Lãnh Thiếu Truy Thê
Chương 44: Sanh con

Ông bác sĩ Trung Y trong nhà mỗi ngày đều phải theo lệ kiểm tra cho An Ninh, quan sát mạch tượng, rốt cục hai mươi ngày sau đó mò được mạch tin vui.

Bất quá mới mang thai có ba tuần, thân thể An Ninh cũng không có một chút thay đổi. An Ninh lại nhận thấy thái độ của những người chung quanh thay đổi, mọi người đối với cô đặc biệt cẩn thận, ngay cả cục cưng cũng không chơi lăn qua lăn lại với cô, Chúc Nhan lại càng không có giày vò cô.

Thậm chí vì để giữ tâm tình An Ninh được vui vẻ, ông bác sĩ Trung Y dứt khoát Chúc Nhan biến mất trước mặt An Ninh, nói là mắt không thấy tâm không phiền. Hôm nay, Từ Thư Nhã và Vương Anh đột nhiên cùng xuất hiện ở phòng của An Ninh. “An Ninh, chúng ta có chuyện muốn nói với con.”

Vương Anh và Từ Thư Nhã ngồi ở trên ghế, nhìn An Ninh đang không hiểu chuyện gì.

An Ninh so với hai ngày trước tiều tụy hơn một chút.

Mặc dù có thực phẩm dinh dưỡng quý tẩm bổ, tiếc rằng cô ăn càng ngày càng ít. “Dạ.”

An Ninh ngồi ở bên giường, buồn bã mà nhìn thảm. “Bác sĩ nói, con mang thai.”

Một câu nói của Vương Anh khiến An Ninh chậm chạp ngẩng đầu, môi run rẩy hồi lâu mới nhả ra mấy chữ: “Hả……”

Đưa mắt nhìn Vương Anh và Từ Thư Nhã rời đi, An Ninh nằm ở trên giường dang tay chân mặt không chút thay đổi nhìn trần nhà.

Mang thai…… Mang thai…… Mang thai…… Đứa bé này có muốn hay không? Thân thể cô bây giờ có được phép có con không? Bối rối hồi lâu, đầu óc An Ninh trở nên trống rỗng. “Chị!”

Cục cưng đột nhiên đẩy khung cửa ra, lộ ra đầu nhỏ kháu khỉnh bụ bẩm. “Cục cưng!”

An Ninh quay đầu nhìn cục cưng, cũng không có như ngày thường mà đứng lên ôm cậu bé.

Cô không còn tinh thần, bởi vì tin tức khiếp sợ. “Chị, nghe nói trong bụng chị có một em bé……”

Taynhỏ bé của cục cưng cẩn thận chụp lên bụng bằng phẳng của An Ninh. “Chị nói xem, nó đáng yêu hay là em đáng yêu? Nó có đáng yêu giống em không?”

Lời của cục cưng được Từ Thư Nhã dạy cho bắt đầu nói có chút không khớp, nhưng mà ý tứ vẫn được chuyển đạt đến.

An Ninh chậm rãi ngồi dậy, vươn tay vuốt ve bụng của mình, ánh mắt lại nhìn cục cưng vẻ mặt nghi ngờ.

Trong bụng của cô có một đứa bé, đứa bé này sau khi sinh hạ thì có thể đáng yêu giống như cục cưng, sẽ vây quanh cô gọi mẹ, sẽ tùy hứng làm nũng, nó là con của cô. An Ninh đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước cô có em trai hoặc em gái không ra đời.

Trước khi ly hôn với An Điền Nghĩa, Vương Anh đã từng mang thai một lần.

Vẫn là con gái một nên An Ninh đối với đứa bé nằm ở trong bụng mẹ cảm thấy rất hứng thú.

Sau khi bụng Vương Anh dần dần phùng lên, cô thường hay gục ở trên bụng Vương Anh cảm thụ được động tác yếu ớt của thai nhi.

Khi đó An Ninh cũng thường xuyên hỏi Vương Anh, đến tột cùng là em trai hay là em gái đấy? Nó có đáng yêu hay không? Vương Anh thường hay một tay vuốt ve An Ninh một tay vuốt ve bụng, vẻ mặt hiền lành cười.

Sau đó, An Điền Nghĩa say rượu cho nên lỡ tay đánh Vương Anh, đứa bé bị sanh non. Sau khi Vương Anh sanh non, An Ninh so với Vương Anh còn khổ sở hơn, thường xuyên nhớ tới sinh mạng nhỏ chưa ra đời len lén lau nước mắt.

Khi đó, rất nhiều bạn đều có một em trai nhỏ hoặc là em gái nhỏ, mà An Ninh chỉ có thể nhìn em trai và em gái của người ta tưởng tượng thấy có phải em trai hoặc em gái của mình cũng đáng yêu giống bọn họ hay không. An Ninh nhìn cục cưng, vuốt bụng của mình, đột nhiên nhớ lại đứa trẻ không có duyên phận kia. Mơ màng nằm ở trên giường An Ninh nhìn cảnh sắc mặt trời sắp lặn ngoài cửa sổ, lại đột nhiên cảm thấy hơi đói, đã lâu rồi cô chưa từng có cảm giác này.

Cái loại nầy là do dạ dày vì đói bụng mà sinh ra cảm giác nóng rực lăn tăn, khiến cô hơi ngỡ ngàng. Sau khi nghe tin An Ninh chủ động yêu cầu ăn thức ăn, toàn bộ đều nhốn nháo lên.

Từ Thư Nhã và Vương Anh hai người mẹ im lặng run rẩy cầm tay nhau, vành mắt hai người đều hơi đỏ.

Có lẽ, hai đứa con đều được cứu.

Chúc Nhan sau khi nghe được tin tức mặt không chút thay đổi bước trở về phòng của mình, đóng cửa lại trong nháy mắt, toàn thân anh giống như mệt mỏi tựa vào trên cửa, mặc cho thân thể thon dài hạ xuống thảm trên mặt đất.

Làm trái với ước định để lưu cô lại, làm cho cô mang thai, Chúc Nhan không biết quyết định như vậy có đúng hay không, anh chẳng qua là hoàn toàn theo bản năng, hiểu không làm như vậy, anh sẽ chịu không được.

Không có An Ninh bên cạnh, Chúc Nhan không biết hình dáng mình sẽ ra sao.

Anh tưởng tượng không được, cũng không dám tưởng tượng.

Tình trạng bây giờ của An Ninh khiến Chúc Nhan thấy được hai người có hy vọng. Cứ như vậy, chứng bệnh kén ăn của An Ninh không trị mà tự lành.

Nôn mửa cùng hiện tượng buồn nôn vẫn là thỉnh thoảng, cũng đã từ từ giảm bớt.

Từ Thư Nhã và Vương Anh và tất cả mọi người đều thấy được hy vọng, bọn họ dốc lòng chăm sóc An Ninh, dựa theo dặn dò của bác sĩ tẩm bổ cho cô. An Ninh cũng biết tình trạng thân thể của mình không tốt, tận lực dựa theo dặn dò của bác sĩ điều tiết thân thể thích hợp.

Vì con, cũng là vì mình. Cuộc sống của An Ninh rất yên ả, mỗi ngày trừ bỏ ăn cơm ngủ thì là đọc sách nghe âm nhạc, thỉnh thoảng có vẽ tranh quốc hoạ để tập luyện, sau đó mỗi ngày sớm tối đi dạo một vòng ở trong hoa viên Chúc gia.

Dần dần, thân thể của cô khôi phục, sắc mặt cũng hồng nhuận lên.

Khiến Từ Thư Nhã và Vương Anh vui mừng chính là, phản ứng An Ninh mang thai cũng không phải quá lớn, giống như nôn nghén thì cô chỉ phun ra khoảng hai ngày rồi xong.

Nếu như phản ứng mang thai của cô kịch liệt hơn nữa, thì thật sự rất nguy hiểm. Nhưng mà, lúc bụng dần dần lồi ra thì, tứ chi của cô thường xuyên sưng nghiêm trọng, khiến An Ninh mệt mỏi không chịu nổi. Hôm nay An Ninh đang ngồi ở trên xích đu làm bằng trúc ở ban công dừng dưỡng thai âm nhạc xem một quyển tản văn gọi là [ mỹ học tản bộ ], Chúc Nhan mấy tháng đã không có xuất hiện ở trước mặt cô nay bỗng xuất hiện ở trước mặt cô. An Ninh ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan đã lâu không thấy, im lặng thật lâu, thời gian qua mọi người chung quanh cố ý không có đề cập bất kỳ tin tức về Chúc Nhan ở trước mặt cô, giống như là sợ cô đau lòng.

Nhưng mà người khác không đề cập tới, không phải là cô không nhớ.

Đứa nhỏ trong bụng là con của Chúc Nhan, tại sao cô có thể quên chứ? Chúc Nhan vốn không có tính để An Ninh nhìn thấy, anh muốn giống như ngày thường đi ngang qua cửa của An Ninh thừa dịp lúc cô không chú ý thì nhìn xem cô đang làm gì.

Nhưng lần này anh lại không thấy An Ninh.

Xuất phát từ lo lắng, anh đi vào, lại phát hiện An Ninh mặc một bộ quần áo bà bầu cotton màu vàng nằm ở trên xích đu thảnh thơi mà lười nhác đang xem sách, sắc mặt cô bình tĩnh, ánh mắt híp lại, tóc dài rũ xuống lung lay theo gió. Chúc Nhan đành phải ngây ngốc nhìn, cho đến khi An Ninh phát hiện anh.

Anh thấy An Ninh không có phản ứng gì, đã đi qua quỳ gối ở bên cạnh An Ninh, áp đầu vào bụng nhô ra của An Ninh nhìn ánh mắt của cô nhàn nhạt nói: “Anh tới thăm các người một chút.”

An Ninh vừa định mở miệng nói, cũng không ngờ đứa bé trong bụng bỗng chuyển động một chút, ngay cả Chúc Nhan gục ở trên bụng cô cũng cảm giác được.

Trong nháy mắt sắc mặt hai người trở nên tái nhợt. “Chúc Nhan……”

An Ninh xuất phát từ bản năng cầu cứu Chúc Nhan. “Đừng sợ, anh đây!”

Chúc Nhan vội ôm lấy An Ninh, sải bước ra khỏi phòng, lớn tiếng kêu: “Bác sĩ! Bác sĩ!!”

Chúc Nhan vừa muốn nhanh một chút tìm Bác sĩ, lại sợ dưới chân gặp chuyện không may, An Ninh có sơ xuất gì, đi được mấy bước, trên trán đổ đầy mồ hôi. Để cho tiện chăm sóc An Ninh, các bác sĩ thay phiên nhau trực ở nơi này, cho nên bọn họ tới rất kịp thời.

Từ Thư Nhã và Vương Anh cũng chạy tới rất nhanh. Nghe xong giải thích của người trẻ tuổi, bác sĩ và mẹ vội vã chạy tới cũng thở phào nhẹ nhỏm. “Chẳng qua là trẻ con xoay mình mà thôi, hiện tượng bình thường.”

Nghe lời của bác sĩ xong, sắc mặt Chúc Nhan mới từ từ khôi phục tự nhiên, anh nâng tay lên lau cái trán, trên tay ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi.

An Ninh rút ra khăn giấy trên bàn ở bên cạnh đưa cho anh.

Hai người mẽ nhìn động tác hai người giúp nhau, liếc nhau một cái, cũng không nói gì. Cái trò cười này đánh vỡ cục diện bế tắc giữa An Ninh và Chúc Nhan.

Ngầm hiểu với nhau, Chúc Nhan gần như mỗi ngày đều thường lui tới phòng của An Ninh, giúp cô đọc sách, xoa bóp cơ thể, có đôi khi An Ninh vẽ tranh, Chúc Nhan ở bên cạnh mài mực.

Hai người duy trì phần yên bình này mãi cho đến đứa trẻ ra đời. Vì lý do an toàn, An Ninh trước ngày dự sinh hai tuần thì vào bệnh viện, một mình một phòng ở phòng bệnh sang trọng, phương tiện cũng không kém hơn ở nhà.

Người giúp việc phân chia sớm tối luân phiên chăm sóc An Ninh, Chúc Nhan cũng mỗi ngày coi chừng ở trong phòng bệnh.

Anh ở đặt một cái giường xếp trong phòng bệnh, ngày đêm không rời.

Chuyện của công ty tạm thời giao cho Trầm Khinh quản lý. Lục Sâm cũng từ từ nâng cao tay nghề, Chúc Nhan cố ý bồi dưỡng anh ta thành trợ thủ đắc lực của anh.

Chúc lão gia nói, Lục gia có ân với Chúc gia, mà Chúc Nhan cũng cảm thấy Lục Sâm cũng là người có khiếu.

Lúc trước sở dĩ anh coi trọng kế hoạch của Lục Sâm như vậy, nguyên nhân chủ yếu chính là anh muốn thử năng lực của Lục Sâm một lần.

Sự thật chứng minh, anh ta không khiến cho anh thất vọng. Thật ra thì, giường bệnh của An Ninh là giường hai người.

Lúc Chúc Nhan ngủ giường xếp ba ngày sau, An Ninh ngủ đến giữa đêm thì tỉnh lại muốn trở mình hoạt động một chút, nhưng thấy Chúc Nhan vóc dáng cao to vùi ở trên giường xếp nhỏ hẹp, trong lòng bỗng không nỡ, đánh thức anh, bảo anh nằm ngủ ở bên cạnh cô.

Chúc Nhan không nói gì nghiêng người nằm ở bên cạnh An Ninh, giống như trước ôm cô vào trong ngực.

Chỉ bất quá bây giờ thân thể An Ninh hơi to, anh cũng chỉ có thể khoác tay lên trước ngực cô, từ từ thiếp đi. An Ninh vào phòng giải phẫu sớm hai ngày so với ngày dự sinh. Hôm nay An Ninh ngồi ở trên giường dựa vào nghe Chúc Nhan đọc sách.

Phụ nữ có thai đọc sách đối với đôi mắt không tốt, gần như mỗi ngày Chúc Nhan chỉ cho An Ninh xem sách hai canh giờ.

Qua hai canh giờ, cô muốn xem cái gì, anh đọc cho cô. Chúc Nhan đang đọc, An Ninh đột nhiên vươn tay nắm chặc tay anh nhẹ phẩy bụng cô, sắc mặt tái nhợt nói với Chúc Nhan: “Chúc Nhan, đau.”

Chúc Nhan dại ra chỉ chốc lát sau ấn chuông trên giường bệnh đã được dạy qua, sau đó không yên lòng lại dặn dò người giúp việc hầu hạ ngoài cửa đi gọi bác sĩ, cuối cùng cúi đầu hôn cái trán của An Ninh, cố gắng trấn an tâm tình của cô. “Đau quá……”

An Ninh nhíu mày, ánh mắt bởi vì khó có thể hình dung đau đớn mà chứa đầy nước mắt. “Ngoan, thả lỏng……”

Chúc Nhan vươn tay vuốt ve mặt tái nhợt của An Ninh, cũng không ngờ An Ninh hé miệng cắn bàn tay của anh. Chúc Nhan không rút về tay, mặc cho An Ninh cắn. Bác sĩ và y tá rất nhanh đẩy xe giải phẫu tới. “Ôi! Sao anh lại ngốc thế để cho cô ấy cắn tay! Lấy khăn lông tới đây!”

Y tá trưởng nhận lấy khăn lông để cho An Ninh cắn. An Ninh nới lỏng miệng, Chúc Nhan cũng không làm phiền những người khác, nhẹ nhàng ôm An Ninh lên xe giải phẩu, ở bên tai cô nói: “Anh chờ em.”

An Ninh vô cùng đau đớn, ý thức đều hơi mơ hồ.

Nhưng mà nghe thấy những lời này thì, cô mở mắt ra nhìn Chúc Nhan một chút, sau mới bị bác sĩ đẩy mạnh vào phòng giải phẩu.

Dựa theo ông Trung Y dặn dò, lựa chọn thứ nhất là sanh thường, nếu như không được nữa thì theo cái thứ hai, sanh mổ. Chúc Nhan giống như một hàng rào ở bên ngoài phòng phẫu thuật đi tới đi lui, thỉnh thoảng đứng thỉnh thoảng ngồi.

Từ Thư Nhã nhìn con sắc mặt tái nhợt, đi đứng không bình thường, thở dài, im lặng.

Bởi vì bà biết, lúc này bà nói gì cũng không có tác dụng. Suốt hai canh giờ, An Ninh bị hành hạ ở bên trong, Chúc Nhan bị hành hạ ở bên ngoài, một người là sinh lý hành hạ một người là tâm lý hành hạ. Đến khi phòng giải phẩu cửa mở ra sau, Chúc Nhan xoay người đi tới trước xe giải phẩu nhìn An Ninh mệt mỏi mà thiếp đi, vuốt ve gương mặt tái nhợt mồ hôi ướt đẫm của cô một chút.

Y tá vốn là ôm đứa bé ra khỏi phòng giải phẩu thì xông thẳng đưa qua cho Chúc Nhan, lại bị anh không chú ý đến đứa bé đỏ hỏn.

Cô kinh ngạc đứng ở nơi đó, đợi hồi lâu cũng không có thấy Chúc Nhan có ý định muốn nhìn đứa bé một chút. “Người lớn và em bé đều rất khỏe mạnh, bé trai, chúc mừng Nhan thiếu!”

Bác sĩ lau lau mồ hôi, thở phào một cái.

Rốt cục lần này hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ. “Cô ấy đến lúc nào thì tỉnh lại?”

Chúc Nhan đặt An Ninh lên trên giường, ngẩng đầu nhìn bác sĩ. “Lúc này không nói chắc được, mới vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, cô ấy cần phải ngủ một lát.”

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Chúc Nhan trông coi ở trước giường bệnh của An Ninh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô ngủ.

Bên cạnh Vương Anh và Từ Thư Nhã nhận lấy bé cưng đã được y tá tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới, vành mắt hai người đều đỏ.

Cuối cùng cũng được cứu rồi. “Mạng của ba và mẹ con, đều giao cho con.”

Từ Thư Nhã nhỏ giọng híp mắt nói với bé cưng bị vây trong trạng thái hỗn độn. An Ninh ngủ không bao lâu thì mở mắt, thấy gương mặt Chúc Nhân gần trong gang tấc, ngơ ngác một chút mới hơi yếu ớt mở miệng nói: “Con đâu?”

Được An Ninh nhắc nhở như vậy, Chúc Nhan mới nhớ tới sự tồn tại của con.

Anh nhìn chung quanh một chút, hơi khó xử mà nhận cục cưng từ trong tay Vương Anh, nhìn thoáng qua sau đó sắc mặt hơi thay đổi, cũng không có tính để cho An Ninh xem qua, có chút bối rối nói: “Con chúng ta…… hơi xấu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương