Lãnh Thiếu Truy Thê
-
Chương 36: Đây là số mệnh
Nhâm Vũ Văn lại ngang ngược với An Ninh, hôn một cái.
An Ninh kịp thời xoay mặt đi chỗ khác, bị anh hôn lên xương gò má. An Ninh tát một cái lên trên mặt Nhâm Vũ Văn, cả hội trường đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng củi cháy bùm bùm. Nhâm Vũ Văn bị đánh nên hơi ngốc, bụm mặt đứng ở nơi đó lại không có phản ứng gì.
Cũng là phụ tá của anh vội vàng chạy tới ngăn cản Tương Sinh hơi nổi giận giải thích: “Thiếu gia nhà tôi uống quá nhiều, uống quá nhiều! Cậu ấy vốn không thể uống rượu, nhất thời tôi không có ngăn lại! Thật không có ý gì, thật không có ý gì! An tiểu thư có gì không hài lòng, tôi đây trút giận là được!”
Đưa tay không đánh khuôn mặt đang tươi cười, An Ninh kéo Tương Sinh, không so đo nữa.
Ai cũng biết loại rượu gạo này vốn không khác nhau rượu trái cây lắm, làm sao có thể uống rượu say! Vốn là lửa trại đang vui lại xảy ra tiết mục xen vào như vậy, liền vội vàng kết thúc.
Trong lòng mọi người hiểu, lần này có lẽ Nhâm Vũ Văn xui xẻo.
Ai cũng biết An Ninh là người của Nhan thiếu Chúc gia, anh ấy thật là to gan lớn mật. Trở lại nhà trọ, An Ninh tắm rửa xong trong lòng bất ổn mà suy nghĩ lung tung.
Ngay cả Tiểu Lý, Tương Sinh cô cũng không dám hỏi đến tột cùng có gọi điện thoại cho Chúc Nhan hay không.
Thật vất vả ngủ thiếp đi, thậm chí liên tục gặp ác mộng, lúc nửa đêm cô từ trong mộng bừng tỉnh, lại thấy một người ngồi bên giường, trong bóng tối không thấy rõ gương mặt, mang thế bề trên nhìn, hình như là Chúc Nhan. Thấy An Ninh đột nhiên bừng tỉnh, Chúc Nhan đưa tay mở đèn đầu giường lên. “Chúc Nhan……”
Sau khi An Ninh thấy người rõ ràng, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nước mắt hiếm có liền chảy xuống. Trong lòng chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần: Xong, anh ta đã biết rồi…… Tương Sinh gọi điện thoại cho Chúc Nhan, nói rất mập mờ.
Chúc Nhan đương nhiên truy hỏi sự việc kỹ càng, hiểu rõ ràng chân tướng sự việc mới kịp bắt một chuyến may bay bay tới. Chờ Chúc Nhan tới sân bay thì, Tương Sinh đã muốn xe xong chờ ở nơi đó rồi, mọi chuyện, đều tiến hành lúc An Ninh gặp ác mộng.
Tiểu Lý vẫn không ngủ, chờ Chúc Nhan tới gõ cửa.
Thật ra thì, Chúc Nhan vốn không có gõ cửa, tai Tiểu Lý nghe được tiếng bước chân trong hành lang sau đó nhanh chóng đứng lên mở cửa, sau đó cùng đến phòng của Tương Sinh. Chúc Nhan ngồi ở bên cạnh An Ninh không lâu lắm, thì An Ninh tỉnh, trong lúc ngủ cô cũng không yên ổn, luôn nhíu mày. “Thật không nên cho em đi ra ngoài.”
Chúc Nhan ôm An Ninh nét mặt có chút hoảng hốt cùng tuyệt vọng vào trong ngực, cúi đầu hôn cô. “Anh ta hôn nơi nào của em? Nơi này hay là nơi này?”
Môi Chúc Nhan từ trên đi xuống dần dần đến gần môi An Ninh. “Chúc Nhan……”
An Ninh tuyệt vọng mà nắm chặc quần áo của Chúc Nhan, giống như là bắt cây cứu sinh nổi trên mặt vậy. “Ừ, anh đây.”
Chúc Nhan hung hăng hôn lên môi An Ninh, mặc cho cô ở dưới người anh thở dốc rên rỉ, trăn trở phục vụ cả đêm, An Ninh bị Chúc Nhan lăn qua lộn lại mà khổ sở, cô cũng không biết mình đến lúc nào thì ngủ đi.
Chờ An Ninh tỉnh lại, bọn họ đã ở trên máy bay trở về thành phố A rồi. Trên đường trầm mặc về đến nhà, Chúc Nhan một câu nói đánh An Ninh xuống tới mười tám tầng địa ngục: “Sau này em hãy đi theo bên cạnh anh, chỗ nào cũng không được đi.”
An Ninh dùng loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt Chúc Nhan không hề thay đổi, nhưng anh thờ ơ. “Em xác định không muốn sống ở bên cạnh anh?”
Chúc Nhan cúi đầu, nhìn An Ninh. “Không có……”
An Ninh cười còn khó hơn nhìn so với khóc. Cả người An Ninh đều mỏi mệt nằm ở trên giường, không biết mình nên căm hận Nhâm Vũ Văn không có việc gì đi gây chuyện hay là nên căm hận Chúc Nhan cậy mạnh chuyên chế, hay là nên căm hận đã biết sao lại bất lực, chỉ có thể mặc cho người khác thao túng vận mệnh. Có lẽ Vương Anh nói rất đúng, đây là số mệnh. Chúc Nhan rất ít đi công ty, hầu hết mọi chuyện anh đều xử lý ở trong phòng làm việc ở Phương Thức.
Lúc Chúc Nhan xử lý công việc thì, An Ninh tự mình tìm thú vui, dĩ nhiên nếu ở trong phạm vi Phương Thức. Nhưng mà, đa số thời gian cô đều ở trong quán rượu đại sảnh lầu một ngẩn người, nhìn đủ loại dáng người lui tới trước mặt cô, suy đoán cuộc sống của họ. Bởi vì An Ninh ở bên cạnh nên không có chuyện gì thì Chúc Nhan cũng không trở về nhà, mà phần lớn thời gian mang theo An Ninh đến Phương Thức tiêu khiển.
Phương Thức không chỉ có phòng nghĩ ở bên trong, ở phía sau còn có một sân gôn ngoài trời và hồ bơi, có thể nói hết thảy thiết bị giải trí cái gì cần có đều có.
Chúc Nhan thích đánh quần vợt, An Ninh biết một chút, đánh cũng không tốt, hơn nữa thể lực cũng theo không kịp.
Cho nên đa số thời gian đều là cô ngồi ở sân ngoài nhìn Chúc Nhan và người cùng đánh đánh đến vui vẻ thỏa thích. Chúc Nhan chỉ có ở lúc vận động, mới có thể giống như một thanh niên gần 21 tuổi, mà không phải một vương tử cao cao tại thượng. Tâm tình Chúc Nhan tốt thì sẽ ra ngoài đánh bóng chuyền bãi biển với An Ninh, bên cạnh sân banh chính là hồ bơi ngoài trời, lúc thời tiết lạnh thì nước bên trong nóng, cũng có thể khiến cho người chơi cho thỏa thích.
An Ninh lúc bắt đầu thì cũng không biết bơi lội, mỗi ngày đều nằm ở trên phao cứu hộ thật to đi theo bên cạnh Chúc Nhan.
Sau đó, tâm tình Chúc Nhan tốt, tốn suốt nữa ngày tay nắm tay dạy An Ninh nín thở, bơi. An Ninh thông minh, rất nhanh đã nắm được các yếu tố cần thiết, chẳng qua là lúc mới bắt đầu tư thế không được lịch sự ít vải, lại bởi vì bị Chúc Nhan không hiểu làm sao mà khiêng lên vai sải bước trở lại phòng nghỉ ngơi của anh, đặt lên trên giường hung hăng mà dày vò.
Có lẽ là do phương pháp giáo dục của thầy giáo Chúc Nhan này quá thành công, kỹ thuật bơi lội của An Ninh rất nhanh có những bước tiến lớn. Hôm nay lúc hai người bơi ở trong hồ bơi, An Ninh không biết động tác của cô vô tình trêu chọc Chúc Nhan, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng, An Ninh bị nhìn thấy ở dưới đáy nước dễ dàng mà run một chút. Hôm nay là thứ hai, trong hồ bơi rất ít người.
Lúc An Ninh và Chúc Nhan nhìn nhau lại cảm thấy được chân Chúc Nhan ở dưới nước nhẹ nhàng quấy rối hông của cô.
An Ninh đem đầu trốn vào trong nước, nhanh chóng bơi.
Nhưng mà, với tư cách sư phụ Chúc Nhan rất nhanh liền đuổi theo, lại một phen túm An Ninh ở trong nước, đè đầu của cô lại, hung hăng hôn.
Ở đáy nước, hai người ngoại trừ hít thở thì hôn triền miên.
An Ninh nhắm mắt lại, hai tay ôm thân thể Chúc Nhan thật chặc. Bởi vì ở dưới nước, Chúc Nhan cũng không có càn rỡ quá, hôn rồi lập tức trồi lên mặt nước, buông An Ninh ra.
An Ninh vô lực trèo lên trên thân thể Chúc Nhan hít thở từng ngụm từng ngụm, thân thể theo động tác của anh trôi lơ lửng ở trong nước, đột nhiên có một loại cảm giác nước chảy bèo trôi. Hai ngày nay Chúc Nhan đột nhiên bận rộn, chuyện của công ty rất nhiều, bệnh của Chúc lão gia lúc tốt lúc xấu, hai người đã ba ngày không có hoan ái rồi.
Chờ hai người thong thả thì cũng đã đè nén rồi, Chúc Nhan ôm An Ninh bơi tới bên bờ chia ra đi phòng thay quần áo thay đổi quần áo. “Trở về lại tắm, trước thay quần áo, anh ở bên ngoài chờ em.”
Chúc Nhan ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói, nói xong lời cuối cùng còn thổi một hơi nhè nhẹ.
Thổi đến nỗi chân An Ninh muốn mềm. Hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau mà trở lại phòng nghỉ ngơi của Chúc Nhan, thừa dịp mở nước ở trong bồn tắm để nước thì hai người ở dưới vòi hoa sen cọ rửa thân thể một lần. “Giúp anh tắm.”
Tiếng nói Chúc Nhan khàn khàn đem sữa tắm đổ vào trong tay An Ninh.
Lúc An Ninh đem sữa tắm bôi lên thân thể Chúc Nhan thì, lòng bàn tay Chúc Nhan đã đổ ra không ít, đều đều mà mập mờ vẽ loạn ở trên người cô.
Lúc trên người hai người đều là bọt trơn bóng thì, An Ninh đã bị Chúc Nhan trêu chọc đứng cũng đứng không được, chỉ có thể nắm cánh tay Chúc Nhan gục ở trên người anh, Chúc Nhan ý chí chiến đấu cũng đã sục sôi.
Anh vội vã tắm rửa bọt trên người hai người, một phen ôm lấy An Ninh toàn thân xụi lơ nhảy vào trong bồn tắm. Mới vừa rồi Chúc Nhan vẫn không có hôn An Ninh, hai người chẳng qua là giống như là đang khiêu chiến với nhau, trao đổi hít thở mập mờ, nhưng cũng không đụng chạm.
Có đôi khi, lờ mờ mà dụ dỗ so với tiếp xúc trực tiếp dục vọng có thể xúc động hơn, nhất là bọn họ quen thuộc tình dục như vậy nhưng lại cách mấy ngày không có làm. Đến trong phòng tắm rồi, Chúc Nhan rốt cục hôn môi An Ninh mở ra run nhè nhẹ, nhiều lần chà đạp.
Chúc Nhan cũng không vội tiến vào, anh càng thích nhìn bộ dạng An Ninh mê loạn.
Anh dọc theo môi của cô dần dần hôn xuống, ở trên làn da mềm mại của cô lưu lại chuỗi chuỗi dấu đỏ.
Cuối cùng, anh dừng lại trên da thịt ở bên đùi mềm mại tinh tế của An Ninh, nhiều lần liếm cắn, một tay vuốt ve môi của cô, tay kia vuốt ve ở bộ ngực của cô.
An Ninh khẽ cong người lên, nhịn không được dùng bắp chân nhẹ nhàng cọ lên phần da lưng của Chúc Nhan. “Đừng…..
Đừng như vậy……”
An Ninh lắc lắc đầu, hai tay nắm thật chặc rìa hơi lạnh ở bồn tắm lớn, dùng mặt ma sát bàn tay to của Chúc Nhan dừng lại ở trên mặt cô. “Tới đây.”
Chúc Nhan kéo thân thể An Ninh qua, để cho cô ngồi ở trên đùi anh, đè đầu cô ra sau, hôn lên môi của cô lần nữa.
An Ninh hỗn loạn mà hôn trả anh, đôi tay cũng dần dần ôm chặc cổ Chúc Nhan. Tay Chúc Nhan nắm lấy eo nhỏ của An Ninh, khẽ nâng thân thể của cô lên, sau đó tay của anh cũng dùng lực hương thân thể về phía trước, hạ thân thể An Ninh xuống, dạng đụng kịch liệt này khiến cho An Ninh cắn lấy bả vai Chúc Nhan, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng ô ô, không thể nói là đau khổ hay là vui sướng. Đụng nhiều lần như thế, An Ninh bất lực theo động tác Chúc Nhan xóc nảy, khóc ròng, mười đầu ngón tay bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt mà hung hăng vùi ở trên phần da lưng của Chúc Nhan.
Cô đem mặt chôn ở trong cổ Chúc Nhan, khó nhịn lắc đầu, cũng không nghĩ hơi thở nóng ướt của mình phun ở trên người anh, khiến dục vọng của Chúc Nhan càng thêm bành trướng. Chúc Nhan tựu tiếp tục tư thế của hai người để An Ninh tựa vào mép bên bồn tắm, một chân khoác lên trên bồn tắm lớn, một chân khác bắt ở ngang hông anh, thân thể mở ra bằng một góc độ lạ lùng choa nh, sau đó bắt đầu đụng mãnh liệt hơn. Đổi tư thế không bao lâu, An Ninh liền cao triều mà co rút.
Chúc Nhan lưu luyến hung hăng đụng hai cái nữa, từ từ dừng lại hôn lấy khuôn mặt ửng hồng của cô chờ cô thích ứng.
Trong lúc cao triều An Ninh giống như là hôn môi cá lại vô ý thức mà mổ nhẹ lỗ tai, thái dương của Chúc Nhan.
Chúc Nhan quay mặt sang lè lưỡi đùa giỡn cái lưỡi run nhè nhẹ của An Ninh, hàm răng cùng đỏ bừng như môi, lúc này là An Ninh nghe lời nhất, chi phối theo thân thể, mặc cho Chúc Nhan dày vò.
Nhìn hai mắt An Ninh có chút mê ly, Chúc Nhan rốt cục nhịn không được, bắt đầu đụng lần nữa.
Bởi vì động tác kịch liệt mà bọt nước cọ rửa ở trên thân thể An Ninh khiến cho thân thể cô nhạy cảm gấp đôi nhịn không được run rẩy lặp đi lặp lại nhiều lần. “Ừ…… Không được……”
Vừa mới trải qua khoái cảm cực điểm An Ninh kháng cự mạnh liệt như thế, nhưng mà Chúc Nhan mới làm được giữa chừng, muốn dừng cũng dừng không được rồi.
Thấy cái dạng này của An Ninh, chỉ có thể gia tăng dục hỏa của anh mà thôi. Cuối cùng khi Chúc Nhan nghênh đón cực đỉnh lần thứ nhất thì đồng thời An Ninh cũng bị anh mang lên cực đỉnh lần thứ hai.
Chúc Nhan rất ít khi làm một lần thì kết thúc, chờ sau khi An Ninh tỉnh lại, hai người lại làm một lần nữa tìm một động tác tương đối dùng ít sức với cô.
Trước sau, vậy mà An Ninh đạt đến bốn lần cực đỉnh, lúc Chúc Nhan cao trào lần thứ hai thì, cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
An Ninh kịp thời xoay mặt đi chỗ khác, bị anh hôn lên xương gò má. An Ninh tát một cái lên trên mặt Nhâm Vũ Văn, cả hội trường đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng củi cháy bùm bùm. Nhâm Vũ Văn bị đánh nên hơi ngốc, bụm mặt đứng ở nơi đó lại không có phản ứng gì.
Cũng là phụ tá của anh vội vàng chạy tới ngăn cản Tương Sinh hơi nổi giận giải thích: “Thiếu gia nhà tôi uống quá nhiều, uống quá nhiều! Cậu ấy vốn không thể uống rượu, nhất thời tôi không có ngăn lại! Thật không có ý gì, thật không có ý gì! An tiểu thư có gì không hài lòng, tôi đây trút giận là được!”
Đưa tay không đánh khuôn mặt đang tươi cười, An Ninh kéo Tương Sinh, không so đo nữa.
Ai cũng biết loại rượu gạo này vốn không khác nhau rượu trái cây lắm, làm sao có thể uống rượu say! Vốn là lửa trại đang vui lại xảy ra tiết mục xen vào như vậy, liền vội vàng kết thúc.
Trong lòng mọi người hiểu, lần này có lẽ Nhâm Vũ Văn xui xẻo.
Ai cũng biết An Ninh là người của Nhan thiếu Chúc gia, anh ấy thật là to gan lớn mật. Trở lại nhà trọ, An Ninh tắm rửa xong trong lòng bất ổn mà suy nghĩ lung tung.
Ngay cả Tiểu Lý, Tương Sinh cô cũng không dám hỏi đến tột cùng có gọi điện thoại cho Chúc Nhan hay không.
Thật vất vả ngủ thiếp đi, thậm chí liên tục gặp ác mộng, lúc nửa đêm cô từ trong mộng bừng tỉnh, lại thấy một người ngồi bên giường, trong bóng tối không thấy rõ gương mặt, mang thế bề trên nhìn, hình như là Chúc Nhan. Thấy An Ninh đột nhiên bừng tỉnh, Chúc Nhan đưa tay mở đèn đầu giường lên. “Chúc Nhan……”
Sau khi An Ninh thấy người rõ ràng, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nước mắt hiếm có liền chảy xuống. Trong lòng chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại nhiều lần: Xong, anh ta đã biết rồi…… Tương Sinh gọi điện thoại cho Chúc Nhan, nói rất mập mờ.
Chúc Nhan đương nhiên truy hỏi sự việc kỹ càng, hiểu rõ ràng chân tướng sự việc mới kịp bắt một chuyến may bay bay tới. Chờ Chúc Nhan tới sân bay thì, Tương Sinh đã muốn xe xong chờ ở nơi đó rồi, mọi chuyện, đều tiến hành lúc An Ninh gặp ác mộng.
Tiểu Lý vẫn không ngủ, chờ Chúc Nhan tới gõ cửa.
Thật ra thì, Chúc Nhan vốn không có gõ cửa, tai Tiểu Lý nghe được tiếng bước chân trong hành lang sau đó nhanh chóng đứng lên mở cửa, sau đó cùng đến phòng của Tương Sinh. Chúc Nhan ngồi ở bên cạnh An Ninh không lâu lắm, thì An Ninh tỉnh, trong lúc ngủ cô cũng không yên ổn, luôn nhíu mày. “Thật không nên cho em đi ra ngoài.”
Chúc Nhan ôm An Ninh nét mặt có chút hoảng hốt cùng tuyệt vọng vào trong ngực, cúi đầu hôn cô. “Anh ta hôn nơi nào của em? Nơi này hay là nơi này?”
Môi Chúc Nhan từ trên đi xuống dần dần đến gần môi An Ninh. “Chúc Nhan……”
An Ninh tuyệt vọng mà nắm chặc quần áo của Chúc Nhan, giống như là bắt cây cứu sinh nổi trên mặt vậy. “Ừ, anh đây.”
Chúc Nhan hung hăng hôn lên môi An Ninh, mặc cho cô ở dưới người anh thở dốc rên rỉ, trăn trở phục vụ cả đêm, An Ninh bị Chúc Nhan lăn qua lộn lại mà khổ sở, cô cũng không biết mình đến lúc nào thì ngủ đi.
Chờ An Ninh tỉnh lại, bọn họ đã ở trên máy bay trở về thành phố A rồi. Trên đường trầm mặc về đến nhà, Chúc Nhan một câu nói đánh An Ninh xuống tới mười tám tầng địa ngục: “Sau này em hãy đi theo bên cạnh anh, chỗ nào cũng không được đi.”
An Ninh dùng loại ánh mắt tuyệt vọng nhìn khuôn mặt Chúc Nhan không hề thay đổi, nhưng anh thờ ơ. “Em xác định không muốn sống ở bên cạnh anh?”
Chúc Nhan cúi đầu, nhìn An Ninh. “Không có……”
An Ninh cười còn khó hơn nhìn so với khóc. Cả người An Ninh đều mỏi mệt nằm ở trên giường, không biết mình nên căm hận Nhâm Vũ Văn không có việc gì đi gây chuyện hay là nên căm hận Chúc Nhan cậy mạnh chuyên chế, hay là nên căm hận đã biết sao lại bất lực, chỉ có thể mặc cho người khác thao túng vận mệnh. Có lẽ Vương Anh nói rất đúng, đây là số mệnh. Chúc Nhan rất ít đi công ty, hầu hết mọi chuyện anh đều xử lý ở trong phòng làm việc ở Phương Thức.
Lúc Chúc Nhan xử lý công việc thì, An Ninh tự mình tìm thú vui, dĩ nhiên nếu ở trong phạm vi Phương Thức. Nhưng mà, đa số thời gian cô đều ở trong quán rượu đại sảnh lầu một ngẩn người, nhìn đủ loại dáng người lui tới trước mặt cô, suy đoán cuộc sống của họ. Bởi vì An Ninh ở bên cạnh nên không có chuyện gì thì Chúc Nhan cũng không trở về nhà, mà phần lớn thời gian mang theo An Ninh đến Phương Thức tiêu khiển.
Phương Thức không chỉ có phòng nghĩ ở bên trong, ở phía sau còn có một sân gôn ngoài trời và hồ bơi, có thể nói hết thảy thiết bị giải trí cái gì cần có đều có.
Chúc Nhan thích đánh quần vợt, An Ninh biết một chút, đánh cũng không tốt, hơn nữa thể lực cũng theo không kịp.
Cho nên đa số thời gian đều là cô ngồi ở sân ngoài nhìn Chúc Nhan và người cùng đánh đánh đến vui vẻ thỏa thích. Chúc Nhan chỉ có ở lúc vận động, mới có thể giống như một thanh niên gần 21 tuổi, mà không phải một vương tử cao cao tại thượng. Tâm tình Chúc Nhan tốt thì sẽ ra ngoài đánh bóng chuyền bãi biển với An Ninh, bên cạnh sân banh chính là hồ bơi ngoài trời, lúc thời tiết lạnh thì nước bên trong nóng, cũng có thể khiến cho người chơi cho thỏa thích.
An Ninh lúc bắt đầu thì cũng không biết bơi lội, mỗi ngày đều nằm ở trên phao cứu hộ thật to đi theo bên cạnh Chúc Nhan.
Sau đó, tâm tình Chúc Nhan tốt, tốn suốt nữa ngày tay nắm tay dạy An Ninh nín thở, bơi. An Ninh thông minh, rất nhanh đã nắm được các yếu tố cần thiết, chẳng qua là lúc mới bắt đầu tư thế không được lịch sự ít vải, lại bởi vì bị Chúc Nhan không hiểu làm sao mà khiêng lên vai sải bước trở lại phòng nghỉ ngơi của anh, đặt lên trên giường hung hăng mà dày vò.
Có lẽ là do phương pháp giáo dục của thầy giáo Chúc Nhan này quá thành công, kỹ thuật bơi lội của An Ninh rất nhanh có những bước tiến lớn. Hôm nay lúc hai người bơi ở trong hồ bơi, An Ninh không biết động tác của cô vô tình trêu chọc Chúc Nhan, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng, An Ninh bị nhìn thấy ở dưới đáy nước dễ dàng mà run một chút. Hôm nay là thứ hai, trong hồ bơi rất ít người.
Lúc An Ninh và Chúc Nhan nhìn nhau lại cảm thấy được chân Chúc Nhan ở dưới nước nhẹ nhàng quấy rối hông của cô.
An Ninh đem đầu trốn vào trong nước, nhanh chóng bơi.
Nhưng mà, với tư cách sư phụ Chúc Nhan rất nhanh liền đuổi theo, lại một phen túm An Ninh ở trong nước, đè đầu của cô lại, hung hăng hôn.
Ở đáy nước, hai người ngoại trừ hít thở thì hôn triền miên.
An Ninh nhắm mắt lại, hai tay ôm thân thể Chúc Nhan thật chặc. Bởi vì ở dưới nước, Chúc Nhan cũng không có càn rỡ quá, hôn rồi lập tức trồi lên mặt nước, buông An Ninh ra.
An Ninh vô lực trèo lên trên thân thể Chúc Nhan hít thở từng ngụm từng ngụm, thân thể theo động tác của anh trôi lơ lửng ở trong nước, đột nhiên có một loại cảm giác nước chảy bèo trôi. Hai ngày nay Chúc Nhan đột nhiên bận rộn, chuyện của công ty rất nhiều, bệnh của Chúc lão gia lúc tốt lúc xấu, hai người đã ba ngày không có hoan ái rồi.
Chờ hai người thong thả thì cũng đã đè nén rồi, Chúc Nhan ôm An Ninh bơi tới bên bờ chia ra đi phòng thay quần áo thay đổi quần áo. “Trở về lại tắm, trước thay quần áo, anh ở bên ngoài chờ em.”
Chúc Nhan ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói, nói xong lời cuối cùng còn thổi một hơi nhè nhẹ.
Thổi đến nỗi chân An Ninh muốn mềm. Hai người ngầm hiểu ý lẫn nhau mà trở lại phòng nghỉ ngơi của Chúc Nhan, thừa dịp mở nước ở trong bồn tắm để nước thì hai người ở dưới vòi hoa sen cọ rửa thân thể một lần. “Giúp anh tắm.”
Tiếng nói Chúc Nhan khàn khàn đem sữa tắm đổ vào trong tay An Ninh.
Lúc An Ninh đem sữa tắm bôi lên thân thể Chúc Nhan thì, lòng bàn tay Chúc Nhan đã đổ ra không ít, đều đều mà mập mờ vẽ loạn ở trên người cô.
Lúc trên người hai người đều là bọt trơn bóng thì, An Ninh đã bị Chúc Nhan trêu chọc đứng cũng đứng không được, chỉ có thể nắm cánh tay Chúc Nhan gục ở trên người anh, Chúc Nhan ý chí chiến đấu cũng đã sục sôi.
Anh vội vã tắm rửa bọt trên người hai người, một phen ôm lấy An Ninh toàn thân xụi lơ nhảy vào trong bồn tắm. Mới vừa rồi Chúc Nhan vẫn không có hôn An Ninh, hai người chẳng qua là giống như là đang khiêu chiến với nhau, trao đổi hít thở mập mờ, nhưng cũng không đụng chạm.
Có đôi khi, lờ mờ mà dụ dỗ so với tiếp xúc trực tiếp dục vọng có thể xúc động hơn, nhất là bọn họ quen thuộc tình dục như vậy nhưng lại cách mấy ngày không có làm. Đến trong phòng tắm rồi, Chúc Nhan rốt cục hôn môi An Ninh mở ra run nhè nhẹ, nhiều lần chà đạp.
Chúc Nhan cũng không vội tiến vào, anh càng thích nhìn bộ dạng An Ninh mê loạn.
Anh dọc theo môi của cô dần dần hôn xuống, ở trên làn da mềm mại của cô lưu lại chuỗi chuỗi dấu đỏ.
Cuối cùng, anh dừng lại trên da thịt ở bên đùi mềm mại tinh tế của An Ninh, nhiều lần liếm cắn, một tay vuốt ve môi của cô, tay kia vuốt ve ở bộ ngực của cô.
An Ninh khẽ cong người lên, nhịn không được dùng bắp chân nhẹ nhàng cọ lên phần da lưng của Chúc Nhan. “Đừng…..
Đừng như vậy……”
An Ninh lắc lắc đầu, hai tay nắm thật chặc rìa hơi lạnh ở bồn tắm lớn, dùng mặt ma sát bàn tay to của Chúc Nhan dừng lại ở trên mặt cô. “Tới đây.”
Chúc Nhan kéo thân thể An Ninh qua, để cho cô ngồi ở trên đùi anh, đè đầu cô ra sau, hôn lên môi của cô lần nữa.
An Ninh hỗn loạn mà hôn trả anh, đôi tay cũng dần dần ôm chặc cổ Chúc Nhan. Tay Chúc Nhan nắm lấy eo nhỏ của An Ninh, khẽ nâng thân thể của cô lên, sau đó tay của anh cũng dùng lực hương thân thể về phía trước, hạ thân thể An Ninh xuống, dạng đụng kịch liệt này khiến cho An Ninh cắn lấy bả vai Chúc Nhan, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng ô ô, không thể nói là đau khổ hay là vui sướng. Đụng nhiều lần như thế, An Ninh bất lực theo động tác Chúc Nhan xóc nảy, khóc ròng, mười đầu ngón tay bởi vì khoái cảm quá mức mãnh liệt mà hung hăng vùi ở trên phần da lưng của Chúc Nhan.
Cô đem mặt chôn ở trong cổ Chúc Nhan, khó nhịn lắc đầu, cũng không nghĩ hơi thở nóng ướt của mình phun ở trên người anh, khiến dục vọng của Chúc Nhan càng thêm bành trướng. Chúc Nhan tựu tiếp tục tư thế của hai người để An Ninh tựa vào mép bên bồn tắm, một chân khoác lên trên bồn tắm lớn, một chân khác bắt ở ngang hông anh, thân thể mở ra bằng một góc độ lạ lùng choa nh, sau đó bắt đầu đụng mãnh liệt hơn. Đổi tư thế không bao lâu, An Ninh liền cao triều mà co rút.
Chúc Nhan lưu luyến hung hăng đụng hai cái nữa, từ từ dừng lại hôn lấy khuôn mặt ửng hồng của cô chờ cô thích ứng.
Trong lúc cao triều An Ninh giống như là hôn môi cá lại vô ý thức mà mổ nhẹ lỗ tai, thái dương của Chúc Nhan.
Chúc Nhan quay mặt sang lè lưỡi đùa giỡn cái lưỡi run nhè nhẹ của An Ninh, hàm răng cùng đỏ bừng như môi, lúc này là An Ninh nghe lời nhất, chi phối theo thân thể, mặc cho Chúc Nhan dày vò.
Nhìn hai mắt An Ninh có chút mê ly, Chúc Nhan rốt cục nhịn không được, bắt đầu đụng lần nữa.
Bởi vì động tác kịch liệt mà bọt nước cọ rửa ở trên thân thể An Ninh khiến cho thân thể cô nhạy cảm gấp đôi nhịn không được run rẩy lặp đi lặp lại nhiều lần. “Ừ…… Không được……”
Vừa mới trải qua khoái cảm cực điểm An Ninh kháng cự mạnh liệt như thế, nhưng mà Chúc Nhan mới làm được giữa chừng, muốn dừng cũng dừng không được rồi.
Thấy cái dạng này của An Ninh, chỉ có thể gia tăng dục hỏa của anh mà thôi. Cuối cùng khi Chúc Nhan nghênh đón cực đỉnh lần thứ nhất thì đồng thời An Ninh cũng bị anh mang lên cực đỉnh lần thứ hai.
Chúc Nhan rất ít khi làm một lần thì kết thúc, chờ sau khi An Ninh tỉnh lại, hai người lại làm một lần nữa tìm một động tác tương đối dùng ít sức với cô.
Trước sau, vậy mà An Ninh đạt đến bốn lần cực đỉnh, lúc Chúc Nhan cao trào lần thứ hai thì, cô mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook