Lãnh Thảo Hàm Trì
-
Quyển 5 - Chương 15: Buổi sáng tân hôn
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Một tay Hoàng đế nhẹ kéo lọn tóc Sở Tụ, lộ ra khuôn mặt, làn da trắng nõn oánh nhuận, ánh mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn nhập nhèm, đồng tử sắc lưu ly ở trong ánh đèn như mặc ngọc ôn nhuận, bên trong đều là nhu tình ấm áp yêu thương.
Hắn yêu thích không buông vuốt ve đôi mắt Sở Tụ, Sở Tụ sợ ngứa chớp chớp vài cái, Hoàng đế tiếp cận hôn lên mắt cậu, dùng thanh âm mềm mại mang theo từ tính nói, “Có thể cùng ngươi ở chung một chỗ, là điều hạnh phúc nhất của ta.”
Sở Tụ mở mắt nhìn hắn, nhìn mặt của hắn, nhìn vùng mày nhu hòa, trên mặt hiện ra ý cười ấm áp, “Ta cũng vậy a!”
Hoàng đế nghiêng người, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Sở Tụ, trong mắt lưu chuyển ám thị ái muội, Sở Tụ chịu không nổi ánh mắt khiêu khích của hắn, vươn tay choàng qua vai Hoàng đế, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, trên cằm mọc râu lưu lại cảm xúc ngứa ngứa trên môi, Sở Tụ động tình đem môi mình chạm vào môi hắn, mềm nhẹ liếm cắn, trong ánh mắt che đậy một tầng ánh sáng lưu động, khoảng cách giữa cậu và hắn gần như thể có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương.
Tính tình Sở Tụ luôn là ôn nhu hơn nữa còn ẩn nhẫn, Hoàng đế căn bản không thể chịu được khiêu khích của cậu như vậy, muốn nói khiêu khích thành công, giữa tính tình kịch liệt táo bạo thì Hoàng đế vĩnh viễn không thể thắng được Sở Tụ, cuối cùng, hắn nhấp trụ môi cậu, hung hăng liếm lộng, xoay mình một cái đặt Sở Tụ dưới thân.
Nụ hôn giao triền, môi lưỡi khéo léo truy đuổi lẫn nhau, lần lượt tách ra rồi lại hợp cùng một chỗ.
Nước bọt từ khóe môi chảy xuống, Sở Tụ muốn hô hấp nhưng không được, hai tay ở trong ngực Hoàng đế ngăn lại không cho hắn đến, vẻ mặt ửng đỏ, nhếch môi thở dốc.
Hoàng đế thực vừa lòng vươn tay cởi ra vạt áo Sở Tụ, chạm vào là da thịt trắng ngần mềm mại, còn có thể đụng vào xương sườn. Sở Tụ vẫn luôn gầy, điểm ấy vẫn làm Hoàng đế lưu tâm.
“Trẫm thực không muốn để ngươi vào triều làm việc, mỗi ngày ở trong hậu cung dưỡng thân thể, giao bản thân dưỡng đến hảo hảo thật là tốt biết bao!” Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tụ, tất cả trong mắt đều là thương yêu, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bởi vì sớm biết tính cách Sở Tụ hay đè nén nên không dám nói ra miệng.
Sở Tụ thường cùng Hoàng đế làm tình, bị hắn vuốt ve như vậy, thân thể sớm đã động tình, hai tay đặt trên bả vai Hoàng đế, dùng chân nhẹ cọ vào đùi hắn, thúc giục động tác Hoàng đế mau mau chút.
Hoàng đế nhìn đôi mắt Sở Tụ đã có một tầng nước sâu thẳm, cảm thụ được động tác mời gọi của cậu, trong lòng thỏa mãn đến cực điểm, cũng không đi an ủi dục vọng Sở Tụ, một tay chống đỡ thân thể sợ đè ép Sở Tụ phía dưới, một tay vân vê chơi đùa hồng anh trước ngực cậu, miệng lưỡi duyện liếm lỗ tai, cần cổ, chỗ xương quai xanh lưu luyến không rời.
Dục vọng Sở Tụ đã muốn run rẩy đứng lên, Hoàng đế cũng không đi chiếu cố một chút, mà thân thể cậu còn bị Hoàng đế khiêu khích đến khó chịu, trong lòng nôn nóng, nhưng cậu lại không có cách nào vươn tay an ủi chính mình, chỉ có thể khàn tiếng khẩn cầu về phía Hoàng đế đòi hỏi, “Ngươi nhanh một chút đi!”
“Nhanh cái gì?” Hoàng đế làm như không hiểu mà hỏi lại, tay kia rời đi hồng anh trước ngực Sở Tụ, nhưng lại luồng xuống đai lưng, giải khai tiết khố, nhẹ nhàng ve vuốt thắt lưng và mông, đầu ngón tay như có như không lướt qua kẽ hở giữa mông, có thể cảm nhận được nơi đó một trận co rút, ngọc hành phía trước cũng run rẩy không thôi, dục vọng của Hoàng đế đã nhẫn đến khó chịu, lại kiềm nén xuống dưới, ở trong lòng khẽ cười, muốn để Sở Tụ chủ động khẩn cầu một lần.
Môi lưỡi trăn trở liếm lộng hồng anh của cậu, đôi môi mềm mại ấm áp làm cho tình dục Sở Tụ tăng vọt, thực hưng phấn lại thực khó chịu. Biết Hoàng đế cố ý khiêu khích như vậy, cậu tuyệt không muốn nhận thua, ngửa đầu, cắn răng áp chế tiếng rên rĩ thoát ra, hai chân quấn quanh thắt lưng rắn chắc của Hoàng đế, run rẩy mà vươn tay, cách một lớp tiết khố sờ lên dương v*t của hắn, tay chạm đến là nguyên căn nóng bỏng thô trường, bàn tay Sở Tụ nhỏ bé cầm lấy vật lớn, ngón tay ở trên mặt hoặc nặng hoặc nhẹ mà lướt qua.
Vẫn là Hoàng đế phá công trước, thanh âm mang theo tình dục nồng đậm mắng một tiếng, “Ngươi này yêu tinh!”
Sở Tụ liếc mắt quan sát hắn, tóc mai đã tẩm một tầng mồ hôi dán trên trán, ánh mắt phong tình vạn chủng khiêu khích mà áp xuống hạ thân ma sát dục vọng phía trước của Sở Tụ, ngón tay tại hậu huyệt nhu nhuận vuốt ve dò xét, khẽ tiến vào.
“A~” Sở Tụ rên rĩ ra tiếng, trong thanh âm mang theo điểm đau đớn, thân mình phía dưới khẽ né bàn tay Hoàng đế.
“Có phải đau hay không?” Hoàng đế rút ngón tay ra, nghĩ hậu đình của cậu cũng gần hai mười ngày không có chạm qua, lo lắng có đúng đã làm cậu bị thương hay không.
Sở Tụ nhìn chằm chằm Hoàng đế không nói ra lời.
Hoàng đế nở nụ cười một chút, từ trên người Sở Tụ đứng lên, tại trước dục vọng của Sở Tụ búng nhẹ một cái, mới dùng chăn bông đem Sở Tụ gói lại, đẩy màn, tại cái khay bên giường lấy qua hai bình ngọc màu trắng.
Sở Tụ quấn mền trùm kín trên giường, Hoàng đế nhìn chằm chằm vẻ mặt Sở Tụ đang nằm trên đó, lỗ tai lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ bừng.
“Nằm sấp xuống đem chân mở ra một chút!” Hoàng đế vươn tay vói vào trong mền, vỗ vỗ bờ mông Sở Tụ, Sở Tụ đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu của hắn triển khai chân, đem mông vểnh lên cao cao.
Sợ Sở Tụ cảm lạnh, khi làm tình lúc vào đông, Hoàng đế tình nguyện phiền toái một chút, luôn làm trong chăn.
Ngồi ở trên giường, đưa tay vào trong chăn thoa cao trơn làm dịu cho Sở Tụ, ngón tay Hoàng đế trong hậu huyệt chậm rãi nhu động.
Sở Tụ cảm thấy mặt sau ngứa ngáy đến không nói nên lời, so với bình thường thì khó nhịn hơn nhiều, dần dần rên rĩ ra tiếng, đối với Hoàng đế nói, “Ân ~, Hạo, Hạo, ngươi thoa cho ta cái gì, cái gì đúng không! Ân a…”
“Làm sao vậy?” Ngón tay Hoàng đế rời khỏi, đem bình thuốc mở ném vào một bên giường, hôn lên mặt Sở Tụ, hỏi.
“Ngươi nhanh lên, ân…, có chút không thoải mái!” Sở Tụ thở hổn hển xoay người, vươn tay bắt lấy cánh tay Hoàng đế, tay kia gắt gao nắm chặt đệm giường, khóe mắt ướt át đã muốn ngấn lệ, thanh âm mị hoặc hết nói còn mang theo nức nở.
Hoàng đế nhìn Sở Tụ như vậy, lại nhìn đến bình dược còn nằm trên giường, liền nghĩ tới điều gì đó. Đem chăn xốc lên một phần, đưa tay sờ vào hậu đình Sở Tụ một chút, nơi đó có rút mấp máy đến lợi hại.
Hoàng đế lập tức cởi y phục, tiến vào trong chăn an ủi hôn trên mặt Sở Tụ, Sở Tụ đã tự mình tách hai chân ra, khó nhịn mà nâng lên thắt lưng.
“A…, ân ~” Sở Tụ thở hổn hển tiếp nhận va chạm của Hoàng đế, tay bắt lấy cánh tay Hoàng đế.
Hoàng đế nâng cao thắt lưng Sở Tụ, thật sâu mà tiến vào. Trong chốc lát, Sở Tụ lại một trận co rút, ngay trước khi bắn ra, sau huyệt cũng thu chặt, Hoàng đề ngừng lại động tác, để Sở Tụ hoãn một chốc mới tiếp tục luật động.
Tinh dịch của Hoàng đế bắn ở nơi sâu trong thân thể Sở Tụ, độ ấm nóng bỏng làm cậu khó nhịn nắm chặt tay, ở trên tay Hoàng đế lưu lại một vết trảo.
Dục vọng chôn sâu bên trong cơ thể, Hoàng đế ôm sát Sở Tụ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, thanh âm ôn nhu thương yêu hỏi, “Rất nhiều sao?”
Sở Tụ oán giận mà nhìn Hoàng đế, giật giật mông, âm thanh khàn khàn nói, “Ngươi thử một lần nữa đi! Đều tại ngươi, ngươi bôi cái gì mà, ân…” Sở Tụ nghiêng đầu một chút, mái tóc đen nhánh như dòng nước tán ra trên giường đỏ thẫm tạo thành khung cảnh ái muội, thanh âm ẩn nhẫn mang theo nức nở, “Hạo, ngô…, ngươi động một chút, lại bắt đầu khó chịu…”
Nhóm cung nhân sáng sớm đứng cung kính chờ đợi hầu hạ ngoài tẩm phòng nghe đến tiếng rên rĩ áp chế truyền ra, một đám mặt đỏ tai hồng, nghĩ Hoàng đế cùng tân Hoàng hậu đến khi nào mới có thể xong a, hai người hôm nay còn phải nhận sự thăm viếng chúc mừng của văn võ bá quan cả triều mà, đến lúc đó, đến lúc đó nếu như Hoàng hậu không có khí lực ngồi xuống vậy rất thất lễ a.
Hai người điên loan đảo phượng gần hai canh giờ, mặt sau của Sở Tụ muốn Hoàng đế ba lượt mới chịu tốt lên.
Làm xong, thân thể Sở Tụ bủn rủn vô lực đến ngón tay cũng lười nâng, được Hoàng đế ôm đi tắm rửa thân mình, sau đó cũng được Hoàng đế ôm vào trong lòng ăn sáng, chủ yếu vẫn là uống canh, đồ ăn khác căn bản nuốt không trôi.
Trên mặt Sở Tụ phiếm đỏ phiếm hồng, thân thể vô lực, được Hoàng đế ôm vào trong ngực, toàn thân cao thấp đều lộ ra mị hoặc.
Sau đó, quan viên cả triều đến chúc mừng, Hoàng đế cho buông rèm che, hắn ôm Sở Tụ ngồi ở phía sau, làm cho Sở Tụ lộ ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
Tiếp đến, thái y hiến dược kia được phong thưởng, nhưng thái giám tổng quản tự chủ trương đem dược đặt vào trong khay không hướng Hoàng đế xin chỉ thị lại ăn trượng và hàng chức.
Cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, miễn là hai người vẫn chung một chỗ.
Một trăm năm sau, cho dù hai người đều đã mất, dây dưa kiếp người vẫn còn khắc vào trên đá tam sinh, yêu nhau say đắm trọn đời vẫn mãi đọng lại ở chỗ sâu trong linh hồn.
Ta yêu ngươi, không hối tiếc.
Cùng ngươi một chỗ, là may mắn suốt đời của ta.[Hoàn chính văn]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: <<Lãnh thảo hàm trì>> cho dù chính văn đến đây là kết thúc, cảm tạ mọi người vẫn duy trì cho tới nay, là sự ủng hộ của mọi người mới làm cho tôi vẫn luôn viết, để Tiểu Sở và Hoàng đế một đường hạnh phúc, tôi yêu các bạn, cảm ơn các bạn ủng hộ, cổ vũ, đề xuất, cúi đầu!
Sau sẽ kính dâng phiên ngoại ngọt ngào hạnh phúc, giải đáp vấn đề chính văn chưa giải đáp, viết ít ngày ngọt ngào của Tiểu Sở và Hoàng đế, còn có một phần về Tần Nguyệt, đương nhiên, mọi người muốn xem H, tôi sẽ viết hết sức, hy vọng không làm mọi người thất vọng!
Lời editor: Cuối cùng cũng đã hoàn, đúng 9 tháng. 26/08/2013 – 26/04/2014. Lúc đầu chọn Lãnh Thảo chỉ vì muốn thử sức làm editor, và thích tác giả Nam Chi. Mình không hề đọc trước, đọc QT rất dỡ. Chẳng biết nội dung ra sao, bố cục thế nào, chỉ làm là làm thôi. Dù Hoàn NewYork thập tam nhai trước, nhưng đây là bộ đầu tay và yêu nhất vẫn là Sở Tụ (sau này còn Nhạc Thần).
Không biết nói gì, nhưng tình hình là còn 3 PN. Và tớ đang trong tình trạng c-h-á-n! Ngúng nguẩy tới đây thôi ~ PN có hứng sẽ làm tiếp nhé! 1PN của Hạo và Tụ đi du ngoạn (đương nhiên không thiếu H), 1 của Tần Nguyệt còn 1 cái thì là gì gì đó. (Không biết có ai đọc không nhưng vẫn muốn nói!)
Cuối cùng, cảm ơn những bạn đã theo tớ đến lúc này. ^^~-江恒-
Beta: Suzaku
Một tay Hoàng đế nhẹ kéo lọn tóc Sở Tụ, lộ ra khuôn mặt, làn da trắng nõn oánh nhuận, ánh mắt vừa tỉnh ngủ vẫn còn nhập nhèm, đồng tử sắc lưu ly ở trong ánh đèn như mặc ngọc ôn nhuận, bên trong đều là nhu tình ấm áp yêu thương.
Hắn yêu thích không buông vuốt ve đôi mắt Sở Tụ, Sở Tụ sợ ngứa chớp chớp vài cái, Hoàng đế tiếp cận hôn lên mắt cậu, dùng thanh âm mềm mại mang theo từ tính nói, “Có thể cùng ngươi ở chung một chỗ, là điều hạnh phúc nhất của ta.”
Sở Tụ mở mắt nhìn hắn, nhìn mặt của hắn, nhìn vùng mày nhu hòa, trên mặt hiện ra ý cười ấm áp, “Ta cũng vậy a!”
Hoàng đế nghiêng người, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Sở Tụ, trong mắt lưu chuyển ám thị ái muội, Sở Tụ chịu không nổi ánh mắt khiêu khích của hắn, vươn tay choàng qua vai Hoàng đế, ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, trên cằm mọc râu lưu lại cảm xúc ngứa ngứa trên môi, Sở Tụ động tình đem môi mình chạm vào môi hắn, mềm nhẹ liếm cắn, trong ánh mắt che đậy một tầng ánh sáng lưu động, khoảng cách giữa cậu và hắn gần như thể có thể nhìn rõ ánh mắt đối phương.
Tính tình Sở Tụ luôn là ôn nhu hơn nữa còn ẩn nhẫn, Hoàng đế căn bản không thể chịu được khiêu khích của cậu như vậy, muốn nói khiêu khích thành công, giữa tính tình kịch liệt táo bạo thì Hoàng đế vĩnh viễn không thể thắng được Sở Tụ, cuối cùng, hắn nhấp trụ môi cậu, hung hăng liếm lộng, xoay mình một cái đặt Sở Tụ dưới thân.
Nụ hôn giao triền, môi lưỡi khéo léo truy đuổi lẫn nhau, lần lượt tách ra rồi lại hợp cùng một chỗ.
Nước bọt từ khóe môi chảy xuống, Sở Tụ muốn hô hấp nhưng không được, hai tay ở trong ngực Hoàng đế ngăn lại không cho hắn đến, vẻ mặt ửng đỏ, nhếch môi thở dốc.
Hoàng đế thực vừa lòng vươn tay cởi ra vạt áo Sở Tụ, chạm vào là da thịt trắng ngần mềm mại, còn có thể đụng vào xương sườn. Sở Tụ vẫn luôn gầy, điểm ấy vẫn làm Hoàng đế lưu tâm.
“Trẫm thực không muốn để ngươi vào triều làm việc, mỗi ngày ở trong hậu cung dưỡng thân thể, giao bản thân dưỡng đến hảo hảo thật là tốt biết bao!” Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt Sở Tụ, tất cả trong mắt đều là thương yêu, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bởi vì sớm biết tính cách Sở Tụ hay đè nén nên không dám nói ra miệng.
Sở Tụ thường cùng Hoàng đế làm tình, bị hắn vuốt ve như vậy, thân thể sớm đã động tình, hai tay đặt trên bả vai Hoàng đế, dùng chân nhẹ cọ vào đùi hắn, thúc giục động tác Hoàng đế mau mau chút.
Hoàng đế nhìn đôi mắt Sở Tụ đã có một tầng nước sâu thẳm, cảm thụ được động tác mời gọi của cậu, trong lòng thỏa mãn đến cực điểm, cũng không đi an ủi dục vọng Sở Tụ, một tay chống đỡ thân thể sợ đè ép Sở Tụ phía dưới, một tay vân vê chơi đùa hồng anh trước ngực cậu, miệng lưỡi duyện liếm lỗ tai, cần cổ, chỗ xương quai xanh lưu luyến không rời.
Dục vọng Sở Tụ đã muốn run rẩy đứng lên, Hoàng đế cũng không đi chiếu cố một chút, mà thân thể cậu còn bị Hoàng đế khiêu khích đến khó chịu, trong lòng nôn nóng, nhưng cậu lại không có cách nào vươn tay an ủi chính mình, chỉ có thể khàn tiếng khẩn cầu về phía Hoàng đế đòi hỏi, “Ngươi nhanh một chút đi!”
“Nhanh cái gì?” Hoàng đế làm như không hiểu mà hỏi lại, tay kia rời đi hồng anh trước ngực Sở Tụ, nhưng lại luồng xuống đai lưng, giải khai tiết khố, nhẹ nhàng ve vuốt thắt lưng và mông, đầu ngón tay như có như không lướt qua kẽ hở giữa mông, có thể cảm nhận được nơi đó một trận co rút, ngọc hành phía trước cũng run rẩy không thôi, dục vọng của Hoàng đế đã nhẫn đến khó chịu, lại kiềm nén xuống dưới, ở trong lòng khẽ cười, muốn để Sở Tụ chủ động khẩn cầu một lần.
Môi lưỡi trăn trở liếm lộng hồng anh của cậu, đôi môi mềm mại ấm áp làm cho tình dục Sở Tụ tăng vọt, thực hưng phấn lại thực khó chịu. Biết Hoàng đế cố ý khiêu khích như vậy, cậu tuyệt không muốn nhận thua, ngửa đầu, cắn răng áp chế tiếng rên rĩ thoát ra, hai chân quấn quanh thắt lưng rắn chắc của Hoàng đế, run rẩy mà vươn tay, cách một lớp tiết khố sờ lên dương v*t của hắn, tay chạm đến là nguyên căn nóng bỏng thô trường, bàn tay Sở Tụ nhỏ bé cầm lấy vật lớn, ngón tay ở trên mặt hoặc nặng hoặc nhẹ mà lướt qua.
Vẫn là Hoàng đế phá công trước, thanh âm mang theo tình dục nồng đậm mắng một tiếng, “Ngươi này yêu tinh!”
Sở Tụ liếc mắt quan sát hắn, tóc mai đã tẩm một tầng mồ hôi dán trên trán, ánh mắt phong tình vạn chủng khiêu khích mà áp xuống hạ thân ma sát dục vọng phía trước của Sở Tụ, ngón tay tại hậu huyệt nhu nhuận vuốt ve dò xét, khẽ tiến vào.
“A~” Sở Tụ rên rĩ ra tiếng, trong thanh âm mang theo điểm đau đớn, thân mình phía dưới khẽ né bàn tay Hoàng đế.
“Có phải đau hay không?” Hoàng đế rút ngón tay ra, nghĩ hậu đình của cậu cũng gần hai mười ngày không có chạm qua, lo lắng có đúng đã làm cậu bị thương hay không.
Sở Tụ nhìn chằm chằm Hoàng đế không nói ra lời.
Hoàng đế nở nụ cười một chút, từ trên người Sở Tụ đứng lên, tại trước dục vọng của Sở Tụ búng nhẹ một cái, mới dùng chăn bông đem Sở Tụ gói lại, đẩy màn, tại cái khay bên giường lấy qua hai bình ngọc màu trắng.
Sở Tụ quấn mền trùm kín trên giường, Hoàng đế nhìn chằm chằm vẻ mặt Sở Tụ đang nằm trên đó, lỗ tai lộ ra bên ngoài cũng đã đỏ bừng.
“Nằm sấp xuống đem chân mở ra một chút!” Hoàng đế vươn tay vói vào trong mền, vỗ vỗ bờ mông Sở Tụ, Sở Tụ đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là dựa theo yêu cầu của hắn triển khai chân, đem mông vểnh lên cao cao.
Sợ Sở Tụ cảm lạnh, khi làm tình lúc vào đông, Hoàng đế tình nguyện phiền toái một chút, luôn làm trong chăn.
Ngồi ở trên giường, đưa tay vào trong chăn thoa cao trơn làm dịu cho Sở Tụ, ngón tay Hoàng đế trong hậu huyệt chậm rãi nhu động.
Sở Tụ cảm thấy mặt sau ngứa ngáy đến không nói nên lời, so với bình thường thì khó nhịn hơn nhiều, dần dần rên rĩ ra tiếng, đối với Hoàng đế nói, “Ân ~, Hạo, Hạo, ngươi thoa cho ta cái gì, cái gì đúng không! Ân a…”
“Làm sao vậy?” Ngón tay Hoàng đế rời khỏi, đem bình thuốc mở ném vào một bên giường, hôn lên mặt Sở Tụ, hỏi.
“Ngươi nhanh lên, ân…, có chút không thoải mái!” Sở Tụ thở hổn hển xoay người, vươn tay bắt lấy cánh tay Hoàng đế, tay kia gắt gao nắm chặt đệm giường, khóe mắt ướt át đã muốn ngấn lệ, thanh âm mị hoặc hết nói còn mang theo nức nở.
Hoàng đế nhìn Sở Tụ như vậy, lại nhìn đến bình dược còn nằm trên giường, liền nghĩ tới điều gì đó. Đem chăn xốc lên một phần, đưa tay sờ vào hậu đình Sở Tụ một chút, nơi đó có rút mấp máy đến lợi hại.
Hoàng đế lập tức cởi y phục, tiến vào trong chăn an ủi hôn trên mặt Sở Tụ, Sở Tụ đã tự mình tách hai chân ra, khó nhịn mà nâng lên thắt lưng.
“A…, ân ~” Sở Tụ thở hổn hển tiếp nhận va chạm của Hoàng đế, tay bắt lấy cánh tay Hoàng đế.
Hoàng đế nâng cao thắt lưng Sở Tụ, thật sâu mà tiến vào. Trong chốc lát, Sở Tụ lại một trận co rút, ngay trước khi bắn ra, sau huyệt cũng thu chặt, Hoàng đề ngừng lại động tác, để Sở Tụ hoãn một chốc mới tiếp tục luật động.
Tinh dịch của Hoàng đế bắn ở nơi sâu trong thân thể Sở Tụ, độ ấm nóng bỏng làm cậu khó nhịn nắm chặt tay, ở trên tay Hoàng đế lưu lại một vết trảo.
Dục vọng chôn sâu bên trong cơ thể, Hoàng đế ôm sát Sở Tụ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, thanh âm ôn nhu thương yêu hỏi, “Rất nhiều sao?”
Sở Tụ oán giận mà nhìn Hoàng đế, giật giật mông, âm thanh khàn khàn nói, “Ngươi thử một lần nữa đi! Đều tại ngươi, ngươi bôi cái gì mà, ân…” Sở Tụ nghiêng đầu một chút, mái tóc đen nhánh như dòng nước tán ra trên giường đỏ thẫm tạo thành khung cảnh ái muội, thanh âm ẩn nhẫn mang theo nức nở, “Hạo, ngô…, ngươi động một chút, lại bắt đầu khó chịu…”
Nhóm cung nhân sáng sớm đứng cung kính chờ đợi hầu hạ ngoài tẩm phòng nghe đến tiếng rên rĩ áp chế truyền ra, một đám mặt đỏ tai hồng, nghĩ Hoàng đế cùng tân Hoàng hậu đến khi nào mới có thể xong a, hai người hôm nay còn phải nhận sự thăm viếng chúc mừng của văn võ bá quan cả triều mà, đến lúc đó, đến lúc đó nếu như Hoàng hậu không có khí lực ngồi xuống vậy rất thất lễ a.
Hai người điên loan đảo phượng gần hai canh giờ, mặt sau của Sở Tụ muốn Hoàng đế ba lượt mới chịu tốt lên.
Làm xong, thân thể Sở Tụ bủn rủn vô lực đến ngón tay cũng lười nâng, được Hoàng đế ôm đi tắm rửa thân mình, sau đó cũng được Hoàng đế ôm vào trong lòng ăn sáng, chủ yếu vẫn là uống canh, đồ ăn khác căn bản nuốt không trôi.
Trên mặt Sở Tụ phiếm đỏ phiếm hồng, thân thể vô lực, được Hoàng đế ôm vào trong ngực, toàn thân cao thấp đều lộ ra mị hoặc.
Sau đó, quan viên cả triều đến chúc mừng, Hoàng đế cho buông rèm che, hắn ôm Sở Tụ ngồi ở phía sau, làm cho Sở Tụ lộ ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ.
Tiếp đến, thái y hiến dược kia được phong thưởng, nhưng thái giám tổng quản tự chủ trương đem dược đặt vào trong khay không hướng Hoàng đế xin chỉ thị lại ăn trượng và hàng chức.
Cuộc sống vẫn luôn tốt đẹp, miễn là hai người vẫn chung một chỗ.
Một trăm năm sau, cho dù hai người đều đã mất, dây dưa kiếp người vẫn còn khắc vào trên đá tam sinh, yêu nhau say đắm trọn đời vẫn mãi đọng lại ở chỗ sâu trong linh hồn.
Ta yêu ngươi, không hối tiếc.
Cùng ngươi một chỗ, là may mắn suốt đời của ta.[Hoàn chính văn]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: <<Lãnh thảo hàm trì>> cho dù chính văn đến đây là kết thúc, cảm tạ mọi người vẫn duy trì cho tới nay, là sự ủng hộ của mọi người mới làm cho tôi vẫn luôn viết, để Tiểu Sở và Hoàng đế một đường hạnh phúc, tôi yêu các bạn, cảm ơn các bạn ủng hộ, cổ vũ, đề xuất, cúi đầu!
Sau sẽ kính dâng phiên ngoại ngọt ngào hạnh phúc, giải đáp vấn đề chính văn chưa giải đáp, viết ít ngày ngọt ngào của Tiểu Sở và Hoàng đế, còn có một phần về Tần Nguyệt, đương nhiên, mọi người muốn xem H, tôi sẽ viết hết sức, hy vọng không làm mọi người thất vọng!
Lời editor: Cuối cùng cũng đã hoàn, đúng 9 tháng. 26/08/2013 – 26/04/2014. Lúc đầu chọn Lãnh Thảo chỉ vì muốn thử sức làm editor, và thích tác giả Nam Chi. Mình không hề đọc trước, đọc QT rất dỡ. Chẳng biết nội dung ra sao, bố cục thế nào, chỉ làm là làm thôi. Dù Hoàn NewYork thập tam nhai trước, nhưng đây là bộ đầu tay và yêu nhất vẫn là Sở Tụ (sau này còn Nhạc Thần).
Không biết nói gì, nhưng tình hình là còn 3 PN. Và tớ đang trong tình trạng c-h-á-n! Ngúng nguẩy tới đây thôi ~ PN có hứng sẽ làm tiếp nhé! 1PN của Hạo và Tụ đi du ngoạn (đương nhiên không thiếu H), 1 của Tần Nguyệt còn 1 cái thì là gì gì đó. (Không biết có ai đọc không nhưng vẫn muốn nói!)
Cuối cùng, cảm ơn những bạn đã theo tớ đến lúc này. ^^~-江恒-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook