Đông Phương quốc năm thứ 550.
Bầu trời đỏ rực màu máu , trong phủ Lãnh vương gia bỉ ngạn nở đỏ cả một vùng.

Sớm nở rồi nhanh chóng tàn lụi biến mất không một chút dấu tích.
Một thân hình tiểu hài tử đứng trong góc sân , trên môi vẫn là nụ cười nhẹ đầy tà mị .
Hắn là Đông Phương Lãnh tam vương gia của Đông Phương quốc với đôi mắt đỏ tươi màu máu.

Dù mới 7 tuổi nhưng đã thấm đủ vị mặn chát trên đời, hắn sinh ra đã khắc chết mẫu thân và khắc chết luôn cả những người thân cận bao năm bên người mẫu thân.

Mẫu thân vốn là người được Phụ hoàng cưng chiều và yêu thương nhất.

Nhưng lại vì sinh ra hắn mà chết , thành ra phụ hoàng luôn chán ghét, căm hận hắn.
Cũng vì sự căm ghét này nên dù hắn luôn bị vùi dập và đánh đập, lẽ ra hắn sẽ bị bóp chết ngay sau đó nhưng vì lời tiên đoán của Quốc sư mà hắn bị vứt ra khỏi hoàng cung tới nơi hẻo lánh này tự sinh tự diệt .
Đông Phương Lãnh không nhớ đã gặp cảnh này biết bao nhiêu lần gặp cảnh này trong giấc mơ rồi.

Vậy mà hiện thực nhìn thấy hắn vẫn thấy vô cùng bất ngờ , hắn cũng không biết nó biểu hiện điều gì.


Chỉ biết năm đó lời tiên chi của lão yêu nhân nói khi hiện tượng ấy sẽ xuất hiện, sẽ có một người hiện thế tái sinh hoặc là kìm hãm hắn hoặc là giúp hắn hắc hóa thành người mạng nhất có được thiên hạ.

Có được nàng sẽ có được thiên hạ, và hơn nữa nếu hắn chậm một bước người ấy chết thì hắn cũng sẽ chết.
Câu nói chắc nịch của lão yêu nhân vẫn vang vọng trong đầu hắn " Tương sinh tương khắc - Mệnh sinh - mệnh khắc ".
Một đôi mắt đỏ của Đông Phương Lãnh nhìn lên trời, miệng cười đầy chua chát.

Khuôn mặt lạnh lùng , giọng nói trầm uẩn :
- Người ấy tái sinh rồi.
Đông Phương Lãnh lạnh lùng hất tay ra hiệu cho hắc y nhân phía sau mình :
- Ảnh Nhất, điều tra cho ta hôm nay nữ nhi phủ của ai chào đời , bảo vệ tốt mạng của đứa nhỏ đó.
Chỉ thấy trong góc nhỏ một hắc y nhân lớn hơn hắn vài tuổi gật đầu đáp lại :
- Ân.

Chủ từ, thuộc hạ đi ngay.
Phủ Cầm thừa tướng tam phu nhân hạ sinh
song thai một trai và một gái.
Nhìn qua bé trai ngũ quan sắc sảo, trắng trẻo đầy sự đáng yêu, nhưng khuôn mặt lại có đôi chút nhợt nhạt.

Bé gái khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như ngọc tuyết , đôi mi cong cong, đôi mắt tròn xoe long lanh sáng rực, miệng chúm chím môi anh đào trông đã thấy hào quang quanh mình.
Bà đỡ khi bế bé gái còn phải thất thần ngơ ngác, không biết có phải bà nhìn nhầm ánh hào quang tỏa ra từ người đứa bé hay không.

Miệng bà không khỏi khen ngợi :
- Đứa bé này sau này hẳn sau này khuynh quốc khuynh thành, làm náo động nhân gian.
Phía sau lưng nó còn có một hình một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực, khiến bà đỡ có đôi phần kinh hãi.
Vừa thấy bé gái Hà Thanh Thủy cũng là người hạ sinh ra hai đứa bé , liền nắm lấy tay bà đỡ thều thào nói nhỏ :
- Dì Chương ...!Con xin người giữ bí mật cho đứa nhỏ...!đừng để người đời làm nó khổ sở...!Sắp tới ta đi rồi người chúng nó ở trong Cầm phủ hẳn cũng sẽ không dễ dàng gì.
Dì Chương thân làm bà đỡ cũng là họ hàng xa của Hà Thanh Thủy nhẹ gật đầu .
- Phu nhân yên tâm , trước Hà đại thân mẫu đã từng có ơn với nhà họ Chương ta.


Ta thề ta sẽ giữ im lặng nốt phần đời còn lại , chuyện này ta sẽ sống để bụng chết mang đi , một lời cũng không nói .
Hà Thanh Thủy lúc ấy mới an tâm gật đầu nhắm mắt xuôi tay.
Bà đỡ vội vàng hét lớn :
- Phu nhân...!Phu nhân...!Người đâu mau tìm Cầm lão gia ...!Phu nhân vì băng huyết không qua khỏi rồi....
Bên ngoài chỉ có vài bóng nha hoàn thân cận của biệt viện đứng ngoài , vừa nghe thấy liền nháo nhào chạy đi thông báo.
Cũng vừa đúng lúc đó Cầm Thanh Tưởng tể tướng và quản gia cùng một vài da đinh bước vào biệt viện .
Thấy Cầm thừa tướng bước tới Dì Chương tay ôm hai bé mở cửa bước ra ngoài , giọng nói buồn bã :
- Cầm tể tướng , tam phu nhân hạ sinh là một bé trai và một bé gái.Nhưng tam phu vì băng huyết nên đã...!nên đã...
Cầm Thừa tướng đứng ngoài chỉ nhìn qua hai đứa bé ,rồi gật đầu nói :
- Được rồi, vậy đặt tên tiểu nam nhi là Cầm Thanh Phong, nữ nhi đặt Cầm Thanh Tuyết.

Hưởng tất cả bổng lộc và người chăm sóc như những thiếu gia tiểu thư khác trong phủ.

Quản gia đâu mau mang ngân phiếu tới gửi cho bà Chương đi.

Sắp xếp cho tam phu nhân một phần trong lăng mộ của Cầm trang , ngay trong tối nay lập tức khởi hành chôn cất.

Lão quản gia phía sau cũng kính gật đầu :
- Vâng.

Lão gia.

Đặt tên song Cẩm lão gia vội vàng đi về thư phòng, cũng không quay lại nhìn thê tử hay hai tiểu nhi tử mình hay tam phu nhân thêm lần nào nữa.
Dì Chương sau khi Cầm lão gia rời đi chỉ biết lắc đầu chua sót, hai đứa nhỏ này phải làm sao mới tốt đây.

Chỉ hi vọng trong Cầm phủ vẫn còn có người tốt che chở.

Đưa lại hai hài tử cho nhũ mẫu của Tam phu nhân ,bà đỡ Chương nhanh chóng rời đi.
Cẩm Thanh Tuyết từ lúc mở mắt ra đã thấy hết sức ngạc nhiên, mắt đảo nhìn bốn phía xung quanh một màu xa lạ, những khuôn mặt xa lạ .
Trong đầu hiện lên suy nghĩ vẩn vơ, những lời nói vừa rồi là nàng đây là xuyên không rồi sao.

Câu chuyện vừa rồi là gì đây , Cầm Thanh Phong cũng là anh hai mình mà chả nhẽ...!lúc chạm vào ngọc bội ấy cả anh hai cũng xuyên không luôn sao.
Lúc trước cô bạn thân Bích Ngọc có kể mấy câu truyện xuyên không cho mình nghe, vốn nghĩ chỉ là trong phim ảnh và truyện tranh thôi chứ.

Giờ nàng xuyên không rồi lại xuyên thành một tiểu hài tử mới ra đời là sao.
Không phải mấy truyện kia toàn là thấy xuyên thành vương phi với hoàng hậu không sao.

Nàng cũng là xuyên không thành hài nhi với tâm hồn không 20 tuổi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương