“Ồ, Bách Diệp thảo.” Vũ Quân nhàn nhạt liếc nhìn nữ nhân yếu ớt đang nằm trên giường kia. Gương mặt kia sưng cũng  thật dữ tợn, lúc đó nàng nặng tay như vậy sao?

“Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta. Hương Nhi xảy ra chuyện gì, đừng trách ta đem Vân gia bồi táng theo ngươi!” 

Đáy lòng Vũ Quân khẽ trầm xuống. Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này, hệt như đêm tân hôn khi hắn nắm lấy cằm nàng, lạnh lẽo nói “Nữ nhân, ta ko tin ngươi!”. Thời gian qua, Mạc Kỳ Phong thiết huyết lãnh khốc đối với nàng chính là thương tiếc, nàng nhìn thấy hắn quan tâm nàng. Tâm ko tự chủ lại khẽ run rẩy, lại mơ hồ hy vọng. Nhưng giờ phút này, ánh mắt nam nhân kia như lưỡi dao sắc bén nhìn nàng, cũng khoét vào tâm nàng một vết thương. Hắn căn bản, vốn ko hề để nàng trong mắt.

“Ta đã cảnh cáo cô ta rồi. Cô ta ko nghe, trách ta sao?”

“Tại sao ra tay đánh người?”

“Cô ta làm hỏng đồ của ta, ko đáng đánh sao?”

“Cô…”

“Ta cũng từng cảnh cáo cô ta ko nên lại gần Cô Vân các, là do cô ta ko nghe, Vương gia trách ta sao?”

“Mau giải độc cho Hương Nhi!” Kỳ Phong lạnh giọng nói, hắn ko cách nào phản bác lời của Vũ Quân.

Những ngày qua, hắn biết Hương Nhi thường xuyên lui tới Cô Vân các, cũng biết nữ nhân kia ko chào đón muội ấy, chỉ ko nghĩ tới hai người họ có thể nháo thành cái bộ dạng này. Chút độc vặt này ko làm khó được Diệp Minh, hắn biết. Nhưng hắn muốn chính tay Vân Vũ Quân tự mình giải độc cho Hương Nhi, muốn để cho nàng ta biết, Vương phủ này, ai mới có thể chân chính làm chủ. Hắn ko nói gì, nàng liền làm càn sao?

“Vương gia thứ cho Vũ Quân vô dụng!” Vũ Quân cười nhạt, tâm triệt để thấu lạnh. 

“Cô nói vậy có ý gì?”

“Bách Diệp thảo ko có thuốc giải. Phát ban và sốt sau một trăm canh giờ sẽ tự tiêu trừ.” Diệp Minh bất đắc dĩ lên tiếng. Vũ muội lần này cũng chơi thật lớn đi!

“Người đâu!” Âm sắc của Mạc Kỳ Phong lạnh trở nên âm u. “Đưa Vương phi hồi Cô Vân các. Ko có lệnh của ta, ai cũng ko được vào!”

“Ta tự đi!” Vũ Quân cười lạnh nhạt, Mạc Kỳ Phong thật sự tức giận. Hắn vì nàng động đến nữ nhân kia mà thật sự nổi giận. Khó trách ngày đó thanh lâu kia chỉ sau một đêm đến vết tích cũng ko còn, khó trách kinh thành dạo đó lại nổi lên sóng gió. Nữ nhân kia, quả thật là tâm can của hắn.

Diệp Minh ko đành lòng nhìn bóng lưng cô độc quật cường bước đi. Nha đầu kia thích Vương gia, hắn từ lâu đã nhìn thấu. Nhưng là, nàng quá kiêu ngạo, loại khí chất kiêu ngạo từ xương tủy dường như ko cho phép nàng thừa nhận điều đó. Còn Vương gia, tâm cũng như đã muốn động. Đi cùng Mạc Kỳ Phong những năm qua, Diệp Minh chưa từng thấy hắn ko quyết đoán như vậy, cũng chưa từng thấy hắn dung túng ai như thế, cho dù là Sở Tích Hương. Vị Sở cô nương kia nhu thuận, đứng trước Mạc Kỳ Phong lại dường như luôn sợ hãi ít nhiều, mà Vân Vũ Quân kia, ngạo khí trên người nàng cùng loại lãnh ý trên người Vương gia như tương sinh tương khắc, có khi hòa quyện vào nhau, có khi lại xung đột như nước với lửa.

“Vương gia…”

“Ngươi ko cần nói giúp nàng. Dám động đến Hương Nhi, ta tin nàng ta đã lường trước hậu quả.”

Diệp Minh nén tiếng thở dài, rời khỏi Ngưng Hương Uyển. Vũ Quân thông minh như vậy, tin rằng muội ấy tự có cách giải quyết. Lão cha à, người đang ở cái xó xỉnh nào, ko trở về mà mang nha đầu này đi? Để nàng ở lại, e rằng chỉ chuốc lấy thương tâm.

Vũ Quân biết Mạc Kỳ Phong nổi giận, nàng biết hắn sẽ ko như vậy mà để chuyện này qua đi. Nhưng nào ko nghĩ hắn sẽ làm như vậy, ngàn vạn lần ko nghĩ tới. 

Vũ Quân hai mắt mở lớn, ko tin nổi nhìn hắn đem Bách Diệp thảo ném vào người nàng. Tốt! Cái này gọi là ăn miếng trả miếng sao? Chẳng trách hai ngày nay hắn im hơi lặng tiếng, một chút phiền phức cũng ko gây cho nàng. Thì ra chính là sự im lặng trước cơn bão.

“Ta ko muốn có lần sau.”

Hắn lạnh lùng ném lại một câu như vậy rồi bỏ đi. Vũ Quân nhếch miệng cười, lại thấy vị mặn chát thấm vào môi. Nam nhân này, vĩnh viễn nàng ko cách nào với tới. Nhưng nàng ko cam tâm! Sở Tích Hương kia có gì tốt? Có gì đáng để được hắn đối xử như vậy?

Một chút độc Bách Diệp thảo này vốn dĩ Vũ Quân ko để trong mắt. Cho dù là độc bọ cạp cũng sớm đã ko làm gì được nàng, vài cây Bách Diệp thảo có thể gây nên sóng gió gì! Nhưng ba ngày kế tiếp, Vũ Quân ko rời khỏi phòng nửa bước. Nàng thực sự đổ bệnh!

Vương phi bị bệnh đã ba ngày, ko uống thuốc cũng ko mời đại phu. Diệp Minh công tử ở ngay trong Vương phủ cũng ko thể mời đến, cho dù hắn gấp đến muốn chết, liều mạng lén vào thăm cũng bị nàng từ chối ko tiếp. Hạ nhân trong Cô Vân các cũng bị nàng đuổi đi, chỉ để lại ba người Thanh Khương, Thanh Thủy và Thanh Nhàn. Ai cũng ko thể hiểu, trong vụ hạ độc Tiểu Hắc, đây là ba người có nghi ngờ lớn nhất, Vương phi tại sao nhất quyết lưu lại họ bên người?

Hương trầm vấn vít lan tỏa trong không gian, đêm ko trăng, cũng ko sao, bóng tối cô độc bao trùm cả Cô Vân các. Một bóng đen lẻn qua hành lang dài vắng vẻ, mở cửa một căn phòng. Từ tối, nàng đã bỏ thêm thuốc mê vào lô hương của Vương phi, tin rằng con sói trắng kia cũng đã ngủ mê mệt.

Bóng đen nhẹ nhàng mở lô hương, thêm vào đó một chút bột màu trắng. Trong bóng tối, bàn tay run rẩy, nàng ko muốn hại Vương phi, nhưng thật sự ko còn cách nào khác, đệ đệ của nàng còn đang bị người ta khống chế. 

Bóng đen khép lại cửa, liếc trước liếc sau một chút rồi nhanh chóng rời đi. Tất cả những gì nàng làm được có vậy thôi. Bắt nàng trực tiếp lấy mạng một người, nàng làm ko được!

Người trước vừa rời đi, lại một bóng người tiến lại phía cửa phòng. Nha đầu ngốc kia ngu xuẩn như vậy, sao cũng học theo người ta đi làm nội gián, đi giết người? Tin rằng Vương phi kia cũng đã nhìn thấu tất cả. Chỉ là, tại sao còn chưa chịu xuống tay? Nàng cũng ko nghĩ nàng ta mềm lòng. Mềm lòng? Nàng ta ư? Nghĩ cũng đừng có nghĩ. Sở Tích Hương kia cứ ngỡ chính mình thông minh, lại ko biết bản thân bị Vân Vũ Quân đùa giỡn vòng vòng. Trước khi nàng tới đây, chủ tử từng nói nữ nhân kia chỉ là đứa nhỏ hoang dã, lớn lên ko có sự chỉ bảo, chỉ cần nàng bỏ ra chút công sức sẽ nhanh chóng dọn dẹp xong nàng ta. Nhưng nàng đến đây mấy tháng, cùng nữ nhân kia tiếp xúc, nhìn thế nào cũng ko ra nàng ta có chỗ nào hoang dã. Tâm cơ của người này, chỉ e tiểu chủ tử luôn cho rằng mình thông minh kia còn xa mới theo kịp.

Bóng đen bước vào trong phòng, kiếm ý lóe sáng, cho dù chút độc nha đầu kia bỏ vào lô hương có thể lấy mạng nữ nhân này, nàng cũng ko thể ko đề phòng. Ngồi chờ nàng ta chết, chi bằng trực tiếp lấy mạng nàng ta.

“Keng!” Kiếm bị chặn lại. Hai bóng đen đứng đối diện nhau, sát khí bao trùm khắp căn phòng.

Hai ánh mắt nhìn nhau lạnh thấu xương, không ngừng thăm dò lẫn nhau. Rốt cuộc đối phương là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương