Lãnh Địa
-
1: Alpha Cười Với Em Đã Nhìn Thấy Dáng Vẻ Này Của Em Chưa
“Ư…” Trần Cảnh An bị thúc quá mạnh, dứt khoát há miệng cắn vào đầu vai Phục Việt, hòng chặn tiếng rên rỉ sắp bật ra.
“Sao không kêu?” Phục Việt ra sức đẩy hông, cúi đầu nhìn lỗ nhỏ nhạt màu đã bị mình chà đạp đến đỏ rực lên mà vẫn cố cắn nuốt cây gậy tráng kiện của mình, hai mắt càng như sắp nhỏ máu.
Trần Cảnh An cố gắng điều chỉnh hơi thở, nói: “Phía dưới… rất đông người…”
“Thế à?” Phục Việt ôm lấy Trần Cảnh An, đặt đối phương ngồi trên người mình để đâm chọc càng sâu, càng mạnh: “Phía dưới của em rõ ràng chỉ có một cây gậy th*t, em xem…” Phục Việt thở mạnh: “Nó yêu em biết nhường nào, cứ cắm vào là không muốn rút ra.”
“Đừng nói nữa…” Trần Cảnh An quay đầu đi, không muốn nhìn người trước mặt, chỉ là hang động phía sau lại co rút mạnh hơn theo bản năng.
“Sao lại không nói?” Phục Việt dùng sức bóp hai bên mông Trần Cảnh An, ép chúng mút chặt gậy th*t của mình, nhiệt tình va chạm: “Cố ý tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới, chẳng phải vì muốn tôi chịch em à?”
“A…” Điểm nhạy cảm bị cọ xát từng chút một, Trần Cảnh An bị kích thích đến cổ cũng đỏ lên, đáp đứt quãng: “Không muốn… thấy anh… nổi điên…”
“Nổi điên?” Phục Việt tức giận đến bật cười.
Hắn đè Trần Cảnh An xuống giường, nhìn gương mặt của người bị mình xuyên xỏ đến ý loạn tình mê, hung tợn nói: “Thằng Alpha cười với em đã trông thấy dáng vẻ dâm đãng này của em chưa?”
Trần Cảnh An thấy Phục Việt không chịu bỏ qua chuyện này, vung chân đá hắn, song lại bị người kia tóm chặt cẳng chân.
“Đôi khi tôi rất muốn đeo cho em một cái xích chân…” Phục Việt hôn bàn chân trần của người nọ, nói bằng giọng điệu hết sức dịu dàng: “Để xem còn thằng mù nào dám đến gần em nữa.”
Dứt lời, hắn ghì chân Trần Cảnh An lên sát ngực, hung hăng đâm mạnh vào nơi sâu nhất trong động thịt chật chội kia.
Hôm nay là tiệc mừng của Phục Việt.
Nhà họ Phục mở tiệc đãi khách.
Rất nhiều danh gia vọng tộc tề tựu ở đây để chúc mừng Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc.
Hiện giờ, bà Lý đang kéo tay bà Phục, hỏi thăm: “Chị hỏi Việt Nhi chưa? Rốt cuộc cậu ấy thích mẫu Omega như thế nào?”
Bà Phục cau mày, lắc đầu: “Hỏi rồi, nhưng thằng bé không chịu nói.”
Bà Lý liếc nhìn con trai đang đứng phía sau, thì thầm với bà Phục: “Nói ra sợ chị chê cười, Minh Nhi sắp 18 rồi, tôi muốn tính chuyện chung thân cho nó trước khi kỳ phát tình đến.”
Bà Phục nhìn Lý Minh.
Cậu là một Omega ngoan hiền hiểu chuyện lớn lên dưới mí mắt bà.
Huống hồ, ông Lý còn là một lão tướng có danh vọng, cưới cậu bé này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của Phục Việt.
Bà vỗ tay bà Lý: “Yên tâm, tối nay tôi sẽ hỏi lại nó.”
Bà Lý cười, gật đầu.
Lúc này, một người phụ nữ khác bỗng nhiên đi tới, trêu ghẹo: “Sao không thấy nhân vật chính của đêm nay? Con nhà chúng tôi còn muốn mời cậu Phục một ly rượu đấy!”
Lời này vừa được nói ra, cả đám Omega xung quanh đều đỏ mặt rồi lặng lẽ cúi đầu.
Đúng là bọn họ có ý này, chúc mừng là phụ, đi xem mắt mới là chủ yếu.
Thiếu tướng trẻ tuổi nhất Đế quốc đấy.
Chưa nói đến ngoại hình, chỉ dựa vào việc hắn sống sót ra khỏi doanh trại khép kín, giành thắng lợi trong trận quyết đấu cuối cùng, còn dẫn dắt binh lính đánh lui kẻ thù ngoài biên cảnh đã đủ cho thấy hắn rất có bản lĩnh rồi.
Huống hồ, gương mặt của Phục Việt còn xuất sắc y như tài năng của hắn.
Bấy giờ mẹ Phục mới phát hiện con trai mình vắng mặt gần hai tiếng rồi.
Bà hàn huyên với mọi người thêm một lúc rồi lặng lẽ lên lầu tìm hắn.
Phục Việt đang đè lên người Trần Cảnh An, ra sức cắn vào sau gáy đối phương.
“Đủ, đủ rồi…” Trần Cảnh An tóm chặt ga giường, ngón tay trắng bệch ra vì dùng sức.
“Không đủ.” Phục Việt nhả gáy Trần Cảnh An ra, banh mông người nọ, đẩy đưa như phát điên khiến hai viên bi nặng trịch bên dưới đánh mạnh vào mông y, phát ra những tiếng bành bạch thật vang.
“Đừng!” Phát hiện ý đồ của người phía sau, Trần Cảnh An không khỏi lắc đầu.
Mặt y đỏ bừng, dưới tình trạng đã bắn hai lần, giờ y quả thật đang bị tình dục tra tấn: “Đừng thành kết… lát nữa còn phải gặp mọi người..."
“Vậy thì càng nên thành kết.” Hơi thở của Phục Việt rất nặng nề, gậy th*t chôn trong hang động ấm nóng lại căng phồng thêm.
Hắn khàn giọng nói: “Tốt nhất là làm lớn bụng em, để tất cả mọi người đều thấy bác sỹ Trần lạnh lùng điềm đạm ngày thường thực chất lại dâm đãng, khao khát bao nhiêu.”
“Phục Việt! Anh đủ rồi…”
Trần Cảnh An không thích nghe những lời này, nhưng mỗi lần tức giận, Phục Việt đều dùng chúng để kích thích y.
“Tôi thấy chưa đủ.” Phục Việt ra sức đâm vào khoang sinh sản nhỏ hẹp của Trần Cảnh An, quy đầu to lớn bị đè đến phát đau.
Cái khoang sinh sản này Phục Việt đã chọc vào không biết bao nhiêu lần, nhưng nó hệt như chủ nhân của mình, nhất quyết không ghi nhận hắn.
Trong cơn tức giận, hắn lại đâm mạnh tới cửa khoang, điên cuồng va chạm bên trong vách thịt chặt khít như trút giận.
“Ư…” Cảm giác đau đớn và tê dại xâm chiếm toàn bộ cơ thể Trần Cảnh An trong nháy mắt.
Y bị Phục Việt đè dưới thân, đầu v* đỏ bừng vì bị cắn liên tục cọ vào ga giường, trong phút chốc, y thật sự không phân rõ là đau hay là sướng.
Cây gậy trong cơ thể ngày một to và nóng, Trần Cảnh An còn muốn ngăn cản quá trình thành kết của đối phương, giãy dụa nhích người về phía trước.
Phục Việt mạnh tay kéo Trần Cảnh An lại, lật y lên, cúi người ngậm lấy môi y.
Sau đó quy đầu của hắn phình lên trong nháy mắt, lấp kín cửa khoang sinh sản của Trần Cảnh An, hoàn toàn không cho y né tránh.
“A ưmm…” Nửa thân dưới của Trần Cảnh An bị Phục Việt dùng gậy th*t ghim chặt xuống giường.
Vì thế, y bèn giơ tay đánh hắn, thậm chí còn đánh đến không phân nặng nhẹ, khí thế cá chết lưới rách một phen.
“Đừng đánh.” Phục Việt dán môi lên môi người bên dưới, khẽ cười: “Tôi da dày thịt béo, em đừng đánh kẻo lại đau tay.” Hắn bắt đầu bắn tinh, tàn phá tường thịt yếu ớt của Trần Cảnh An.
“A…” Người nọ bật ra một tiếng rên nhè nhẹ, cơ thể cuộn lại hòng chống cự sự kích thích vừa đau vừa sướng này.
“Việt Nhi?” Mẹ Phục nghe thấy bên trong có tiếng động nhưng lại không thấy Phục Việt đi ra mở cửa, bèn lên tiếng gọi.
Trần Cảnh An giãy mạnh: “Mau rút ra!”
Phục Việt bị động tác xoay đến xoay đi của y làm cho thở dốc, giật giật cây gậy th*t chôn trong cơ thể đối phương: “Muôn tôi ra thì em đừng cắn chặt như vậy chứ.”
Trần Cảnh An để ý đến tiếng động bên ngoài, cố gắng gạt bỏ cảm giác vừa căng vừa tê ở cửa sau, cắn răng thả lỏng cơ vòng để người nọ rút ra.
"A!!!” Ai ngờ Phục Việt lại đột nhiên dùng sức, đâm càng thêm sâu.
Trần Cảnh An bị đâm đến mức nước mắt tràn ra, đỏ mặt mắng: “Khốn nạn…”
“Đừng nhìn tôi như vậy,” Phục Việt hôn khóe mắt đối phương: “Nếu em không muốn thêm lần nữa.”
“Việt Nhi, mẹ vào nhé.” Thấy cửa không khóa, mẹ Phục định đẩy cửa bước vào.
Nhưng Phục Việt đã kịp thời đi ra mở cửa.
“Đang làm gì thế, gọi cũng không thấy con trả lời.” Phát hiện mặt hắn đỏ bừng, mẹ Phục quan tâm hỏi: “Sốt à?”
"Không có gì.” Phục Việt né tránh bà, lấy lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng mọi khi: “Mẹ xuống trước đi.”
“Được rồi, con cũng nhanh xuống đi đấy.” Mẹ Phục gật đầu, đi xuống lầu.
Đuổi mẹ Phục đi, Phục Việt quay vào phòng.
Trần Cảnh An đang cố ngồi dậy để mặc quần áo.
Sau gáy y có một đống dấu răng, trên người cũng bị vô số dấu hôn bao phủ, rõ ràng là cực kỳ chật vật, song Phục Việt lại cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Hắn đi tới, ngồi xổm xuống định mặc quần cho Trần Cảnh An, nhưng lại bị đối phương đá cho một phát.
Phục Việt không tức giận, hôn nhẹ ngón chân xin xắn của người kia, nói: “An An, đây là lúc em đẹp nhất.”
Trên người dính đầy mùi của hắn, trong cơ thể đổ đầy tinh dịch của hắn.
Đây chính là lúc Trần Cảnh An giống với cái tên của y nhất, có thể làm cho Phục Việt an lòng.
Nhưng giây tiếp theo, động tác của Trần Cảnh An lại chọc giận Phục Việt.
Y vươn tay muốn móc tinh dịch ở đằng sau ra.
Phục Việt đen mặt, dùng quần lót của Trần Cảnh An nhét kín lối vào, trầm giọng nói: “Cắn chặt lấy, để tôi xem Alpha nào dám liếc mông em dù là một cái.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook