Lãnh Chủ Tận Thế
-
Chương 68: Báo ân
Chu Tín Ân có người quen ở thành phố Lăng Vân, có thể hỗ trợ mua hàng, những người chơi khác thì không may mắn như vậy.
Thành phố S, thị trấn Hòe Thọ, chợ.
Nữ game thủ tên là Đinh Uyển Hinh lật xem bảng điều khiển, trên mặt u ám ảm đạm.
Gỗ *5, 25 đồng xu.
Gỗ *5, 40 đồng xu.
Gỗ *5, 12 đồng xu.
Thật vất vả mới tìm được giá thấp, lại cũng không mua nổi!
“Ùng ục ùng ục..” Trong lúc khó chịu, bụng phát ra tiếng rất lớn, nhắc nhở cô ấy đã đến lúc ăn.
Đinh Uyển Hinh xấu hổ đỏ mặt. Nếu cô ấy có tiền, cô ấy phải ăn đầy đủ, vấn đề là cô ấy không có tiền!
Thời gian mọi người có thể hoạt động trong một ngày bị hạn chế. Sức mạnh thể chất xác định cuộc sống và khả năng chạy, chiến đấu và lao động lâu dài. Một khi đạt tới giới hạn, phải dừng lại để nghỉ ngơi, nếu không có thể bị nhiễm trạng thái tiêu cực bất cứ lúc nào.
Đình Uyển Hinh là thích khách, chủ yếu là nhanh nhẹn, cộng điểm sức mạnh là phụ. Thể lực có hơi tăng lên một chút, thế nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vậy sau khi làm việc hai ba tiếng nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi.
Trước khi mùa đông đến, cô ất nghĩ rằng năm nay mùa đông lạnh, vì vậy tích trữ rất nhiều vật phẩm chống lạnh.
Lúc ấy trong lòng còn nghĩ, chuẩn bị không đầy đủ không quan trọng. Vào mùa đông, có thể thoải mái di chuyển trong trang phục áo bông và quần bông. Cùng lắm thì cô ấy vất vả hơn một chút, mạo hiểm ra ngoài trong gió lạnh, thu thập nhiều cây ăn được.
Bằng cách này, mùa đông mặc dù khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể vượt qua.
Tuy nhiên, Đinh Uyển Hinh không bao giờ nghĩ rằng, mùa đông này không lạnh, chỉ có xung quanh tối tăm, tầm nhìn bằng không. Người chơi không thể di chuyển, không thể không thành thật ở lại lãnh địa.
Đinh Uyển Hinh tính toán, cắn răng, một ngày ăn hai bữa, nói không chừng có thể chống đỡ đến khi mùa đông chấm dứt.
Ai ngờ, cô ấy quá ngây thơ.
Lãnh địa bị bóng đêm bao phủ, người chơi không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không thấy rõ thời gian ở góc trên bên phải.
Lúc này bọn họ hoàn toàn hoảng loạn.
Có người vốn định tiết kiệm gỗ, củi, than đá, lúc này không còn quan tâm nữa, đốt đuốc, đốt lửa trại.
Mùa thu vất vả mới tích trữ được chút gia sản như thế, cứ như vậy mà từng chút từng chút tiêu hao.
Đinh Uyển Hình muốn ra ngoài, muốn thu thập, muốn khai thác gỗ, nhưng thời gian đốt đuốc quá ngắn! Thu nhập từ việc đi ra ngoài thậm chí không thể chống lại tiền lửa.
Cô ấy cũng thử lập tổ đội với người khác, kết qua ra khỏi lãnh địa không bao lâu, đồng đội tạm thời muốn coi cô là quái….
Đinh Uyển Hinh thấy cơ hội không ổn, chạy nhanh, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Qua lại, cho dù chặt hoa, cài hoa, đồng tiên cũng sắp bị tiêu sạch.
Cô ấy phải làm gì đây?
Đinh Uyển Hinh nhíu mày, biểu cảm mờ mịt.
Tin nhắn đột ngột nhảy ra.
[ Thánh phố Lăng Vân – Lư Anh: Gần đây sống tốt không? Không sao chứ? ]
[ Thánh phố Lăng Vân – Lư Anh: Nếu gặp khó khăn, tôi rất vui khi được giúp đỡ. ]
Lư Anh?
Đinh Uyển Hinh sửng sốt.
Ký ức sâu xa được đánh thức, cô ấy đột nhiên nhớ lại Lư Anh là ai.
Họ từng ở cùng một đội, đáng tiếc đoàn trưởng bị quái đánh lén bỏ mình, phó đoàn trưởng đức hạnh xấu xa, không cách nào thuyết phục quần chúng, vì thế thành viên lần lượt rời đoàn, mỗi người một việc.
Tuy nói quen biết, nhưng quan hệ hai người chỉ có thể tính là bình thường.
Hơn nửa tháng trước, Lư Anh đột nhiên nói cô ấy muốn chuyển đến thành phố Lăng Vân, Đinh Uyển Hinh còn buồn bực, hai người không phải quan hệ thân cận nhiều, đối phương rời khỏi thị trấn Đoạn Thọ vì sao phải đặc biệt nói cho cô ấy biết?
Ngày đó không hỏi, hôm nay cô ấy nhịn không được hỏi ra miệng.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Cậu đã quên rồi sao? Trước kia tuổi tôi còn nhỏ, thực lực kém, thường xuyên ăn không đủ no. Là cậu đi đào rau dại bên ngoài, sau đó chia cho tôi một ít. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ! ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Đã sớm muốn trả lại phần nhân tình này, nhưng trước kia sống không tốt lắm, thế nào cũng không tìm được cơ hội.]
Được đối phương nhắc nhở, Đinh Uyển Hinh nhớ lại, có một khoảng thời gian cô ấy sống không quá tệ, không lo ăn lo uống, quả thực thường xuyên đi ra ngoài đào rau dại, phân cho phụ nữ và trẻ em già yếu.
Có người sẽ giúp cô ấy làm việc, có người sẽ tặng lại nguyên liệu nấu ăn, cũng có người thản nhiên tiếp nhận, cho rằng đó là đương nhiên.
Khi cho đi trở thành thói quen, không cho thì trở thành lỗi.
Lúc này cuộc sống đã gặp phải một số vấn đề khó khăn. Đinh Uyển Hinh không rảnh, vì thế dừng hàng động từ thiện này lại.
Không nghĩ tới Lư Anh cũng từng là một thành viên được trợ giúp, khó trách đặc biệt thân cận cô.
Sờ sờ bụng, Đinh Uyển Hinh trong lòng biết nếu không xin giúp đỡ, sợ là mình phải chết đói.
Cô ấy kiên trì mở miệng: “….Cho tôi ít thức ăn được không? Nếu không thì gỗ hay đuốc cũng được.”
Hiện nay gỗ và đuốc là hàng hóa bán chạy nhất trong lãnh địa, có thể bán dễ dàng. Đổi một ít đồng xu, mua thức ăn lấp đày dạ dày, những thứ khác nghĩ cách sau.
Lư Anh không nói hai lời thao tác một trận.
Một giây sau, Đinh Uyển Hinh nhận được mấy tin nhắn nhắc nhở từ hệ thống.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài canh rong biển trứng gà *1. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài tảo bẹ trộn lạnh *1. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài cá mú *1.]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài cá tuyết *1.]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài bánh khoai tây *5. ]
Đinh Uyển Hinh khẽ há miệng, cả người kinh ngạc.
Sau khi giải khóa chợ, ngoài giao dịch, trên thực tế còn có chức năng tặng. Nhưng người chơi bình thường, ai mà nhàn rỗi không có việc gì tặng vật phẩm trò chơi có được cho người khác?
Cho nên từ trước tới bây giờ Đinh Uyển Hinh chưa từng dùng chức năng tặng.
Tuy nhiên, hôm nay người khác đã tặng cô ấy một món quà, và còn rất nhiều thức ăn ngon.
Mũi Đinh Uyển Hinh hơi chua xót, muốn khóc.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài đuốc *3. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài gỗ *5. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Sau khi mùa đông kết thúc, cậu cũng chuyển đến thành phố Lăng Vân ở đi, nơi này thật sự tốt vô cùng! ]
Đinh Uyển Hinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc: “Nếu đến lúc đó còn sống, tôi sẽ đi tìm cậu.”
**
Tàu đánh cá +1.
Lưới đánh cá vải lanh +4.
Ngư Dân +2.
Với sự xuất hiện liên tục của các NPC săn bắt cá chuyên nghiệp, sản lượng hàng ngày của bến tàu mở rộng nhanh chóng. Ngoài việc cung cấp cho cư dân lãnh thổ, nó cũng có thể được xuất khẩu sang các lãnh địa khác
Bàn tính Vân Lăng vang dội chờ tích góp đủ tiền, trước tiên nâng bến tàu lên cấp 3, sau đó nâng kiến trúc khác lên cấp 3. Kinh doanh trò chơi dù sao cũng phải thăng cấp tất cả kiến trúc trong lãnh địa.
Lục Xuyên đưa tới nguyên liệu, công thức nấu ăn, thấy lãnh chủ một lòng một dạ nhào vào lãnh địa thật bất đắc dĩ: “Trừ xây dựng, cô có nghĩ tới thử một cách chơi khác không?”
“Không có.” Vân Lăng lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với việc xây dựng lãnh địa.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Xuyên càng sâu.
Từ khi bắt đầu trò chơi cho đến nay, Vân Lăng không rõ mình đã thu bao nhiêu nguyên liệu của Lục Xuyên. Suy nghĩ về những đóng góp to lớn của người lãnh đạo, cô hào phóng hứa: “Chỉ cần nói bất cứ điều gì anh muốn, tôi có thể thực hiện một điều ước cho anh!”
Lục Nam sâu kin nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ hy vọng lãnh chủ công bố thêm một ít nhiệm vụ, thuận tiện kiếm độ thiện cảm.”
Thân là người chơi, đương nhiên phải học cách tự mình tìm nhiệm vụ. Có một số nhiệm vụ còn có hạn chế về thời gian, mặc kệ hoàn thành hay không, đều không đáng được độ hảo cảm, anh quá khó khăn.
Vân Lăng: “???”
Mong muốn diệu kỳ này là gì?
Cầu trang bị cam, cầu kỹ năng cấp S đều dễ dàng thực hiện hơn nó!
Trên thực tế, nếu có thể, Lục Xuyên hy vọng có thể thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình: “Kiếm độ hảo cảm, tặng lãnh chủ, cái khác không cần.”
Nhưng trước khi độ hảo cảm đủ cao, nói sự thật có lẽ sẽ chỉ khiến mức độ ưu thích bị đặt về số 0 và trở thành số âm, bởi vậy Lục Xuyên chỉ có thể uyển chuyển đưa ra yêu cầu.
Vân Lăng không biết làm sao, suy nghĩ thật lâu cũng không biết phải bố trí nhiệm vụ gì.
“Quên đi.” Lục Xuyên thở dài: “Tôi vẫn nên tự nghĩ biện pháp thôi.”
Nói xong, anh rời đi, bóng lưng thoạt nhìn lại có phần tiêu sái.
Vân Lăng muốn giữ lại, nhưng không biết nói gì, đành phải nhìn bóng lưng anh rời đi.
***
Dưới sự dẫn dắt của lãnh chúa vĩ đại, mùa đông năm nay không có gì khó khăn cả.
Ngay cả khi thời tiết chuyển lạnh từ ngày 235, thì việc khoác thêm áo mùa đông cũng chỉ là chuyện bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cư dân.
Hôm nay, thấy đá tích góp đủ đồng xu, Vân Lăng mở bảng điều khiển hệ thống thao tác thăng cấp.
[ Bến tàu được nâng lên cấp 3. ]
[ Có thể chứa tối đa 10 thuyền. ]
Mặt khác bảng điều khiển lãnh thổ hiển thị
[ Tòa nhà có thể mở khóa: 13 ]
[ Tòa nhà hiện có: 12]
[ Chi tiết xây dựng các tòa nhà hiện có:
Nhà kho (cấp 3): Bỏ qua.
Đại sảnh Nhiệm Vụ (cấp 3): Bỏ qua.
Xưởng mộc (cấp 2): Bỏ qua.
Tiệm may (cấp 3): Bỏ qua.
Khu dân cư (cấp 2): Bỏ qua.
Lớp phòng hộ (cấp 3): Bỏ qua.
Tiệm cơm (cấp 3): Bỏ qua.
Kho hãng (cấp 3): Bỏ qua.
Đất nông nghiệp (cấp 3): Bỏ qua.
Tiệm rèn (cấp 2): Bỏ qua.
Chợ (cấp 3): Bỏ qua.
Bến tàu (cấp 3): Bỏ qua.]
“Còn 4 tòa nhà cấp 2 là xưởng mộc, khu dân cư, tiệm cơm, tiệm rèn.” Vân Lăng thầm nghĩ:
“Ngoài ra còn có một vị trí kiến trúc trông, phải suy nghĩ thật kỹ, mở khóa kiến trúc gì đó.”
Trong lúc cân nhắc, tin nhắn nhảy ra.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão cứu mạng!!! ]
“Làm sao vậy?” Vân Lăng hỏi.
Từ khi cùng thành phố Lăng Vân triển khai hợp tác chặt chẽ, cư dân thị trấn Hân Đồng sống tốt hơn nhiều. Theo lý mà nói, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Lưới đánh cá dùng ở bến tàu không phải đã đổi từ chỗ cô mua sao? Từ đó về sau, người chơi mua trang bị tự chế tiêu thụ không tốt lắm…]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Người nọ trước kia đã giúp tôi, tôi không hy vọng anh ta có chuyện. Nhưng sau khi sử dụng lưới đánh cá bằng bông, sau đó quay trở lại với các sản phẩm thủ công thô, trái tim thật sự tuyệt vọng.]
Vân Lăng khó hiểu: “Treo ở chợ bán không được sao? Thành phố Lăng Vân có rất nhiều người chơi muốn mua lưới đánh cá, đáng tiếc trước mắt sản lượng không đủ, cung ứng không được, tạm thời không mua được.”
Treo ở chợ để bán? Triệu Hân Đồng sửng sốt.
Cô ấy từ lâu đã là khách hàng chính của ngư dân cũ. Bây giờ mình đổi nhà cung cấp, thấy lão nhân ngư làm ăn tiêu điều, lập tức thay ông ấy sốt ruột.
Thế cho nên mới hoàn toàn quên mất, loại hàng hóa sản lượng thưa thớt, đặc biệt thiết thực như lưới đánh cá này, không có khả năng bán không được.
Độ bền thấp, cần phơi nắng thì sao? Người chơi bình thường vốn không thường dùng.
Có thể sống đến bây giờ, người chơi bình thường đều là kiêm chức, thu thập, săn bắn, đào quặng, chặt củi không gì không làm được. Nhiều lưới đánh cá, là nhiều nghề phụ “Thợ săn cá”, cách vài ngày làm một lần là đủ.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cảm ơn nhắc nhở, tôi hiểu rồi.]
Vân Lăng thấy Triệu Hân Đồng đã được đánh thức, liền không nói nhiều nữa.
Vốn dĩ, sự việc phát sinh ở trên người mình rất dễ bị dắt mũi. Người đứng ngoài cuộc ngược lại nhìn thấy rõ ràng.
***
Mùa đông đến mùa xuân, và một mùa xuân khác lại đến.
Vào ngày 251, nhiệt độ ấm lên, chữ ở góc trên bên phải hiển thị:
Mùa xuân, ngày thảm họa.
Sáng sớm, Vân Lăng vừa mở mắt ra liền thấy tin tức mới trên hệ thống.
[ Xin chúc mừng người chơi đã trải qua năm thứ hai thành công. ]
[ Bạn nhận được một gợi ý thông quan. ]
[ Mọi thứ có thể là một, hai hoặc ba, không phải bốn. ]
Vân Lăng kinh ngạc: “Ý của lời này là người chơi trải qua khảo nghiệm nhiều nhất là 3 năm, sau đó trò chơi chấm dứt?! ”
Cho dù thích trò chơi kinh doanh xây dựng đến mấy, nghe nói Thiên Tai Tận Thế cuối cùng cũng có một ngày chấm dứt, cô cũng không kìm lòng được mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau này đổi trò chơi khác, không cần liều mạng thế này.
Thành phố S, thị trấn Hòe Thọ, chợ.
Nữ game thủ tên là Đinh Uyển Hinh lật xem bảng điều khiển, trên mặt u ám ảm đạm.
Gỗ *5, 25 đồng xu.
Gỗ *5, 40 đồng xu.
Gỗ *5, 12 đồng xu.
Thật vất vả mới tìm được giá thấp, lại cũng không mua nổi!
“Ùng ục ùng ục..” Trong lúc khó chịu, bụng phát ra tiếng rất lớn, nhắc nhở cô ấy đã đến lúc ăn.
Đinh Uyển Hinh xấu hổ đỏ mặt. Nếu cô ấy có tiền, cô ấy phải ăn đầy đủ, vấn đề là cô ấy không có tiền!
Thời gian mọi người có thể hoạt động trong một ngày bị hạn chế. Sức mạnh thể chất xác định cuộc sống và khả năng chạy, chiến đấu và lao động lâu dài. Một khi đạt tới giới hạn, phải dừng lại để nghỉ ngơi, nếu không có thể bị nhiễm trạng thái tiêu cực bất cứ lúc nào.
Đình Uyển Hinh là thích khách, chủ yếu là nhanh nhẹn, cộng điểm sức mạnh là phụ. Thể lực có hơi tăng lên một chút, thế nhưng cũng không nhiều lắm, bởi vậy sau khi làm việc hai ba tiếng nhất định phải dừng lại nghỉ ngơi.
Trước khi mùa đông đến, cô ất nghĩ rằng năm nay mùa đông lạnh, vì vậy tích trữ rất nhiều vật phẩm chống lạnh.
Lúc ấy trong lòng còn nghĩ, chuẩn bị không đầy đủ không quan trọng. Vào mùa đông, có thể thoải mái di chuyển trong trang phục áo bông và quần bông. Cùng lắm thì cô ấy vất vả hơn một chút, mạo hiểm ra ngoài trong gió lạnh, thu thập nhiều cây ăn được.
Bằng cách này, mùa đông mặc dù khó khăn, nhưng cuối cùng cũng có thể vượt qua.
Tuy nhiên, Đinh Uyển Hinh không bao giờ nghĩ rằng, mùa đông này không lạnh, chỉ có xung quanh tối tăm, tầm nhìn bằng không. Người chơi không thể di chuyển, không thể không thành thật ở lại lãnh địa.
Đinh Uyển Hinh tính toán, cắn răng, một ngày ăn hai bữa, nói không chừng có thể chống đỡ đến khi mùa đông chấm dứt.
Ai ngờ, cô ấy quá ngây thơ.
Lãnh địa bị bóng đêm bao phủ, người chơi không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không thấy rõ thời gian ở góc trên bên phải.
Lúc này bọn họ hoàn toàn hoảng loạn.
Có người vốn định tiết kiệm gỗ, củi, than đá, lúc này không còn quan tâm nữa, đốt đuốc, đốt lửa trại.
Mùa thu vất vả mới tích trữ được chút gia sản như thế, cứ như vậy mà từng chút từng chút tiêu hao.
Đinh Uyển Hình muốn ra ngoài, muốn thu thập, muốn khai thác gỗ, nhưng thời gian đốt đuốc quá ngắn! Thu nhập từ việc đi ra ngoài thậm chí không thể chống lại tiền lửa.
Cô ấy cũng thử lập tổ đội với người khác, kết qua ra khỏi lãnh địa không bao lâu, đồng đội tạm thời muốn coi cô là quái….
Đinh Uyển Hinh thấy cơ hội không ổn, chạy nhanh, lúc này mới may mắn thoát nạn.
Qua lại, cho dù chặt hoa, cài hoa, đồng tiên cũng sắp bị tiêu sạch.
Cô ấy phải làm gì đây?
Đinh Uyển Hinh nhíu mày, biểu cảm mờ mịt.
Tin nhắn đột ngột nhảy ra.
[ Thánh phố Lăng Vân – Lư Anh: Gần đây sống tốt không? Không sao chứ? ]
[ Thánh phố Lăng Vân – Lư Anh: Nếu gặp khó khăn, tôi rất vui khi được giúp đỡ. ]
Lư Anh?
Đinh Uyển Hinh sửng sốt.
Ký ức sâu xa được đánh thức, cô ấy đột nhiên nhớ lại Lư Anh là ai.
Họ từng ở cùng một đội, đáng tiếc đoàn trưởng bị quái đánh lén bỏ mình, phó đoàn trưởng đức hạnh xấu xa, không cách nào thuyết phục quần chúng, vì thế thành viên lần lượt rời đoàn, mỗi người một việc.
Tuy nói quen biết, nhưng quan hệ hai người chỉ có thể tính là bình thường.
Hơn nửa tháng trước, Lư Anh đột nhiên nói cô ấy muốn chuyển đến thành phố Lăng Vân, Đinh Uyển Hinh còn buồn bực, hai người không phải quan hệ thân cận nhiều, đối phương rời khỏi thị trấn Đoạn Thọ vì sao phải đặc biệt nói cho cô ấy biết?
Ngày đó không hỏi, hôm nay cô ấy nhịn không được hỏi ra miệng.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Cậu đã quên rồi sao? Trước kia tuổi tôi còn nhỏ, thực lực kém, thường xuyên ăn không đủ no. Là cậu đi đào rau dại bên ngoài, sau đó chia cho tôi một ít. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng tôi vẫn nhớ! ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Đã sớm muốn trả lại phần nhân tình này, nhưng trước kia sống không tốt lắm, thế nào cũng không tìm được cơ hội.]
Được đối phương nhắc nhở, Đinh Uyển Hinh nhớ lại, có một khoảng thời gian cô ấy sống không quá tệ, không lo ăn lo uống, quả thực thường xuyên đi ra ngoài đào rau dại, phân cho phụ nữ và trẻ em già yếu.
Có người sẽ giúp cô ấy làm việc, có người sẽ tặng lại nguyên liệu nấu ăn, cũng có người thản nhiên tiếp nhận, cho rằng đó là đương nhiên.
Khi cho đi trở thành thói quen, không cho thì trở thành lỗi.
Lúc này cuộc sống đã gặp phải một số vấn đề khó khăn. Đinh Uyển Hinh không rảnh, vì thế dừng hàng động từ thiện này lại.
Không nghĩ tới Lư Anh cũng từng là một thành viên được trợ giúp, khó trách đặc biệt thân cận cô.
Sờ sờ bụng, Đinh Uyển Hinh trong lòng biết nếu không xin giúp đỡ, sợ là mình phải chết đói.
Cô ấy kiên trì mở miệng: “….Cho tôi ít thức ăn được không? Nếu không thì gỗ hay đuốc cũng được.”
Hiện nay gỗ và đuốc là hàng hóa bán chạy nhất trong lãnh địa, có thể bán dễ dàng. Đổi một ít đồng xu, mua thức ăn lấp đày dạ dày, những thứ khác nghĩ cách sau.
Lư Anh không nói hai lời thao tác một trận.
Một giây sau, Đinh Uyển Hinh nhận được mấy tin nhắn nhắc nhở từ hệ thống.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài canh rong biển trứng gà *1. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài tảo bẹ trộn lạnh *1. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài cá mú *1.]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài cá tuyết *1.]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài bánh khoai tây *5. ]
Đinh Uyển Hinh khẽ há miệng, cả người kinh ngạc.
Sau khi giải khóa chợ, ngoài giao dịch, trên thực tế còn có chức năng tặng. Nhưng người chơi bình thường, ai mà nhàn rỗi không có việc gì tặng vật phẩm trò chơi có được cho người khác?
Cho nên từ trước tới bây giờ Đinh Uyển Hinh chưa từng dùng chức năng tặng.
Tuy nhiên, hôm nay người khác đã tặng cô ấy một món quà, và còn rất nhiều thức ăn ngon.
Mũi Đinh Uyển Hinh hơi chua xót, muốn khóc.
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài đuốc *3. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh miễn phí tặng ngài gỗ *5. ]
[ Thành phố Lăng Vân – Lư Anh: Sau khi mùa đông kết thúc, cậu cũng chuyển đến thành phố Lăng Vân ở đi, nơi này thật sự tốt vô cùng! ]
Đinh Uyển Hinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng khống chế cảm xúc: “Nếu đến lúc đó còn sống, tôi sẽ đi tìm cậu.”
**
Tàu đánh cá +1.
Lưới đánh cá vải lanh +4.
Ngư Dân +2.
Với sự xuất hiện liên tục của các NPC săn bắt cá chuyên nghiệp, sản lượng hàng ngày của bến tàu mở rộng nhanh chóng. Ngoài việc cung cấp cho cư dân lãnh thổ, nó cũng có thể được xuất khẩu sang các lãnh địa khác
Bàn tính Vân Lăng vang dội chờ tích góp đủ tiền, trước tiên nâng bến tàu lên cấp 3, sau đó nâng kiến trúc khác lên cấp 3. Kinh doanh trò chơi dù sao cũng phải thăng cấp tất cả kiến trúc trong lãnh địa.
Lục Xuyên đưa tới nguyên liệu, công thức nấu ăn, thấy lãnh chủ một lòng một dạ nhào vào lãnh địa thật bất đắc dĩ: “Trừ xây dựng, cô có nghĩ tới thử một cách chơi khác không?”
“Không có.” Vân Lăng lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với việc xây dựng lãnh địa.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Xuyên càng sâu.
Từ khi bắt đầu trò chơi cho đến nay, Vân Lăng không rõ mình đã thu bao nhiêu nguyên liệu của Lục Xuyên. Suy nghĩ về những đóng góp to lớn của người lãnh đạo, cô hào phóng hứa: “Chỉ cần nói bất cứ điều gì anh muốn, tôi có thể thực hiện một điều ước cho anh!”
Lục Nam sâu kin nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ hy vọng lãnh chủ công bố thêm một ít nhiệm vụ, thuận tiện kiếm độ thiện cảm.”
Thân là người chơi, đương nhiên phải học cách tự mình tìm nhiệm vụ. Có một số nhiệm vụ còn có hạn chế về thời gian, mặc kệ hoàn thành hay không, đều không đáng được độ hảo cảm, anh quá khó khăn.
Vân Lăng: “???”
Mong muốn diệu kỳ này là gì?
Cầu trang bị cam, cầu kỹ năng cấp S đều dễ dàng thực hiện hơn nó!
Trên thực tế, nếu có thể, Lục Xuyên hy vọng có thể thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình: “Kiếm độ hảo cảm, tặng lãnh chủ, cái khác không cần.”
Nhưng trước khi độ hảo cảm đủ cao, nói sự thật có lẽ sẽ chỉ khiến mức độ ưu thích bị đặt về số 0 và trở thành số âm, bởi vậy Lục Xuyên chỉ có thể uyển chuyển đưa ra yêu cầu.
Vân Lăng không biết làm sao, suy nghĩ thật lâu cũng không biết phải bố trí nhiệm vụ gì.
“Quên đi.” Lục Xuyên thở dài: “Tôi vẫn nên tự nghĩ biện pháp thôi.”
Nói xong, anh rời đi, bóng lưng thoạt nhìn lại có phần tiêu sái.
Vân Lăng muốn giữ lại, nhưng không biết nói gì, đành phải nhìn bóng lưng anh rời đi.
***
Dưới sự dẫn dắt của lãnh chúa vĩ đại, mùa đông năm nay không có gì khó khăn cả.
Ngay cả khi thời tiết chuyển lạnh từ ngày 235, thì việc khoác thêm áo mùa đông cũng chỉ là chuyện bình thường, không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cư dân.
Hôm nay, thấy đá tích góp đủ đồng xu, Vân Lăng mở bảng điều khiển hệ thống thao tác thăng cấp.
[ Bến tàu được nâng lên cấp 3. ]
[ Có thể chứa tối đa 10 thuyền. ]
Mặt khác bảng điều khiển lãnh thổ hiển thị
[ Tòa nhà có thể mở khóa: 13 ]
[ Tòa nhà hiện có: 12]
[ Chi tiết xây dựng các tòa nhà hiện có:
Nhà kho (cấp 3): Bỏ qua.
Đại sảnh Nhiệm Vụ (cấp 3): Bỏ qua.
Xưởng mộc (cấp 2): Bỏ qua.
Tiệm may (cấp 3): Bỏ qua.
Khu dân cư (cấp 2): Bỏ qua.
Lớp phòng hộ (cấp 3): Bỏ qua.
Tiệm cơm (cấp 3): Bỏ qua.
Kho hãng (cấp 3): Bỏ qua.
Đất nông nghiệp (cấp 3): Bỏ qua.
Tiệm rèn (cấp 2): Bỏ qua.
Chợ (cấp 3): Bỏ qua.
Bến tàu (cấp 3): Bỏ qua.]
“Còn 4 tòa nhà cấp 2 là xưởng mộc, khu dân cư, tiệm cơm, tiệm rèn.” Vân Lăng thầm nghĩ:
“Ngoài ra còn có một vị trí kiến trúc trông, phải suy nghĩ thật kỹ, mở khóa kiến trúc gì đó.”
Trong lúc cân nhắc, tin nhắn nhảy ra.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Đại lão cứu mạng!!! ]
“Làm sao vậy?” Vân Lăng hỏi.
Từ khi cùng thành phố Lăng Vân triển khai hợp tác chặt chẽ, cư dân thị trấn Hân Đồng sống tốt hơn nhiều. Theo lý mà nói, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Lưới đánh cá dùng ở bến tàu không phải đã đổi từ chỗ cô mua sao? Từ đó về sau, người chơi mua trang bị tự chế tiêu thụ không tốt lắm…]
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Người nọ trước kia đã giúp tôi, tôi không hy vọng anh ta có chuyện. Nhưng sau khi sử dụng lưới đánh cá bằng bông, sau đó quay trở lại với các sản phẩm thủ công thô, trái tim thật sự tuyệt vọng.]
Vân Lăng khó hiểu: “Treo ở chợ bán không được sao? Thành phố Lăng Vân có rất nhiều người chơi muốn mua lưới đánh cá, đáng tiếc trước mắt sản lượng không đủ, cung ứng không được, tạm thời không mua được.”
Treo ở chợ để bán? Triệu Hân Đồng sửng sốt.
Cô ấy từ lâu đã là khách hàng chính của ngư dân cũ. Bây giờ mình đổi nhà cung cấp, thấy lão nhân ngư làm ăn tiêu điều, lập tức thay ông ấy sốt ruột.
Thế cho nên mới hoàn toàn quên mất, loại hàng hóa sản lượng thưa thớt, đặc biệt thiết thực như lưới đánh cá này, không có khả năng bán không được.
Độ bền thấp, cần phơi nắng thì sao? Người chơi bình thường vốn không thường dùng.
Có thể sống đến bây giờ, người chơi bình thường đều là kiêm chức, thu thập, săn bắn, đào quặng, chặt củi không gì không làm được. Nhiều lưới đánh cá, là nhiều nghề phụ “Thợ săn cá”, cách vài ngày làm một lần là đủ.
[ Thành phố F – Thị trấn Hân Đồng – Triệu Hân Đồng: Cảm ơn nhắc nhở, tôi hiểu rồi.]
Vân Lăng thấy Triệu Hân Đồng đã được đánh thức, liền không nói nhiều nữa.
Vốn dĩ, sự việc phát sinh ở trên người mình rất dễ bị dắt mũi. Người đứng ngoài cuộc ngược lại nhìn thấy rõ ràng.
***
Mùa đông đến mùa xuân, và một mùa xuân khác lại đến.
Vào ngày 251, nhiệt độ ấm lên, chữ ở góc trên bên phải hiển thị:
Mùa xuân, ngày thảm họa.
Sáng sớm, Vân Lăng vừa mở mắt ra liền thấy tin tức mới trên hệ thống.
[ Xin chúc mừng người chơi đã trải qua năm thứ hai thành công. ]
[ Bạn nhận được một gợi ý thông quan. ]
[ Mọi thứ có thể là một, hai hoặc ba, không phải bốn. ]
Vân Lăng kinh ngạc: “Ý của lời này là người chơi trải qua khảo nghiệm nhiều nhất là 3 năm, sau đó trò chơi chấm dứt?! ”
Cho dù thích trò chơi kinh doanh xây dựng đến mấy, nghe nói Thiên Tai Tận Thế cuối cùng cũng có một ngày chấm dứt, cô cũng không kìm lòng được mà thở phào nhẹ nhõm.
Sau này đổi trò chơi khác, không cần liều mạng thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook