Lãnh Thiếu Truy Thê
-
Chương 2: Con có mẹ giống như báu vật
Trong nhà chỉ có một mình em trai ngồi chơi xếp gỗ ở trên sàn nhà,
thấy An Ninh, em trai cơ hồ lăn một vòng đến trước mặt cô, dùng cánh tay mập mạp kia ôm thật chặc lấy chân An Ninh.
“Chị, chị!”
“Cục cưng ngoan ~”
An Ninh cúi người xuống, ôm lấy em trai, hung hăng xoa hai cái, cuối cùng cũng cảm thấy hồn đã quay về chỗ. “Hôn cái nào ~ ừ……”
Cậu bé chu miệng nhỏ trắng mềm tiến tới trước mặt An Ninh. “Mỗ a ~”
An Ninh không chút khách khí tiến lên hôn một cái. Cục cưng năm nay ba tuổi, là em trai cùng mẹ khác cha với An Ninh. Năm cha mẹ của An Ninh ly hôn là lúc cô được chín tuổi.
An Ninh lờ mờ hiểu nhìn mặt mẹ không chút thay đổi rời đi, trong phòng cũ nát chỉ còn lại có cha bộ mặt xám trắng và vẻ mặt ngây ngốc của cô.
Trí nhớ khi đó là đen trắng, ký ức hiện ra êm đềm, giống như phim cũ.
Bà nội tóc hoa râm đứng ở cửa, quay lưng với ánh mặt trời, cho nên An Ninh thấy không rõ lắm nét mặt của bà. Sau khi mẹ đi, vốn là cha không an phận càng sa ngã thêm, say rượu đánh bạc, tụ tập gây chuyện, cuối cùng bị giam vào ngục.
An Ninh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau mãi cho đến mười lăm tuổi, bà nội qua đời. Sáu năm xa nhau, lúc An Ninh gặp lại mẹ là Vương Anh, cảm giác của cô giống như là đến một thế giới khác, dung mạo trang điểm tinh xảo, trang phục trang nhã.
Xem ra khuôn mặt, so với sáu năm trước lại xinh đẹp hơn nhiều.
An Ninh loáng thoáng biết sau khi Vương Anh ly hôn với cha cuộc sống cũng không tệ, hình như là gả cho một người đàn ông có tiền. Chín tuổi An Ninh ngây thơ không biết , mười lăm tuổi An Ninh mê mang mà yếu ớt.
Cô canh giữ linh cữu của bà nội khóc đến hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong biệt thự hai tầng nhỏ xa lạ mà tinh xảo. Vương Anh tái giá với chồng là Trần Tuấn, nói tóm lại, đối với An Ninh cũng không tệ, cung cấp chỗ ăn, chỗ ở và học phí.
Đến nỗi trong lúc vô tình biết được An Ninh thích vẽ tranh, còn tốn tiền vào các khoá học đào tạo mỹ thuật cho cô, học phí của viện mỹ thuật khá cao cũng cung cấp cho cô.
Có đôi khi, An Ninh cảm thấy, cha dượng Trần Tuấn này giống cha của mình hơn so với mẹ Vương Anh.
Có điều lúc cục cưng mới sinh ra đời thái độ của Trần Tuấn đã từ từ thay đổi.
Sau này, An Ninh mới biết được sở dĩ sau khi bà nội qua đời Vương Anh và Trần Tuấn đón mình trở về, là vì khi đó Vương Anh vừa mới bị sảy thai, thầy thuốc nói sau này tỷ lệ mang thai không lớn.
Nhưng mà, cũng không ai nghĩ tới, lúc Vương Anh mang thai lại ở tuổi hơn ba mươi, vẫn thuận lợi sinh một cậu bé mập mạp. Quan hệ của An Ninh và Vương Anh bình thường, nhưng từ trong lòng cô đã thích em trai cùng mẹ khác cha. Ngồi máy bay bốn giờ lại trải qua chuyện ở sân bay kia vẫn làm cho người ta sợ hãi, An Ninh cảm thấy mình cần ấm áp từ bên ngoài, loại ấm áp này, e rằng chỉ có em trai còn chưa có hiểu biết này dành cho. “Sao không tắm rửa mà cùng chơi với cục cưng?”
Vương Anh đột nhiên từ trên lầu đi xuống. “Con đi đây.”
An Ninh để cục cưng xuống lưu luyến không rời, cầm cái rương hành lý mình đặt tùy ý ở bên cạnh ghế sa lon lên vội vã đi trở về gian phòng của mình. Đều nói con có mẹ giống như báu vật, nhưng là loại định luật này gần như đều không thích hợp ở mỗi người.
An Ninh đứng ở dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm áp rửa sạch thân thể của mình. Thật ra thì, cô cũng không muốn về nhà.
Bởi vì, nơi đây vốn là không phải là nhà của cô.
Nhưng mà, không trở về nơi này, cô không biết mình đi đâu nữa.
Ngay từ lúc cục cưng ra đời cô liền ý thức được tình cảnh khó xử của mình ở trong nhà này.
Chính là, cô không có bất kỳ năng lực sinh tồn nào, nên chỉ có thể mặt dày sống ở chỗ này, nhận bố thí từ mẹ. Ngay từ lúc đại học năm nhất An Ninh đã bắt đầu đi làm, chính là tiền đi làm cũng không trả nổi học phí quá cao.
Nhưng mà bắt đầu từ năm thứ hai, cô chỉ lấy một phần ba học phí từ trong nhà, học phí còn lại và sinh hoạt phí đều là mình tự kiếm tiền.
Thái độ của Vương Anh và Trần Tuấn cũng ngầm đồng ý.
Chỉ còn một năm…… thì tốt nghiệp.
Bất kể nói như thế nào, ít nhất phải nuôi sống mình đã. Có điều, nhìn ra được Vương Anh và Trần Tuấn đều là người vô cùng sĩ diện, bởi vì mỗi ba tháng bọn họ đều mua hai bộ quần áo cao cấp cho An Ninh.
Ít nhất, người ở bên ngoài thấy, bọn họ đối với cô quả thật không tệ. An Ninh tắm rửa xong đi ra thấy trong phòng khách im ắng, xem chừng cục cưng đã đi ngủ, không lên lầu tìm nó mà chạy đến phòng Internet ở bên ngoài khu cư xá này để kiểm tra tin tức về công việc của kỳ nghỉ hè.
Trong nhà thật ra có hai bộ máy vi tính, một bộ đặt ở phòng ngủ Vương Anh, một bộ đặt ở thư phòng Trần Tuấn.
Bất kể là phòng ngủ hay là thư phòng, đều là nơi tương đối riêng tư, trừ phi vạn bất đắc dĩ, An Ninh rất ít qua bên kia để lên net. Nhớ kỹ tin tức thông báo tuyển dụng, An Ninh về nhà vừa lúc còn kịp làm cơm tối. Lúc Trần Tuấn trở về sắc mặt không tốt lắm, cho nên không khí trên bàn ăn cũng hơi căng thẳng theo. Ăn cơm tối rửa chén xong, lại thu dọn phòng khách và phòng ăn một lượt, đến tối hơn mười giờ An Ninh mới nằm vật xuống trên giường mình. Mới vừa nằm chết dí trên giường, cô liền ngồi dậy.
Từ trong túi lấy ra tin tức thông báo tuyển dụng, đọc một lượt, tự hỏi đường đi tìm việc ngày mai. “Tường thể hội họa?”
Nhanh chóng xem lại một lần, không nghĩ tới tiền lương cao nhất dĩ nhiên là tường thể hội họa.
Mặc dù nghe giống như là việc tốn sức, nhưng mà lương ở nơi đó rất dụ dỗ…… Ngày hôm sau An Ninh dậy sớm làm điểm tâm cho người nhà, mình cũng không vội ăn, chỉ nuốt hai cái bánh bao rồi mang túi đi ra cửa.
Bởi vì cô gọi điện thoại cho bên tường thể hội họa kia, không nghĩ tới mình rất phù hợp điều kiện.
Hơn nữa bên kia nói muốn nắm chặc thời gian, bởi vì ông chủ lớn hai ngày này sẽ đi kiểm tra. Địa điểm làm việc là một câu lạc bộ đang được sửa sang, ở trung tâm thành phố, vị trí rất tốt.
Lúc An Ninh tới đó, bên trong một mảnh hỗn loạn.
Có điều tổng thể mà nói, quy mô sửa chữa rất đơn giản, nhìn ra được rất đẳng cấp.
An Ninh biết nơi này, hoặc là nói, mọi người cả thành phố A biết nơi này, đây là câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố A, trong truyền thuyết chính là loại quy định của hội viên.
Trước kia mỗi lần đi ngang qua nơi này, cũng nhịn không được mà dừng lại nhìn những chiếc xe kia ở bên ngoài, nơi này là bãi đậu xe à, quả thực chính là thế giới triển lãm tên xe. Nhìn những chiếc xe kia, An Ninh cũng có chút luống cuống.
Không trách được một “Tường thể hội họa”
vậy mà lại cho tiền lương cao như vậy…… “Cô là?”
Một người đàn ông trung niên lúc vội vã đi qua, thấy An Ninh thì ngừng lại. “Cháu là An Ninh, tới nơi này họa tranh cho tường thể hội họa .”
An Ninh vội vàng tự giới thiệu mình. “Thời gian cấp bách, tôi đi thẳng vào vấn đề nha.
Tôi là Trương Khôn, trông coi nơi này.”
Trương Khôn hiển nhiên bề bộn nhiều việc, tiếng nói cũng có chút khàn khàn.
Nghe giải thích của ông ta, An Ninh đại khái cũng hiểu công việc của mình.
Vẫn là tại bốn phía trên vách tường họa một bức tranh dài.
Giống như loại câu lạc bộ cao cấp này, tự nhiên sẽ không tùy tiện mời người tàm tạm mà tới đây họa tranh.
Ngay một tháng trước, bọn họ cũng đã tìm các sinh viên chưa tốt nghiệp thậm chí nghiên cứu sinh của trường mỹ thuật tạo hình đứng đầu trong nước tới họa tranh, chỉ là bởi vì yêu cầu quá cao, tiến trình tương đối chậm.
Ngày hôm qua trợ lý của ông chủ đột nhiên gọi điện thoại tới nói có thể hai ngày nữa tới đây thị sát, Trương Khôn tự nhiên không thể an vị.
Nhưng mà, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trường học cho nghĩ, căn bản không tìm được nhiều học sinh, chỉ có thể tung ra tin tức thông báo tuyển dụng ở trên mạng. Nghe lời nói của Trương Khôn, An Ninh mới phát hiện thì ra là đại sảnh quay chung quanh một vòng vách tường, có không ít thanh niên ngồi ở trên thang ở trên cao mà vùi đầu vẽ tranh.
Bức tranh về cảnh trời đất hướng về phong cách trang trí, nhưng cũng không mất vẻ tao nhã của tác phẩm nghệ thuật, màu sắc tương đối phong phú, hình tượng nhân vật có chút thay đổi, nhưng mà rất đẹp, chính là loại An Ninh thích. “Cô nếu như có lòng tin đối với mình thì có thể tới thử một chút. Một giờ sau tôi tới kiểm tra, nếu như có thể thì cô ở lại.”
Không được, thì người đi. “Cháu nghĩ là có thể.”
An Ninh tiếp lấy bản thảo trong tay Trương Khôn, lấy ra một bộ dụng cụ, trèo lên ghế thang. Người vẽ tranh xác thực là vẽ tới vẽ lui, liền lâm vào tình cảnh không người.
Chờ An Ninh họa xong bản vẽ trong tay, cũng chính là bức tranh lớn một thước vuông, ngẩng đầu, thậm chí nghe thấy xương cổ của mình phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, vậy mà bất tri bất giác đã giữa trưa, nghĩ lại không biết Trương Khôn kia đến tột cùng có tới kiểm tra công việc hay không, nghe thấy một tiếng la lên: “Bên tường thể hội họa kia, tới đây lấy hộp cơm!”
An Ninh nhìn chung quanh một chút, thấy tất cả mọi người đi xuống, cô cũng chỉ có thể theo mà đi xuống. “Trương tiên sinh, cháu muốn hỏi một chút –”
Người cùng vẽ tranh có ít nhất 30 người, An Ninh không nóng nảy tranh đoạt lấy hộp cơm cùng bọn họ, mà là chạy đến trước mặt Trương Khôn, chờ ông nói dứt lời cùng mấy người công nhân, định mở miệng hỏi chuyện của mình.
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, Trương Khôn liền phất tay một cái: “Hoàn toàn có khả năng! Tôi đã xem qua, tốc độ và chất lượng cũng hợp phong cách.
Cứ dựa theo tình trạng bức tranh bây giờ tiếp chút nữa là được rồi.
Buổi tối lúc tan việc, bộ tài vụ sẽ phát tiền công cho các người.”
Trương Khôn nói xong cũng không khách khí, xoay người lại bắt đầu chỉ huy những công nhân lót sàn nhà kia. Bởi vì là quy định làm khoán, làm nhiều có nhiều, mọi người cơm nước xong không nghỉ ngơi liền vừa trèo lên trên cái ghế thang. Lúc đến tối ngừng việc, An Ninh vừa mới họa xong một thước vuông khác.
Bộ tài vụ cũng sảng khoái, lấy 30 tờ tiền giấy màu hồng bỏ vào túi cho cô.
An Ninh ở trong lòng mừng thầm một phen, như thế này, bức tranh này năm ngày là có thể nhận đủ một năm học phí.
Chỉ có điều, dựa vào tiến độ như vậy, có thể vẽ nhiều nhất là hai ngày, sẽ kết thúc.
Hơn nữa, ngày mai có thể còn thêm người tới đây nữa. Lúc An Ninh đi ra, bên trong những công trình khác cũng còn làm thêm giờ.
Nếu như có thể, An Ninh cũng muốn làm thêm giờ, bất quá ánh đèn buổi tối cùng ánh nắng ban ngày không giống nhau, hành động vẽ ra rất có thể có sinh ra khác màu sắc mặc dù muốn đuổi theo tốc độ, cũng không cho phép phát sinh sai sót như vậy. Ngày hôm sau An Ninh cũng bất chấp người đang mỏi mệt, thức dậy sớm hơn.
Sau khi hỗ trợ làm điểm tâm, nhanh chóng ra cửa.
Bởi vì, buổi tối trước khi ngủ cô định ra cho mình một lượng công việc, hôm nay vẽ ba thước. Chẳng qua là, kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa.
“Cục cưng ngoan ~”
An Ninh cúi người xuống, ôm lấy em trai, hung hăng xoa hai cái, cuối cùng cũng cảm thấy hồn đã quay về chỗ. “Hôn cái nào ~ ừ……”
Cậu bé chu miệng nhỏ trắng mềm tiến tới trước mặt An Ninh. “Mỗ a ~”
An Ninh không chút khách khí tiến lên hôn một cái. Cục cưng năm nay ba tuổi, là em trai cùng mẹ khác cha với An Ninh. Năm cha mẹ của An Ninh ly hôn là lúc cô được chín tuổi.
An Ninh lờ mờ hiểu nhìn mặt mẹ không chút thay đổi rời đi, trong phòng cũ nát chỉ còn lại có cha bộ mặt xám trắng và vẻ mặt ngây ngốc của cô.
Trí nhớ khi đó là đen trắng, ký ức hiện ra êm đềm, giống như phim cũ.
Bà nội tóc hoa râm đứng ở cửa, quay lưng với ánh mặt trời, cho nên An Ninh thấy không rõ lắm nét mặt của bà. Sau khi mẹ đi, vốn là cha không an phận càng sa ngã thêm, say rượu đánh bạc, tụ tập gây chuyện, cuối cùng bị giam vào ngục.
An Ninh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau mãi cho đến mười lăm tuổi, bà nội qua đời. Sáu năm xa nhau, lúc An Ninh gặp lại mẹ là Vương Anh, cảm giác của cô giống như là đến một thế giới khác, dung mạo trang điểm tinh xảo, trang phục trang nhã.
Xem ra khuôn mặt, so với sáu năm trước lại xinh đẹp hơn nhiều.
An Ninh loáng thoáng biết sau khi Vương Anh ly hôn với cha cuộc sống cũng không tệ, hình như là gả cho một người đàn ông có tiền. Chín tuổi An Ninh ngây thơ không biết , mười lăm tuổi An Ninh mê mang mà yếu ớt.
Cô canh giữ linh cữu của bà nội khóc đến hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong biệt thự hai tầng nhỏ xa lạ mà tinh xảo. Vương Anh tái giá với chồng là Trần Tuấn, nói tóm lại, đối với An Ninh cũng không tệ, cung cấp chỗ ăn, chỗ ở và học phí.
Đến nỗi trong lúc vô tình biết được An Ninh thích vẽ tranh, còn tốn tiền vào các khoá học đào tạo mỹ thuật cho cô, học phí của viện mỹ thuật khá cao cũng cung cấp cho cô.
Có đôi khi, An Ninh cảm thấy, cha dượng Trần Tuấn này giống cha của mình hơn so với mẹ Vương Anh.
Có điều lúc cục cưng mới sinh ra đời thái độ của Trần Tuấn đã từ từ thay đổi.
Sau này, An Ninh mới biết được sở dĩ sau khi bà nội qua đời Vương Anh và Trần Tuấn đón mình trở về, là vì khi đó Vương Anh vừa mới bị sảy thai, thầy thuốc nói sau này tỷ lệ mang thai không lớn.
Nhưng mà, cũng không ai nghĩ tới, lúc Vương Anh mang thai lại ở tuổi hơn ba mươi, vẫn thuận lợi sinh một cậu bé mập mạp. Quan hệ của An Ninh và Vương Anh bình thường, nhưng từ trong lòng cô đã thích em trai cùng mẹ khác cha. Ngồi máy bay bốn giờ lại trải qua chuyện ở sân bay kia vẫn làm cho người ta sợ hãi, An Ninh cảm thấy mình cần ấm áp từ bên ngoài, loại ấm áp này, e rằng chỉ có em trai còn chưa có hiểu biết này dành cho. “Sao không tắm rửa mà cùng chơi với cục cưng?”
Vương Anh đột nhiên từ trên lầu đi xuống. “Con đi đây.”
An Ninh để cục cưng xuống lưu luyến không rời, cầm cái rương hành lý mình đặt tùy ý ở bên cạnh ghế sa lon lên vội vã đi trở về gian phòng của mình. Đều nói con có mẹ giống như báu vật, nhưng là loại định luật này gần như đều không thích hợp ở mỗi người.
An Ninh đứng ở dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm áp rửa sạch thân thể của mình. Thật ra thì, cô cũng không muốn về nhà.
Bởi vì, nơi đây vốn là không phải là nhà của cô.
Nhưng mà, không trở về nơi này, cô không biết mình đi đâu nữa.
Ngay từ lúc cục cưng ra đời cô liền ý thức được tình cảnh khó xử của mình ở trong nhà này.
Chính là, cô không có bất kỳ năng lực sinh tồn nào, nên chỉ có thể mặt dày sống ở chỗ này, nhận bố thí từ mẹ. Ngay từ lúc đại học năm nhất An Ninh đã bắt đầu đi làm, chính là tiền đi làm cũng không trả nổi học phí quá cao.
Nhưng mà bắt đầu từ năm thứ hai, cô chỉ lấy một phần ba học phí từ trong nhà, học phí còn lại và sinh hoạt phí đều là mình tự kiếm tiền.
Thái độ của Vương Anh và Trần Tuấn cũng ngầm đồng ý.
Chỉ còn một năm…… thì tốt nghiệp.
Bất kể nói như thế nào, ít nhất phải nuôi sống mình đã. Có điều, nhìn ra được Vương Anh và Trần Tuấn đều là người vô cùng sĩ diện, bởi vì mỗi ba tháng bọn họ đều mua hai bộ quần áo cao cấp cho An Ninh.
Ít nhất, người ở bên ngoài thấy, bọn họ đối với cô quả thật không tệ. An Ninh tắm rửa xong đi ra thấy trong phòng khách im ắng, xem chừng cục cưng đã đi ngủ, không lên lầu tìm nó mà chạy đến phòng Internet ở bên ngoài khu cư xá này để kiểm tra tin tức về công việc của kỳ nghỉ hè.
Trong nhà thật ra có hai bộ máy vi tính, một bộ đặt ở phòng ngủ Vương Anh, một bộ đặt ở thư phòng Trần Tuấn.
Bất kể là phòng ngủ hay là thư phòng, đều là nơi tương đối riêng tư, trừ phi vạn bất đắc dĩ, An Ninh rất ít qua bên kia để lên net. Nhớ kỹ tin tức thông báo tuyển dụng, An Ninh về nhà vừa lúc còn kịp làm cơm tối. Lúc Trần Tuấn trở về sắc mặt không tốt lắm, cho nên không khí trên bàn ăn cũng hơi căng thẳng theo. Ăn cơm tối rửa chén xong, lại thu dọn phòng khách và phòng ăn một lượt, đến tối hơn mười giờ An Ninh mới nằm vật xuống trên giường mình. Mới vừa nằm chết dí trên giường, cô liền ngồi dậy.
Từ trong túi lấy ra tin tức thông báo tuyển dụng, đọc một lượt, tự hỏi đường đi tìm việc ngày mai. “Tường thể hội họa?”
Nhanh chóng xem lại một lần, không nghĩ tới tiền lương cao nhất dĩ nhiên là tường thể hội họa.
Mặc dù nghe giống như là việc tốn sức, nhưng mà lương ở nơi đó rất dụ dỗ…… Ngày hôm sau An Ninh dậy sớm làm điểm tâm cho người nhà, mình cũng không vội ăn, chỉ nuốt hai cái bánh bao rồi mang túi đi ra cửa.
Bởi vì cô gọi điện thoại cho bên tường thể hội họa kia, không nghĩ tới mình rất phù hợp điều kiện.
Hơn nữa bên kia nói muốn nắm chặc thời gian, bởi vì ông chủ lớn hai ngày này sẽ đi kiểm tra. Địa điểm làm việc là một câu lạc bộ đang được sửa sang, ở trung tâm thành phố, vị trí rất tốt.
Lúc An Ninh tới đó, bên trong một mảnh hỗn loạn.
Có điều tổng thể mà nói, quy mô sửa chữa rất đơn giản, nhìn ra được rất đẳng cấp.
An Ninh biết nơi này, hoặc là nói, mọi người cả thành phố A biết nơi này, đây là câu lạc bộ cao cấp nhất của thành phố A, trong truyền thuyết chính là loại quy định của hội viên.
Trước kia mỗi lần đi ngang qua nơi này, cũng nhịn không được mà dừng lại nhìn những chiếc xe kia ở bên ngoài, nơi này là bãi đậu xe à, quả thực chính là thế giới triển lãm tên xe. Nhìn những chiếc xe kia, An Ninh cũng có chút luống cuống.
Không trách được một “Tường thể hội họa”
vậy mà lại cho tiền lương cao như vậy…… “Cô là?”
Một người đàn ông trung niên lúc vội vã đi qua, thấy An Ninh thì ngừng lại. “Cháu là An Ninh, tới nơi này họa tranh cho tường thể hội họa .”
An Ninh vội vàng tự giới thiệu mình. “Thời gian cấp bách, tôi đi thẳng vào vấn đề nha.
Tôi là Trương Khôn, trông coi nơi này.”
Trương Khôn hiển nhiên bề bộn nhiều việc, tiếng nói cũng có chút khàn khàn.
Nghe giải thích của ông ta, An Ninh đại khái cũng hiểu công việc của mình.
Vẫn là tại bốn phía trên vách tường họa một bức tranh dài.
Giống như loại câu lạc bộ cao cấp này, tự nhiên sẽ không tùy tiện mời người tàm tạm mà tới đây họa tranh.
Ngay một tháng trước, bọn họ cũng đã tìm các sinh viên chưa tốt nghiệp thậm chí nghiên cứu sinh của trường mỹ thuật tạo hình đứng đầu trong nước tới họa tranh, chỉ là bởi vì yêu cầu quá cao, tiến trình tương đối chậm.
Ngày hôm qua trợ lý của ông chủ đột nhiên gọi điện thoại tới nói có thể hai ngày nữa tới đây thị sát, Trương Khôn tự nhiên không thể an vị.
Nhưng mà, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, trường học cho nghĩ, căn bản không tìm được nhiều học sinh, chỉ có thể tung ra tin tức thông báo tuyển dụng ở trên mạng. Nghe lời nói của Trương Khôn, An Ninh mới phát hiện thì ra là đại sảnh quay chung quanh một vòng vách tường, có không ít thanh niên ngồi ở trên thang ở trên cao mà vùi đầu vẽ tranh.
Bức tranh về cảnh trời đất hướng về phong cách trang trí, nhưng cũng không mất vẻ tao nhã của tác phẩm nghệ thuật, màu sắc tương đối phong phú, hình tượng nhân vật có chút thay đổi, nhưng mà rất đẹp, chính là loại An Ninh thích. “Cô nếu như có lòng tin đối với mình thì có thể tới thử một chút. Một giờ sau tôi tới kiểm tra, nếu như có thể thì cô ở lại.”
Không được, thì người đi. “Cháu nghĩ là có thể.”
An Ninh tiếp lấy bản thảo trong tay Trương Khôn, lấy ra một bộ dụng cụ, trèo lên ghế thang. Người vẽ tranh xác thực là vẽ tới vẽ lui, liền lâm vào tình cảnh không người.
Chờ An Ninh họa xong bản vẽ trong tay, cũng chính là bức tranh lớn một thước vuông, ngẩng đầu, thậm chí nghe thấy xương cổ của mình phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, vậy mà bất tri bất giác đã giữa trưa, nghĩ lại không biết Trương Khôn kia đến tột cùng có tới kiểm tra công việc hay không, nghe thấy một tiếng la lên: “Bên tường thể hội họa kia, tới đây lấy hộp cơm!”
An Ninh nhìn chung quanh một chút, thấy tất cả mọi người đi xuống, cô cũng chỉ có thể theo mà đi xuống. “Trương tiên sinh, cháu muốn hỏi một chút –”
Người cùng vẽ tranh có ít nhất 30 người, An Ninh không nóng nảy tranh đoạt lấy hộp cơm cùng bọn họ, mà là chạy đến trước mặt Trương Khôn, chờ ông nói dứt lời cùng mấy người công nhân, định mở miệng hỏi chuyện của mình.
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, Trương Khôn liền phất tay một cái: “Hoàn toàn có khả năng! Tôi đã xem qua, tốc độ và chất lượng cũng hợp phong cách.
Cứ dựa theo tình trạng bức tranh bây giờ tiếp chút nữa là được rồi.
Buổi tối lúc tan việc, bộ tài vụ sẽ phát tiền công cho các người.”
Trương Khôn nói xong cũng không khách khí, xoay người lại bắt đầu chỉ huy những công nhân lót sàn nhà kia. Bởi vì là quy định làm khoán, làm nhiều có nhiều, mọi người cơm nước xong không nghỉ ngơi liền vừa trèo lên trên cái ghế thang. Lúc đến tối ngừng việc, An Ninh vừa mới họa xong một thước vuông khác.
Bộ tài vụ cũng sảng khoái, lấy 30 tờ tiền giấy màu hồng bỏ vào túi cho cô.
An Ninh ở trong lòng mừng thầm một phen, như thế này, bức tranh này năm ngày là có thể nhận đủ một năm học phí.
Chỉ có điều, dựa vào tiến độ như vậy, có thể vẽ nhiều nhất là hai ngày, sẽ kết thúc.
Hơn nữa, ngày mai có thể còn thêm người tới đây nữa. Lúc An Ninh đi ra, bên trong những công trình khác cũng còn làm thêm giờ.
Nếu như có thể, An Ninh cũng muốn làm thêm giờ, bất quá ánh đèn buổi tối cùng ánh nắng ban ngày không giống nhau, hành động vẽ ra rất có thể có sinh ra khác màu sắc mặc dù muốn đuổi theo tốc độ, cũng không cho phép phát sinh sai sót như vậy. Ngày hôm sau An Ninh cũng bất chấp người đang mỏi mệt, thức dậy sớm hơn.
Sau khi hỗ trợ làm điểm tâm, nhanh chóng ra cửa.
Bởi vì, buổi tối trước khi ngủ cô định ra cho mình một lượng công việc, hôm nay vẽ ba thước. Chẳng qua là, kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook