Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
-
Chương 24: Tất Cả Là Vì Chị Em
Theo lời Lâm Phàm nói, mỗi ngày hắn đều ở trạng thái ăn xong đợi chết, nhưng Liễu Vân Nhi lại không tin, nếu như mỗi ngày đều dựa vào nằm ăn chờ chết, vậy thì tất cả người lười trên thế giới đều là Albert Einstein à.
Có thể sao?
Làm sao có thể được!
Thế nên sự thật chỉ có một…bình thường tên cặn bã họ Lâm này ở thư viện nghiên cứu phụ nữ, nghiên cứu xem làm gì để phụ nữ yêu thích, nếu không làm sao Lâm Phàm lại hiểu rõ phụ nữ cần loại nước hoa nào hơn chính họ chứ?
Não load đến đây, Liễu Vân Nhi thấy mùi thơm tỏa ra từ cổ tay không phải mùi nước hoa, mà là mùi hận thù bốc lên…Chính cô cũng không biết tại sao như vậy, nhớ lại dáng vẻ tên cặn bã họ Lâm kia phiêu bạt bụi hoa, một bụng hỏa khí không trút đi đâu được.
Cốc cốc cốc~
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đến là tiếng gọi lanh lảnh.
“Tiểu Vân Nhi?”
“Có chuyện gì thế? Sao lại khóa cửa rồi?” Giọng nói của phụ nữ có chút đanh thép, nhưng nghe cảm giác khá trẻ.
Vội vàng cất đi nước hoa mới mua, sau đó dùng rượu cồn thấm vào khăn ướt lau đi vết tích nước hoa ở cổ tay. đứng lên sửa sang quần áo đơn giản, ra mở cửa cho vị khách bí ẩn trước cửa.
“Cậu có chuyện gì thế?”
“Bí bí ẩn ẩn như vậy…không lẽ là đi hẹn hò?
Ngay lúc này, đi vào cùng với Liễu Vân Nhi là một người phụ nữ tương đối trẻ, thực ra cũng không tính là trẻ lắm…Người phụ nữ này tên là Tống Vũ Khê, năm nay đã 33 tuổi rồi, thuộc cấp bậc phó giáo sư, giống với Liễu Vân Nhi đến nay vẫn chưa kết hôn, có điều vì lẽ đó, trong một thời gian ngắn hai người đã kết thành tình chị em bền chặt không thể gãy.
“Không có.”
“Cậu đừng nói bậy.” Đối mặt với người bạn của mình, Liễu Vân Nhi vẫn duy trì nét mặt không cảm xúc, có điều Tống Vũ Khê sớm đã quen với cái tủ lạnh nghìn năm không đổi này rồi, nếu như trò chuyện với Liễu Vân Nhi mà cô ấy cười khanh khách, vậy chắc chắn là trong mơ đấy.
“Cậu tìm tôi có việc sao?” Liễu Vân Nhi hỏi.
“Sao thế?”
“Không có chuyện là không thể tìm cậu à?” Tống Vũ Khê cười nói: “Thực ra tìm cậu là vì muốn cậu giải quyết giúp một vấn đề… ”
Nói xong, cầm điện thoại mình ra, từ trong đó tìm một bức ảnh, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Liễu Vân Nhi, nghiêm túc nói: “Cậu xem nè…công thức này từ toán học suy ra thì thế nào?”
Liễu Vân Nhi liếc nhìn, suy nghĩ rất lâu, cũng không tìm được cách giải quyết, dù sao nó cùng khác với lĩnh vực của cô, bất lực nói: “Tôi cũng không biết suy ra thế nào, thế nên không giúp được cậu rồi.”
“Vậy thì tiêu mất.”
“Nếu không có cách suy ra, thì tôi làm không công cả tháng đó.” Tống Vũ Khê thở dài: “Vậy thì…cậu có quen ai giúp tôi giải quyết được không?”
Người quen biết?
Người đầu tiên Liễu Vân Nhi nghĩ đó là tên cặn bã họ Lâm.
“Tôi vừa hay…” Liễu Vân Nhi đang tính nói mình có quen biết một người cực kì lợi hại, có lẽ hắn có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng mới nói được ba chữ, Liễu Vân Nhi thấy hối hận rồi…cũng không biết tại sao lại hối hận, nói chung là không muốn giới thiệu Lâm Phàm cho bạn bè mà cô quen biết.
“Vừa hay cái gì?” Tống Vũ Khê tò mò hỏi.
“Không có gì...”
“Vừa hay không quen ai.” Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói.
Ngay lúc này, tình chị em bền chặt không thể gãy, vì Lâm Phàm…mà tan tành. “Này...”
“Bỏ đi bỏ đi, vẫn là tự tôi nghĩ cách thôi.” Tống Vũ Khê nhún vai, cầm điện thoại mình lên, nói với Liễu Vân Nhi: “Buổi chiều có tiết không? Hay là cùng nhau đi mua sắm thấy thế nào? Lâu rồi chưa đi mua sắm đó.”
“...”
Liễu Vân Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi phải đi viết kế hoạch nghiên cứu.”
“Được thôi!”
“Vậy tôi đi trước nhé.”
Nói xong, Tống Vũ Khê rời khỏi phòng làm việc.
Ngay lúc cánh cửa đóng lại, một cảm giác tội lỗi sâu sắc quét qua cơ thể Liễu Vân Nhi, đây là lần đầu tiên cô nói dối bạn bè, hơn nữa còn là bạn thân nhất, vậy mà nguyên nhân lại là tên cặn bã họ Lâm…
Chuyện gì thế này?
Tại sao lại trở nên như thế?
Trong lòng Liễu Vân Nhi không ngừng hỏi chính mình, tại sao lại thế này…theo lý mà nói địa vị Tống Vũ Khê trong lòng mình, lẽ ra phải cách xa vượt qua cả tên cặn bã họ Lâm, nhưng…trong phút chốc, địa vị của tên cặn bã họ Lâm lại vượt qua chị em Tống Vũ Khê.
Suy nghĩ hồi lâu, dường như đã tìm thấy lí do có thể dựa vào, tất cả điều này đều vì chị em của chính mình, tên cặn bã họ Lâm kia là người đàn ông mà hiểu rõ phụ nữ hơn cả chính phụ nữ, Tống Vũ Khê độc thân 33 năm rồi…có chỗ nào trở thành đối thủ của tên cặn bã họ Lâm kia, từng giây từng phút sơ hở có thể bị tên cặn bã họ Lâm kia đánh chiếm.
Đúng vậy, không sai, chính là như vậy!
Chính mình đều muốn tốt cho chị em!
...
Mặc dù cuộc sống vẫn tẻ nhạt vô vị như thế, ngay cả khi thờ ơ như nước, nhưng vẫn phải tiếp tục sống tiếp.
Lúc này, sắp đến thời gian tan làm vui vẻ, đây là hy vọng trong một ngày của Lâm Phàm.
Cũng ngay tại lúc này, Lâm Phàm nhận được tin nhắn wehat đến từ “Vân” .
Nơi chốn cũ…
Nhìn thấy ba chữ này, Lâm Phàm cảm thấy như thể bằng cách nào đó hắn đã trở thành nhân vật chính của một bộ phim chiến tranh gián điệp.
Cuối cùng cũng đến lúc tan làm, thân là tuyển thủ hạt giống trong đội tan làm, Lâm Phàm vẫn bất bại ở đó, lần này lại đứng hạng nhất.
Rất nhanh đã đến địa điểm hẹn với Liễu Vân Nhi, lúc này Liễu Vân Nhi cùng với con xe của cô ta vẫn chưa xuất hiện, Lâm Phàm đứng lẻ loi một mình ở đó.
Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt Lâm Phàm xuất hiện con xe Audi màu trắng, tiếp sau đó dừng ngay trước mặt hắn.
Rất tự nhiên ung dung mở cửa xe, Lâm Phàm trực tiếp ngồi tại chỗ ghế phụ kế ghế lái, sau đó thắt dây ăn toàn, tay trái nắm tay lại thật chặt, nói với Liễu Vân Nhi: “Xuất phát!”
Kết quả, con xe Audi căn bản không động đậy.
“Sao thế? ”
“Xuất phát đi chứ!” Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi, nghiêm túc nói.
“...”
“Cho hỏi tại sao tôi lại trở thành tài xế riêng của anh rồi?” Liễu Vân Nhi nét mặt không cảm xúc hỏi.
Ể?
Đúng nhỉ!
Từ lúc nào thế?
Nghe lời nhắc nhở của Liễu Vân Nhi, Lâm Phàm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề…cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chính mình vậy mà ngồi xe của Liễu Vân Nhi đi làm rồi tan làm luôn, dường như việc này là điều hiển nhiên vô cùng bình thường.
“Sau này anh phải gánh vác một nửa chi phí xăng xe nhé.” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, phát hiện hắn dường như có điều muốn nói, liền nói tiếp: “Đừng có nói gì mà không có tiền, anh sắp trở thành nhân viên chính thức rồi, tiền lương cũng sẽ được nâng lên, thế nên không có tiền chẳng phải lí do nữa đâu.”
Đây…
Đây có phải là một bố cục được lên kế hoạch trước không?
Lâm Phàm cũng không biết tất cả điều này có nằm trong kế hoạch của tủ lạnh không, tiền lương vẫn chưa tăng…tiền đã mất đi rồi.
Có điều…
Không cần phải phiền não chen chúc trên xe buýt, điểm này thôi thì phí xăng xe đáng trả thật, dù sao cũng là đường đi làm rồi về nhà, dữ lắm của 500 đồng.
“Được được được!”
“Có điều tôi có một yêu cầu!” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Nếu đã cùng nhau trả phí xăng xe, điều đó có nghĩa là tôi một bữa không đi, đồng nghĩa với việc tôi vô duyên vô cơ tổn thất một khoản tiền, để tránh cho việc này xảy ra… ”
“Cô có thể cung cấp dịch vụ gọi là phục vụ giường không?” Lâm Phàm hỏi.
Bỗng nhiên, nhiệt độ ấm áp trong xe giảm xuống nhanh chóng, Lâm Phàm lại gần hơn cái chết một bước.
Dịch: Mi Yu
Phong Thủy Team
Có thể sao?
Làm sao có thể được!
Thế nên sự thật chỉ có một…bình thường tên cặn bã họ Lâm này ở thư viện nghiên cứu phụ nữ, nghiên cứu xem làm gì để phụ nữ yêu thích, nếu không làm sao Lâm Phàm lại hiểu rõ phụ nữ cần loại nước hoa nào hơn chính họ chứ?
Não load đến đây, Liễu Vân Nhi thấy mùi thơm tỏa ra từ cổ tay không phải mùi nước hoa, mà là mùi hận thù bốc lên…Chính cô cũng không biết tại sao như vậy, nhớ lại dáng vẻ tên cặn bã họ Lâm kia phiêu bạt bụi hoa, một bụng hỏa khí không trút đi đâu được.
Cốc cốc cốc~
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đến là tiếng gọi lanh lảnh.
“Tiểu Vân Nhi?”
“Có chuyện gì thế? Sao lại khóa cửa rồi?” Giọng nói của phụ nữ có chút đanh thép, nhưng nghe cảm giác khá trẻ.
Vội vàng cất đi nước hoa mới mua, sau đó dùng rượu cồn thấm vào khăn ướt lau đi vết tích nước hoa ở cổ tay. đứng lên sửa sang quần áo đơn giản, ra mở cửa cho vị khách bí ẩn trước cửa.
“Cậu có chuyện gì thế?”
“Bí bí ẩn ẩn như vậy…không lẽ là đi hẹn hò?
Ngay lúc này, đi vào cùng với Liễu Vân Nhi là một người phụ nữ tương đối trẻ, thực ra cũng không tính là trẻ lắm…Người phụ nữ này tên là Tống Vũ Khê, năm nay đã 33 tuổi rồi, thuộc cấp bậc phó giáo sư, giống với Liễu Vân Nhi đến nay vẫn chưa kết hôn, có điều vì lẽ đó, trong một thời gian ngắn hai người đã kết thành tình chị em bền chặt không thể gãy.
“Không có.”
“Cậu đừng nói bậy.” Đối mặt với người bạn của mình, Liễu Vân Nhi vẫn duy trì nét mặt không cảm xúc, có điều Tống Vũ Khê sớm đã quen với cái tủ lạnh nghìn năm không đổi này rồi, nếu như trò chuyện với Liễu Vân Nhi mà cô ấy cười khanh khách, vậy chắc chắn là trong mơ đấy.
“Cậu tìm tôi có việc sao?” Liễu Vân Nhi hỏi.
“Sao thế?”
“Không có chuyện là không thể tìm cậu à?” Tống Vũ Khê cười nói: “Thực ra tìm cậu là vì muốn cậu giải quyết giúp một vấn đề… ”
Nói xong, cầm điện thoại mình ra, từ trong đó tìm một bức ảnh, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Liễu Vân Nhi, nghiêm túc nói: “Cậu xem nè…công thức này từ toán học suy ra thì thế nào?”
Liễu Vân Nhi liếc nhìn, suy nghĩ rất lâu, cũng không tìm được cách giải quyết, dù sao nó cùng khác với lĩnh vực của cô, bất lực nói: “Tôi cũng không biết suy ra thế nào, thế nên không giúp được cậu rồi.”
“Vậy thì tiêu mất.”
“Nếu không có cách suy ra, thì tôi làm không công cả tháng đó.” Tống Vũ Khê thở dài: “Vậy thì…cậu có quen ai giúp tôi giải quyết được không?”
Người quen biết?
Người đầu tiên Liễu Vân Nhi nghĩ đó là tên cặn bã họ Lâm.
“Tôi vừa hay…” Liễu Vân Nhi đang tính nói mình có quen biết một người cực kì lợi hại, có lẽ hắn có thể giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng mới nói được ba chữ, Liễu Vân Nhi thấy hối hận rồi…cũng không biết tại sao lại hối hận, nói chung là không muốn giới thiệu Lâm Phàm cho bạn bè mà cô quen biết.
“Vừa hay cái gì?” Tống Vũ Khê tò mò hỏi.
“Không có gì...”
“Vừa hay không quen ai.” Liễu Vân Nhi bình tĩnh nói.
Ngay lúc này, tình chị em bền chặt không thể gãy, vì Lâm Phàm…mà tan tành. “Này...”
“Bỏ đi bỏ đi, vẫn là tự tôi nghĩ cách thôi.” Tống Vũ Khê nhún vai, cầm điện thoại mình lên, nói với Liễu Vân Nhi: “Buổi chiều có tiết không? Hay là cùng nhau đi mua sắm thấy thế nào? Lâu rồi chưa đi mua sắm đó.”
“...”
Liễu Vân Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi phải đi viết kế hoạch nghiên cứu.”
“Được thôi!”
“Vậy tôi đi trước nhé.”
Nói xong, Tống Vũ Khê rời khỏi phòng làm việc.
Ngay lúc cánh cửa đóng lại, một cảm giác tội lỗi sâu sắc quét qua cơ thể Liễu Vân Nhi, đây là lần đầu tiên cô nói dối bạn bè, hơn nữa còn là bạn thân nhất, vậy mà nguyên nhân lại là tên cặn bã họ Lâm…
Chuyện gì thế này?
Tại sao lại trở nên như thế?
Trong lòng Liễu Vân Nhi không ngừng hỏi chính mình, tại sao lại thế này…theo lý mà nói địa vị Tống Vũ Khê trong lòng mình, lẽ ra phải cách xa vượt qua cả tên cặn bã họ Lâm, nhưng…trong phút chốc, địa vị của tên cặn bã họ Lâm lại vượt qua chị em Tống Vũ Khê.
Suy nghĩ hồi lâu, dường như đã tìm thấy lí do có thể dựa vào, tất cả điều này đều vì chị em của chính mình, tên cặn bã họ Lâm kia là người đàn ông mà hiểu rõ phụ nữ hơn cả chính phụ nữ, Tống Vũ Khê độc thân 33 năm rồi…có chỗ nào trở thành đối thủ của tên cặn bã họ Lâm kia, từng giây từng phút sơ hở có thể bị tên cặn bã họ Lâm kia đánh chiếm.
Đúng vậy, không sai, chính là như vậy!
Chính mình đều muốn tốt cho chị em!
...
Mặc dù cuộc sống vẫn tẻ nhạt vô vị như thế, ngay cả khi thờ ơ như nước, nhưng vẫn phải tiếp tục sống tiếp.
Lúc này, sắp đến thời gian tan làm vui vẻ, đây là hy vọng trong một ngày của Lâm Phàm.
Cũng ngay tại lúc này, Lâm Phàm nhận được tin nhắn wehat đến từ “Vân” .
Nơi chốn cũ…
Nhìn thấy ba chữ này, Lâm Phàm cảm thấy như thể bằng cách nào đó hắn đã trở thành nhân vật chính của một bộ phim chiến tranh gián điệp.
Cuối cùng cũng đến lúc tan làm, thân là tuyển thủ hạt giống trong đội tan làm, Lâm Phàm vẫn bất bại ở đó, lần này lại đứng hạng nhất.
Rất nhanh đã đến địa điểm hẹn với Liễu Vân Nhi, lúc này Liễu Vân Nhi cùng với con xe của cô ta vẫn chưa xuất hiện, Lâm Phàm đứng lẻ loi một mình ở đó.
Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt Lâm Phàm xuất hiện con xe Audi màu trắng, tiếp sau đó dừng ngay trước mặt hắn.
Rất tự nhiên ung dung mở cửa xe, Lâm Phàm trực tiếp ngồi tại chỗ ghế phụ kế ghế lái, sau đó thắt dây ăn toàn, tay trái nắm tay lại thật chặt, nói với Liễu Vân Nhi: “Xuất phát!”
Kết quả, con xe Audi căn bản không động đậy.
“Sao thế? ”
“Xuất phát đi chứ!” Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi, nghiêm túc nói.
“...”
“Cho hỏi tại sao tôi lại trở thành tài xế riêng của anh rồi?” Liễu Vân Nhi nét mặt không cảm xúc hỏi.
Ể?
Đúng nhỉ!
Từ lúc nào thế?
Nghe lời nhắc nhở của Liễu Vân Nhi, Lâm Phàm bỗng nhiên ý thức được một vấn đề…cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chính mình vậy mà ngồi xe của Liễu Vân Nhi đi làm rồi tan làm luôn, dường như việc này là điều hiển nhiên vô cùng bình thường.
“Sau này anh phải gánh vác một nửa chi phí xăng xe nhé.” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm, phát hiện hắn dường như có điều muốn nói, liền nói tiếp: “Đừng có nói gì mà không có tiền, anh sắp trở thành nhân viên chính thức rồi, tiền lương cũng sẽ được nâng lên, thế nên không có tiền chẳng phải lí do nữa đâu.”
Đây…
Đây có phải là một bố cục được lên kế hoạch trước không?
Lâm Phàm cũng không biết tất cả điều này có nằm trong kế hoạch của tủ lạnh không, tiền lương vẫn chưa tăng…tiền đã mất đi rồi.
Có điều…
Không cần phải phiền não chen chúc trên xe buýt, điểm này thôi thì phí xăng xe đáng trả thật, dù sao cũng là đường đi làm rồi về nhà, dữ lắm của 500 đồng.
“Được được được!”
“Có điều tôi có một yêu cầu!” Lâm Phàm nghiêm túc nói: “Nếu đã cùng nhau trả phí xăng xe, điều đó có nghĩa là tôi một bữa không đi, đồng nghĩa với việc tôi vô duyên vô cơ tổn thất một khoản tiền, để tránh cho việc này xảy ra… ”
“Cô có thể cung cấp dịch vụ gọi là phục vụ giường không?” Lâm Phàm hỏi.
Bỗng nhiên, nhiệt độ ấm áp trong xe giảm xuống nhanh chóng, Lâm Phàm lại gần hơn cái chết một bước.
Dịch: Mi Yu
Phong Thủy Team
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook