Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 120: Trong mưa, đói khát

Mưa liên tục kéo dài ba ngày ba đêm, đám lang cũng không chịu nổi nữa, chúng không cần chạy đua với thời gian, nhưng chúng cần thức ăn, trong thời gian chờ đợi, bao tử bắt đầu phát ra tiếng ọt ọt giày vò thần kinh, đám lang đã không còn bao nhiêu nhẫn nại, ngay cả Phù Xuyên có thừa khí lực nằm ở ngoài cửa động, cũng thỉnh thoảng dùng móng vuốt kéo đám đất đã bắt đầu trũng nước.

Gấu con đã hoàn toàn mềm nhũn dưới đất, tuổi tác nhỏ như nó không chịu nổi đói, ngày đầu tiên Lâu Ánh Thần còn ở trong góc của sơn động đào ra được một vài con trùng trắng trắng cho nó ăn, đến bây giờ mặt đất đã bị đào hết một lượt, nó cũng không còn gì ăn. Nghe từng trận ngao ngao kêu oán, Lâu Ánh Thần nhìn ra bên ngoài, mưa không có một chút dấu hiệu nào sẽ tạnh, trong vách nước ào ào đổ xuống, hơi nước băng lạnh ẩm ướt ngoài cửa động cũng khiến người ta vô pháp chịu nổi. Thời tiết này trong tình huống bình thường mà nói không thể nào săn bắt thức ăn. Chỉ là….. Lâu Ánh Thần đứng lên, vẫn đi ra thử một bước, Lang Vương lập tức nhảy tới, mục quang thiêu đốt trừng nhìn y: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Đi ra thử vận may chút.” Lâu Ánh Thần trả lời, “Chứ không thể nào ở đây đợi để chịu đói hoài, nếu như mưa không tạnh chúng ta không đi ra, nói không chừng thật sự chết đói đó.”

“Cũng không đến mức độ chết đói.” Lang Vương khẩu khí không vui khiến đám lang tinh thần trì trệ từ từ ngẩng đầu lên, chúng nhìn lẫn nhau, lại có mấy con lang đi tới: “Vương, nếu không, chúng ta đi ra ngoài xem thử một chút đi.” Lời vừa nói xong, bên ngoài liền có một tia sét, tiếp đó ầm ầm một tiếng, kinh động đám lang đều nhảy dựng. “Các ngươi cũng thành thật ở lại cho ta, các ngươi ra ngoài ta càng không yên tâm.” Lang Vương không hảo khí liếc mắt nhìn mấy con lang vì một tiếng sấm mà có chút thất thố tay chân, rồi quay đầu nhìn Lâu Ánh Thần, cũng biết y sẽ không từ bỏ chuyện mà mình đã dự định, bất đắc dĩ than thở: “Ta đi một chút, ngươi ở trong này trông chừng chúng.”

Ngươi đi ra ta có thể an tâm sao? Lâu Ánh Thần rất muốn đảo mắt trắng, nhưng thời gian không cho phép, y suy nghĩ trước sau một chút: “Nếu không, cùng đi đi, ta nhớ khi chạy vào đây có nhìn thấy, bao quanh dãy núi không xa có một con sông, chúng ta đến gần đó xem thử có động vật nào bị dìm chết trong đó không, may ra chống đỡ được thêm chút thời gian.”

“……..” Lang Vương chép miệng, không có thả lỏng.

“Nếu không thì ta tự đi, ngươi ở trong này canh chừng.”

“…….. Hay vẫn đi chung tốt hơn.” Đám lang cười trộm, xem ra Lang Vương cũng không thể nào giành chiến thắng trong trận ‘đơn đả độc đấu’ với Lâu Ánh Thần.

Gió không lớn lắm, nhưng trong nước mưa có kèm theo rất nhiều hàn ý khắc cốt, chưa được mấy giây xông vào trong mưa đã bị thấm ướt như chuột lột, Lâu Ánh Thần liến nhìn thanh lang không xa không gần đi theo sau lưng, có chút kinh dị vì nó cũng gia nhập. Lúc gần đi ra ngoài săn mồi thì thành viên tiểu đội có năm người, Lang Vương, Lâu Ánh Thần lại thêm thanh lang, và hai con khác đến giờ Lâu Ánh Thần vẫn chưa biết tên, năm con lang không mấy dũng mãnh chạy trong mưa, thê thảm xông với chỗ địa thế thấp.

Nói thật Lâu Ánh Thần không thích tắm mưa, ít nhất sau khi biến thành lang thì không thích, lông toàn thân toàn bộ đều dán vào người, bị nước mưa xối liên tục thì cũng coi như bình thường, nhưng một khi không có nước mưa lông sẽ bết dính cực độ. Nhưng trước mắt cũng không thể quá câu nệ, y một đường dẫn đầu xông đi, đường đi bằng phẳng, cũng coi như dễ đi, chỉ là càng lúc càng nhiều dòng kê nhỏ do nước lâm thời đọng lại khiến họ liên tục lo lắng kinh hoảng. Bên cạnh dãy núi đích thật là có một con sông, ẩn sau đám rừng không mấy xanh tươi, mắt thấy mục tiêu đã gần kề, đám lang không thể không dừng lại, chúng không cách nào tiến bước, vì nước sông tràn lên, hơn nữa, còn đang tiếp tục dâng cao.

“Hiện tại rốt cuộc là mùa xuân hay là mùa hạ……..”

Lâu Ánh Thần ngây dại nhìn nước lũ đục ngầu trước mắt, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này và thiên tai ngày đó rất giống, bất giác quay đầu nhìn thanh lang, tên đó nhìn mặt nước, không có để ý đến y.

“Làm sao đây?” Câu nói này là hỏi Lang Vương, dù sao, nó mới là đường trục chân chính.

“…….Các ngươi lưu lại ở đây, ta đi xuống xem thử một chút.” Lang Vương chú ý đến những di thể thỉnh thoảng trôi qua trong nước, nó phân phó như thế, tự nhiên là sợ Lâu Ánh Thần lại xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như cứ như vậy nói “Được rồi vậy ngươi đi đi” thì cũng không còn là Lâu Ánh Thần nữa, trong lòng biết nguyên nhân lo lắng của Lang Vương, dựa lại gần dùng đầu chạm chạm, mắt nhìn đăm đăm vào đối phương: “Ngươi hy vọng ta có đáp án gì?”

Lang Vương lần nữa vô lực, nhưng lần này nói thế nào cũng không chịu nhượng bộ.

Khi hai con lang còn chưa chịu buông giáp, một con lang trong đội ngũ đã nhạy bén nhảy ra, Lâu Ánh Thần và Lang Vương song song quay đầu, thì thấy gương mặt có chút khinh thường của thanh lang: “Chẳng qua là đi tha một chút thức ăn, các ngươi cũng không cần làm đến mức như sinh ly tử biệt chứ, thật TMD…….” Từ tiếp theo nó không nói ra, ngừng một lát, lại không nặng không nhẹ nói, “Ta đi xem một chút, hai người các ngươi tiếp tục tranh đi.” Nói xong cẩn thận cẩn trọng chạy tới bờ hồ.

Bị xem thường rồi…….

Lâu Ánh Thần có chút tức tối, nhưng cũng cảm thấy chuyện bé xé ra to, hành sự cạnh bờ sông có nguy hiểm nhưng chỉ là hơi chú ý thì sẽ không xảy ra tình huống gì, dù sao y không phải là loại người tùy ý lúc nào cũng có thể bị họa (- -), trừng mắt nhìn Lang Vương một cái, không thèm để ý tới biểu tình vô tội ‘lo ngươi có chuyện’ của tên đó, theo sát thanh lang chạy đi, bên bờ hồ có lùm cây, cho nên đối với lang mà nói cũng không phải rất trơn, Lâu Ánh Thần chăm chú nhìn mỗi một chút biến hóa của mặt đất, y không lo lắng gì khác, trừ hiện tượng trơn trợt, nhưng may mà tựa hồ là nghĩ nhiều. Mắt thấy thanh lang lanh lẹ nhảy lên một cành cây chen vào trong đám lùm trong nước, ổn định đứng vững ở nơi liên kết với nước, sau đó cúi đầu cẩn thận ngậm một di thể động vật bị cây đè ngang. “Ô” một tiếng, ngoắc ra ném lên bờ.

Không cần nó nói gì, hai con lang không biết tên còn lại đã học theo bộ dáng của thanh lang chạy tới gần đó tung hoành lên cành cây, bắt chước y chang nhặt những di thể tiểu thú bị dìm chết, đặt lên chỗ mặt đất khá cao, thu hoặc được một con nai còn chưa thành niên, ngoài ra thêm hai con thú màu xám giống như con thỏ, Lâu Ánh Thần và Lang Vương tới tới lui lui chạy mấy lần, lại tìm được thêm mấy con ‘lang trôi sông’, nhưng mấy di thể này lại không toàn thây, tựa hồ là bị thứ gì dưới nước cắn qua.

Mặt nước không mấy hung tàn, nhưng tốc độ chảy rất nhanh.

Thấy Lâu Ánh Thần vẫn quan sát mặt nước, Lang Vương nói: “Có thể tìm được những thứ này đã không tồi rồi, trước tiên mang trở về thôi.”

“Ta không phải có lòng tham, chỉ là cảm thấy hậu quả mà trận mưa này dẫn tới, có chút nghiêm trọng.” Lâu Ánh Thần thấp giọng lẩm bẩm, đột nhiên tựa như vừa hồi thần, quay đầu: “Có nghe thấy âm thanh gì hay không?” Lang Vương ngạc nhiên một chút, lập tức dỏng tai lắng nghe, chiếu theo lý mà nói thính giác của nó nhạy hơn Lâu Ánh Thần, nhưng tiếng ồn của thủy lưu khiến nó không phát giác ra gì dị thường: “Có cái gì” Lời còn chưa nói xong, trong đường nhìn đột nhiên xuất hiện thứ gì đó, còn chưa kịp tỉ mỉ quan sát, nó đã như gió lốc xông tới chỗ Lâu Ánh Thần, dưới chân xoay rồi nhảy, tốc độ nhanh dọa người nhảy ra ngoài năm mét, gần như đồng thời nghe thấy một tiếng gầm cảnh giác của thanh lang, hai con lang vốn đang ở xa bờ hồ để trông chừng, liền bị dọa kinh sợ, nhất tề chăm chú nhìn sang thứ đang xông tới từ trong nước. Chỉ thấy một cục cứng ngắc màu xanh xám, bổ nhào tới chỗ chúng đặt xác thú, không để ý đến chúng, mở miệng bắt đầu cắn xé.

Một thứ gì đó giống như cá sấu, rất giống với con trước đây Lâu Ánh Thần từng thấy qua, dường như là cùng một sinh vật.

“Đáng chết, thức ăn của chúng ta” Thanh lang đỉnh đầu bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi xông qua, nhưng con cá sấu đó không chuẩn bị giác đấu, ngậm nửa con nai tơ còn chưa kịp ăn hết, tõm một tiếng nhảy vào trong nước. Để lại một đám lang, ngây ngây nhìn mặt cỏ hỗn loạn thành một cục, dần dần bị nước mưa xối thành màu vàng đục.

Thức ăn, không còn nữa.

Trở về trong hang động, sau khi thương nghị ngắn ngủi đám lang vạn phần bất đắc dĩ chỉ có thể quyết định khởi hành rời khỏi, mạo hiểm xuyên qua làn mưa đi giữa cánh rừng, ai cũng không muốn nói chuyện. Lúc này mưa đã dần nhỏ lại, nhưng đối với đám lang mà nói đã không có ý nghĩa gì. Lâu Ánh Thần lần này không để Phù Xuyên giúp chiếu cố gấu con nữa, đích thân ngậm lấy, bước đi trầm ổn đẫm lên mặt đá vụn, những bùn đất từ đỉnh núi trợt xuống tan ra trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ có lang loạng choạng một chút, may mà độ nghiêng không hiểm lắm lên xuống khá nhiều, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

“Tiếp theo, có dự tính gì?” Phù Xuyên có chút phờ phạt lại gần, miễn cưỡng đi song song với Lâu Ánh Thần.

“Ngô…..” Tạm thời bỏ gấu con xuống, Lâu Ánh Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn âm trầm bất định, “Trước nên tìm chút thức ăn, bụng không đủ no, cái gì cũng không thể làm……. ngươi còn có thể chống đỡ không?”

“Yên tâm đi, tuy không thể lên trời xuống đất, nhưng đi đường thì cũng không có vấn đề gì.” Phù Xuyên lắc lắc đầu, giọt nước trên lỗ tai văng lên mặt gấu con, gấu con lập tức dùng vuốt cào cào lỗ mũi, chùi qua chùi lại, sau đó chớp con mắt nhỏ đen láy, đáng thương vô cùng nhìn hai con lang trên đầu.

“Lại giả vờ đáng thương trong chúng ta chỉ có mình ngươi là từng ăn thứ gì thôi!” Phù Xuyên giả bộ bày ra vẻ mặt phẫn hận, đáng tiếc gấu con không biết nhìn sắc mắt chỉ lo ngáp một cái thật lớn.

“Được rồi, loại trùng đó……. ngươi lại không ăn…….” Thật ra Lâu Ánh Thần không nghĩ tới gấu con này lại không kén chọn thức ăn đến thế, y đào đất xác thực là muốn tìm thứ gì đó, xem thử có thể tìm được mấy thứ như ổ chuột chũi không, nhưng không ngờ lại đào ra mấy con trùng trắng trắng, càng không ngờ là gấu con lại phát sáng hai mắt vù một cái nhào lên sau đó bắt đầu vui vẻ thưởng thức Thật ra, y cảm thấy rất buồn nôn, nhìn những con trùng đó bị cắn nát xịt ra dịch thể, y cảm thấy trong bụng rất không dễ chịu. Kéo theo cái vuốt đào được chúng cũng dựng lông nổi da gà.

“Các ngươi cũng thật là, nhàn tản.”

Một thanh âm tuyệt đối không thể coi là hòa khí xuất hiện, Lâu Ánh Thần quay đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy thanh lang, Xích Nha hiện tại đang ở gần Lang Vương, hiếm khi thanh lang chủ động yêu cầu trông coi sau lưng đội ngũ, “Với cái loại thái độ tản mạn như thế, còn muốn sống để trở về không?”

Lâu Ánh Thần có chút bực bội, y phát giác bản thân không phải châm chích thanh lang, mà là tính cách của y và nó thật sự không hợp, nói một cách đơn giản, thanh lang là loại điển hình mà y ghét.

“Cứ luôn căng thẳng thần kinh, thần kinh căng dây suốt đường, trước khi trở về không chừng điên luôn ” Phù Xuyên khinh thường mở miệng trước khi Lâu Ánh Thần lên tiếng nói gì, có thể nhìn ra nó đối với thanh lang cũng không có ấn tượng gì tốt, lời nói vừa phát ra lập tức phấn khởi náo nức chạy tới trước mặt Lâu Ánh Thần: “Đúng không đúng không, ta nhớ đây là do ngươi từng nói a ”

“…… Nga……” Ta lúc nào từng nói qua chuyện này, ai đó lại lần nữa phát hiện tính chọn lực mất ký ức xuất hiện trên người mình.

Thanh lang đối với thái độ của hai người không mấy để ý, liếc Lâu Ánh Thần một cái, lặng lẽ đi qua, sau đó lại đột nhiên vứt lại một câu: “Trong lòng của ngươi, thật sự muốn trở về sao? Tại sao ta không thể nhìn ra được một chút nào cả?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương