Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 8: Lần đầu gặp nhau

Ta nghiêng người, tránh cú bổ chí mạng của hắn, nhưng vẫn bị chém trúng đùi phải! Lưỡi dao sắc bén chém vào da thịt, mùi máu tươi rợn ngợp. Nguyên lai, tính mạng của con người, lại yếu ớt như vậy! Kể cả không ai bì được ta! Vốn đang trông cậy vào   việc dùng khinh công đào tẩu, như vậy, đừng nói trốn, ngay cả đi lại cũng là 1 vấn đề lớn! Ngẩng đầu, thấy phía trước cách đây 10 trượng, có 1 cây đại thụ che trời. Thân cây rất lớn, 3 người ôm cũng chưa đủ. Nếu ta có thể trèo lên cây đại thụ đó, chắc chắn sẽ thoát khỏi tình cảnh hiện tại

Đúng lúc đó, 4 gã kiệu phụ gặp phải 1 đám cường đạo khác, đám cường đạo kia, thế lực mạnh hơn nhiều, có đến hơn 30 người! Bọn họ mặc trang phục đen, người cầm đầu, mặc màu aó choàng đen, bên hông trang bị trường kiếm, khuôn mặt kiên nhẫn, tóc dài quá vai, ngồi trên ngựa, lạnh lùng nhìn tình cảnh thảm hại của ta, ko hề có ý muốn rat ay trợ giúp! Bên môi thậm chí còn lộ ra nụ cười thích thú. Hình như muốn nhìn xem 1 nữ tử yếu ớt như ta, sẽ đấu vs đám nhân kia đến khi nào mới khuất phục!

Bọn họ nhiều người như vậy, nếu muốn đem gã kiệu phu đang nổi cơn điên kia khuất phục thì thật dễ dàng, nhưng mà, hắn lại giơ tay ra hiệu cho đám thuộc hạ đứng sau bất động, xếp một hàng lẳng lặng xem ta đấu vs tên kiệu phu kia!

Ta hung hăng liếc hắn 1 cái. Hắn thật sự muốn ta mở miệng cầu cứu? Ta sẽ ko làm cho hắn toại nguyện!

Nắm trong tay 1 đám bùn trên mặt đất, ném thẳng về phía gã kiệu phu kia. Trong tích tắc khi ta ném trúng hắn! Đau! chỗ bị thương, bởi vì ta địa dùng sức, máu chảy ra càng nhiều!

Tên đó rồng giận, nhắm mắt lại, một tay che mắt, một tay quơ đao, điên cuồng chém lung tung vào khọng khí. Ta phải trốn khỏi nơi này! Tay, chống xuống mặt đất, bò về hướng cây đại thụ. ( Chính xác là “bò” đó, ko phải ta chém đâu =.=).Chạm phải bùn đất, lòng bàn tay đau rát. Tay của ta, vì ma sát vs mặt đất nên chảy đầy máu. Ta liều mạng bò. Vết máu kéo lê 1 đoạn đường dài! Ghê tởm! Ta không thể ngấtái khi té xỉu, chẳng khác nào sẽ chết! Ta quyết không thể chết! Không thể chết ở nơi hoang vu này đc! Ta chết rồi, ai bảo vệ muội muội? Người nào đi tìm phụ thân về? Thẳng đến lúc này, khi ngửi thấy mùi của cái chết,  ta mới hối hận, tại sao lại đối xủ vs cha như vậy! Chống tay, ta cắn răng đứng dậy, cũng may, chân trái còn chút lực. Ta trèo lên cây đại thụ trước mặt, dùng cạn chút khí lực cuối cùng, nhảy lên 1 cành cây!

Khó khăn ngồi trên cây, nhìn thẳng vào mắt nam nhân kiaĐôi mắt của hắn quả thật là mê hoặc. Ta cười đắc thắng vs hắn. Đã lâu lắm rồi, ta ko mỉm cười thật sự. Bởi vì thắng lợi! Lại ở trong hoàn cảnh này, thắng nam nhân ko ai bì đc kia, trái tim của ta, không kìm đc mà đập điên cuồng đầy vui sướng.

Trong mắt của nam nhân kia lộ ra một tia tán thưởng. Khóe môi khẽ nhếch, tay ghìm cương ngựa. Ánh mắt chuyển từ ta sang gã kiệu phu đang nổi điên kia! Ý tứ lại quá rõ ràng, hắn muốn ta cầu hắn!

Ta xé quần áo trên người, băng bó qua vết thương trên đùi, vết thương bị đao chém sâu đến tận xương, thiếu chút nữa, chân ta đã bị hắn chém đứt lìa rồi! Nghiêng nửa người, đem chân đạp lên cành cây phía trên, đem quần áo chỉnh lại, để vào trong miệng cắn, rất nhanh đem chân trước băng lại. Lúc này máu mới ngừng. Nếu mà máu cứ tiếp tục chảy, không bị hắn giết, ta đã bị chảy máu đến chết rồi!

Sau 1 lúc, tên kiệu phu kia đã hết đau, mở mắt, thấy đồng bọn của mình đang nắm trên 1 vũng máu, thất thần 1 lúc. Một hồi lâu sau, oa một tiếng kêu to lên.

“Thối đàn bà! Ngươi lại  dẫn đến người giúp đỡ! Ta giết ngươi!” Hắn phát điên dùng đao chém vào thân đại thụ mà ta đang ngồi. Hắn vốn ko có khinh công. Kịch liệt đánh xuống, thiếu chút nữa làm cho ta ngồi không vững. Đem chân từ trên cây chuyển xuống tới. Ta ngồi đối mặt vs hắn.

Cây đại thụ này vốn to chắc, nếu chỉ dùng sức của 1 mình hắn mà muốn chặt đổ cả cây, quả thật là không sáng suốt. Hắn  bắt đầu nghĩ phương pháp khác. Thanh đao nhắm về phía chân ta, chém thẳng!

Ta tránh ra. Độ cao này, hiển nhiên không đủ o. Nếu hắn chịu động não 1 chút, sẽ gặp dễ dàng trèo lên, nhưng mà, may là hắn ko phải là 1 người có đầu óc. Chỉ 1 mực hướng về phía chỗ ta mà nhảy  !

Ta ngẩng đầu, trên cây có 1 vật thu hút tầm mắt. Ta rất muốn cười. Nhưng phát hiện mình ngay cả khí lực để cười cũng không có rồi!

Chống tay xuống, nhưng lại ko thể nào đứng dậy đc! Tên kiệu phu thấy ko chém đc tới ta, lại chuyển sang chặt cây.

“Thối đàn bà! Xem ta vì các huynh đệ báo thù! Đền mạng cho các huynh đệ của ta!”

“Nguyên lai đao của ngươi, vốn là dùng để bổ củi!” Ta không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Tên đó nghe vậy, nhảy dựng lên, quát, “Thanh đao này của ta giá 5 lạng bạc! Thối đàn bà như ngươi thì biết cái gì!” Bịch! Bịch!

Mắt thấy cây đại thụ bị hắn chém đến 1 nửa. Nghĩ đến, đây hẳn là ngu công dời núi rồii! Ta quay đầu lại, thấy nam nhân áo đen vẫn giữ vẻ mặt hứng thú mà nhìn ta. Trong cổ nghẹn lại, thiếu chút nữa phun ra máu đến! Ta đem quần áo xé ra, kết thành thằngá sợi dây, vắt qua đầu ngọn cây kia!

Không có trúng! Nhưng sợi dây nhưng lại xuyên qua nhánh cây, ta kéo sợi dây, nam nhân áo đen ko nhịn đc, lên tiếng nói, “Cùng với việc bị người ta chém chết, không bằng chính mình tìm cái chết! Cô nương tức giận quá rồi!”

Ta không để ý tới hắn, nếu không cứu ta, cần gì phải nói nhiều như vậy? Ko biết sợi dây này có đủ chắc hay ko, dùng chút lực, ta nương sợi dây nhảy lên nhánh cây cao hơn, một tay chụp rơi đồ vật kia. Nhưng chân lại quá yếu, từ trên cây rơi thẳng xuống!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương