Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về
-
Chương 17: Tịch triêu thanh giận giữ
Tịch Triêu Thanh mở to đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy tự hào, mừng rỡ, xúc động mang theo từng làn gió thơm ngát chạy chậm tới trước mặt Từ Cảnh, bên dưới áo lông màu trắng là dáng người hấp dẫn tuyệt mỹ, thân thiết đè vào cánh tay và kê sát lỗ tai Từ Cảnh nói năng có chút lộn xộn: "Hắn... Hắn... Hắn nhiêu đây dược liệu, đủ cho ta làm hai khối song tu! À... không! Hai khối Bồi Nguyên Cao!"Hai má Tịch Triêu Thanh nổi lên hai luồng ửng hồng mê người, cắn môi, cúi đầu xuống e thẹn không thôi.Vương Diệc Khiêm ngẩn ngơ nhìn Tịch Triêu Thanh e thẹn bên Từ Cảnh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong lòng lại ghen ghét vạn phần.Một tên nhân viên giao đồ ăn bị hắn xem thường lại có thể lấy ra một chuỗi Đế Vương Lục phỉ thúy, một lão đầu hấp tấp ngay cả trà Đại Hồng Bào đều không biết vậy mà lại nắm giữ nhiều dược liệu quý báu như vậy…Hắn hai mắt mờ mịt không biết nên trách ai, cái này có lẽ là gia gia hay nói khí vận đi…Từ Cảnh cười nói: "Dược liệu đủ là tốt rồi, ta chỉ sợ thiếu, vậy chúng ta đi về được chưa?"Tịch Triêu Thanh khuôn mặt ửng hồng vô cùng phấn khích: "Được rồi! Bây giờ đi về, tới trưa là có hai phần Bồi Nguyên Cao rồi!"Cũng chỉ có ở bên cạnh Từ Cảnh, nàng mới có thể có thần thái như vậy.Từ Cảnh nhìn hơn mười cái hòm thuốc trên đất này, ngồi xổm xuống xách lên hai cái, Tịch Triêu Thanh nhìn thoáng qua, ôn nhu nói với hắn: "Để nhân viên công tác đem lên xe giúp chúng ta đi."Từ Cảnh lắc đầu cười nói rằng: "Không cần đâu, mấy cái rương này nhìn lớn vậy thôi, chứ thuốc bên trong không có nặng lắm ta xách được mà."Buổi đấu giá Thiên Vật còn đang tiến hành khí thế hừng hực, nhân viên công tác bận tối mặt tối mũi, dựa vào tính cách của Từ Cảnh hắn cũng không muốn làm phiền người khác."Chào người anh em, xe ngươi đậu ở bên ngoài phải không? Để ta phụ ngươi cho!"Nhưng vào lúc này một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi dáng người hơi mập khuôn mặt hơi ngại ngùng, đi tới kế bên Từ Cảnh."A, cái này thật không cần đâu, ta tự mình làm được mà." Từ Cảnh cảm thấy được ưu ái quá mà lo sợ, khách đến nơi đây đều là không giàu thì quyền quý nếu không cũng là tầng lớp tri thức, bình thường sống sung sướng an nhàn, sao lại chủ động nhiệt tình phụ mình khiêng đồ được chứ?"Ta cũng phụ!""Thêm ta nữa!"Những người quyền quý khác thấy có người xung phong đi đầu chủ động phụ Từ Cảnh khiêng đồ, cả đám mười người đều bất chấp mặt mũi, toàn bộ đi đến xung phong nhận việc, phụ Từ Cảnh khiêng lên cái hòm thuốc đi ra bên ngoài.Từ Cảnh sờ sờ mũi, lúng túng liếc mắt nhìn Tịch Triêu Thanh nói rằng: "Cái này..."Tịch Triêu Thanh cười cười nói rằng: "Những người này đều khôn khéo thành tinh, bọn họ thấy ngươi vừa mới lấy ra Đế Vương Lục phỉ thúy đều nghĩ thân phận của ngươi cao quý cho nên mới tìm cách để lấy lòng ngươi, lỡ sau này có chuyện gì nhờ vả ngươi,... ít nhất ... Ngươi cũng có chút ấn tượng."Từ Cảnh cười khổ một tiếng nói: "Ta chỉ là một nhân viên giao hàng, bọn họ muốn tìm ta giao hàng, ta có thể giảm cho họ năm nguyên...?"Đi cùng một đám đại thúc trung niên nhiệt tình, Từ Cảnh và Tịch Triêu Thanh đi tới cửa cao ốc Phồn Thiên, nhưng Tịch Triều Thanh lại đột nhiên dừng bước, cau mày nhìn về phía trước."Ngươi làm sao vậy?"Từ Cảnh tò mò theo nàng ánh mắt nhìn sang, phát hiện một chiếc xe Land Rover Range Rove đang đậu ở phía trước cao ốc, Từ Cảnh nhìn thoáng qua biển số xe, bắt đầu là 京AG8 (Kinh AG8).Hắn trong lòng thoáng khiếp sợ, toàn bộ Hoa Hạ hiếm nhất giấy phép tiền tố là giấy tờ xe biển số bắt đầu là, 京AG8 và 京AG6, mang ý nghĩa là "Quốc phát" và "Quốc thuận"."Trời, vị quan lớn nào tới tham gia đấu giá vậy, biển số xe hàm hiếm đó.""Quan lớn ở thủ đô... Cùng chúng ta không quan hệ, đi lẹ đi!"Mấy đại thúc quyền quý sau một hồi bàn tán mới hỏi Từ Cảnh: "Tiểu huynh đệ, xe ngươi đậu ở đâu?""Nhị thúc! Nhị thúc ngươi rốt cuộc đã tới!"Đùng lúc này, đột nhiên thấy Vương Diệc Khiêm xuất hiện tay đang chống nạng bước chân khập khễnh đi tới cửa chiếc xe Land Rover Range Rove kia, khom lưng cung kính mở cửa sau xe ra.Sau đó chỉ thấy một người đàn ông trung niên khuôn mặt hơi vuông, cao gần một mét chín mặc một bộ đồ tây màu đen phẳng phiu vẻ ngoài túc mục uy nghiêm, từ bên trong xe đi ra, sau đó là hai người vệ sĩ kính đen đồ tây, đứng hai bên của hắn.Tịch Triêu Thanh sắc mặt nghiêm túc, trong ánh mắt có vẻ không vui nói với Từ Cảnh: "Không ngờ hắn tới sớm như vậy! Đây là lý do ta kêu ngươi tranh thủ ăn Bồi Nguyên Cao để song tu với ta rồi mới gặp hắn sau. Hiện nay ngươi tu luyện còn chưa nhập môn nữa, hắn chắc chắn sẽ dựa vào lý do này để kiếm chuyện."Từ Cảnh nhíu mày hỏi: "Hắn ta là ai?"Người đàn ông trung niên kia khí thế thực sự làm người khác khiếp sợ, chân mày rậm tướng người không giận tự uy, chỉ đứng ở đó thôi đã làm cho người ta cảm thấy áp lực!Tịch Triêu Thanh trầm giọng nói rằng: "Hắn là nhị thúc của ta tên là Tịch Trung Lượng, cùng ta đi qua chào hắn đi".Từ Cảnh gật đầu, hắn còn chưa lần nào nhìn thấy Tịch Triêu Thanh nghiêm túc như vậy, quay đầu lại nói với mấy vị đại thúc nhiệt tình kia rằng: "Các ngươi đem hòm thuốc để ở đây trước đi, ta gặp được người quen.""OK!"Mấy vị đại thúc quyền quý đều giật mình, để hòm thuốc ở cửa, chỉ là không ai có ý định quay vô trong, đều đứng đây xem là chuyện gì.Quả nhiên Tiểu tử này thân phận không tầm thường! Gặp đại một người quen đều đi xe biển số 京AG8, khủng thật!"Nhị thúc, chính là hắn đánh ta bị thương nặng như vậy đó! Ngươi phải làm chủ cho ta!" Thấy Từ Cảnh đi tới, Vương Diệc Khiêm chỉ vào Từ Cảnh khóc lóc kể lể với Tịch Trung Lượng và nghĩ rằng rốt cục có thể xả hết một bụng tức giận rồi.Tịch Triêu Thanh rất là kinh ngạc liếc mắt nhìn Từ Cảnh, nói rằng: "Là ngươi đánh Vương Diệc Khiêm hả? Không thể nào..."Từ Cảnh nói rằng: " Không phải ta đánh là người tặng ta chiếc Bentley đánh hắn, coi như ta làm chủ a!"Tịch Triêu Thanh kinh ngạc nói: "Ở Nam Thành có người có thể đánh được Vương Diệc Khiêm? Có gặp được nội kình tông sư sao? Ta còn tưởng là kẻ thù của hắn ở thủ đô tới đây trả thù hắn chứ, không lẽ Nam Thành này thật sự có nội kình tông sư?".Từ Cảnh bình tĩnh nói: Vốn là không có nội kình tông sư, nhưng vì liên quan đến ta nên... Có."Tịch Triêu Thanh nhìn qua có phần hơi khó xử: "Cái này...".Từ Cảnh nhíu mày nói rằng: "Không có gì, một mình ta làm một mình ta nhận, Tên Vương Diệc Khiêm này muốn trả thù ta thì cứ trả thù, ta chính là không thích thấy hắn đêm hôm khuya khoắt ở dưới lầu ký túc xá nữ tìm ngươi."Tịch Triêu Thanh nghe xong sửng sốt, trong mắt xuất hiện vẻ kiên quyết, ôn nhu nói rằng: "Không sao, chỉ cần có ta ở đây, sẽ không có ai có thể uy hiếp được ngươi."Sau khi Tịch Triêu Thanh nói xong liền đi lên đón và nhàn nhạt gọi hắn một tiếng: "Nhị thúc!"Tịch Triêu Thanh cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với lão nhị thúc này, người này là cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, đời trước, tại vì Tịch Trung Lượng làm phản khiến cho Tịch gia tổn thất nặng nề, suýt nữa hủy diệt. Thêm một cơ hội sống lại lần này nàng sẽ không để cho ... Tịch Trung Lượng có cơ hội đó nữa.Tịch Trung Lượng gật đầu, hỏi Tịch Triêu Thanh: "Tiểu Thanh, sau khi chuyển từ đại học ở thủ đô đến đại học Nam thành có khỏe không, đã làm được đại sự rồi?"Tịch Triêu Thanh chậm rãi nói rằng: "Tạm thời vẫn là một kẻ vô tích sự thôi, cám ơn Nhị thúc đã thăm hỏi."Tịch Trung Lượng nhìn Tịch Triêu Thanh không chớp mắt, cắn răng, quai hàm hơi gồ lấy, thanh âm hùng hồn nói rằng: "Kẻ vô tích sự? Ta đang thay cha ngươi hỏi thăm ngươi đó! Ngươi lấy bốn mươi triệu tệ trong nhà, nói muốn tới tìm kiếm nhân tài ở Nam thành, đem lại huyết dịch mới cho gia tộc, nhân tài đâu? Ngươi nói muốn đầu tư mở công ty, mở rộng ảnh hưởng của Tịch gia, ngươi đầu tư mở công ty đâu? Nói cho ta biết! Hiện tại ngươi đã làm được cái gì rồi? !"Tên Tịch Trung Lượng này đột nhiên la lớn một tiếng, làm lỗ tai mọi người đều muốn tê dại.Tịch Triêu Thanh ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói rằng: "Nhị thúc, chuyện của ta, không cần ngươi phải nhọc tâm!"Tịch Trung Lượng nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói rằng: "Không cần ta quản? Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn ngươi xài hết tiền của gia tộc sao? Theo ta biết, ngươi tới Nam Thành, đều quấn quýt vây quanh tên tiểu tử này! Tiền bạc dùng không rõ ràng, mấy cái thùng thuốc sau lưng ngươi để làm cái gì? Tài sản của gia tộc, là để ngươi phung phí tiêu xài ở chỗ đấu giá Thiên Vật này hả? !"Từ Cảnh nghe được nhíu chặt lông mày, cảm thấy hơi bực tức.Từ Cảnh nhìn thấy Tịch Triêu Thanh đang cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, bị tên nhị thúc nói không trả lời lại được.Vương Diệc Khiêm đứng ở Tịch Trung Lượng phía sau, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, Tịch Triêu Thanh cao ngạo tới đâu tới đâu đi nữa cũng phải cúi đầu trước mặt thân thúc thúc nàng mà thôi.Tịch Trung Lượng thấy Tịch Triêu Thanh bị hắn nói á khẩu không trả lời được, đưa mắt nhìn về phía Từ Cảnh, nói rằng: "Tiểu tử này có phải là nhân tài ở Nam thành mà ngươi nói không? !"Hắn liếc mắt từ trên dưới nhìn Từ Cảnh, khinh miệt nói rằng: "Ta đã điều tra hắn rồi, trước giờ đều là nhân viên giao đồ ăn bán thời gian, sinh viên học dở ở trong trường, không có gì nổi bật hết! Còn võ học thì chưa tới sơ cấp tông sư! Kinh mạch thì chưa thông, còn chưa nhập môn nữa! Từ đầu tới cuối, chỉ là một tên phế vật! Tịch Triêu Thanh, trong đầu ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao ngươi có thể lãng phí thời gian trên người tên phế vật này chứ?"Tịch Trung Lượng thấy Tịch Triêu Thanh vẫn không có trả lời, còn tưởng là mình thuyết giáo bọn họ đều phải lắng nghe nên cao cao tại thượng nói tiếp: "Nhanh chóng tránh xa tên tiểu tử này ra, quay về Thủ Đô! Sau đó xin lỗi Diệc Khiêm một lời rồi nhanh chóng kết hôn, vì gia tộc 2 bên góp một phần sức! Nếu như ngươi còn tiếp tục dây dưa với tên tiểu tử này, ngươi đừng trách ta vận dụng thủ đoạn, để cho ngươi không thể nào gặp lại tên tiểu tử này nữa!"Tịch Trung Lượng lại chỉ vào Từ Cảnh, hét lớn: "Quỳ xuống xin lỗi cháu trai Diệc Khiêm của ta đi! Ngươi có mắt như mù ngay cả nó mà cũng dám động, chán sống rồi phải không!"Tịch Trung Lượng quát lớn một tiếng, đang muốn xuất đầu giúp Vương Diệc Khiêm.Vương Diệc Khiêm hết sức hả giận, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý, kiểu như cáo mượn oai hùm nói: "Từ Cảnh, nghe Lượng thúc nói chưa? Còn không mau quỳ xuống trước mặt ta?""Nhị thúc."Nhưng vào lúc này, Tịch Triêu Thanh đột nhiên ngẩng đầu mắt đầy sương giá, giọng nói băng lãnh, không biết là nàng thế nào, dường như trong nháy mắt đã di động bốn năm mét, đứng ở trước mặt của Tịch Trung Lượng!" Bốn mươi triệu tệ ngươi nói kia là của gia tộc, không phải là của ngươi, ta sẽ nhanh chóng trả lại cho gia tộc, ngươi không cần quan tâm. Về phần sản nghiệp, ta mới đến Nam Thành không được một tuần, còn chưa có thành lập nhanh như vậy, ngươi cũng không cần quan tâm. Về phần nhân tài..."Ánh mắt Tịch Triêu Thanh nhìn thẳng Tịch Trung Lượng, dường như ẩn chứa mênh mông căm hận, nói gằn từng chữ: "Chính là Từ Cảnh phía sau ta! Ngươi xứng khoa chân múa tay cùng nam nhân của ta sao? Ngươi nếu như còn dám nói xấu hắn một câu —— ""Ta lập tức giết ngươi!"Tịch Triêu Thanh giọng điệu thay đổi, trong ánh mắt không hề có chút dao động, lời nàng nói ra băng lãnh vô tình tựa cùng người máy giống nhau.Từ Cảnh có chút phát ngốc, hắn không nghĩ tới Tịch Triêu Thanh vì che chở mình, có thể nói ra những lời như vậy...------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook