Lãnh Thiếu Truy Thê
-
Chương 45: Kết thúc
Bị An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc Nhan
mới nhớ tới sự tồn tại của con.
Anh nhìn chung quanh một chút, hơi lúng túng đón cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau sắc mặt hơi thay đổi, cũng không có tính cho An Ninh nhìn, có chút bối rối nói: “Con chúng ta…… hơi xấu.”
Trong nháy mắt, ba người phụ nữ trong phòng bệnh đều cười, mà ngay cả người giúp việc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cũng nhịn không được mà cười. “Nhan nhi, lúc con mới ra sinh cũng xấu như vậy.”
Từ Thư Nhã nhớ tới bộ dạng nhiều nếp nhăn của Chúc Nhan lúc mới ra sinh, cười dữ hơn. “Lúc Ninh Ninh mới ra đời thời cũng nhiều nếp nhăn, nhưng mà con bé so với đứa nhỏ này vẫn trắng hơn một chút.”
Vương Anh cũng nhớ lại chuyện cũ.
An Ninh là đứa con đầu tiên của bà, khi đó nhìn sinh mạng nhỏ trong ngực, bà thật muốn đem hạnh phúc của toàn bộ thế giới cho con.
Nhưng mà vận mệnh trêu người, lại khiến cho đứa nhỏ này chịu nhiều khổ sở như vậy.
Trong lòng bà hơi áy náy, kể từ khi sinh cục cưng, bà đối với An Ninh…… Thật sự là không tốt. Một sinh mạng mới ra đời, cứu vớt mọi người.
Chúc lão gia vung lên tuyệt bút, ban tên cho đứa trẻ là An Sinh, Chúc An Sinh. An Ninh sau khi sinh xong ở bệnh viện một tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà.
Lần cuối cùng kiểm tra thân thể sau đó ý tá nhỏ ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc vẻ mặt hâm mộ nói với An Ninh: “Cô thật sự là một người phụ nữ hạnh phúc, chồng cô mệt nhọc, không có một câu oán hận.
Tôi xem qua rất nhiều ví dụ rồi, chồng người khác có thể kiên trì trước lúc vợ sinh ba ngày sau sinh ba ngày thì kiên trì cũng đã là tấm gương rồi! Chồng của cô tuổi còn trẻ, cũng thật sự có kiên nhẫn!”
Y tá là tinh anh từ nước ngoài về, mới vừa công tác mấy tháng ở thành phố A, không rõ lắm bối cảnh của Chúc gia, cũng không biết Chúc Nhan là ai.
Chỉ biết là bọn họ rất lợi hại, không phải là người bình thường.
Nếu không, cũng sẽ không ở trong phòng bệnh sang trọng đặc biệt này, lại càng sẽ không khiến bệnh viện tiếp đãi hết sức lo sợ.
Chỉ là một giải phẫu sinh nở mà thôi, bệnh viện lại khẩn trương suốt hai ba ngày. Đến không lâu sau y tá nhỏ thấy tin tức trên báo nói tới đám cưới xa hoa kinh động toàn thành phố cho tới cả nước, cô mới hiểu được tại sao lúc ấy vẻ mặt của An Ninh khó xử như vậy.
Thì ra là, người ta chưa kết hôn mà có con…… Hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh tiến hành là lúc An Sinh được trăm ngày.
Chúc Nhan không có nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không có cầu hôn lãng mạn, chẳng qua là lúc nửa đêm đứng lên thay tã cho An Sinh đang khóc kịch liệt, nói với An Ninh cũng bị tiếng khóc của con đánh thức: “Chọn ngày kết hôn đi!”
An Ninh kinh ngạc nhìn Chúc Nhan trên tay mới vừa lấy tã thay cho con, nhìn lại An Sinh đang được hầu hạ chậm rãi ừ a a gặm chân nhỏ của mình, trầm mặc một hồi lâu, nói được.
Dù sao cả đời, cũng chỉ có như vậy, ngay từ lúc quyết định sinh hạ con thì không phải đã quyết định rồi sao? Cho dù Chúc Nhan không cho cô hôn nhân, cũng là cái dạng này. Thật ra thì so với một số hôn lễ xa hoa sang trọng, hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh lại có vẻ đơn giản hơn, đơn giản nhưng trang nhã.
Mà hôn lễ lần này trọng điểm được các nhà truyền thông lớn đưa tin cũng không phải trên hôn lễ có bao nhiêu tên xe nổi tiếng hoặc là mức độ xa hoa của bữa tiệc, mà là ở trên người Chúc Nhan người cầm quyền ở Chúc gia này. Người cầm quyền ở Chúc gia tuổi gần hai mươi hai sớm như vậy đã kết hôn, ngoài dự liệu của mọi người; cô dâu là một người phụ nữ không có tiếng tăm hay bất kỳ bối cảnh, cũng ngoài dự liệu của mọi người; Chúc An Sinh được Chúc Nhan ôm ra, lại càng khiến mọi người càng thêm ngoài dự liệu. “Hôm nay là ngày vui của tôi và An Ninh, cũng là trăm ngày của con tôi Chúc An Sinh, song hỷ lâm môn, tôi thật cao hứng.”
Đối mặt với đông đảo truyền thông, Chúc Nhan nói như thế.
Sau khi nói xong, Chúc Nhan đột nhiên che đôi mắt trong sáng của con trẻ vào trong ngực mở miệng nói: “Vui lòng không nên mở đèn flash, đối với mắt trẻ con không tốt.”
Chúc Nhan một câu nói kinh động toàn dân chúng thành phố, trong lòng có cảm tình với thiếu gia Chúc gia lãnh khốc nói năng không thiện này là một người đàn ông lo cho gia đình! Ngày đó các nhà truyền thông lớn nhao nhao truyền hình trực tiếp hôn lễ kinh động này, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân tan nát trái tim. Ngày hôm sau một tuần san tài chính và kinh tế đăng lên một bài báo dài kèm theo tấm hình Chúc Nhan một tay ôm con, một tay che chở bà xã như chim nhỏ nép vào người, trên khuông mặt còn mang theo nụ cười không quá rõ, tiêu đề là: truyền thuyết giới kinh doanh cũng là người đàn ông tốt lo cho gia đình, bài báo này khiến cho tuần san bán không ít, không ít người khi nhìn đến bức hình này thì không phải không thừa nhận, bọn họ bị nụ cười của Chúc Nhan lôi đến. An Ninh sau khi sinh, vì Chúc Nhan và An Ninh bồi dưỡng ăn ý cùng với tình cảm, Từ Thư Nhã và Vương Anh sau khi thảo luận một phen thì đạt được nhất trí, Chúc gia thả rất nhiều người giúp việc và bảo mẫu không cần, để cho hai đứa trẻ tự chăm sóc con.
Dĩ nhiên, lúc ban ngày, bảo mẫu và người giúp việc sẽ hỗ trợ, đến buổi tối, con thì hoàn toàn thuộc về Chúc Nhan và AnNinh trông nom.
An Ninh mới vừa sinh xong, thân thể suy yếu, cho nên chuyện chăm sóc con đã rơi lên trên vai Chúc Nhan.
May mắn có bà vú đúng giờ cho uống sữa, Chúc Nhan chỉ phụ trách thay đổi tã, hoặc là lúc con ngủ không được thì ôm nó dỗ dành. Trước khi kết hôn, An Ninh và Chúc Nhan ở trong phòng ngủ lầu chính của Chúc Nhan.
Phòng ngủ chính của Chúc Nhan chia làm hai gian phòng, ở giữa có cửa nối.
Chúc Nhan và con ở gian lớn, một mình An Ninh ở gian nhỏ.
Nhưng mà Chúc Nhan và An Ninh đều bù đắp cho nhau những chuyện có liên quan đến An Sinh. Đêm tân hôn, An Sinh được Từ Thư Nhã đón đi, An Ninh đến gian phòng Chúc Nhan đã được bố trí thành phòng cưới.
Ở trong phòng tắm tháo đồ trang sức, tắm rửa, An Ninh hơi thấp thỏm mở cửa phòng tắm ra, lại bị Chúc Nhan đứng thẳng tắp ở cửa mà sợ hết hồn, trái tim bởi vì kinh sợ mà đập bùm bùm gần như muốn nhảy ra. “Những lời này anh chỉ nói một lần, em hãy nghe cho kỹ.”
Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, nhưng dạng tư thế này không nhìn thấy được nét mặt của nhau, hiện tại đối với hai người mà nói, lại là lý tưởng nhất. “Mẹ nói, ai được anh yêu là gặp phải một tai nạn.
Con người của anh không lãng mạn cũng không hài hước, đến nỗi tình cảm đích thực của mình cũng không biết biểu đạt.
Anh chỉ có thể cho em đây một cuộc sống hoàn chỉnh cả đời.
Nếu em nguyện ý, thì nhận lấy toàn bộ đi.
Nếu em không nguyện ý, hai tay anh dâng lên, ném cũng phải ném cho em.
Ở chung một chỗ có lẽ em rất khổ sở, nhưng mà anh không rời khỏi em, cũng chỉ có thể làm em chịu thiệt thòi cả đời.”
Nói xong, Chúc Nhan ôm An Ninh vẫn duy trì động tác này thật lâu không có thay đổi. An Ninh im lặng hồi lâu, nước mắt âm thầm rơi xuống không ngừng.
Nghĩ thầm, vậy thì cứ khổ sở cả đời đi! Nếu đã thích, nên dũng cảm đối diện với đoạn tình cảm này. Chúc Nhan ôm một lát tách thân thể hai người ra, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của An Ninh. Người ta thường nói ”
tiểu biệt thắng tân hôn”
, Chúc Nhan và An Ninh vừa là tân hôn vừa là xa nhau, tự nhiên tình hình chiến đấu trở nên ác liệt.
Kể từ khi An Ninh mang thai thì Chúc Nhan đã không có chạm qua cô, đã hơn một năm không có phát tiết, động tác Chúc Nhan bắt đầu hơi thô lỗ, nhưng sau khi anh hôn một lát thì dần dần bình tĩnh trở lại, cảnh cáo ở trong lòng cảnh cáo mình từ từ đi.
Anh không muốn để cho An Ninh chịu chút khổ sở nào.
Nếu đi theo bên cạnh anh đã là một loại khổ sở rồi, anh chỉ có thể hoàn lại mọi việc ở những phương diện khác. * tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ”
sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn Đã lâu không có làm, lúc mới bắt đầu thân thể An Ninh hơi kháng cự.
Màn dạo đầu làm khá dài, cuối cùng lúc tiến vào, Chúc Nhan cảm giác mình muốn nổ tung.
Một giây anh cũng không muốn ngừng, nhắm ngay điểm mẫn cảm của An Ninh đẩy lại đẩy, một lần lại một lần mãnh liệt hơn, một lần lại một lần xâm nhập vào.
Cao trào tới dâng trào mãnh liệt, bao phủ hai người ở trong đại dương mênh mông của dục vọng. Lần đầu tiên kết thúc, Chúc Nhan cũng không có rút ra khỏi thân thể của An Ninh, trạng thái của hai người nối nhau, hôn vuốt ve, gần như chờ dư vị của cao trào qua đi sau bắt đầu công kích lần nữa.
Xuất phát từ lo lắng cho thân thể của An Ninh, Chúc Nhan cũng không có làm nhiều, làm xong lần này, hai người lại ở phòng tắm làm một lần nữa rồi ôm nhau ngủ. Buổi tối hôm trước Chúc Nhan cũng không có hoàn toàn thỏa thích, dục vọng tích góp từng tí một ở một năm cũng không phải là có thể giải quyết trong hai ba lần.
Sáng sớm ngày hôm sau khi An Ninh tỉnh lại cũng cảm giác được Chúc Nhan trong lúc ngủ mơ lửa nóng dâng trào không chút kín đáo mà đẩy bắp đùi của cô, liền đỏ mặt. “An Ninh……”
Đột nhiên Chúc Nhan nhỏ giọng kêu tên của cô, An Ninh giương mắt nhìn, lại phát hiện là anh nhắm mắt nói mớ. An Ninh vươn tay ôm thân thể Chúc Nhan thật chặc, đem mặt vùi vào trước ngực nóng trơn nhẵn của anh, cảm thấy hài lòng mà muốn ngủ lại.
Thích một người như thế, thật ra thì cũng không có gì mất mặt. Bởi vì là ngày đầu tiên mới cưới, hai người tự nhiên không thể ngủ nướng.
Mặc dù hôm nay Chúc lão gia và Từ Thư Nhã cũng đã bảo qua không cần đi xuống ăn điểm tâm quá sớm, An Ninh vẫn là đúng như lúc trước tám giờ gọi Chúc Nhan rời giường.
Hai người sau khi rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đến lầu chính vấn an Chúc lão gia và Từ Thư Nhã sáng sớm đã qua bên đó, mời trà dưới ánh mắt vui mừng của hai người già rồi đến phòng ăn dùng cơm. Lúc đầu, hai người cũng không có ngờ hôm nay bọn họ rời giường sớm như vậy, cũng không có chờ bọn họ cùng ăn điểm tâm, bữa ăn sáng của Chúc gia đúng bảy giờ rưỡi thì bắt đầu. Thấy hai người tới, phòng bếp lại quýnh lên một phen, chuẩn bị cho bọn họ một bữa ăn sáng nóng hổi. Vương Anh và Trần Tuấn còn có cục cưng đã trở về nhà sau khi An Ninh sinh không bao lâu.
Bọn họ đương nhiên có cuộc sống của mình, không có tính chuyện ở lại Chúc gia.
Ngày hôm sau Chúc Nhan mang theo An Sinh và An Ninh lại mặt*.
An Ninh vẫn chưa trở về nhà sau đó mới biết được thì ra Chúc Nhan mua cho bọn họ một căn biệt thự xa hoa hơn từ lúc bọn họ ở Mỹ về, gần với căn nhà lúc trước của Chúc Nhan.
*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau khi cưới. Chúc Nhan sợ An Ninh không quen cuộc sống ở nhà chính của Chúc gia, muốn chờ An Sinh lớn hơn một chút thì chuyển tới ở. “Ông nội và mẹ ở bên đó rất cô độc! Chúng ta sẽ ở lại nhà chính đi! Mẹ em và chú Trần còn có cục cưng mà!”
An Ninh giải thích sau khi nghe Chúc Nhan trả lời. “Đúng, nếu đã gả đi rồi, phụng dưỡng cha mẹ chồng và ông cụ là chuyện không thể sơ suất.”
Vương Anh cũng gật đầu theo. “Nhưng mà, con muốn chơi với chị còn có bé cưng nữa.”
Cục cưng kháng nghị. “Tùy thời cưng đều có thể đi tìm chị chơi!”
An Ninh siết chặc khuôn mặt nhỏ bé của cục cưng.
Cục cưng bắt đầu đi học, khuôn mặt tròn của trẻ con dần dần gầy đi, nhưng mà vẫn rất đáng yêu. An Ninh nhéo gương mặt của cục cưng, nhưng vẻ mặt cục cưng tò mò nhéo gương mặt của bé cưng, hai chị em chơi vui vẻ thì, An Sinh ở trong ngực An Ninh không hài lòng, há mồm bắt đầu khóc. An Ninh cuống quít kiểm tra tã của An Sinh, Chúc Nhan cũng theo đó lấy tã sạch trong túi mang theo bên người. Trong nhà bảo mẫu già không muốn cho An Sinh dùng đi tiểu không ướt, nói vật kia thoáng khí không tốt, bất lợi cho thân thể trổ mã của đứa trẻ. Cho nên ngay từ lúc đứa bé chưa ra đời trước đó Vương Anh và Từ Thư Nhã đã đi qua siêu thị mua không ít vải cotton trắng cảm giác rất tuyệt, bên trong đệm thêm vải bông, làm tã cho đứa trẻ mới sinh ra.
Trong nhà tã vậy mà lại treo đầy một tủ quần áo, khiến An Ninh dở khóc dở cười. “Không có tiểu mà!”
An Ninh cau mày không biết cậu nhóc vì sao khóc, cũng chỉ có thể đứng lên xoay quanh trong phòng, nhẹ nhàng dụ dỗ cậu nhóc một chút.
Bà vú theo bên người phải ôm giúp An Ninh, An Ninh cười nói ra.
Phải dụ dỗ đến mười mấy phút đồng hồ, An Sinh mới mở ra miệng nhỏ béo mập không có răng cửa, ừ a a cười lên. “Con nha ~ thật là một đứa nhóc hành hạ người!”
An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan ôm cục cưng tới gần nói: “Ba của con là một người hành hạ người khác!”
Sau khi nói xong cảm thấy lời này có nghĩa khác, ánh mắt lóe lên vội nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chúc Nhan khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên gương mặt hơi đỏ của An Ninh.
Cục cưng cũng nghiêng người về phía trước Chúc Nhan, một cái miệng nhỏ nhắn không chút khách khí mà hôn lên môi An Ninh, còn phát ra tiếng chụt chụt. An Ninh nhìn cục cưng hôn mà bất ngờ, không nhịn được cười lên.
Sắc mặt Chúc nhan thay đổi liên tục, ở trong lòng hối hận tại sao mình không chiếm trước tiên, trực tiếp hôn lên môi An Ninh, kết quả để tên nhóc con này thừa cơ chui vào. Vật nhỏ trong ngực An Ninh nhìn ba người hôn tới hôn lui, không hài lòng mà hừ hừ hai tiếng.
An Ninh nhanh chóng nâng bé lên, ở trên khuôn mặt đầy mùi sữa của bé ấn hai môi thơm. Bé bị hôn cười khanh khách lên. An Ninh ngẩng đầu nhìn cùng cười với Chúc Nhan, như vậy cả đời, thật ra thì không tệ.
Anh nhìn chung quanh một chút, hơi lúng túng đón cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau sắc mặt hơi thay đổi, cũng không có tính cho An Ninh nhìn, có chút bối rối nói: “Con chúng ta…… hơi xấu.”
Trong nháy mắt, ba người phụ nữ trong phòng bệnh đều cười, mà ngay cả người giúp việc canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cũng nhịn không được mà cười. “Nhan nhi, lúc con mới ra sinh cũng xấu như vậy.”
Từ Thư Nhã nhớ tới bộ dạng nhiều nếp nhăn của Chúc Nhan lúc mới ra sinh, cười dữ hơn. “Lúc Ninh Ninh mới ra đời thời cũng nhiều nếp nhăn, nhưng mà con bé so với đứa nhỏ này vẫn trắng hơn một chút.”
Vương Anh cũng nhớ lại chuyện cũ.
An Ninh là đứa con đầu tiên của bà, khi đó nhìn sinh mạng nhỏ trong ngực, bà thật muốn đem hạnh phúc của toàn bộ thế giới cho con.
Nhưng mà vận mệnh trêu người, lại khiến cho đứa nhỏ này chịu nhiều khổ sở như vậy.
Trong lòng bà hơi áy náy, kể từ khi sinh cục cưng, bà đối với An Ninh…… Thật sự là không tốt. Một sinh mạng mới ra đời, cứu vớt mọi người.
Chúc lão gia vung lên tuyệt bút, ban tên cho đứa trẻ là An Sinh, Chúc An Sinh. An Ninh sau khi sinh xong ở bệnh viện một tuần thì thu dọn đồ đạc về nhà.
Lần cuối cùng kiểm tra thân thể sau đó ý tá nhỏ ở trong phòng bệnh thu dọn đồ đạc vẻ mặt hâm mộ nói với An Ninh: “Cô thật sự là một người phụ nữ hạnh phúc, chồng cô mệt nhọc, không có một câu oán hận.
Tôi xem qua rất nhiều ví dụ rồi, chồng người khác có thể kiên trì trước lúc vợ sinh ba ngày sau sinh ba ngày thì kiên trì cũng đã là tấm gương rồi! Chồng của cô tuổi còn trẻ, cũng thật sự có kiên nhẫn!”
Y tá là tinh anh từ nước ngoài về, mới vừa công tác mấy tháng ở thành phố A, không rõ lắm bối cảnh của Chúc gia, cũng không biết Chúc Nhan là ai.
Chỉ biết là bọn họ rất lợi hại, không phải là người bình thường.
Nếu không, cũng sẽ không ở trong phòng bệnh sang trọng đặc biệt này, lại càng sẽ không khiến bệnh viện tiếp đãi hết sức lo sợ.
Chỉ là một giải phẫu sinh nở mà thôi, bệnh viện lại khẩn trương suốt hai ba ngày. Đến không lâu sau y tá nhỏ thấy tin tức trên báo nói tới đám cưới xa hoa kinh động toàn thành phố cho tới cả nước, cô mới hiểu được tại sao lúc ấy vẻ mặt của An Ninh khó xử như vậy.
Thì ra là, người ta chưa kết hôn mà có con…… Hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh tiến hành là lúc An Sinh được trăm ngày.
Chúc Nhan không có nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không có cầu hôn lãng mạn, chẳng qua là lúc nửa đêm đứng lên thay tã cho An Sinh đang khóc kịch liệt, nói với An Ninh cũng bị tiếng khóc của con đánh thức: “Chọn ngày kết hôn đi!”
An Ninh kinh ngạc nhìn Chúc Nhan trên tay mới vừa lấy tã thay cho con, nhìn lại An Sinh đang được hầu hạ chậm rãi ừ a a gặm chân nhỏ của mình, trầm mặc một hồi lâu, nói được.
Dù sao cả đời, cũng chỉ có như vậy, ngay từ lúc quyết định sinh hạ con thì không phải đã quyết định rồi sao? Cho dù Chúc Nhan không cho cô hôn nhân, cũng là cái dạng này. Thật ra thì so với một số hôn lễ xa hoa sang trọng, hôn lễ của Chúc Nhan và An Ninh lại có vẻ đơn giản hơn, đơn giản nhưng trang nhã.
Mà hôn lễ lần này trọng điểm được các nhà truyền thông lớn đưa tin cũng không phải trên hôn lễ có bao nhiêu tên xe nổi tiếng hoặc là mức độ xa hoa của bữa tiệc, mà là ở trên người Chúc Nhan người cầm quyền ở Chúc gia này. Người cầm quyền ở Chúc gia tuổi gần hai mươi hai sớm như vậy đã kết hôn, ngoài dự liệu của mọi người; cô dâu là một người phụ nữ không có tiếng tăm hay bất kỳ bối cảnh, cũng ngoài dự liệu của mọi người; Chúc An Sinh được Chúc Nhan ôm ra, lại càng khiến mọi người càng thêm ngoài dự liệu. “Hôm nay là ngày vui của tôi và An Ninh, cũng là trăm ngày của con tôi Chúc An Sinh, song hỷ lâm môn, tôi thật cao hứng.”
Đối mặt với đông đảo truyền thông, Chúc Nhan nói như thế.
Sau khi nói xong, Chúc Nhan đột nhiên che đôi mắt trong sáng của con trẻ vào trong ngực mở miệng nói: “Vui lòng không nên mở đèn flash, đối với mắt trẻ con không tốt.”
Chúc Nhan một câu nói kinh động toàn dân chúng thành phố, trong lòng có cảm tình với thiếu gia Chúc gia lãnh khốc nói năng không thiện này là một người đàn ông lo cho gia đình! Ngày đó các nhà truyền thông lớn nhao nhao truyền hình trực tiếp hôn lễ kinh động này, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân tan nát trái tim. Ngày hôm sau một tuần san tài chính và kinh tế đăng lên một bài báo dài kèm theo tấm hình Chúc Nhan một tay ôm con, một tay che chở bà xã như chim nhỏ nép vào người, trên khuông mặt còn mang theo nụ cười không quá rõ, tiêu đề là: truyền thuyết giới kinh doanh cũng là người đàn ông tốt lo cho gia đình, bài báo này khiến cho tuần san bán không ít, không ít người khi nhìn đến bức hình này thì không phải không thừa nhận, bọn họ bị nụ cười của Chúc Nhan lôi đến. An Ninh sau khi sinh, vì Chúc Nhan và An Ninh bồi dưỡng ăn ý cùng với tình cảm, Từ Thư Nhã và Vương Anh sau khi thảo luận một phen thì đạt được nhất trí, Chúc gia thả rất nhiều người giúp việc và bảo mẫu không cần, để cho hai đứa trẻ tự chăm sóc con.
Dĩ nhiên, lúc ban ngày, bảo mẫu và người giúp việc sẽ hỗ trợ, đến buổi tối, con thì hoàn toàn thuộc về Chúc Nhan và AnNinh trông nom.
An Ninh mới vừa sinh xong, thân thể suy yếu, cho nên chuyện chăm sóc con đã rơi lên trên vai Chúc Nhan.
May mắn có bà vú đúng giờ cho uống sữa, Chúc Nhan chỉ phụ trách thay đổi tã, hoặc là lúc con ngủ không được thì ôm nó dỗ dành. Trước khi kết hôn, An Ninh và Chúc Nhan ở trong phòng ngủ lầu chính của Chúc Nhan.
Phòng ngủ chính của Chúc Nhan chia làm hai gian phòng, ở giữa có cửa nối.
Chúc Nhan và con ở gian lớn, một mình An Ninh ở gian nhỏ.
Nhưng mà Chúc Nhan và An Ninh đều bù đắp cho nhau những chuyện có liên quan đến An Sinh. Đêm tân hôn, An Sinh được Từ Thư Nhã đón đi, An Ninh đến gian phòng Chúc Nhan đã được bố trí thành phòng cưới.
Ở trong phòng tắm tháo đồ trang sức, tắm rửa, An Ninh hơi thấp thỏm mở cửa phòng tắm ra, lại bị Chúc Nhan đứng thẳng tắp ở cửa mà sợ hết hồn, trái tim bởi vì kinh sợ mà đập bùm bùm gần như muốn nhảy ra. “Những lời này anh chỉ nói một lần, em hãy nghe cho kỹ.”
Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, thân thể của bọn họ dính sát vào nhau, nhưng dạng tư thế này không nhìn thấy được nét mặt của nhau, hiện tại đối với hai người mà nói, lại là lý tưởng nhất. “Mẹ nói, ai được anh yêu là gặp phải một tai nạn.
Con người của anh không lãng mạn cũng không hài hước, đến nỗi tình cảm đích thực của mình cũng không biết biểu đạt.
Anh chỉ có thể cho em đây một cuộc sống hoàn chỉnh cả đời.
Nếu em nguyện ý, thì nhận lấy toàn bộ đi.
Nếu em không nguyện ý, hai tay anh dâng lên, ném cũng phải ném cho em.
Ở chung một chỗ có lẽ em rất khổ sở, nhưng mà anh không rời khỏi em, cũng chỉ có thể làm em chịu thiệt thòi cả đời.”
Nói xong, Chúc Nhan ôm An Ninh vẫn duy trì động tác này thật lâu không có thay đổi. An Ninh im lặng hồi lâu, nước mắt âm thầm rơi xuống không ngừng.
Nghĩ thầm, vậy thì cứ khổ sở cả đời đi! Nếu đã thích, nên dũng cảm đối diện với đoạn tình cảm này. Chúc Nhan ôm một lát tách thân thể hai người ra, cúi đầu hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của An Ninh. Người ta thường nói ”
tiểu biệt thắng tân hôn”
, Chúc Nhan và An Ninh vừa là tân hôn vừa là xa nhau, tự nhiên tình hình chiến đấu trở nên ác liệt.
Kể từ khi An Ninh mang thai thì Chúc Nhan đã không có chạm qua cô, đã hơn một năm không có phát tiết, động tác Chúc Nhan bắt đầu hơi thô lỗ, nhưng sau khi anh hôn một lát thì dần dần bình tĩnh trở lại, cảnh cáo ở trong lòng cảnh cáo mình từ từ đi.
Anh không muốn để cho An Ninh chịu chút khổ sở nào.
Nếu đi theo bên cạnh anh đã là một loại khổ sở rồi, anh chỉ có thể hoàn lại mọi việc ở những phương diện khác. * tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ”
sau ít ngày xa cách còn… hơn đêm tân hôn Đã lâu không có làm, lúc mới bắt đầu thân thể An Ninh hơi kháng cự.
Màn dạo đầu làm khá dài, cuối cùng lúc tiến vào, Chúc Nhan cảm giác mình muốn nổ tung.
Một giây anh cũng không muốn ngừng, nhắm ngay điểm mẫn cảm của An Ninh đẩy lại đẩy, một lần lại một lần mãnh liệt hơn, một lần lại một lần xâm nhập vào.
Cao trào tới dâng trào mãnh liệt, bao phủ hai người ở trong đại dương mênh mông của dục vọng. Lần đầu tiên kết thúc, Chúc Nhan cũng không có rút ra khỏi thân thể của An Ninh, trạng thái của hai người nối nhau, hôn vuốt ve, gần như chờ dư vị của cao trào qua đi sau bắt đầu công kích lần nữa.
Xuất phát từ lo lắng cho thân thể của An Ninh, Chúc Nhan cũng không có làm nhiều, làm xong lần này, hai người lại ở phòng tắm làm một lần nữa rồi ôm nhau ngủ. Buổi tối hôm trước Chúc Nhan cũng không có hoàn toàn thỏa thích, dục vọng tích góp từng tí một ở một năm cũng không phải là có thể giải quyết trong hai ba lần.
Sáng sớm ngày hôm sau khi An Ninh tỉnh lại cũng cảm giác được Chúc Nhan trong lúc ngủ mơ lửa nóng dâng trào không chút kín đáo mà đẩy bắp đùi của cô, liền đỏ mặt. “An Ninh……”
Đột nhiên Chúc Nhan nhỏ giọng kêu tên của cô, An Ninh giương mắt nhìn, lại phát hiện là anh nhắm mắt nói mớ. An Ninh vươn tay ôm thân thể Chúc Nhan thật chặc, đem mặt vùi vào trước ngực nóng trơn nhẵn của anh, cảm thấy hài lòng mà muốn ngủ lại.
Thích một người như thế, thật ra thì cũng không có gì mất mặt. Bởi vì là ngày đầu tiên mới cưới, hai người tự nhiên không thể ngủ nướng.
Mặc dù hôm nay Chúc lão gia và Từ Thư Nhã cũng đã bảo qua không cần đi xuống ăn điểm tâm quá sớm, An Ninh vẫn là đúng như lúc trước tám giờ gọi Chúc Nhan rời giường.
Hai người sau khi rửa mặt ăn mặc chỉnh tề đến lầu chính vấn an Chúc lão gia và Từ Thư Nhã sáng sớm đã qua bên đó, mời trà dưới ánh mắt vui mừng của hai người già rồi đến phòng ăn dùng cơm. Lúc đầu, hai người cũng không có ngờ hôm nay bọn họ rời giường sớm như vậy, cũng không có chờ bọn họ cùng ăn điểm tâm, bữa ăn sáng của Chúc gia đúng bảy giờ rưỡi thì bắt đầu. Thấy hai người tới, phòng bếp lại quýnh lên một phen, chuẩn bị cho bọn họ một bữa ăn sáng nóng hổi. Vương Anh và Trần Tuấn còn có cục cưng đã trở về nhà sau khi An Ninh sinh không bao lâu.
Bọn họ đương nhiên có cuộc sống của mình, không có tính chuyện ở lại Chúc gia.
Ngày hôm sau Chúc Nhan mang theo An Sinh và An Ninh lại mặt*.
An Ninh vẫn chưa trở về nhà sau đó mới biết được thì ra Chúc Nhan mua cho bọn họ một căn biệt thự xa hoa hơn từ lúc bọn họ ở Mỹ về, gần với căn nhà lúc trước của Chúc Nhan.
*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau khi cưới. Chúc Nhan sợ An Ninh không quen cuộc sống ở nhà chính của Chúc gia, muốn chờ An Sinh lớn hơn một chút thì chuyển tới ở. “Ông nội và mẹ ở bên đó rất cô độc! Chúng ta sẽ ở lại nhà chính đi! Mẹ em và chú Trần còn có cục cưng mà!”
An Ninh giải thích sau khi nghe Chúc Nhan trả lời. “Đúng, nếu đã gả đi rồi, phụng dưỡng cha mẹ chồng và ông cụ là chuyện không thể sơ suất.”
Vương Anh cũng gật đầu theo. “Nhưng mà, con muốn chơi với chị còn có bé cưng nữa.”
Cục cưng kháng nghị. “Tùy thời cưng đều có thể đi tìm chị chơi!”
An Ninh siết chặc khuôn mặt nhỏ bé của cục cưng.
Cục cưng bắt đầu đi học, khuôn mặt tròn của trẻ con dần dần gầy đi, nhưng mà vẫn rất đáng yêu. An Ninh nhéo gương mặt của cục cưng, nhưng vẻ mặt cục cưng tò mò nhéo gương mặt của bé cưng, hai chị em chơi vui vẻ thì, An Sinh ở trong ngực An Ninh không hài lòng, há mồm bắt đầu khóc. An Ninh cuống quít kiểm tra tã của An Sinh, Chúc Nhan cũng theo đó lấy tã sạch trong túi mang theo bên người. Trong nhà bảo mẫu già không muốn cho An Sinh dùng đi tiểu không ướt, nói vật kia thoáng khí không tốt, bất lợi cho thân thể trổ mã của đứa trẻ. Cho nên ngay từ lúc đứa bé chưa ra đời trước đó Vương Anh và Từ Thư Nhã đã đi qua siêu thị mua không ít vải cotton trắng cảm giác rất tuyệt, bên trong đệm thêm vải bông, làm tã cho đứa trẻ mới sinh ra.
Trong nhà tã vậy mà lại treo đầy một tủ quần áo, khiến An Ninh dở khóc dở cười. “Không có tiểu mà!”
An Ninh cau mày không biết cậu nhóc vì sao khóc, cũng chỉ có thể đứng lên xoay quanh trong phòng, nhẹ nhàng dụ dỗ cậu nhóc một chút.
Bà vú theo bên người phải ôm giúp An Ninh, An Ninh cười nói ra.
Phải dụ dỗ đến mười mấy phút đồng hồ, An Sinh mới mở ra miệng nhỏ béo mập không có răng cửa, ừ a a cười lên. “Con nha ~ thật là một đứa nhóc hành hạ người!”
An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan ôm cục cưng tới gần nói: “Ba của con là một người hành hạ người khác!”
Sau khi nói xong cảm thấy lời này có nghĩa khác, ánh mắt lóe lên vội nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chúc Nhan khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên gương mặt hơi đỏ của An Ninh.
Cục cưng cũng nghiêng người về phía trước Chúc Nhan, một cái miệng nhỏ nhắn không chút khách khí mà hôn lên môi An Ninh, còn phát ra tiếng chụt chụt. An Ninh nhìn cục cưng hôn mà bất ngờ, không nhịn được cười lên.
Sắc mặt Chúc nhan thay đổi liên tục, ở trong lòng hối hận tại sao mình không chiếm trước tiên, trực tiếp hôn lên môi An Ninh, kết quả để tên nhóc con này thừa cơ chui vào. Vật nhỏ trong ngực An Ninh nhìn ba người hôn tới hôn lui, không hài lòng mà hừ hừ hai tiếng.
An Ninh nhanh chóng nâng bé lên, ở trên khuôn mặt đầy mùi sữa của bé ấn hai môi thơm. Bé bị hôn cười khanh khách lên. An Ninh ngẩng đầu nhìn cùng cười với Chúc Nhan, như vậy cả đời, thật ra thì không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook