Đương nhiên, chuyện đã cách đây hơn một năm, bách tính lúc trước trốn về phía nam đã có không ít người chết giữa đường, cũng có không ít người đã có chỗ an thân mới ở thành thị phía nam.

Vì vậy cho dù chiến tranh có kết thúc, đoán chừng người trở về còn không bằng một nửa lúc trước, Tống Diệp cũng không biết, những thôn dân ban đầu ở thôn Thu Ngữ có thể còn bao nhiêu người trở về.

Chỉ là, người trở về nhìn thấy bộ dạng toang hoang này của thôn Thu Ngữ, có lẽ sau cùng vẫn sẽ rời khỏi.

Lúc này, có một đám lính đào ngũ khá đông của Yên quốc tiến vào thôn Thu Ngữ, Tống Diệp đánh giá, đám lính đào ngũ này khoảng chừng hai mươi người.

Áo giáp trên người mỗi tên lính đều có tổn hại, nhưng trên tay vẫn còn binh khí.

Tống Diệp có loại dự cảm không tốt, bình thường những toán lính đào ngũ nhỏ như vậy cuối cùng đều sẽ trẻ thành thổ phỉ giết người cướp của.

Quả nhiên, đám lính đào ngũ này tiến thẳng đến quán trà của hắn.

Dù sao, trăm dặm quanh nơi này, cũng chỉ còn mỗi một nhà nhân dân nghiêm chỉnh là nhà Tống Diệp, tất nhiên là đã trở thành mục tiêu tốt nhất của đám đào ngũ này.

Tống Nhan thấy dáng vẻ hung thần ác sát của đám người này liền có chút sợ hãi núp ở phía sau Tống Diệp.

Bên trong đám đào ngũ có một tên đại ca cầm đầu lưng hùm vai gấu, quát Tống Diệp: "Tiểu tử, lấy tất cả đồ ngon của sạp hàng nhà ngươi ra đây, chiêu đãi bọn ta!"

Khó được bắt gặp một quán hàng còn đang kinh doanh, tất nhiên bọn chúng ăn no uống đủ trước rồi mới đến chuyện ăn cướp.

Tống Diệp lại ung dung nói: "Quán nhà nhỏ của chúng ta không có gì để ăn, cũng chỉ có nước trà, một bát trà ba đồng!"

Tên đại ca cầm đầu cười nói: "Ngươi còn muốn kiếm tiền của bọn ta? Ha ha ha ha!"

Đám lính đào ngũ bên cạnh hắn cũng bắt đầu cười ha hả theo.

Sau khi cười được một lúc tên đại ca cầm đầu lại đổi sang vẻ mặt hung ác, tay cầm đại đao trực tiếp nện lên bàn, hung ác nói với Tống Diệp: "Tiểu tử thối, nếu không muốn chết thì đừng nói nhảm nhiều như vậy, mau mau bưng đồ ăn lên, nếu hầu hạ bọn ta hài lòng, không chừng có thể lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi!"

Tống Diệp hơi mỉm cười: "Đây là ngươi lộ ra dao găm trước, còn nói lời đe dọa với ta, tính mệnh của ta và muội muội ta bị uy hiếp, vậy hành động tiếp theo của ta chính là tự vệ, cho dù là ở hiện thế, ta cũng là vô tội!"

Tên đại ca cầm đầu không hiểu cái gì, gì mà "tự vệ" rồi còn "hiện thế".

Nhưng rất nhanh, đầu óc hắn liền trống rỗng, không cần phải suy nghĩ mấy vấn đề này, bởi vì hắn đã chết, một quyền đấm thẳng bình thường của Tống Diệp đã đánh bay đầu hắn.

Cũng chỉ trong chớp mắt, toàn bộ hai mươi ba kẻ đào ngũ ở đây đều chết trong tay Tống Diệp.

Giết những kẻ này, Tống Diệp căn bản không cần thiết phải lấy ra kiếm sát tân thủ của hắn, càng không cần dùng đến kỹ năng.

HP tăng đồng nghĩa tăng tất cả năng lực của cơ thể Tống Diệp, bao gồm cả tốc độ, sức mạnh và lực bạo phát.

Vì vậy mà Tống Diệp giết hai mươi ba kẻ đào binh này cũng chỉ trong chớp mắt, không dùng tới một phần ba giây, sau khi giết xong, hắn còn kịp thời bịt mắt Tống Nhan, không để cô nhóc nhìn thấy một màn máu tanh này.

Bởi vì, tốc độ Tống Diệp thực sự quá nhanh, Tống Nhan còn chưa nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra thì Tống Diệp đã che mắt nàng lại.

Cùng lúc đó, giết những tên đào ngũ này, Tống Diệp cũng nhận được kinh nghiệm.

"Ting! Người chơi giết chết một tên lính đào ngũ Yên quốc, kinh nghiệm + 2."

"Ting! Người chơi giết chết một tên lính đào ngũ Yên quốc, kinh nghiệm + 2."

"Ting! Người chơi giết chết một tên lính đào ngũ Yên quốc, kinh nghiệm + 2."

...

Vì bây giờ cấp độ của Tống Diệp đã đạt 68, nên giết một tên đào ngũ bình thường của Yên quốc cũng chỉ có chút ít 2 điểm kinh nghiệm, nhưng mà có ít còn hơn không.

Tống Diệp vẫn che mắt Tống Nhan, ôm cô nhóc trở về sân sau, sau đó đặt trên lưng con dê răng kiếm giáp đen.

Con dê răng kiếm giáp đen này là lúc trước Tần Huyền Khê để lại, Tống Diệp vẫn luôn không nỡ làm thịt nó.

Hiện giờ, pháp lực gian cầm Tần Huyền Khê để lại trên người con dê đã biến mất rồi, có thể nói con dê này đã khôi phục yêu lực, nhưng dù sao nó cũng đã từng bị thuần hóa, hơn nữa bản tính khá ngoan ngoãn, rất nhanh đã nhận Tống Diệp làm chủ nhân mới, hơn nữa chung sống với Tống Nhan cũng rất tốt.

Sở dĩ Tống Diệp vẫn không làm thịt con dê này, chính là muốn cho nó làm bạn với Tống Nhan.

Mà cái tiểu đồng bọn khác của Tống Nhan chính là tiểu hắc thụ yêu sủng của Tống Diệp.

Tiểu hắc thụ cùng Tống Nhan tuy không nói chuyện, nhưng đều có thể nghe hiểu tiếng người.

Sau khi Tống Diệp đặt Tống Nhan lên trên lưng dê, liền dặn dò tiểu hắc thụ: "Hắc Tử, để ý Tống Nhan, đừng để cô nhóc té xuống nhé!"

Thân tiểu hắc thụ hơi cong xuống, giống như gật đầu với Tống Diệp, đối với phương diện chăm sóc Tống Nhan, nó đã rất có kinh nghiệm, nếu như Tống Nhan ngồi không vững trên lưng dê, lúc sắp rơi xuống, nó sẽ đưa cành cây tới nâng đỡ thân thể cô nhóc.

Vì vậy mà chuyện Tống Diệp đưa một cô nhóc ba tuổi như Tống Nhan cho một cái cây chăm sóc không phải là tâm hắn lớn, mà là cái cây này thật sự rất đáng tin!

Sau đó, Tống Diệp liền trở lại quán trà, chuẩn bị thanh lý hiện trường hắn giết người.

Loại chuyện hủy thi diệt tích như vậy đã không phải lần đầu Tống Diệp làm, giống như trước, hắn định gom hai mươi ba cái xác này thành một đống, sau đó châm lửa đốt toàn bộ.

Nhưng lúc hắn vừa mới gom gọn lại thì ở cửa thôn liền truyền đến tiếng vó ngựa ngày càng gần.

Hỏng bét rồi, lần này bị người ta bắt tại chỗ rồi.

Có điều, trong nháy mắt, hắn đã nghĩ ra được cớ giải thích tất cả những thứ này rồi.

Chỉ thấy nữ nhân cưỡi trên lưng ngựa mặc một bộ chiến giáp màu đỏ, tư thế hiên ngang, hai tay nắm cương ngựa, bên hông treo một thanh trường kiếm.

Nàng không mang mũ giáp, mái tóc đen dài được một sợi dây buộc ở sau gáy, áo giáp nặng nề lại không che giấu được dáng vẻ nhu mì xinh đẹp của nàng.

Mặt nàng như ngân bạc, lông mày thu thùy, trên mặt không tô phấn son, nhưng đôi môi lại hơi ửng hồng, dưới ánh nắng lóa mắt, khuôn mặt tinh xảo của nàng giống như một tác phẩm điêu khắc đẹp nhất mà tạo hóa tạo nên.

Tống Diệp theo bản nàng liền dùng chức nàng thăm dò cảnh giới để dò xét vị nữ nhân mặc áo giáp đỏ này.

Vừa có thể tra tu vi, vừa có thể biết tục danh của nàng.

[Lý Tú Linh] : Phá Không cảnh tầng chín.

Tống Diệp cảm thấy vô cùng bất ngờ, hắn không ngờ được, vị trưởng công chúa Ly quốc Lý Tú Linh mà hắn cùng Trương Tử Huyên nhắc tới ba tháng trước, bây giờ lại một người một ngựa xuất hiện ở đây.

Theo Trương Tử Huyên nói, Lý Tú Linh này chính là nguyên soái của đại quân Ly quốc, giờ dù cho chiến tranh đã kết thúc, Lý Tú Linh nàng thân là chủ soái toàn quân, không ở trong quân doanh của mình chủ trì đại cục, sao lại một mình chạy tới nơi này?"

Chẳng lẽ là vì truy sát quân đào ngũ?!

Cũng rất nhanh Lý Tú Linh đã chú ý tới một đống xác chết quân đào ngũ Yên quốc ở trước người Tống Diệp, lông mày nàng chợt nhíu lại, nhưng khi nàng dò xét đến trên người Tống Diệp lại không hề có dấu vết tu vi gì, chỉ là một người bình thường, lông mày đang nhăn mới giãn ra.

Xem ra không phải nam tử trẻ tuổi này giết chết đám quân đào ngũ mà là có người khác, nam tử trẻ tuổi này chỉ là đang xử lý xác chết thôi!

Nghĩ vậy, nàng liền cưỡi ngựa đến trước mặt Tống Diệp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương