Lãnh Phi Sủng Phu
-
Chương 1: Ngày đầu tiên trọng sinh
Hình ảnh cuối cùng trước khi linh hồn mất đi ý thức không phải là khuôn mặt đẫm máu của Hàn Tử Phong, không phải là cầu Nại Hà hai bên bờ sông sắc Bỉ ngạn đỏ thẫm, mà là gương mặt tái xanh của nàng đang nằm trong khuê phòng của chính mình.
Khi linh hồn lìa khỏi thân xác, nàng bị một luồng ánh sáng kì dị kéo mạnh vào trong trung tâm vòng xoáy đó, nàng mặc cho thứ ánh sáng ôn hòa, ấm áp ấy bao quanh mình, đem mình đến bất kỳ đâu.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, nàng lại thật ngỡ ngàng, nếu nàng không nhầm thì lúc này hẳn là khoảng thời gian một tháng trước khi nàng xuất giá đi. Nàng không luân hồi mà trọng sinh vào cái ngày định mệnh này ư? Cũng tốt, nàng sẽ bù đắp những sai lầm của mình, trả hết oán hận tiền kiếp, và dùng cả đời để trân trọng nam nhân đã đánh đổi mọi thứ để cho nàng bình an.
Nàng vẫn muốn cảm thán lão thiên gia người còn có mắt, nhưng từ thân xác đang nằm trên giường của nàng lại sinh ra một lực hút mạnh mẽ kéo linh hồn nàng xâm nhập vào nó. Một lần nữa nàng lại mất đi ý thức
... ........
“ Cô nương, không sao chứ? Cô đừng sợ, bọn cướp người ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt đó đã bị ta giải quyết hết rồi!
“ Ha ha, không cần báo đáp! Hành hiệp trượng nghĩa vốn không cầu ân. Nhưng nếu cô nương muốn, chỉ cần nhớ rõ tên ta: Hàn Tử Kính, thế nào?
... .......
“ Cô nương, chúng ta thực có duyên! Cây trâm vàng này vốn dĩ ta muốn mua về tặng cho mẫu thân, nhưng nếu đã trúng ý cô nương, ta cũng không cưỡng cầu, hơn nữa được tặng nó cho cô nương, đúng là tiên phẩm xứng cùng ngọc nhân!
“ Hạ Ngưng Tuyết, còn không phải là đại tiểu thư của Hạ Bộ Thượng Thư, mỹ danh vang xa là đệ nhất tài nữ của Vĩnh Trường quốc chúng ta sao? Thì ra tại hạ phúc duyên thực tốt, lại cùng cô nương có chút ân tình!
... .......
Những lời ngọt ngào khi ấy giờ lại là Hạc Đỉnh Hồng đang khoét sâu vào trong trái tim nàng. Nằm trên giường, thân hình gầy yếu như mai của nàng có chút run rẩy, mặc dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt tỏ vẻ bất an, thoảng chốc lại có những giọt lệ trong suốt mặn chát lăn xuống gò má xanh xao.
Giấc ngủ này như đang kéo nàng chìm vào trong cơn ác mộng mới qua, khiến cho nàng bị hãm sâu vào bóng tối địa ngục.
Sau trọn một ngày một đêm bị giam cầm trong đau khổ cùng thù hận, nàng khó khăn trở mình ngồi dậy.
Thanh Liên - tỳ nữ thân cận bên nàng thấy nàng tỉnh liền chạy tới hỏi han rối rít, nước mắt không ngừng chảy. Do tâm trạng mới thức dậy còn chưa kịp lấy lại được thăng bằng, vừa nhìn thấy vậy, nàng lại suýt chút nữa không cầm nổi lòng mình, khóc trước mặt Thanh Liên.
Thanh Liên, Thanh Trúc đã theo bên người nàng hơn chục năm nay, tình nghĩa còn hơn cả người muội muội rắn rết kia của nàng
Kiếp trước vì muốn cứu nàng thoát khỏi tay bọn cường đạo mà muội muội thuê đến để làm nhục nàng, để rồi táng thân dưới bàn tay dơ bẩn của chúng. Bây giờ Thanh Liên ở đây, còn Thanh Trúc có lẽ bị phu nhân sai đi làm việc nặng rồi. Lần tái sinh này, nàng mới thấy mình thật ngu ngốc, lúc còn tại gia thì mặc cho phu nhân cùng muội muội chèn ép, không kêu ca nửa lời, lúc xuất giá cũng không một lòng với phu quân, chỉ biết mù quáng chạy theo thứ tình yêu giả tạo của Hàn Tử Kính, để rồi đánh mất tất cả những người thực tâm tốt với mình, và chính bản thân cũng phải đem mạng bồi vào đó.
Nhưng bây giờ, nàng đã trọng sinh, đời này của nàng không nợ công phụ mẫu, không day dứt tình duyên cùng nam nhân vô tình đó, nàng nhất định phải sống vì hắn, vì bản thân, vì những người thực lòng với nàng!
Thấy nàng thật lâu không nói, khuôn mặt lại mang theo ưu sầu, nuối tiếc cùng đau khổ, khi trầm lãnh khi âm u, Thanh Liên sợ hãi nắm lấy tay nàng
“ Đại tiểu thư, người đừng nghĩ quẩn nữa! Em biết người thích vị Nhị công tử của Khang vương, nhưng thế tử cũng không kém! Mặc dù thế tử có tật ở chân, không tiện đi lại nhưng nghe đâu cũng là một mỹ nam tử, từ nhỏ cũng mang danh thần đồng! Lão gia chúng ta cũng là muốn người sống trong nhung gấm, sau này người sẽ lên làm Khang vương phi cao cao tại thượng, người đâu cần phải luồn cúi chính mình mà đi làm phu nhân Nhị phòng chứ!”
Ngưng Tuyết ngơ ngẩn một hồi mới nhận ra tình huống hiện tại của mình. Phụ thân nàng là Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư Hạ Chính Đình, là kẻ dưới trướng Khang vương, em ruột Đương kim Hoàng thượng, người tiếp quản hơn phân nửa số binh lực bảo vệ đế đô. Phụ thân đương nhiên thông minh, khéo léo, ông chẳng bao giờ xen vào chuyện tranh quyền đoạt vị giữa các thân vương, hoàng tử, nuôi dưỡng được hai nữ nhi, một là đệ nhất tài nữ, một là đệ nhất mỹ nhân nhưng luôn giữ kín trong nhà, không cho phép thân cận cùng ngoại nhân, trên triều luôn mang vẻ yếu đuối nên cũng chẳng ai muốn lôi kéo nịnh bợ, trước sau là một bộ dáng liêm khiết, chính trực.
Dĩ nhiên, đã lên đến tới chức này ông vẫn có thủ đoạn, không thể đánh cược ai mới làm thiên tử tiếp theo, ông liền dựa dẫm vào Khang vương đức cao vọng trọng, quyền lực chỉ dưới một người. Phụ thân ép nàng gả cho thế tử Hàn Tử Phong bị tật nguyền, nhưng dù sao người ta cũng là thế tử con chính thất, đáng để ông đặt chút vốn liếng.
Ngưng Tuyết còn nhớ kiếp trước, vì mang tâm tư gieo trên người Hàn Tử Kính mà nàng nhất quyết không đồng ý mối hôn sự này, đòi tuyệt thực cùng quỳ một đêm ngoài thư phòng xin ông nghĩ lại. Thế nhưng một đêm ngấm sương lạnh, nàng bị sốt phải nằm trên giường cả tháng trời, lúc đã khỏe mạnh liền bị lôi kéo lên kiệu hoa gả cho Hàn Tử Phong. Nàng mang theo ý chí không phục, khi đã là Thế tử phi của chàng, lòng còn tơ tưởng đến Hàn Tử Kính, rồi dễ dàng bị hắn dụ dỗ, nàng lừa dối, phản bội phu quân, một lòng giúp hắn leo lên thay thế vị trí Khang thế tử.
Thế nhưng đổi lại nàng được gì đây? Hắn tay trong tay ân ái bên muội muội ruột của mình, quay sang chỉ trích nàng giống như dâm phụ, khi muội muội rút kiếm đâm nàng, nếu không có Hàn Tử Phong, nàng đã chết dưới một nhát kiếm đó, còn hắn ta lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, như thể nàng mới là hung thủ vậy.
Phụ thân nàng, lại mảy may chẳng chút quan tâm vứt bỏ nữ nhi đã hết giá lợi dụng.
Ngày hôm qua có lẽ chính là ngày nàng đổ bệnh vì phải quỳ một đêm ngoài thư phòng, một tháng sau nàng sẽ lên kiệu hoa gả cho Tử Phong. Nhưng lần này nàng đã nếm đủ tang thương, cũng đã nhận ra chân tình thực sự, nàng sẽ chờ mong ngày cùng hắn trùng phùng, chủ động yêu hắn, làm hắn cũng yêu nàng, trả thù những kẻ đã rắp tâm làm hại hắn kiếp trước.
Dù tan xương nát thịt quyết không đổi!
Khi linh hồn lìa khỏi thân xác, nàng bị một luồng ánh sáng kì dị kéo mạnh vào trong trung tâm vòng xoáy đó, nàng mặc cho thứ ánh sáng ôn hòa, ấm áp ấy bao quanh mình, đem mình đến bất kỳ đâu.
Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt, nàng lại thật ngỡ ngàng, nếu nàng không nhầm thì lúc này hẳn là khoảng thời gian một tháng trước khi nàng xuất giá đi. Nàng không luân hồi mà trọng sinh vào cái ngày định mệnh này ư? Cũng tốt, nàng sẽ bù đắp những sai lầm của mình, trả hết oán hận tiền kiếp, và dùng cả đời để trân trọng nam nhân đã đánh đổi mọi thứ để cho nàng bình an.
Nàng vẫn muốn cảm thán lão thiên gia người còn có mắt, nhưng từ thân xác đang nằm trên giường của nàng lại sinh ra một lực hút mạnh mẽ kéo linh hồn nàng xâm nhập vào nó. Một lần nữa nàng lại mất đi ý thức
... ........
“ Cô nương, không sao chứ? Cô đừng sợ, bọn cướp người ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt đó đã bị ta giải quyết hết rồi!
“ Ha ha, không cần báo đáp! Hành hiệp trượng nghĩa vốn không cầu ân. Nhưng nếu cô nương muốn, chỉ cần nhớ rõ tên ta: Hàn Tử Kính, thế nào?
... .......
“ Cô nương, chúng ta thực có duyên! Cây trâm vàng này vốn dĩ ta muốn mua về tặng cho mẫu thân, nhưng nếu đã trúng ý cô nương, ta cũng không cưỡng cầu, hơn nữa được tặng nó cho cô nương, đúng là tiên phẩm xứng cùng ngọc nhân!
“ Hạ Ngưng Tuyết, còn không phải là đại tiểu thư của Hạ Bộ Thượng Thư, mỹ danh vang xa là đệ nhất tài nữ của Vĩnh Trường quốc chúng ta sao? Thì ra tại hạ phúc duyên thực tốt, lại cùng cô nương có chút ân tình!
... .......
Những lời ngọt ngào khi ấy giờ lại là Hạc Đỉnh Hồng đang khoét sâu vào trong trái tim nàng. Nằm trên giường, thân hình gầy yếu như mai của nàng có chút run rẩy, mặc dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt tỏ vẻ bất an, thoảng chốc lại có những giọt lệ trong suốt mặn chát lăn xuống gò má xanh xao.
Giấc ngủ này như đang kéo nàng chìm vào trong cơn ác mộng mới qua, khiến cho nàng bị hãm sâu vào bóng tối địa ngục.
Sau trọn một ngày một đêm bị giam cầm trong đau khổ cùng thù hận, nàng khó khăn trở mình ngồi dậy.
Thanh Liên - tỳ nữ thân cận bên nàng thấy nàng tỉnh liền chạy tới hỏi han rối rít, nước mắt không ngừng chảy. Do tâm trạng mới thức dậy còn chưa kịp lấy lại được thăng bằng, vừa nhìn thấy vậy, nàng lại suýt chút nữa không cầm nổi lòng mình, khóc trước mặt Thanh Liên.
Thanh Liên, Thanh Trúc đã theo bên người nàng hơn chục năm nay, tình nghĩa còn hơn cả người muội muội rắn rết kia của nàng
Kiếp trước vì muốn cứu nàng thoát khỏi tay bọn cường đạo mà muội muội thuê đến để làm nhục nàng, để rồi táng thân dưới bàn tay dơ bẩn của chúng. Bây giờ Thanh Liên ở đây, còn Thanh Trúc có lẽ bị phu nhân sai đi làm việc nặng rồi. Lần tái sinh này, nàng mới thấy mình thật ngu ngốc, lúc còn tại gia thì mặc cho phu nhân cùng muội muội chèn ép, không kêu ca nửa lời, lúc xuất giá cũng không một lòng với phu quân, chỉ biết mù quáng chạy theo thứ tình yêu giả tạo của Hàn Tử Kính, để rồi đánh mất tất cả những người thực tâm tốt với mình, và chính bản thân cũng phải đem mạng bồi vào đó.
Nhưng bây giờ, nàng đã trọng sinh, đời này của nàng không nợ công phụ mẫu, không day dứt tình duyên cùng nam nhân vô tình đó, nàng nhất định phải sống vì hắn, vì bản thân, vì những người thực lòng với nàng!
Thấy nàng thật lâu không nói, khuôn mặt lại mang theo ưu sầu, nuối tiếc cùng đau khổ, khi trầm lãnh khi âm u, Thanh Liên sợ hãi nắm lấy tay nàng
“ Đại tiểu thư, người đừng nghĩ quẩn nữa! Em biết người thích vị Nhị công tử của Khang vương, nhưng thế tử cũng không kém! Mặc dù thế tử có tật ở chân, không tiện đi lại nhưng nghe đâu cũng là một mỹ nam tử, từ nhỏ cũng mang danh thần đồng! Lão gia chúng ta cũng là muốn người sống trong nhung gấm, sau này người sẽ lên làm Khang vương phi cao cao tại thượng, người đâu cần phải luồn cúi chính mình mà đi làm phu nhân Nhị phòng chứ!”
Ngưng Tuyết ngơ ngẩn một hồi mới nhận ra tình huống hiện tại của mình. Phụ thân nàng là Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư Hạ Chính Đình, là kẻ dưới trướng Khang vương, em ruột Đương kim Hoàng thượng, người tiếp quản hơn phân nửa số binh lực bảo vệ đế đô. Phụ thân đương nhiên thông minh, khéo léo, ông chẳng bao giờ xen vào chuyện tranh quyền đoạt vị giữa các thân vương, hoàng tử, nuôi dưỡng được hai nữ nhi, một là đệ nhất tài nữ, một là đệ nhất mỹ nhân nhưng luôn giữ kín trong nhà, không cho phép thân cận cùng ngoại nhân, trên triều luôn mang vẻ yếu đuối nên cũng chẳng ai muốn lôi kéo nịnh bợ, trước sau là một bộ dáng liêm khiết, chính trực.
Dĩ nhiên, đã lên đến tới chức này ông vẫn có thủ đoạn, không thể đánh cược ai mới làm thiên tử tiếp theo, ông liền dựa dẫm vào Khang vương đức cao vọng trọng, quyền lực chỉ dưới một người. Phụ thân ép nàng gả cho thế tử Hàn Tử Phong bị tật nguyền, nhưng dù sao người ta cũng là thế tử con chính thất, đáng để ông đặt chút vốn liếng.
Ngưng Tuyết còn nhớ kiếp trước, vì mang tâm tư gieo trên người Hàn Tử Kính mà nàng nhất quyết không đồng ý mối hôn sự này, đòi tuyệt thực cùng quỳ một đêm ngoài thư phòng xin ông nghĩ lại. Thế nhưng một đêm ngấm sương lạnh, nàng bị sốt phải nằm trên giường cả tháng trời, lúc đã khỏe mạnh liền bị lôi kéo lên kiệu hoa gả cho Hàn Tử Phong. Nàng mang theo ý chí không phục, khi đã là Thế tử phi của chàng, lòng còn tơ tưởng đến Hàn Tử Kính, rồi dễ dàng bị hắn dụ dỗ, nàng lừa dối, phản bội phu quân, một lòng giúp hắn leo lên thay thế vị trí Khang thế tử.
Thế nhưng đổi lại nàng được gì đây? Hắn tay trong tay ân ái bên muội muội ruột của mình, quay sang chỉ trích nàng giống như dâm phụ, khi muội muội rút kiếm đâm nàng, nếu không có Hàn Tử Phong, nàng đã chết dưới một nhát kiếm đó, còn hắn ta lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, như thể nàng mới là hung thủ vậy.
Phụ thân nàng, lại mảy may chẳng chút quan tâm vứt bỏ nữ nhi đã hết giá lợi dụng.
Ngày hôm qua có lẽ chính là ngày nàng đổ bệnh vì phải quỳ một đêm ngoài thư phòng, một tháng sau nàng sẽ lên kiệu hoa gả cho Tử Phong. Nhưng lần này nàng đã nếm đủ tang thương, cũng đã nhận ra chân tình thực sự, nàng sẽ chờ mong ngày cùng hắn trùng phùng, chủ động yêu hắn, làm hắn cũng yêu nàng, trả thù những kẻ đã rắp tâm làm hại hắn kiếp trước.
Dù tan xương nát thịt quyết không đổi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook