Lão Bà Ta Là Học Bá ( Dịch)
-
Chương 11: Bị Tủ Lạnh Đánh Rồi
Thật ra thì người có thể thi vào ngành vật lí của trường đại học này thì thành tích của từng người cũng không tệ lắm, chẳng qua so với với các ngành vật lí của các trường nổi tiếng thì kém khoảng 2 cấp bậc mà thôi, tuy vậy cũng là đã khá giỏi rồi… ngay cả Lương Húc Siêu là người ở hàng gần cuối cùng cũng đã xếp vào hàng khá giỏi khi còn học sinh rồi.
Mà đặc điểm lớn nhất của những người thuộc hàng ngũ này là vô cùng cố gắng… cho dù không có 1% thiên phú kia, chỉ dựa vào 99% cố gắng thì họ cũng có thể đạt được thành công.
Đáng tiếc
Ở cái ngành vật lý này họ chỉ muốn 1% còn lại.
Tuy thời kỳ bây giờ tương đối dễ hiểu hơn thời kỳ kỷ nguyên Newton với kỷ nguyên điện từ, bởi vì thời kỳ này vật lý là để hiểu các loại hiện tượng, chỉ cần tốn thời gian là có thể hiểu được, còn khi ở kỷ nguyên Planck, tư duy về vật lý xảy ra bước nhảy vọt mới, nên lúc đó ở ngành vật lý yêu cầu cả chỉ số thông minh và thiên phú.
Nếu như người khác không có 1% thiên phú kia, cho dù bỏ ra 99% cố gắng thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Đa số học sinh ở lớp này, chính là những học sinh không có thiên phú mà trời xui đất khiến hay bố mẹ bắt học chọn ngành này, sau đó sinh hoạt ở trong bóng tối hằng ngày với những kiến thức không thể nào hiểu nổi nên khi đưa ra một câu hỏi chí mạng thì tất cả chắc chắn sẽ toang.
Thật ra thì trước khi Liễu Vân Nhi tới, nàng cũng đã biết trước là toàn quân sẽ bị diệt, nền tảng kiến thức kém đến nổi còn thua cả tên khốn đối diện trước cửa phòng mình.
Đối mặt loại tình huống này, Liễu Vân Nhi lựa chọn một chiến thuật rất áp đảo, đó là khiêu chiến cả lớp rồi đánh vỡ lòng tin của bọn họ, khiến cho bọn họ nhận rõ ràng hiện thực của mình, chỉ có như thế mới có thể xây dựng lại nền tảng kiến thức kiên cố hơn được.
Vốn kế hoạch rất hoàn mỹ nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
"Lấy tới đây!" Liễu Vân Nhi nói mà không lộ ra biểu cảm gì.
"Được.. "
" Được rồi." Lương Húc Siêu luống cuống lấy ra một tờ giấy, trên đó có ghi lại quy trình giải đề, dưới ánh mắt soi mói của các bạn cùng lớp, Lương Húc Siêu dè đặt chạy tới trước mặt đưa tờ giấy ghi đầy lời giải đề cho Liễu giáo sư của mình, ngay sau đó lại chạy về lại chỗ ngồi của mình.
Liễu Vân Nhi cầm lên tờ giấy, lia mắt nhẹ một chút, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên khi cậu sinh viên này lại dùng tới 2 cách giải, để tính giá trị kỳ vọng động lượng và động năng của hạt tự do.
Cách thứ nhất là sử dụng công thức hàm số lượng giác, mà cách thứ 2 là sử dụng biến đổi Fourier để giải.
Cũng được đấy!
Không nghĩ tới trong lớp này còn giấu rồng phượng.
Nhưng…
Khi Liễu Vân Nhi đọc kỹ cách giải đề thì lại phát hiện trong đó có rất nhiều mánh khoé.
"Aiz!"
"Húc Siêu cái đó có đáng tin không?" Một nam sinh ngồi cạnh Lương Húc Siêu dè đặt hỏi "Cậu ấy đâu ra cái đó thế?"
"Tớ cũng không biết nữa thôi thì cứ chữa ngựa chết thành ngựa sống đi." Lương Húc Siêu thở dài, mặt đầy khổ sở nói "Dù sao thì cũng chết, không bằng thử 1 lần!"
Thử một lần?
Vấn đề ở đây là thử một lần sao? Nếu cái này cũng không được thì mọi người toang rồi.
Nhưng mà…
Tình huống hình như đảo chiều rồi.
Liễu Vân Nhi sau khi nhìn xong toàn bộ quá trình giải đề, trầm mặc lâu rồi lạnh lùng nói "Các cô cậu tạm thời bảo toàn được điểm số của mình, bây giờ bắt đầu vào học!"
Ồ?
Tình huống gì thế này?
Sơn Trùng Thuỷ Phục Nghi Vô Lộ, Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn.(trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du… tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. (kiểu đang trong tuyệt lộ giữa rừng xanh nước thẳm thì lại thấy bóng liễu tươi tắn trước đầu làng.))
Điểm số không toang nữa rồi!
Toàn bộ học sinh trong lớp quay đầu nhìn vào Lương Húc Siêu, trong ánh mắt của họ tràn đầy sự sùng kính với vị anh hùng này.
Cái gì là anh hùng?
Đây mới chính là anh hùng!
Lương Húc Siêu vào lúc cả lớp nguy nan nhất, dũng cảm đứng dậy, thay đổi cục diện vốn đã lửa xém lông mày, tuy ở trong lớp hắn cũng không xuất chúng cho lắm, nhiều khi còn là nhân vật vô hình, nhưng vào giờ phút này hắn chính là chúa cứu thế, là chiếc thuyền Noah của cả lớp.
Mặc dù giáo sư này chỉ mới tới, cho người khác cảm giác khó gần, nhưng giờ học của cô ấy cũng không tệ, giảng giải vô cùng chi tiết và cặn kẽ, chưa kịp hiểu thì,… tiết học kết thúc rồi.
"Cậu!"
"Tới phòng làm việc của tôi một chút." Liễu Vân Nhi chỉ chỉ Lương Húc Siêu ngồi ở trong góc, nói một cách bình thường.
Lương Húc Siêu đột nhiên bị chỉ mặt, tí nữa là bị doạ đến tiểu ra quần, không tự chủ được mà rụt đầu lại, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi vận mệnh được, lặng lẽ bước sau lưng Liễu Vân Nhi, mà những bạn học ở trong lớp thì dùng ánh mắt buồn bã nhìn hắn,… anh hùng cứu vớt thế giới biến mất ở xa dần…
Cạch,..
Lương Húc Siêu đứng trước mặt Liễu Vân Nhi, tâm tình bắt đầu hoảng loạn, từ lúc bước vào phòng làm việc đến bây giờ đã qua năm phút, nhưng trong 5 phút này, Liễu Vân Nhi một câu cũng không nói gì với Lương Húc Siêu.
Không biết gì mới là thứ đáng sợ nhất, đợt công kích bằng tinh thần này đã đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của Lương Húc Siêu hoàn toàn.
"Tờ giải này…" Liễu Vân Nhi mới vừa mở miệng thì đã bị cắt ngang.
"Liễu giáo sư!"
"Em thẳng thắn!"
"Tờ giải đề này không phải do em làm, nó là do một người họ Lâm, cậu ta giải giúp em, còn từ đó mà lừa gạt em không ít tiền." Lương Húc Siêu dè đặt nói "Nhưng tên gì thì em không thể nói được, giáo sư tự điều tra đi, tóm lại hắn là người trong khoa vật lý của chúng ta."
Họ Lâm?
Trong đầu Liễu Vân Nhi hiện ra hình ảnh một người con trai vô cùng ti tiện.
Lâm Phàm (〃` 3′〃 )
Lâm Phàm không sai, chính là ta!
Nhất thời…
Liễu Vân Nhi bị hình ảnh gợi nhớ trong đầu mình làm điên lên, tiện nhân kia tại sao lại đối nghịch mình khắp nơi? Tại sao? Tại sao!
"Cậu trở về đi!"
"Chuyện này không được nói với bất kỳ ai, nếu không thì trong môn này cậu được 0 điểm." Liễu Vân Nhi xạm mặt lại nói.
"Được rồi!"
"Liễu giáo sư, thực ra em là người rất nghiêm khắc!" Lương Húc Siêu nghiêm túc nói "Đánh chết em cũng không nói!"
Cùng lúc đó.
Ở trong thư viện.
Lâm Phàm đang nằm ở trên ghế đọc tạp chí phổ cập khoa học, đột nhiên hắn cảm giác lạnh cả người, cả người không khỏi run lên, tay thả xuống quyển tạp chí rồi nhìn xung quanh khắp nơi, ở xung quanh không có bất kỳ ai, thế thì loại cảm giác này ở đâu ra.
"Có thể là do ảo giác rồi!"
"Đọc sách đọc sách!"
Một ngày buồn tẻ bình thường lại trôi qua.
Lâm Phàm bước xuống xe buýt, bước thật nhanh vào cửa lớn, sau đó ở góc cầu thang lầu 3 thì nhìn thấy đầu tủ lạnh đang đứng lù lù ở trong đó.
"Làm gì vậy?"
"Lén lén lút lút, tính ăn trộm sao." Lâm Phàm cũng chưa biết tai vạ sắp đến, cười ha hả bước tới, móc chìa khoá trong túi ra, lúc chuẩn bị mở cửa thì nhận được một lực lôi không thể chống đỡ.
Ngay sau đó,..
Lâm Phàm 'uỳnh ' một tiếng, sau lưng dựa vào trên vách tường, trước ngực là một cái túi xách của phụ nữ, mà mặt kia của túi xách là một cái tay nhỏ nhắn đang tác dụng lực vào, nói cách khác Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi tiếp xúc cơ thể với nhau, ở giữa chỉ có một cái túi xách.
Vãi beep!
Ta bị đầu tủ lạnh đánh rồi hả? !
Lâm Phàm có chút không hiểu nổi mình sống 2 đời rồi, qua thế giới thứ 2 , bị đầu tủ lạnh khi dễ thì cũng thôi đi, giờ còn bị đầu tủ lạnh đánh!
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
Phong Thuỷ Team
Mà đặc điểm lớn nhất của những người thuộc hàng ngũ này là vô cùng cố gắng… cho dù không có 1% thiên phú kia, chỉ dựa vào 99% cố gắng thì họ cũng có thể đạt được thành công.
Đáng tiếc
Ở cái ngành vật lý này họ chỉ muốn 1% còn lại.
Tuy thời kỳ bây giờ tương đối dễ hiểu hơn thời kỳ kỷ nguyên Newton với kỷ nguyên điện từ, bởi vì thời kỳ này vật lý là để hiểu các loại hiện tượng, chỉ cần tốn thời gian là có thể hiểu được, còn khi ở kỷ nguyên Planck, tư duy về vật lý xảy ra bước nhảy vọt mới, nên lúc đó ở ngành vật lý yêu cầu cả chỉ số thông minh và thiên phú.
Nếu như người khác không có 1% thiên phú kia, cho dù bỏ ra 99% cố gắng thì cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Đa số học sinh ở lớp này, chính là những học sinh không có thiên phú mà trời xui đất khiến hay bố mẹ bắt học chọn ngành này, sau đó sinh hoạt ở trong bóng tối hằng ngày với những kiến thức không thể nào hiểu nổi nên khi đưa ra một câu hỏi chí mạng thì tất cả chắc chắn sẽ toang.
Thật ra thì trước khi Liễu Vân Nhi tới, nàng cũng đã biết trước là toàn quân sẽ bị diệt, nền tảng kiến thức kém đến nổi còn thua cả tên khốn đối diện trước cửa phòng mình.
Đối mặt loại tình huống này, Liễu Vân Nhi lựa chọn một chiến thuật rất áp đảo, đó là khiêu chiến cả lớp rồi đánh vỡ lòng tin của bọn họ, khiến cho bọn họ nhận rõ ràng hiện thực của mình, chỉ có như thế mới có thể xây dựng lại nền tảng kiến thức kiên cố hơn được.
Vốn kế hoạch rất hoàn mỹ nhưng không ngờ rằng lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
"Lấy tới đây!" Liễu Vân Nhi nói mà không lộ ra biểu cảm gì.
"Được.. "
" Được rồi." Lương Húc Siêu luống cuống lấy ra một tờ giấy, trên đó có ghi lại quy trình giải đề, dưới ánh mắt soi mói của các bạn cùng lớp, Lương Húc Siêu dè đặt chạy tới trước mặt đưa tờ giấy ghi đầy lời giải đề cho Liễu giáo sư của mình, ngay sau đó lại chạy về lại chỗ ngồi của mình.
Liễu Vân Nhi cầm lên tờ giấy, lia mắt nhẹ một chút, đôi mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên khi cậu sinh viên này lại dùng tới 2 cách giải, để tính giá trị kỳ vọng động lượng và động năng của hạt tự do.
Cách thứ nhất là sử dụng công thức hàm số lượng giác, mà cách thứ 2 là sử dụng biến đổi Fourier để giải.
Cũng được đấy!
Không nghĩ tới trong lớp này còn giấu rồng phượng.
Nhưng…
Khi Liễu Vân Nhi đọc kỹ cách giải đề thì lại phát hiện trong đó có rất nhiều mánh khoé.
"Aiz!"
"Húc Siêu cái đó có đáng tin không?" Một nam sinh ngồi cạnh Lương Húc Siêu dè đặt hỏi "Cậu ấy đâu ra cái đó thế?"
"Tớ cũng không biết nữa thôi thì cứ chữa ngựa chết thành ngựa sống đi." Lương Húc Siêu thở dài, mặt đầy khổ sở nói "Dù sao thì cũng chết, không bằng thử 1 lần!"
Thử một lần?
Vấn đề ở đây là thử một lần sao? Nếu cái này cũng không được thì mọi người toang rồi.
Nhưng mà…
Tình huống hình như đảo chiều rồi.
Liễu Vân Nhi sau khi nhìn xong toàn bộ quá trình giải đề, trầm mặc lâu rồi lạnh lùng nói "Các cô cậu tạm thời bảo toàn được điểm số của mình, bây giờ bắt đầu vào học!"
Ồ?
Tình huống gì thế này?
Sơn Trùng Thuỷ Phục Nghi Vô Lộ, Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn.(trong bài thơ Du Sơn Tây Thôn của Lục Du… tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. (kiểu đang trong tuyệt lộ giữa rừng xanh nước thẳm thì lại thấy bóng liễu tươi tắn trước đầu làng.))
Điểm số không toang nữa rồi!
Toàn bộ học sinh trong lớp quay đầu nhìn vào Lương Húc Siêu, trong ánh mắt của họ tràn đầy sự sùng kính với vị anh hùng này.
Cái gì là anh hùng?
Đây mới chính là anh hùng!
Lương Húc Siêu vào lúc cả lớp nguy nan nhất, dũng cảm đứng dậy, thay đổi cục diện vốn đã lửa xém lông mày, tuy ở trong lớp hắn cũng không xuất chúng cho lắm, nhiều khi còn là nhân vật vô hình, nhưng vào giờ phút này hắn chính là chúa cứu thế, là chiếc thuyền Noah của cả lớp.
Mặc dù giáo sư này chỉ mới tới, cho người khác cảm giác khó gần, nhưng giờ học của cô ấy cũng không tệ, giảng giải vô cùng chi tiết và cặn kẽ, chưa kịp hiểu thì,… tiết học kết thúc rồi.
"Cậu!"
"Tới phòng làm việc của tôi một chút." Liễu Vân Nhi chỉ chỉ Lương Húc Siêu ngồi ở trong góc, nói một cách bình thường.
Lương Húc Siêu đột nhiên bị chỉ mặt, tí nữa là bị doạ đến tiểu ra quần, không tự chủ được mà rụt đầu lại, nhưng hắn vẫn không có cách nào thoát khỏi vận mệnh được, lặng lẽ bước sau lưng Liễu Vân Nhi, mà những bạn học ở trong lớp thì dùng ánh mắt buồn bã nhìn hắn,… anh hùng cứu vớt thế giới biến mất ở xa dần…
Cạch,..
Lương Húc Siêu đứng trước mặt Liễu Vân Nhi, tâm tình bắt đầu hoảng loạn, từ lúc bước vào phòng làm việc đến bây giờ đã qua năm phút, nhưng trong 5 phút này, Liễu Vân Nhi một câu cũng không nói gì với Lương Húc Siêu.
Không biết gì mới là thứ đáng sợ nhất, đợt công kích bằng tinh thần này đã đánh vỡ phòng tuyến tâm lý của Lương Húc Siêu hoàn toàn.
"Tờ giải này…" Liễu Vân Nhi mới vừa mở miệng thì đã bị cắt ngang.
"Liễu giáo sư!"
"Em thẳng thắn!"
"Tờ giải đề này không phải do em làm, nó là do một người họ Lâm, cậu ta giải giúp em, còn từ đó mà lừa gạt em không ít tiền." Lương Húc Siêu dè đặt nói "Nhưng tên gì thì em không thể nói được, giáo sư tự điều tra đi, tóm lại hắn là người trong khoa vật lý của chúng ta."
Họ Lâm?
Trong đầu Liễu Vân Nhi hiện ra hình ảnh một người con trai vô cùng ti tiện.
Lâm Phàm (〃` 3′〃 )
Lâm Phàm không sai, chính là ta!
Nhất thời…
Liễu Vân Nhi bị hình ảnh gợi nhớ trong đầu mình làm điên lên, tiện nhân kia tại sao lại đối nghịch mình khắp nơi? Tại sao? Tại sao!
"Cậu trở về đi!"
"Chuyện này không được nói với bất kỳ ai, nếu không thì trong môn này cậu được 0 điểm." Liễu Vân Nhi xạm mặt lại nói.
"Được rồi!"
"Liễu giáo sư, thực ra em là người rất nghiêm khắc!" Lương Húc Siêu nghiêm túc nói "Đánh chết em cũng không nói!"
Cùng lúc đó.
Ở trong thư viện.
Lâm Phàm đang nằm ở trên ghế đọc tạp chí phổ cập khoa học, đột nhiên hắn cảm giác lạnh cả người, cả người không khỏi run lên, tay thả xuống quyển tạp chí rồi nhìn xung quanh khắp nơi, ở xung quanh không có bất kỳ ai, thế thì loại cảm giác này ở đâu ra.
"Có thể là do ảo giác rồi!"
"Đọc sách đọc sách!"
Một ngày buồn tẻ bình thường lại trôi qua.
Lâm Phàm bước xuống xe buýt, bước thật nhanh vào cửa lớn, sau đó ở góc cầu thang lầu 3 thì nhìn thấy đầu tủ lạnh đang đứng lù lù ở trong đó.
"Làm gì vậy?"
"Lén lén lút lút, tính ăn trộm sao." Lâm Phàm cũng chưa biết tai vạ sắp đến, cười ha hả bước tới, móc chìa khoá trong túi ra, lúc chuẩn bị mở cửa thì nhận được một lực lôi không thể chống đỡ.
Ngay sau đó,..
Lâm Phàm 'uỳnh ' một tiếng, sau lưng dựa vào trên vách tường, trước ngực là một cái túi xách của phụ nữ, mà mặt kia của túi xách là một cái tay nhỏ nhắn đang tác dụng lực vào, nói cách khác Lâm Phàm và Liễu Vân Nhi tiếp xúc cơ thể với nhau, ở giữa chỉ có một cái túi xách.
Vãi beep!
Ta bị đầu tủ lạnh đánh rồi hả? !
Lâm Phàm có chút không hiểu nổi mình sống 2 đời rồi, qua thế giới thứ 2 , bị đầu tủ lạnh khi dễ thì cũng thôi đi, giờ còn bị đầu tủ lạnh đánh!
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
Phong Thuỷ Team
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook