nếu như…”

Vợ Liễu Chung Đào không nói gì, nhưng thế giới nội tâm lại đang gợn sóng, nói xem con người Tiểu Lâm này có chí khí chứ? Nếu vẫn có chí khí…thà bỏ cuộc còn hơn bị pha trộn, nói xem con người Tiểu Phàm có ngốc không? Thật sự rất ngốc, bởi vì vốn dĩ thế giới này có màu xám.

Nhưng có gì nói đó, người giống Tiểu Lâm càng ngày càng ít, bây giờ những người khác đều vắt óc suy nghĩ, đi đường ngang ngõ tắt để giành được thành công, mà cậu ta lại dùng cách đi ngược lại, dùng thực lực của mình để giành lấy tương lai.

Lúc này, vợ Liễu Chung Đào nhớ lại kinh nghiệm quá khứ của mình, cũng giống Tiểu Lâm…đều tỏ vẻ không thích với tất cả sự việc bất công, mặc dù đi không ít đường vòng, chịu không ít đau khổ, nhưng không có bất kì hối hận gì, ngược lại tràn đầy xúc động.

Không có những kinh nghiệm như vậy, sẽ chẳng có chính mình bây giờ.

“Vợ?”

“Bà thấy Tiểu Lâm thế nào?” Liễu Chung Đào hỏi.

“...”

“Cũng không tệ.”

Có lẽ vì hành vi của Lâm Phàm, khiến vợ Liễu Chung Đào nhớ về quá khứ của chính mình, vô thức kéo gần khoảng cách giữa hai người, thản nhiên nói: “Tôi tắt máy trước đây…lát nữa phải đi họp rồi.”

Trong chốc lát, điện thoại tắt máy, Liễu Chung Đào nhìn giao diện tắt máy cuộc gọi, lộ ra nụ cười trong lòng, có thể nghe được câu nói “cũng không tệ” từ vợ mình, cái này quả thật còn khó hơn lên trời, xem ra con rể này…chạy không thoát rồi!

...

Cùng lúc này, Liễu Vân Nhi đang ngồi trong văn phòng, cầm lấy giấy photo Lâm Phàm đưa cô.

“Tên khốn nạn…”

“Sao lại có thể suy ra được điều kiện đủ cơ chứ?” Liễu Vân Nhi nhìn quy trình tính toán trên giấy, xem thế nào cũng thấy đặc biệt tinh xảo, trong giây lát…sản sinh ra vài tia sùng bái Lâm Phàm, nhưng cảm giác này tiêu tan rất nhanh.

Trầm mặc khá lâu, Liễu Vân Nhi cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi điện cho bạn thân, nhưng vừa nối máy, liền vội vàng tắt ngang, cô vẫn chưa biết nên nói thế nào với bản thân, vấn đề này giải quyết thế nào, dù sao cũng không thể nói là Lâm Phàm suy ra được nhỉ? Buổi sáng tên nhóc này đã nói không muốn cho người khác biết đến hắn.

Suy nghĩ lại, cuối cùng quyết định khi trời tối, cố gắng qua học hỏi Lâm Phàm cách suy ra được điều kiện đủ, sau đó đem những gì mình nghe được, nói cho bạn thân.

Nhưng mà…

Đây không phải là cướp hết công lao của Lâm Phàm à?

Liễu Vân Nhi mím môi, cô thật sự không hiểu nổi, tại sao Lâm Phàm không muốn xuất hiện trước mặt công chúng, vốn dĩ hắn sẽ có được danh tiếng và tiền tài, kết quả…gắng gượng bị hắn làm cho trưởng thành, ngày ngày cứ lười nhác đi làm, tan làm lại là con người điên cuồng chơi game.



Tên đàn ông này…có độc hả?

Bỗng nhiên, chuông điện thoại reo lên, Liễu Vân Nhi liếc mắt nhìn tên người gọi, vậy mà lại là ba cô gọi đến.

“Tiểu Vân!”

“Chỗ ba có hai tin, một tin tốt, một tin xấu.” Liễu Vân Nhi nghiêm túc nói: “Con muốn nghe tin nào trước?”

“Nghe tốt trước đi ạ.” Liễu Vân Nhi thản nhiên trả lời.

“Tin tốt là…Lâm Phàm đi phỏng vấn rồi.”

“Ồ…tin xấu thì sao?”

“Cậu ta từ bỏ cơ hội chuyển thành chính thức.”

Trong phút chốc, không khí xung quanh cô đọng, ngay giờ phút này thời gian như ngừng trôi.

“A lô?”

“A lô?”

“Tiểu Vân con còn đó không?”

“Con nhanh nói một câu xem nào?”

“Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào không có tín hiệu?”

Lúc này,

Tút~

Tút~

Tút~

Cuộc điện thoại bị đối phương vô tình tắt máy.

Dịch: Mi Yu

Phong Thủy Team

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương