Lăng Uyên Cầu Mặc
-
Chương 49: Mưu kế
Được ôm vào trong lòng ngực quen thuộc, Tiêu Mặc Hàm cảm thấy tâm cũng không còn quá đau như trước, thân thể cũng không lạnh lẽo đến như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn là tràn đầy ủy khuất, nằm ở trong ngực Túc Lăng Uyên nức nở không đáp.
Túc Lăng Uyên càng thêm đau lòng, vỗ về tấm lưng của Tiêu Mặc Hàm:" Hàm Nhi hiểu lầm.... Bạch Thu.... Hẳn là người của Túc Lăng Giang an bài đến bên cạnh ta, hơn nữa ta còn hoài nghi Túc Lăng Giang cấu kết với Tống thị, hiện tại, ta còn chưa rõ mục đích cuối cùng của bọn họ là gì, cũng muốn mượn cơ hội lần này trừ khử Tống thị, cho nên mới tương kế tựu kế cho Bạch Thu tiến phủ....."
Tiêu Mặc Hàm lẳng lặng nghe lời ôn nhu của Túc Lăng Uyên, nghe thấy, ngẩng đầu:" Ngũ hoàng tử?"
Túc Lăng Uyên giơ tay, lau đi nước mắt đọng lại khóe mắt của đối phương, cười khổ:" Ừ.... Là đệ đệ của ta năm nay chỉ mới mười hai....." Cho dù có ký ức của đời trước, đối với việc đệ đệ nhỏ tuổi ám toán mình, Túc Lăng Uyên cũng có vẻ khiếp sợ cùng bất đắc dĩ.
"Hai người chúng ta ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm ý của ta ngươi còn chưa rõ sao? Ta sao có thể động tâm với người khác....." Nói, Túc Lăng Uyên hôn lên trán đối phương, đem người ôm chặt vào lòng.
Tiều Mặc Hàm dần dần ngưng khóc, trầm mặc hồi lâu, ủy khuất nói:" Thế nhưng..... Ta nhìn thấy hắn bổ nhào vào trong ngực ngươi, ngươi......Ôm hắn....."
Túc Lăng Uyên cười khổ dùng gương mặt cọ cọ mặt Tiêu Mặc Hàm:" Ai..... Tiểu ngốc tử, ngươi chỉ nhìn thấy hắn nhảy vào lòng ngực ta, nhưng sao lại không thấy ta một tay đẩy hắn?"
"Ta....." Tiêu Mặc Hàm nghĩ lại tình hình lúc nãy, chính mình khi ấy đau lòng không thôi, vì vậy quay đầu bỏ chạy, nào có quay người nhìn lại chuyện phát sinh sau đó.
"Hắn...." Tiêu Mặc Hàm vốn rất tin tưởng Túc Lăng Uyên, suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ, mở to hai mắt:" Hắn là muốn ly gián chúng ta...." Vậy những lời hắn đó trước kia.... Đều là giả!
Thần sắc của Tiêu Mặc Hàm cũng dần dần không còn đau thương, nhìn Tiêu Mặc Hàm xoay chuyển tâm tình, Túc Lăng Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm:" Ngươi cũng biết bên cạnh ta có ảnh vệ, về sau ngươi muốn biết chuyện gì, nếu ta lại sơ sót quên báo cho ngươi biết chuyện gì, ngươi liền trực tiếp gọi ảnh vệ hỏi một chút là được....."
"Ừm...." Tiêu Mặc Hàm hơi hơi đỏ mặt, đối với phản ứng lúc nãy của mình có chút xấu hổ, chính y đã trách lầm Lăng Uyên, còn giở tính khí trẻ con......
"Không tức giận nữa?" Hôn hôn khóe môi người trong ngực.
"Ừm...." Gật đầu, nín khóc mỉm cười.
Túc Lăng Uyên đem người chặn ngang bế lên:" Lăn lộn đến mệt mỏi..... Ta ôm ngươi lên giường đi...." Nói ôm người đến mép giường.
"Đúng rồi, vương phi hôm nay....." Nghĩ đến lời Tiêu Doanh Doanh nói, trong lòng lại nổi lên chua xót, Tiêu Mặc Hàm dẩu miệng đem lời Tiêu Doanh Doanh đã nói, nói cho Túc Lăng Uyên nghe.
Tuy rằng ở chỗ Ảnh Bát biết được nội dung, nhưng mà biết trong lòng Tiêu Mặc Hàm ủy khuất muốn kể, vì vậy Túc Lăng Uyên cũng không đánh gãy, mà nhẫn nại đem người ôm vào trong ngực, lắng nghe Tiêu Mặc Hàm đem nỗi buồn trong lòng nói ra toàn bộ.
"Về phía tướng quân....Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục, nói đến việc này cũng là do ta.....Làm ngươi chịu ủy khuất rồi....." Nói, hôn lên đôi môi mềm mại.
Hôn sâu qua đi, Túc Lăng Uyên làm Tiêu Mặc Hàm nằm thẳng ở trên giường, một bên đem tầng tầng lớp lớp y phục cởi bỏ:" Hôm nay, là ta không tốt, khiến cho Hàm Nhi thương tâm, vi phu sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt....."
Mặt Tiêu Mặc Hàm càng lúc càng đỏ, tựa như sợi hãi chỉ cần bản thân y buông lỏng đôi tay, thì sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, vì vậy gắt gao ôm chặt cổ Túc Lăng Uyên:" Tướng công......"
"Ngoan....." Túc Lăng Uyên một đường đi xuống, ngậm lấy "tiểu" Mặc Hàm.
Một đêm này, Tiêu Mặc Hàm cảm nhận được khoái cảm chưa từng có trước đây....
Ngày thứ hai, Tiêu Mặc Hàm ở trong lòng Túc Lăng Uyên tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tình đêm qua, cảm thấy có chút xấu hổ, lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nắm chặt vạt áo Túc Lăng Uyên không muốn buông tay.
"Tỉnh?" Túc Lăng Uyên khẽ nhếch môi, một tay nắm eo đối phương, một tay nắm lấy tay nhỏ của y.
"Ừm....." Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng nói:" Hôm nay.....Không thượng triều?"
"Muốn ta đi sao?" Túc Lăng Uyên trêu đùa:" Vậy ta liền đi....." Nói, giả vờ muốn đứng dậy.
"Không phải....." Tiêu Mặc Hàm nghe vậy thì đem người ôm chặt, ủy khuất nói:" Sợ ngươi bỏ lỡ chính sự....."
"Haha.... Chọc ngươi thôi...." Túc Lăng Uyên hôn lên cái trán của người trong lòng:" Hôm sau phụ hoàng muốn mang chúng ta đi săn bắn vài ngày, hôm nay làm chút chuẩn bị, cho nên được nghỉ không cần lâm triều....."
"Săn bắn?" Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu, nhìn về Túc Lăng Uyên trong mắt tỏa sáng.
"Muốn đi?" Khóe môi khẽ nhếch.
"Ừm....." Gật đầu, nghĩ lại:" Thế nhưng, Tiểu Mặc Nhi...."
"Vậy cùng đi....." Cọ cọ cái trán:" Trong sân có ảnh vệ thủ hộ, đem Ánh Đường các nàng lưu lại, Tiểu Mặc Nhi sẽ không có chuyện gì.....Hơn nữa....." Túc Lăng Uyên ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng:" Ta muốn đem Tiêu Doanh Doanh, Tống thị cùng Bạch Thu đi theo....."
Tiêu Mặc Hàm khẽ nhíu mày, suy tư:" Ngươi là nghĩ..... Giả vờ không biết ý định của Bạch Thu, rồi sau đó nhìn xem phản ứng của Túc Lăng Giang?"
"Không sai.... Ta đã bảo Cung Cửu đi điều tra lai lịch của Bạch Thu....." Túc Lăng Uyên nhớ mang máng, đời trước bên người Túc Lăng Giang có một nam sủng cầm kỹ xuất chúng vô cùng, tên.... Hình như gọi là cái gì Bạch.... Nếu thật là Bạch Thu thì hắn chính là nam sủng của Túc Lăng Giang, vậy thì.....
"Có thể.....Làm cho bọn họ...." Tiêu Mặc Hàm suy nghĩ một lát, nằm ở bên tai Túc Lăng Uyên đem mưu kế của mình nói ra.
"Quả nhiên là nương tử tốt của tướng công......" Túc Lăng Uyên trêu đùa hôn lấy cánh môi của Tiêu Mặc Hàm, xoay người đem đối phương đè ở dưới thân:" Cùng ta...... Không mưu..... Mà hợp...." Lời nói bị gián đoạn bên trong va chạm nhấp nhô.....
Qua một ngày, ba chiếc xe ngựa từ vương phủ xuất phát, hướng về khu vực săn bắn.
Mỗi năm đến thu, Túc Viễn đều sẽ mang theo các hoàng tử cùng các triều thần, đi vào khu vực săn bắn ở Tây Bắc hoàng gia săn thú, căn cứ vào kết quả thu hoạch cuối cùng mà có thưởng có phạt.
Lần này, Túc Viễn chỉ mang theo An quý nhân là người biểu diễn tốt nhất trong tiếc mừng thọ của hắn, làm người vui mừng. Đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm còn bị cấm túc, không thể đi theo, Túc Lăng Đào mang theo Vương phi cùng với một vị Trắc phi rất được sủng ái, mà Túc Lăng Giang xoa tay hầm hè, càng là muốn thể hiện tài năng của mình.
Chờ đoàn người trước sau đi đến khu vực săn bắt, cũng đã gần đến giờ Dậu, trước tiên ở tại hành cung bên cạnh khu vực săn bắn nghỉ ngơi. Trừ bỏ hoàng đế, một nhà Túc Lăng Uyên được phủ nội vụ an bài ở trong hành cung có sân lớn nhất.
Trong viện, chờ bọn hạ nhân đem mọi thứ dọn dẹp thỏa đáng:" Mấy ngày nay, không có mệnh lệnh của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi hành cung dù chỉ một bước......Đã nghe rõ chưa?" Một là phòng ngừa có người đem sự tình ở trong vương phủ tiết lộ ra ngoài, hai là đề phòng người thấy chính mình không có ở bên trong phủ, mà đánh chủ ý lên Tiểu Mặc Nhi.
"Vâng, Vương gia."
Túc Lăng Uyên ngăn cản Tiêu Mặc Hàm đang muốn hành lễ, nhìn Tiêu Doanh Doanh, cùng đám người Tống Thị, Bạch Thu đang quỳ:" Trước các ngươi đi đến thiên điện nghỉ ngơi đi....."
Ý tứ này là muốn chính mình cùng Tống thị, và Bạch Thu ở chung trong thiên điện!? Tiêu Doanh Doanh không cam lòng, mở miệng:" Vương......Vương gia....Này sợ là không ổn....."
"Có gì không ổn?" Ánh mắt Túc Lăng Uyên đảo qua, cũng không thèm để ý, dắt tay Tiêu Mặc Hàm, đi về chính điện:" Bạch Thu..... Lát nữa đến cùng bổn vương với Tiêu trắc phi dùng bữa đi...."
Bạch Thu đối với thái độ xoay chuyển của Túc Lăng Uyên có chút ngạc nhiên, nhưng mà trên mặt cũng không tỏ vẻ, đáp:" Vâng....." Thanh âm lộ ra kiều mị.
Tiêu Doanh Doanh hung tợn nhìn thoáng qua bóng dáng của Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm, rồi lại trừng mắt nhìn về Bạch Thu đang ở bên cạnh, nổi giận đùng đùng đi vào căn phòng lớn nhất của Thiên điện. Tống thị cùng Bạch Thu lướt mắt nhìn nhau, cũng quay về phòng.
Buổi tối, bọn hạ nhân đem thức ăn vào phòng, Tiêu Doanh Doanh nghĩ đến tình cảnh của chính điện, quăng nát chén đũa ở trong tầm mắt. Còn Tống thị thì bình tĩnh ngồi ở trong phòng dùng bữa, nghe chính điện mơ hồ truyền đến tiếng cười đáp, thì hơi nhíu mày.
Bên trong chính điện, Túc Lăng Uyên ngồi ở chủ vị, Tiêu Mặc Hàm thì ngồi ở bên cạnh, đối diện là Bạch Thu.
"Không nghĩ đến, Bạch Thu công tử đối với âm luật am hiểu sâu rộng như vậy..... Về sau Mặc Hàm còn muốn được chỉ giáo nhiều hơn....." Tiêu Mặc Hàm nói, giơ chén rượu, kính Bạch Thu một ly.
"Bạch Thu có mắt không thấy thái sơn, lúc trước đặc tội với Mặc Viên tài tử, còn phải thỉnh ca ca chớ trách....." Bạch Thu nũng nịu trả lời, cũng đem ly rượu uống cạn một hơi.
Tuy nói chính mình cùng Hàm Nhi cố ý đối xử tốt với Bạch Thu, khiến cho hắn thả lỏng cảm giác, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng kệch cỡm kia của hắn, Túc Lăng Uyên vẫn là không nhịn được, đáy lòng có chút chán ghét, cưỡng chế tâm tình:" Khó được các ngươi nói chuyện thân thiết, bổn vương cũng nên rộng lượng mới phải....." Nói, duỗi tay nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm đang đặt ở dưới bàn, dịu dàng nói với Bạch Thu:" Trước đây..... Đối với Thu Nhi ngôn ngữ có chút lỗ mãng, là bổn vương không đúng..... Bổn vương cũng tự phạt mình một ly.... Thu Nhi chớ để trong lòng....." Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng nắm lại, mười ngón giao nhau.
Nhìn Túc Lăng Uyên chủ động bắt lời, Bạch Thu cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, thì ra là vì Túc Lăng Uyên đối với Tiêu Mặc Hàm quá mức sủng ái, cho nên trước đây mới lấy thái độ như thế đối với mình, xem ra....Túc Lăng Uyên tựa hồ còn chưa biết thân phận của mình.... Nghĩ như vậy, Bạch Thu cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Vài chén rượu xuống bụng, Bạch Thu cảm thấy đầu của mình dần dần nặng trĩu, bóng dáng của người trước mắt càng lúc càng mơ hồ, cảm giác có người đem mình bế lên, bên tai tựa hồ là thanh âm của Túc Lăng Uyên, có người hôn môi chính mình, rồi sau đó bị ném lên trên tháp, tiếp theo quần áo bị cởi bỏ......
"Vương gia..... Đã thu thập thỏa đáng...." Ảnh Thập ghét bỏ lau lau miệng mình, hướng Túc Lăng Uyên bẩm báo.
"Được rồi, ngươi đi đi....." Cho Ảnh Thập lui xuống, Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm sớm đã ăn giải dược nắm tay đi vào phòng ngủ.
Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, Tiêu Mặc Hàm ghé vào lòng ngực Túc Lăng Uyên lo lắng hỏi:" Bạch Thu hắn..... Sẽ hoài nghi hay không....."
Túc Lăng Uyên xoa xoa cái lưng của người trong lòng ngực:" Sẽ không, dược của Cung Cửu sẽ không có vấn đề gì...." Nói, hôn lên khóe môi Tiêu Mặc Hàm:" Chờ sáng mai trước lúc hắn tỉnh dậy, ta lại cho người đem hắn thả lại trên giường, đến lúc đó...... Phải xem biểu hiện của Hàm Nhi....."
"Được..... Tất nhiên tiểu nhân sẽ hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao cho!" Tiêu Mặc Hàm nghịch ngợm trêu đùa.
"Thật ngoan!" Túc Lăng Uyên nhếch miệng hung hăn hôn lên má của Tiêu Mặc Hàm:" Ngủ đi....."
Trên tháp có một người đang mộng xuân, giãy giụa ngủ.
Trên giường có hai người ôm nhau ngủ, vô cùng ngọt ngào.
Túc Lăng Uyên càng thêm đau lòng, vỗ về tấm lưng của Tiêu Mặc Hàm:" Hàm Nhi hiểu lầm.... Bạch Thu.... Hẳn là người của Túc Lăng Giang an bài đến bên cạnh ta, hơn nữa ta còn hoài nghi Túc Lăng Giang cấu kết với Tống thị, hiện tại, ta còn chưa rõ mục đích cuối cùng của bọn họ là gì, cũng muốn mượn cơ hội lần này trừ khử Tống thị, cho nên mới tương kế tựu kế cho Bạch Thu tiến phủ....."
Tiêu Mặc Hàm lẳng lặng nghe lời ôn nhu của Túc Lăng Uyên, nghe thấy, ngẩng đầu:" Ngũ hoàng tử?"
Túc Lăng Uyên giơ tay, lau đi nước mắt đọng lại khóe mắt của đối phương, cười khổ:" Ừ.... Là đệ đệ của ta năm nay chỉ mới mười hai....." Cho dù có ký ức của đời trước, đối với việc đệ đệ nhỏ tuổi ám toán mình, Túc Lăng Uyên cũng có vẻ khiếp sợ cùng bất đắc dĩ.
"Hai người chúng ta ở bên nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm ý của ta ngươi còn chưa rõ sao? Ta sao có thể động tâm với người khác....." Nói, Túc Lăng Uyên hôn lên trán đối phương, đem người ôm chặt vào lòng.
Tiều Mặc Hàm dần dần ngưng khóc, trầm mặc hồi lâu, ủy khuất nói:" Thế nhưng..... Ta nhìn thấy hắn bổ nhào vào trong ngực ngươi, ngươi......Ôm hắn....."
Túc Lăng Uyên cười khổ dùng gương mặt cọ cọ mặt Tiêu Mặc Hàm:" Ai..... Tiểu ngốc tử, ngươi chỉ nhìn thấy hắn nhảy vào lòng ngực ta, nhưng sao lại không thấy ta một tay đẩy hắn?"
"Ta....." Tiêu Mặc Hàm nghĩ lại tình hình lúc nãy, chính mình khi ấy đau lòng không thôi, vì vậy quay đầu bỏ chạy, nào có quay người nhìn lại chuyện phát sinh sau đó.
"Hắn...." Tiêu Mặc Hàm vốn rất tin tưởng Túc Lăng Uyên, suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ, mở to hai mắt:" Hắn là muốn ly gián chúng ta...." Vậy những lời hắn đó trước kia.... Đều là giả!
Thần sắc của Tiêu Mặc Hàm cũng dần dần không còn đau thương, nhìn Tiêu Mặc Hàm xoay chuyển tâm tình, Túc Lăng Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhỏm:" Ngươi cũng biết bên cạnh ta có ảnh vệ, về sau ngươi muốn biết chuyện gì, nếu ta lại sơ sót quên báo cho ngươi biết chuyện gì, ngươi liền trực tiếp gọi ảnh vệ hỏi một chút là được....."
"Ừm...." Tiêu Mặc Hàm hơi hơi đỏ mặt, đối với phản ứng lúc nãy của mình có chút xấu hổ, chính y đã trách lầm Lăng Uyên, còn giở tính khí trẻ con......
"Không tức giận nữa?" Hôn hôn khóe môi người trong ngực.
"Ừm...." Gật đầu, nín khóc mỉm cười.
Túc Lăng Uyên đem người chặn ngang bế lên:" Lăn lộn đến mệt mỏi..... Ta ôm ngươi lên giường đi...." Nói ôm người đến mép giường.
"Đúng rồi, vương phi hôm nay....." Nghĩ đến lời Tiêu Doanh Doanh nói, trong lòng lại nổi lên chua xót, Tiêu Mặc Hàm dẩu miệng đem lời Tiêu Doanh Doanh đã nói, nói cho Túc Lăng Uyên nghe.
Tuy rằng ở chỗ Ảnh Bát biết được nội dung, nhưng mà biết trong lòng Tiêu Mặc Hàm ủy khuất muốn kể, vì vậy Túc Lăng Uyên cũng không đánh gãy, mà nhẫn nại đem người ôm vào trong ngực, lắng nghe Tiêu Mặc Hàm đem nỗi buồn trong lòng nói ra toàn bộ.
"Về phía tướng quân....Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục, nói đến việc này cũng là do ta.....Làm ngươi chịu ủy khuất rồi....." Nói, hôn lên đôi môi mềm mại.
Hôn sâu qua đi, Túc Lăng Uyên làm Tiêu Mặc Hàm nằm thẳng ở trên giường, một bên đem tầng tầng lớp lớp y phục cởi bỏ:" Hôm nay, là ta không tốt, khiến cho Hàm Nhi thương tâm, vi phu sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt....."
Mặt Tiêu Mặc Hàm càng lúc càng đỏ, tựa như sợi hãi chỉ cần bản thân y buông lỏng đôi tay, thì sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, vì vậy gắt gao ôm chặt cổ Túc Lăng Uyên:" Tướng công......"
"Ngoan....." Túc Lăng Uyên một đường đi xuống, ngậm lấy "tiểu" Mặc Hàm.
Một đêm này, Tiêu Mặc Hàm cảm nhận được khoái cảm chưa từng có trước đây....
Ngày thứ hai, Tiêu Mặc Hàm ở trong lòng Túc Lăng Uyên tỉnh lại, nghĩ đến chuyện tình đêm qua, cảm thấy có chút xấu hổ, lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nắm chặt vạt áo Túc Lăng Uyên không muốn buông tay.
"Tỉnh?" Túc Lăng Uyên khẽ nhếch môi, một tay nắm eo đối phương, một tay nắm lấy tay nhỏ của y.
"Ừm....." Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng nói:" Hôm nay.....Không thượng triều?"
"Muốn ta đi sao?" Túc Lăng Uyên trêu đùa:" Vậy ta liền đi....." Nói, giả vờ muốn đứng dậy.
"Không phải....." Tiêu Mặc Hàm nghe vậy thì đem người ôm chặt, ủy khuất nói:" Sợ ngươi bỏ lỡ chính sự....."
"Haha.... Chọc ngươi thôi...." Túc Lăng Uyên hôn lên cái trán của người trong lòng:" Hôm sau phụ hoàng muốn mang chúng ta đi săn bắn vài ngày, hôm nay làm chút chuẩn bị, cho nên được nghỉ không cần lâm triều....."
"Săn bắn?" Tiêu Mặc Hàm ngẩng đầu, nhìn về Túc Lăng Uyên trong mắt tỏa sáng.
"Muốn đi?" Khóe môi khẽ nhếch.
"Ừm....." Gật đầu, nghĩ lại:" Thế nhưng, Tiểu Mặc Nhi...."
"Vậy cùng đi....." Cọ cọ cái trán:" Trong sân có ảnh vệ thủ hộ, đem Ánh Đường các nàng lưu lại, Tiểu Mặc Nhi sẽ không có chuyện gì.....Hơn nữa....." Túc Lăng Uyên ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nhỏ giọng:" Ta muốn đem Tiêu Doanh Doanh, Tống thị cùng Bạch Thu đi theo....."
Tiêu Mặc Hàm khẽ nhíu mày, suy tư:" Ngươi là nghĩ..... Giả vờ không biết ý định của Bạch Thu, rồi sau đó nhìn xem phản ứng của Túc Lăng Giang?"
"Không sai.... Ta đã bảo Cung Cửu đi điều tra lai lịch của Bạch Thu....." Túc Lăng Uyên nhớ mang máng, đời trước bên người Túc Lăng Giang có một nam sủng cầm kỹ xuất chúng vô cùng, tên.... Hình như gọi là cái gì Bạch.... Nếu thật là Bạch Thu thì hắn chính là nam sủng của Túc Lăng Giang, vậy thì.....
"Có thể.....Làm cho bọn họ...." Tiêu Mặc Hàm suy nghĩ một lát, nằm ở bên tai Túc Lăng Uyên đem mưu kế của mình nói ra.
"Quả nhiên là nương tử tốt của tướng công......" Túc Lăng Uyên trêu đùa hôn lấy cánh môi của Tiêu Mặc Hàm, xoay người đem đối phương đè ở dưới thân:" Cùng ta...... Không mưu..... Mà hợp...." Lời nói bị gián đoạn bên trong va chạm nhấp nhô.....
Qua một ngày, ba chiếc xe ngựa từ vương phủ xuất phát, hướng về khu vực săn bắn.
Mỗi năm đến thu, Túc Viễn đều sẽ mang theo các hoàng tử cùng các triều thần, đi vào khu vực săn bắn ở Tây Bắc hoàng gia săn thú, căn cứ vào kết quả thu hoạch cuối cùng mà có thưởng có phạt.
Lần này, Túc Viễn chỉ mang theo An quý nhân là người biểu diễn tốt nhất trong tiếc mừng thọ của hắn, làm người vui mừng. Đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm còn bị cấm túc, không thể đi theo, Túc Lăng Đào mang theo Vương phi cùng với một vị Trắc phi rất được sủng ái, mà Túc Lăng Giang xoa tay hầm hè, càng là muốn thể hiện tài năng của mình.
Chờ đoàn người trước sau đi đến khu vực săn bắt, cũng đã gần đến giờ Dậu, trước tiên ở tại hành cung bên cạnh khu vực săn bắn nghỉ ngơi. Trừ bỏ hoàng đế, một nhà Túc Lăng Uyên được phủ nội vụ an bài ở trong hành cung có sân lớn nhất.
Trong viện, chờ bọn hạ nhân đem mọi thứ dọn dẹp thỏa đáng:" Mấy ngày nay, không có mệnh lệnh của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi hành cung dù chỉ một bước......Đã nghe rõ chưa?" Một là phòng ngừa có người đem sự tình ở trong vương phủ tiết lộ ra ngoài, hai là đề phòng người thấy chính mình không có ở bên trong phủ, mà đánh chủ ý lên Tiểu Mặc Nhi.
"Vâng, Vương gia."
Túc Lăng Uyên ngăn cản Tiêu Mặc Hàm đang muốn hành lễ, nhìn Tiêu Doanh Doanh, cùng đám người Tống Thị, Bạch Thu đang quỳ:" Trước các ngươi đi đến thiên điện nghỉ ngơi đi....."
Ý tứ này là muốn chính mình cùng Tống thị, và Bạch Thu ở chung trong thiên điện!? Tiêu Doanh Doanh không cam lòng, mở miệng:" Vương......Vương gia....Này sợ là không ổn....."
"Có gì không ổn?" Ánh mắt Túc Lăng Uyên đảo qua, cũng không thèm để ý, dắt tay Tiêu Mặc Hàm, đi về chính điện:" Bạch Thu..... Lát nữa đến cùng bổn vương với Tiêu trắc phi dùng bữa đi...."
Bạch Thu đối với thái độ xoay chuyển của Túc Lăng Uyên có chút ngạc nhiên, nhưng mà trên mặt cũng không tỏ vẻ, đáp:" Vâng....." Thanh âm lộ ra kiều mị.
Tiêu Doanh Doanh hung tợn nhìn thoáng qua bóng dáng của Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm, rồi lại trừng mắt nhìn về Bạch Thu đang ở bên cạnh, nổi giận đùng đùng đi vào căn phòng lớn nhất của Thiên điện. Tống thị cùng Bạch Thu lướt mắt nhìn nhau, cũng quay về phòng.
Buổi tối, bọn hạ nhân đem thức ăn vào phòng, Tiêu Doanh Doanh nghĩ đến tình cảnh của chính điện, quăng nát chén đũa ở trong tầm mắt. Còn Tống thị thì bình tĩnh ngồi ở trong phòng dùng bữa, nghe chính điện mơ hồ truyền đến tiếng cười đáp, thì hơi nhíu mày.
Bên trong chính điện, Túc Lăng Uyên ngồi ở chủ vị, Tiêu Mặc Hàm thì ngồi ở bên cạnh, đối diện là Bạch Thu.
"Không nghĩ đến, Bạch Thu công tử đối với âm luật am hiểu sâu rộng như vậy..... Về sau Mặc Hàm còn muốn được chỉ giáo nhiều hơn....." Tiêu Mặc Hàm nói, giơ chén rượu, kính Bạch Thu một ly.
"Bạch Thu có mắt không thấy thái sơn, lúc trước đặc tội với Mặc Viên tài tử, còn phải thỉnh ca ca chớ trách....." Bạch Thu nũng nịu trả lời, cũng đem ly rượu uống cạn một hơi.
Tuy nói chính mình cùng Hàm Nhi cố ý đối xử tốt với Bạch Thu, khiến cho hắn thả lỏng cảm giác, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng kệch cỡm kia của hắn, Túc Lăng Uyên vẫn là không nhịn được, đáy lòng có chút chán ghét, cưỡng chế tâm tình:" Khó được các ngươi nói chuyện thân thiết, bổn vương cũng nên rộng lượng mới phải....." Nói, duỗi tay nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm đang đặt ở dưới bàn, dịu dàng nói với Bạch Thu:" Trước đây..... Đối với Thu Nhi ngôn ngữ có chút lỗ mãng, là bổn vương không đúng..... Bổn vương cũng tự phạt mình một ly.... Thu Nhi chớ để trong lòng....." Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng nắm lại, mười ngón giao nhau.
Nhìn Túc Lăng Uyên chủ động bắt lời, Bạch Thu cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, thì ra là vì Túc Lăng Uyên đối với Tiêu Mặc Hàm quá mức sủng ái, cho nên trước đây mới lấy thái độ như thế đối với mình, xem ra....Túc Lăng Uyên tựa hồ còn chưa biết thân phận của mình.... Nghĩ như vậy, Bạch Thu cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Vài chén rượu xuống bụng, Bạch Thu cảm thấy đầu của mình dần dần nặng trĩu, bóng dáng của người trước mắt càng lúc càng mơ hồ, cảm giác có người đem mình bế lên, bên tai tựa hồ là thanh âm của Túc Lăng Uyên, có người hôn môi chính mình, rồi sau đó bị ném lên trên tháp, tiếp theo quần áo bị cởi bỏ......
"Vương gia..... Đã thu thập thỏa đáng...." Ảnh Thập ghét bỏ lau lau miệng mình, hướng Túc Lăng Uyên bẩm báo.
"Được rồi, ngươi đi đi....." Cho Ảnh Thập lui xuống, Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm sớm đã ăn giải dược nắm tay đi vào phòng ngủ.
Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, Tiêu Mặc Hàm ghé vào lòng ngực Túc Lăng Uyên lo lắng hỏi:" Bạch Thu hắn..... Sẽ hoài nghi hay không....."
Túc Lăng Uyên xoa xoa cái lưng của người trong lòng ngực:" Sẽ không, dược của Cung Cửu sẽ không có vấn đề gì...." Nói, hôn lên khóe môi Tiêu Mặc Hàm:" Chờ sáng mai trước lúc hắn tỉnh dậy, ta lại cho người đem hắn thả lại trên giường, đến lúc đó...... Phải xem biểu hiện của Hàm Nhi....."
"Được..... Tất nhiên tiểu nhân sẽ hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao cho!" Tiêu Mặc Hàm nghịch ngợm trêu đùa.
"Thật ngoan!" Túc Lăng Uyên nhếch miệng hung hăn hôn lên má của Tiêu Mặc Hàm:" Ngủ đi....."
Trên tháp có một người đang mộng xuân, giãy giụa ngủ.
Trên giường có hai người ôm nhau ngủ, vô cùng ngọt ngào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook