Lãnh Hoàng Phế Hậu
-
Chương 425: Ngoại truyện chính văn: Đại kết cục (cuối)
Edit: Yang
Beta: kaylee
Có lẽ là bởi vì uống nhiều rượu đỏ, gương mặt Hạ Lan Phiêu đỏ bừng, tinh thần lại đặc biệt phấn khởi. Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt Tiêu tiên sinh, lại chỉ cảm thấy dường như bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, thật sự quen thuộc, thân thiết mà tự nhiên.
Nhưng loại cảm giác này rõ ràng không liên quan tới tình yêu.
Thật giống như đang.... gặp lại bằng hữu, thật giống như là người nhà vậy.....
Thật sự là cảm giác kỳ quái.
Sau bữa cơm chiều, Tiêu tiên sinh rất có hứng thú muốn đi thăm bờ biển nổi tiếng kia của thành phố A, Hạ Lan Phiêu cũng vui vẻ đồng ý. Tiêu Dao không có mở cửa chiếc xe thể thao màu đen của mình, mà là hạ mình ngồi vào trong chiếc xe Chery nhỏ màu lam nhạt của Hạ Lan Phiêu, giải thích thật dễ nghe là muốn "Trải nghiệm cuộc sống". Chiếc xe Chery nhỏ của Hạ Lan Phiêu từ từ tăng tốc chạy dọc theo con đường phồn hoa, chạy thẳng đến bên bờ biển, sau đó cô và Tiêu tiên sinh cùng nhau xuống xe hóng gió biển, ngắm nhìn sao trời lóng lánh.
"Gió biển thật là thoải mái." Mái tóc Hạ Lan Phiêu tung bay ở trong gió, cô cười tít mắt: "Tiêu tiên sinh, cám ơn hôm nay ngài đã mời tôi ăn cơm."
"Không, là ta phải cám ơn Hạ Lan tiểu thư đã đồng ý làm bạn." Tiêu tiên sinh nho nhã lễ độ nói.
"Tiêu tiên sinh thật sự là quá khách khí."
"Không phải khách khí... Là nên lễ phép với Hạ Lan tiểu thư."
"Hả?"
"Ha hả..."
Tiêu tiên sinh mỉm cười, mái tóc đen vờn lượn ở trong gió, có vài sợi che ở trên trán, lại càng cảm thấy có vẻ lấp lánh như sao, cực kì tuấn tú.
Hắn cùng với Hạ Lan Phiêu vẫn đứng ở bờ biển, nhìn đứa bé chạy tới chạy lui trên bờ biển, những đôi tình nhân ngọt ngào tình ý, ngửi mùi tanh tanh mà nhẹ nhàng khoan khoái đặc trưng cho nước biển, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hề nói câu nào. Rõ ràng là người xa lạ, nhưng Hạ Lan Phiêu lại không cảm thấy xấu hổ khi cứ trầm lặng như vậy, chỉ là giống như đang đi du ngoạn cùng bạn cũ vậy, hưởng thụ sự thoải mái hiếm có trước gió biển.
Ánh mắt Tiêu tiên sinh dừng lại ở trên gương mặt bình thản mà dịu dàng khác thường của Hạ Lan Phiêu. Đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, chàng cởi cúc áo phía trên ra, gỡ xuống từ trên cổ một món gì đó.
"Hạ Lan tiểu thư, ta và tiểu thư rất là hợp ý. Nếu như tiểu thư đã nói không ngại, ta muốn đưa một thứ cho tiểu thư."
"Không được, ta không thể nhận quà cáp của khách hàng!" Hạ Lan Phiêu cuống quít nói.
"Coi như là bằng hữu tặng."
"Vậy cũng không được!"
"Nhận lấy."
Tiêu tiên sinh nói xong, lấy xuống khối thạch anh hình giọt lệ vẫn còn có chứa hơi ấm của cơ thể từ trên cổ, kiên quyết nhét vào trong tay Hạ Lan Phiêu. Viên thạch anh màu trắng phát ra ánh sáng chói mắt ở dưới ánh trăng, xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời tầm mắt đi nổi. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn viên thạch anh trong tay mình, còn Tiêu tiên sinh thì cười nói với cô: "Viên thạch anh này có tên là "Nguyệt Ảnh"."
"Tên rất dễ nghe." Hạ Lan Phiêu thì thào nói, trong lòng đột nhiên tuôn trào một loại cảm giác kỳ dị.
Vật này...
Nhất định siêu cấp quý giá đi!
"Vậy -- nó là của tiểu thư."
"Không được!"
"Đeo lên."
Tiêu tiên sinh kiên trì, không để ý Hạ Lan Phiêu phản đối mà đeo viên thạch anh kia lên cổ của cô. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cổ đột nhiên nóng lên, muốn gỡ viên thạch anh kia xuống, nhưng Tiêu tiên sinh ngăn cản rất kiên quyết. Hắn dịu dàng cười, dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên nói ra những lời rất kỳ quái.
"Hạ Lan tiểu thư... Chúng ta cũng không có quên ngài. Ta, Tiêu Nhiên thúc thúc, Hạc Minh, Mộ Dung, Hoa Thác... Cũng không có quên người.
Xin người tin tưởng phụ thân. Coi như là trò chơi của gia hỏa kia, phụ thân cũng có năng lực ngăn cản, cũng là có năng lực đấu một trận với hắn.
Viên Nguyệt Ảnh này vốn không nên xuất hiện ở trong thời không kia nhưng lại xuất hiện, ta tin tưởng phụ thân nhất định có thể tìm được nó. Cái này, coi như là việc duy nhất mà ta có thể làm cho hai người."
"Cậu... Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?"
"Tên ta là Tiêu Dao." Tiêu tiên sinh dịu dàng cười, đột nhiên ôm lấy Hạ Lan Phiêu: "Thật ấm áp... Nhớ kỹ tên của ta -- ta tên là Tiêu Dao."
"À." Hạ Lan Phiêu chỉ có thể ngẩn người nói.
"Chúc người hạnh phúc."
【 Nhất định phải hạnh phúc,... Mẫu thân đại nhân..... của ta 】
Tiêu Dao vừa nói, vừa mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, sau đó biến mất ở trong bóng đêm mênh mông, giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện qua. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chỉ cảm thấy tất cả đều kỳ quái không sao diễn tả nổi. Cô lên xe đầy bụng băn khoăn, nổ máy chạy về nhà. Bàn tay bất giác nắm lấy viên thạch anh treo trên ngực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm vào ngày mai phải trả lại cho Tiêu Dao...
"Chíu!"
Suy nghĩ của cô ngừng lại.
Cô không có thấy chiếc xe màu đỏ đang chạy chậm kia đột ngột rẽ, đến lúc theo bản năng cô đạp phanh lại thì bản thân đã bị ánh lửa vây quanh. Cô không biết, Tiêu Dao đứng ở một bên yên lặng nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra, nụ cười trên gương mặt cực kì đẹp trai lại mang theo sự lạnh lẽo tràn ngập sát ý: "Trò chơi lại bắt đầu rồi... Lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua." ---- --
-- ---- ngoại truyện của ngoại truyện ---- ----
Ở dưới gốc lê hoa rụng lả tả, Tiêu Mặc thấy Hoàng Hậu của chính mình sau khi vượt qua qui củ bị bắt hồi cung. Hắn nheo đôi mắt lại, tràn đầy hứng thú đánh giá thiếu nữ rõ ràng đang bối rối nhưng lại làm ra vẻ điềm tĩnh kia, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác khác thường.
Lý trí của hắn nói cho bản thân hẳn là nên trừng phạt thiếu nữ có gan bôi tro trát trấu lên mặt mình. Nhưng thân thể của hắn lại không chịu khống chế mà đi về phía nàng, cuối cùng... Nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Ngươi, ngươi làm gì thế?" Thiếu nữ hỏi mà trong lòng bất an.
Ta làm cái gì? Chính mình cũng không biết...
Rốt cuộc cảm giác được, là người chờ đợi thật lâu thật lâu rốt cuộc đã xuất hiện ở trước mặt ta...
A...
(kịch bản tiểu nòng nọc tìm mẹ kết thúc viên mãn, chính văn Phế hậu của lãnh hoàng kết thúc)
---- ---- ---- ---- ---- ----
Hồ Ly nói: được rồi... Tiêu Dao kia là Tiểu Ác Ma chuyển thế, hắn không muốn mình chết. Hơn nữa có đám người Tiểu Hôi, Liên Phi, Lâm Lang trợ giúp, cho nên thay đổi số mệnh của mẫu thân, thậm chí tìm được Nguyệt Ảnh, xuyên qua thời không đi tới bên người mẫu thân. (thật là ngôn tình, đổ mồ hôi.)
Mặc dù Hạ Lan Phiêu nhất định đã quên lãng, nhưng mà những người yêu nàng đã sử dụng các loại phương pháp nên vẫn bảo tồn được trí nhớ, không có quên nàng. Câu chuyện của nàng và Tiêu Mặc lại bắt đầu, lịch sử của bọn họ cũng bị sửa đổi.
Cuối cùng nhắc nhở: mọi người đừng nghĩ về vấn đề sâu xa như thời gian, không gian, tóm lại Hạ Lan Phiêu lại đi trở về, chuyện xưa lại tiếp tục. Nhưng Tam Bảo sẽ được Tiêu Mặc tìm được, kết cục của chuyện xưa sẽ không giống với lần trước... Kết cục rất hài hòa, cứ như vậy.
Sau đó, bắt đầu ngoại truyện Hoa Mộ Dung ing~~~ không hề bất ngờ sẽ viết một chút Hạ Lan Phiêu, ha hả ~~! ~!
Beta: kaylee
Có lẽ là bởi vì uống nhiều rượu đỏ, gương mặt Hạ Lan Phiêu đỏ bừng, tinh thần lại đặc biệt phấn khởi. Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt Tiêu tiên sinh, lại chỉ cảm thấy dường như bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, thật sự quen thuộc, thân thiết mà tự nhiên.
Nhưng loại cảm giác này rõ ràng không liên quan tới tình yêu.
Thật giống như đang.... gặp lại bằng hữu, thật giống như là người nhà vậy.....
Thật sự là cảm giác kỳ quái.
Sau bữa cơm chiều, Tiêu tiên sinh rất có hứng thú muốn đi thăm bờ biển nổi tiếng kia của thành phố A, Hạ Lan Phiêu cũng vui vẻ đồng ý. Tiêu Dao không có mở cửa chiếc xe thể thao màu đen của mình, mà là hạ mình ngồi vào trong chiếc xe Chery nhỏ màu lam nhạt của Hạ Lan Phiêu, giải thích thật dễ nghe là muốn "Trải nghiệm cuộc sống". Chiếc xe Chery nhỏ của Hạ Lan Phiêu từ từ tăng tốc chạy dọc theo con đường phồn hoa, chạy thẳng đến bên bờ biển, sau đó cô và Tiêu tiên sinh cùng nhau xuống xe hóng gió biển, ngắm nhìn sao trời lóng lánh.
"Gió biển thật là thoải mái." Mái tóc Hạ Lan Phiêu tung bay ở trong gió, cô cười tít mắt: "Tiêu tiên sinh, cám ơn hôm nay ngài đã mời tôi ăn cơm."
"Không, là ta phải cám ơn Hạ Lan tiểu thư đã đồng ý làm bạn." Tiêu tiên sinh nho nhã lễ độ nói.
"Tiêu tiên sinh thật sự là quá khách khí."
"Không phải khách khí... Là nên lễ phép với Hạ Lan tiểu thư."
"Hả?"
"Ha hả..."
Tiêu tiên sinh mỉm cười, mái tóc đen vờn lượn ở trong gió, có vài sợi che ở trên trán, lại càng cảm thấy có vẻ lấp lánh như sao, cực kì tuấn tú.
Hắn cùng với Hạ Lan Phiêu vẫn đứng ở bờ biển, nhìn đứa bé chạy tới chạy lui trên bờ biển, những đôi tình nhân ngọt ngào tình ý, ngửi mùi tanh tanh mà nhẹ nhàng khoan khoái đặc trưng cho nước biển, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hề nói câu nào. Rõ ràng là người xa lạ, nhưng Hạ Lan Phiêu lại không cảm thấy xấu hổ khi cứ trầm lặng như vậy, chỉ là giống như đang đi du ngoạn cùng bạn cũ vậy, hưởng thụ sự thoải mái hiếm có trước gió biển.
Ánh mắt Tiêu tiên sinh dừng lại ở trên gương mặt bình thản mà dịu dàng khác thường của Hạ Lan Phiêu. Đột nhiên đứng ở trước mặt nàng, chàng cởi cúc áo phía trên ra, gỡ xuống từ trên cổ một món gì đó.
"Hạ Lan tiểu thư, ta và tiểu thư rất là hợp ý. Nếu như tiểu thư đã nói không ngại, ta muốn đưa một thứ cho tiểu thư."
"Không được, ta không thể nhận quà cáp của khách hàng!" Hạ Lan Phiêu cuống quít nói.
"Coi như là bằng hữu tặng."
"Vậy cũng không được!"
"Nhận lấy."
Tiêu tiên sinh nói xong, lấy xuống khối thạch anh hình giọt lệ vẫn còn có chứa hơi ấm của cơ thể từ trên cổ, kiên quyết nhét vào trong tay Hạ Lan Phiêu. Viên thạch anh màu trắng phát ra ánh sáng chói mắt ở dưới ánh trăng, xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời tầm mắt đi nổi. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn viên thạch anh trong tay mình, còn Tiêu tiên sinh thì cười nói với cô: "Viên thạch anh này có tên là "Nguyệt Ảnh"."
"Tên rất dễ nghe." Hạ Lan Phiêu thì thào nói, trong lòng đột nhiên tuôn trào một loại cảm giác kỳ dị.
Vật này...
Nhất định siêu cấp quý giá đi!
"Vậy -- nó là của tiểu thư."
"Không được!"
"Đeo lên."
Tiêu tiên sinh kiên trì, không để ý Hạ Lan Phiêu phản đối mà đeo viên thạch anh kia lên cổ của cô. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cổ đột nhiên nóng lên, muốn gỡ viên thạch anh kia xuống, nhưng Tiêu tiên sinh ngăn cản rất kiên quyết. Hắn dịu dàng cười, dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, đột nhiên nói ra những lời rất kỳ quái.
"Hạ Lan tiểu thư... Chúng ta cũng không có quên ngài. Ta, Tiêu Nhiên thúc thúc, Hạc Minh, Mộ Dung, Hoa Thác... Cũng không có quên người.
Xin người tin tưởng phụ thân. Coi như là trò chơi của gia hỏa kia, phụ thân cũng có năng lực ngăn cản, cũng là có năng lực đấu một trận với hắn.
Viên Nguyệt Ảnh này vốn không nên xuất hiện ở trong thời không kia nhưng lại xuất hiện, ta tin tưởng phụ thân nhất định có thể tìm được nó. Cái này, coi như là việc duy nhất mà ta có thể làm cho hai người."
"Cậu... Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?"
"Tên ta là Tiêu Dao." Tiêu tiên sinh dịu dàng cười, đột nhiên ôm lấy Hạ Lan Phiêu: "Thật ấm áp... Nhớ kỹ tên của ta -- ta tên là Tiêu Dao."
"À." Hạ Lan Phiêu chỉ có thể ngẩn người nói.
"Chúc người hạnh phúc."
【 Nhất định phải hạnh phúc,... Mẫu thân đại nhân..... của ta 】
Tiêu Dao vừa nói, vừa mỉm cười với Hạ Lan Phiêu, sau đó biến mất ở trong bóng đêm mênh mông, giống như hắn chưa bao giờ xuất hiện qua. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, chỉ cảm thấy tất cả đều kỳ quái không sao diễn tả nổi. Cô lên xe đầy bụng băn khoăn, nổ máy chạy về nhà. Bàn tay bất giác nắm lấy viên thạch anh treo trên ngực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm vào ngày mai phải trả lại cho Tiêu Dao...
"Chíu!"
Suy nghĩ của cô ngừng lại.
Cô không có thấy chiếc xe màu đỏ đang chạy chậm kia đột ngột rẽ, đến lúc theo bản năng cô đạp phanh lại thì bản thân đã bị ánh lửa vây quanh. Cô không biết, Tiêu Dao đứng ở một bên yên lặng nhìn thấy tất cả mọi thứ xảy ra, nụ cười trên gương mặt cực kì đẹp trai lại mang theo sự lạnh lẽo tràn ngập sát ý: "Trò chơi lại bắt đầu rồi... Lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua." ---- --
-- ---- ngoại truyện của ngoại truyện ---- ----
Ở dưới gốc lê hoa rụng lả tả, Tiêu Mặc thấy Hoàng Hậu của chính mình sau khi vượt qua qui củ bị bắt hồi cung. Hắn nheo đôi mắt lại, tràn đầy hứng thú đánh giá thiếu nữ rõ ràng đang bối rối nhưng lại làm ra vẻ điềm tĩnh kia, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác khác thường.
Lý trí của hắn nói cho bản thân hẳn là nên trừng phạt thiếu nữ có gan bôi tro trát trấu lên mặt mình. Nhưng thân thể của hắn lại không chịu khống chế mà đi về phía nàng, cuối cùng... Nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Ngươi, ngươi làm gì thế?" Thiếu nữ hỏi mà trong lòng bất an.
Ta làm cái gì? Chính mình cũng không biết...
Rốt cuộc cảm giác được, là người chờ đợi thật lâu thật lâu rốt cuộc đã xuất hiện ở trước mặt ta...
A...
(kịch bản tiểu nòng nọc tìm mẹ kết thúc viên mãn, chính văn Phế hậu của lãnh hoàng kết thúc)
---- ---- ---- ---- ---- ----
Hồ Ly nói: được rồi... Tiêu Dao kia là Tiểu Ác Ma chuyển thế, hắn không muốn mình chết. Hơn nữa có đám người Tiểu Hôi, Liên Phi, Lâm Lang trợ giúp, cho nên thay đổi số mệnh của mẫu thân, thậm chí tìm được Nguyệt Ảnh, xuyên qua thời không đi tới bên người mẫu thân. (thật là ngôn tình, đổ mồ hôi.)
Mặc dù Hạ Lan Phiêu nhất định đã quên lãng, nhưng mà những người yêu nàng đã sử dụng các loại phương pháp nên vẫn bảo tồn được trí nhớ, không có quên nàng. Câu chuyện của nàng và Tiêu Mặc lại bắt đầu, lịch sử của bọn họ cũng bị sửa đổi.
Cuối cùng nhắc nhở: mọi người đừng nghĩ về vấn đề sâu xa như thời gian, không gian, tóm lại Hạ Lan Phiêu lại đi trở về, chuyện xưa lại tiếp tục. Nhưng Tam Bảo sẽ được Tiêu Mặc tìm được, kết cục của chuyện xưa sẽ không giống với lần trước... Kết cục rất hài hòa, cứ như vậy.
Sau đó, bắt đầu ngoại truyện Hoa Mộ Dung ing~~~ không hề bất ngờ sẽ viết một chút Hạ Lan Phiêu, ha hả ~~! ~!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook