Lãnh Hoàng Phế Hậu
-
Chương 420: Đại kết cục
Edit: kaylee
Trên mặt Tiêu Mặc là vội vàng ít thấy, còn mang theo vài phần tối tăm. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, vội chê cười nói: "Không có."
"Nói cho ta biết."
"Thật không có!" Hạ Lan Phiêu hô to: "Ta không có gặp chuyện không may, ta không có!"
......
"Được rồi." Tiêu Mặc buông tay, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu có chuyện nhất định phải nói cho ta biết. Chuyện lớn bằng trời ta cũn gsẽ cùng nhau đối mặt cùng với nàng."
"Được."
Hạ Lan Phiêu dịu dàng cười một tiếng với Tiêu Mặc, sau đó đi đùa với tiểu Tiêu Dao. Đứa nhỏ Tiêu Dao này xinh đẹp giống như búp bê, còn tinh xảo hơn Tiêu Mặc, sau khi lớn lên chính là một tiểu họa thủy. Không có sinh hạ nữ nhi, nàng dâu tương lai của Thác nhi cũng không có, thật đúng là thật xin lỗi Mộ Dung. Ôi, cũng thật hy vọng mẫu tử bọn họ sẽ hòa hảo......
Hiện tại...... Đã là đêm 30 rồi.
Hình như còn nhiều thêm một chút so với hạn chót Tiểu Hôi cho ta.
Ta có thể không chết rồi, hay là nói ta sẽ chết đi trong bất kỳ một ngày nào trong thời gian này? Như vậy thật là rất không có có cảm giác an toàn!
Rốt cuộc ta có thể sống nữa hay không?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, chỉ có cảm giác mình tâm loạn như ma, trong lòng cũng là phiền não không nói ra được. Nàng ở trong phòng nhìn như bình tĩnh, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ cát ghi lại thời gian, không biết sinh mệnh của mình dừng lại ở một khắc nào. Nàng phiền não lo lắng rốt cuộc lại làm cho Tiêu Mặc xác định ý nghĩ của mình, hắn một phát bắt được Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Nói cho ta biết chân tướng."
"Chân tướng gì? Tiêu Mặc chàng phát sốt à, ha ha......"
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào? Đến tột cùng nàng chọc phải người nào, gặp gỡ phiền toái gì?"
"Ta không có."
"Nàng nói láo!" Tiêu Mặc rốt cuộc nổi giận: "Nói cho ta biết người nọ là ai, nói cho ta biết đến tột cùng là ai có thể làm cho nàng sợ như vậy, phiền não lo lắng như vậy! Ta đi giết hắn!"
"Tiêu Mặc, chàng không cần kích động......"
"Nói cho ta biết!"
"Không có bất kỳ người nào đang uy hiếp ta. Không có."
Vô dụng, Tiêu Mặc.
Cho dù chàng cường đại hơn nữa, chàng cũng không cách nào động đến hắn một chút nào.
Quả thật không có bất kỳ người nào đang uy hiếp ta, bởi vì......
Uy hiếp sinh mạng của ta chính là Thần......
Một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Phiêu đứng ở trước cửa sổ, nhìn sắc trời từ từ trở tối, trong lòng cũng càng thêm phiền não. Nàng mặc cho gió lạnh thổi tóc của mình, cười nói với Tiêu Mặc: "Thật là muốn nhìn pháo hoa."
"Đợi bầu trời tối đen là có thể thấy được."
"A ~~~ nhưng trời tối còn mấy canh giờ nữa, cũng không biết có thể thấy hay không ~~ ai......" Hạ Lan Phiêu nói xong, ánh mắt nhìn chòng chọc đồng hồ cát, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
Lại là một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Phiêu đang ôm Tiêu Dao, trên đùi Tiêu Mặc đặt một quyển sách, thế nhưng quyển sách căn bản không có bị mở ra một tờ. Hạ Lan Phiêu vừa hát dân dao với Tiêu Dao, vừa liều chết nhìn chằm chằm đồng hồ cát, rốt cuộc sự tức giận của Tiêu Mặc cũng thiêu đốt đến không cách nào tăng thêm nữa.
"Không cho lại nhìn!"
Hắn lập tức cầm đồng hồ cát, quăng mạnh xuống đất, mẩu thủy tinh tung tóe ở tất cả các góc cung điện lẳng lặng phát ra ánh sáng lóng lánh. Hạ Lan Phiêu nhìn cát vàng tán lạc trên đất, đặt đứa bé vào nôi, cười khổ với Tiêu Mặc: "Vô dụng thôi."
Ấn ký ở ngực đã càng ngày càng nóng rực, hô hấp của ta cũng càng ngày càng khó khăn, chỉ sợ là không còn nhiều thời gian.
Tiêu Mặc, dù chàng đánh nát đồng hồ cát, cũng không cách nào dừng lại thời gian.
Cho nên, vô dụng thôi.
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào? Hạ Lan......"
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, vẻ mặt giống như đứa bé, tuyệt vọng mà bi ai. Hơi sức của hắn rất lớn, Hạ Lan Phiêu ở trong ngực Tiêu Mặc chỉ có cảm giác xương cốt cả người mình đều sắp bị bóp nát, chỉ là đau đớn so với tim co quắp mà nói, không đáng kể chút nào. Hô hấp của nàng càng ngày càng yếu ớt, mà nàng giùng giằng vuốt gò má của Tiêu Mặc, mỉm cười với hắn: "Tiêu Mặc, sau khi ta chết chàng không cần khổ sở. Dù sao chàng nhất định sẽ quên ta đi, khổ sở cũng là vô ích, không bằng để cho mình qua tốt hơn một chút."
......
"Ừ."
"Cho dù chàng cường đại hơn nữa, chàng cũng không cách nào chống lại người kia...... Không, hắn không phải là người, hắn là Thần có thể nắm giữ vận mạng của chúng ta. Ta có thể sinh hạ Tiêu Dao, có thể ở bên cạnh chàng lâu như vậy, đã là mọi người trợ giúp ta, ban ơn với ta. Không nên nghĩ báo thù, bởi vì điều này không dùng được, cũng chỉ là hy sinh không cần thiết mà thôi."
"Ừ."
"Còn có...... Quên ta đi......" Hạ Lan Phiêu muốn mỉm cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi xuống: "Thật kỳ quái, cảm thấy thật không cam lòng...... Thời gian ta với chàng ở chung một chỗ mới ngắn ngủi làm sao, Tiêu Dao còn cần mẫu thân, ta thật sự là rất không cam lòng...... Nhưng mà cho dù không cam lòng cỡ nào, ta lại có thể làm gì chứ? Thì ra là nhỏ yếu làm người ta bất đắc dĩ như thế này...... Ta thật sự rất muốn có lực lượng, thật là muốn có thể có lực lượng chống lại hắn! Như vậy, ta có thể ở lại bên cạnh chàng rồi...... Không... không được nhìn ta như vậy, Tiêu Mặc. Nhìn vẻ mặt như vậy của chàng ta sẽ khó chịu."
Chàng xem...... Giống như khốn thú khổ não...... Vẻ mặt như thế không thích hợp với vương giả kiêu ngạo như chàng, thật không thích hợp......
"Vậy nàng muốn ta làm thế nào?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Mặc truyền đến: "Hạ Lan Phiêu, phàm là nàng nói ta đều đồng ý với nàng... nàng còn muốn ta như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả quyền lực khổ sở ta cũng không có sao?"
"Chàng là đang...... Phát giận sao?"
"Đúng."
"Thật tùy hứng." Hạ Lan Phiêu yếu đuối cười.
"Chẳng lẽ nàng không tùy hứng sao? Rõ ràng nhớ nhung, lại muốn làm cho ta quên nàng đi, chẳng lẽ nàng không tùy hứng? Hạ Lan, ta sớm đã nói, ta chưa bao giờ là người lương thiện gì, thuộc về ta chỉ có đầy máu tanh và chém giết. Nhưng nàng chính là áng sáng chiếu sáng ta. Nếu cả đời nhìn không thấy một tia ánh sáng, an tâm làm một người mù thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng thấy được, chạm được rồi, rõ ràng có, nàng bảo ta làm sao có thể dễ dàng buông tay?"
"Tiêu Mặc......"
"Ta sẽ không quên nàng." Tiêu Mặc nắm chặt tay của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt chuyên chú: "Hạ Lan, nàng cũng không được quên ta."
"Ừ...... Tiêu Mặc, ta thật yêu chàng...... Thật, thật yêu, thật yêu......"
Tiêu Mặc, ta yêu chàng.
Dù nhất định phải rời đi, dù nhất định sẽ bị chàng quên lãng, nhưng ta cũng sẽ không hối hận ta tới qua cái thế giới này, sẽ không hối hận gặp chàng, sẽ không hối hận yêu chàng.
Ta chỉ hối hận bởi vì hai người chúng ta tùy hứng mà bỏ lỡ nhiều thời gian rõ ràng có thể yêu nhau, rõ ràng có thể rất hạnh phúc như vậy.
Tiêu Dao...... Nương thực xin lỗi con.
Còn nhớ rõ truyện cổ tích nương nói với con sao?
Bây giờ con còn nghe không hiểu, nhưng mà nương có chuyện lừa con.
Sau khi Hoàng tử và Công chúa yêu nhau, cũng không có qua cuộc sống hạnh phúc.
Bởi vì Công chúa chết rồi.
Bởi vì Hoàng tử quên mất nàng rồi.
Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến âm thanh pháo hoa nở rộ.
Tiêu Mặc không có ngẩng đầu, không có nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì nữ tử trong ngực hắn đã ngưng hô hấp. Trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười sáng rỡ nhất, giống như ngủ thiếp đi. Tay của Tiêu Mặc nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của nàng, lẩm bẩm nói: "Tên lừa gạt nàng...... Rõ ràng nói muốn nhìn pháo hoa, nhưng không có nhìn...... Hạ Lan, ta còn chưa kịp nói với nàng ‘ta cũng yêu nàng’...... Ha ha......"
Ngoài phòng, là âm thanh chúng cung nhân cổ động ăn mừng vì năm mới sắp tới, tiếng pháo hoa, tiếng pháo, tiếng cười đùa bên tai không dứt, nhưng trong lòng Tiêu Mặc lại tràn đầy tĩnh mịch. Có lẽ là bị tiếng pháo hoa hù sợ, có lẽ là cảm thấy mẫu thân của mình cứ như vậy rời đi, Tiêu Dao đột nhiên khóc lớn tiếng lên. Tiêu Mặc không có đi ôm Tiêu Dao, mặc cho tiếng khóc của nó vang vọng ở trên không bên trong cung điện, sau đó khẽ hôn ở trên môi Hạ Lan Phiêu.
Gặp lại sau, Hạ Lan.
Nàng người tàn nhẫn này, vật nhỏ không chịu trách nhiệm.
Đến chết vẫn là không muốn nói ra kẻ uy hiếp sinh mạng nàng là ai? "Thần" không rõ thân phận đó?
Thần......
Thần linh được một số người kính ngưỡng, được một số người thờ cúng, được một số người ký thác vô số tâm nguyện?
Ta vốn vô tâm mạo phạm, nhưng ngươi lại dám đụng đến nữ nhân của ta, ta tự nhiên muốn thần cản giết thần, phật trở giết phật rồi.
Ta sẽ không khổ sở, bởi vì ta sẽ không để cho nàng rời đi ta đâu, Hạ Lan Phiêu.
Tuyệt đối sẽ không.
Tiêu Mặc nghĩ tới, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ngày càng lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, sau đó hơi cười. Pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ như thần, lại tràn đầy hơi thở giết chóc của hắn.
Trò chơi......
Còn chưa kết thúc.
***** Hoàn chính văn *****
Trên mặt Tiêu Mặc là vội vàng ít thấy, còn mang theo vài phần tối tăm. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, vội chê cười nói: "Không có."
"Nói cho ta biết."
"Thật không có!" Hạ Lan Phiêu hô to: "Ta không có gặp chuyện không may, ta không có!"
......
"Được rồi." Tiêu Mặc buông tay, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu có chuyện nhất định phải nói cho ta biết. Chuyện lớn bằng trời ta cũn gsẽ cùng nhau đối mặt cùng với nàng."
"Được."
Hạ Lan Phiêu dịu dàng cười một tiếng với Tiêu Mặc, sau đó đi đùa với tiểu Tiêu Dao. Đứa nhỏ Tiêu Dao này xinh đẹp giống như búp bê, còn tinh xảo hơn Tiêu Mặc, sau khi lớn lên chính là một tiểu họa thủy. Không có sinh hạ nữ nhi, nàng dâu tương lai của Thác nhi cũng không có, thật đúng là thật xin lỗi Mộ Dung. Ôi, cũng thật hy vọng mẫu tử bọn họ sẽ hòa hảo......
Hiện tại...... Đã là đêm 30 rồi.
Hình như còn nhiều thêm một chút so với hạn chót Tiểu Hôi cho ta.
Ta có thể không chết rồi, hay là nói ta sẽ chết đi trong bất kỳ một ngày nào trong thời gian này? Như vậy thật là rất không có có cảm giác an toàn!
Rốt cuộc ta có thể sống nữa hay không?
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, chỉ có cảm giác mình tâm loạn như ma, trong lòng cũng là phiền não không nói ra được. Nàng ở trong phòng nhìn như bình tĩnh, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đồng hồ cát ghi lại thời gian, không biết sinh mệnh của mình dừng lại ở một khắc nào. Nàng phiền não lo lắng rốt cuộc lại làm cho Tiêu Mặc xác định ý nghĩ của mình, hắn một phát bắt được Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Nói cho ta biết chân tướng."
"Chân tướng gì? Tiêu Mặc chàng phát sốt à, ha ha......"
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào? Đến tột cùng nàng chọc phải người nào, gặp gỡ phiền toái gì?"
"Ta không có."
"Nàng nói láo!" Tiêu Mặc rốt cuộc nổi giận: "Nói cho ta biết người nọ là ai, nói cho ta biết đến tột cùng là ai có thể làm cho nàng sợ như vậy, phiền não lo lắng như vậy! Ta đi giết hắn!"
"Tiêu Mặc, chàng không cần kích động......"
"Nói cho ta biết!"
"Không có bất kỳ người nào đang uy hiếp ta. Không có."
Vô dụng, Tiêu Mặc.
Cho dù chàng cường đại hơn nữa, chàng cũng không cách nào động đến hắn một chút nào.
Quả thật không có bất kỳ người nào đang uy hiếp ta, bởi vì......
Uy hiếp sinh mạng của ta chính là Thần......
Một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Phiêu đứng ở trước cửa sổ, nhìn sắc trời từ từ trở tối, trong lòng cũng càng thêm phiền não. Nàng mặc cho gió lạnh thổi tóc của mình, cười nói với Tiêu Mặc: "Thật là muốn nhìn pháo hoa."
"Đợi bầu trời tối đen là có thể thấy được."
"A ~~~ nhưng trời tối còn mấy canh giờ nữa, cũng không biết có thể thấy hay không ~~ ai......" Hạ Lan Phiêu nói xong, ánh mắt nhìn chòng chọc đồng hồ cát, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
Lại là một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Phiêu đang ôm Tiêu Dao, trên đùi Tiêu Mặc đặt một quyển sách, thế nhưng quyển sách căn bản không có bị mở ra một tờ. Hạ Lan Phiêu vừa hát dân dao với Tiêu Dao, vừa liều chết nhìn chằm chằm đồng hồ cát, rốt cuộc sự tức giận của Tiêu Mặc cũng thiêu đốt đến không cách nào tăng thêm nữa.
"Không cho lại nhìn!"
Hắn lập tức cầm đồng hồ cát, quăng mạnh xuống đất, mẩu thủy tinh tung tóe ở tất cả các góc cung điện lẳng lặng phát ra ánh sáng lóng lánh. Hạ Lan Phiêu nhìn cát vàng tán lạc trên đất, đặt đứa bé vào nôi, cười khổ với Tiêu Mặc: "Vô dụng thôi."
Ấn ký ở ngực đã càng ngày càng nóng rực, hô hấp của ta cũng càng ngày càng khó khăn, chỉ sợ là không còn nhiều thời gian.
Tiêu Mặc, dù chàng đánh nát đồng hồ cát, cũng không cách nào dừng lại thời gian.
Cho nên, vô dụng thôi.
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng thế nào? Hạ Lan......"
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu thật chặt, vẻ mặt giống như đứa bé, tuyệt vọng mà bi ai. Hơi sức của hắn rất lớn, Hạ Lan Phiêu ở trong ngực Tiêu Mặc chỉ có cảm giác xương cốt cả người mình đều sắp bị bóp nát, chỉ là đau đớn so với tim co quắp mà nói, không đáng kể chút nào. Hô hấp của nàng càng ngày càng yếu ớt, mà nàng giùng giằng vuốt gò má của Tiêu Mặc, mỉm cười với hắn: "Tiêu Mặc, sau khi ta chết chàng không cần khổ sở. Dù sao chàng nhất định sẽ quên ta đi, khổ sở cũng là vô ích, không bằng để cho mình qua tốt hơn một chút."
......
"Ừ."
"Cho dù chàng cường đại hơn nữa, chàng cũng không cách nào chống lại người kia...... Không, hắn không phải là người, hắn là Thần có thể nắm giữ vận mạng của chúng ta. Ta có thể sinh hạ Tiêu Dao, có thể ở bên cạnh chàng lâu như vậy, đã là mọi người trợ giúp ta, ban ơn với ta. Không nên nghĩ báo thù, bởi vì điều này không dùng được, cũng chỉ là hy sinh không cần thiết mà thôi."
"Ừ."
"Còn có...... Quên ta đi......" Hạ Lan Phiêu muốn mỉm cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi xuống: "Thật kỳ quái, cảm thấy thật không cam lòng...... Thời gian ta với chàng ở chung một chỗ mới ngắn ngủi làm sao, Tiêu Dao còn cần mẫu thân, ta thật sự là rất không cam lòng...... Nhưng mà cho dù không cam lòng cỡ nào, ta lại có thể làm gì chứ? Thì ra là nhỏ yếu làm người ta bất đắc dĩ như thế này...... Ta thật sự rất muốn có lực lượng, thật là muốn có thể có lực lượng chống lại hắn! Như vậy, ta có thể ở lại bên cạnh chàng rồi...... Không... không được nhìn ta như vậy, Tiêu Mặc. Nhìn vẻ mặt như vậy của chàng ta sẽ khó chịu."
Chàng xem...... Giống như khốn thú khổ não...... Vẻ mặt như thế không thích hợp với vương giả kiêu ngạo như chàng, thật không thích hợp......
"Vậy nàng muốn ta làm thế nào?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Mặc truyền đến: "Hạ Lan Phiêu, phàm là nàng nói ta đều đồng ý với nàng... nàng còn muốn ta như thế nào? Chẳng lẽ ngay cả quyền lực khổ sở ta cũng không có sao?"
"Chàng là đang...... Phát giận sao?"
"Đúng."
"Thật tùy hứng." Hạ Lan Phiêu yếu đuối cười.
"Chẳng lẽ nàng không tùy hứng sao? Rõ ràng nhớ nhung, lại muốn làm cho ta quên nàng đi, chẳng lẽ nàng không tùy hứng? Hạ Lan, ta sớm đã nói, ta chưa bao giờ là người lương thiện gì, thuộc về ta chỉ có đầy máu tanh và chém giết. Nhưng nàng chính là áng sáng chiếu sáng ta. Nếu cả đời nhìn không thấy một tia ánh sáng, an tâm làm một người mù thì cũng thôi đi, nhưng rõ ràng thấy được, chạm được rồi, rõ ràng có, nàng bảo ta làm sao có thể dễ dàng buông tay?"
"Tiêu Mặc......"
"Ta sẽ không quên nàng." Tiêu Mặc nắm chặt tay của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt chuyên chú: "Hạ Lan, nàng cũng không được quên ta."
"Ừ...... Tiêu Mặc, ta thật yêu chàng...... Thật, thật yêu, thật yêu......"
Tiêu Mặc, ta yêu chàng.
Dù nhất định phải rời đi, dù nhất định sẽ bị chàng quên lãng, nhưng ta cũng sẽ không hối hận ta tới qua cái thế giới này, sẽ không hối hận gặp chàng, sẽ không hối hận yêu chàng.
Ta chỉ hối hận bởi vì hai người chúng ta tùy hứng mà bỏ lỡ nhiều thời gian rõ ràng có thể yêu nhau, rõ ràng có thể rất hạnh phúc như vậy.
Tiêu Dao...... Nương thực xin lỗi con.
Còn nhớ rõ truyện cổ tích nương nói với con sao?
Bây giờ con còn nghe không hiểu, nhưng mà nương có chuyện lừa con.
Sau khi Hoàng tử và Công chúa yêu nhau, cũng không có qua cuộc sống hạnh phúc.
Bởi vì Công chúa chết rồi.
Bởi vì Hoàng tử quên mất nàng rồi.
Ngoài cửa sổ, đột nhiên truyền đến âm thanh pháo hoa nở rộ.
Tiêu Mặc không có ngẩng đầu, không có nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì nữ tử trong ngực hắn đã ngưng hô hấp. Trên mặt của nàng còn mang theo mỉm cười sáng rỡ nhất, giống như ngủ thiếp đi. Tay của Tiêu Mặc nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của nàng, lẩm bẩm nói: "Tên lừa gạt nàng...... Rõ ràng nói muốn nhìn pháo hoa, nhưng không có nhìn...... Hạ Lan, ta còn chưa kịp nói với nàng ‘ta cũng yêu nàng’...... Ha ha......"
Ngoài phòng, là âm thanh chúng cung nhân cổ động ăn mừng vì năm mới sắp tới, tiếng pháo hoa, tiếng pháo, tiếng cười đùa bên tai không dứt, nhưng trong lòng Tiêu Mặc lại tràn đầy tĩnh mịch. Có lẽ là bị tiếng pháo hoa hù sợ, có lẽ là cảm thấy mẫu thân của mình cứ như vậy rời đi, Tiêu Dao đột nhiên khóc lớn tiếng lên. Tiêu Mặc không có đi ôm Tiêu Dao, mặc cho tiếng khóc của nó vang vọng ở trên không bên trong cung điện, sau đó khẽ hôn ở trên môi Hạ Lan Phiêu.
Gặp lại sau, Hạ Lan.
Nàng người tàn nhẫn này, vật nhỏ không chịu trách nhiệm.
Đến chết vẫn là không muốn nói ra kẻ uy hiếp sinh mạng nàng là ai? "Thần" không rõ thân phận đó?
Thần......
Thần linh được một số người kính ngưỡng, được một số người thờ cúng, được một số người ký thác vô số tâm nguyện?
Ta vốn vô tâm mạo phạm, nhưng ngươi lại dám đụng đến nữ nhân của ta, ta tự nhiên muốn thần cản giết thần, phật trở giết phật rồi.
Ta sẽ không khổ sở, bởi vì ta sẽ không để cho nàng rời đi ta đâu, Hạ Lan Phiêu.
Tuyệt đối sẽ không.
Tiêu Mặc nghĩ tới, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má ngày càng lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu, sau đó hơi cười. Pháo hoa ngoài cửa sổ chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ như thần, lại tràn đầy hơi thở giết chóc của hắn.
Trò chơi......
Còn chưa kết thúc.
***** Hoàn chính văn *****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook