Lãnh Chủ Tận Thế
-
Chương 55: Hải vực
“Độ bền của chiếc ba lô đựng đồ lúc trước đã bị mài mòn rồi đúng không?” Vân Lăng thuận tay lấy ra chiếc ba lô cây cọ: “Đây là trang bị hiếm, có 8 ô vuông chứa.”
Mỗi lần tặng quà đều là lúc thiếu thốn vật phẩm, nhu cầu cấp bách khiến cho người ta không cách nào từ chối, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà được vậy?
Lục Xuyên nhận lấy ba lô cây cọ rồ ngồi xuống ở đối diện: “Sao cô lại muốn ăn lẩu thế?”
“Mùa đông đương nhiên là ăn lẩu ngon nhất!” Vân Lăng đúng lý hợp tình.
Lục Xuyên gấp một đũa miến dẹp: “Gần đây cô rất bận sao?”
Vân Lăng: “Cuộc sống là vô tận, vẫn không ngừng tích trữ.”
Đây là phẩm chất nghề nghiệp cơ bản của cuồng ma tích trữ đồ.
“Ngày nào cô cũng vội vàng chạy ra bên ngoài, vậy có biết cư dân không làm được quần áo mùa đông hay không?” Lục Xuyên nhắc tới như trò chuyện phiếm.
Động tác của Vân Lăng dừng lại: “Vì sao?”
“Trước đó bọn họ không ngờ mình cần trước nhiều quần áo chống lạnh như vậy nên không gom đủ nguyên vật liệu dự trữ.” Lục Xuyên nói: “Có người phát sầu, không có nguyên liệu thì không làm được quần áo mùa đông, còn những cư dân không gom đủ trang phục mùa đông thì biết phải làm gì bây giờ.”
Trong mắt Vân Lăng hiện lên vẻ suy tư: “Cảm ơn anh nhắc nhở.”
Làm một lãnh chúa đam mê tích trữ, từ lúc trò chơi Thiên Tai Tận Thế được tung lên mạng cô liền bắt đầu điên cuồng tích góp tài liệu trong trò chơi. Đến nay cũng đã hơn một trăm ngày, ngày ngày đêm đêm cô cũng chưa hề chậm trễ.
Vì vậy nên chư dân không có nguyên liệu, nhưng trong kho lại có rất nhiều đồ đạc.
Chỉ cần lấy những nguyên liệu dư thùa ra thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
“Lãnh địa nhiều chuyện như vậy, một mình cô ở cũng là chuyện bình thường.” Nói xong Lục Xuyên lấy một tờ giấy từ trong túi ra.
“Đây là cái gì?” Vân Lăng tò mò.
“Bản đồ.” Lục Xuyên gắp một đũa đậu hủ, vừa ăn vừa nói chuyện: “Bắt đầu từ mùa đông, hiếm khi có quái vật tập kích lãnh địa. Tôi nhàn rỗi không có gì làm nên đã đi dạo một vòng xung quanh.”
“Lấy thị trấn Lăng Vân làm trung tâm, đi bộ một khoảng cách ba giờ đồng hồ, tất cả tài nguyên quan trọng đều được đánh dấu trên bản đồ, cô nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không?”
Vân Lăng: “…”
Nếu cô không biết người trước mặt là một người chơi, cô còn tưởng người ta tên là “Trợ Thủ Giáp”! Làm sao có thể quan tâm cô đến vậy, chuyện này có khả năng sao?
“Thị trấn Lăng Vân có tiềm năng thống trị trò chơi. Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô trở thành người chơi đứng đầu trong trò chơi này.”
Những lời kích động tâm nhân thế này mà lại bị Lục Xuyên nói ra một cách nhẹ nhàng.
Vân Lăng thờ ơ: “Tôi là người chơi sinh hoạt, cũng không có chí hướng gì to lớn, chỉ muốn tích trữ lương thực, sản xuất, chiêu mộ binh lính, xây dựng kiến trúc mà thôi.”
Cả ngày bận rộn đi thu thập, cô thậm chí còn không buồn đi khám phá những khu vực xa hơn chút ở xung quanh lãnh thổ.
“Vậy thì quên đi.” Lục Xuyên uống canh cá, tâm tình trở nên thoải mái. Nhân tiện anh còn cảm thán không biết bao nhiêu lần, đi đến thị trấn Lăng Vân quả thật là đi đúng nơi rồi.
**
“Dùng hết nguyên vật liệu rồi.” Bà Tiền trầm giọng tuyên bố.
Xảo Xảo có hơi đau đầu: “Không còn chút gì sao? Cháu muốn làm cho bà một cái bao đầu gối.”
“Không còn gì cả, dùng hết sạch cả rồi?” Bà Tiền giải thích: “Mấy hôm trước Tiểu Phàm còn nói giày vải bông sắp hỏng, bà liền dùng chỗ nguyên liệu cuối cùng làm cho nó một đôi mới.”
Xảo Xảo suy sụp cuối đầu, ảo não không thôi: “Mùa thu tích góp nhiều như vậy, sao có thể không dùng được chút nào chứ?”
Nói tới nói lui, trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, lúc ban đầu chỉ tính quần áo giày, mỗi người ba món trang bị phòng lạnh. Sau đó lại dệt khăn quàng cổ, lại dệt bao tay, lại làm chăn bông, đương nhiên tài nguyên sẽ tiêu hao rất nhanh.
Trên thực tế, có thể chống đỡ được đến lúc này đã xem như dư dả, những nhà bình thường khác đã sử dụng hết nguyên liệu từ hai ngày trước.”
“Anh Tiểu Phàm bọn họ vẫn còn thiếu trang bị phòng lạnh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đang lúc Xảo Xảo phát sầu, bỗng nhiên cô ấy thấy một học viên hưng phấn tới báo tin vui: “Tiệm may cks bán nguyên vật liệu làm quần áo! Mọi người vào đó mua đi!”
Xảo Xảo và Bà Tiền nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng chạy.
Trên kệ để hàng trong tiệm may.
[ Tên: Vải bố ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 5 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Vải bông ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Sợi tơ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 2 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Da thỏ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 2 cái.
[ Tên: Chỉ thêu ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
Nhìn thấy giá bán, người chơi dở khóc dở cười.
Một người lớn tiếng reo lên: “Trong đại sảnh có nhiệm vụ, vải bố 1 đồng xu 1 cái, vải bông 3 đồng xu 1 cái, sợi tơ 1 đồng xu 3 cái. Hệ thống rác rưởi này rõ ràng đang kiếm lời!!”
“Bỏ đi.” Đồng bạn bên cạnh khuyên bảo: “Bên ngoài trời giá rét, có thể mua được nguyên liệu may vá cũng tốt rồi, khổ một chút thì khổ một chút thôi.”
Một người khác nói: “Anh bán cho hệ thống với giá thanh lý. Hệ thống bán cho anh với giá bình thường mà giống nhau sao? Đừng nói Thiên Tai Tận Thế, cho dù có đổi thành cái trò chơi gì khác thì có cái nào như vậy không?”
Người chơi không vui trong lòng: “…”
Dường như cũng không có gì sai.
Trong lúc suy nghĩ, những người chơi nhào tới sôi nổi tranh đoạt.
Người nọ bất chấp khuyên chủ miệt mài cũng gia nhập vào hàng ngũ tranh mua.
**
Bên trong thạch ốc, Vân Lăng đang nghiên cứu bản đồ.
Ruộng lúa mạch, ruộng lúa, ruộng bông, cây thùa sợi đều được đánh dấu rõ ràng giúp cho việc thu thập trở nên tiện lợi hơn khá nhiều.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là khi bắt đầu xuất phát từ thị trấn Lăng Vân, đi bộ ước chừng 2 giờ, xuyên qua lớp lớp cây rừng sẽ phát hiện có một vùng biển ở cuối.
“Nếu chúng ta tiến hành đánh cá và săn bắt thì sau này thị trấn Lăng Vân sẽ không thiếu lương thực nữa đúng không?” Trong lòng Vân Lăng nóng như lửa đốt, cô lập tức hiện ra mấy ý nghĩ. Cô còn chưa kịp suy đi tính lại thì hệ thống đã nhắc nhở:
| Người chơi “Vưu Tình Văn” đã yêu cầu vào nhà, có cho phép không? ]
Sao cô ấy lại đến đây?
Vân Lăng thu hồi bản đồ lại rồi cho phép đối phương vào nhà.
Như thường lệ, Vưu Tình Văn tặng quà để tăng độ hảo cảm của lãnh chủ đại nhân: “Đây là bánh bông tuyết. Nó được làm từ sữa, bột hạt dẻ và đường trắng. Cô hãy nếm thử xem.”
Vân Lăng: “…”
Thật sự xem cô là NPC.
Cô nếm thử một miếng, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Ngon quá.”
“Tôi biết cô sẽ thích nó mà.” Vưu Tình Văn vừa nói vừa sờ ba lô sợi đay: “Vẫn còn một bất ngờ khác cho cô. Cô nhìn xem đây là cái gì!”
Vân Lăng tập trung nhìn. Đó là một chiếc túi vải không dệt với một ít bột màu đen bên trong, thoạt nhìn cực kỳ giống với…
“Miếng dán giữ ấm?” Cô không xác định hỏi.
“Đúng! Chính là miếng dán giữ ấm phiên bản giản dị!” Giọng điệu Vưu Tình Văn nhẹ nhàng:
“Không phải tôi nhặt được một nhà nghiên cứu khoa học sao? Nhờ hợp tác chế tạo muối mà tất cả mọi người đều kiếm đầy bồn đày chén. Bình thường ngoại trừ lúc phân chia tiền thì không hề có liên lạc.”
“Cách đây không lâu, anh ta nói muốn tìm người hỗ trợ làm thí nghiệm, tôi cũng không nghĩ nhiều nên tự mình đi. Ai ngờ anh ta mân mê hết nửa ngày thì mày mò tạo ra miếng dán giữ ấm.
Đây chính là thần khí để sống qua màu đông!”
“Chưa đâu, sau khi đồ được làm xong, tôi liền chạy tới báo cho cô một tiếng.”
Một lúc lâu sau Vân Lăng vẫn không nói gì.
Thị trấn Lăng Vân là một nơi ở tốt.
Công cụ bổ trợ có ở khắp mọi nơi, có thể cải thiện đáng kể trải nghiệm trong trò chơi của người chơi.
“Miếng dán giữ ấm có khó làm lắm không? Sản lượng một ngày được bao nhiêu? Cô định yết giá như thế nào?” Vân Lăng hỏi mấy câu liên tiếp.
“Nghe nói bên trong chứa bột sắt có độ tinh khiết cao và chất xúc tác.” Thật ra Vưu Tình Văn cũng không hiểu rõ lắm.
Đại lão nghiên cứu khoa học nói thế nào thì cô ấy liền truyền đạt lại như thế đó: “Chuẩn bị đủ nguyên liệu, rồi cần một thợ may để trộn bột sắt và chất xúc tác vào với nhau, sau đó khâu miệng túi lại, chủ yếu là may bá tốn nhiều công sức.”
“Một ngày…. Có thể làm hơn 30 miếng, nhưng vẫn chưa yết giá được.”
“Số lượng miếng dán giữ ấm quá ít, không có cách nào bán trên phạm vi lớn.” Vân Lăng đề nghị: “Bằng không thì như thế này, toàn bộ tôi bao hết, mỗi miếng trả 20 đồng xu được không?”
Trong lòng Vưu Tình Văn vui mừng rạo rực nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao tôi có thể không biết ngại như vậy chứ?”
“Thủ hạ của tôi có một đoàn đội, mùa đông cũng sẽ ra ngoài. Bởi vì thời tiết quá lạnh nên thuộc tính bị giảm thấp xuống, đi được nửa đường luôn sẽ có người dính trạng thái debuff.” Vân Lăng nghiêm túc nói: “Nếu cho bọn hắn dán miếng giữ ấm thì hẳn là có thể tự do hành động.”
“Được rồi, vậy thì cứ giải quyết như thế đi.” Vưu Tình Văn sảng khoái nói.
Vân Lăng nghĩ rồi lại lấy ba lô cây cọ, cô nghiêm trang nói: “Độ hảo cảm đã cao, lãnh chủ quyết định khen thưởng đặc biệt cho cô.”
Vưu Tình Văn vui mừng khôn xiết.
Tiệm may chỉ bán ba lô sợi đay và ba lô sợi bông mà thôi, trước nay không hề thấy có bán ba lô cây cọ.
Một chiếc ba lô có nhiều ô đựng đồ, độ bền cao, không có trọng lượng như vậy chính là một món bảo bối không chê vào đâu được!
“Đa tạ lãnh chủ đại nhân.” Vưu Tình Văn nhận chiếc ba lô, yêu thích không muốn buông tay.
Vân Lăng xem xét từng miếng dán giữ ấm, một lát sau cô cười nhạt: “Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Phòng làm việc.
Trương Hằng đang hết sức chuyên chú làm việc. Khi công việc trong tay kết thúc, anh ta giật mình ngẩng đầu lên, mặt hoảng sợ: “Bà chủ? Đến đây từ lúc nào vậy?”
Vân Lăng không chút để ý nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới anh nên tới xem một chút.”
Lúc trước sở dĩ cô thuê Trương Hằng là vì mong anh ta chế muối, chế đường, chế băng.
Hiện giờ băng thì có hầm chứa đá, chế muối có đại lão khoa học ở chỗ Vưu Tình Văn, Trương Hằng… Liền trở thành người có hay không cũng không sao.
Mặc dù anh ta có thể làm hơn một trăm gói muối mỗi ngày, nhưng so với những nhân công nhà khác thì có vẻ hơi lép vế.
Trương Hằng bị nhìn chằm chằm thì trong lòng phát sợ, ẩn ẩn có dự cảm xấu.
“Ở trong phòng làm việc lâu như vậy, trừ chế tạo muối và đường, anh còn có thành quả nào khác không?” Vân Lăng hỏi.
“… Làm giấy?” Trương Hằng thử thăm dò trả lời.
Thiếu chút nữa đã quên, giấy gói muối ăn là do anh ta làm.
Công nhân nhà mình vẫn có chút sở trường đặc biệt.
Vân Lăng nhẹ lòng một chút, cô lại hỏi: “Còn có gì khác nữa không?”
“Tinh luyện nước hồ, chế tạo nước ngọt?” Trương Hằng kiên quyết khẳng định: “Không phải tôi không có năng lực mà là trang bị của tôi có hạn, không thể phát huy hết toàn bộ tài năng.”
“Vậy hãy sáng tạo thêm nhiều thành quả trong phạm vi năng lực của mình.” Vân Lăng dặn dò: “Sau này làm thêm nhiều giấy một chút.”
Tiếp theo đó cô xoay người rời đi.
Trương Hằng: “???”
Chỉ đến hỏi tùy tiện như thế thôi sao?
**
[ Tên: Miếng dán giữ ấm (vật phẩm chống rét) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Sưởi ấm
Vân Lăng thử dùng một dán.
Kết quả hệ thống nhắc nhở, [ Bạn đã đạt được trạng thái debuff: Bảo vệ khỏi ảnh hưởng của mùa đông lạnh giá trong 1 giờ. ]
“Bây giờ ra ngoài thuận tiện hơn nhiều.” Vân Lăng cảm thấy mỹ mãn.
Sáng sớm hôm sau, cô cho Hộ Vệ Giáp dẫn Bàng Vũ đi thu thập tài nguyên như bình thường còn bản thân thì dẫn theo hai mươi người đi ra hải vực.
Ven đường đi, Vân Lăng cầm tấm bản đồ để so sánh cảnh vật xung quanh và xác nhận phương hướng di chuyển. Cuối cùng cô buộc phải thừa nhận rằng: “Bản đồ vẽ rất đẹp…”
**
Tiết Minh Thành là một người chơi bản thử nghiệm.
Khi bắt đầu trò chơi, anh ta liền nhận ra rằng thế giới thực đã trở thành một sân đấu, vì vậy anh ta đưa ra quyết định dứt khoát đi tìm kiếm các thẻ kỹ năng cao cấp.
Nói chung là vận khí không tồi. Không chỉ học được kỹ năng cấp S, cấp A mà còn thu nạp được một bang nhóm tiểu đệ trung thành và tận tâm, tìm được nơi cư trú thích hợp.
So sánh với tổng số người dân trong cả nước, tỷ lệ người chơi bản thử nghiệm công khai là quá ít. Thế nên ngay từ đầu trò chơi đến nay, anh ta chưa từng gặp được một người chơi thử nghiệm thứ hai nào ngoài mình.
Trong lòng Tiết Thành Minh cho rằng mình sẽ trở thành đại nhân vật nhờ vào ưu thế giác ngộ tiên tri từ trước. Không ngờ đến mùa đông, anh ta và nhóm tiểu đệ dường như sắp đông lạnh thành tượng băng.
Trên người mặc trang bị tím, trang bị cam, thế nhưng lại không có một chút kháng lạnh nào cả, Tiết Thành Minh khóc không ra nước mắt.
Càng khiến anh ta xấu hổ hơn nữa là quái vật đi ngủ vào mùa đông, không tìm thấy dấu vết của chúng thì càng không thể nói đến chuyện giết quái, không thể nào nhặt trang bị chống rét.
Trong lãnh địa chỉ có vài người có được kỹ năng “May vá sơ cấp” bận đến bù đầu tóc rối, không quản ngày đêm mà làm quần áo mùa đông.
Anh ta chi ra rất nhiều tiền để mua, kết quả là được đôi giày vả bông giày xiêu xiêu vẹo vẹo, kích cỡ có vấn đề, rất không vừa chân. Độ bền 8/8, gần như đi lãng phía nguyên vật liệu.
Thế mà những người chơi khác còn điên cuồng tranh nhau! Người bình thường thậm chí còn không mua được.
Nếu không phải lúc trước còn đi đánh quái thì anh ta đã không vô tình nhặt được một ít trang bị chống rét phẩm chất trắng và lam.
Ngoài ra, các thành viên trong đội lo lắng trang bị thường sử dụng sẽ bị mòn nhiều, không có thiết bị phù hợp để thay thế sau khi độ bền về bằng 0, vậy nên trang bị cấp thấp đều giữ lại không bán, nếu không thì đoàn đội đã sớm chết sạch.
Nhìn thấy tình trạng hiện tại của đoạn đội, trong lòng Tiết Thành Minh nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể bất lực. Trong giây lát, một tia sáng lóe lên, anh ta lập tức nảy ra một ý tưởng.
“Lấy những người chơi ở thị trấn Lăng Vân làm mục tiêu tiến hành săn thú?” Nghe lão đại nói xong, tất cả các thành viên đều sửng sốt.
Bọn họ là cao thủ trò chơi dựa vào săn giết tiểu quái để sống, trước giờ không làm chuyện trái với lương tâm. Vô duyên vô cớ động thủ với người chơi khác, chuyện này…
Các thành viên không thể vượt qua rào cản trong lòng, trong một lúc ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.
“Thắng làm vua thua làm giặc, sống sót được mới là người chiến thắng.” Tiết Thành Minh cảm thấy vô cùng nặng nề: “Tôi cũng không muốn làm chuyện này nhưng không còn cách nào khác. Nếu không làm được quần áo mùa đông, ai cũng có thể xảy ra chuyện.”
“Một khi đã bị bệnh thì cần phải không gặp lạnh trong ba ngày liên tục, thời gian làm việc < 1 giờ mới có thể khôi phục khỏe mạnh. Vốn đã thiếu quần áo mùa đông mới bị nhiễm phong hàn, liên tục ba ngày không chịu lạnh, sao có thể làm được?”
“Nếu không chịu nghĩ cách, tương lại chỉ có con đường chết.”
“Thị trấn Lăng Vân là lãnh địa lớn nhất trong trò chơi, nghe nói ở đó không thiếu quần áo mùa đông, vị trí địa lý lại vừa vặn ở gần lãnh địa của chúng ta. Hiện tại lấy nó làm mục tiêu, bắt đầu xuống tay với cư dân là lựa chọn tốt nhất của đội chúng ta.”
Sắc mặc của những thành viên biến đổi, hiển nhía là trong lòng đã lung lay.
Tiết Thành Minh đơn giản chỉ điểm: “Mạc Thất, Lãnh Bạch, sai người đến thị trấn Lăng Vân thăm dò tình huống trước.”
Mạc Thất muốn nói gì đó, Lãnh Bạch giữ chặt tay cô ấy, gật đầu đồng ý: “Đã hiểu.”
Hội nghị kết thúc.
Mạc Thất là một cô gái, hiện giờ vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Anh nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn giết người cướp trang bị sao? Đây cũng không phải trò chơi, giết xong người ta còn có thể sống lại!”
“Bất kể như thế nào thì đối mặt trực tiếp với anh ta cũng không tốt cho cô.” Lãnh Bạch nhàn nhạt nói: “Trước tiên cứ đến thị trấn Lăng Vân, chuyện khác nói sau.”
Nói cái rắm! Ai cũng đều giống như Tiết Thành Minh, làm người không biết điểm mấu chốt ở đâu? Cô thà chết cũng không tùy tiện giết người!
Mạc Thất tức giận đến mức muốn đá chân.
Mạc Thất, Lãnh Bạch đều là cung thủ, chủ yếu gia tăng nhanh nhẹn nên chạy rất nhanh. Tốn sức không bao lâu đã thấy thị trấn Lăng Vân gần ngay trước mắt.
Mạc Thất như hổ rình mồi, lòng thầm nói lỡ như Lãnh Bạch ra tay tấn công người chơi vô tộ cô liền phản bội đán lén anh ta.
May mà Lãnh Bạch cũng không nghĩ như vậy: “Đi, chúng ta vào thôi.”
Cư dân ở thị trấn Lăng Vân thân thiện, quê nhà hòa thuận, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Mạc Thất: “…”
Càng nhìn càng cảm thấy mình là người xấu.
Lãnh Bạch đi dạo một vòng rồi đưa ra kết luận: “Trang bị chống rét, thực phẩm đuổi hàn có tiền là mua được, không cần phải giết người.”
Mạc Thất liên tục gật đầu: “Đúng! Không sai! Chính là như vậy!”
Lãnh Bạch: “Không biết những người khác nghĩ thế nào, có lẽ cũng có người tán đồng đề nghị của lão đại từ tận đáy lòng, muốn đuổi tận giết tuyệt những phần tử phản bội.”
Mạc Thất muốn nói rằng các thành viên trong nhóm của chúng ta đều đáng tin cậy, sao lại có người xấu được? Cô ấy còn chưa kịp phản bác thì nhớ lại những lời đoàn trưởng đã nói, ngay lập tức không phun ra chữ nào.
Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lãnh Bạch tiếp tục nói: “Hay là chúng ta lặng lẽ rời khỏi đoàn? Sau này giúp đỡ lẫn nhau định cư ở thị trấn Lăng Vân?”
Mạc Thất suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cô ấy thận trọng nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Lãnh Bạch: “Trước tiên đi mua trang bị chống lạnh được không?”
“Được.” Mạc Thất đồng ý, cũng bước đi trước.
Lãnh Bạch đi lùi lại phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không: “Ngu ngốc, bị người ta bắt cóc còn giúp đếm tiền.”
Đội tiên phong đi đến thị trấn Lăng Vân điều tra trước, kết quả một đi không trở lại.
Tiết Thành Minh không tin ma quỷ, lại phái hai gã thích khách đi điều tra tình hình, sẵn tiện tìm kiếm đồng đội thất lạc, ai ngờ sau khi đi ra ngoài lại bặt vô âm tín.
Lại phái thêm ba gã chiến sĩ, trước lúc đi lại dặn dò ngàn vạn lần, chỉ điều tra, không cần dấy lên xung đột, vậy mà đi ra ngoài xong cũng không thấy bóng dáng.
Thị trấn Lăng Vân to lớn như một cái đầm lầy, sẽ vô thanh vô thức mà nuốt chửng những người chơi có địch ý.
“Lão đại, phải làm sao bây giờ?” Mọi người nhìn Tiết Thành Minh chờ anh ta ra quyết định.
Hiện giờ lần lượt rút lui thì không phải những thành viên phải đi lúc trước đã hi sinh vô ích rồi sao?
Nghĩ vậy, Tiết Thành Minh kiên định giữ lập trường: “Kế hoạch vẫn như cũ. Con đường này không thể đi được nữa, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
Vừa dứt lời, tiếng thở dài vang lên.
Một người đứng lên, nghẹn nói: “Thật sự xin lỗi, lý tưởng của chúng ta trong trò chơi không hợp nhau, tôi muốn rút khỏi đoàn.”
Sau lời tuyên bố của anh ta, mọi người lần lượt đứng lên.
“Sao mọi người lại thế này? Các cậu quên mất lão đại thường đối xử với các cậu như thế nào rồi sao? Sở dĩ anh ấy muốn đi săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân còn không phải là vì suy xét đến thành viên trong đội à?”
Cũng có người đồng ý với cách làm của Tiết Thành Minh đứng lên bênh vực anh ta. Đáng tiếc là rất ít những người như vậy.
Không lâu sau, hầu hết các thành viên đều rời khỏi nhóm, chỉ còn một số ít người sẵn sàng đi theo Tiết Thành Minh.
Biến cố xảy ra đột ngột, vẻ mặt của Tiết Thành Minh bất định.
Qua hồi lâu, anh ta gắn từng chữ: “Đi, đi đến thị trấn Lăng Vân nhìn xem nơi đó rốt cuộc là cái đầm rồng hang hổ gì mà có thể nuốt hết toàn bộ người chơi!”
Tiết Thành Minh một thân sát khí vọt tới thị trấn Lăng Vân. Không ngờ trấn nhỏ an tĩnh thanh bình, vô tranh với đời, cũng không hề có mùi khói thuốc súng. Các thành viên đi theo Tiết Thành Minh đồng loạt ngơ ngẩn, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
“Lão đại, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tiết Thành Minh xoay người thì thấy Lãnh Bạch, Mạc Thất và các thành viên của tiểu đội trinh sát, người chơi rời khỏi đoàn tụ ở bên nhau, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Các người?!”
“Tôi đã hỏi riêng từng người một, và mọi người hoàn toàn không đồng ý với cách làm của anh, vậy nên chúng tôi thành lập một nhóm khác và chuyển đến thị trấn Lăng Vân để định cư.” Lãnh
Bạch thong thả ung dung nói: “Hiện giờ tôi là đoàn trưởng, về sau xin anh hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiết Thành Minh tức giận đến bật cười: “Các cậu cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản được tôi sao? Tôi đây muốn săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân! Chờ đi, các người cũng chạy không thoát đâu.”
Ánh mắt anh ta oán độc, cực kỳ giống ác quỷ. Những cư dân đứng xem náo nhiệt ở xung quanh: “???”
Chạy đến thị trấn Lăng Vân rồi nói muốn săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân, người anh em à, xem ra lá gan của cậu cũng to thật đó.
Không phải là một người thiểu năng trí tuệ đó chứ?
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tiết Thành Minh giận đến mất đi lý trí: “Gi ết chết hết tất cả!”
Thật ra chỉ là một lời nói xả giận tàn nhẫn, nhưng giây tiếp theo anh ta đã bị hệ thống nhắc nhở:
[ Bạn đã bị đưa vào danh sách đen của “Thị trấn Lăng Vân”. ]
[ Sau này vĩnh viễn bị cấm vào bên trong lãn địa. ]
Không chỉ mình Tiết Thành Minh mà đám tiểu đệ ở phía sau anh ta cũng bị đá ra khỏi thị trấn Lăng Vân.
Trong nháy mắt, Tiết Thành Minh cùng đồng bọn xuất hiện ở bên ngoài lá chắn bảo vệ lãnh địa.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tình huống này là như thế nào?”
“Sao lại bị đưa vào danh sách đen?”
Mọi người như lọt vào trong sương mù, đầu óc mờ mịt.
Giây tiếp theo, Xạ Thủ Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân nhắm bắn, trực tiếp đánh cho địch nhân sợ đến chết khiếp.
“Lần này chỉ là cảnh cáo.” Giọng của Xạ Thủ Giáp lạnh băng: “Nếu có lần sau, tuyệt không tha!”
Tiết Thành Minh: “???”
Từ khi nào mà người bảo hộ của hệ thống trò chơi trở nên thông minh như vậy? Cũng biết làm thế nào để giữ cho cư dân an toàn và tránh nguy hiểm từ bên trong lãnh địa?
“Lão đại, chúng ta đi thôi.” Thấy ánh mắt cư dân thị trấn Lăng Vân không tốt, tiểu đệ lặng lẽ rụt người: “Song quyền khó địch bốn tay, hảo hán cũng không thắng nổi đông người.” Nếu còn không đi, cậu ta sợ chính mình sau này sẽ không đi được.
Tiết Thành Minh thấy chọc nhiều người tức giận, mọi người xung quanh đều có lửa trong mắt, thoạt nhìn như rất muốn xông tới đấm cho anh ta tơi bời. Cả người anh ta cứng đờ, đồng ý với đồng đội tạm thời dùng chiến lược rút lui.
“Dám ở thị trấn Lăng Vân giương oai, xem ra mày không muốn sống nữa.”
“Trang bị cam thì ghê gớm lắm sao? Làm như không ai có vậy.”
“Về sau đừng để tao thấy mày, bằng không thấy một lần là đánh một lần!”
Cư dân thị trấn Lăng Vân không hề có chút kinh sợ nào đối với cường giả, hận không thể đoàn kết ở bên nhau, người nhiều khi dễ người ít, dạy đối phương cách làm người.
Lãnh Bạch nhìn mà liên tục cảm khái: “Thị trấn Lăng Vân thật sự là một nơi thần kỳ.”
Theo quan sát của anh ta, những người chơi chiến đấu cao cấp thế nhưng không được hoan nghênh bằng người chơi sinh hoạt, nói ra ai tin được không?
Cùng lúc đó, Mạc Thất lộ ra nụ cười thư thái. Mọi người cùng dọn đến thị trấn Lăng Vân cư trú, từ đây hoàn toàn thoát khỏi Tiết Thành Minh, thực sự là quá tốt.
**
Bước đi theo bản đồ không lâu, Vân Lăng đến được hải vực ở phía cuối rừng cây.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của biển, không ngừng có sóng vỗ liên hồi vào bãi biển, tôm cua bị đánh dạt vào bờ.
Thấy thế, Vân Lăng phấn phó nói: “Tản ra hết đi, hãy nhặt những cá tôm cua dạt vào bờ bỏ vào trong sọt.”
NPC lĩnh mệnh.
Đang lúc bọn họ bận rộn, Vân Lăng bước chậm dọc theo bãi biển, cẩn thận quan sát và đánh giá hải vực.
Có nước biển, có nghĩa là có thể tạo ra muối và có thể tách nước ngọt.
Có cá, tôn, cua, chứng tỏ nguồn thủy sản dồi dào. Có thể đi săn ngay cả trong mùa đông.
Chỉ là nơi này hơi hẻo lánh, quá xa lãnh địa, đi đi lại lại cũng mất khá nhiều thời gian.
Bến tàu: Bạn có thể đóng thuyền, đi đánh cá với săn bắn, cần 100 đồng xu để đóng thuyền.
Vân Lăng khá xúc động thì nhìn thấy bảng điều khiển được mở khóa. “Không biết trong lãnh địa có nhân tài nào tinh thông đóng thuyền đánh cá hay không.”
Cô thầm nghĩ: “Nếu đóng được thuyền gỗ và đan lưới đánh cá thì có thể tiết kiệm được chi phí xây dựng.”
Kinh doanh không dễ, cần phải tiết kiệm quản gia, tiêu ít một chút cũng là một chút.
Vân Lăng hạ quyết tâm trở về liền tuyên bố thông báo tuyển dụng. Thoáng thấy đàn cá đang bơi dưới biển, cô lấy cần câu cá và thử câu cá bên bờ biển.
Không ngờ mới vừa tung dây câu ra lập tức có cá cắn câu. Tốc độ cực nhanh, làm người ta khó mà tin được.
“Nếu có lưới đánh cá, thả ra thu lại sẽ được bao nhiêu cá nhỉ?” Vân Lăng không ngăn được cảm khái.
Có điều không có lưới đánh cá cũng không quan trọng.
NPC bôn ba qua lại, nhặt đầy cả một sọt. Hơn nữa Vân Lăng không ngừng ném dây câu, kéo cần, chờ đến buổi chiều, cả hai sọt rơm toàn bộ bị chất đầy.
“Tôm xào cay, tôm chua cay, tôm hẹ nướng, tôm kho tàu, tôm luộc, tôm rang muối tiêu, tôm chiên, cua hấp, cua chiên, cua xào hành,…”
Vân Lăng báo một loạt tên đồ ăn, kết quả thành công khiến chính mình bị đói.
Cô nhìn sắc trời rồi thu hồi cần câu: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
NPC mang theo sọt rơm yên lặng đi theo.
Mỗi lần tặng quà đều là lúc thiếu thốn vật phẩm, nhu cầu cấp bách khiến cho người ta không cách nào từ chối, rốt cuộc cô đã làm thế nào mà được vậy?
Lục Xuyên nhận lấy ba lô cây cọ rồ ngồi xuống ở đối diện: “Sao cô lại muốn ăn lẩu thế?”
“Mùa đông đương nhiên là ăn lẩu ngon nhất!” Vân Lăng đúng lý hợp tình.
Lục Xuyên gấp một đũa miến dẹp: “Gần đây cô rất bận sao?”
Vân Lăng: “Cuộc sống là vô tận, vẫn không ngừng tích trữ.”
Đây là phẩm chất nghề nghiệp cơ bản của cuồng ma tích trữ đồ.
“Ngày nào cô cũng vội vàng chạy ra bên ngoài, vậy có biết cư dân không làm được quần áo mùa đông hay không?” Lục Xuyên nhắc tới như trò chuyện phiếm.
Động tác của Vân Lăng dừng lại: “Vì sao?”
“Trước đó bọn họ không ngờ mình cần trước nhiều quần áo chống lạnh như vậy nên không gom đủ nguyên vật liệu dự trữ.” Lục Xuyên nói: “Có người phát sầu, không có nguyên liệu thì không làm được quần áo mùa đông, còn những cư dân không gom đủ trang phục mùa đông thì biết phải làm gì bây giờ.”
Trong mắt Vân Lăng hiện lên vẻ suy tư: “Cảm ơn anh nhắc nhở.”
Làm một lãnh chúa đam mê tích trữ, từ lúc trò chơi Thiên Tai Tận Thế được tung lên mạng cô liền bắt đầu điên cuồng tích góp tài liệu trong trò chơi. Đến nay cũng đã hơn một trăm ngày, ngày ngày đêm đêm cô cũng chưa hề chậm trễ.
Vì vậy nên chư dân không có nguyên liệu, nhưng trong kho lại có rất nhiều đồ đạc.
Chỉ cần lấy những nguyên liệu dư thùa ra thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
“Lãnh địa nhiều chuyện như vậy, một mình cô ở cũng là chuyện bình thường.” Nói xong Lục Xuyên lấy một tờ giấy từ trong túi ra.
“Đây là cái gì?” Vân Lăng tò mò.
“Bản đồ.” Lục Xuyên gắp một đũa đậu hủ, vừa ăn vừa nói chuyện: “Bắt đầu từ mùa đông, hiếm khi có quái vật tập kích lãnh địa. Tôi nhàn rỗi không có gì làm nên đã đi dạo một vòng xung quanh.”
“Lấy thị trấn Lăng Vân làm trung tâm, đi bộ một khoảng cách ba giờ đồng hồ, tất cả tài nguyên quan trọng đều được đánh dấu trên bản đồ, cô nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không?”
Vân Lăng: “…”
Nếu cô không biết người trước mặt là một người chơi, cô còn tưởng người ta tên là “Trợ Thủ Giáp”! Làm sao có thể quan tâm cô đến vậy, chuyện này có khả năng sao?
“Thị trấn Lăng Vân có tiềm năng thống trị trò chơi. Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô trở thành người chơi đứng đầu trong trò chơi này.”
Những lời kích động tâm nhân thế này mà lại bị Lục Xuyên nói ra một cách nhẹ nhàng.
Vân Lăng thờ ơ: “Tôi là người chơi sinh hoạt, cũng không có chí hướng gì to lớn, chỉ muốn tích trữ lương thực, sản xuất, chiêu mộ binh lính, xây dựng kiến trúc mà thôi.”
Cả ngày bận rộn đi thu thập, cô thậm chí còn không buồn đi khám phá những khu vực xa hơn chút ở xung quanh lãnh thổ.
“Vậy thì quên đi.” Lục Xuyên uống canh cá, tâm tình trở nên thoải mái. Nhân tiện anh còn cảm thán không biết bao nhiêu lần, đi đến thị trấn Lăng Vân quả thật là đi đúng nơi rồi.
**
“Dùng hết nguyên vật liệu rồi.” Bà Tiền trầm giọng tuyên bố.
Xảo Xảo có hơi đau đầu: “Không còn chút gì sao? Cháu muốn làm cho bà một cái bao đầu gối.”
“Không còn gì cả, dùng hết sạch cả rồi?” Bà Tiền giải thích: “Mấy hôm trước Tiểu Phàm còn nói giày vải bông sắp hỏng, bà liền dùng chỗ nguyên liệu cuối cùng làm cho nó một đôi mới.”
Xảo Xảo suy sụp cuối đầu, ảo não không thôi: “Mùa thu tích góp nhiều như vậy, sao có thể không dùng được chút nào chứ?”
Nói tới nói lui, trong lòng cô ấy cũng hiểu rõ, lúc ban đầu chỉ tính quần áo giày, mỗi người ba món trang bị phòng lạnh. Sau đó lại dệt khăn quàng cổ, lại dệt bao tay, lại làm chăn bông, đương nhiên tài nguyên sẽ tiêu hao rất nhanh.
Trên thực tế, có thể chống đỡ được đến lúc này đã xem như dư dả, những nhà bình thường khác đã sử dụng hết nguyên liệu từ hai ngày trước.”
“Anh Tiểu Phàm bọn họ vẫn còn thiếu trang bị phòng lạnh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Đang lúc Xảo Xảo phát sầu, bỗng nhiên cô ấy thấy một học viên hưng phấn tới báo tin vui: “Tiệm may cks bán nguyên vật liệu làm quần áo! Mọi người vào đó mua đi!”
Xảo Xảo và Bà Tiền nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng chạy.
Trên kệ để hàng trong tiệm may.
[ Tên: Vải bố ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 5 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Vải bông ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Sợi tơ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 2 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
[ Tên: Da thỏ ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 2 cái.
[ Tên: Chỉ thêu ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Nguyên liệu may vá
Giá bán: 10 đồng xu.
Lưu ý: Số lượng có hạn, mỗi ngày một người chỉ mua được 5 cái.
Nhìn thấy giá bán, người chơi dở khóc dở cười.
Một người lớn tiếng reo lên: “Trong đại sảnh có nhiệm vụ, vải bố 1 đồng xu 1 cái, vải bông 3 đồng xu 1 cái, sợi tơ 1 đồng xu 3 cái. Hệ thống rác rưởi này rõ ràng đang kiếm lời!!”
“Bỏ đi.” Đồng bạn bên cạnh khuyên bảo: “Bên ngoài trời giá rét, có thể mua được nguyên liệu may vá cũng tốt rồi, khổ một chút thì khổ một chút thôi.”
Một người khác nói: “Anh bán cho hệ thống với giá thanh lý. Hệ thống bán cho anh với giá bình thường mà giống nhau sao? Đừng nói Thiên Tai Tận Thế, cho dù có đổi thành cái trò chơi gì khác thì có cái nào như vậy không?”
Người chơi không vui trong lòng: “…”
Dường như cũng không có gì sai.
Trong lúc suy nghĩ, những người chơi nhào tới sôi nổi tranh đoạt.
Người nọ bất chấp khuyên chủ miệt mài cũng gia nhập vào hàng ngũ tranh mua.
**
Bên trong thạch ốc, Vân Lăng đang nghiên cứu bản đồ.
Ruộng lúa mạch, ruộng lúa, ruộng bông, cây thùa sợi đều được đánh dấu rõ ràng giúp cho việc thu thập trở nên tiện lợi hơn khá nhiều.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là khi bắt đầu xuất phát từ thị trấn Lăng Vân, đi bộ ước chừng 2 giờ, xuyên qua lớp lớp cây rừng sẽ phát hiện có một vùng biển ở cuối.
“Nếu chúng ta tiến hành đánh cá và săn bắt thì sau này thị trấn Lăng Vân sẽ không thiếu lương thực nữa đúng không?” Trong lòng Vân Lăng nóng như lửa đốt, cô lập tức hiện ra mấy ý nghĩ. Cô còn chưa kịp suy đi tính lại thì hệ thống đã nhắc nhở:
| Người chơi “Vưu Tình Văn” đã yêu cầu vào nhà, có cho phép không? ]
Sao cô ấy lại đến đây?
Vân Lăng thu hồi bản đồ lại rồi cho phép đối phương vào nhà.
Như thường lệ, Vưu Tình Văn tặng quà để tăng độ hảo cảm của lãnh chủ đại nhân: “Đây là bánh bông tuyết. Nó được làm từ sữa, bột hạt dẻ và đường trắng. Cô hãy nếm thử xem.”
Vân Lăng: “…”
Thật sự xem cô là NPC.
Cô nếm thử một miếng, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Ngon quá.”
“Tôi biết cô sẽ thích nó mà.” Vưu Tình Văn vừa nói vừa sờ ba lô sợi đay: “Vẫn còn một bất ngờ khác cho cô. Cô nhìn xem đây là cái gì!”
Vân Lăng tập trung nhìn. Đó là một chiếc túi vải không dệt với một ít bột màu đen bên trong, thoạt nhìn cực kỳ giống với…
“Miếng dán giữ ấm?” Cô không xác định hỏi.
“Đúng! Chính là miếng dán giữ ấm phiên bản giản dị!” Giọng điệu Vưu Tình Văn nhẹ nhàng:
“Không phải tôi nhặt được một nhà nghiên cứu khoa học sao? Nhờ hợp tác chế tạo muối mà tất cả mọi người đều kiếm đầy bồn đày chén. Bình thường ngoại trừ lúc phân chia tiền thì không hề có liên lạc.”
“Cách đây không lâu, anh ta nói muốn tìm người hỗ trợ làm thí nghiệm, tôi cũng không nghĩ nhiều nên tự mình đi. Ai ngờ anh ta mân mê hết nửa ngày thì mày mò tạo ra miếng dán giữ ấm.
Đây chính là thần khí để sống qua màu đông!”
“Chưa đâu, sau khi đồ được làm xong, tôi liền chạy tới báo cho cô một tiếng.”
Một lúc lâu sau Vân Lăng vẫn không nói gì.
Thị trấn Lăng Vân là một nơi ở tốt.
Công cụ bổ trợ có ở khắp mọi nơi, có thể cải thiện đáng kể trải nghiệm trong trò chơi của người chơi.
“Miếng dán giữ ấm có khó làm lắm không? Sản lượng một ngày được bao nhiêu? Cô định yết giá như thế nào?” Vân Lăng hỏi mấy câu liên tiếp.
“Nghe nói bên trong chứa bột sắt có độ tinh khiết cao và chất xúc tác.” Thật ra Vưu Tình Văn cũng không hiểu rõ lắm.
Đại lão nghiên cứu khoa học nói thế nào thì cô ấy liền truyền đạt lại như thế đó: “Chuẩn bị đủ nguyên liệu, rồi cần một thợ may để trộn bột sắt và chất xúc tác vào với nhau, sau đó khâu miệng túi lại, chủ yếu là may bá tốn nhiều công sức.”
“Một ngày…. Có thể làm hơn 30 miếng, nhưng vẫn chưa yết giá được.”
“Số lượng miếng dán giữ ấm quá ít, không có cách nào bán trên phạm vi lớn.” Vân Lăng đề nghị: “Bằng không thì như thế này, toàn bộ tôi bao hết, mỗi miếng trả 20 đồng xu được không?”
Trong lòng Vưu Tình Văn vui mừng rạo rực nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao tôi có thể không biết ngại như vậy chứ?”
“Thủ hạ của tôi có một đoàn đội, mùa đông cũng sẽ ra ngoài. Bởi vì thời tiết quá lạnh nên thuộc tính bị giảm thấp xuống, đi được nửa đường luôn sẽ có người dính trạng thái debuff.” Vân Lăng nghiêm túc nói: “Nếu cho bọn hắn dán miếng giữ ấm thì hẳn là có thể tự do hành động.”
“Được rồi, vậy thì cứ giải quyết như thế đi.” Vưu Tình Văn sảng khoái nói.
Vân Lăng nghĩ rồi lại lấy ba lô cây cọ, cô nghiêm trang nói: “Độ hảo cảm đã cao, lãnh chủ quyết định khen thưởng đặc biệt cho cô.”
Vưu Tình Văn vui mừng khôn xiết.
Tiệm may chỉ bán ba lô sợi đay và ba lô sợi bông mà thôi, trước nay không hề thấy có bán ba lô cây cọ.
Một chiếc ba lô có nhiều ô đựng đồ, độ bền cao, không có trọng lượng như vậy chính là một món bảo bối không chê vào đâu được!
“Đa tạ lãnh chủ đại nhân.” Vưu Tình Văn nhận chiếc ba lô, yêu thích không muốn buông tay.
Vân Lăng xem xét từng miếng dán giữ ấm, một lát sau cô cười nhạt: “Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Phòng làm việc.
Trương Hằng đang hết sức chuyên chú làm việc. Khi công việc trong tay kết thúc, anh ta giật mình ngẩng đầu lên, mặt hoảng sợ: “Bà chủ? Đến đây từ lúc nào vậy?”
Vân Lăng không chút để ý nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới anh nên tới xem một chút.”
Lúc trước sở dĩ cô thuê Trương Hằng là vì mong anh ta chế muối, chế đường, chế băng.
Hiện giờ băng thì có hầm chứa đá, chế muối có đại lão khoa học ở chỗ Vưu Tình Văn, Trương Hằng… Liền trở thành người có hay không cũng không sao.
Mặc dù anh ta có thể làm hơn một trăm gói muối mỗi ngày, nhưng so với những nhân công nhà khác thì có vẻ hơi lép vế.
Trương Hằng bị nhìn chằm chằm thì trong lòng phát sợ, ẩn ẩn có dự cảm xấu.
“Ở trong phòng làm việc lâu như vậy, trừ chế tạo muối và đường, anh còn có thành quả nào khác không?” Vân Lăng hỏi.
“… Làm giấy?” Trương Hằng thử thăm dò trả lời.
Thiếu chút nữa đã quên, giấy gói muối ăn là do anh ta làm.
Công nhân nhà mình vẫn có chút sở trường đặc biệt.
Vân Lăng nhẹ lòng một chút, cô lại hỏi: “Còn có gì khác nữa không?”
“Tinh luyện nước hồ, chế tạo nước ngọt?” Trương Hằng kiên quyết khẳng định: “Không phải tôi không có năng lực mà là trang bị của tôi có hạn, không thể phát huy hết toàn bộ tài năng.”
“Vậy hãy sáng tạo thêm nhiều thành quả trong phạm vi năng lực của mình.” Vân Lăng dặn dò: “Sau này làm thêm nhiều giấy một chút.”
Tiếp theo đó cô xoay người rời đi.
Trương Hằng: “???”
Chỉ đến hỏi tùy tiện như thế thôi sao?
**
[ Tên: Miếng dán giữ ấm (vật phẩm chống rét) ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu quả sử dụng: Sưởi ấm
Vân Lăng thử dùng một dán.
Kết quả hệ thống nhắc nhở, [ Bạn đã đạt được trạng thái debuff: Bảo vệ khỏi ảnh hưởng của mùa đông lạnh giá trong 1 giờ. ]
“Bây giờ ra ngoài thuận tiện hơn nhiều.” Vân Lăng cảm thấy mỹ mãn.
Sáng sớm hôm sau, cô cho Hộ Vệ Giáp dẫn Bàng Vũ đi thu thập tài nguyên như bình thường còn bản thân thì dẫn theo hai mươi người đi ra hải vực.
Ven đường đi, Vân Lăng cầm tấm bản đồ để so sánh cảnh vật xung quanh và xác nhận phương hướng di chuyển. Cuối cùng cô buộc phải thừa nhận rằng: “Bản đồ vẽ rất đẹp…”
**
Tiết Minh Thành là một người chơi bản thử nghiệm.
Khi bắt đầu trò chơi, anh ta liền nhận ra rằng thế giới thực đã trở thành một sân đấu, vì vậy anh ta đưa ra quyết định dứt khoát đi tìm kiếm các thẻ kỹ năng cao cấp.
Nói chung là vận khí không tồi. Không chỉ học được kỹ năng cấp S, cấp A mà còn thu nạp được một bang nhóm tiểu đệ trung thành và tận tâm, tìm được nơi cư trú thích hợp.
So sánh với tổng số người dân trong cả nước, tỷ lệ người chơi bản thử nghiệm công khai là quá ít. Thế nên ngay từ đầu trò chơi đến nay, anh ta chưa từng gặp được một người chơi thử nghiệm thứ hai nào ngoài mình.
Trong lòng Tiết Thành Minh cho rằng mình sẽ trở thành đại nhân vật nhờ vào ưu thế giác ngộ tiên tri từ trước. Không ngờ đến mùa đông, anh ta và nhóm tiểu đệ dường như sắp đông lạnh thành tượng băng.
Trên người mặc trang bị tím, trang bị cam, thế nhưng lại không có một chút kháng lạnh nào cả, Tiết Thành Minh khóc không ra nước mắt.
Càng khiến anh ta xấu hổ hơn nữa là quái vật đi ngủ vào mùa đông, không tìm thấy dấu vết của chúng thì càng không thể nói đến chuyện giết quái, không thể nào nhặt trang bị chống rét.
Trong lãnh địa chỉ có vài người có được kỹ năng “May vá sơ cấp” bận đến bù đầu tóc rối, không quản ngày đêm mà làm quần áo mùa đông.
Anh ta chi ra rất nhiều tiền để mua, kết quả là được đôi giày vả bông giày xiêu xiêu vẹo vẹo, kích cỡ có vấn đề, rất không vừa chân. Độ bền 8/8, gần như đi lãng phía nguyên vật liệu.
Thế mà những người chơi khác còn điên cuồng tranh nhau! Người bình thường thậm chí còn không mua được.
Nếu không phải lúc trước còn đi đánh quái thì anh ta đã không vô tình nhặt được một ít trang bị chống rét phẩm chất trắng và lam.
Ngoài ra, các thành viên trong đội lo lắng trang bị thường sử dụng sẽ bị mòn nhiều, không có thiết bị phù hợp để thay thế sau khi độ bền về bằng 0, vậy nên trang bị cấp thấp đều giữ lại không bán, nếu không thì đoàn đội đã sớm chết sạch.
Nhìn thấy tình trạng hiện tại của đoạn đội, trong lòng Tiết Thành Minh nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể bất lực. Trong giây lát, một tia sáng lóe lên, anh ta lập tức nảy ra một ý tưởng.
“Lấy những người chơi ở thị trấn Lăng Vân làm mục tiêu tiến hành săn thú?” Nghe lão đại nói xong, tất cả các thành viên đều sửng sốt.
Bọn họ là cao thủ trò chơi dựa vào săn giết tiểu quái để sống, trước giờ không làm chuyện trái với lương tâm. Vô duyên vô cớ động thủ với người chơi khác, chuyện này…
Các thành viên không thể vượt qua rào cản trong lòng, trong một lúc ai nấy đều không mở miệng nói chuyện.
“Thắng làm vua thua làm giặc, sống sót được mới là người chiến thắng.” Tiết Thành Minh cảm thấy vô cùng nặng nề: “Tôi cũng không muốn làm chuyện này nhưng không còn cách nào khác. Nếu không làm được quần áo mùa đông, ai cũng có thể xảy ra chuyện.”
“Một khi đã bị bệnh thì cần phải không gặp lạnh trong ba ngày liên tục, thời gian làm việc < 1 giờ mới có thể khôi phục khỏe mạnh. Vốn đã thiếu quần áo mùa đông mới bị nhiễm phong hàn, liên tục ba ngày không chịu lạnh, sao có thể làm được?”
“Nếu không chịu nghĩ cách, tương lại chỉ có con đường chết.”
“Thị trấn Lăng Vân là lãnh địa lớn nhất trong trò chơi, nghe nói ở đó không thiếu quần áo mùa đông, vị trí địa lý lại vừa vặn ở gần lãnh địa của chúng ta. Hiện tại lấy nó làm mục tiêu, bắt đầu xuống tay với cư dân là lựa chọn tốt nhất của đội chúng ta.”
Sắc mặc của những thành viên biến đổi, hiển nhía là trong lòng đã lung lay.
Tiết Thành Minh đơn giản chỉ điểm: “Mạc Thất, Lãnh Bạch, sai người đến thị trấn Lăng Vân thăm dò tình huống trước.”
Mạc Thất muốn nói gì đó, Lãnh Bạch giữ chặt tay cô ấy, gật đầu đồng ý: “Đã hiểu.”
Hội nghị kết thúc.
Mạc Thất là một cô gái, hiện giờ vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Anh nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ muốn giết người cướp trang bị sao? Đây cũng không phải trò chơi, giết xong người ta còn có thể sống lại!”
“Bất kể như thế nào thì đối mặt trực tiếp với anh ta cũng không tốt cho cô.” Lãnh Bạch nhàn nhạt nói: “Trước tiên cứ đến thị trấn Lăng Vân, chuyện khác nói sau.”
Nói cái rắm! Ai cũng đều giống như Tiết Thành Minh, làm người không biết điểm mấu chốt ở đâu? Cô thà chết cũng không tùy tiện giết người!
Mạc Thất tức giận đến mức muốn đá chân.
Mạc Thất, Lãnh Bạch đều là cung thủ, chủ yếu gia tăng nhanh nhẹn nên chạy rất nhanh. Tốn sức không bao lâu đã thấy thị trấn Lăng Vân gần ngay trước mắt.
Mạc Thất như hổ rình mồi, lòng thầm nói lỡ như Lãnh Bạch ra tay tấn công người chơi vô tộ cô liền phản bội đán lén anh ta.
May mà Lãnh Bạch cũng không nghĩ như vậy: “Đi, chúng ta vào thôi.”
Cư dân ở thị trấn Lăng Vân thân thiện, quê nhà hòa thuận, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Mạc Thất: “…”
Càng nhìn càng cảm thấy mình là người xấu.
Lãnh Bạch đi dạo một vòng rồi đưa ra kết luận: “Trang bị chống rét, thực phẩm đuổi hàn có tiền là mua được, không cần phải giết người.”
Mạc Thất liên tục gật đầu: “Đúng! Không sai! Chính là như vậy!”
Lãnh Bạch: “Không biết những người khác nghĩ thế nào, có lẽ cũng có người tán đồng đề nghị của lão đại từ tận đáy lòng, muốn đuổi tận giết tuyệt những phần tử phản bội.”
Mạc Thất muốn nói rằng các thành viên trong nhóm của chúng ta đều đáng tin cậy, sao lại có người xấu được? Cô ấy còn chưa kịp phản bác thì nhớ lại những lời đoàn trưởng đã nói, ngay lập tức không phun ra chữ nào.
Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lãnh Bạch tiếp tục nói: “Hay là chúng ta lặng lẽ rời khỏi đoàn? Sau này giúp đỡ lẫn nhau định cư ở thị trấn Lăng Vân?”
Mạc Thất suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cô ấy thận trọng nói: “Chỉ có thể như vậy.”
Lãnh Bạch: “Trước tiên đi mua trang bị chống lạnh được không?”
“Được.” Mạc Thất đồng ý, cũng bước đi trước.
Lãnh Bạch đi lùi lại phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không: “Ngu ngốc, bị người ta bắt cóc còn giúp đếm tiền.”
Đội tiên phong đi đến thị trấn Lăng Vân điều tra trước, kết quả một đi không trở lại.
Tiết Thành Minh không tin ma quỷ, lại phái hai gã thích khách đi điều tra tình hình, sẵn tiện tìm kiếm đồng đội thất lạc, ai ngờ sau khi đi ra ngoài lại bặt vô âm tín.
Lại phái thêm ba gã chiến sĩ, trước lúc đi lại dặn dò ngàn vạn lần, chỉ điều tra, không cần dấy lên xung đột, vậy mà đi ra ngoài xong cũng không thấy bóng dáng.
Thị trấn Lăng Vân to lớn như một cái đầm lầy, sẽ vô thanh vô thức mà nuốt chửng những người chơi có địch ý.
“Lão đại, phải làm sao bây giờ?” Mọi người nhìn Tiết Thành Minh chờ anh ta ra quyết định.
Hiện giờ lần lượt rút lui thì không phải những thành viên phải đi lúc trước đã hi sinh vô ích rồi sao?
Nghĩ vậy, Tiết Thành Minh kiên định giữ lập trường: “Kế hoạch vẫn như cũ. Con đường này không thể đi được nữa, chúng ta nghĩ biện pháp khác.”
Vừa dứt lời, tiếng thở dài vang lên.
Một người đứng lên, nghẹn nói: “Thật sự xin lỗi, lý tưởng của chúng ta trong trò chơi không hợp nhau, tôi muốn rút khỏi đoàn.”
Sau lời tuyên bố của anh ta, mọi người lần lượt đứng lên.
“Sao mọi người lại thế này? Các cậu quên mất lão đại thường đối xử với các cậu như thế nào rồi sao? Sở dĩ anh ấy muốn đi săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân còn không phải là vì suy xét đến thành viên trong đội à?”
Cũng có người đồng ý với cách làm của Tiết Thành Minh đứng lên bênh vực anh ta. Đáng tiếc là rất ít những người như vậy.
Không lâu sau, hầu hết các thành viên đều rời khỏi nhóm, chỉ còn một số ít người sẵn sàng đi theo Tiết Thành Minh.
Biến cố xảy ra đột ngột, vẻ mặt của Tiết Thành Minh bất định.
Qua hồi lâu, anh ta gắn từng chữ: “Đi, đi đến thị trấn Lăng Vân nhìn xem nơi đó rốt cuộc là cái đầm rồng hang hổ gì mà có thể nuốt hết toàn bộ người chơi!”
Tiết Thành Minh một thân sát khí vọt tới thị trấn Lăng Vân. Không ngờ trấn nhỏ an tĩnh thanh bình, vô tranh với đời, cũng không hề có mùi khói thuốc súng. Các thành viên đi theo Tiết Thành Minh đồng loạt ngơ ngẩn, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
“Lão đại, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tiết Thành Minh xoay người thì thấy Lãnh Bạch, Mạc Thất và các thành viên của tiểu đội trinh sát, người chơi rời khỏi đoàn tụ ở bên nhau, nhất thời vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Các người?!”
“Tôi đã hỏi riêng từng người một, và mọi người hoàn toàn không đồng ý với cách làm của anh, vậy nên chúng tôi thành lập một nhóm khác và chuyển đến thị trấn Lăng Vân để định cư.” Lãnh
Bạch thong thả ung dung nói: “Hiện giờ tôi là đoàn trưởng, về sau xin anh hãy chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiết Thành Minh tức giận đến bật cười: “Các cậu cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản được tôi sao? Tôi đây muốn săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân! Chờ đi, các người cũng chạy không thoát đâu.”
Ánh mắt anh ta oán độc, cực kỳ giống ác quỷ. Những cư dân đứng xem náo nhiệt ở xung quanh: “???”
Chạy đến thị trấn Lăng Vân rồi nói muốn săn cư dân ở thị trấn Lăng Vân, người anh em à, xem ra lá gan của cậu cũng to thật đó.
Không phải là một người thiểu năng trí tuệ đó chứ?
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tiết Thành Minh giận đến mất đi lý trí: “Gi ết chết hết tất cả!”
Thật ra chỉ là một lời nói xả giận tàn nhẫn, nhưng giây tiếp theo anh ta đã bị hệ thống nhắc nhở:
[ Bạn đã bị đưa vào danh sách đen của “Thị trấn Lăng Vân”. ]
[ Sau này vĩnh viễn bị cấm vào bên trong lãn địa. ]
Không chỉ mình Tiết Thành Minh mà đám tiểu đệ ở phía sau anh ta cũng bị đá ra khỏi thị trấn Lăng Vân.
Trong nháy mắt, Tiết Thành Minh cùng đồng bọn xuất hiện ở bên ngoài lá chắn bảo vệ lãnh địa.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tình huống này là như thế nào?”
“Sao lại bị đưa vào danh sách đen?”
Mọi người như lọt vào trong sương mù, đầu óc mờ mịt.
Giây tiếp theo, Xạ Thủ Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân nhắm bắn, trực tiếp đánh cho địch nhân sợ đến chết khiếp.
“Lần này chỉ là cảnh cáo.” Giọng của Xạ Thủ Giáp lạnh băng: “Nếu có lần sau, tuyệt không tha!”
Tiết Thành Minh: “???”
Từ khi nào mà người bảo hộ của hệ thống trò chơi trở nên thông minh như vậy? Cũng biết làm thế nào để giữ cho cư dân an toàn và tránh nguy hiểm từ bên trong lãnh địa?
“Lão đại, chúng ta đi thôi.” Thấy ánh mắt cư dân thị trấn Lăng Vân không tốt, tiểu đệ lặng lẽ rụt người: “Song quyền khó địch bốn tay, hảo hán cũng không thắng nổi đông người.” Nếu còn không đi, cậu ta sợ chính mình sau này sẽ không đi được.
Tiết Thành Minh thấy chọc nhiều người tức giận, mọi người xung quanh đều có lửa trong mắt, thoạt nhìn như rất muốn xông tới đấm cho anh ta tơi bời. Cả người anh ta cứng đờ, đồng ý với đồng đội tạm thời dùng chiến lược rút lui.
“Dám ở thị trấn Lăng Vân giương oai, xem ra mày không muốn sống nữa.”
“Trang bị cam thì ghê gớm lắm sao? Làm như không ai có vậy.”
“Về sau đừng để tao thấy mày, bằng không thấy một lần là đánh một lần!”
Cư dân thị trấn Lăng Vân không hề có chút kinh sợ nào đối với cường giả, hận không thể đoàn kết ở bên nhau, người nhiều khi dễ người ít, dạy đối phương cách làm người.
Lãnh Bạch nhìn mà liên tục cảm khái: “Thị trấn Lăng Vân thật sự là một nơi thần kỳ.”
Theo quan sát của anh ta, những người chơi chiến đấu cao cấp thế nhưng không được hoan nghênh bằng người chơi sinh hoạt, nói ra ai tin được không?
Cùng lúc đó, Mạc Thất lộ ra nụ cười thư thái. Mọi người cùng dọn đến thị trấn Lăng Vân cư trú, từ đây hoàn toàn thoát khỏi Tiết Thành Minh, thực sự là quá tốt.
**
Bước đi theo bản đồ không lâu, Vân Lăng đến được hải vực ở phía cuối rừng cây.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh của biển, không ngừng có sóng vỗ liên hồi vào bãi biển, tôm cua bị đánh dạt vào bờ.
Thấy thế, Vân Lăng phấn phó nói: “Tản ra hết đi, hãy nhặt những cá tôm cua dạt vào bờ bỏ vào trong sọt.”
NPC lĩnh mệnh.
Đang lúc bọn họ bận rộn, Vân Lăng bước chậm dọc theo bãi biển, cẩn thận quan sát và đánh giá hải vực.
Có nước biển, có nghĩa là có thể tạo ra muối và có thể tách nước ngọt.
Có cá, tôn, cua, chứng tỏ nguồn thủy sản dồi dào. Có thể đi săn ngay cả trong mùa đông.
Chỉ là nơi này hơi hẻo lánh, quá xa lãnh địa, đi đi lại lại cũng mất khá nhiều thời gian.
Bến tàu: Bạn có thể đóng thuyền, đi đánh cá với săn bắn, cần 100 đồng xu để đóng thuyền.
Vân Lăng khá xúc động thì nhìn thấy bảng điều khiển được mở khóa. “Không biết trong lãnh địa có nhân tài nào tinh thông đóng thuyền đánh cá hay không.”
Cô thầm nghĩ: “Nếu đóng được thuyền gỗ và đan lưới đánh cá thì có thể tiết kiệm được chi phí xây dựng.”
Kinh doanh không dễ, cần phải tiết kiệm quản gia, tiêu ít một chút cũng là một chút.
Vân Lăng hạ quyết tâm trở về liền tuyên bố thông báo tuyển dụng. Thoáng thấy đàn cá đang bơi dưới biển, cô lấy cần câu cá và thử câu cá bên bờ biển.
Không ngờ mới vừa tung dây câu ra lập tức có cá cắn câu. Tốc độ cực nhanh, làm người ta khó mà tin được.
“Nếu có lưới đánh cá, thả ra thu lại sẽ được bao nhiêu cá nhỉ?” Vân Lăng không ngăn được cảm khái.
Có điều không có lưới đánh cá cũng không quan trọng.
NPC bôn ba qua lại, nhặt đầy cả một sọt. Hơn nữa Vân Lăng không ngừng ném dây câu, kéo cần, chờ đến buổi chiều, cả hai sọt rơm toàn bộ bị chất đầy.
“Tôm xào cay, tôm chua cay, tôm hẹ nướng, tôm kho tàu, tôm luộc, tôm rang muối tiêu, tôm chiên, cua hấp, cua chiên, cua xào hành,…”
Vân Lăng báo một loạt tên đồ ăn, kết quả thành công khiến chính mình bị đói.
Cô nhìn sắc trời rồi thu hồi cần câu: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
NPC mang theo sọt rơm yên lặng đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook