Lãnh Hoàng Phế Hậu
-
Chương 407
Edit: kaylee
Trong màn đỏ, một mảnh cảnh xuân.
Hạ Lan Phiêu bị Tiêu Mặc đặt ngang ở trên giường, giống như bánh chưng bị hắn tầng tầng lột ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Mặc dù không phải lần đầu tiên thân thiết, nhưng mặt của nàng vẫn không tự giác đỏ lên, thân thể cũng nóng lên.
Đầu ngón tay của Tiêu Mặc trượt qua mỗi một tấc da thịt ở trên thân thể của nàng, mỗi nơi, đều đưa tới nóng bỏng và run rẩy. Nụ hôn của Tiêu Mặc từng cái rơi vào trên người của nàng, nàng cũng ôm cổ của Tiêu Mặc thật chặt. Khi hắn tiến vào, cảm xúc khác thường và hạnh phúc thật sâu khiến nước mắt của Hạ Lan Phiêu rốt cuộc không khống chế được mà xông ra. Môi của nàng khẽ cắn vành tai của Tiêu Mặc, nói ở bên lỗ tai hắn: "Tiêu Mặc, ta yêu chàng."
Tất cả khổ nạn rốt cuộc cách xa, nếu như có thể vẫn tiếp tục hạnh phúc như vậy thì tốt!
Tiêu Mặc, ta yêu chàng......
Ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng, vĩnh viễn yêu chàng.
Chàng thì sao? Chàng cũng yêu ta như vậy sao?
Ta thật là muốn chính tai nghe chàng nói chàng yêu ta......
"Ừ." Tiêu Mặc rốt cuộc nói.
......
Ở bên trong Long Tiếu điện, ánh nến điểm một cái, chiếu gian phòng như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu nằm ở trên giường, xuyên thấu qua màn nhìn cung điện hoa lệ trống trải, lúc nhìn nam tử bên cạnh mình kia, chỉ cảm thấy hạnh phúc của nàng tới quá nhanh, tới quá không chân thật. Nàng nheo mắt lại, miễn cưỡng rúc vào trước ngực Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc đùa giỡn vuốt ve mái tóc dài của nàng, giống như vuốt ve một con mèo nhỏ đắt tiền nhất.
"Hạ Lan, hình như cái bớt của nàng đỏ hơn trước kia một chút."
"Thật sao?"
Theo ánh mắt của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cúi đầu nhìn ấn ký bươm buớm trước ngực, phát hiện nó đã chuyển từ màu đỏ sậm thành màu đỏ thắm kiều diễm ướt át, ở trên da thịt như tuyết của nàng vô cùng chói mắt, giống như sắp giương cánh bay lượn. Ngón tay Tiêu Mặc nhẹ nhàng lướt qua nơi ấn ký ở trước ngực nàng, Hạ Lan Phiêu bắt lại tay của hắn. Nàng đột nhiên nghĩ đến cuộc đời của nàng cũng giống như ấn ký này, đầu tiên là ảm đạm thất sắc, sau đó từ từ lóng lánh, cuối cùng lóa mắt giống như bươm buớm xinh đẹp.
Có lẽ, cái này gọi là trưởng thành.
Ta rốt cuộc trưởng thành.
Nhưng mà, tại sao trong lòng lại có chút buồn buồn, có chút lo lắng nhàn nhạt đây?
Là bởi vì cái hạnh phúc này tới quá mức dễ dàng sao?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, ngón tay của nàng cũng sờ nhẹ vết bớt của mình, nhớ tới Liên phi mất sớm, chỉ cảm thấy ngực có chút buồn buồn. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng tự nhủ: "Liên phi, ta tuyệt đối sẽ không đi lên con đường cũ của bà, tuyệt đối sẽ không."
"Hạ Lan, nàng đang nói gì?"
"Không có gì...... Ha ha...... Tiêu Mặc, chàng đói chưa?"
Tiêu Mặc:......
"Ta đói rồi, nhưng ta càng muốn ăn nàng. A......"
———— tuyến phân cách ————
Vì vậy, ở đêm tân hôn Hạ Lan Phiêu ăn hạt dưa của nàng, Tiêu Mặc ăn nàng, cứ như chuỗi thực vật (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) mà vượt qua.
Hạ Lan Phiêu lần nữa dọn về Phượng Minh cung từng bị bỏ hoang, trở thành lãnh cung, tỉ mỉ chọn lựa mấy cung nữ, thái giám tới hầu hạ, rốt cuộc vượt qua cuộc sống sâu gạo (cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn).
Trong cung ngoài nàng ra, Tiêu Mặc cũng không có phi tần khác, cho nên hắn không có cơ hội trải qua cuộc sống "Kim Chi dục nghiệt", ngày ngược lại cũng có chút cô đơn. Mỗi ngày nàng đều giống như hòn vọng phu chờ Tiêu Mặc hạ triều, cùng hắn ăn cơm, bồi ngủ, sau đó sẽ đưa mắt nhìn hắn vào triều, cuộc sống muốn bâo nhiêu khô khan thì có bấy nhiêu khô khan. Huống chi, Tiêu Mặc là một người lạnh nhạt, rất ít nói với nàng một chút lời tâm tình, điểm này cũng làm cho trong lòng nàng rất là bất mãn. Nàng cảm giác cuộc sống sau khi cưới của nàng cũng không lãng mạn như trong suy nghĩ, mà nàng cũng không chịu được nam nhân không hiểu tình cảm như vậy nữa!
Tiêu Mặc......
Tại sao lúc ta bố trí tỉ mỉ gian phòng, rải đầy cánh hoa hồng chàng lại nói "Các cung nữ không quét sạch sẽ gian phòng"? Tại sao lúc ta rúc vào trước ngực của chàng, làm nũng muốn chàng ôm ta chàng sẽ lấy tay bóp eo của ta nói ta béo hơn trước kia?
A a a a a a! Đây chính là nam nhân ta yêu, đây chính là cuộc sống ngọt ngào ta muốn có? Hiện tại hắn đối với ta lạnh như băng, chờ ta thật thành thiếu phụ luống tuổi có phu hắn sẽ như thế nào?
Mà ta...... Vậy mà nhanh như vậy đã có bầu...... Ai......
Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng vuốt bụng bằng phẳng của mình, nhớ tới sinh mệnh trong thai này, lại nhớ tới Tiêu Mặc sau khi biết tin tức này chỉ nhàn nhạt nói tiếng "Ừ, vậy thì dưỡng tốt thân thể đi", tỉnh táo trước sau như một, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, vô cùng uất ức.
Nhà người ta có nữ nhân có thai, trượng phu đều là say mê cuồng nhiệt ôm thê tử xoay mấy vòng, hỏi han ân cần với nàng, phục vụ nàng như lão phật gia. Tiêu Mặc thì khác, rõ ràng là lần đầu tiên làm cha, biết tin tức này lại bình tĩnh như vậy, giống như mang thai là Tiểu Hôi! Trừ phái chuyên gia nấu cơm cho ta, sắc thuốc ra, mấy ngày qua hắn chính là càng ngày càng ít tới, chẳng lẽ là ghét bỏ sau khi ta mang thai vóc dáng trở nên xấu? Ta rõ ràng còn chưa có bắt đầu béo lên!
Còn có...... Ta nên như thế nào đối mặt với đứa bé chưa ra đời? Ta chính là chưa từng làm mẫu thân!
Mặc dù nàng chăm sóc Hoa Thác lớn lên, có chút kinh nghiệm nuôi con, cũng thích đứa bé, nhưng nàng lại không quên được cảnh tượng thảm thiết mạng nhỏ treo trên sợi chỉ khi Hoa Mộ Dung sinh Thác nhi. Nàng biết sau khi nữ nhân sinh đứa bé sẽ trở nên khó coi, vóc người sẽ biến dạng trên mặt có tàn nhang, cũng biết sau khi đứa bé rất nhiều phu thê ngọt ngào có, tình cảm đổi thành tình thân, giống như một loại thói quen tay trái cầm tay phải, cũng không có kích tình.
Có lẽ có nhiều người đều coi việc chuyển đổi thứ tình cảm này là chuyện đương nhiên, nhưng trời mới biết ngay cả kích tình nàng cũng không có hưởng thụ qua a a a! Thế giới tân hôn hai người cứ bình thản như vậy, sau khi có đứa bé chỉ biết càng bình thản hơn, chẳng lẽ tương lai của ta chính là chờ trượng phu, nuôi đứa bé, chờ già chờ chết?
Ta không phải là không muốn đứa bé, nhưng tại sao đứa nhỏ này tới nhanh như vậy, còn chàng thì tại sao lại lạnh nhạt với ta như vậy?
Có lẽ chàng đã quên chưa tới nửa tháng nữa chính là sinh nhật của ta rồi......
Ta chỉ muốn.....
Muốn chàng nhiệt tình với ta một chút, chỉ là có chút đa sầu đa cảm trong thời gian mang thai mà thôi......
Ai......
Không được, ta không thể mềm yếu như vậy! Ta nhất định phải nhắc nhở Tiêu Mặc sinh nhật của ta sắp tói, nhất định phải cải tạo hắn thành một nam nhân lãng mạn!
Nhất định phải!
Trong màn đỏ, một mảnh cảnh xuân.
Hạ Lan Phiêu bị Tiêu Mặc đặt ngang ở trên giường, giống như bánh chưng bị hắn tầng tầng lột ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết. Mặc dù không phải lần đầu tiên thân thiết, nhưng mặt của nàng vẫn không tự giác đỏ lên, thân thể cũng nóng lên.
Đầu ngón tay của Tiêu Mặc trượt qua mỗi một tấc da thịt ở trên thân thể của nàng, mỗi nơi, đều đưa tới nóng bỏng và run rẩy. Nụ hôn của Tiêu Mặc từng cái rơi vào trên người của nàng, nàng cũng ôm cổ của Tiêu Mặc thật chặt. Khi hắn tiến vào, cảm xúc khác thường và hạnh phúc thật sâu khiến nước mắt của Hạ Lan Phiêu rốt cuộc không khống chế được mà xông ra. Môi của nàng khẽ cắn vành tai của Tiêu Mặc, nói ở bên lỗ tai hắn: "Tiêu Mặc, ta yêu chàng."
Tất cả khổ nạn rốt cuộc cách xa, nếu như có thể vẫn tiếp tục hạnh phúc như vậy thì tốt!
Tiêu Mặc, ta yêu chàng......
Ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng, vĩnh viễn yêu chàng.
Chàng thì sao? Chàng cũng yêu ta như vậy sao?
Ta thật là muốn chính tai nghe chàng nói chàng yêu ta......
"Ừ." Tiêu Mặc rốt cuộc nói.
......
Ở bên trong Long Tiếu điện, ánh nến điểm một cái, chiếu gian phòng như mộng như ảo. Hạ Lan Phiêu nằm ở trên giường, xuyên thấu qua màn nhìn cung điện hoa lệ trống trải, lúc nhìn nam tử bên cạnh mình kia, chỉ cảm thấy hạnh phúc của nàng tới quá nhanh, tới quá không chân thật. Nàng nheo mắt lại, miễn cưỡng rúc vào trước ngực Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc đùa giỡn vuốt ve mái tóc dài của nàng, giống như vuốt ve một con mèo nhỏ đắt tiền nhất.
"Hạ Lan, hình như cái bớt của nàng đỏ hơn trước kia một chút."
"Thật sao?"
Theo ánh mắt của Tiêu Mặc, Hạ Lan Phiêu cúi đầu nhìn ấn ký bươm buớm trước ngực, phát hiện nó đã chuyển từ màu đỏ sậm thành màu đỏ thắm kiều diễm ướt át, ở trên da thịt như tuyết của nàng vô cùng chói mắt, giống như sắp giương cánh bay lượn. Ngón tay Tiêu Mặc nhẹ nhàng lướt qua nơi ấn ký ở trước ngực nàng, Hạ Lan Phiêu bắt lại tay của hắn. Nàng đột nhiên nghĩ đến cuộc đời của nàng cũng giống như ấn ký này, đầu tiên là ảm đạm thất sắc, sau đó từ từ lóng lánh, cuối cùng lóa mắt giống như bươm buớm xinh đẹp.
Có lẽ, cái này gọi là trưởng thành.
Ta rốt cuộc trưởng thành.
Nhưng mà, tại sao trong lòng lại có chút buồn buồn, có chút lo lắng nhàn nhạt đây?
Là bởi vì cái hạnh phúc này tới quá mức dễ dàng sao?
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, ngón tay của nàng cũng sờ nhẹ vết bớt của mình, nhớ tới Liên phi mất sớm, chỉ cảm thấy ngực có chút buồn buồn. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng tự nhủ: "Liên phi, ta tuyệt đối sẽ không đi lên con đường cũ của bà, tuyệt đối sẽ không."
"Hạ Lan, nàng đang nói gì?"
"Không có gì...... Ha ha...... Tiêu Mặc, chàng đói chưa?"
Tiêu Mặc:......
"Ta đói rồi, nhưng ta càng muốn ăn nàng. A......"
———— tuyến phân cách ————
Vì vậy, ở đêm tân hôn Hạ Lan Phiêu ăn hạt dưa của nàng, Tiêu Mặc ăn nàng, cứ như chuỗi thực vật (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) mà vượt qua.
Hạ Lan Phiêu lần nữa dọn về Phượng Minh cung từng bị bỏ hoang, trở thành lãnh cung, tỉ mỉ chọn lựa mấy cung nữ, thái giám tới hầu hạ, rốt cuộc vượt qua cuộc sống sâu gạo (cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn).
Trong cung ngoài nàng ra, Tiêu Mặc cũng không có phi tần khác, cho nên hắn không có cơ hội trải qua cuộc sống "Kim Chi dục nghiệt", ngày ngược lại cũng có chút cô đơn. Mỗi ngày nàng đều giống như hòn vọng phu chờ Tiêu Mặc hạ triều, cùng hắn ăn cơm, bồi ngủ, sau đó sẽ đưa mắt nhìn hắn vào triều, cuộc sống muốn bâo nhiêu khô khan thì có bấy nhiêu khô khan. Huống chi, Tiêu Mặc là một người lạnh nhạt, rất ít nói với nàng một chút lời tâm tình, điểm này cũng làm cho trong lòng nàng rất là bất mãn. Nàng cảm giác cuộc sống sau khi cưới của nàng cũng không lãng mạn như trong suy nghĩ, mà nàng cũng không chịu được nam nhân không hiểu tình cảm như vậy nữa!
Tiêu Mặc......
Tại sao lúc ta bố trí tỉ mỉ gian phòng, rải đầy cánh hoa hồng chàng lại nói "Các cung nữ không quét sạch sẽ gian phòng"? Tại sao lúc ta rúc vào trước ngực của chàng, làm nũng muốn chàng ôm ta chàng sẽ lấy tay bóp eo của ta nói ta béo hơn trước kia?
A a a a a a! Đây chính là nam nhân ta yêu, đây chính là cuộc sống ngọt ngào ta muốn có? Hiện tại hắn đối với ta lạnh như băng, chờ ta thật thành thiếu phụ luống tuổi có phu hắn sẽ như thế nào?
Mà ta...... Vậy mà nhanh như vậy đã có bầu...... Ai......
Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng vuốt bụng bằng phẳng của mình, nhớ tới sinh mệnh trong thai này, lại nhớ tới Tiêu Mặc sau khi biết tin tức này chỉ nhàn nhạt nói tiếng "Ừ, vậy thì dưỡng tốt thân thể đi", tỉnh táo trước sau như một, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, vô cùng uất ức.
Nhà người ta có nữ nhân có thai, trượng phu đều là say mê cuồng nhiệt ôm thê tử xoay mấy vòng, hỏi han ân cần với nàng, phục vụ nàng như lão phật gia. Tiêu Mặc thì khác, rõ ràng là lần đầu tiên làm cha, biết tin tức này lại bình tĩnh như vậy, giống như mang thai là Tiểu Hôi! Trừ phái chuyên gia nấu cơm cho ta, sắc thuốc ra, mấy ngày qua hắn chính là càng ngày càng ít tới, chẳng lẽ là ghét bỏ sau khi ta mang thai vóc dáng trở nên xấu? Ta rõ ràng còn chưa có bắt đầu béo lên!
Còn có...... Ta nên như thế nào đối mặt với đứa bé chưa ra đời? Ta chính là chưa từng làm mẫu thân!
Mặc dù nàng chăm sóc Hoa Thác lớn lên, có chút kinh nghiệm nuôi con, cũng thích đứa bé, nhưng nàng lại không quên được cảnh tượng thảm thiết mạng nhỏ treo trên sợi chỉ khi Hoa Mộ Dung sinh Thác nhi. Nàng biết sau khi nữ nhân sinh đứa bé sẽ trở nên khó coi, vóc người sẽ biến dạng trên mặt có tàn nhang, cũng biết sau khi đứa bé rất nhiều phu thê ngọt ngào có, tình cảm đổi thành tình thân, giống như một loại thói quen tay trái cầm tay phải, cũng không có kích tình.
Có lẽ có nhiều người đều coi việc chuyển đổi thứ tình cảm này là chuyện đương nhiên, nhưng trời mới biết ngay cả kích tình nàng cũng không có hưởng thụ qua a a a! Thế giới tân hôn hai người cứ bình thản như vậy, sau khi có đứa bé chỉ biết càng bình thản hơn, chẳng lẽ tương lai của ta chính là chờ trượng phu, nuôi đứa bé, chờ già chờ chết?
Ta không phải là không muốn đứa bé, nhưng tại sao đứa nhỏ này tới nhanh như vậy, còn chàng thì tại sao lại lạnh nhạt với ta như vậy?
Có lẽ chàng đã quên chưa tới nửa tháng nữa chính là sinh nhật của ta rồi......
Ta chỉ muốn.....
Muốn chàng nhiệt tình với ta một chút, chỉ là có chút đa sầu đa cảm trong thời gian mang thai mà thôi......
Ai......
Không được, ta không thể mềm yếu như vậy! Ta nhất định phải nhắc nhở Tiêu Mặc sinh nhật của ta sắp tói, nhất định phải cải tạo hắn thành một nam nhân lãng mạn!
Nhất định phải!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook