Lãnh Thiếu Truy Thê
-
Chương 16: Có lẽ không phải là địa ngục
“La Lăng Thu đã trở về trường học đi học rồi.”
Tối hôm đó, lúc ăn cơm Chúc Nhan đột nhiên nói với An Ninh. “Đã trở về……”
An Ninh ngơ ngác ngây người lập lại một lần, lại cũng không có phản ứng gì. “Em hãy dưỡng bệnh thật tốt, chờ em bồi dưỡng thân thể tốt, anh liền dẫn em đi Mỹ quốc gặp em trai em.
Sau khi trở về, anh an bài cho em đi học.”
Chúc Nhan lau cháo bên môi An Ninh, bây giờ An Ninh làm cho người ta cảm giác giống như là bảy hồn ba phách thiếu một hồn một phách, phản ứng chậm lụt, không có buồn vui. “Đi học?”
An Ninh rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Nhan. “Ừ, đi học, vẽ tranh.
Em mau mau khỏe lại, đừng như vậy nữa.”
Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực, bỗng chốc hạ xuống hôn khóe môi của cô. “Chúc Nhan……”
An Ninh cơ hồ là nức nở lên tiếng. “Ừ, anh đây.”
Chúc Nhan ôm lấy cô thật chặc. “Em không muốn đến địa ngục, em không muốn……”
An Ninh nắm quần áo Chúc Nhan thật chặc, giống như là nắm lấy cây cỏ cứu mạng vậy. Ngày thứ hai, tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên mùa đông năm nay.
An Ninh tỉnh lại thấy thế giới tuyết trắng phía bên ngoài cửa sổ, muốn đi đắp người tuyết.
Chúc Nhan có chuyện phải xử lý, sáng sớm liền đi ra ngoài, người giúp việc trong nhà ngăn An Ninh không được, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Chúc Nhan. Đến lúc Chúc Nhan vội vã trở về, chỉ thấy An Ninh mặc áo lông màu tím sáng tới đầu gối, hứng khởi vây quanh một người tuyết được tạo hình tinh sảo.
Tuyết trắng, bông tuyết tung bay, cùng với tinh linh màu sắc rực rỡ kia, Chúc Nhan nghĩ có lẽ không nhất định là địa ngục. An Ninh chú ý có người đang nhìn mình, liền xoay người, thấy Chúc Nhan sau đó khẽ mỉm cười nói: “Anh trở về?”
“Anh đã trở về.”
Chúc Nhan tiến lên ôm lấy An Ninh, đem mặt dán trên gương mặt đỏ bừng lạnh cóng của cô. Sau khi đắp người tuyết, An Ninh chẳng những không có cảm mạo, ngược lại giống như kỳ tích, thân thể dần dần khôi phục, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong nhà thím Diệp là người giúp việc cao tuổi nhất trực tiếp niệm A Di Đà Phật, trời cao phù hộ, rốt cục đã thức tỉnh quay về rồi. Trải qua một thời gian ngắn ăn đồ bổ cùng thuốc bổ, thân thể An Ninh rốt cục lần nữa đầy đặn trở lại, sắc mặt cũng tùy thời tái xám đã trở nên hồng hào xinh xắn.
Chúc Nhan gặp cô, luôn là nhịn không được mà đi tới cắn hai cái. Đoạn thời gian trước An Ninh ngã bệnh rất nhiều nguyên nhân, thậm chí bao gồm buông thả quá độ, sinh lực tổn thương nặng nề.
Chúc Nhan sau khi nghe chuyện này sắc mặt thật không tốt, nhưng mà một câu nói kế tiếp của bác sĩ khiến sắc mặt anh lại càng không tốt: “Thân thể cô ấy chưa có khôi phục như lúc trước, ngàn vạn không nên sinh hoạt vợ chồng.
Lúc trẻ tuổi không chú ý, lớn tuổi, thì mới hiểu được.”
Ai cũng không nghĩ tới An Ninh này bị bệnh, thậm chí bệnh từ trời thu đến mùa đông.
Trước một thời gian ngắn An Ninh bệnh thành bộ dáng kia, Chúc Nhan cũng không có tâm tình suy nghĩ loại chuyện này.
Nhưng mà, bệnh An Ninh cũng đã khỏe rồi, bác sĩ vẫn không để cho bọn họ thân mật.
Ngoài mặt Chúc nhan im lặng, trong lòng chỉ muốn cào tường.
Nhưng mà, vì chú ý đến thân thể của An Ninh, anh chỉ có thể nhịn. Hôm nay, Chúc Nhan lần nữa bảo quản gia mời bác sĩ Đông Y đến chẩn đoán bệnh cho An Ninh.
Ông ấy vừa bắt mạch cho An Ninh vừa im lặng trên mặt quan sát cô một chút. “Thân thể cũng đã tốt rồi.
Nhớ kỹ buông trái tim ra một chút, tâm người liền như quả đấm lớn vậy, hãy nên giũ bỏ.
Nên ném , phải ném.”
Ông ấy ý sâu sắc mà nhìn sắc mặt khác nhau của hai người trẻ tuổi, vê râu mép rồi đi. Cái bác sĩ Đông Y này là thầy thuốc riêng của Chúc lão gia nhà Chúc Nhan.
Ông ấy có địa vị rất cao ở Chúc gia, ngay cả Chúc Nhan cũng phải kính trọng ba phần.
Nghe nói, ông ấy đã cứu mạng Chúc lão gia. Buổi tối, An Ninh giống như ngày thường pha nước tắm dựa theo thuốc của bác sĩ Đông Y dặn dò, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, Chúc Nhan đi vào chỉ vây quanh một cái khăn tắm. “Anh tới tắm rửa.”
Chúc Nhan giấu đầu lòi đuôi mà giải thích một phen, mặt không chút thay đổi lấy khăn tắm xuống, nhảy vào trong bồn tắm.
An Ninh quay mặt đi, không nhìn thân thể anh không có mặc quần áo. Không muốn nhưng Chúc Nhan thừa dịp cô không có nhìn mà một phen đem cô ôm vào trong lòng. “Anh giúp em tắm.”
Chúc Nhan đem đầu chôn ở trên vai An Ninh, ồ ồ ấm áp hít thở một chút bổ nhào vào trên người cô. An Ninh không nói lời nào, mặc cho Chúc Nhan ở trên người cô tác quái.
Hơn một tháng cấm dục sinh hoạt, An Ninh thật không nghĩ tới Chúc Nhan có thể kiên trì đến bây giờ.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, Chúc Nhan đưa tay bịt kín ánh mắt An Ninh.
An Ninh kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó lại yên lặng.
Trong phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, không thể nào xuất hiện người thứ ba tác quái.
Cô thuận theo ý tứ của Chúc Nhan, nhắm mắt lại, đem đầu về phía sau tựa vào trước ngực Chúc Nhan. Trong bóng tối, người thân thể càng thêm nhạy cảm, vô luận là xúc giác hay là cảm giác.
An Ninh cảm giác được đôi tay của Chúc Nhan giống như rắn mà ở các vùng nhạy cảm của cô di chuyển trong không khí, mà ngay cả bởi vì động tác mà sinh ra tiếng nước chảy ào ào cũng lộ ra vẻ vô cùng mập mờ. Hai tay cùng lúc hành động, Chúc Nhan cúi đầu một chút liếm hôn mí mắt, mũi, càm, cuối cùng đến môi của An Ninh.
Lúc mới bắt đầu, động tác của anh rất dịu dàng, nhưng mà dần dần anh bắt đầu thô bạo lên. “Nhịn không được.”
Chúc Nhan thở hỗn hển ở bên tai An Ninh nói những lời này, liền mạnh mẽ ôm lấy An Ninh, đem một chân của cô gác ở bên mép bồn tắm lớn, một … chân khác vắt ở bên hông bền chắc có lực của anh.
An Ninh theo tiếng động tiếng nước chảy rắc…rắc… kịch liệt, thật chặc mà ôm lấy lưng Chúc Nhan, ẩn nhẫn cắn môi.
Cho dù là như vậy, vẫn thỉnh thoảng lộ ra một hai tiếng rên rỉ. “Đừng cắn.”
Chúc Nhan nhìn An Ninh cắn môi dưới mà trở nên trắng, vươn tay tách hàm răng của cô ra. “A ừ……”
Làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào bỗng chốc rên rỉ tuôn ra ngoài. An Ninh cũng chú ý tới, cô hận không tìm được một cái lổ để chui vào, nhưng mà cô vừa đóng miệng lại, bởi vì ngón cái của Chúc Nhan vẫn còn trong miệng cô.
Cô chỉ có thể mà ngậm thật chặc ngón tay Chúc Nhan, cứng rắn mà chịu đựng không phát ra âm thanh.
Có thể lúc cô khổ cực mà nhịn, Chúc Nhan bởi vì động tác miệng trên của cô, động tác phía dưới lại kịch liệt lần nữa, chạm vào mà An Ninh không có tinh lực để suy nghĩ mình đến tột cùng có kêu lên hay không. Bởi vì thời gian dài không có đã làm, lần này từ miệng yêu kịch liệt mà ngắn ngủi, Chúc Nhan không có chơi bất kỳ kiểu nào, chẳng qua là ra sức mà xông vào lại xông vào.
Cao triều đến rất mạnh mà kịch liệt.
Sau khi xong chuyện, lúc Chúc Nhan tự mình tắm rửa cho An Ninh, ngay cả đứng cô cũng đứng không được, chỉ có thể run rẩy mặc cho Chúc Nhan làm gì thì làm, nhanh chóng rửa sạch thân thể khắp nơi. Lúc trở lại giường, An Ninh còn chưa từ trong cao triều lần trước khôi phục dư âm như cũ, Chúc Nhan đã bắt đầu một vòng công kích mới.
Lần thứ hai triền miên mà kéo dài, An Ninh ở dưới sự hướng dẫn của Chúc Nhan giống như là xe lên núi, chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm, mấy lần sợ hãi kêu liên tục.
Chúc Nhan hiển nhiên có toan tính, nhưng mà sau khi kết thúc lần này anh chẳng qua là ôm hôn An Ninh nhẹ sờ sờ một phen, liền ngủ. Hôm nay An Ninh đang ở phòng vẽ tranh vẽ tranh, vốn là nên ở bên ngoài Chúc Nhan đột nhiên tiến vào.
An Ninh chú ý trong tay của anh cầm lấy một cái phong thư màu trắng, không rõ cho nên phải nhận lấy. “Mở ra xem.”
Chúc Nhan ngồi ở trên bàn vẽ tranh, ôm An Ninh, để cho cô tựa vào trên người anh.
An Ninh mang tâm tình tò mò cẩn thận mà mở phong thư ra, cho nên thấy một thư thông báo trúng tuyển, hơn nữa là thư thông báo trúng tuyển trường nghệ thuật đứng đầu cả nước.
An Ninh hít thở bởi vì tâm tình kích động mà trở nên dồn dập.
Sắc mặt cô có chút ửng hồng ngẩng đầu nhìn mặt không biểu tình của Chúc Nhan, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì. “Anh còn có điều kiện .”
Chúc Nhan cúi đầu, ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói. “Cái gì?”
An Ninh thuận thế nhận lấy hôn môi của Chúc Nhan. “Lúc đi học thì xe đón xe đưa, phụ tá tùy thời theo bên người, Tương Sinh chỉ đi theo trên đường đi học.
Hết giờ lên lớp trở về nhà, nếu đi ra ngoài vẽ thực tế, phải hướng anh xin phép.
Tạm thời chỉ có như vậy.”
Tay Chúc Nhan không yên mà vói vào trong quần áo An Ninh.
An Ninh bị bàn tay lạnh như băng của Chúc Nhan kích thích mà sợ run cả người, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Rước lấy một trận cười khẽ của Chúc Nhan. An Ninh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin mà nhìn khuôn mặt tươi cười của Chúc Nhan.
Cô chưa từng có thấy cười qua, đây là lần đầu tiên! Chúc Nhan cũng cảm giác được tầm mắt của An Ninh, đột nhiên có chút ngượng ngùng, vì che dấu lúng túng của anh, anh mạnh mẽ đem An Ninh kéo vào trong ngực, hung hăng mà hôn xuống……
Tối hôm đó, lúc ăn cơm Chúc Nhan đột nhiên nói với An Ninh. “Đã trở về……”
An Ninh ngơ ngác ngây người lập lại một lần, lại cũng không có phản ứng gì. “Em hãy dưỡng bệnh thật tốt, chờ em bồi dưỡng thân thể tốt, anh liền dẫn em đi Mỹ quốc gặp em trai em.
Sau khi trở về, anh an bài cho em đi học.”
Chúc Nhan lau cháo bên môi An Ninh, bây giờ An Ninh làm cho người ta cảm giác giống như là bảy hồn ba phách thiếu một hồn một phách, phản ứng chậm lụt, không có buồn vui. “Đi học?”
An Ninh rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Nhan. “Ừ, đi học, vẽ tranh.
Em mau mau khỏe lại, đừng như vậy nữa.”
Chúc Nhan ôm An Ninh vào trong ngực, bỗng chốc hạ xuống hôn khóe môi của cô. “Chúc Nhan……”
An Ninh cơ hồ là nức nở lên tiếng. “Ừ, anh đây.”
Chúc Nhan ôm lấy cô thật chặc. “Em không muốn đến địa ngục, em không muốn……”
An Ninh nắm quần áo Chúc Nhan thật chặc, giống như là nắm lấy cây cỏ cứu mạng vậy. Ngày thứ hai, tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên mùa đông năm nay.
An Ninh tỉnh lại thấy thế giới tuyết trắng phía bên ngoài cửa sổ, muốn đi đắp người tuyết.
Chúc Nhan có chuyện phải xử lý, sáng sớm liền đi ra ngoài, người giúp việc trong nhà ngăn An Ninh không được, chỉ đành phải gọi điện thoại cho Chúc Nhan. Đến lúc Chúc Nhan vội vã trở về, chỉ thấy An Ninh mặc áo lông màu tím sáng tới đầu gối, hứng khởi vây quanh một người tuyết được tạo hình tinh sảo.
Tuyết trắng, bông tuyết tung bay, cùng với tinh linh màu sắc rực rỡ kia, Chúc Nhan nghĩ có lẽ không nhất định là địa ngục. An Ninh chú ý có người đang nhìn mình, liền xoay người, thấy Chúc Nhan sau đó khẽ mỉm cười nói: “Anh trở về?”
“Anh đã trở về.”
Chúc Nhan tiến lên ôm lấy An Ninh, đem mặt dán trên gương mặt đỏ bừng lạnh cóng của cô. Sau khi đắp người tuyết, An Ninh chẳng những không có cảm mạo, ngược lại giống như kỳ tích, thân thể dần dần khôi phục, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong nhà thím Diệp là người giúp việc cao tuổi nhất trực tiếp niệm A Di Đà Phật, trời cao phù hộ, rốt cục đã thức tỉnh quay về rồi. Trải qua một thời gian ngắn ăn đồ bổ cùng thuốc bổ, thân thể An Ninh rốt cục lần nữa đầy đặn trở lại, sắc mặt cũng tùy thời tái xám đã trở nên hồng hào xinh xắn.
Chúc Nhan gặp cô, luôn là nhịn không được mà đi tới cắn hai cái. Đoạn thời gian trước An Ninh ngã bệnh rất nhiều nguyên nhân, thậm chí bao gồm buông thả quá độ, sinh lực tổn thương nặng nề.
Chúc Nhan sau khi nghe chuyện này sắc mặt thật không tốt, nhưng mà một câu nói kế tiếp của bác sĩ khiến sắc mặt anh lại càng không tốt: “Thân thể cô ấy chưa có khôi phục như lúc trước, ngàn vạn không nên sinh hoạt vợ chồng.
Lúc trẻ tuổi không chú ý, lớn tuổi, thì mới hiểu được.”
Ai cũng không nghĩ tới An Ninh này bị bệnh, thậm chí bệnh từ trời thu đến mùa đông.
Trước một thời gian ngắn An Ninh bệnh thành bộ dáng kia, Chúc Nhan cũng không có tâm tình suy nghĩ loại chuyện này.
Nhưng mà, bệnh An Ninh cũng đã khỏe rồi, bác sĩ vẫn không để cho bọn họ thân mật.
Ngoài mặt Chúc nhan im lặng, trong lòng chỉ muốn cào tường.
Nhưng mà, vì chú ý đến thân thể của An Ninh, anh chỉ có thể nhịn. Hôm nay, Chúc Nhan lần nữa bảo quản gia mời bác sĩ Đông Y đến chẩn đoán bệnh cho An Ninh.
Ông ấy vừa bắt mạch cho An Ninh vừa im lặng trên mặt quan sát cô một chút. “Thân thể cũng đã tốt rồi.
Nhớ kỹ buông trái tim ra một chút, tâm người liền như quả đấm lớn vậy, hãy nên giũ bỏ.
Nên ném , phải ném.”
Ông ấy ý sâu sắc mà nhìn sắc mặt khác nhau của hai người trẻ tuổi, vê râu mép rồi đi. Cái bác sĩ Đông Y này là thầy thuốc riêng của Chúc lão gia nhà Chúc Nhan.
Ông ấy có địa vị rất cao ở Chúc gia, ngay cả Chúc Nhan cũng phải kính trọng ba phần.
Nghe nói, ông ấy đã cứu mạng Chúc lão gia. Buổi tối, An Ninh giống như ngày thường pha nước tắm dựa theo thuốc của bác sĩ Đông Y dặn dò, cửa phòng tắm đột nhiên bị kéo ra, Chúc Nhan đi vào chỉ vây quanh một cái khăn tắm. “Anh tới tắm rửa.”
Chúc Nhan giấu đầu lòi đuôi mà giải thích một phen, mặt không chút thay đổi lấy khăn tắm xuống, nhảy vào trong bồn tắm.
An Ninh quay mặt đi, không nhìn thân thể anh không có mặc quần áo. Không muốn nhưng Chúc Nhan thừa dịp cô không có nhìn mà một phen đem cô ôm vào trong lòng. “Anh giúp em tắm.”
Chúc Nhan đem đầu chôn ở trên vai An Ninh, ồ ồ ấm áp hít thở một chút bổ nhào vào trên người cô. An Ninh không nói lời nào, mặc cho Chúc Nhan ở trên người cô tác quái.
Hơn một tháng cấm dục sinh hoạt, An Ninh thật không nghĩ tới Chúc Nhan có thể kiên trì đến bây giờ.
Đột nhiên trước mắt tối sầm, Chúc Nhan đưa tay bịt kín ánh mắt An Ninh.
An Ninh kinh hô một tiếng, nhưng ngay sau đó lại yên lặng.
Trong phòng tắm chỉ có hai người bọn họ, không thể nào xuất hiện người thứ ba tác quái.
Cô thuận theo ý tứ của Chúc Nhan, nhắm mắt lại, đem đầu về phía sau tựa vào trước ngực Chúc Nhan. Trong bóng tối, người thân thể càng thêm nhạy cảm, vô luận là xúc giác hay là cảm giác.
An Ninh cảm giác được đôi tay của Chúc Nhan giống như rắn mà ở các vùng nhạy cảm của cô di chuyển trong không khí, mà ngay cả bởi vì động tác mà sinh ra tiếng nước chảy ào ào cũng lộ ra vẻ vô cùng mập mờ. Hai tay cùng lúc hành động, Chúc Nhan cúi đầu một chút liếm hôn mí mắt, mũi, càm, cuối cùng đến môi của An Ninh.
Lúc mới bắt đầu, động tác của anh rất dịu dàng, nhưng mà dần dần anh bắt đầu thô bạo lên. “Nhịn không được.”
Chúc Nhan thở hỗn hển ở bên tai An Ninh nói những lời này, liền mạnh mẽ ôm lấy An Ninh, đem một chân của cô gác ở bên mép bồn tắm lớn, một … chân khác vắt ở bên hông bền chắc có lực của anh.
An Ninh theo tiếng động tiếng nước chảy rắc…rắc… kịch liệt, thật chặc mà ôm lấy lưng Chúc Nhan, ẩn nhẫn cắn môi.
Cho dù là như vậy, vẫn thỉnh thoảng lộ ra một hai tiếng rên rỉ. “Đừng cắn.”
Chúc Nhan nhìn An Ninh cắn môi dưới mà trở nên trắng, vươn tay tách hàm răng của cô ra. “A ừ……”
Làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào bỗng chốc rên rỉ tuôn ra ngoài. An Ninh cũng chú ý tới, cô hận không tìm được một cái lổ để chui vào, nhưng mà cô vừa đóng miệng lại, bởi vì ngón cái của Chúc Nhan vẫn còn trong miệng cô.
Cô chỉ có thể mà ngậm thật chặc ngón tay Chúc Nhan, cứng rắn mà chịu đựng không phát ra âm thanh.
Có thể lúc cô khổ cực mà nhịn, Chúc Nhan bởi vì động tác miệng trên của cô, động tác phía dưới lại kịch liệt lần nữa, chạm vào mà An Ninh không có tinh lực để suy nghĩ mình đến tột cùng có kêu lên hay không. Bởi vì thời gian dài không có đã làm, lần này từ miệng yêu kịch liệt mà ngắn ngủi, Chúc Nhan không có chơi bất kỳ kiểu nào, chẳng qua là ra sức mà xông vào lại xông vào.
Cao triều đến rất mạnh mà kịch liệt.
Sau khi xong chuyện, lúc Chúc Nhan tự mình tắm rửa cho An Ninh, ngay cả đứng cô cũng đứng không được, chỉ có thể run rẩy mặc cho Chúc Nhan làm gì thì làm, nhanh chóng rửa sạch thân thể khắp nơi. Lúc trở lại giường, An Ninh còn chưa từ trong cao triều lần trước khôi phục dư âm như cũ, Chúc Nhan đã bắt đầu một vòng công kích mới.
Lần thứ hai triền miên mà kéo dài, An Ninh ở dưới sự hướng dẫn của Chúc Nhan giống như là xe lên núi, chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm, mấy lần sợ hãi kêu liên tục.
Chúc Nhan hiển nhiên có toan tính, nhưng mà sau khi kết thúc lần này anh chẳng qua là ôm hôn An Ninh nhẹ sờ sờ một phen, liền ngủ. Hôm nay An Ninh đang ở phòng vẽ tranh vẽ tranh, vốn là nên ở bên ngoài Chúc Nhan đột nhiên tiến vào.
An Ninh chú ý trong tay của anh cầm lấy một cái phong thư màu trắng, không rõ cho nên phải nhận lấy. “Mở ra xem.”
Chúc Nhan ngồi ở trên bàn vẽ tranh, ôm An Ninh, để cho cô tựa vào trên người anh.
An Ninh mang tâm tình tò mò cẩn thận mà mở phong thư ra, cho nên thấy một thư thông báo trúng tuyển, hơn nữa là thư thông báo trúng tuyển trường nghệ thuật đứng đầu cả nước.
An Ninh hít thở bởi vì tâm tình kích động mà trở nên dồn dập.
Sắc mặt cô có chút ửng hồng ngẩng đầu nhìn mặt không biểu tình của Chúc Nhan, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì. “Anh còn có điều kiện .”
Chúc Nhan cúi đầu, ở bên tai An Ninh nhẹ nhàng nói. “Cái gì?”
An Ninh thuận thế nhận lấy hôn môi của Chúc Nhan. “Lúc đi học thì xe đón xe đưa, phụ tá tùy thời theo bên người, Tương Sinh chỉ đi theo trên đường đi học.
Hết giờ lên lớp trở về nhà, nếu đi ra ngoài vẽ thực tế, phải hướng anh xin phép.
Tạm thời chỉ có như vậy.”
Tay Chúc Nhan không yên mà vói vào trong quần áo An Ninh.
An Ninh bị bàn tay lạnh như băng của Chúc Nhan kích thích mà sợ run cả người, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Rước lấy một trận cười khẽ của Chúc Nhan. An Ninh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin mà nhìn khuôn mặt tươi cười của Chúc Nhan.
Cô chưa từng có thấy cười qua, đây là lần đầu tiên! Chúc Nhan cũng cảm giác được tầm mắt của An Ninh, đột nhiên có chút ngượng ngùng, vì che dấu lúng túng của anh, anh mạnh mẽ đem An Ninh kéo vào trong ngực, hung hăng mà hôn xuống……
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook