Lạnh Lùng Yêu!
-
Chương 8: Là cô?
7:00 AM tại trường Kingstar...
11A1 - lớp học đang chìm trong im lặng cùng hướng tai lắng nghe giáo viên giảng bài...
- Này Thiên Tú, lát cùng xuống căn tin nha!_Châu Giai Vi khều vai nó, thủ thỉ.
- Ừm..._mắt vẫn chăm chú nghe giảng, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
- Xì..._bĩu môi nhìn thái độ của nó, Giai Vi xoay mặt nhìn đến giáo viên phía trên rồi nhìn lại quyển vở ngay sau đó úp mặt xuống bàn dáng vẻ lười biếng như chú mèo nhỏ...
Ting!
- Á... Là tiền bối!_nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô không khỏi hưng phấn.
....
[Hai giờ chiều nay, em có rãnh không?]
[Vâng! Tiền bối có gì không?]
[À, anh muốn mời em dùng bữa sẳn tiện muốn bàn việc với em!]
" Mời mình dùng cơm cơ đấy! Này thật là..." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên ý cười, ngón tay nhanh nhảu trả lời lại.
[Dạ được!]
[Vậy hai giờ anh sang đón em!]
" Chở mình đi nữa kìa! Có phải tiền bối định.... Aaaa....thích quá đi mất!_"giờ phút này Châu Giai Vi cô thật muốn hét lên, khuôn mặt đã sớm ửng đỏ, bên môi luôn nở nụ cười vui sướng.
Thời gian ơi, trôi nhanh đi thôi!
____________________
Kí túc xá...
- Aizzz...bộ này không hợp!
- Bộ này thì nhìn có xệch xoạc quá không ta?
- Cũng không được!
......
- Ầy... Mệt quá! Khỏi bận luôn đi!_mệt mỏi quăng bộ váy trên tay đi, Châu Giai Vi vò vò cái đầu rối xù ngồi bệt xuống nền nhà, ngửa mặt nhìn trần nhà...
- À Thiên Tú! Cậu xem xem mình nên mặc gì! Cái này hay cái này? Hử?_bám lấy cánh tay nó, Giai Vi một mình luyên thuyên, cứ như một chú vẹt chí chét miết bên tai...
- Tuỳ cậu thôi!_nó nhún vai, nhìn lướt qua những thứ trên tay Giai Vi,
- Ài... Cậu phải giúp mình! Nhanh, chọn đi nha nha nha...!_ cô vểnh môi lên, lài nhài không dứt khiến nó hơi nhíu mày dừng việc đọc sách lại, ánh mắt trầm ổn liếc một bộ đồ vứt trên nền nhà... Cánh môi hơi mở:
- Bộ đó đi!
_________________
- Này... Tiền bối, em ở đây này!_đằng xa, dáng người nhỏ nhắn lật đật chạy đến, miệng nhỏ không ngừng hô to.
- Hộc..hộc...xin lỗi! Là....Là em đến..trễ! _ bộ dáng thở hồng hộc của cô khiến người đối diện phải phì cười, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô, người thanh niên trước mắt tự nhiên nở nụ cười nhẹ, sau đó khoác tay thân thiết.
- Đi thôi!
_______________Nguyệt thự_______________
- Ting!
Ngôi biệt thự lần trước hiện ra, nó kiễng chân bấm chuông...
- Xin hỏi là ai thế?_màn hình an ninh xuất hiện, một giọng nói truyền đến.
- Là tôi, tôi hôm nay đến tìm Vương thiếu gia! _ khuôn mặt nhìn về màn hình màu đen bóng nhoáng, nó lịch sự nói.
- Xin mời cô đợi lát, tôi sẽ ra ngay!_chỉ chờ cái gật đầu từ nó, màn hình vụt tắt...
........
- Mời cô ngồi đợi! Cậu chủ sẽ ra ngay!_bưng một tách cà phê thơm phức đặt trên bàn, thận trọng đến mức ngay cả tiếng va chạm giữa mặt bàn và tách khó mà nghe ra âm thanh. Nó gật đầu, quản gia liền lui xuống...
Không gian rộng lớn ở phòng khách im ắng một cách kì lạ, thời gian từng chút trôi qua~
.......
Mười lăm phút..
Hai mươi phút...
Nó vẫn lẳng lặng ngồi trên sofa, gương mặt không vì chờ đợi mà có chút nhăn nhó hay bất mãn, thái độ trầm ổn trước sau như một...
- Cậu chủ chắc đang bận, cô hãy ngồi đợi lát, cậu chủ sẽ.... A cậu chủ, có cô đây đến tìm người!_lời vừa dứt, bóng dáng cao lớn từ khúc rẽ cầu thang xuất hiện, khuôn mặt anh tuấn cao ngạo, mái tóc hơi rủ xuống thấm ướt, trên người chỉ một bộ đồ đơn giản...nhưng khí chất vương giả cao quý không thể mất đi, anh đứng đó tựa như cõi bề trên nhìn xuống dương gian...
- Là cô?
Lời vừa dứt, nó ngẩng khuôn mặt lên, đập vào mắt nó là bộ mặt khinh miệt của Vũ...anh ta nhìn chằm chằm vào nó, nhưng rồi bên môi Vũ lại từ từ nở nụ cười...
11A1 - lớp học đang chìm trong im lặng cùng hướng tai lắng nghe giáo viên giảng bài...
- Này Thiên Tú, lát cùng xuống căn tin nha!_Châu Giai Vi khều vai nó, thủ thỉ.
- Ừm..._mắt vẫn chăm chú nghe giảng, chỉ nhàn nhạt gật đầu.
- Xì..._bĩu môi nhìn thái độ của nó, Giai Vi xoay mặt nhìn đến giáo viên phía trên rồi nhìn lại quyển vở ngay sau đó úp mặt xuống bàn dáng vẻ lười biếng như chú mèo nhỏ...
Ting!
- Á... Là tiền bối!_nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô không khỏi hưng phấn.
....
[Hai giờ chiều nay, em có rãnh không?]
[Vâng! Tiền bối có gì không?]
[À, anh muốn mời em dùng bữa sẳn tiện muốn bàn việc với em!]
" Mời mình dùng cơm cơ đấy! Này thật là..." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên ý cười, ngón tay nhanh nhảu trả lời lại.
[Dạ được!]
[Vậy hai giờ anh sang đón em!]
" Chở mình đi nữa kìa! Có phải tiền bối định.... Aaaa....thích quá đi mất!_"giờ phút này Châu Giai Vi cô thật muốn hét lên, khuôn mặt đã sớm ửng đỏ, bên môi luôn nở nụ cười vui sướng.
Thời gian ơi, trôi nhanh đi thôi!
____________________
Kí túc xá...
- Aizzz...bộ này không hợp!
- Bộ này thì nhìn có xệch xoạc quá không ta?
- Cũng không được!
......
- Ầy... Mệt quá! Khỏi bận luôn đi!_mệt mỏi quăng bộ váy trên tay đi, Châu Giai Vi vò vò cái đầu rối xù ngồi bệt xuống nền nhà, ngửa mặt nhìn trần nhà...
- À Thiên Tú! Cậu xem xem mình nên mặc gì! Cái này hay cái này? Hử?_bám lấy cánh tay nó, Giai Vi một mình luyên thuyên, cứ như một chú vẹt chí chét miết bên tai...
- Tuỳ cậu thôi!_nó nhún vai, nhìn lướt qua những thứ trên tay Giai Vi,
- Ài... Cậu phải giúp mình! Nhanh, chọn đi nha nha nha...!_ cô vểnh môi lên, lài nhài không dứt khiến nó hơi nhíu mày dừng việc đọc sách lại, ánh mắt trầm ổn liếc một bộ đồ vứt trên nền nhà... Cánh môi hơi mở:
- Bộ đó đi!
_________________
- Này... Tiền bối, em ở đây này!_đằng xa, dáng người nhỏ nhắn lật đật chạy đến, miệng nhỏ không ngừng hô to.
- Hộc..hộc...xin lỗi! Là....Là em đến..trễ! _ bộ dáng thở hồng hộc của cô khiến người đối diện phải phì cười, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô, người thanh niên trước mắt tự nhiên nở nụ cười nhẹ, sau đó khoác tay thân thiết.
- Đi thôi!
_______________Nguyệt thự_______________
- Ting!
Ngôi biệt thự lần trước hiện ra, nó kiễng chân bấm chuông...
- Xin hỏi là ai thế?_màn hình an ninh xuất hiện, một giọng nói truyền đến.
- Là tôi, tôi hôm nay đến tìm Vương thiếu gia! _ khuôn mặt nhìn về màn hình màu đen bóng nhoáng, nó lịch sự nói.
- Xin mời cô đợi lát, tôi sẽ ra ngay!_chỉ chờ cái gật đầu từ nó, màn hình vụt tắt...
........
- Mời cô ngồi đợi! Cậu chủ sẽ ra ngay!_bưng một tách cà phê thơm phức đặt trên bàn, thận trọng đến mức ngay cả tiếng va chạm giữa mặt bàn và tách khó mà nghe ra âm thanh. Nó gật đầu, quản gia liền lui xuống...
Không gian rộng lớn ở phòng khách im ắng một cách kì lạ, thời gian từng chút trôi qua~
.......
Mười lăm phút..
Hai mươi phút...
Nó vẫn lẳng lặng ngồi trên sofa, gương mặt không vì chờ đợi mà có chút nhăn nhó hay bất mãn, thái độ trầm ổn trước sau như một...
- Cậu chủ chắc đang bận, cô hãy ngồi đợi lát, cậu chủ sẽ.... A cậu chủ, có cô đây đến tìm người!_lời vừa dứt, bóng dáng cao lớn từ khúc rẽ cầu thang xuất hiện, khuôn mặt anh tuấn cao ngạo, mái tóc hơi rủ xuống thấm ướt, trên người chỉ một bộ đồ đơn giản...nhưng khí chất vương giả cao quý không thể mất đi, anh đứng đó tựa như cõi bề trên nhìn xuống dương gian...
- Là cô?
Lời vừa dứt, nó ngẩng khuôn mặt lên, đập vào mắt nó là bộ mặt khinh miệt của Vũ...anh ta nhìn chằm chằm vào nó, nhưng rồi bên môi Vũ lại từ từ nở nụ cười...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook