Lãnh Thanh
-
Quyển 2 - Chương 12
Đa tình chỉ hữu xuân đình nguyệt
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.
Mấy ngày nay, Thiếu Lâm tự dị thường náo nhiệt, mà nhôm nay là ngày náo nhiệt nhất. Đơn giản là tứ đại sơn trang trang chủ đều đến — đoàn xe Ngưng Lộ sơn trang đã sớm đến, nhưng hai vị trang chủ không biết ở nơi nào. Phương trượng Vô Vi đại sư tự mình ra cửa nghênh đón, nhưng không nghĩ tới tứ đại sơn trang lại ở dưới chân Tung Sơn đựng lều xây trại trại.
“Phương trượng đại sư, trang chủ chúng ta nói ngày võ lâm đại hội bắt đầu hắn nhất định lên núi, nhưng hiện tại sẽ không quấy rầy Thiếu Lâm thanh tịnh.” Đại biểu của tứ đại sơn trang đều trả lời như vậy, Vô Vi đại sư ngay cả một trang chủ cũng chưa thấy. Tứ đại sơn trang rõ ràng là tới xem náo nhiệt a.
“Trụ trì, bọn họ khinh người quá đáng!”
“Vô Hạnh…… Như vậy cũng tốt, nếu tứ đại sơn trang đều không có tâm tranh bá, như vậy chọn minh chủ cũng sẽ giảm đi một phần huyết tinh……”
“Trụ trì sư huynh nói đúng, là Vô Hạnh lỗ mãng.”
Triệu Phỉ Khanh mấy ngày nay tâm sự rất nhiều, một người ở trong doanh địa tản bộ. Bốn tòa chủ trướng ở trung tâm, bên ngoài là tám tòa lều trại, ngoài nữa là mười sáu tòa lều trại, nhìn như đơn giản, trên thực tế lại là sáo lộ theo tuần hoàn ngũ hành bát quái, ẩn trận pháp vào trong.
Triệu Phỉ Khanh không đi xa liền phát hiện mình lạc đường, nhiễu qua nhiễu lại thế nhưng nhiễu không về chủ trướng. Bất quá, hoàn hảo thấy người quen, vừa muốn mở miệng, Triệu Phỉ Khanh lại thấy sự tình không quá đúng.
“Lại là Hồng Tiêu làm đúng không? Ngươi không cần nhường nhịn nàng như vậy……” Tiêu Tư Trinh đang giúp một nam tử băng lại cổ tay. Hàng mi mảnh như mày liễu của nữ tử nhíu lại, một đôi phượng mâu cũng mất hứng híp thành một đường. Tuy rằng mấy ngày nay Triệu Phỉ Khanh rất ít gặp hắn, nhưng nhiều ít y biết loại nam nhân như người nọ rất ít khi lộ ra vẻ mặt này.
Mà nam tử được hắn băng có cũng không tính quá nổi bật, y không đẹp như Thu Thiều Vận, không hậm hực như Mạnh Anh Úy, không thanh nhã như Âu Dương Hàm Phương, không đáng yêu như Âu Dương Lạc Hinh, không lãnh ngạo như Lãnh Thanh, không tú lệ như Triệu Phỉ Khanh, lại không ma tính đầu độc hết thảy như Tiêu Tư Trinh. Chỉ có thể miễn cương xưng anh tuấn, nhưng nhìn qua rất dễ bị lãng quên, hơn nữa là một nam nhân cho người ta cảm giác rắn rỏi. Nhưng…… Tiêu Tư Trinh lại có thể vì một vết thương nhỏ của y mà tức giận, chỉ vì y không biết quan tâm thân thể của mình.
“Cô Hồng, vì sao mấy ngày nay ngươi cứ trốn tránh ta mãi?” Băng bó xong miệng vết thương, Tiêu Tư Trinh như cũ không buông tay.
“Không có, chỉ là trùng hợp không gặp nhau thôi.”
“…… Ngươi vừa nói dối thì liền nháy mắt……” Tiêu Tư Trinh bất đắc dĩ thở dài,“Cô Hồng, là ngươi muốn ta cứu Thu Thiều Vận. Nếu ngươi mất hứng, ta hiện tại đi giết y.”
Triệu Phỉ Khanh cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng — y đã tính là một kẻ vô pháp vô thiên, không nghĩ tới có người so với y còn lợi hại hơn. Hơn nữa, người này quả thật có vốn để vô pháp.
“Ngươi cái tên này…… sao lại…… sao lại……” Ôn Cô Hồng hiển nhiên là rất tức giận, chỉ vào Tiêu Tư Trinh nói không nên lời,“Ngươi tên này sao có thể làm vậy a?”
“Hỏi ta thì trước nên hỏi lại mình, ta giúp bọn hắn ngươi liền lẫn đi thật xa. Ta chẳng qua là vì nể mặt ngươi, vì cho ngươi cao hứng mới cứu, hiện tại ngươi cứ tránh né mãi thế này, ngươi có biết ta nhớ ngươi bao nhiêu không?” Tiêu Tư Trinh chậm rãi cuối qua, hơn nữa kéo tay Ôn Cô Hồng đặt xuống hạ thân mình.
“Ân……” Tay chạm đến một thứ nóng bỏng, sưng cứng, Tiêu Tư Trinh mềm nhẹ hôn lên làm y không thể giãy giụa. Thẹn đỏ mặt, Ôn Cô Hồng toàn thân không thể khống chế mà run run.
“Ngươi…… Ngươi……” làn môi được buông tha, nhưng tay lại bị siết chặt.
“Ta có bao nhiều khát vọng ngươi, Hồng, Hồng, ngươi cảm nhận được không?” Lần đầu tiên nghe được ngoài âm điệu bình thản, Tiêu Tư Trinh dĩ nhiên còn có thể nghẹn ngào thì thầm. Nhìn hai người dần quấn lấy nhau, Triệu Phỉ Khanh yên lặng lui về.
Thật sự là không nghĩ tới, Lãnh Thanh yêu mình, Mạnh Anh Úy khổ luyến Thu Thiều Vận, nhìn qua hẳn là hiểu nhau yêu nhau nhưng còn có tâm kết như Tiêu Tư Trinh cùng Ôn Cô Hồng, hơn nữa trước đó vài ngày Âu Dương huynh đệ thản nhiên hòa thuận, tứ đại sơn trang trang chủ đều là nam nhân có đoạn tụ chi phích……
“Ha ha…… Ta đang phiền não cái gì a…… Ha ha ha ha ha ha……”
Vì thế, vội vội vàng vàng đi tìm người Lãnh Thanh nhìn thấy cảnh Triệu Phỉ Khanh người đến dọa người.
“Tử Du, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta.” Kinh hách, Lãnh Thanh ngay cả “Phụ thân” cũng quên kêu.
“Này a……” Triệu Phỉ Khanh nhìn Lãnh Thanh ngoắc ngoắc tay, Lãnh Thanh không nghi ngờ y, đưa đầu qua.
“Ngô……” Cánh môi mềm mại ấn lên môi mình, đầu lưỡi vừa ẩm vừa trơn mang theo mùi hương ngọt nị lướt qua hàm răng của cậu……
Lúc Lãnh Thanh khôi phục ý thức, Triệu Phỉ Khanh đã đi xa.
Phải chết mọi người cùng chết, dù sao có nhiều người như vậy cùng ta làm bạn! Nhi tử thì đã sao? Không nói ngươi không phải ta thân sinh, cho dù ngươi là ta thân sinh ta cũng cam nguyện cho ngươi thượng!
“Tử Du, chớ đi a!!”
“Ha ha! Ha ha ha ha ha ha……”
Do vị ly nhân chiếu lạc hoa.
Mấy ngày nay, Thiếu Lâm tự dị thường náo nhiệt, mà nhôm nay là ngày náo nhiệt nhất. Đơn giản là tứ đại sơn trang trang chủ đều đến — đoàn xe Ngưng Lộ sơn trang đã sớm đến, nhưng hai vị trang chủ không biết ở nơi nào. Phương trượng Vô Vi đại sư tự mình ra cửa nghênh đón, nhưng không nghĩ tới tứ đại sơn trang lại ở dưới chân Tung Sơn đựng lều xây trại trại.
“Phương trượng đại sư, trang chủ chúng ta nói ngày võ lâm đại hội bắt đầu hắn nhất định lên núi, nhưng hiện tại sẽ không quấy rầy Thiếu Lâm thanh tịnh.” Đại biểu của tứ đại sơn trang đều trả lời như vậy, Vô Vi đại sư ngay cả một trang chủ cũng chưa thấy. Tứ đại sơn trang rõ ràng là tới xem náo nhiệt a.
“Trụ trì, bọn họ khinh người quá đáng!”
“Vô Hạnh…… Như vậy cũng tốt, nếu tứ đại sơn trang đều không có tâm tranh bá, như vậy chọn minh chủ cũng sẽ giảm đi một phần huyết tinh……”
“Trụ trì sư huynh nói đúng, là Vô Hạnh lỗ mãng.”
Triệu Phỉ Khanh mấy ngày nay tâm sự rất nhiều, một người ở trong doanh địa tản bộ. Bốn tòa chủ trướng ở trung tâm, bên ngoài là tám tòa lều trại, ngoài nữa là mười sáu tòa lều trại, nhìn như đơn giản, trên thực tế lại là sáo lộ theo tuần hoàn ngũ hành bát quái, ẩn trận pháp vào trong.
Triệu Phỉ Khanh không đi xa liền phát hiện mình lạc đường, nhiễu qua nhiễu lại thế nhưng nhiễu không về chủ trướng. Bất quá, hoàn hảo thấy người quen, vừa muốn mở miệng, Triệu Phỉ Khanh lại thấy sự tình không quá đúng.
“Lại là Hồng Tiêu làm đúng không? Ngươi không cần nhường nhịn nàng như vậy……” Tiêu Tư Trinh đang giúp một nam tử băng lại cổ tay. Hàng mi mảnh như mày liễu của nữ tử nhíu lại, một đôi phượng mâu cũng mất hứng híp thành một đường. Tuy rằng mấy ngày nay Triệu Phỉ Khanh rất ít gặp hắn, nhưng nhiều ít y biết loại nam nhân như người nọ rất ít khi lộ ra vẻ mặt này.
Mà nam tử được hắn băng có cũng không tính quá nổi bật, y không đẹp như Thu Thiều Vận, không hậm hực như Mạnh Anh Úy, không thanh nhã như Âu Dương Hàm Phương, không đáng yêu như Âu Dương Lạc Hinh, không lãnh ngạo như Lãnh Thanh, không tú lệ như Triệu Phỉ Khanh, lại không ma tính đầu độc hết thảy như Tiêu Tư Trinh. Chỉ có thể miễn cương xưng anh tuấn, nhưng nhìn qua rất dễ bị lãng quên, hơn nữa là một nam nhân cho người ta cảm giác rắn rỏi. Nhưng…… Tiêu Tư Trinh lại có thể vì một vết thương nhỏ của y mà tức giận, chỉ vì y không biết quan tâm thân thể của mình.
“Cô Hồng, vì sao mấy ngày nay ngươi cứ trốn tránh ta mãi?” Băng bó xong miệng vết thương, Tiêu Tư Trinh như cũ không buông tay.
“Không có, chỉ là trùng hợp không gặp nhau thôi.”
“…… Ngươi vừa nói dối thì liền nháy mắt……” Tiêu Tư Trinh bất đắc dĩ thở dài,“Cô Hồng, là ngươi muốn ta cứu Thu Thiều Vận. Nếu ngươi mất hứng, ta hiện tại đi giết y.”
Triệu Phỉ Khanh cả kinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng — y đã tính là một kẻ vô pháp vô thiên, không nghĩ tới có người so với y còn lợi hại hơn. Hơn nữa, người này quả thật có vốn để vô pháp.
“Ngươi cái tên này…… sao lại…… sao lại……” Ôn Cô Hồng hiển nhiên là rất tức giận, chỉ vào Tiêu Tư Trinh nói không nên lời,“Ngươi tên này sao có thể làm vậy a?”
“Hỏi ta thì trước nên hỏi lại mình, ta giúp bọn hắn ngươi liền lẫn đi thật xa. Ta chẳng qua là vì nể mặt ngươi, vì cho ngươi cao hứng mới cứu, hiện tại ngươi cứ tránh né mãi thế này, ngươi có biết ta nhớ ngươi bao nhiêu không?” Tiêu Tư Trinh chậm rãi cuối qua, hơn nữa kéo tay Ôn Cô Hồng đặt xuống hạ thân mình.
“Ân……” Tay chạm đến một thứ nóng bỏng, sưng cứng, Tiêu Tư Trinh mềm nhẹ hôn lên làm y không thể giãy giụa. Thẹn đỏ mặt, Ôn Cô Hồng toàn thân không thể khống chế mà run run.
“Ngươi…… Ngươi……” làn môi được buông tha, nhưng tay lại bị siết chặt.
“Ta có bao nhiều khát vọng ngươi, Hồng, Hồng, ngươi cảm nhận được không?” Lần đầu tiên nghe được ngoài âm điệu bình thản, Tiêu Tư Trinh dĩ nhiên còn có thể nghẹn ngào thì thầm. Nhìn hai người dần quấn lấy nhau, Triệu Phỉ Khanh yên lặng lui về.
Thật sự là không nghĩ tới, Lãnh Thanh yêu mình, Mạnh Anh Úy khổ luyến Thu Thiều Vận, nhìn qua hẳn là hiểu nhau yêu nhau nhưng còn có tâm kết như Tiêu Tư Trinh cùng Ôn Cô Hồng, hơn nữa trước đó vài ngày Âu Dương huynh đệ thản nhiên hòa thuận, tứ đại sơn trang trang chủ đều là nam nhân có đoạn tụ chi phích……
“Ha ha…… Ta đang phiền não cái gì a…… Ha ha ha ha ha ha……”
Vì thế, vội vội vàng vàng đi tìm người Lãnh Thanh nhìn thấy cảnh Triệu Phỉ Khanh người đến dọa người.
“Tử Du, ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta.” Kinh hách, Lãnh Thanh ngay cả “Phụ thân” cũng quên kêu.
“Này a……” Triệu Phỉ Khanh nhìn Lãnh Thanh ngoắc ngoắc tay, Lãnh Thanh không nghi ngờ y, đưa đầu qua.
“Ngô……” Cánh môi mềm mại ấn lên môi mình, đầu lưỡi vừa ẩm vừa trơn mang theo mùi hương ngọt nị lướt qua hàm răng của cậu……
Lúc Lãnh Thanh khôi phục ý thức, Triệu Phỉ Khanh đã đi xa.
Phải chết mọi người cùng chết, dù sao có nhiều người như vậy cùng ta làm bạn! Nhi tử thì đã sao? Không nói ngươi không phải ta thân sinh, cho dù ngươi là ta thân sinh ta cũng cam nguyện cho ngươi thượng!
“Tử Du, chớ đi a!!”
“Ha ha! Ha ha ha ha ha ha……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook