Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút
-
Chương 138: 138
Chương 138
Thịnh Kiều về tới Bắc Kinh liền bị Bối Minh Phàm ném đi học lái xe. Cô thi một lần liền qua, chỉ kém một cái khoa tam. Mặc dù cô triển lãm cho thầy giáo thấy cái kỹ năng tăng tốc trong 500m như xe đua rồi phanh gấp một cách vững vàng, nhưng thầy giáo vẫn bảo cô phải luyện tay lái theo đúng lưu trình mới được. Chính là cái loại lái xe như người mới tập, chạy chậm còn hơn xe lửa, tốc độ 20km một giờ, khiến người ta có xúc động muốn bỏ xe mà đi bộ. Lăn lộn suốt một tuần, rốt cuộc tới ngày thi lấy bằng khoa tam. Thịnh Kiều thật sự không muốn phải đi theo thầy giáo luyện lái xe nữa, sốc tinh thần, hăng hái thông qua kỳ thi khoa tam, rồi lại nhẹ nhàng thông qua kỳ thi khoa tứ, lấy được bằng lái xe luôn.
Bằng lái thì có rồi, chỉ chưa có xe. Hai ngày sau đó, cô bắt đầu đi lựa xe. Do thói quen của kiếp trước, cô chọn qua chọn lại, cuối cùng vẫn quyết định mua một chiếc Maserati.
Lúc này, Manh Thương đóng máy. Tài khoản weibo chính thức công bố một tấm hình chụp chung của cả đoàn. Hoắc Hi đứng ngay chính giữa, mặc một bộ đồ cổ trang, khuôn mặt lạnh băng, cả người tỏa ra dáng vẻ của thổ phỉ.
Ngay cả người qua đường đều bị khí chất biến hóa khác biệt này của anh làm cho sợ ngây ra. Không ít quần chúng ăn dưa bình luận, con đường chuyển hình của Hoắc Hi xem ra khá thành công. Kế tiếp chỉ chờ phim điện ảnh lên rạp, lúc đó sẽ biết sâu hay cạn.
Hoắc Hi quay về Bắc Kinh ngay trong ngày hôm đó. Sân bay ở thủ đô từ trong ra ngoài cơ hồ toàn là Hi Quang tới tiếp cơ. Chờ Thịnh Kiều đuổi xong công tác thì đã là buổi tối. Vừa vào xe liền chờ không nổi mà gọi điện cho anh.
Vẫn như cũ, Hoắc Hi tiếp điện thoại rất nhanh.
“Công việc xong rồi à?”
Dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn theo thói quen mà gật đầu.
“Dạ xong rồi. Hoắc Hi~ anh về nhà chưa?”
Người bên kia cười nhẹ.
“Vẫn chưa. Anh đang đợi em ở gara.”
Thịnh Kiều vừa nghe thấy liền ngẩng đầu giục Phương Bạch lái xe mau lên chút.
Về tới tiểu khu, cô lập tức nhảy khỏi xe, đưa mắt nhìn một vòng lại không thấy chiếc xe quen thuộc, đang muốn gọi điện thoại, chiếc Lamborghini màu bạc ở trước mặt cô đột nhiên nhá đèn rồi bóp còi.
Cô theo bản năng ngó qua, nhìn thấy người đang ngồi trong tay lái chính là Hoắc Hi.
Vẫy tay tạm biệt Phương Bạch, cô chạy bay tới, kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ. Nghênh đón cô chính là một nụ hôn dài. Thịnh Kiều bị hôn đến choáng váng, hai tay vòng qua cổ anh, nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Hi~ anh đổi xe sao?”
Hoắc Hi buông cô ra, đưa chìa khóa cho cô.
“Không, mua cho em.”
“!!!”
Hoắc Hi sờ đầu cô.
“Không phải còn nợ em một lần khen thưởng à?”
Đó là chuyện từ thời nào rồi chứ. Cô đã quên. Vậy mà anh còn nhớ rõ.
Hơn nữa, phần thưởng này cũng quá quý trọng đi!
Huhu… đổi cái này thành tiền mặt thì có thể mua được bao nhiêu lần đánh bảng đó.
Cô quả nhiên bắt đầu chú ý tới chuyện quản lý túi tiền của anh.
Thịnh Kiều chần chờ nói.
“Cái này… quá quý…”
“Bạn trai của em rất biết kiếm tiền.”
Cô đưa tay sờ bên này một cái, sờ bên kia một cái, trong lòng vui vui vẻ vẻ. Hoắc Hi mở cửa bước xuống, đổi chỗ ngồi với cô.
“Lái một chút, thử xem cảm xúc thế nào.”
Xe quý như vậy, cao cấp như vậy, cảm xúc đương nhiên là tốt rồi.
Cô mở máy, lái xe khỏi gara, càng lái càng vừa lòng, cuối cùng còn tăng tốc độ, chạy véo tới nhà của Hoắc Hi, hưng phấn nói.
“Về sau, em có thể đưa anh về nhà rồi.”
Hoắc Hi cười cười gật đầu.
Hôm sau, Thịnh Kiều lái chiếc Lamborghini đến công ty, khiến Bối Minh Phàm suýt chút lên cơn đau tim. Bối Minh Phàm xoay quanh chiếc xe, đau đớn nói.
“Bà cô của tôi ơi, hiện tại có tiền cũng không thể xài phung phí như vậy. Nhà còn chưa có mua kìa. Cái xe này đáng giá một ngôi biệt thự đó.”
“Là Hoắc Hi tặng.”
“…”
Được rồi, có bạn trai giàu sụ đúng là ghê gớm.
Điểm thi đại học còn phải đợi một tuần nữa mới công bố. Bối Minh Phàm mỗi ngày đều sầu lo, so với Thịnh Kiều còn khẩn trương hơn. Vào văn phòng liền đưa cho cô thời khóa biểu lịch trình sắp tới.
“Chạy Ra Ngày Mới mùa thứ hai sắp khởi quay. Đợi quay xong tiết mục này thì có lẽ điểm thi đại học sẽ công bố. Vừa vặn, có chuyện cho cô phân tâm sẽ không khẩn trương về điểm thi.”
Thịnh Kiều hỏi.
“Khách quý vẫn là những người cũ sao?”
Bối Minh Phàm gật đầu.
“Ừ, khách quý như cũ. Đợt này tài trợ và đầu tư còn khủng hơn mùa trước. Dù sao mùa trước cũng đại bạo. Cô ráng biểu hiện cho tốt vào.”
Hành trình tiếp theo của Thịnh Kiều cơ bản đều là quay hình cho Chạy Ra Ngày Mới. Bối Minh Phàm giải thích.
“Tổ tiết mục muốn quay xong trong tháng 7. Cho nên một mùa 6 tập sẽ quay liên tục trong 2 tuần, không giống lần trước quay từng tập một.”
Thịnh Kiều líu lưỡi.
“Vậy thì mệt lắm a~”
Bối Minh Phàm rút một chồng kịch bản.
“Cái ngành kiếm tiền nào lại không mệt? Tập trung làm cho tốt, bởi vì sau tháng 7 thì cô phải tiến tổ. Đây, chọn đi, xem thích kịch bản nào.”
“Anh rốt cuộc khi nào mới chịu đổi sang họ Hoàng?”
Bối Minh Phàm cười lạnh.
“Nếu không thừa dịp chuyện tình yêu còn chưa bại lộ mà tích điểm nhân khí, cô đợi bị fan của cậu ta xé banh xác đi.”
“…”
Cô nhận mệnh cầm chồng kịch bản lên đọc. Hai bộ cổ trang hai bộ hiện đại. Cô đều rất thích, cảm giác kịch bản đến tay cô càng lúc càng có chất lượng.
Quay sang hỏi ý kiến của Bối Minh Phàm.
“Anh muốn đề cử bộ nào?”
Bối Minh Phàm cầm một quyển kịch bản ra.
“Nguyện Trục giúp cô mở rộng thị trường khán giả trẻ tuổi. Hiện tại phải đánh vào thị trường khán giả trung niên, tôi xem trọng bộ này.”
Thịnh Kiều cầm kịch bản, là Hồng Ngọc Truyện.
“Hồng Ngọc? Ai vậy? Là Lương Hồng Ngọc à?”
“Bingo! Đây là một bộ đại nữ chủ. Góc kể chuyện rất không tồi. Trong dĩ vãng, thể loại phim lịch sử về Nhạc Phi thì anh ta sẽ là vai nam chính. Nhưng kịch bản này đưa Nhạc Phi xuống hàng vai phụ, chỉ là người giảng giải chuyện xưa của Lương Hồng Ngọc và Hàn Thế Trung. Kịch bản tôi đã đọc qua rồi. Cốt truyện ca ngợi tinh thần dân tộc, đại nghĩa diệt thân rất phù hợp với dòng thị trường chủ lưu hiện nay, khẳng định sẽ bạo. Đoàn đội chế tác có tiêu chuẩn vô cùng cao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó sẽ trở thành tác phẩm tiêu biểu của cô.”
Bối Minh Phàm tính toán tình huống trước mắt cho cô rõ.
“Không Sợ giúp Hoắc Hi cầm cúp thị đế, cho nên có thể tính là tác phẩm tiêu biểu của Hoắc Hi. Nguyện Trục mặc dù là phim nữ chủ nhưng lại là phim tiên hiệp, không thuộc chính thống. Đông Phong Phá thì khỏi phải nhắc tới, một bộ đại nam chủ không liên quan gì tới cô. Cho nên, cô cần một bộ chính kịch đại nữ chủ chân chính để giúp cô ngồi ổn vị trí tứ tiểu hoa đán.”
Thịnh Kiều chấn kinh.
“Tứ tiểu hoa đán? Ai phong?”
“Tôi.”
“???”
“Là chuyện sớm muộn thôi.”
“…”
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn kịch bản, đọc sơ qua phần đại cương và hình tượng nhân vật, phát hiện tính cách của vị Lương Hồng Ngọc này rất thú vị. Bối Minh Phàm là người đại diện biển vàng kim, ánh mắt không sai, nghĩ nghĩ, cầm kịch bản đập vào tay một cái.
“Vậy chọn cái này đi.”
Bối Minh Phàm tươi cười rạng rỡ.
“Tốt. Ngày mai ký hợp đồng. Chờ cô quay xong Chạy Ra Ngày Mới thì tiến tổ.”
Thịnh Kiều gật đầu, cầm kịch bản về nhà.
Lương Hồng Ngọc là một nhân vật lịch sử, nổi tiếng là nữ anh hùng kháng Kim (chống lại người Kim). Các truyền kỳ thoại bản về nàng được xuất bản rất nhiều, nhưng phim truyền hình chân chính làm về nàng thì lại rất ít.
Thịnh Kiều về đến nhà liền lên mạng tra tư liệu, phát hiện các thông tin liên quan cực ít ỏi, ngay cả cái tên Lương Hồng Ngọc này cũng là biệt danh mà tác giả viết thoại bản ngày xưa tự đặt.
Kịch bản Hồng Ngọc Truyện lần này, biên kịch cho Lương Hồng Ngọc một cái tên mới, gọi là Lương Tê, ý nói cả đời không cần phiêu bạc, có thể an ổn định cư. Nhưng cuộc đời của nàng lại hoàn toàn không quan hệ gì với cái chữ Tê này. Cuối cùng nàng chết trận tại tiền tuyến, vang danh sử sách.
Thịnh Kiều đóng máy tính. Hai ngày kế tiếp cơ bản đều ở nhà nghiên cứu kịch bản. Chính kịch không hổ là chính kịch. Bản lĩnh của biên kịch rất thâm hậu, đọc một lát liền khiến cô nhiệt huyết sôi trào, đọc một lát liền khiến cô lệ rơi đầy mặt, trong đầu dần dần hiện ra bóng dáng lạnh thấu xương của vị nữ anh hùng kia.
Trước ngày quay Chạy Ra Ngày Mới, Thịnh Kiều đang ở nhà sắp xếp hành lý thì Hoắc Hi gọi điện thoại tới. Sau khi Hoắc Hi sát thanh bộ Manh Thương thì phải chạy đuổi một loạt hành trình, hôm nay mới có thời gian rãnh mà gọi cho cô.
Ai ngờ Thịnh Kiều lại bảo.
“Ngày mai em phải xuất ngoại quay tống nghệ rồi.”
“Đi bao lâu?”
“Có lẽ khoảng 1 tuần, quay 2 tập, sau đó về nghỉ 2 ngày, tham gia một buổi lễ trao giải, sau đó trở lại quay tiếp, tổng cộng khoảng nửa tháng thời gian.”
“…”
Đây là Bối Minh Phàm cố ý sắp xếp đúng không?
Âm thanh trầm thấp bên kia đầu dây truyền tới.
“Em thu dọn đồ đạc đi. Anh qua đón em.”
“…”
“Không muốn gặp anh sao?”
“Muốn chứ, muốn chứ. Anh tới thì gọi cho em.”
Cúp điện thoại, cô cọ cọ đi tới bên người bà Thịnh đang thu dọn hành lý giúp cô, khẽ ho một tiếng, nghiêm trang nói.
“Mẹ, con mới nhận được điện thoại của tổ tiết mục, lịch bay bị dời sang đêm nay, lát nữa con phải đi rồi.”
Bà Thịnh đã quen với chuyện cô lúc nào cũng bận rộn công tác nên không nghi ngờ gì.
“Nhanh như vậy à? Vậy con mau kiểm tra xem còn muốn mang thêm cái gì không? Nếu không mẹ giúp con kéo vali ra cửa.”
“Đều đủ rồi. Để đấy con kéo cho.”
Thu xếp hành lý xong, cô ngồi chơi di động một lát liền nhận được tin nhắn của Hoắc Hi. Cô chào tạm biệt mẹ, kéo vali ra thang máy đi xuống lầu. Hoắc Hi đậu xe gần cửa thang máy, thấy cô bước ra liền mở cửa đi xuống giúp cô vác vali bỏ vào cốp xe, sau đó quay đầu xe lái về nhà mình.
Mỗi vật dụng trong nhà anh hiện giờ đều có đôi có cặp.
Hai ly nước, hai bàn chải đánh răng, hai đôi dép, hai khăn lông, hai áo ngủ. Toàn bộ đồ dùng sinh hoạt, không cần biết là món nào, anh đều mua một cặp.
Nơi này giống như trở thành ngôi nhà thứ hai của cô.
Thịnh Kiều nhắn tin cho Phương Bạch, bảo cậu ta ngày mai ghé nhà Hoắc Hi đón cô, còn cảnh cáo cậu không được đi méc Bối Minh Phàm.
Phương Bạch >> Kiều Kiều, chị phải biết kiềm chế. Quay Chạy Ra Ngày Mới rất mệt. Phải chừa chút thể lực.
Thịnh Kiều >> Biến đi cho chế ~
Hoắc Hi giúp cô chuẩn bị nước tắm. Lúc cô đang tắm, anh thuận tay cầm cuốn kịch bản cô vẫn đọc không rời mắt lúc nãy lên xem. Trên mặt giấy che kín những ghi chú của cô, còn có ký hiệu này nọ, anh có thể mường tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của cô khi nghiên cứu nó.
Đọc được một nửa, tiếng cô vọng ra từ trong phòng tắm.
“Hoắc Hi~ lấy giúp em cái lược da trâu ở trên đầu tủ với.”
Anh nhìn qua, thấy cây lược màu đen trên đầu tủ, đi qua lấy, nghĩ gì lại mở ngăn kéo.
Thịnh Kiều chỉ mở một khe hở, hơi nước theo đó tràn ra ngoài, một tay cô đang giữ chặt cái khăn quấn trên đỉnh đầu, một tay vươn ra ngoài khe hở.
Hoắc Hi khẽ dùng lực một cái, cánh cửa bằng kính liền bị đẩy ra.
Thịnh Kiều sợ tới mức lùi về sau, núp vào lớp sương mù bốc lên từ hơi nước, bối rối quay người lại, tiếng nói vừa thẹn vừa giận.
“Đưa lược cho em, anh đi ra ngoài.”
Cô vừa nói xong, thân người liền bị ôm lấy từ đằng sau, có tiếng anh cười lên.
“Không đi.”
Thịnh Kiều thiếu chút nữa ngất xỉu trong phòng tắm. Hai tay cô bám vào vai anh, nức nở khẩn cầu.
“Hoắc Hi~ em ngày mai còn phải quay tiết mục… xin anh… nhẹ chút…”
Hoắc Hi cười cười, vẫn không dừng lại, tiếp tục thúc về phía trước, khiến tấm lưng trần của cô đập vào vách tường phía sau, tiếng nói liền tắt nghẹn.
Cô bị lăn lộn đến sau nửa đêm.
Thịnh Kiều nằm trên giường, quay lưng về phía anh, không thèm nói một lời.
Hoắc Hi duỗi tay muốn ôm, cô né tránh.
Hoắc Hi tắt đèn, cúi sát vào tai cô, nhỏ giọng uy hiếp.
“Còn nháo nữa anh liền tiếp tục.”
Thịnh Kiều khóc thút thít xoay lại chui vào lòng anh.
Huhu… idol thiệt là quá đáng ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook