Hơn ba trăm năm qua, Tần Huyền Khê vẫn chưa từ chỏ chuyện tìm kiếm tung tích Địch Tiên Chung Lỗi.

Nàng từng thử hết tất cẩ cách tìm chân tướng cái chết của Tửu Tiên, nhưng sau cùng đều không có kết quả.

Cho nên Chung Lỗi liền trở thành một đầu mối cuối cùng về cái chết của Tửu Tiên.

Bây giờ, môn đồ của nàng truyền đến tin tức, nói là phát hiện giữa vực U Minh phát hiện tin tức của Chung Lỗi, nàng tất nhiên phải đích thân đi một chuyến rồi.

Đến mức ngay cả vấn đề sắp xếp cho nữ hài Tô Nhan nàng cũng không có thời gian, liền để cô nhóc tạm thời sống cùng tiểu tử Tống Diệp này vậy.

Hơn nữa, Tô Nhan cũng rất ưa thích Tống Diệp, đây cũng là lựa chọn của bản thân cô nhóc.

Có điều, dù sao Tần Huyền Khê đã từng đồng ý với mẫu thân cô nhóc sẽ thu cô nhóc làm đồ đệ, dùng thời gian ba mươi năm dốc lòng dạy bảo, tuy nhiên vì trên người cô nhóc mang Vạn Đạo Tiên Mang Thể, không cách nào trở thành đệ tử Ma môn, nhưng Tần Huyền Khê thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho cô nhóc trong ba mươi năm này đã.

Sau đó, Tần Huyền Khê liền âm thầm bố trí một ‘Huyền giới ấn ký’ trong cơ thể Tô Nhan.

Như vậy, một khi Tô Nhan gặp nguy hiểm, mạng sống như treo trên sợi tóc, Huyền giới ấn ký sẽ kích phát, cô nhóc sẽ tự động được truyền tống vào Huyền Giới lĩnh vực của Tần Huyền Khê, có thể bảo toàn tánh mạng.

Như thế, dù cô nhóc có sinh sống với một kẻ bình thường không có bản lãnh gì như Tống Diệp cũng có thể không nguy hiểm đến tính mạng.

Có điều, Tần Huyền Khê không khỏi lại nghĩ tới một vấn đề khác, nàng có nên cho cả Tống Diệp một cái Huyền giới ấn ký, bảo hộ luôn cả an toàn tính mệnh cho Tống Diệp không?

Huyền giới ấn ký , có thể cùng tồn tại ba cái, trước mắt Tần Huyền Khê đã dùng hai cái, theo lý mà nói, nàng có thể dùng Huyền giới ấn ký cuối cùng trên người Tống Diệp.

Vậy thì lúc tên "Tiểu phu quân” Tống Diệp trên danh nghĩa của nàng gặp phải nguy hiểm tính mạng cũng có thể được truyền tống vào Huyền Giới lĩnh vực của nàng, có thể bảo vệ an toàn tánh mạng nhất thời.

Nhưng, cuối cùng nàng vẫn không làm vậy, nàng cảm thấy mình không nên quan tâm an toàn tính mạng của một phàm nhân như Tống Diệp.

Thêm nữa, thọ mệnh phàm nhân không hơn trăm năm, chết sớm hay muộn cũng bất quá là chênh lệch mấy chục năm thôi.

Tần Huyền Khê cảm thấy, trong lúc lơ đãng nàng đã bắt đầu quan tâm tới vấn đề an toàn tính mạng của Tống Diệp, đồng thời do dự mấy giây, chuyện này vốn là rất không nên.

Sự tồn tại của Tống Diệp, chỉ sợ sẽ là một "Kiếp số" trên con đường tu chân đại đạo của nàng, bảo vệ hắn vạn toàn, với nàng lại chẳng có lợi ích gì.

Cuối cùng, Tần Huyền Khê chỉ bố trí "Huyền giới ấn ký" trên người một mình Tô Nhan, sự sống chết của Tống Diệp, Tần Huyền Khê nàng mới không quan tâm. Chỉ riêng chuyện hắn không nghe lời nàng, luôn gọi nàng là "Tiểu nương tử” liền đã đáng chết ngàn lần rồi.

Tần Huyền Khê nhanh chóng đến U Minh gian vực, cũng không có thời gian cân nhắc những vấn đề vụn vặt, đến trễ chỉ sợ Chung Lỗi lại trốn đi khác mất.

Sau đó, Tần Huyền Khê quay người đi vào hậu viện, sau đó hóa thân thành một đoàn hắc ảnh, độn thân mà đi.

Tống Diệp rất nhanh đã phát hiện không nhìn thấy Tần Huyền Khê, quán trà cùng hậu viện nhỏ nhoi liếc một cái liền có thể nhìn hết, không có chỗ để giấu người, tất nhiên nàng không thể chơi trốn tìm gì đó với hắn rồi, có lẽ là lại chạy mất.

Một Ma tôn tu vi đã đạt đến đỉnh phong như nàng, sao Tống Diệp có thể ngăn được nàng muốn đi hay ở chứ.

Nhưng vấn đề là, lần trước khi nàng tự rời khỏi lại là rất thẳng thắn, nhưng lần này nàng đi rồi lại còn vứt cho hắn một cái vướng víu ---- -- -- một nữ oa câm chưa đến ba tuổi.

Tống Diệp cảm thấy, nữ hài câm này nhất định là có một loại quan hệ nào đó với Tần Huyền Khê, ít nhất là do nàng mang tới.

Nhưng tiểu nữ hài này lại có quan hệ gì Tần Huyền Khê?

Đầu tiên loại bỏ quan hệ mẹ con, dù sao rên bức họa gia đình của cô nhóc, nữ nhân kia tuy cũng là một mỹ nhân, nhưng vốn không là cùng một người với Tần Huyền Khê.

Huống hồ, nếu thật sự tiểu nữ hài này là nữ nhi của Tần Huyền Khê, sao Tần Huyền Khê có thể yên tâm bỏ cô nhóc ở chỗ Tống Diệp mà đi chứ.

Hơn nữa, Tống Diệp lại cũng nghe được từ chỗ Đoàn Lăng một số tin tức cơ bản về Tần Huyền Khê.

Trong mắt Đoàn Lăng, Huyền Uyên Ma Tôn Tần Huyền Khê, giới tính nữ, sở thích giết người, là một nữ ma đầu đã sống 300 năm, trong ba trăm năm nay, chưa từng có bất kỳ lời đồn với nam nhân nào.

Nàng tự nhiên không thể lại đột nhiên mọc ra một nữ nhi được.

Ba trăm năm qua, nam nhân có tiếp xúc sâu nhất với Tần Huyền Khê nàng có lẽ chính là chuyện diễn kịch của nàng cùng Tống Diệp, chỉ là việc này vẫn chưa có ai biết thôi.

Cho nên, Tống Diệp cảm thấy, Tần Huyền Khê và tiểu nữ hài này chút quan hệ, nhưng quan hệ cũng không lớn, nếu không nàng cũng sẽ không bàn giao câu nào thì đã vứt nữ hài tại đây mà tự mình rời khỏi.

Trái lại nàng đi rất dứt khoát, nhưng Tống Diệp lại rất nhức đầu.

Chẳng lẽ sau này, hắn thật sự phải sống cùng một nữ hài câm sao? Vừa làm cha lại vừa làm mẹ nàng?

Ngày thường một mình hắn tàm tạm làm nhiệm vụ Tân Thủ thôn, dùng chút bánh hạt vừng phối nước trà, cứ vậy rồi cũng qua.

Hiện tại bên người lại thêm một nữ oa, trách nhiệm trên vai hắn cũng nhiều hơn một phần, cuộc sống cũng phải có sự thay đổi không nhỏ.

Hiện giờ tiểu nữ oa này còn nhỏ, mỗi ngày cũng chỉ cần cho nhóc con ăn no là được, vấn đề cũng không lớn.

Nhưng mấu chốt là, sau khi nhóc con này lớn hơn sẽ phải cho tìm sách dạy học cho cô nhóc, chuyện phiền toái sẽ nhiều thêm.

Đột nhiên, Tống Diệp nhớ tới tấm "Bái thiếp Huyền Thanh cung" kia, tấm bái thiếp là Tô tiên sư kia đã cho hắn một năm trước, hắn không cách nào rời khỏi thôn Thu Ngữ, tấm bái thiếp tự nhiên vẫn vô dụng.

Nếu hắn đã không dùng được tấm bái thiếp, không chừng có thể nhường cho tiểu nữ oa này dùng, đợi nhóc con này lớn thêm chút nữa thì cứ đưa đến Huyền Thanh cung vậy.

Có Huyền Thanh cung bồi dưỡng, hắn sẽ có thể tiết kiệm rất nhiều việc.

Mà lại nếu nhóc con này thật có thể vào làm môn hạ Huyền Thanh cung, thậm chí có thể trở thành đệ tử Tô tiên sư kia, tự nhiên cũng xem như là lối ra rất tốt cho nàng.

Nhưng Huyền Thanh cung từ trước giờ thu môn đồ rất nghiêm ngặt, Tô tiên sư kia thu đồ đệ lại càng thêm nghiêm, dù là trên người cô nhóc có bái thiếp Huyền Thanh cung cũng phải nhìn xem tư chất tu chân của tiểu nữ oa này thế nào, có thể lọt vào mắt Tô tiên sư kia không.

Nhưng đột nhiên, Tống Diệp nghĩ đến một vấn đề tương đối khó giải quyết…nữ hài này là người câm.

Huyền Thanh cung kia thu đệ tử từ trước giờ đều là ngàn dặm mới tìm được một, ví dụ như năm nay, toàn bộ huyện Trừng cũng chỉ thu một người đệ tử là Trương Tử Huyên, bọn họ sẽ nguyện ý thu một người câm nhập môn sao?

Còn về vị tiên sư Tô Tích Thu kia càng là một người yêu tiếng tâm, là một người cực trọng danh dự, có lẽ cũng sẽ không nguyện ý thu một người trời sinh có khiếm khuyết làm đệ tử.

Nhưng bây giờ bắt đầu cân nhắc vấn đề giáo dục tương lai của tiểu nữ hài này dường như cũng quá sớm.

...

Vào đêm, sư phụ của nhóm Đoàn Lăng rốt cục cũng tỉnh, đây đều do viên kia Tỉnh Tửu Đan mà Cố Y Tình lưu lại, nếu không sư phụ của bọn hắn ít nhất phải sáng ngày mai mới có thể tỉnh.

"Chúng ta đến Huyền Thanh cung rồi sao?"

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Cố Hi tỉnh, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

"Sư phụ, còn chưa tới đâu, có điều chúng ta cách Huyền Thanh cung cũng không xa, giờ xuất phát, trước khi trời tối nhất định sẽ đến nơi!” Chu Nông Sơn nói.

Trần Hoài Âm hơi hơi bĩu môi nói: "Nếu không phải sư phụ ngài uống nhiều rượu như vậy, còn ngã từ trên tiên hạc xuống, giờ có lẽ chúng ta đã dùng xong bữa tối ở Huyền Thanh cung rồi!"

Cố Hi bật cười: "Khó trách sau khi ta tỉnh lại, cảm giác đầu đau như vậy, thì ra là uống rượu quá nhiều!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương