Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh
-
Chương 9: Điệp phi sinh non
Thời điểm Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương nghe được tin này, cả hai đều ngây ngẩn cả người. Kỳ thật bọn họ biết, trong cung mà muốn giữ được một hoàng tử thì cũng không dễ dàng, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy thôi.
Ninh Tử Hàn tức khắc nói An Hỉ bãi giá Nghi Lan điện.
Cố Vân Sương cũng sai An Thanh chuẩn bị một chút, quay đầu nói với Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng, ta và ngươi cùng đi.”
Ninh Tử Hàn vốn định để y ở lại Vị Ương cung, nhưng thấy y kiên trì quá nên cũng không nói gì nữa. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, có người luôn ở bên cạnh hắn, thật sự rất tốt.
Thời điểm đến Nghi Lan điện, thái giám cung nữ đều đang quỳ, Ninh Tử Hàn thản nhiên nhìn lướt qua quát lớn,“Quỳ ở đây thì có tác dụng gì, các ngươi chẳng lẽ không đi hầu hạ Điệp phi à. Điệp phi ở đâu?”
Tất cả mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, Điệp phi sinh non, nhiều người khả năng sẽ không giữ được đầu, nghe Hoàng Thượng hỏi xong mới có một cung nữ đi ra nơm nớp lo sợ nói với Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương, “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Điệp phi nương nương đang khóc ở trong điện.”
Vừa vào nội điện, Điệp phi liền lập tức nhào tới, hướng Ninh Tử Hàn khóc nói,“Hoàng Thượng phải làm chủ cho thần thiếp a.”
Ninh Tử Hàn nhìn trên giường có một vũng máu, trong lòng cũng hiểu, đứa nhỏ này thật sự đã không còn. Chung quy lại cũng là cốt nhục của mình, nói không đau lòng là giả. Khẽ thở dài một cái, Ninh Tử Hàn sai An Hỉ đỡ Điệp Phi dậy, lại hỏi:“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đại cung nữ bên người Điệp phi tên Lưu Lam lập tức trả lời,“Chiều nay, Tĩnh phi nương nương bưng tới một chén ngân nhĩ hạt sen cho chủ tử, chủ tử thích ăn canh này nhất, Tĩnh phi nương nương còn nói do chính tay nàng nấu, vì thế chủ tử cũng ăn luôn mà không nghĩ nhiều, ai ngờ khi chạng vạng tối chủ tử liền bắt đầu chảy máu, kêu Tống thái y đến xem, thái y liền nói tiểu hoàng tử đã không còn.”
“Hoàng Thượng,” Lúc này Điệp phi cắt ngang lời Lưu Lam mà nói với Ninh Tử Hàn,“Tống thái y đã nghiệm qua mấy giọt còn sót lại dưới đáy bát canh kia, trong canh có trộn hoa hồng.”
Nói xong, Điệp phi mắt lại đỏ,“Hoàng Thượng, đây là hài tử đầu tiên của ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a.”
Ninh Tử Hàn nghe xong nhíu nhíu mày, ngay cả Cố Vân Sương cũng không thể tin,“Hoàng Thượng, Tĩnh phi luôn luôn im lặng, không thích cùng hậu cung phân tranh, sao có thể bỏ thuốc hại con của Điệp phi.”
Điệp phi nghe xong, cũng không cố kỵ Ninh Tử Hàn còn ở đây, lập tức liền nói,“Hoàng Hậu nương nương che chở Tĩnh phi như vậy, chẳng lẽ ngài cũng đồng mưu?”
Ninh Tử Hàn vừa nghe lời này của Điệp phi, lập tức quát lớn nói,“Câm miệng, Hoàng Hậu là người để cho ngươi có thể nói như vậy sao. Nể tình ngươi vừa mất hài tử, trẫm hôm nay không truy cứu ngươi, nếu còn tái phạm, đừng trách trẫm không lưu tình.”
Điệp phi vừa thấy Hoàng Thượng thật sự tức giận, cũng không dám nói gì nữa, người trong điện đều im ắng, đến nỗi nếu bây giờ rơi một cái kim thôi chỉ sợ cũng nghe thấy. Lúc này, nghe thái giám bên ngoài đến báo là Thái Hậu giá lâm. Mọi người liền vội vàng nghênh đón.
Thái Hậu ra lệnh cho mọi người đứng lên, liền lập tức đến bên giường của Điệp phi. Nhìn bộ dạng tiều tỵ của Điệp phi cùng vết máu trên giường, trong lòng Thái Hậu cũng không chịu nổi. Chỉ có thể an ủi Điệp phi nói hài tử sau này còn có thể có lại.
Tuy nói như vậy, nhưng người trong hậu cũng đều biết, dựa vào việc tình cảm của Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu ra sao, hài tử kia sẽ không có lại nữa.
Thái Hậu cũng không nén nổi tiếng thở dài, nói với Ninh Tử Hàn,“Điệp phi đẻ non là sao, Hoàng Đế có điều tra rõ không?”
“Điệp phi nói là do Tĩnh phi hãm hại, nhưng Tĩnh phi luôn luôn không tranh giành với đời mà, chuyện này nhi thần lập tức sai người đi thăm dò, ít ngày nữa nhất định cho mẫu hậu cùng Điệp phi một câu trả lời thỏa đáng.” Ninh Tử Hàn trả lời.
“Được.” Thái Hậu lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Vân Sương nói,“Ngươi là nam tử, mẫu hậu cũng biết ngươi không có cách gì tham dự việc này, nhưng ngươi dù sao cũng làm chủ lục cung, là người giữ Phượng Ấn, mẫu hậu cũng hi vọng ngươi để ý đến chuyện này, cũng sớm đem chuyện này điều tra rõ ràng.”
Cố Vân Sương nghe xong cũng biết Thái Hậu đang giúp mình lấy chuyện này để lập uy, nên cũng liền vâng lời nói,“Vi thần tuân chỉ.”
Thái Hậu thấy Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cũng đều để tâm đến chuyện này, cũng không nói thêm gì nữa, quay người lại vỗ vỗ bàn tay Điệp phi nói,“Ngươi yên tâm đi, ai gia tin tưởng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ cho ngươi một kết quả rõ ràng. Ngươi vừa bị sinh non, thân thể còn yếu, ai gia đi trước, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. Vài ngày nữa ai gia lại đến thăm ngươi.”
Sau khi Thái Hậu về, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cũng đều trước sau rời đi.
Trên đường về Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn hỏi Cố Vân Sương thấy thế nào?
Cố Vân Sương nói,“Ta không tin chuyện này là Tĩnh phi gây nên, không nói đến tính tình Tĩnh phi ra sao, cách hãm hại trắng trợn này cũng không thể do một phi tần tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy làm ra. Ta tin không có ai ngốc như vậy, tự khoác lên mình tội danh hãm hại hoàng tự.”
Ninh Tử Hàn gật đầu,“Ta cũng nghĩ như vậy. Như vậy đi, chuyện này liền giao cho ngươi xử lí, ta cũng sẽ ngầm điều tra, cũng mau chóng làm rõ sự trong sạch của Tĩnh phi.
“Vậy Hoàng Thượng về Dưỡng Tâm điện trước đi, ta triệu kiến Tĩnh phi hỏi một chút xem sao, xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Được, ta đây đi trước, ngươi cũng đừng nóng vội quá.”
Cố Vân Sương mang theo An Thanh về Vị Ương cung. Vừa vào cửa, Cố Vân Sương liền sai người đi mời Tĩnh phi lại đây.
Thời điểm Tĩnh phi đến, Cố Vân Sương thấy rõ rệt nàng hình như đã khóc. Cũng đúng, xảy ra chuyện lớn như vậy, một nữ tử phải gánh hết trách nhiệm đúng là rất nặng nề. Hãm hại hoàng tự, như vậy có khả năng sẽ bị chu di tam tộc.
Vào Vị Ương cung, Tĩnh phi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Vân Sương, nhỏ giọng nức nở nói,“Hoàng hậu nương nương minh xét, canh ngân nhĩ hạt sen hôm nay thần thiếp đưa tới tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Cố Vân Sương nhìn Tĩnh phi đang quỳ, nói,“Ngươi trước tiên cứ đứng lên đi đã, nói chi tiết cho ta việc gì đã xảy ra.”
Tĩnh phi lau nước mắt, nói với Cố Vân Sương,“ Buổi chiều hôm nay, thần thiếp sai Thanh Đào đến ngự thiện phòng lấy chút ngân nhĩ, trong lòng nghĩ Điệp phi thích uống canh ngân nhĩ hạt sen nên liền tự mình làm cho nàng một chén. Sau khi thần thiếp đi không lâu liền có thái giám đến báo Điệp phi sinh non, thần thiếp nghĩ rằng, khẳng định là có người bỏ hoa hồng vào trong canh. Sau đó giá họa cho thần thiếp. Thỉnh Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp.”
Cố Vân Sương nghĩ một lát rồi nói,“Quá trình từ lúc ngươi làm canh cho đến khi Điệp phi uống có người nào khác động tay vào chén canh không?”
“Bẩm hoàng hậu, vẫn chưa có người khác động tay vào.”
“Có thể là bản tân nguyên liệu nấu canh đã có vấn đề hay không, có lẽ ngân nhĩ thượng vốn là dùng hoa hồng ngâm qua. Chỗ ngươi còn ngân nhĩ chưa dùng không?”
“Còn dư một ít, thần thiếp lập tức sai người đi lấy.”
Rất nhanh sau đó, Thanh Đào liền đem số ngân nhĩ còn lại đến, Cố Vân Sương lập tức sai Tiểu Đông Tử mời Tô hoàn đến.
Tô Hoàn là thái y mới tới, thế nhưng y thuật cao minh, làm người cũng chính trực. Tống Hành Chân kia cùng Điệp phi thân cận quá, Cố Vân Sương tất nhiên không tín nhiệm hắn.
Sau khi Tô Hoàn hành lễ với Cố Vân Sương xong liền cầm chỗ ngân nhĩ còn lại lên xem xét, nói,“Trong ngân nhĩ cũng không có hoa hồng.”
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày, cái này thật kỳ lạ, nếu nguyên liệu nấu ăn không có vấn đề, quá trình chế biến và quá trình đưa cũng không có vấn đề.“Tô Hoàn, bát canh kia ngươi thấy chưa?”
Tô hoàn trả lời chính hắn cũng từng nhìn thấy rồi, bên trong quả thật có hoa hồng.
Cố Vân Sương nghĩ, nếu trình tự này nọ không có vấn đề gì, chẳng lẽ là Điệp phi vừa ăn cướp vừa la làng? Cố Vân Sương quay đầu nói với Tĩnh phi,“Ngươi tận mắt chứng kiến Điệp phi uống hết canh?”
Tĩnh phi cũng là người thông minh, biết Cố Vân Sương bắt đầu hoài nghi đến Điệp phi, vội nói,“Thần thiếp tận mắt chứng kiến Điệp phi uống hết canh.”
Nghe xong, Cố Vân Sương sai An Thanh mời Tô Hoàn và Tĩnh phi trở về, cũng đáp ứng Tĩnh phi sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng.
Cố Vân Sương nằm ở trên giường lẳng lặng nghĩ, nếu là Điệp phi tự mình gây nên, nàng vì sao lại hại chính hài tử của mình, hài tử này hiện tại là bùa hộ mệnh duy nhất của nàng, Điệp phi nhất định sẽ không muốn dùng sự áy náy của Hoàng Thượng đối với nàng để được sủng, so với việc có hài tử thì việc được Đế Vương ân sủng rất không chắc chắn.Vậy là, trong lòng Cố Vân Sương chợt lóe lên một ý nghĩ.
“An Thanh, lập tức bảo Cố Ly tới gặp ta.”
An Thanh thấy chủ tử nhà mình như vậy, liền biết chuyện này chỉ sợ là đã tra ra manh mối.
Cố Ly lập tức đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương nói với hắn,“Cố Ly, hiện tại lập tức đi tìm cái ga trải giường của Điệp phi lúc sinh non, khám nghiệm vết máu kia rồi mau chóng trả lời ta.”
Phân phó xong, Cố Vân Sương lập tức đến Dưỡng Tâm điện, đem ý nghĩ của mình nói cho Ninh Tử Hàn.
“Ngươi nói, Điệp phi có khả năng là giả vờ mang thai?” Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày nói.
“Đây chỉ là suy đoán của ta, cụ thể tình huống còn phải đợi Cố Ly điều tra rõ rồi nói tiếp.” Cố Vân Sương trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ly trở lại, cũng thuận tiện mang về cái ga trải giường kia,“Chủ tử, thời điểm ta đến Nghi Lan điện tìm ga trải giường, phát hiện cung nữ của Điệp phi đang chuẩn bị đốt nó. Thuộc hạ đã đem nàng mang về thiên điện của Vị Ương cung.”
Cố Vân Sương nghe xong liền biết chính mình đoán không sai, đặt tách trà trong tay xuống, Cố Vân Sương lập tức đến thiên điện, phát hiện cung nữ kia chính là Lưu Lam bên người Điệp phi.
“Nói đi, vì sao muốn thiêu hủy cái ga trải giường này.” Cố Vân Sương lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ chỉ là sợ nhìn thấy ga trải giường này sẽ khiến Điệp phi nương nương thương tâm.” Không hổ là tâm phúc của Điệp phi, biết rõ có khả năng Cố Vân Sương đã điều tra rõ chân tướng, thế mà vẫn còn trấn định như thế.
“Sợ khiến Điệp phi thương tâm? Chỉ sợ là có tật giật mình muốn hủy diệt chứng cớ.” Trong mắt Cố Vân Sương đã hiện lên sát ý, có điều vẫn được chủ nhân cố gắng kìm nén.
“Hoàng hậu nương nương ngài đây là ngậm máu phun người, ngài sẽ không sợ bị động chạm đến mọi người trong hậu cung sao?” Lưu lam vẫn tiếp tục nói dối, thậm chí bắt đầu chỉ trích Cố Vân Sương.
“Nếu ngươi đã hồ đồ không biết tốt xấu như vậy, vậy thì đi, bản cung đã cho ngươi cơ hội, là tự ngươi không biết quý trọng, vậy có lẽ phải dùng tới người trong lao ngục rồi, bổn cung thiết nghĩ phải dùng cực hình mới khiến ngươi nói thật được.”
Tiểu Đông Tử lập tức lôi Lưu Lam ra, Cố Vân Sương còn nói rõ ràng,“Nói cho người thi hành cực hình, nói Hoàng Hậu dặn dò bọn họ hầu hạ Lưu Lam cô nương cho tốt, bọn họ hẳn là biết làm như thế nào.”
Tiểu Đông Tử nghe xong vội vàng vâng lời, kêu hai thái giám lôi người xuống.
Cố Vân Sương khẽ thở dài một cái, nói với Cố Ly,“Chuyện này ngươi xử lí rất khá, ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của ta. Ta ở hậu cung, rất nhiều việc đều không nhúng tay vào được, sư phụ, cha ta cùng Vân Thanh, đã khiến ngươi tốn nhiều tâm tư rồi.”
Cố Ly nghe xong liền nói mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư phụ cùng Cố gia. Cố Vân Sương nghe xong liền cho hắn rời đi.
Cố Vân Sương sai An Thanh đem cái ga trải giường kia lên, mang theo nó cùng đi Dưỡng Tâm điện, thầm nghĩ đây là lúc chân tướng được sáng tỏ.
Ninh Tử Hàn tức khắc nói An Hỉ bãi giá Nghi Lan điện.
Cố Vân Sương cũng sai An Thanh chuẩn bị một chút, quay đầu nói với Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng, ta và ngươi cùng đi.”
Ninh Tử Hàn vốn định để y ở lại Vị Ương cung, nhưng thấy y kiên trì quá nên cũng không nói gì nữa. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, có người luôn ở bên cạnh hắn, thật sự rất tốt.
Thời điểm đến Nghi Lan điện, thái giám cung nữ đều đang quỳ, Ninh Tử Hàn thản nhiên nhìn lướt qua quát lớn,“Quỳ ở đây thì có tác dụng gì, các ngươi chẳng lẽ không đi hầu hạ Điệp phi à. Điệp phi ở đâu?”
Tất cả mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng, Điệp phi sinh non, nhiều người khả năng sẽ không giữ được đầu, nghe Hoàng Thượng hỏi xong mới có một cung nữ đi ra nơm nớp lo sợ nói với Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương, “Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Điệp phi nương nương đang khóc ở trong điện.”
Vừa vào nội điện, Điệp phi liền lập tức nhào tới, hướng Ninh Tử Hàn khóc nói,“Hoàng Thượng phải làm chủ cho thần thiếp a.”
Ninh Tử Hàn nhìn trên giường có một vũng máu, trong lòng cũng hiểu, đứa nhỏ này thật sự đã không còn. Chung quy lại cũng là cốt nhục của mình, nói không đau lòng là giả. Khẽ thở dài một cái, Ninh Tử Hàn sai An Hỉ đỡ Điệp Phi dậy, lại hỏi:“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đại cung nữ bên người Điệp phi tên Lưu Lam lập tức trả lời,“Chiều nay, Tĩnh phi nương nương bưng tới một chén ngân nhĩ hạt sen cho chủ tử, chủ tử thích ăn canh này nhất, Tĩnh phi nương nương còn nói do chính tay nàng nấu, vì thế chủ tử cũng ăn luôn mà không nghĩ nhiều, ai ngờ khi chạng vạng tối chủ tử liền bắt đầu chảy máu, kêu Tống thái y đến xem, thái y liền nói tiểu hoàng tử đã không còn.”
“Hoàng Thượng,” Lúc này Điệp phi cắt ngang lời Lưu Lam mà nói với Ninh Tử Hàn,“Tống thái y đã nghiệm qua mấy giọt còn sót lại dưới đáy bát canh kia, trong canh có trộn hoa hồng.”
Nói xong, Điệp phi mắt lại đỏ,“Hoàng Thượng, đây là hài tử đầu tiên của ngài, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a.”
Ninh Tử Hàn nghe xong nhíu nhíu mày, ngay cả Cố Vân Sương cũng không thể tin,“Hoàng Thượng, Tĩnh phi luôn luôn im lặng, không thích cùng hậu cung phân tranh, sao có thể bỏ thuốc hại con của Điệp phi.”
Điệp phi nghe xong, cũng không cố kỵ Ninh Tử Hàn còn ở đây, lập tức liền nói,“Hoàng Hậu nương nương che chở Tĩnh phi như vậy, chẳng lẽ ngài cũng đồng mưu?”
Ninh Tử Hàn vừa nghe lời này của Điệp phi, lập tức quát lớn nói,“Câm miệng, Hoàng Hậu là người để cho ngươi có thể nói như vậy sao. Nể tình ngươi vừa mất hài tử, trẫm hôm nay không truy cứu ngươi, nếu còn tái phạm, đừng trách trẫm không lưu tình.”
Điệp phi vừa thấy Hoàng Thượng thật sự tức giận, cũng không dám nói gì nữa, người trong điện đều im ắng, đến nỗi nếu bây giờ rơi một cái kim thôi chỉ sợ cũng nghe thấy. Lúc này, nghe thái giám bên ngoài đến báo là Thái Hậu giá lâm. Mọi người liền vội vàng nghênh đón.
Thái Hậu ra lệnh cho mọi người đứng lên, liền lập tức đến bên giường của Điệp phi. Nhìn bộ dạng tiều tỵ của Điệp phi cùng vết máu trên giường, trong lòng Thái Hậu cũng không chịu nổi. Chỉ có thể an ủi Điệp phi nói hài tử sau này còn có thể có lại.
Tuy nói như vậy, nhưng người trong hậu cũng đều biết, dựa vào việc tình cảm của Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu ra sao, hài tử kia sẽ không có lại nữa.
Thái Hậu cũng không nén nổi tiếng thở dài, nói với Ninh Tử Hàn,“Điệp phi đẻ non là sao, Hoàng Đế có điều tra rõ không?”
“Điệp phi nói là do Tĩnh phi hãm hại, nhưng Tĩnh phi luôn luôn không tranh giành với đời mà, chuyện này nhi thần lập tức sai người đi thăm dò, ít ngày nữa nhất định cho mẫu hậu cùng Điệp phi một câu trả lời thỏa đáng.” Ninh Tử Hàn trả lời.
“Được.” Thái Hậu lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Vân Sương nói,“Ngươi là nam tử, mẫu hậu cũng biết ngươi không có cách gì tham dự việc này, nhưng ngươi dù sao cũng làm chủ lục cung, là người giữ Phượng Ấn, mẫu hậu cũng hi vọng ngươi để ý đến chuyện này, cũng sớm đem chuyện này điều tra rõ ràng.”
Cố Vân Sương nghe xong cũng biết Thái Hậu đang giúp mình lấy chuyện này để lập uy, nên cũng liền vâng lời nói,“Vi thần tuân chỉ.”
Thái Hậu thấy Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cũng đều để tâm đến chuyện này, cũng không nói thêm gì nữa, quay người lại vỗ vỗ bàn tay Điệp phi nói,“Ngươi yên tâm đi, ai gia tin tưởng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ cho ngươi một kết quả rõ ràng. Ngươi vừa bị sinh non, thân thể còn yếu, ai gia đi trước, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi. Vài ngày nữa ai gia lại đến thăm ngươi.”
Sau khi Thái Hậu về, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương cũng đều trước sau rời đi.
Trên đường về Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn hỏi Cố Vân Sương thấy thế nào?
Cố Vân Sương nói,“Ta không tin chuyện này là Tĩnh phi gây nên, không nói đến tính tình Tĩnh phi ra sao, cách hãm hại trắng trợn này cũng không thể do một phi tần tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy làm ra. Ta tin không có ai ngốc như vậy, tự khoác lên mình tội danh hãm hại hoàng tự.”
Ninh Tử Hàn gật đầu,“Ta cũng nghĩ như vậy. Như vậy đi, chuyện này liền giao cho ngươi xử lí, ta cũng sẽ ngầm điều tra, cũng mau chóng làm rõ sự trong sạch của Tĩnh phi.
“Vậy Hoàng Thượng về Dưỡng Tâm điện trước đi, ta triệu kiến Tĩnh phi hỏi một chút xem sao, xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Được, ta đây đi trước, ngươi cũng đừng nóng vội quá.”
Cố Vân Sương mang theo An Thanh về Vị Ương cung. Vừa vào cửa, Cố Vân Sương liền sai người đi mời Tĩnh phi lại đây.
Thời điểm Tĩnh phi đến, Cố Vân Sương thấy rõ rệt nàng hình như đã khóc. Cũng đúng, xảy ra chuyện lớn như vậy, một nữ tử phải gánh hết trách nhiệm đúng là rất nặng nề. Hãm hại hoàng tự, như vậy có khả năng sẽ bị chu di tam tộc.
Vào Vị Ương cung, Tĩnh phi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Vân Sương, nhỏ giọng nức nở nói,“Hoàng hậu nương nương minh xét, canh ngân nhĩ hạt sen hôm nay thần thiếp đưa tới tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Cố Vân Sương nhìn Tĩnh phi đang quỳ, nói,“Ngươi trước tiên cứ đứng lên đi đã, nói chi tiết cho ta việc gì đã xảy ra.”
Tĩnh phi lau nước mắt, nói với Cố Vân Sương,“ Buổi chiều hôm nay, thần thiếp sai Thanh Đào đến ngự thiện phòng lấy chút ngân nhĩ, trong lòng nghĩ Điệp phi thích uống canh ngân nhĩ hạt sen nên liền tự mình làm cho nàng một chén. Sau khi thần thiếp đi không lâu liền có thái giám đến báo Điệp phi sinh non, thần thiếp nghĩ rằng, khẳng định là có người bỏ hoa hồng vào trong canh. Sau đó giá họa cho thần thiếp. Thỉnh Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp.”
Cố Vân Sương nghĩ một lát rồi nói,“Quá trình từ lúc ngươi làm canh cho đến khi Điệp phi uống có người nào khác động tay vào chén canh không?”
“Bẩm hoàng hậu, vẫn chưa có người khác động tay vào.”
“Có thể là bản tân nguyên liệu nấu canh đã có vấn đề hay không, có lẽ ngân nhĩ thượng vốn là dùng hoa hồng ngâm qua. Chỗ ngươi còn ngân nhĩ chưa dùng không?”
“Còn dư một ít, thần thiếp lập tức sai người đi lấy.”
Rất nhanh sau đó, Thanh Đào liền đem số ngân nhĩ còn lại đến, Cố Vân Sương lập tức sai Tiểu Đông Tử mời Tô hoàn đến.
Tô Hoàn là thái y mới tới, thế nhưng y thuật cao minh, làm người cũng chính trực. Tống Hành Chân kia cùng Điệp phi thân cận quá, Cố Vân Sương tất nhiên không tín nhiệm hắn.
Sau khi Tô Hoàn hành lễ với Cố Vân Sương xong liền cầm chỗ ngân nhĩ còn lại lên xem xét, nói,“Trong ngân nhĩ cũng không có hoa hồng.”
Cố Vân Sương nhíu nhíu mày, cái này thật kỳ lạ, nếu nguyên liệu nấu ăn không có vấn đề, quá trình chế biến và quá trình đưa cũng không có vấn đề.“Tô Hoàn, bát canh kia ngươi thấy chưa?”
Tô hoàn trả lời chính hắn cũng từng nhìn thấy rồi, bên trong quả thật có hoa hồng.
Cố Vân Sương nghĩ, nếu trình tự này nọ không có vấn đề gì, chẳng lẽ là Điệp phi vừa ăn cướp vừa la làng? Cố Vân Sương quay đầu nói với Tĩnh phi,“Ngươi tận mắt chứng kiến Điệp phi uống hết canh?”
Tĩnh phi cũng là người thông minh, biết Cố Vân Sương bắt đầu hoài nghi đến Điệp phi, vội nói,“Thần thiếp tận mắt chứng kiến Điệp phi uống hết canh.”
Nghe xong, Cố Vân Sương sai An Thanh mời Tô Hoàn và Tĩnh phi trở về, cũng đáp ứng Tĩnh phi sẽ trả lại sự trong sạch cho nàng.
Cố Vân Sương nằm ở trên giường lẳng lặng nghĩ, nếu là Điệp phi tự mình gây nên, nàng vì sao lại hại chính hài tử của mình, hài tử này hiện tại là bùa hộ mệnh duy nhất của nàng, Điệp phi nhất định sẽ không muốn dùng sự áy náy của Hoàng Thượng đối với nàng để được sủng, so với việc có hài tử thì việc được Đế Vương ân sủng rất không chắc chắn.Vậy là, trong lòng Cố Vân Sương chợt lóe lên một ý nghĩ.
“An Thanh, lập tức bảo Cố Ly tới gặp ta.”
An Thanh thấy chủ tử nhà mình như vậy, liền biết chuyện này chỉ sợ là đã tra ra manh mối.
Cố Ly lập tức đến Vị Ương cung, Cố Vân Sương nói với hắn,“Cố Ly, hiện tại lập tức đi tìm cái ga trải giường của Điệp phi lúc sinh non, khám nghiệm vết máu kia rồi mau chóng trả lời ta.”
Phân phó xong, Cố Vân Sương lập tức đến Dưỡng Tâm điện, đem ý nghĩ của mình nói cho Ninh Tử Hàn.
“Ngươi nói, Điệp phi có khả năng là giả vờ mang thai?” Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày nói.
“Đây chỉ là suy đoán của ta, cụ thể tình huống còn phải đợi Cố Ly điều tra rõ rồi nói tiếp.” Cố Vân Sương trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ly trở lại, cũng thuận tiện mang về cái ga trải giường kia,“Chủ tử, thời điểm ta đến Nghi Lan điện tìm ga trải giường, phát hiện cung nữ của Điệp phi đang chuẩn bị đốt nó. Thuộc hạ đã đem nàng mang về thiên điện của Vị Ương cung.”
Cố Vân Sương nghe xong liền biết chính mình đoán không sai, đặt tách trà trong tay xuống, Cố Vân Sương lập tức đến thiên điện, phát hiện cung nữ kia chính là Lưu Lam bên người Điệp phi.
“Nói đi, vì sao muốn thiêu hủy cái ga trải giường này.” Cố Vân Sương lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ chỉ là sợ nhìn thấy ga trải giường này sẽ khiến Điệp phi nương nương thương tâm.” Không hổ là tâm phúc của Điệp phi, biết rõ có khả năng Cố Vân Sương đã điều tra rõ chân tướng, thế mà vẫn còn trấn định như thế.
“Sợ khiến Điệp phi thương tâm? Chỉ sợ là có tật giật mình muốn hủy diệt chứng cớ.” Trong mắt Cố Vân Sương đã hiện lên sát ý, có điều vẫn được chủ nhân cố gắng kìm nén.
“Hoàng hậu nương nương ngài đây là ngậm máu phun người, ngài sẽ không sợ bị động chạm đến mọi người trong hậu cung sao?” Lưu lam vẫn tiếp tục nói dối, thậm chí bắt đầu chỉ trích Cố Vân Sương.
“Nếu ngươi đã hồ đồ không biết tốt xấu như vậy, vậy thì đi, bản cung đã cho ngươi cơ hội, là tự ngươi không biết quý trọng, vậy có lẽ phải dùng tới người trong lao ngục rồi, bổn cung thiết nghĩ phải dùng cực hình mới khiến ngươi nói thật được.”
Tiểu Đông Tử lập tức lôi Lưu Lam ra, Cố Vân Sương còn nói rõ ràng,“Nói cho người thi hành cực hình, nói Hoàng Hậu dặn dò bọn họ hầu hạ Lưu Lam cô nương cho tốt, bọn họ hẳn là biết làm như thế nào.”
Tiểu Đông Tử nghe xong vội vàng vâng lời, kêu hai thái giám lôi người xuống.
Cố Vân Sương khẽ thở dài một cái, nói với Cố Ly,“Chuyện này ngươi xử lí rất khá, ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của ta. Ta ở hậu cung, rất nhiều việc đều không nhúng tay vào được, sư phụ, cha ta cùng Vân Thanh, đã khiến ngươi tốn nhiều tâm tư rồi.”
Cố Ly nghe xong liền nói mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho sư phụ cùng Cố gia. Cố Vân Sương nghe xong liền cho hắn rời đi.
Cố Vân Sương sai An Thanh đem cái ga trải giường kia lên, mang theo nó cùng đi Dưỡng Tâm điện, thầm nghĩ đây là lúc chân tướng được sáng tỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook