Lãnh Chủ Tận Thế
Chương 4: 4: Vận Chuyển


Các khu dân cư Vân Lăng sinh sống nằm ở phía Bắc thành phố.

Nơi này cách xa trung tâm, ít ồn ào nhộn nhịp nhưng cuộc sống cũng đầy đủ tiện nghi.
Cô đứng tên hai căn nhà, một để ở, một cho thuê.

Chi phí sinh hoạt hàng ngày không bao nhiêu, tiền thuê nhà đủ để cô sống thoải mái.
Chỉ tiếc rằng tận thế nói đến là đến, cuộc sống bình yên đột nhiên bị phá vỡ.
Vân Lăng vừa bước vào cổng khu dân cư, một con Yêu Tinh lao ra từ trong góc, vung cây gậy lớn đập mạnh về phía cô.
Giơ khiên đánh lại, tất cả chỉ trong nháy mắt.
[Tên: Khiên Tròn]
Phẩm chất: Phổ thông.
Hiệu ứng trang bị: Thương tổn -2.
Vân Lăng nhìn xuống, mỗi lần Yêu Tinh đánh cô một cái, cô có thể mất khoảng 7 đến 8 HP.
Bởi vì cô có kỹ năng Châm Gai cấp S nên mỗi lần bị tấn công sẽ phản lại 4 sát thương.
Thỉnh thoảng khiên chắn va chạm mấy cái cũng có thể tạo thêm sát thương.
Đánh qua đánh lại vài hiệp, Yêu Tinh ngã xuống đất.

Ngay lúc đó có bốn đồng xu và một sợi tơ trôi nổi trong không khí.
Vân Lăng nhìn vào bảng điều khiển thuộc tính cá nhân, phát hiện giá trị HP: 202/240, giá trị kinh nghiệm: 4/100.
“Gϊếŧ 25 con quái mới có thể thăng cấp?” Cô vừa đi vừa thở dài: “Xem ra độ khó đã tăng lên.”
Cổng ra vào của tiểu khu đóng chặt, không ai muốn đi ra ngoài trong thời điểm như này.
Khi Vân Lăng về đến nhà, cô phát hiện ra một con Yêu Tinh khác trên hành lang.
Phản đòn, dùng khiên tấn công, cô gϊếŧ chết nó nhanh chóng.

Ngoài nhận được 2 đồng xu cô cũng không được thêm gì khác.
“Tỷ lệ rơi đồ có bị điều chỉnh giảm xuống không vậy?” Vân Lăng một bên chửi thầm, một bên mở cửa nhà mình.
Đồ dùng trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, được sắp xếp gọn gàng hệt như lúc cô rời đi.
Vân Lăng tìm hai cái ba lô du lịch, còn ngũ cốc bánh quy, đồ ăn nhẹ, nước khoáng thì nhét vào bên trong.
Không bao lâu sau ba lô đã chất đầy đồ.
Vân Lăng khoác ba lô lên, khóa cửa lại rồi chuyển vật tư vào trong kho hàng.
Lúc cô trở lại doanh trại thì ba người kia đã rời đi.

Vân Lăng cũng không quan tâm bọn họ đi đâu, sau khi dọn hết đồ trong ba lô ra, cô quay lại nhà mình lần nữa.
Bột gạo, thực phẩm đông lạnh, quần áo, giày dép, xà phòng, khăn tắm, nồi niêu xoong chảo, gia vị dầu ăn, chăn nhung, bật lửa, nến, thuốc chống viêm, cao dán vết thương… dù có ích hay không thì cứ mang đi trước đã.
Chuyển đồ hết tám lượt, những vật dụng có ích đều đã được chuyển sang kho.

Đi đi về về mất hai tiếng, tổng cộng gϊếŧ được mười con Yêu Tinh, sau đó Vân Lăng quyết định trở về doanh trại để nghỉ ngơi.
Trải qua nhiều lần chiến đấu, giá trị HP còn lại 80, thể lực tiêu hao gần như cạn đáy, cô cần nghỉ ngơi và hồi phục ngay lập tức.
Sau khi đưa đệm và chăn vào kho hàng, Vân Lăng như trút được gánh nặng, thậm chí bắt đầu cân nhắc xem sau khi thăng cấp có nên tiến hành tăng sức mạnh không? Chỉ có 3 điểm sức mạnh, làm việc quá chậm.
**
“Hộc… Hộc…”, Vệ Khanh chống trường đao xuống đất, hớp từng hơi thở hổn hển, trong mắt một mảnh mơ màng mờ mịt.
Anh ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dù sao đến khi anh ta kịp nhận ra thì mọi thứ đã thay đổi.
Những tấm thẻ trôi nổi trong không khí, vi phạm các nguyên tắc trọng lực.
Khắp nơi đều là quái vật da xanh đuổi gϊếŧ con người.
Chạm vào tấm thẻ lại có thể học được kỹ năng, lấy được trang bị.
Anh ta may mắn có được trang bị hoàn mỹ màu lam tên là Cương Đao, còn học được kỹ năng cấp C Liệt Diễm Đao, dọc đường gϊếŧ được ba con quái nhỏ.
Trong lòng Vệ Khanh cảm thấy mình có thể trốn thoát, ai ngờ dù chạy đến đâu vẫn sẽ luôn gặp phải tiểu quái ở giao lộ tiếp theo.
Quái vật gϊếŧ mãi không hết, nhưng thể lực và sức mạnh cứ liên tục giảm xuống, mệt mỏi đến mức không đi nổi.
Trời đất bao la, không biết nơi nào là chốn thiên đường.
Trong một khoảnh khắc, Vệ Khanh đã nghĩ đến việc từ bỏ phản kháng.
Anh ta thất tha thất thểu đi về phía trước mà không có mục đích, hệ thống đột nhiên vang lên gợi ý: [ Bạn tìm thấy Doanh trại Lăng Vân ].
[Bạn có muốn tiêu 5 đồng xu để trở thành cư dân tạm trú của lãnh địa không? (24 giờ)]
[Bạn có muốn tiêu 100 đồng xu để trở thành cư dân chính thức của lãnh địa không? (Vĩnh viễn)]
Toàn bộ đồng xu trong túi cộng lại cũng chỉ có 8 đồng, trở thành cư dân tạm trú phải tiêu hơn một nửa số tiền dành dụm được.
Vệ Khanh lặng lẽ nhấp vào “Không”.
Giao diện biến mất, chỉ thấy một cô gái trẻ ngồi bên cạnh đống đá lửa trại, đang ăn một miếng bánh, uống một ngụm nước khoáng, ăn đến là vui vẻ.
Vệ Khanh nhịn không nổi nuốt nước miếng một cái.
Biến cố xảy ra quá bất ngờ, anh ta còn chưa kịp ăn cơm trưa.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, anh ta đã đói đến mức ngực dán vào lưng, toàn thân mệt mỏi vô cùng.
“Tôi tên là Vệ Khanh.

Em gái, có thể chia cho tôi một ít đồ ăn và nước khoáng không?” Vệ Khanh cẩn thận đi đến gần, dùng giọng điệu thương lượng bắt chuyện.

Vân Lăng quay đầu lại đánh giá.
Vũ khí phát ra ánh sáng xanh lam, mái tóc lộn xộn, quần áo đẫm máu, vừa nhìn đã biết mới chiến một trận ác liệt.
“Tôi tên Vân Lăng.” Vân Lăng nói: “Đồng xu hoặc các vật phẩm rơi ra đều có thể đổi được đồ ăn và nước uống.”
Vệ Khanh lấy từ trong túi ra một sợi tơ và hai miếng vải bố: “Những thứ này có thể đổi được cái gì?”
Vân Lăng nhìn lướt qua: “Một túi bánh bích quy.”
“Nếu thêm một chai nước khoáng thì cần thêm bao nhiêu đồng?” Vệ Khanh hỏi.
Vân Lăng nghĩ rồi đáp: "Thu anh 3 đồng đi.”
Giá cả không rõ ràng, cô cũng không biết thu bao nhiêu mới đúng.

Dù sao cũng đang trong tình thế hỗn loạn, thực phẩm nước uống luôn trong tình trạng thiếu cung thừa cầu.
“Được.” Vệ Khanh liếm đôi môi khô nứt, thoải mái đáp.
Bây giờ anh ta đã không còn sợ sư tử há miệng, chỉ sợ mọi người sẽ không nhường thực phẩm và nước uống.
Vệ Khanh giao tơ sợi, vải bố và tiền xu ra, Vân Lăng lấy từ trong ba lô ra một chai nước khoáng chưa mở, đồng thời đưa cho anh ta một túi bánh quy sô cô la.
Vệ Khanh nhận lấy, ăn như hổ đói, sau đó uống vơi nửa chai nước, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Em gái, đồ ăn này ở đâu ra vậy? Có thể nói cho tôi biết không?” Anh ta tò mò hỏi thăm.
Vân Lăng trả lời: “Tôi sống trong khu dân cư gần đây, những thứ này tôi mang từ nhà ra.”
Vệ Khanh nghe xong thì càng thấy kỳ quái hơn: “Bên ngoài nhiều quái vật như vậy, sao cô không trốn trong nhà?”
“Không đủ đồ nên mới đi ra ngoài tìm thức ăn.” Vân Lăng nói: “Anh xem tình hình trước mắt, chui rúc trong nhà cũng không an toàn.

Nhưng nếu trốn trong doanh trại thì quái vật chắc chắn sẽ không vào được.”
Chẳng lẽ doanh trại chính là khu an toàn trong trò chơi sao? Đầu óc Vệ Khanh nhảy số.
“Còn anh thì sao? Sao lại chạy đến đây?” Vân Lăng hỏi.
“Đừng nhắc nữa.” Trên mặt Vệ Khanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Lúc sáng tôi đi phỏng vấn, kéo dài mãi mới kết thúc.

Ban đầu tôi định đi ăn cơm trưa, không ngờ chưa nhìn thấy cơm đã gặp phải một đống quái vật.”
Anh ta bị đuổi theo khắp nơi, gần như không có thời gian mà nghỉ ngơi.
“Sau này có tính toán gì không?” Vân Lăng lại hỏi.
“Đến đâu hay đến đó.” Vệ Khanh cười khổ: "Nói không chừng ngày mai sẽ chết vì đói.”
Vân Lăng: “Tôi sẽ sống lâu dài trong doanh trại.


Nếu anh có vật phẩm rơi dư thừa thì có thể trao đổi với tôi.”
Vệ Khanh nghe vậy thì sửng sốt: “Sợi tơ và vải bố có ích lợi gì sao?”
Vân Lăng đáp bừa: “Không rõ lắm, thí nghiệm mới biết.”
Vệ Khanh do dự một chút thì đồng ý: “Dù sao tôi cũng không có chỗ nào để đi, ở lại cũng không tệ.”
Ở trong khu an toàn, ít nhất buổi tối còn có thể ngủ một giấc an tĩnh.
Nghỉ ngơi một lát, Vân Lăng liền đứng lên: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Hay tôi đi với cô nhé?” Vệ Khanh cũng đứng lên theo.
“Không cần đâu.” Vân Lăng xua tay: “Tôi quen đi một mình.”
Thấy đối phương quả quyết nói thế, Vệ Khanh cũng không tiện làm khó người ta.
Chỉ là trong lòng không nhịn được lẩm bẩm: “Một cô gái trẻ lại có can đảm hành động một mình sao, là người không biết sợ hay là do kẻ có tài nên gan cũng lớn?”
Suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán được gì, anh ta tức giận mắng: “Trò chơi chết tiệt! Ngay cả ID, cấp bậc, thuộc tính của người chơi khác cũng không nhìn thấy, sớm muộn gì cũng đóng cửa!”
**
Đồ ăn hết sạch thì sao bây giờ?
Nước uống đã hết, làm thế nào để có đây?
Vấn đề sinh tồn trước mắt khá nghiêm trọng.
Vân Lăng tính toán, lương thực dự trữ trong nhà đại khái có thể ăn được nửa tháng.

Nếu để lại một phần để trao đổi với Vệ Khanh, thời gian sẽ giảm xuống ngắn hơn trong dự kiến.
Chỉ có thể tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng, trữ thêm nhiều hàng hóa một chút mới có thể chống đỡ được lâu hơn.
Cô cố gắng lục lọi ký ức, nhớ đến mấy cửa hàng tiện lợi, siêu thị, cửa hàng, nhà hàng, tiệm bánh, cửa hàng bánh bao gần tòa dân cư… Có rất nhiều vật dụng hữu ích ở đó.

Vì vậy, đợi đến lúc HP vừa hồi lại đủ, cô lập tức mang ba lô đi lang thang xung quanh.
Nơi đầu tiên dừng lại là cửa hàng tiện lợi.
Tuy diện tích nhỏ nhưng hàng hóa đầy đủ.

Không chỉ có bánh mì, bánh quy, mì ăn liền mà còn có cả sữa đóng hộp, nước khoáng đóng chai và rất nhiều đồ uống khác.
Từ doanh trại đến đây chỉ mất ba phút đi bộ.
Vân Lăng đứng trước cửa dòm ngó xung quanh.
Chỉ thấy cánh cửa khóa chặt, không có ai bên trong, cũng không biết đây có phải nơi trú ẩn hay không.
“Người đâu! Cứu mạng!”
Vân Lăng chưa kịp nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì thì quán mì bên cạnh đã vang lên tiếng gầm phẫn nộ điên cuồng, có tiếng khóc nức nở ẩn trong đó.
Vân Lăng nắm chặt khiên tròn, cẩn thận đi về phía trước.
Rầm!
Trong phòng, Yêu Tinh vung gậy lên đập trúng vào cái bàn.
Người đàn ông giơ ghế gỗ chắn trước người, kiên quyết không để quái vật đến gần.


Đằng sau, người phụ nữ ôm đứa trẻ trốn ở góc tường, co lại thành một khối.
Khi Vân Lăng đi vào thì thấy một cảnh tượng như vậy.
Yêu Tinh nhếch môi, định đập gậy gỗ xuống.

Không ngờ vừa giơ gậy lên đã bị một cái khiên tròn đập mạnh vào, lập tức mắt nó hiện lên ngôi sao.
“Lui ra phía sau.” Ngay lúc đó, Vân Lăng đứng chắn trước một nhà ba người, sử dụng khiên tròn để ngăn cản Yêu Tinh.
Người đàn ông nghi ngờ, bước sang đứng cùng với vợ con.
Yêu Tinh lắc lắc đầu, sau đó hung ác bổ nhào về về phía Vân Lăng.
Vân Lăng không tránh né, dùng khiên tròn ngăn cản gậy gỗ liên tiếp đập vào.
Phản đòn là một kỹ năng rất đỉnh.
Yêu Tinh tấn công Vân Lăng, cả hai người đều cùng rớt máu.
Vân Lăng tấn công Yêu Tinh, Yêu Tinh giảm máu.
Mặc kệ là ai đánh ai, nếu là đối thủ của Vân Lăng thì chắc chắn sẽ dính sát thương.
Không bao lâu sau, Yêu Tinh bị đánh chết bởi đấu pháp cực đểu này.
Quái vật đã chết, đồng xu và gỗ xuất hiện.

Vân Lăng cất vật phẩm rớt được vào ba lô, sau đó mới quay đầu hỏi: “Mọi người không sao chứ?”
“Cảm… cảm ơn.” Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, chân của người phụ nữ kia vẫn còn run rẩy, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
“Cô gái trẻ, xưng hô thế nào vậy?” Người đàn ông hỏi.
“Vân Lăng.” Cô đáp.
“Xin chào, tôi tên Trần Hàng, đây là vợ tôi, Trần Linh.” Người đàn ông cẩn thận hỏi thăm: “Cho tôi hỏi cái này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài vậy?”
Vân Lăng giải thích lại thật đơn giản.
Trần Hàng há hốc mồm, vừa khϊếp sợ vừa kinh ngạc: “Vẫn còn nhiều quái vật khác sao? Ở ngoài đường phố? Giống như chơi trò chơi trực tuyến, có vũ khí, kỹ năng mới có thể gϊếŧ quái?”
Anh ta không dám tin, nhưng tất cả những gì xảy ra trước mắt anh ta buộc anh ta phải tin.
Trong lúc do dự, thi thể của Yêu Tinh từ từ biến mất.
Mô tả bằng thuật ngữ của trò chơi thì đó là được làm mới lại.
“Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều rồi, sao hai người vẫn chưa biết gì thế?” Vân lăng hỏi.
Trần Hàng giải thích: “Lúc trưa ở bên ngoài vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều có tiếng người la hét.

Tôi không dám mở sạp buôn bán, trực tiếp khóa cửa luôn.

Sau đó tôi thấy bên ngoài im ắng hồi lâu, cứ nghĩ đã không sao nữa nên mới mở cửa ra…”
Ai ngờ mới lơ là một chút, quái vật đã tìm đến cửa.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương