Ninh Tử Hàn sai An Hỉ đi truyền Tô Hoàn, vừa lúc ám ảnh tới gặp hắn.

Ninh Tử Hàn lập tức hỏi,“Ám ảnh, tra ra là ai làm chưa?”

Ám ảnh quỳ xuống đứt quãng nói,“Hồi Hoàng Thượng, là Tần Y Y, nàng đã cung khai, nói nàng là……, nàng là……”

Ninh Tử Hàn bắt đầu thấy khó chịu, không kiên nhẫn hỏi,“Đến cùng là cái gì?”

Ám ảnh nói tiếp,“Nàng nói nàng là thích Hoàng Thượng, yêu mà không được yêu cho nên mới nổi sát tâm với hoàng hậu nương nương.”

Ninh Tử Hàn hồi tưởng một chút, nói,“Ngày hôm qua sát thủ rất nhiều.”

“Tần Y Y nói đó là do nàng mời đến giúp đỡ, sợ chính mình không địch lại được.”

Ninh Tử Hàn nở nụ cười,“Ám ảnh, đây chính là kết quả ngươi tra ra sao? Trẫm sao cứ có cảm giác ngươi càng ngày càng vô dụng nhỉ?”

Ám ảnh không rõ ràng cho lắm, tay vò vạt áo không biết trả lời thế nào.

Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Tần Y Y là một ả đàn bà con gái, sao lại có táp vũ kiếm, sao lại có thể nhân lúc ta và hoàng hậu không hề hay biết mà ra tay đả thương hoàng hậu?”

Ám ảnh ngẩng đầu lên,“Ý của Hoàng Thượng là có kẻ chủ mưu phía sau?”

Ninh Tử Hàn nheo mắt, Tần Y Y không ngốc như vậy, biết rõ giết Cố Vân Sương thì bản thân cũng sẽ không thoát được, chỉ có thể lấy mạng của ả, hơn nữa, trên lưỡi kiếm cũng chỉ là mê dược, nàng không có sát tâm. Như vậy, động cơ của ả rốt cuộc là cái gì?

“Ám ảnh, ngươi tiếp tục điều tra Tần Y Y, nghiêm mật giám sát những người có liên quan đến ả, bao gồm vài người nghe ả xướng và ca kỹ trong Ỷ Ca Lâu kia. Nhớ kỹ, phải bí mật, chuyện hoàng hậu bj thương không được để cho người ngoài biết biết, bằng không, ngươi mang đầu tới gặp trẫm.”

Ám ảnh dạ một tiếng liền lui xuống.

Ninh Tử Hàn xoay người một lần nữa lại trở về nội điện, đi tới bên giường Cố Vân Sương, tay giơ lên chuẩn bị ôm Cố Vân Sương một cái, lại bị Cố Vân Sương cự tuyệt,“Hoàng Thượng, thỉnh tự trọng.”

Ninh Tử Hàn không thể giấu nổi lo sợ, tay phải chống vào cạnh giường thì mới giữ vững được cơ thể, thái độ của Cố Vân Sương lại một lần nữa làm Ninh Tử Hàn đau.

Vừa lúc Tô Hoàn tiến vào, Ninh Tử Hàn lập tức bảo Tô Hoàn khám cho Cố Vân Sương.

Tô Hoàn vươn tay định chuẩn bị bắt mạch, nhưng Cố Vân Sương lại không phối hợp.

Tô Hoàn nhìn Ninh Tử Hàn cầu cứu, Ninh Tử Hàn đành phải khuyên nhủ,“Vân Sương, để Tô Hoàn bắt mạch cho ngươi đi, thân thể của ngươi còn chưa tốt.”

Cố Vân Sương lạnh lùng cười,“Không nhọc Hoàng Thượng quan tâm.”

Ninh Tử Hàn thật sự không biết phải làm sao, đây vẫn là Vân Sương của hắn à?

“Vân Sương, nghe lời, để Tô Hoàn xem cho ngươi một chút, ngươi có thể chịu được, nhưng hài tử thì không chịu được a.”

Cố Vân Sương vẫn giữ biểu tình kia,“Hoàng Thượng yên tâm, thần sao lại dám bạc đãi hoàng tử chứ? Tội danh tru cửu tộc, thần không đảm đương nổi.”

Lần này ngay cả Tô Hoàn cũng nhịn không được mà trong lòng run lên, có tâm chuẩn đoán cho Cố Vân Sương, nhưng Cố Vân Sương lại không chịu phối hợp.

Tô Hoàn đành phải lựa lời khuyên bảo,“Nương nương, thân thể ngài vốn rất yếu, ngài cũng nói là sẽ không bạc đãi tiểu hoàng tử, nhưng mà ngài lại không phối hợp trị liệu, vậy không phải chính là đang bạc đãi tiểu hoàng tử sao?”

Cố Vân Sương đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn,“Thì sao? Nó ở trong bụng ta, ta giết nó thì sao! Còn nữa, đừng gọi ta là nương nương!”

Ninh Tử Hàn thật sự nghẹt thở,“Cố Vân Sương, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Đó là con của chúng ta, ngươi dám làm gì nó, ta……”, nói đến đây, Ninh Tử Hàn lại không biết nói gì nữa.

Cố Vân Sương tiếp lời,“Hoàng Thượng muốn làm gì, giết thần sao? Vậy thì Hoàng Thượng cũng không có được hài tử này đâu, một xác hai mệnh, Hoàng Thượng không làm được gì đâu.”

Ninh Tử Hàn tràn ngập sợ hãi, một xác hai mệnh, đây chính là từ miệng Cố Vân Sương nói ra. Y rõ ràng thích hài tử như vậy, tại sao có thể, từ khi y hôn mê, hắn một tấc cũng không rời nắm chặt lấy tay y, sao lại thành ra thế này?

Ninh Tử Hàn nheo mắt,“Ngươi đến cùng có phải Cố Vân Sương không?”

Cố Vân Sương ngẩng đầu, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt,“Có phải hay không Hoàng Thượng chẳng lẽ không rõ ràng sao? Hoàng Thượng nắm tay thần một ngày một đêm cơ mà.”

“Ngươi biết rõ ta thủ ngươi một ngày một đêm?”

Cố Vân Sương trên mặt tràn ngập trào phúng,“Đương nhiên biết, thần là hoàng hậu của ngài a, ngài chẳng lẽ lại không làm chút tình ý để thiên hạ trông vào chắc? Một người si tình điển hình thì sẽ lưu danh thiên cổ a.”

Ninh Tử Hàn toàn thân đều run rẩy, nếu nói Cố Vân Sương lãnh đạm với hắn, hắn có thể nhận, nhưng hắn không chịu được Cố Vân Sương đối với hắn không tín nhiệm, chịu không nổi Cố Vân Sương châm chọc khiêu khích.

Ninh Tử Hàn khoát tay khiến tô hoàn đi xuống,“Nếu hôm nay sự còn có cái thứ tư nhân biết, cẩn thận đầu của ngươi!”

Tô Hoàn cũng không biết đây là có chuyện gì, chỉ có thể tạm thời lui ra, có lẽ trong sách thuốc sẽ có đáp án.

Sau khi Tô Hoàn đi, Ninh Tử Hàn xoay người nhìn chằm chằm Cố Vân Sương, nói,“Cố Vân Sương, ngươi nói thật?”

Cố Vân Sương không đáp lời.

Ninh Tử Hàn cầm tay y,“Cố Vân Sương ngươi nhìn ta đi, những lời ngươi nói đều là sự thật?”

Cố Vân Sương ngẩng đầu, trong ánh mắt có thiếu niên tướng quân bất kham của năm nào, nhưng lại không có Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Cố Vân Sương, muốn từ thần sắc của y để tìm ra một điểm bất đồng, nhưng mà là không có, một điểm cũng không có, giống như hắn trước giờ chỉ là người xa lạ.

Ninh Tử Hàn buông tay Cố Vân Sương ra,“Nguyên lai đều là ta tự mình đa tình.”

Cố Vân Sương cũng rút tay về,“Hoàng Thượng vốn là đa tình, tại sao lại nói như kiểu chỉ có một tình vậy? Hoàng Thượng lạnh nhạt với thần nhiều năm, tại sao lại tự nhiên đối tốt với thần. Chẳng lẽ còn không phải vì binh quyền của Cố gia?”

Mặt Ninh Tử Hàn trắng bệch,“Hóa ra trong mắt ngươi, ta yêu ngươi là vì binh quyền của Cố gia nhà ngươi, ta đối tốt với ngươi là không đáng một đồng?”

Cố Vân Sương lạnh lùng trả lời,“ Điều mà Hoàng Thượng không cần nhất chính là yêu một người, Hoàng Thượng chỉ cần yêu giang sơn là đủ rồi.”

Ninh Tử Hàn nổi giận thực sự,“Cố Vân Sương, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”

Cố Vân Sương vẫn không hề sợ hãi nhìn chằm chằm Ninh Tử Hàn,“Thần đương nhiên biết, thần đây là đang vì dân chúng cầu mệnh đấy chứ.”

Ánh mắt Ninh Tử Hàn đã bị lửa giận thiêu đốt,“Cố Vân Sương, đừng thấy được sủng mà kiêu.”

Cố Vân Sương nhếch môi cười lạnh lùng,“Hoàng Thượng lạnh nhạt với thần nhiều năm như vậy, được sủng mà kiêu, thần vạn lần không dám nhận.”

Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương, khuôn mặt này rõ ràng chính là Cố Vân Sương, khí tức trên người y cũng không hề thay đổi, tim Ninh Tử Hàn run lên,“A, hóa ra ngươi vẫn luôn gạt ta, Cố Vân Sương, ta nhưng thật sự không nhìn ra a, ngươi thế nhưng lại có tâm cơ như vậy.”

Ninh Tử Hàn cười khổ,“Đúng vậy, ngươi là tướng quân, lập vô số công trạng. Bày mưu nghĩ kế, sao lại không có một chút tâm cơ chứ? Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi vì cái gì muốn gạt ta?”

Cố Vân Sương mỉm cười,“Không làm như vậy, Hoàng Thượng sẽ phế đi hậu cung sao? Hoàng Thượng sẽ đắc tội tất cả đại thần có gia thế sao? Hiện tại, hài tử của thần là hài tử duy nhất của Hoàng Thượng đấy.”

Ninh Tử Hàn lui lại sau mấy bước,“Hoàng hậu của trẫm, hóa ra lại tài giỏi như vậy a, trẫm thật đúng là xem nhẹ ngươi, Cố Vân Sương.”

Ninh Tử Hàn xoay người rời đi,bằng không nếu ở thêm chút nữa, hắn sợ chính mình sẽ bị Cố Vân Sương bức điên.

Ra khỏi Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên không biết chính mình nên làm những gì. Hắn không tin Cố Vân Sương thật sự có thể lạnh tình nhẫn tâm, tình ý trong nháy mắt liền trôi theo dòng nước, nhưng ánh mắt y bình tĩnh như vậy, không có một chút gợn sóng, bình tĩnh khiến trái tim hắn băng giá.

Ninh Tử Hàn chỉ có thể gọi ám ảnh ra, thay hắn để ý Cố Vân Sương, còn chính mình thì trở về Dưỡng Tâm điện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương