Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
-
Chương 138: Chờ đợi
Cả hai nói chuyện được một lúc, Mạc Thương rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn sau đó mới đi ra ngoài. Vốn tưởng Mạc Khiết Thần và Hạ Lan Tích Vũ đã rời đi không ngờ hai người lại đang ngồi bên bàn đá ngoài viện, dường như lâm vào trầm tư.
Tư Nguyệt chậm rãi đi tới : " Bọn chúng không bắt được Mạc Thương e rằng sẽ đánh chủ ý lên người các huynh, sau này nếu các huynh muốn đi đâu nên mang theo nhiều người hơn." Nghĩ tới Hạ Trác vẫn đang ở bên ngoài nàng lập tức lạnh nhạt nói : " Lập tức phái người bảo vệ Hạ Trác."
Gió thoáng lay động, ngay tức khắc liền im bặt.
Hạ Lan Tích Vũ và Mạc Khiết Thần đồng loạt gật đầu, kẻ có thể đả thương được Mạc Thương võ công chắc chắn không phải tầm thường, bọn hắn cũng không muốn gây trở ngại cho nàng.
Sau khi châm cứu xong Hạ Lan Tích Vũ phải nghỉ ngơi vì thế ở lại nói vài câu với nàng liền trở về Hạ Lan viện. Còn Mạc Khiết Thần "nhàn cư vô sự" dĩ nhiên muốn tiếp tục bám theo Tư Nguyệt.
Bất quá chưa được một khắc, trong cung đã truyền đến thánh chỉ tuyên Tư Nguyệt vào cung. Từ vương phủ đến hoàng cung chỉ khoảng một tuần trà, vì vậy Tư Nguyệt rất nhanh đã đến trước cửa hoàng cung.
Đại nội tổng quản An Phúc cùng đám thị tỳ vừa thấy Tư Nguyệt xuống xe ngựa đã vội vàng chạy tới hành lễ : " Nô tỳ tham kiến Tiêu Dao Vương !"
Tư Nguyệt lúc này đã thay một thân gấm bào màu trắng, thêu mấy áng tường vân, vạt áo còn thêu một khóm trúc, bước đi nhẹ như mây. Mái tóc trắng bạc tùy ý buộc nhẹ phía sau, mâu quang thanh lãnh, đạm mạc. Phong thái thanh trần thoát tục, hơi thở u nhiên, như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn. Nàng lạnh nhạt phất tay : " Miễn lễ."
Mấy thị tỵ rõ ràng đã xem quen dung mạo của nàng song vẫn không kiềm được mà ngẩn ra, đợi nghe giọng nói của nàng mới chợt tỉnh.
An Phúc khom lưng : " Mời vương gia."
Tư Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên vào cung, nàng bình thản đi thẳng một mạch đến Kiền Long Điện. Đi được nửa chừng thì nhìn thấy Vân Quý phi – Long Phi Vũ, nhìn hướng đi hẳn là vừa rời khỏi Kiền Long Điện.
" Vân Quý phi kim an." Tư Nguyệt nhàn nhạt cười.
Long Phi Vũ khuôn mặt cho chút đen, nhìn thấy Tư Nguyệt thì hai mắt lập tức phát sáng, hơi thi lễ : Tiêu Dao Vương !"
" Quý phi vừa đến tìm hoàng thượng sao ?" Nàng nheo mắt, biết sắc mặt Long Phi Vũ không tốt trừ phi là Phượng Lâm nếu không khó có thể tìm ra người thứ hai trong hoàng cung này làm hắn sinh khí.
Long Phi Vũ lập tức trưng ra bộ mặt ủy khuất, vặn vẹo cái khăn trong tay : " Ân, tháng sau là tuyển tú rồi nhưng hoàng thượng vẫn cự tuyệt không xem tranh vẽ các khuê tú được đưa đến, thật là tức chết ta mà !" Hắn biết Phượng Lâm ngoại trừ nghe lời Phượng Trầm thì đối với Tư Nguyệt là ngoan ngoãn nhất.
Tư Nguyệt "a" một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Phượng Lâm lại gấp gáp triệu nàng vào cung như vậy. Nàng mỉm cười : " Quý phi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ khuyên hoàng thượng." Lần trước vì bá quan bắt ép nên Phượng Lâm đã chuẩn tấu việc tuyển tú, bây giờ chỉ đợi nước chảy thành sông, nàng ta có muốn nháo cũng không thể.
Long Phi Vũ nghe vậy thì vui mừng : " Như vậy thì tất cả trông cậy vào vương gia, ta xin cáo lui trước." Nói xong hắn hơi nhún người thi lễ rồi quay người rời đi.
Tư Nguyệt thoáng nhìn theo hắn, Long Phi Vũ tuy một lòng với Phượng Lâm nhưng mẫu thân hắn Long Thành Cơ lại là người giảo hoạt, tâm địa sâu không lường được, nếu không nàng quả thật muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Dời bước, nàng tiếp tục đi tới Kiền Long Điện.
Phượng Lâm đang ngồi ngốc bên án thư, nghe thấy tiếng bước chân lập tức chạy ra, chỉ hận không thể ôm lấy đùi của Tư Nguyệt : " A Thiên, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, đám lão thái bà kia đúng là muốn giết ta, ngươi phải cứu ta a !"
Tư Nguyệt dở khóc dở cười, cũng không có để ý tới nàng ta mà chậm rãi đi vào, ngồi xuống ghế, bình thản rót một ly trà, động tác vô cùng lưu loát.
Phượng Lâm thấy không đạt được hiệu ứng như mong muốn liền mặt dày lẽo đẽo đi theo Tư Nguyệt, kéo kéo tay áo của nàng : " A Thiên, lẽ nào ngươi thấy chết không cứu sao ?"
Tư Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu : " Ngươi nếu thật sự chết ta dĩ nhiên sẽ cứu, bất quá ta chưa nghe nói vị hoàng đế nào nạp phi tử sẽ chết cả."
Phượng Lâm bĩu môi, nước mắt lưng tròng : " Bọn họ không chết nhưng ta sẽ chết ! Ta vốn định tùy tiện chọn vài người nhét vào hậu cung để qua mặt đám lão thái bà kia không nghĩ tới Lâm lão bà lại còn muốn buộc ta thị tẩm bọn hắn, còn nói sẽ đích thân canh chừng ! Thật sự là muốn giết chết ta mà !"
Tư Nguyệt bật cười ra tiếng, không hổ là Lâm Thừa Tướng " mạnh vì gạo, bạo vì tiền", xem ra bà ấy là sốt ruột lắm rồi. Nàng gật gù, vỗ vỗ bàn tay của Phượng Lâm : " Cách này không tệ, như vậy ngươi chắc chắn sẽ sớm sinh hoàng nữ nối dõi."
Phượng Lâm cau mày, buồn bực ngồi xuống ghế : " Đến ngươi cũng nói như vậy với ta sao, ngươi rõ ràng biết ta chỉ thích một mình Quân ca ca." Nhắc tới Mặc Băng Quân, mâu quang nàng ta xẹt qua một tia buồn bã.
Tư Nguyệt nhìn Phượng Lâm, trong lòng thở dài, nàng dĩ nhiên biết trong lòng Phượng Lâm chỉ có một mình Mặc Băng Quân thế nhưng Mặc Băng Quân vô tình, nàng không muốn Phượng Lâm vì hắn mà đau buồn mãi như vậy. Nàng nói : " A Đậu, ta biết ngươi thích hắn nhưng chung quy ngươi là hoàng đế, lẽ nào hắn cả đời không chấp nhận ngươi thì ngươi cả đời cũng không sủng hạnh người khác ? Như vậy Thanh Loan quốc phải làm sao đây ?" Nếu Mặc Băng Quân yêu thích Phượng Lâm nàng có thể giúp Phượng Lâm làm sạch hậu cung chỉ dung một mình Mặc Băng Quân, thế nhưng thân là một thần tử, dù là công hay tư nàng cũng không thể để Phượng Lâm cô đơn mãi như vậy.
Phượng Lâm hơi cúi đầu, thanh âm có chút ảm đạm : " Không đâu, Quân ca ca nhất định sẽ chấp nhận ta." Nàng vừa nói vừa nhìn Tư Nguyệt, " A Thiên, chỉ cần ngươi giúp ta trì hoãn đến khi Quân ca ca thấy được tấm lòng của ta, hắn nhất định sẽ thay đổi, chấp nhận ta."
Tư Nguyệt thoáng thở dài, Phượng Lâm quả nhiên rất cố chấp, hơn ai hết nàng cũng hi vọng Phượng Lâm có thể hạnh phúc, nàng bất đắc dĩ nói : " Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi. Nếu năm sau vẫn không được thì ngươi nhất định phải y theo lời của Lâm Thừa Tướng, không được làm trái."
Khuôn mặt vốn đang ủ rũ của Phượng Lâm lập tức bừng sáng, cơ hồ như muốn nhảy cẫng lên, đi tới lắc lắc tay của Tư Nguyệt : " Ta biết là ngươi tốt với ta nhất. A Thiên, ta cảm ơn ngươi."
Tư Nguyệt buồn cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta : " Ngươi không cần nịnh ta, hôm nay ta đáp ứng giúp ngươi chắc chắn Lâm Thừa Tướng sẽ trách cứ ta. Ngươi nhất định phải hảo hảo bồi thường." Dù sao Phượng Lâm cũng là bằng hữu đầu tiên của nàng, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của nàng ta, nàng thực không thể bỏ mặc.
" Ha ha, ta tất nhiên sẽ hảo hảo bồi thường ngươi." Dứt lời, như nhớ tới cái gì đó, nàng ta liền thấp giọng : " A Thiên, ta nghe nói hôm nay sẽ có hội hoa đăng, còn có cuộc thi đệ nhất hoa khôi kinh thành, ngươi không thể để ta một mình buồn tẻ ở trong cung a." Đôi mắt hạnh như chứa muôn vàn tinh tú, cực kỳ hữu thần.
Tư Nguyệt nheo mắt, Phượng Lâm giỏi nhất chính là "được voi đòi tiên", nàng thản nhiên nói : " Không được, dạo này kinh thành trị an không được tốt, nếu ngươi muốn thì đợi qua một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài chơi." Mạc Thương bị thương ở khá gần kinh thành, ra ngoài lúc này chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho Phượng Lâm.
Phượng Lâm chu môi, đáng thương nói : " Mấy ngày nay ta nằm trên giường điều thương đã chán muốn chết, qua vài ngày nữa chắc chắn là xương cốt mục rữa luôn rồi. Ta từ nhỏ rất ít khi được ra khỏi hoàng cung, phụ phi bị bệnh, mẫu hoàng cũng không thương ta, ta còn chưa từng thấy hội hoa đăng dân gian đâu !" Lại tiếp : " Vả lại võ công của ngươi cao như vậy, làm sao lại sợ mấy tên tặc tử kia ! Ngươi rõ ràng là muốn lừa ta, không muốn dẫn ta đi !"
Tư Nguyệt nhìn nàng ta một lúc, nửa ngày sau đành phải thở dài : " Được, được, tối nay ta liền dẫn ngươi đi, ngươi không cần phải làm bộ dáng như ta là kẻ tội ác tày trời như vậy."
" Ha ha, ta không như vậy ngươi làm sao chịu dẫn ta đi." Nàng ta chạy tới ôm lấy cánh tay của Tư Nguyệt, hai mắt cười thành một vầng trăng khuyết.
Nàng bất đắc dĩ chọc chọc vào má hồng đào của Phượng Lâm : " Ngươi a, càng lúc càng không có phong phạm của bậc đế vương." Nàng vốn muốn cả tối ở bên cạnh bồi Mạc Thương, bất quá nghĩ tới hắn đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, ngủ một giấc chỉ sợ sẽ tới sáng mai vì vậy nàng mới đáp ứng Phượng Lâm.
Tư Nguyệt lại giúp Phượng Lâm xem qua vài quyển tấu chương sau đó mới trở về vương phủ, trước khi đi, Phượng Lâm còn liên tục dặn dò nàng phải nhớ kỹ đúng giờ đến hoàng cung đón nàng ta đi. Dặn dò một lượt năm, sáu lần, Phượng Lâm mới chịu thả để Tư Nguyệt rời đi.
Tư Nguyệt chậm rãi đi tới : " Bọn chúng không bắt được Mạc Thương e rằng sẽ đánh chủ ý lên người các huynh, sau này nếu các huynh muốn đi đâu nên mang theo nhiều người hơn." Nghĩ tới Hạ Trác vẫn đang ở bên ngoài nàng lập tức lạnh nhạt nói : " Lập tức phái người bảo vệ Hạ Trác."
Gió thoáng lay động, ngay tức khắc liền im bặt.
Hạ Lan Tích Vũ và Mạc Khiết Thần đồng loạt gật đầu, kẻ có thể đả thương được Mạc Thương võ công chắc chắn không phải tầm thường, bọn hắn cũng không muốn gây trở ngại cho nàng.
Sau khi châm cứu xong Hạ Lan Tích Vũ phải nghỉ ngơi vì thế ở lại nói vài câu với nàng liền trở về Hạ Lan viện. Còn Mạc Khiết Thần "nhàn cư vô sự" dĩ nhiên muốn tiếp tục bám theo Tư Nguyệt.
Bất quá chưa được một khắc, trong cung đã truyền đến thánh chỉ tuyên Tư Nguyệt vào cung. Từ vương phủ đến hoàng cung chỉ khoảng một tuần trà, vì vậy Tư Nguyệt rất nhanh đã đến trước cửa hoàng cung.
Đại nội tổng quản An Phúc cùng đám thị tỳ vừa thấy Tư Nguyệt xuống xe ngựa đã vội vàng chạy tới hành lễ : " Nô tỳ tham kiến Tiêu Dao Vương !"
Tư Nguyệt lúc này đã thay một thân gấm bào màu trắng, thêu mấy áng tường vân, vạt áo còn thêu một khóm trúc, bước đi nhẹ như mây. Mái tóc trắng bạc tùy ý buộc nhẹ phía sau, mâu quang thanh lãnh, đạm mạc. Phong thái thanh trần thoát tục, hơi thở u nhiên, như hoa trong gương, trăng trong nước, khiến người ta chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn. Nàng lạnh nhạt phất tay : " Miễn lễ."
Mấy thị tỵ rõ ràng đã xem quen dung mạo của nàng song vẫn không kiềm được mà ngẩn ra, đợi nghe giọng nói của nàng mới chợt tỉnh.
An Phúc khom lưng : " Mời vương gia."
Tư Nguyệt cũng không phải lần đầu tiên vào cung, nàng bình thản đi thẳng một mạch đến Kiền Long Điện. Đi được nửa chừng thì nhìn thấy Vân Quý phi – Long Phi Vũ, nhìn hướng đi hẳn là vừa rời khỏi Kiền Long Điện.
" Vân Quý phi kim an." Tư Nguyệt nhàn nhạt cười.
Long Phi Vũ khuôn mặt cho chút đen, nhìn thấy Tư Nguyệt thì hai mắt lập tức phát sáng, hơi thi lễ : Tiêu Dao Vương !"
" Quý phi vừa đến tìm hoàng thượng sao ?" Nàng nheo mắt, biết sắc mặt Long Phi Vũ không tốt trừ phi là Phượng Lâm nếu không khó có thể tìm ra người thứ hai trong hoàng cung này làm hắn sinh khí.
Long Phi Vũ lập tức trưng ra bộ mặt ủy khuất, vặn vẹo cái khăn trong tay : " Ân, tháng sau là tuyển tú rồi nhưng hoàng thượng vẫn cự tuyệt không xem tranh vẽ các khuê tú được đưa đến, thật là tức chết ta mà !" Hắn biết Phượng Lâm ngoại trừ nghe lời Phượng Trầm thì đối với Tư Nguyệt là ngoan ngoãn nhất.
Tư Nguyệt "a" một tiếng, rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao Phượng Lâm lại gấp gáp triệu nàng vào cung như vậy. Nàng mỉm cười : " Quý phi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ khuyên hoàng thượng." Lần trước vì bá quan bắt ép nên Phượng Lâm đã chuẩn tấu việc tuyển tú, bây giờ chỉ đợi nước chảy thành sông, nàng ta có muốn nháo cũng không thể.
Long Phi Vũ nghe vậy thì vui mừng : " Như vậy thì tất cả trông cậy vào vương gia, ta xin cáo lui trước." Nói xong hắn hơi nhún người thi lễ rồi quay người rời đi.
Tư Nguyệt thoáng nhìn theo hắn, Long Phi Vũ tuy một lòng với Phượng Lâm nhưng mẫu thân hắn Long Thành Cơ lại là người giảo hoạt, tâm địa sâu không lường được, nếu không nàng quả thật muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Dời bước, nàng tiếp tục đi tới Kiền Long Điện.
Phượng Lâm đang ngồi ngốc bên án thư, nghe thấy tiếng bước chân lập tức chạy ra, chỉ hận không thể ôm lấy đùi của Tư Nguyệt : " A Thiên, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, đám lão thái bà kia đúng là muốn giết ta, ngươi phải cứu ta a !"
Tư Nguyệt dở khóc dở cười, cũng không có để ý tới nàng ta mà chậm rãi đi vào, ngồi xuống ghế, bình thản rót một ly trà, động tác vô cùng lưu loát.
Phượng Lâm thấy không đạt được hiệu ứng như mong muốn liền mặt dày lẽo đẽo đi theo Tư Nguyệt, kéo kéo tay áo của nàng : " A Thiên, lẽ nào ngươi thấy chết không cứu sao ?"
Tư Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu : " Ngươi nếu thật sự chết ta dĩ nhiên sẽ cứu, bất quá ta chưa nghe nói vị hoàng đế nào nạp phi tử sẽ chết cả."
Phượng Lâm bĩu môi, nước mắt lưng tròng : " Bọn họ không chết nhưng ta sẽ chết ! Ta vốn định tùy tiện chọn vài người nhét vào hậu cung để qua mặt đám lão thái bà kia không nghĩ tới Lâm lão bà lại còn muốn buộc ta thị tẩm bọn hắn, còn nói sẽ đích thân canh chừng ! Thật sự là muốn giết chết ta mà !"
Tư Nguyệt bật cười ra tiếng, không hổ là Lâm Thừa Tướng " mạnh vì gạo, bạo vì tiền", xem ra bà ấy là sốt ruột lắm rồi. Nàng gật gù, vỗ vỗ bàn tay của Phượng Lâm : " Cách này không tệ, như vậy ngươi chắc chắn sẽ sớm sinh hoàng nữ nối dõi."
Phượng Lâm cau mày, buồn bực ngồi xuống ghế : " Đến ngươi cũng nói như vậy với ta sao, ngươi rõ ràng biết ta chỉ thích một mình Quân ca ca." Nhắc tới Mặc Băng Quân, mâu quang nàng ta xẹt qua một tia buồn bã.
Tư Nguyệt nhìn Phượng Lâm, trong lòng thở dài, nàng dĩ nhiên biết trong lòng Phượng Lâm chỉ có một mình Mặc Băng Quân thế nhưng Mặc Băng Quân vô tình, nàng không muốn Phượng Lâm vì hắn mà đau buồn mãi như vậy. Nàng nói : " A Đậu, ta biết ngươi thích hắn nhưng chung quy ngươi là hoàng đế, lẽ nào hắn cả đời không chấp nhận ngươi thì ngươi cả đời cũng không sủng hạnh người khác ? Như vậy Thanh Loan quốc phải làm sao đây ?" Nếu Mặc Băng Quân yêu thích Phượng Lâm nàng có thể giúp Phượng Lâm làm sạch hậu cung chỉ dung một mình Mặc Băng Quân, thế nhưng thân là một thần tử, dù là công hay tư nàng cũng không thể để Phượng Lâm cô đơn mãi như vậy.
Phượng Lâm hơi cúi đầu, thanh âm có chút ảm đạm : " Không đâu, Quân ca ca nhất định sẽ chấp nhận ta." Nàng vừa nói vừa nhìn Tư Nguyệt, " A Thiên, chỉ cần ngươi giúp ta trì hoãn đến khi Quân ca ca thấy được tấm lòng của ta, hắn nhất định sẽ thay đổi, chấp nhận ta."
Tư Nguyệt thoáng thở dài, Phượng Lâm quả nhiên rất cố chấp, hơn ai hết nàng cũng hi vọng Phượng Lâm có thể hạnh phúc, nàng bất đắc dĩ nói : " Được rồi, nhưng chỉ lần này thôi. Nếu năm sau vẫn không được thì ngươi nhất định phải y theo lời của Lâm Thừa Tướng, không được làm trái."
Khuôn mặt vốn đang ủ rũ của Phượng Lâm lập tức bừng sáng, cơ hồ như muốn nhảy cẫng lên, đi tới lắc lắc tay của Tư Nguyệt : " Ta biết là ngươi tốt với ta nhất. A Thiên, ta cảm ơn ngươi."
Tư Nguyệt buồn cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta : " Ngươi không cần nịnh ta, hôm nay ta đáp ứng giúp ngươi chắc chắn Lâm Thừa Tướng sẽ trách cứ ta. Ngươi nhất định phải hảo hảo bồi thường." Dù sao Phượng Lâm cũng là bằng hữu đầu tiên của nàng, nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của nàng ta, nàng thực không thể bỏ mặc.
" Ha ha, ta tất nhiên sẽ hảo hảo bồi thường ngươi." Dứt lời, như nhớ tới cái gì đó, nàng ta liền thấp giọng : " A Thiên, ta nghe nói hôm nay sẽ có hội hoa đăng, còn có cuộc thi đệ nhất hoa khôi kinh thành, ngươi không thể để ta một mình buồn tẻ ở trong cung a." Đôi mắt hạnh như chứa muôn vàn tinh tú, cực kỳ hữu thần.
Tư Nguyệt nheo mắt, Phượng Lâm giỏi nhất chính là "được voi đòi tiên", nàng thản nhiên nói : " Không được, dạo này kinh thành trị an không được tốt, nếu ngươi muốn thì đợi qua một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài chơi." Mạc Thương bị thương ở khá gần kinh thành, ra ngoài lúc này chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho Phượng Lâm.
Phượng Lâm chu môi, đáng thương nói : " Mấy ngày nay ta nằm trên giường điều thương đã chán muốn chết, qua vài ngày nữa chắc chắn là xương cốt mục rữa luôn rồi. Ta từ nhỏ rất ít khi được ra khỏi hoàng cung, phụ phi bị bệnh, mẫu hoàng cũng không thương ta, ta còn chưa từng thấy hội hoa đăng dân gian đâu !" Lại tiếp : " Vả lại võ công của ngươi cao như vậy, làm sao lại sợ mấy tên tặc tử kia ! Ngươi rõ ràng là muốn lừa ta, không muốn dẫn ta đi !"
Tư Nguyệt nhìn nàng ta một lúc, nửa ngày sau đành phải thở dài : " Được, được, tối nay ta liền dẫn ngươi đi, ngươi không cần phải làm bộ dáng như ta là kẻ tội ác tày trời như vậy."
" Ha ha, ta không như vậy ngươi làm sao chịu dẫn ta đi." Nàng ta chạy tới ôm lấy cánh tay của Tư Nguyệt, hai mắt cười thành một vầng trăng khuyết.
Nàng bất đắc dĩ chọc chọc vào má hồng đào của Phượng Lâm : " Ngươi a, càng lúc càng không có phong phạm của bậc đế vương." Nàng vốn muốn cả tối ở bên cạnh bồi Mạc Thương, bất quá nghĩ tới hắn đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, ngủ một giấc chỉ sợ sẽ tới sáng mai vì vậy nàng mới đáp ứng Phượng Lâm.
Tư Nguyệt lại giúp Phượng Lâm xem qua vài quyển tấu chương sau đó mới trở về vương phủ, trước khi đi, Phượng Lâm còn liên tục dặn dò nàng phải nhớ kỹ đúng giờ đến hoàng cung đón nàng ta đi. Dặn dò một lượt năm, sáu lần, Phượng Lâm mới chịu thả để Tư Nguyệt rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook