Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
Chương 17: Lại Nôn Rồi

Ban đầu Liễu Vân Nhi lái xe rất suôn sẻ, trừ rẽ mà không xi nhan ra, tất cả đều vô cùng tự nhiên. Nhưng mà khi đến vùng ngoại ô, máu ngông cuồng ẩn chứa trong cơ thể Liễu Vân Nhi như được kích hoạt hoàn toàn.

“Đm! Chậm lại, chậm lại!” Lâm Phàm nắm lấy tay cầm bên cạnh, lực ly tâm cực lớn như đang hất văng anh ra ngoài, thật ra thì Lâm Phàm không nhát gan như vậy, chẳng qua là Liễu Vân Nhi quành với biên độ quá lớn, thành ra mới nghiêng như thế.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện Liễu Vân Nhi ngồi trên ghế lái, dường như đang trong trạng thái hết sức tập trung, xem ra tốc độ xe không nhanh đến vậy, trên thực tế mỗi lựa chọn của cô đều vô cùng chính xác, nắm chắc thời cơ để vượt qua xe trước.

Đây là mới lấy bằng lái tháng trước ư?

Rõ ràng là nữ tài xế già mà!

“Chị! Chị… Cầu xin chị, lái chậm một chút, được làm người đã không dễ dàng rồi… Em không muốn làm quỷ đâu!”

Lâm Phàm đau khổ cầu xin nữ quái xế, đáng tiếc lời thỉnh cầu của Lâm Phàm đổi lấy tốc độ càng nhanh hơn, biên độ càng cuồng dã hơn.

Người phụ nữ này… Điên rồi!

Tuyệt đối không nghĩ tới, một nữ tiến sĩ bình thường tỉnh táo như vậy, một khi cô đụng tới vô lăng thì hoàn toàn trở thành một người khác, không ung dung bình tĩnh như trước, trừ bất ngờ mở miệng chửi người, bây giờ cô có khác gì tài xế đang tức giận đâu?

Cuối cùng, đến một giao lộ, Liễu Vân Nhi đạp phanh một cái, dừng xe lại, bởi vì tất cả xảy ra quá bất ngờ, trán Lâm Phàm trực tiếp đâm sầm vào thùng đồ trước mặt tạo thành một dấu màu hồng.

“Tôi nói cô này, có thể đạp phanh xe…” Lâm Phàm còn chưa nói xong đã bị Liễu Vân Nhi ngắt lời.

“Xuống xe!” Mặt Liễu Vân Nhi không cảm xúc nói.

“…”

“Cô nói cái gì?” Lâm Phàm mông lung hỏi.

“Tôi nói anh xuống xe ngay lập tức!” Liễu Vân Nhi nhìn Lâm Phàm.

Cô nói từng chữ từng câu: “Còn năm trăm mét nữa là đến, tự đi đi…”

Lâm Phàm nhìn Liễu Vân Nhi bên cạnh, rồi nhìn con đường phía trước, có một chứng bệnh cuồng loạn, nhưng cảm xúc bất lực lại tràn ngập trong đại não anh, chẳng qua… Suy nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được, tủ lạnh là sợ có người trong trường học truyền chuyện phiếm ra ngoài.

Sau đó, Lâm Phàm cởi dây thắt an toàn xuống, lúc chuẩn bị mở cửa xe, anh quay lại hỏi Liễu Vân Nhi: “Kỹ thuật lái xe này không giống như tay lái mới, cho dù là tài xế già cũng không lái xe giống cô. Cô lấy bằng lái xe từ khi nào?”

“Tháng trước. Nhưng mà ở nước ngoài tôi có tham gia đua xe.” Mặt Liễu Vân Nhi vẫn không cảm xúc nói: “Đi xuống nhanh!”



“…”

Lâm Phàm xuống xe, nhìn chiếc Audi trắng dần khuất xa khỏi tầm mắt, đột nhiên một cảm giác khó chịu dâng lên trên cổ, sau đó anh dựa vào đèn đường bắt đầu nôn…

Nôn xong, trạng thái tinh thần của Lâm Phàm cực kém, nhưng nhiều hơn là một loại khuất nhục. Một người đàn ông sau khi ngồi xe lại nôn mửa, rồi làm sao có thể lăn lộn trong giang hồ đây?

“Ôi…”

“Từ khi gặp Liễu Vân Nhi, sao cảm giác đời người tràn đầy bi kịch vậy.” Lâm Phàm thở dài, yên lặng bước trên con đường đến trường học.



Thư viện bộ môn Vật lý, Lâm Phàm nằm liệt như chết trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

“Sao vậy? Hình như cậu bị bệnh à?” Liễu Chung Đào mới đi làm, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Lâm Phàm, phát hiện trạng thái của anh có chút vấn đề, như mắc phải bệnh nặng, mặt đầy quan tâm hỏi: “Hay cậu đến phòng y tế trường khám qua đi? Tôi cảm giác cậu bị bệnh không nhẹ.”

Lại chẳng! Lên xe của Liễu Vân Nhi, không chết cũng tàn phế!

“Chú này… Cháu nói ra chú đừng cười cháu nhé.” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: “Cháu ngồi xe nên nôn.”

“…”

“Bình thường mà. Chú ngồi xong cũng buồn nôn.” Liễu Chung Đào nghiêm túc nói: “Cái này có gì mà ghê gớm.”

“Không không không! Tuyệt đối không giống nhau!” Lâm Phàm vội vàng nói: “Cách cháu nôn với cách chú nôn không giống nhau.”

Liễu Chung Đào không nói gì, giờ phút này ông nhớ lại lúc mình ngồi xe của con gái, cái loại cảm giác chấn động lòng người đó, lập tức không rét mà run, sau đó gật đầu nói: “Quả thực. . . Có thể cách chúng ta nôn không giống nhau.”

“Vậy cháu nghỉ ngơi cho khỏe đi, dù sao buổi sáng sẽ không có ai đến.” Liễu Chung Đào cười một tiếng, cầm túi công vụ đi về trước mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, quay lại nói với Lâm Phàm: “Gần đây trường học có hai chỗ nội bộ, chú tranh thủ giúp cháu một chỗ nhé?”

“Bỏ đi… Cháu không phải là người có tham vọng lớn, chỉ muốn ăn nằm chờ chết từng ngày, để cơ hội cho những bạn trẻ biết nỗ lực khác sẽ tốt hơn.” Lâm Phàm lắc đầu, tiếp tục nằm liệt.

Nhìn Lâm Phàm đang tê liệt, Liễu Chung Đào giận mà không có chỗ phát tiết, ông vô cùng vừa ý người trẻ tuổi này, thậm chí còn muốn để anh làm con rể mình. Nhưng mà trên người anh có thái độ không tranh với đời, khiến ông rất không thích.

Không có chút sức mạnh đấu tranh mà tuổi trẻ nên có, ngược lại giống như một ông già tám mươi tuổi. sống từng ngày một.

“Kệ cháu.” Liễu Chung Đào nghiêm túc nói: “Chú sẽ trực tiếp báo danh cho cháu.”



“Ơ?” Lâm Phàm sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.

“Đừng mà!”

“Cháu chuẩn bị cho buổi phỏng vấn một chút.” Liễu Chung Đào tức giận nói: “Cơ hội lần này khó mà có lại, hãy nắm bắt thật tốt, lần sau không biết lúc nào mới có chỗ trống nữa đâu.”

Nói xong, Liễu Chung Đào liền rời đi.

Lâm Phàm ngây ngẩn một lúc, yên lặng đón nhận sự thật hơi cứng nhắc này.

Đẹp trai thì đi tới bất kỳ chỗ nào cũng chói mắt.

“Tiểu Lâm? Sao sắc mặt kém thế?” Một người đàn ông lịch sự đeo kính đi tới, anh ta tên Điền Hải… Cũng là nhân viên chính thức của thư viện, nhưng mà Lâm Phàm rất ít nói chuyện với anh ta, chỉ biết đến sự tồn tại của nhau, thật ra thì nhân viên làm việc trong thư viện không nhiều, cộng thêm dì lao công và Chung Đào, tổng công là năm người.

“Ôi… Đừng nói nữa! Ngồi xe nên buồn nôn.” Lâm Phàm thở dài: “Anh Điền… Hỏi anh một chuyện, anh cảm thấy một người phụ nữ lạnh lùng như băng, sau khi tan chảy… Sẽ xuất hiện tình trạng gì vậy?”

Điền Hải suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nếu như trên phương diện môi trường học, băng tan trên diện rộng sẽ khiến mực nước biển dâng lên, loài người sẽ gặp phải tai họa rất lớn.”

“…”

Lâm Phàm không biết phải làm sao để biểu đạt tâm tình lúc này, hay đây chính là hỏi một đằng trả lời một nẻo trong truyền thuyết sao.

“Tiểu Lâm?”

“Hả?”

“Sao sắc mặt kém vậy?” Vương Phương Phương cũng tới chỗ làm, đi qua chỗ ngồi của Lâm Phàm, phát hiện sắc mặt anh nhợt nhạt, nói: “Nếu bị bệnh thì phải đi khám bác sĩ, chớ có tự mình chịu đựng.”

Nói xong, cô ta nhìn Điền Hải một cái, trực tiếp rời đi.

Lâm Phàm nhìn Vương Phương Phương, ngẩng đầu định tiếp tục tán gẫu với Điền Hải, đột nhiên phát hiện Điền Hải vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vương Phương Phương. Ánh mắt kia có một loại bi thương không nói ra được và không biết làm sao.

Hai người này, hình như có tâm sự.

Dịch : NLy

Phong Thuỷ Teams

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương