Lang Vương Sủng Thiếp
-
Chương 39: Vui khi người gặp hoạ
Như Phi cung.
” Hồi bẩm nương nương, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, không đi ra, cũng không có người dám đến quấy rầy.” Liễu Nhi bẩm báo.
” Ta biết, ngươi lui xuống trước đi.” Như Phi phất tay, hiện tại nàng chỉ có thể yên lặng xem nước cờ thay đổi.
Nhu Phi cung.
” Hồi bẩm nương nương, hiện tại đã qua giờ ngọ, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, không đi ra, cũng không có người dám đến quấy rầy.”Thảo Nhi bẩm báo.
” Được, ta biết rồi.” Nhu Phi gật gật đầu, không nghĩ tới tả hữu thừa tướng luôn bất đồng, bây giờ ý kiến lại đồng thanh nhất trí như thế.
Tử Uyển.
” Nương nương, Vương đối với ngươi thật tốt, hiện tại các đại thần vẫn còn quỳ, Vương đều không để ý tới.” Tiểu Ngọc đứng ở một bên hâm mộ nói.
Nguyễn Nhược Khê chỉ là ngồi ở đó, trong lòng cười lạnh, nàng ta biết cái gì chứ? Tây Môn Lãnh Liệt chính là cố ý làm như vậ, làm cho tất cả mọi người đều ghen tị với mình, hận mình, đạt tới mục đích chính của hắn.
” Nô tài tham kiến mỹ nhân.” Tiểu Lí Tử công công vội vàng xông tới hành lễ.
” Công công? Có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Khê làm bộ như cái gì cũng không biết hỏi.
” Mỹ nhân, nô tài hiện tại chỉ có thể cầu người, Vương cùng các đại thần giằng co như vậy cũng không phải việc tốt? Vương là thật tâm sủng ái người, việc này nô tài biết, nhưng những lời nói mà nô tài nghe được, yêu cầu của các đại thần cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nếu không có người lùi bước trước, sự tình phải giải quyết như thế nào đây, từ lúc Vương đi vào ngự thư phòng tới giờ cũng không có ra, cũng không cho phép bất cứ ai vào, các đại thần cũng không ăn uống gì quỳ gối ở đó, cho nên nô tài cả gan cầu mỹ nhân đi khuyên nhủ Vương. Hiện tại cũng chỉ có người mới có khả năng khuyên Vương, Vương cũng sẽ chỉ gặp mỗi người, chúng nô tài không dám đi vào.” Tiểu Lí Tử quỳ xuống dập đầu cầu xin.
” Công công, ngươi đứng lên đi, ta đi thử xem.” Nguyễn Nhược Khê biết hắn là một kẻ trung thần, nàng cũng nên lợi dụng cơ hội này, làm cho giảm bớt một chút địch ý với mình.
” Mỹ nhân đáp ứng là được.” Tiểu Lí Tử công công vui vẻ.
” Vậy chúng ta đi thôi.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói.
” Dạ, mỹ nhân, mời người.” Tiểu Lí Tử công công nghiêng người cung kính làm một động tác mời.
Ngự thư phòng.
Nguyễn Nhược Khê không có cho Tiểu Lí Tử thông báo, tự mình đẩy cửa ra rồi đi vào.
” Bọn nô tài đáng chết, ai cho các ngươi vào, cút đi ra ngoài.” Tây Môn Lãnh Liệt đầu cũng chưa ngẩng lên, liền đem một quyển tấu chương ném tới.
Nguyễn Nhược Khê lập tức tiếp được tấu chương, sau đó liền đưa nó trở về nói:
” Diễn hơi bị quá mức rồi đó.”
” Là ngươi, sao ngươi lại đến đây?” Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nâng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng hỏi.
” Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi mà đến sao chứ? Nhưng ai bảo ta là nguồn gốc của mọi việc chứ, có trốn cũng trốn không khỏi, không thể không đến.” Nguyễn Nhược Khê nói xong liền ngồi một bên.
” Vậy ngươi tới làm gì? Khuyên ta thỏa hiệp?” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng.
” Ngươi thỏa hiệp hay không thoả hiệp, có liên quan gì đến ta? Huống chi, từ đầu tới cuối, người tính kế là ngươi, kỳ thật ngươi đã sớm biết, ngươi phải đối mặt với các nàng, trốn cũng trốn không được, chính là ngươi lại không thích bị các đại thần uy hiếp, bức bách, vì thế ta đến xem náo nhiệt mà thôi.” Nguyễn Nhược Khê tréo hai chân ngồi nhìn hắn đáp.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi đây là cười trên nỗi đau của người khác sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra tia nguy hiểm, nữ nhân này thật là không sợ chết mà, biết trong lòng mình hiện không có tâm tình không tốt, cư nhiên còn dám đến khiêu khích hắn.
” Ngươi đoán đúng rồi, quả thật ta có ý này.” Nguyễn Nhược Khê tà ác cười một cái.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi tin hay không, ta sẽ làm cho ngươi lập tức bị mất mạng.” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt tức giận lạnh như băng, nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám cười nhạo hắn.
” Việc làm không được thì đừng nên nói.” Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng hắn một cái, không biết vì sao tâm tình hôm nay đặc biệt vui vẻ.
” Hồi bẩm nương nương, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, không đi ra, cũng không có người dám đến quấy rầy.” Liễu Nhi bẩm báo.
” Ta biết, ngươi lui xuống trước đi.” Như Phi phất tay, hiện tại nàng chỉ có thể yên lặng xem nước cờ thay đổi.
Nhu Phi cung.
” Hồi bẩm nương nương, hiện tại đã qua giờ ngọ, các đại thần vẫn còn quỳ ở đó, Vương ở ngự thư phòng, không đi ra, cũng không có người dám đến quấy rầy.”Thảo Nhi bẩm báo.
” Được, ta biết rồi.” Nhu Phi gật gật đầu, không nghĩ tới tả hữu thừa tướng luôn bất đồng, bây giờ ý kiến lại đồng thanh nhất trí như thế.
Tử Uyển.
” Nương nương, Vương đối với ngươi thật tốt, hiện tại các đại thần vẫn còn quỳ, Vương đều không để ý tới.” Tiểu Ngọc đứng ở một bên hâm mộ nói.
Nguyễn Nhược Khê chỉ là ngồi ở đó, trong lòng cười lạnh, nàng ta biết cái gì chứ? Tây Môn Lãnh Liệt chính là cố ý làm như vậ, làm cho tất cả mọi người đều ghen tị với mình, hận mình, đạt tới mục đích chính của hắn.
” Nô tài tham kiến mỹ nhân.” Tiểu Lí Tử công công vội vàng xông tới hành lễ.
” Công công? Có việc gì sao?” Nguyễn Nhược Khê làm bộ như cái gì cũng không biết hỏi.
” Mỹ nhân, nô tài hiện tại chỉ có thể cầu người, Vương cùng các đại thần giằng co như vậy cũng không phải việc tốt? Vương là thật tâm sủng ái người, việc này nô tài biết, nhưng những lời nói mà nô tài nghe được, yêu cầu của các đại thần cũng hợp tình hợp lý. Nhưng nếu không có người lùi bước trước, sự tình phải giải quyết như thế nào đây, từ lúc Vương đi vào ngự thư phòng tới giờ cũng không có ra, cũng không cho phép bất cứ ai vào, các đại thần cũng không ăn uống gì quỳ gối ở đó, cho nên nô tài cả gan cầu mỹ nhân đi khuyên nhủ Vương. Hiện tại cũng chỉ có người mới có khả năng khuyên Vương, Vương cũng sẽ chỉ gặp mỗi người, chúng nô tài không dám đi vào.” Tiểu Lí Tử quỳ xuống dập đầu cầu xin.
” Công công, ngươi đứng lên đi, ta đi thử xem.” Nguyễn Nhược Khê biết hắn là một kẻ trung thần, nàng cũng nên lợi dụng cơ hội này, làm cho giảm bớt một chút địch ý với mình.
” Mỹ nhân đáp ứng là được.” Tiểu Lí Tử công công vui vẻ.
” Vậy chúng ta đi thôi.” Nguyễn Nhược Khê đứng dậy nói.
” Dạ, mỹ nhân, mời người.” Tiểu Lí Tử công công nghiêng người cung kính làm một động tác mời.
Ngự thư phòng.
Nguyễn Nhược Khê không có cho Tiểu Lí Tử thông báo, tự mình đẩy cửa ra rồi đi vào.
” Bọn nô tài đáng chết, ai cho các ngươi vào, cút đi ra ngoài.” Tây Môn Lãnh Liệt đầu cũng chưa ngẩng lên, liền đem một quyển tấu chương ném tới.
Nguyễn Nhược Khê lập tức tiếp được tấu chương, sau đó liền đưa nó trở về nói:
” Diễn hơi bị quá mức rồi đó.”
” Là ngươi, sao ngươi lại đến đây?” Tây Môn Lãnh Liệt lúc này mới nâng đầu lên, vẻ mặt lạnh như băng hỏi.
” Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi mà đến sao chứ? Nhưng ai bảo ta là nguồn gốc của mọi việc chứ, có trốn cũng trốn không khỏi, không thể không đến.” Nguyễn Nhược Khê nói xong liền ngồi một bên.
” Vậy ngươi tới làm gì? Khuyên ta thỏa hiệp?” Tây Môn Lãnh Liệt giương mắt nhìn nàng.
” Ngươi thỏa hiệp hay không thoả hiệp, có liên quan gì đến ta? Huống chi, từ đầu tới cuối, người tính kế là ngươi, kỳ thật ngươi đã sớm biết, ngươi phải đối mặt với các nàng, trốn cũng trốn không được, chính là ngươi lại không thích bị các đại thần uy hiếp, bức bách, vì thế ta đến xem náo nhiệt mà thôi.” Nguyễn Nhược Khê tréo hai chân ngồi nhìn hắn đáp.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi đây là cười trên nỗi đau của người khác sao?” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra tia nguy hiểm, nữ nhân này thật là không sợ chết mà, biết trong lòng mình hiện không có tâm tình không tốt, cư nhiên còn dám đến khiêu khích hắn.
” Ngươi đoán đúng rồi, quả thật ta có ý này.” Nguyễn Nhược Khê tà ác cười một cái.
” Vũ Khuynh Thành, ngươi tin hay không, ta sẽ làm cho ngươi lập tức bị mất mạng.” Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt tức giận lạnh như băng, nữ nhân đáng chết, cư nhiên dám cười nhạo hắn.
” Việc làm không được thì đừng nên nói.” Nguyễn Nhược Khê nhìn thẳng hắn một cái, không biết vì sao tâm tình hôm nay đặc biệt vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook